Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
【 Tình yêu ơi, chức năng offline đã được sửa chữa, xin hỏi có muốn offline bây giờ không? 】
Linh Quỳnh nhìn thân ảnh dần dần phai nhạt, thẳng đến khi hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, cô mới nói.
"Sửa xong rồi?"
【 Đúng thế. 】Giọng nói Lấp Lánh ngọt ngào.
"Offline."
【 Được, xin chờ một chút. 】
. . .
Trong căn phòng nhỏ hẹp lại đậm chất khoa học viễn tưởng, cabin trò chơi được đặt lặng lẽ trong góc, phía trên đèn vận hành có chút lập loè.
Cửa cabin 'cùm cụp' một tiếng, chậm rãi mở ra.
Sương mù màu trắng tràn ra, thiếu nữ ngồi dậy từ bên trong cabin trò chơi, có chút thở không ra hơi.
Linh Quỳnh rút những thứ trên người ra, bước ra khỏi cabin, rõ ràng là hoàn cảnh quen thuộc, lại làm cho cô có cảm giác như mình đã xa cách nhiều năm.
Linh Quỳnh bước đến bên cạnh bàn, mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ từ bên trong, mở ra lấy một viên thuốc ăn vào.
Bên trong hộp còn thừa lại một viên thuốc, Linh Quỳnh có chút xuất thần, một lát sau ném cái hộp nhỏ vào lại ngăn kéo.
Cô dựa vào bàn, nhìn về phía cabin trò chơi.
Nó thực sự đã offline. . .
Linh Quỳnh đưa mắt sang chỗ khác, liếc thấy bóng người trong gương.
Tuổi của thiếu nữ không lớn lắm, nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy, ngũ quan tinh tế hoàn mỹ, thoạt nhìn xinh đẹp đến mức không giống người thực, giống như búp bê phiên bản giới hạn trong tủ kính.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, mái tóc màu vàng kim rực rỡ dài đến thắt lưng.
Chiếc váy dài bằng bông mặc trên người lỏng lẻo chấm xuống đất, lại che không được thân hình thiếu nữ phát dục thực tốt.
Con số có chút mơ hồ, đã không phân rõ được.
[ Tin nhắn của bạn đã đầy, có muốn kiểm tra nó hay không? ]
Hệ thống trí năng trong phòng kiểm tra theo dõi hoạt động của chủ nhân tự động khởi động.
Linh Quỳnh kéo ghế ngồi xuống, mở giao diện ảo ra.
Đa số là tin nhắn rác, Linh Quỳnh chọn ra hai tin nhắn để lại từ trong đó.
[ Có việc. ]
[ Hàng đến rồi, muốn sao? ]
Hai tin nhắn đều rất ngắn gọn, không đầu không đuôi, hoàn toàn làm cho người ta nhìn không hiểu.
Linh Quỳnh nhìn thời gian một chút, đã hơn mười ngày. . .
Linh Quỳnh tính toán thời gian cô tiến vào trò chơi, cho tới hôm nay, vừa vặn là hai mươi mốt ngày.
Dựa theo cách tính này, thì là ba ngày một phó bản.
Linh Quỳnh đóng bảng tin nhắn lại, vào toilet tắm rửa trước, thay một bộ quần áo thoải mái màu đen, đội mũ áo lại, dường như là nhìn không thấy cái gì.
Cuối cùng tìm ra thiết bị đầu cuối cá nhân đeo ở cổ tay ở trong một chiếc hộp.
Linh Quỳnh mở cửa ra ngoài, tiếng ồn ào bên ngoài lập tức vọt tới.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, kiến trúc rậm rạp ngổn ngang lộn xộn nằm ngang ở trước mắt, ngẩng đầu nhìn lại, nhà lầu hoàn toàn dựng ngược lại, phía trên còn có người đang đi lại, giống điện ảnh « thế giới ngược », hoàn toàn lật đổ định luật vạn vật hấp dẫn.
Thế giới Linh Quỳnh sinh sống, là vũ trụ mà thời đại khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển.
Kiến trúc như vậy cũng không có gì hiếm lạ.
Linh Quỳnh đóng cửa lại, đi qua hành lang kim loại rất dài, lên một cỗ xe bay công cộng.
Tốc độ xe bay cực nhanh, sau khi khởi động chỉ có thể nhìn thấy quang ảnh.
Linh Quỳnh bước đến nơi hẻo lánh đứng.
Trong xe đám người chen chúc, có tiềng ồn ào, cũng có tiếng trẻ em khóc rống, không giống thế giới trong khoa huyễn lạnh lùng trật tự kia.
"Mời hành khách đi tới khu Cổ Hà chuẩn bị xuống xe, đây là trạm trung chuyển, khi cửa xe mở ra xin đừng tới gần, không nên chen chúc, xuống xe theo thứ tự. . ."
Thanh âm ngọt ngào vang lên ở trong xe.
Linh Quỳnh kéo cái mũ lại, lẫn trong đám người xuống xe, lên một cỗ xe bay khác.
"Đoàn tàu này là đoàn tàu ngắm cảnh, sắp đi tới khu Cổ Hà, dọc đường sẽ đi qua thung lũng, mời hành khách muốn ngắm cảnh nhanh chóng tìm điểm ngắm cảnh."
Vị trí gần cửa sổ rất nhanh đã bị người chiếm hết theo tiếng nhắc nhở.
"Xin chào, lát nữa cô muốn ngắm thung lũng không?" Có nữ sinh bước đến trước mặt Linh Quỳnh, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
Linh Quỳnh không có hứng thú gì với thung lũng kia.
Nơi đó trước kia là một rãnh biển, về sau bị khô cạn.
Sao lại kêu là thung lũng?
Ai biết đâu, có thể là để thống nhất tên với khu Cổ Hà?
Đoàn tàu sắp đi xuyên qua từ trong thung lũng, có thể nhìn thấy trên tảng đá của thung lũng một ít hóa thạch của sinh vật biến, còn có thể nhìn thấy tảng tảng đá lớn đủ loại màu.
Linh Quỳnh đứng dậy nhường cho cô gái, đứng sang bên cạnh.
"Cảm ơn." Nữ sinh cảm kích nói.
Có thể là Linh Quỳnh che quá kín, nữ sinh kia cũng không nói chuyện với cô nữa.
Thung lũng rất dài, tốc độ đoàn tàu giảm đến đặc biệt chậm, để cho những người này quan sát.
Linh Quỳnh hơi không kiên nhẫn, thế nhưng phương tiện để đi tới khu Cổ Hà thuận tiện nhất chính là đoàn tàu ngắm cảnh này.
Trong xe thỉnh thoảng có người thốt lên vì kinh ngạc.
"Mẹ ơi, đó chính là cá voi ạ?"
"Đúng, đó chính là cá voi."
Lúc này, trên tảng đá chỗ đoàn tàu đi qua có một đầu cá voi to lớn, nó như bị thời gian dừng lại tại đó, sinh động như thật.
Phảng phất chỉ cần có nước, nó liền có thể sống lại.
Loại sinh vật cái voi này, bây giờ đã thành giống loài bị tuyệt chủng.
"Cá voi là cá sao?"
"Không phải đâu bảo bảo."
"Vậy sao lại gọi nó là cá voi?"
". . ."
Linh Quỳnh ăn no một bụng tra tấn, cuối cùng cũng đi khỏi thung lũng, đoàn tàu tăng tốc, đến khu Cổ Hà.
Khu Cổ Hà chân chính lúc trước là khu vực sông, tất cả kiến trúc đều là được tạo dựng lên ở đáy sông .
Linh Quỳnh đi xuống từ trên xe bay.
Thời điểm xuất trạm, cô đã kiểm tra thiết bị cá nhân đầu cuối, phía trên biểu hiện một cái tên là 'Aina'.
Trước kia khu Cổ Hà rất hoang vu, về sau khu Cổ Hà có một một vị khu trưởng mới tới nhậm chức, cải tạo khu Cổ Hà thành điểm du lịch.
Bây giờ khu Cổ Hà, náo nhiệt đến mức có thể so với khu trung tâm.
Linh Quỳnh nhanh chóng đi qua đi lại trong đám người, tránh đi đội người máy tuần tra xung quanh, cùng với camera có thể thấy được khắp nơi.
Linh Quỳnh đẩy cửa thủy tinh ra, trong âm thanh đón khách của 'Chuông gió' nhanh chóng lách mình đi vào.
"Hôm nay không buôn bán, mai lại đến." Người trong cửa hàng đầu cũng không ngẩng, trực tiếp lên tiếng đuổi khách.
Linh Quỳnh bước nhanh bước đến bên kia quầy hàng.
Người phía sau quầy hàng ngẩng đầu lên xem "Tôi nói người này. . . A, sao cô lại tới đây?"
Người kia đứng lên, ước chừng người cao một mét tám, trên đầu là một mớ tóc quăn lộn xộn, híp mắt nhìn Linh Quỳnh.
Ngũ quan người đàn ông được cho tuấn lãng, nhưng cánh tay hắn là một cái cánh tay máy, ngoại trừ chất liệu không giống, độ linh hoạt không có gì khác biệt với cánh tay người bình thường.
Linh Quỳnh: "Hàng."
Tiểu tóc quăn không động, hỏi nàng: "Cô tới muộn hơn mười ngày, đã xảy ra chuyện gì?"
"Việc tư."
Tiểu tóc quăn dùng cánh tay người máy chỉ vào quầy hàng thủy tinh, một lúc lâu mới khom lưng xuống, cầm một cái hộp ra.
Hắn đẩy hộp lên trước mặt Linh Quỳnh.
"Không có tiền, cho nợ đi."
"Ai. . . Tại sao cô lại không có tiền?" Tiểu tóc quăn đè hộp lại , hồ nghi "Cô đã thiếu nợ bao nhiêu rồi?"
". . ." Linh Quỳnh dùng sức kéo, nhưng không túm được, sức mạnh của cánh tay máy kia rất lớn.
"Cũng không phải không trả cho cậu."
"Tỷ tỷ, tôi đây chỉ là làm ăn vốn ít! !"
"Làm ăn không vốn đi."
". . ." Tiểu tóc quăn trừng mắt: "Cô nói như vậy liền không có ý nghĩa, làm ăn này còn làm được hay không?"
"Hai ngày nữa trả cho cậu." Linh Quỳnh ra hiệu hắn buông tay.
Tiểu tóc quăn hừ một tiếng, buông tay ra.
"Đúng rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đây là hàng tồn cuối cùng của tôi."
Linh Quỳnh nhíu mày: "Không lấy được?"
"Gần đây có người đang tra, không biết chuyện gì xảy ra, tất cả nguồn cung cấp đều bị tịch thu tận gốc, bây giờ chỗ nào cũng không có hàng."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Các nàng ơi, bọn ta có làm một quyển riêng để tổng hợp các chương của vị diện thực trong truyện nha.
Các nàng ủng hộ nhé
/355
|