Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Huyết ma đã không thể đánh Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ, còn không thể đánh những người này sao?
Cho nên huyết ma kìm nén một bụng tức giận, đưa tay vung lên, trước tiên hất bay Ngải Lợi Thụy ra ngoài.
Ngải Lợi Thụy nào có nghĩ đến huyết ma táo bạo như vậy, một câu không nói đã trực tiếp động thủ.
Trước khi huyết ma tiếp tục động thủ, Ngải Lợi Thủy vội vàng nói: "Huyết ma đại nhân, chúng ta đến giúp ngài phá bỏ phong ấn, đón ngài trở về."
"Phá bỏ phong ấn?"
"Đúng thế." Ngải Lợi Thụy thấy huyết ma lên tiếng, thở phào một hơi, "Chúng ta đều là tín đồ của ngài."
". . ." Tín đồ c*c chó! Ngu xuẩn! ! Bị người đoạt trước cũng không biết, bây giờ còn bị người ta đùa bỡn xoay quanh! !
Ngải Lợi Thụy thấy huyết ma lại không nói, sắc mặt thì âm trầm, không dò ra được huyết ma đang nghĩ gì.
Huyết ma: ". . ."
Huyết ma cao quý lãnh diễm quét mắt một vòng xung quanh 'tế phẩm', không lên tiếng.
Ngải Lợi Thụy: ". . ."
Huyết ma không lên tiếng, là bởi vì Hạ Di Dạ mới ra lệnh cho hắn .
Bảo hắn trở về cùng đám người này, trước tiên bắt đám 'tiểu kim khố' này vào tay đã.
Huyết ma đang bận chửi mẹ nó, không rảnh phản ứng với Ngải Lợi Thụy.
. . .
Ngải Lợi Thụy dựa theo chỉ thị của huyết ma, đào thân thể hắn ra.
Ngay sau khi quan tài chứa thân thể của huyết ma được đào lên, Lạc Lê liền mang theo người chạy tới, bắt tại trận.
Giải phóng huyết ma, phạm phải tội chết của huyết tộc.
Thời điểm đánh nhau, Linh Quỳnh liền thừa cơ lấy quan tài đi, sau đó để huyết ma đi theo bọn Ngải Lợi Thụy chạy.
Tiên sư bố mày! !
Huyết ma tức giận đến thổ huyết, được Ngải Lợi Thụy dẫn tới nơi an toàn.
"Đây chính là vạn vô nhất thất* mà các ngươi nói! !" Huyết ma lật bàn, vung tay liền đem toàn bộ đám người hất tung trên mặt đất.
*万无一失 【wànwúyīshī】không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào.
"Huyết ma đại nhân bớt giận." Ngải Lợi Thụy nhanh chóng trấn an, "Ngài bây giờ đã ra ngoài, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
Ngải Lợi Thụy không biết Lạc Lê làm thế nào mà biết, còn an bài tốt hết thảy, bắt bọn hắn tại trận. . .
Nhưng cũng không có gì, hắn vốn là cũng không có ý định giấu giếm.
Huyết ma ra tới, khó tránh khỏi sẽ có một trận trận đánh ác liệt xảy ra.
"Huyết ma đại nhân, bọn họ phong ấn ngài nhiều năm như vậy, ngài gặp rất nhiều bất công, ngài chẳng lẽ không muốn vì mình đòi lại một cái công đạo sao?"
Ngải Lợi Thụy đã sớm nghĩ làm sao thuyết phục tốt huyết ma.
Đáng tiếc. . .
Huyết ma bây giờ là 'Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh', dùng cái nhìn như thấy thằng ngốc ngu xuẩn nhìn Ngải Lợi Thụy.
Huyết ma nghiêm mặt, "Ngươi có an bài gì?"
Con ngươi Ngải Lợi Thụy sáng lên, "Huyết ma đại nhân, chúng ta đều đã sắp xếp xong xuôi, sẽ sớm thực hiện kế hoạch 'thịnh thế' chỉ dành cho ngài."
". . ."
Ha ha.
. . .
Ngải Lợi Thụy vốn là cảm thấy bọn họ đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, còn có huyết ma tương trợ, khẳng định rất dễ dàng.
Thế nhưng là hắn phát hiện, bọn họ âm thầm an bài tốt sự tình, Lạc Lê bên kia vậy mà điều tra ra không ít.
Hắn không biết lúc nào, âm thầm liên hợp huyết tộc khác.
Nhân loại bên kia một chút động tĩnh cũng không có, cho người đi liên hệ, kết quả một người cũng không liên lạc được.
Bây giờ đừng nói kế hoạch 'thịnh thế', bọn hắn mỗi ngày đều đến nơm nớp lo sợ, sợ Lạc Lê phát hiện chỗ bọn hắn ẩn thân.
Ngải Lợi Thụy liên tục thất bại, người bên bên cạnh bị bắt càng ngày càng nhiều.
Huyết ma bởi vì bọn họ vô năng, mỗi ngày ngoại trừ châm chọc khiêu khích, hoàn toàn không giúp đỡ.
Ngẫu nhiên thấy bọn họ thực sự quá chật vật, nhìn không được, lúc này mới xuất thủ tương trợ.
Ngải Lợi Thụy đã biết đến thực lực của huyết ma, cảm thấy chỉ cần triệt để thuyết phục huyết ma, để hắn nhìn thấy giá trị của bọn họ.
Ngải Lợi Thụy tìm huyết ma chân thành trò chuyện.
Huyết ma tựa hồ bị hắn thuyết phục, miễn cưỡng đáp ứng.
Ngải Lợi Thụy để thể hiện thành ý, mang huyết ma đến căn cứ an toàn cuối cùng của bọn họ.
Sau đó. . .
Huyết ma cuốn tất cả thứ đáng giá của bọn họ mà bỏ chạy.
Ngải Lợi Thụy: "? ? ?"
Thời điểm bị bắt Ngải Lợi Thụy cũng còn không có kịp phản ứng xảy ra chuyện gì.
Huyết tộc ép hỏi hắn huyết ma và thân thể của nó ở chỗ nào, Ngải Lợi Thụy làm sao biết huyết ma đi nơi nào.
Càng không biết thân thể của nó ở đâu.
Ngày đó từ rừng rậm bỏ chạy, ai cũng chưa kịp đi lấy thân thể của huyết ma.
Thế nhưng sau này huyết ma cũng không có có nhắc tới, giống như cũng không phải rất quan trọng, bọn họ lại bị Huyết tộc truy lùng, tự nhiên là không để ý.
Huyết tộc cảm thấy hắn là đang giấu giếm, mỗi ngày không ngừng nghỉ mà thẩm vấn.
Ngải Lợi Thụy bị giày vò đến không thành ra cái dạng gì nữa, ngoại trừ nói không biết, cũng nói thể nói gì khác.
Huyết ma và thân thể của hắn đi đâu, đều thành một điều bí ẩn.
Nhưng cái nồi này, chỉ có tới lượt Ngải Lợi Thụy cõng.
Dù sao cũng là bọn họ thả huyết ma ra ngoài, còn âm thầm làm nhiều sự tình phát rồ như vậy.
Toàn bộ sự việc được tiết lộ liền làm cho người ta chấn kinh.
Nữ vương nghe nói đã thức tỉnh, tự mình thẩm phán Ngải Lợi Thụy.
Thẳng đến khi Ngải Lợi Thụy nhìn thấy nữ vương mang vương miện Thánh khí, hắn mới hoảng hốt phát giác cái Thánh khí kia không thích hợp.
Thánh khí là giả làm sao có thể giải phóng thành công?
Có thể huyết ma là thật. . .
Vậy hắn sớm đã bị người thả ra! !
Chuyện về sau đều là cạm bẫy!
Thế nhưng là lúc này Ngải Lợi Thụy nói lại những thứ này, cũng không có người tin tưởng, đều cảm thấy hắn là đang giảo biện.
Biết chân tướng, Lạc Lê mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà nhìn chằm chằm vào họa tiết hoa văn trên sàn nhà.
Nha đầu kia không chỉ có giúp Hạ Di Dạ rửa sạch tội danh, khôi phục thân phận, còn được một con huyết ma.
Cuối cùng một chút việc cũng không liên quan đến cô.
Ngải Lợi Thụy mưu đồ lâu như vậy, chung quy là công dã tràng.
Gia tộc Ngải Lợi Thụy mặc kệ có tham dự chuyện này hay không, đều bị liên đới, bao gồm cả em trai hắn Áo Nhĩ Đức Tư, bị biếm thành thường dân.
Phong thủy luân chuyển, Áo Nhĩ Đức Tư đắc tội người ta cũng không ít, nhìn hắn gặp xui xẻo, không ít người có suy nghĩ muốn giẫm lên một cước.
. . .
Chi nhánh nhỏ của ngân hàng.
Những nhân viên có quan hệ với nhóm người Ngải Lợi Thụy đều bị nhổ tận gốc, từng người bị chuyển đi nơi khác.
Tân Khắc Lai bị người chi nhánh nhỏ của ngân hàng mang đi, trước khi đi hắn vẫn không quên tố cáo Linh Quỳnh.
"Cô ta cũng có phần! !"
"Cô ta cũng tham dự."
Đối phương chỉ là nhìn Linh Quỳnh một cái, có chút khom lưng, mang theo Tân Khắc Lai rời đi.
Linh Quỳnh cười tủm tỉm hướng Tân Khắc Lai phất tay.
Tân Khắc Lai:". . ."
Tân Khắc Lai: "! ! !"
Gần một nửa số người của chi nhánh nhỏ bị mang đi, cả tòa nhà đều có vẻ trống rỗng.
"Hứa quản sự, thư mời của nữ vương bệ hạ." Một phong thư mời cũng được đưa đến.
Thư mời đen tuyền, phía trên chỉ viết tên của cô, trừ cái đó ra không có cái gì.
Linh Quỳnh không biết vị Nữ vương bệ hạ khoan thai tới muộn này nghĩ làm cái gì, bất quá đây là địa bàn của người ta, Hạ Di Dạ cũng là Huyết tộc, cô vẫn đi.
Đến nơi mới phát hiện Hạ Di Dạ và Lạc Lê đều ở đây, nhưng không nhìn thấy nữ vương.
Linh Quỳnh muốn ngồi bên cạnh Hạ Di Dạ, lại bị người phục vụ dẫn tới một bên khác.
"Tôi muốn ngồi cùng Hạ Di Dạ, có thể chứ?" Linh Quỳnh trực tiếp lên tiếng.
"Thế nhưng là vị trí của ngài ở chỗ này." Người phục vụ khó xử.
"Không sao, để cô ấy ngồi đi." Một giọng nữ dễ nghe truyền đến.
"Điện hạ." Người phục vụ nhanh chóng khom lưng hành lễ.
Linh Quỳnh ngước mắt nhìn lại và thấy một người phụ nữ mặc đồ thể thao đơn giản đang chậm rãi bước tới, người phụ nữ sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, quần áo đơn giản cũng không che giấu được sự tôn quý ưu nhã trên người cô ấy.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó.
/355
|