Ánh dương chiếu rọi qua khe lá trước cửa sổ, những tán cây đung đưa xào xạt, tiếng chim hót, có cả một mùi hương rất quen thuộc.
" Là Hạo Nhiên "
Ý nghĩ Hà thoáng qua, cô mỉm cười nâng mí mắt, đúng là hắn, hắn đang ôm lấy cô trong lòng như từ nhỏ đến giờ.
Tịnh Hà nghiêng đầu quan sát kĩ khuôn mặt tuấn mỹ này, chính cô cảm thấy kì lạ tại sao hôm nay mình lại hiểu việc đang diễn ra, lại có thể suy nghĩ nữa chứ.
Đưa tay, vòng quanh ôm lấy hắn vào lòng cô dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực hắn. Hạo Nhiên mở mắt nhìn thiên hạ nhỏ quậy phá không chịu ngủ, lướt tay trên tóc cô vân vê làn da mịn màng.
-Tỉnh rồi thì dậy ăn cơm thôi.
Hạo Nhiên yêu chiều hôn lên má cô bé ngốc.
-Vâng ạ, đi ăn thôi nào.
Cô bước xuống giường, nhanh nhảu đoản chút nữa đã hôn sàn nhà, đầu óc quay mòng mòng, sờ lên trán thấy bị băng nguyên một cục, phía bụng dưới thì đau thắt, không nhờ hắn đưa tay kéo lại thì xong rồi, tiêu luôn cái bản mặt.
-Sao không bao giờ nghe lời thế nhỉ? Đi từ từ.
Hắn mắng yêu đỡ cô xuống giường, tìm bộ đồ chỉnh tề mặc vào cho cô.
-Đau quá hà!
Hà chu cái mỏ nhỏ nhắn lên, tay chỉ vào bụng dưới đang đau buốt lên theo mỗi bước chân cô đi. Hạo Nhiên dừng động tác, bừng tỉnh hôm qua mình đã quá mạnh bạo, đỡ cô ngồi xuống giường căn dặn nghỉ học hôm nay đi, hắn xuống đem thức ăn lên.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nằm yên trên giường.
Hắn ở nhà một lúc cũng rời đi đến công ty, cô nằm mãi trên giường cũng chán, nên từ khi nào đã biết lấy điện thoại bàn gọi cho mẹ a ( không có điện thoại riêng ).
-Nhiên, gọi dì à? - Minh Thi đang ngồi trong phòng khác sạn năm sao HAVAR, tuần này cả hai người Hạo Nhân và bà đi hấp hôn nha, giao nguyên công ty cho Hạo Nhiên luôn.
-Dạ không, là con ạ! - Có chút hụt hẫng khi gọi cho mẹ mà cứ ngỡ Nhiên gọi cho.
-Tịnh Hà? Sao con không đi học? - Thi có vẻ ngạc nhiên giờ này chẳng phải lố giờ học của con bé rồi sao, dù nó có ngốc nhưng rất chăm học nha không thể ở nhà vậy được.
Con bé lại ngây thơ trả lời:
-Dạ, không đi ạ, con bị anh Nhiên đánh đau lắm, không xuống giường nổi.
Thi buồn bã nói:
-Con lại chọc nó gì nữa vậy? Đánh ở đâu, khi về mẹ xoa dầu cho nhé?
Hà thật thà quá độ:
-Con đâu có chọc chỉ đi xem anh ấy cắt băng gì đó thôi hà, với lại ảnh dùng cây xúc xích dưới bụng đâm con đau lắm mẹ ơi!
Lời nói của cô làm bà chấn động, cũng vì ngốc qua mới vậy đấy, cô gọi mãi không ai trả lời đành cúp máy, nhưng lại chẳng biết Minh Thi đang đòi chồng đưa về, cô con gái tuy không sinh ra nhưng cũng một tay chăm sóc từ nhỏ đến lớn, hiện giờ đang không ổn ở nhà làm bà lo đứt ruột đứt gan.
Hạo Nhân khuyên vợ, thế nào ông cũng chấp nhận Hà là con dâu mà, với lại thằng nhóc con ông làm gì nó tự biết giải quyết lớn rồi chứ còn bé bỏng gì nữa đâu mà phải lo.
Không về được bà gọi cho vú hai ở nhà coi cô chủ có bị gì thì gọi ngay cho bà biết.
Tuần đi chơi kỉ niệm hai mươi ba năm ngày cưới bị phá hỏng bởi sự lo âu của bà.
Tiểu Nha - Tiểu Bạch gọi điện thoại bàn cho Hà, cô bắt máy nói mình không khỏe nghĩ một hôm, rồi lại kể chuyện xúc xích của Hạo Nhiên đăm đau mình thì hai người kia chửi cho một tăng, ảo tưởng đến bệnh.
Tịnh Hà bị chửi chả biết vì sao, đến khi Hạo Nhiên về thì thuật lại toàn bộ cho hắn nghe.
Đang nuốt miếng cơm liền phun ra hết, mặt hắn đen hơn cả nhọ nồi, lôi cổ áo cô lên phòng lột quần cầm roi quất liên tục.
Bao năm trôi qua bị đánh riết mà không tởn, cứ ngốc nghếch như thế nhưng cái vẻ ngây dại đó lại làm hắn yêu cô từ lúc nào chính hắn cũng không biết.
Hôm nay sinh nhật cô, hắn quyết định về sớm mua cho cô một con gấu to, rồi dẫn đi chơi ở công viên giải trí nhưng không ngờ Nhã Linh gọi điện thoại báo có tin quan trọng.
Hắn đến nơi, gấp rút nói:
-Có chuyện gì nói đi.
Linh biết hắn đang vội nên không làm mất thời giờ, đưa một tờ giấy khám bệnh ra.
-Chị có thai rồi.
Chị ta cười tươi, hai mươi tám tuổi mong chờ vào cái ngày mình mang trong người đứa con của hắn, mục đích để giam hắn buột chặt với mình.
Nhưng chị sai rồi, hắn ghét bị cướp mất tự do, cầm tờ giấy khám thai, hắn cười khinh bỉ, nhìn hòn máu đỏ trong hình hắn chẳng có tý cảm xúc nào, liện tờ giấy xuống bàn, hắn nhịp tay lên bàn nói:
-Phá bỏ cái thai nếu muốn phục vụ tôi.
Nhã Linh bị sốc, thường bọn đàn ông rất thích có con không phải sao? Chị lắc đầu bảo:
-Tôi không phá đâu, nó là con của cậu mà.
Hạo Nhiên nhếch mép, hắn nhìn chị ta đang sợ hãi, giọng đanh lại:
-Chắc chắn không muốn phá.
Linh gật đầu chắc chắn.
Binh..Bốp...
Hắn không nói nhiều đứng cao người, hai cước đá vào bụng chị ta, Linh bị tấn công bất ngờ không kịp đỡ, ôm bụng ngã vật xuống sàn, phía dưới máu không ngừng tuôn ra thấm ướt hết nền nhà.
Đau đớn, chị ta ôm bụng khóc nấc, hổ dữ không ăn thịt con vậy mà hắn lại làm việc này với chị.
Hắn xoay người bỏ đi, Nhã Linh lại ôm lấy chân hắn, van xin, nài nỉ, đừng bỏ rơi chị ta nhưng hắn không quan tâm, dám lấy cái thai để buột hắn à? Thứ đàn bà ích kỉ này hắn không cần.
Rút chân lại, hắn đạp lên đầu Linh, giọng nói không còn là con người nữa:
-Khôn hồn thì tránh xa tao ra, dơ bẩn.
Dù hắn là kẻ không tốt nhưng chính hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Mẹ hắn từng bị lừa bởi người không yêu bà và sinh ra hắn, bây giờ Nhiên không muốn ai mang con hắn trừ người hắn yêu ra.
Đây là kết cục Nhã Linh đã chọn, hắn không yêu chị và cũng không muốn đứa con đó ra đời. Giết đứa bé cũng tốt cho nó, sớm đi tìm một nơi khác để đến làm con của một gia đình hạnh phúc hơn.
Bỏ đi được một đoạn, hắn gọi cho cấp cứu đến số nhà của Linh, báo cáo việc cô bị xảy thai ngoài ý muốn ( té cầu thang ).
Tâm trạng rạng rỡ bị Linh phá nát, hắn quyết định đi đến quán bar As trước, về mua quà cho con ngốc đó sau.
Tin nhắn gửi đi: Hai ông nội đến quán bar tại chỗ cũ.
Tin phản hồi: Được rồi, gặp sau.
....................
Tịnh Hà sau khi tan học được Tiểu Bạch - Nha lôi đi đến quán bar As để chúc mừng sinh nhật.
Về phía hai người anh kia bảo có việc kêu cô hôm nay đi nhờ hai cô bạn về đi, nên Hà cũng chả có gì vướng bận, đành đi theo hai cô bạn mình.
Trùng hợp gặp được Thiện Ngôn ở trước cổng trường, anh bảo vô tình nghe Mã Kỳ nói hôm nay sinh nhật cô, muốn mời cô đi ăn.
Suy nghĩ đơn giản, Tịnh Hà đồng ý đi nhưng đám bạn cô một nơi, anh một nơi, cuối cùng bốn người cùng quyết định đến bar quẩy.
Tịnh Hà ngây thơ lắm nha, biết nơi sắp đến ở đâu đâu, chỉ đi theo để được ăn bánh thôi.
Tới mới biết nơi đây đông người náo nhiệt, tiếng nhạc sàn sập sình, to mắt ngạc nhiên, cô như rơi vào một thế giới xinh đẹp tráng lệ khác
" Là Hạo Nhiên "
Ý nghĩ Hà thoáng qua, cô mỉm cười nâng mí mắt, đúng là hắn, hắn đang ôm lấy cô trong lòng như từ nhỏ đến giờ.
Tịnh Hà nghiêng đầu quan sát kĩ khuôn mặt tuấn mỹ này, chính cô cảm thấy kì lạ tại sao hôm nay mình lại hiểu việc đang diễn ra, lại có thể suy nghĩ nữa chứ.
Đưa tay, vòng quanh ôm lấy hắn vào lòng cô dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực hắn. Hạo Nhiên mở mắt nhìn thiên hạ nhỏ quậy phá không chịu ngủ, lướt tay trên tóc cô vân vê làn da mịn màng.
-Tỉnh rồi thì dậy ăn cơm thôi.
Hạo Nhiên yêu chiều hôn lên má cô bé ngốc.
-Vâng ạ, đi ăn thôi nào.
Cô bước xuống giường, nhanh nhảu đoản chút nữa đã hôn sàn nhà, đầu óc quay mòng mòng, sờ lên trán thấy bị băng nguyên một cục, phía bụng dưới thì đau thắt, không nhờ hắn đưa tay kéo lại thì xong rồi, tiêu luôn cái bản mặt.
-Sao không bao giờ nghe lời thế nhỉ? Đi từ từ.
Hắn mắng yêu đỡ cô xuống giường, tìm bộ đồ chỉnh tề mặc vào cho cô.
-Đau quá hà!
Hà chu cái mỏ nhỏ nhắn lên, tay chỉ vào bụng dưới đang đau buốt lên theo mỗi bước chân cô đi. Hạo Nhiên dừng động tác, bừng tỉnh hôm qua mình đã quá mạnh bạo, đỡ cô ngồi xuống giường căn dặn nghỉ học hôm nay đi, hắn xuống đem thức ăn lên.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nằm yên trên giường.
Hắn ở nhà một lúc cũng rời đi đến công ty, cô nằm mãi trên giường cũng chán, nên từ khi nào đã biết lấy điện thoại bàn gọi cho mẹ a ( không có điện thoại riêng ).
-Nhiên, gọi dì à? - Minh Thi đang ngồi trong phòng khác sạn năm sao HAVAR, tuần này cả hai người Hạo Nhân và bà đi hấp hôn nha, giao nguyên công ty cho Hạo Nhiên luôn.
-Dạ không, là con ạ! - Có chút hụt hẫng khi gọi cho mẹ mà cứ ngỡ Nhiên gọi cho.
-Tịnh Hà? Sao con không đi học? - Thi có vẻ ngạc nhiên giờ này chẳng phải lố giờ học của con bé rồi sao, dù nó có ngốc nhưng rất chăm học nha không thể ở nhà vậy được.
Con bé lại ngây thơ trả lời:
-Dạ, không đi ạ, con bị anh Nhiên đánh đau lắm, không xuống giường nổi.
Thi buồn bã nói:
-Con lại chọc nó gì nữa vậy? Đánh ở đâu, khi về mẹ xoa dầu cho nhé?
Hà thật thà quá độ:
-Con đâu có chọc chỉ đi xem anh ấy cắt băng gì đó thôi hà, với lại ảnh dùng cây xúc xích dưới bụng đâm con đau lắm mẹ ơi!
Lời nói của cô làm bà chấn động, cũng vì ngốc qua mới vậy đấy, cô gọi mãi không ai trả lời đành cúp máy, nhưng lại chẳng biết Minh Thi đang đòi chồng đưa về, cô con gái tuy không sinh ra nhưng cũng một tay chăm sóc từ nhỏ đến lớn, hiện giờ đang không ổn ở nhà làm bà lo đứt ruột đứt gan.
Hạo Nhân khuyên vợ, thế nào ông cũng chấp nhận Hà là con dâu mà, với lại thằng nhóc con ông làm gì nó tự biết giải quyết lớn rồi chứ còn bé bỏng gì nữa đâu mà phải lo.
Không về được bà gọi cho vú hai ở nhà coi cô chủ có bị gì thì gọi ngay cho bà biết.
Tuần đi chơi kỉ niệm hai mươi ba năm ngày cưới bị phá hỏng bởi sự lo âu của bà.
Tiểu Nha - Tiểu Bạch gọi điện thoại bàn cho Hà, cô bắt máy nói mình không khỏe nghĩ một hôm, rồi lại kể chuyện xúc xích của Hạo Nhiên đăm đau mình thì hai người kia chửi cho một tăng, ảo tưởng đến bệnh.
Tịnh Hà bị chửi chả biết vì sao, đến khi Hạo Nhiên về thì thuật lại toàn bộ cho hắn nghe.
Đang nuốt miếng cơm liền phun ra hết, mặt hắn đen hơn cả nhọ nồi, lôi cổ áo cô lên phòng lột quần cầm roi quất liên tục.
Bao năm trôi qua bị đánh riết mà không tởn, cứ ngốc nghếch như thế nhưng cái vẻ ngây dại đó lại làm hắn yêu cô từ lúc nào chính hắn cũng không biết.
Hôm nay sinh nhật cô, hắn quyết định về sớm mua cho cô một con gấu to, rồi dẫn đi chơi ở công viên giải trí nhưng không ngờ Nhã Linh gọi điện thoại báo có tin quan trọng.
Hắn đến nơi, gấp rút nói:
-Có chuyện gì nói đi.
Linh biết hắn đang vội nên không làm mất thời giờ, đưa một tờ giấy khám bệnh ra.
-Chị có thai rồi.
Chị ta cười tươi, hai mươi tám tuổi mong chờ vào cái ngày mình mang trong người đứa con của hắn, mục đích để giam hắn buột chặt với mình.
Nhưng chị sai rồi, hắn ghét bị cướp mất tự do, cầm tờ giấy khám thai, hắn cười khinh bỉ, nhìn hòn máu đỏ trong hình hắn chẳng có tý cảm xúc nào, liện tờ giấy xuống bàn, hắn nhịp tay lên bàn nói:
-Phá bỏ cái thai nếu muốn phục vụ tôi.
Nhã Linh bị sốc, thường bọn đàn ông rất thích có con không phải sao? Chị lắc đầu bảo:
-Tôi không phá đâu, nó là con của cậu mà.
Hạo Nhiên nhếch mép, hắn nhìn chị ta đang sợ hãi, giọng đanh lại:
-Chắc chắn không muốn phá.
Linh gật đầu chắc chắn.
Binh..Bốp...
Hắn không nói nhiều đứng cao người, hai cước đá vào bụng chị ta, Linh bị tấn công bất ngờ không kịp đỡ, ôm bụng ngã vật xuống sàn, phía dưới máu không ngừng tuôn ra thấm ướt hết nền nhà.
Đau đớn, chị ta ôm bụng khóc nấc, hổ dữ không ăn thịt con vậy mà hắn lại làm việc này với chị.
Hắn xoay người bỏ đi, Nhã Linh lại ôm lấy chân hắn, van xin, nài nỉ, đừng bỏ rơi chị ta nhưng hắn không quan tâm, dám lấy cái thai để buột hắn à? Thứ đàn bà ích kỉ này hắn không cần.
Rút chân lại, hắn đạp lên đầu Linh, giọng nói không còn là con người nữa:
-Khôn hồn thì tránh xa tao ra, dơ bẩn.
Dù hắn là kẻ không tốt nhưng chính hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Mẹ hắn từng bị lừa bởi người không yêu bà và sinh ra hắn, bây giờ Nhiên không muốn ai mang con hắn trừ người hắn yêu ra.
Đây là kết cục Nhã Linh đã chọn, hắn không yêu chị và cũng không muốn đứa con đó ra đời. Giết đứa bé cũng tốt cho nó, sớm đi tìm một nơi khác để đến làm con của một gia đình hạnh phúc hơn.
Bỏ đi được một đoạn, hắn gọi cho cấp cứu đến số nhà của Linh, báo cáo việc cô bị xảy thai ngoài ý muốn ( té cầu thang ).
Tâm trạng rạng rỡ bị Linh phá nát, hắn quyết định đi đến quán bar As trước, về mua quà cho con ngốc đó sau.
Tin nhắn gửi đi: Hai ông nội đến quán bar tại chỗ cũ.
Tin phản hồi: Được rồi, gặp sau.
....................
Tịnh Hà sau khi tan học được Tiểu Bạch - Nha lôi đi đến quán bar As để chúc mừng sinh nhật.
Về phía hai người anh kia bảo có việc kêu cô hôm nay đi nhờ hai cô bạn về đi, nên Hà cũng chả có gì vướng bận, đành đi theo hai cô bạn mình.
Trùng hợp gặp được Thiện Ngôn ở trước cổng trường, anh bảo vô tình nghe Mã Kỳ nói hôm nay sinh nhật cô, muốn mời cô đi ăn.
Suy nghĩ đơn giản, Tịnh Hà đồng ý đi nhưng đám bạn cô một nơi, anh một nơi, cuối cùng bốn người cùng quyết định đến bar quẩy.
Tịnh Hà ngây thơ lắm nha, biết nơi sắp đến ở đâu đâu, chỉ đi theo để được ăn bánh thôi.
Tới mới biết nơi đây đông người náo nhiệt, tiếng nhạc sàn sập sình, to mắt ngạc nhiên, cô như rơi vào một thế giới xinh đẹp tráng lệ khác
/15
|