Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Bảo nàng tự mình làm thơ, sao nàng lại chép thơ của người khác?"
Linh Quỳnh không để tâm "Dù sao ta cũng là người ít học, chỉ muốn có Bệ Hạ."
". . ."
Muốn chết.
"Nàng là một cô nương mà, có thể dè dặt hơn một chút được không?" Nói chuyện cứ nói trắng trợn ra như vậy.
"Nếu ta dè dặt thì chúng ta có thể được như bây giờ sao?" Linh Quỳnh chỉ vào tư thế của bọn họ lúc này.
Toàn nhờ ba ba chủ động không!
Quân Hành Ý: ". . ."
Mặc dù cảm thấy nàng đang nói hươu nói vượn, nhưng không cách nào phản bác được.
". . ."
Luận về ăn nói, Quân Hành Ý tâm phục khẩu phục.
"Trẫm tịch thu."
Quân Hành Ý đặt nàng lên ghế, lấy tờ giấy viết tên Quân Hành Ý trên mặt bàn đi.
"Nàng đừng đến sớm ở vòng thi cuối."
"Mấy ngày trước có tin từ nước láng giềng, nói muốn hòa thân." Quân Hành Ý giải thích một câu "Trong cung không có vị công chúa nào vừa độ tuổi, chỉ có thể tuyển người từ trong phủ các đại thần."
Có thể dùng hòa thân để giải quyết chuyện, đương nhiên không cần động võ.
Đặc biệt là trong giai đoạn này. . .
"Ta biết rồi." Linh Quỳnh gật đầu.
Quân Hành Ý chuẩn bị rời đi, tay áo lại đột nhiên chùng xuống, "Bệ Hạ, ta có thể hỏi người một chuyện không?"
Quân Hành Ý: "Ừm."
"Người thích Lữ Thi Duyệt sao?"
Quân Hành Ý đầu tiên là sững sờ, sau đó lạnh nhạt a một tiếng "Nàng thấy trẫm thích nàng ta chỗ nào vậy?"
"Người nhìn nàng ta rất nhiều lần."
"Nàng vẫn luôn nhìn trẫm sao?"
"Nếu không thì sao?" Linh Quỳnh hùng hồn "Bệ Hạ là của ta."
"Cái miệng nhỏ này của nàng quả thật cái gì cũng dám nói!" Quân Hành Ý có chút trách cứ, nhưng cũng không tức giận "Trẫm không thích nàng ta, đừng nghĩ lung tung."
Không thì nàng không biết phải đập bao nhiêu tiền nữa mới có thể xách con yêu về.
. . .
Vòng thứ ba là lễ nghi.
Phần lễ nghi Linh Quỳnh cũng khá. . . qua loa, chỉ có thể nói không mạo phạm người khác, nhưng hoàn toàn không thể gọi là hoàn mỹ.
Dù sao nàng cũng là người quen ra lệnh người khác.
Có thể là phát hiện Quân Hành Ý không có ý tứ gì khác, đám thiên kim tiểu thư này cũng đã bình tĩnh không ít.
Đến vòng thứ ba, đa số mọi người đều phát huy ổn định, người mắc lỗi không tính là nhiều —— toàn bộ người mắc lỗi đều phải đi chịu phạt.
Linh Quỳnh cũng tạm thông qua, không xuất sắc, cũng không có sai lầm lớn, giành được lệnh bài đồng. (dạng như huy chương đồng)
Lệnh bài là do Tiểu Kim phát, Tiểu Kim nháy mắt ra hiệu cho nàng, Linh Quỳnh nhìn kỹ tấm thẻ kia một chút, phát hiện ở trong một góc nhỏ của lệnh bài khắc một chữ 'Hành'.
Khóe môi Linh Quỳnh hơi cong, tâm tình như đang bay bổng.
Người cầm lệnh bài bạc và lệnh bài vàng không nhiều, hầu hết mọi người đều chỉ có lệnh bài đồng.
Chờ phát xong lệnh bài, Tiểu Kim cũng gọi người đưa các nàng xuất cung.
Sau khi ra cửa cung, mọi người đều thở phào một hơi.
"Tuyết Ca, Tuyết Ca, khi nào rảnh thì hẹn uống trà nha?" Trần Tế Tuyết đuổi theo Linh Quỳnh.
"Được." Linh Quỳnh đồng ý, nhắc nhở cho nàng ta một câu "Nhưng gần đây ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút."
"Vì sao?"
"Bí mật."
"Được rồi, bí mật." Trần Tế Tuyết cũng không truy hỏi nữa, nàng lôi kéo Linh Quỳnh "Ngươi nói tấm lệnh bài này làm được gì đây nhỉ? Lữ Thi Duyệt vậy mà có được lệnh bài vàng, trước đó màn bắn tên của ngươi phát huy cũng không tệ, sao lại là đồng được?"
Trần Tế Tuyết nghĩ mãi mà không thông.
Những người trước đó phát huy kém hơn nàng đều lấy được lệnh bài bạc.
"Sẽ mất mạng đó."
"Hả?"
Linh Quỳnh rũ mi, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Ngươi đi bên nào?"
Trần phủ và phủ tướng quân tiện đường, Trần Tế Tuyết trực tiếp quá giang xe của nàng.
Chờ Linh Quỳnh hồi phủ, liền bị người gọi đến sảnh chính.
Tần Thắng ngồi ở chủ tọa, Tần Dương thị ôm Tần Tĩnh Nghi đang khóc đến thở không ra hơi.
Tần Tĩnh Nghi trở về liền cáo trạng với Tần Dương thị.
Tần Dương thị lại nháo đến chỗ Tần Thắng.
"Lão gia, ngài phải làm chủ cho thiếp thân! Ngài nhìn Tĩnh Nghi bị dọa thành dạng gì rồi! !"
Thấy Linh Quỳnh tiến vào, Tần Dương thị liền bắt đầu gào lên.
Linh Quỳnh bị tiếng gào lên Tần Dương thị dọa đến giật mình.
Hù chết ba ba!
Linh Quỳnh lấy một tay che ngực, chậm rãi nhìn về phía Tần Dương thị, "Đại phu nhân, ngài thân là tướng quân phu nhân, khóc thành như vậy có phải quá vô lễ rồi không?"
Tần Dương thị: ". . ."
Nghe thấy bốn chữ tướng quân phu nhân, Tần Dương thị lập tức không dám gào nữa.
Nhưng mà nhìn có vẻ vẫn muốn cáo trạng.
"Lão sư, ngài nhìn nàng ta dọa Tĩnh Nghi thành dạng gì đây này?"
"Cha, nàng ta chính là cố ý." Tần Tĩnh Nghi cũng nói theo: "Nàng ta muốn con chết."
Tần Thắng đau đầu, bây giờ ông cũng chỉ biết một nửa chuyện gì xảy ra trong cung.
Tần Thắng nghiêm mặt, "Tuyết Ca, Tĩnh Nghi nói con muốn hại con bé, còn có chuyện này sao?"
"Không có."
"Cha, nàng ta đang giảo biện!"
Linh Quỳnh nhìn về phía Tần Tĩnh Nghi, nghiêm túc hỏi: "Lúc ấy ta có chỉ mặt ngươi bảo ngươi đi ra à?"
Tần Tĩnh Nghi ngập ngừng ấp úng, "Không. . . Không phải."
Việc này Tần Tĩnh Nghi không dám nói láo.
Lúc ấy có nhiều người ở đó như vậy, lại còn có cả Quân Hành Ý, lá gan nàng ta lại không lớn như vậy.
Linh Quỳnh lại hỏi: "Lúc ấy là ta tự nguyện trở thành người biểu diễn tiếp theo sao? Muội muội có muốn giải thích một chút về việc này không?"
Lúc ấy nếu không phải Tần Tĩnh Nghi ra hiệu cho những người trong hàng lùi lại.
Nàng sẽ trở thành người kế tiếp sao?
Chính Tần Tĩnh Nghi không có lòng tốt, bây giờ gặp tội, còn không biết xấu hổ cáo trạng trước.
Cho ngươi cáo trạng!
Ba ba cũng biết!
Tần Tĩnh Nghi chột dạ "Thế nhưng nếu ngươi không đưa ra đề nghị bắn tên, thì làm gì có chuyện về sau, xém chút nữa hại chết ta rồi!"
Tần Tĩnh Nghi luôn cảm thấy Linh Quỳnh và Quân Hành Ý có chút mờ ám.
Dù sao trước đó nàng ta đã ở lại trong cung một đêm. . .
Nhưng mà Tần Tĩnh Nghi không có chứng cứ, không dám đoán lung tung về đế vương.
"Sao ta lại không thể đề nghị bắn tên? Bệ Hạ lại không hạn chế phạm vi biểu diễn tài nghệ, lại nói làm sao ta biết Bệ Hạ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy." Linh Quỳnh dừng một chút, lấy tư duy Tần Tĩnh Nghi phản biện lại "Không phải bây giờ ngươi vẫn ổn đó sao?"
"Nếu ngươi bắn lệch, thì bây giờ ta còn có thể ổn được sao?"
"Ta có bắn lệch chưa?"
". . ." Tần Tĩnh Nghi tức giận đến thổ huyết "Cha, ngài phải làm chủ cho nữ nhi."
"Cha, cái gì con cũng không làm, bắn tên đúng là do con nói, nhưng những chuyện đằng sau đều là do Bệ Hạ yêu cầu, con đã rất nỗ lực bảo vệ muội muội."
Phụt ——
Nàng ta vậy mà không biết xấu hổ nói đó là bảo vệ.
Nàng ta có xấu hổ hay không!
"Chuyện này nếu đổi thành người khác, bây giờ muội muội có khi còn không thể. . . Cha, con cũng sợ mà, lúc ấy Bệ Hạ dọa người như vậy, chẳng lẽ con không nên làm theo sao?"
Âm điệu của Linh Quỳnh hạ thấp, nghe có vẻ ủy khuất vô cùng, "Kháng chỉ sẽ liên lụy đến cả nhà. . ."
Tần Tĩnh Nghi trừng lớn mắt, nhìn Linh Quỳnh lật mặt còn nhanh hơn lật sách, bắt đầu giả bộ ủy khuất.
Sao nàng ta có thể. . .
Tần Thắng cũng đã rõ, từ đầu tới đuôi Linh Quỳnh không chủ động đề nghị việc nào khác ngoài bắn tên.
Việc này có muốn trách cũng không thể trách nàng được.
Cuối cùng Linh Quỳnh đương nhiên không cần chịu bất kì trách nhiệm gì.
"Chuyện hôm nay đến đây thôi, không cần nhắc tới nữa." Tần Thắng cũng không thể tiến cung chất vấn Quân Hành Ý.
Tần Tĩnh Nghi đại khái là lửa giận công tâm, ngất xỉu tại chỗ.
Tần Dương thị nhanh chóng tìm đại phu, không rảnh để ý tới Linh Quỳnh.
Sau một hồi nháo nhào, Tần Thắng mới nhớ tới một chuyện, "Con học bắn tên từ khi nào? Sao ta không biết?"
"Cha không có ở nhà nên đương nhiên không biết."
Tần Thắng có đôi khi một hai năm đều không có ở nhà, lập tức sinh lòng tội lỗi, không dám hỏi lại.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/355
|