Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Thịnh Minh Tuế nấu tạm hai món ăn. Lúc ăn cơm, Linh Quỳnh đoạt quyền khống chế thân thể của hắn, bỏ tất cả những thứ cô không thích ăn ra ngoài.
Tuy chỉ có một mình hắn ăn cơm, nhưng cảnh tượng lại có chút náo nhiệt, náo nhiệt đến kỳ lạ.
Thịnh Minh Tuế: "Tại sao cô lại kén ăn như vậy?"
"Không thích." Tiểu cô nương dịu dàng trả lời.
"Không thích cũng không được lãng phí." Thái độ của Thịnh MInh Tuế hơi nghiêm khắc: "Không được cướp thân thể tôi."
Đầu của hắn đột nhiên đập vào mặt bàn ở trước mặt.
"..."
Cô gái nhỏ không dùng sức nên không đau lắm, ngay cả u cục cũng không có, nhưng tính cách này...
Thịnh Minh Tuế lắc đầu thở dài, cầm bát lên ăn cơm.
...
Thịnh Minh Tuế rất lo lắng. Sau khi thức giấc, liệu thân thể hắn còn ở chỗ này không?
Nhưng...
Thịnh Minh Tuế nhấc chăn bông lên, lại mau chóng đặt lại chỗ cũ.
Mở đầu một ngày mới bằng sự xấu hổ aizzza.
"Tiểu Vũ?" Không ai trả lời hắn.
Chắc là linh thể cũng cần nghỉ ngơi?
Thịnh Minh Tuế đọc thầm tĩnh tâm chú, nhưng tác dụng cũng không thấm vào đâu.
"Anh trai, anh có cần tự giải quyết không?"
"..."
Quả bom trong đầu Thịnh Minh Tuế thoát khỏi sự khống chế, nổ một cái đùng.
Hắn giấu vào trong chăn: "Mặc kệ nó, chút nữa sẽ ổn thôi."
"Tôi giúp anh."
"Không được!" Thịnh MInh Tuế sợ Linh Quỳnh đoạt quyền khống chế thân thể của hắn, gấp gáp thét lên.
Cho dù là linh thể, cũng là linh thể của một cô gái, không thể rụt rè một chút à?
Linh Quỳnh im lặng.
...
Khúc nhạc đệm buổi sáng khiến Thịnh Minh Tuế hơi mất tự nhiên, không chủ động nói chuyện với Linh Quỳnh.
Thịnh Minh Tuế nói chuyện hắn nghi ngờ sư huynh mình cho Trình Kính Không.
"Cậu đã xác định là hắn ta làm chưa?"
Thịnh Minh Tuế lắc đầu: "Tôi đang hoài nghi, chưa có chứng cứ xác thực."
Từ sau khi bái sư, vị sư huynh này của hắn vẫn luôn đeo một tấm mặt nạ. Ở trước mặt sư phụ luôn luôn đối xử rất tốt với hắn. Nhưng khi sư phụ không có mặt, hắn ta sẽ dùng bộ mặt còn lại, bới lông tìm vết, luôn bắt bẻ, nhìn hắn như cây gai trong mắt, cây kim trong thịt.
Vì hoàn cảnh trưởng thành, nên sau khi Thịnh Minh Tuế bái sư, gặp phải một vị sư huynh có ác ý với bản thân mình như thế, vẫn luôn tránh mặt hắn ta.
Ai biết được...
"Bàn tay này chính là mạng sống của cậu, nếu việc này thật sự là hắn ta làm, vậy thì quá vô đạo đức rồi!!" Hai mắt Trình Kính Không bốc lửa.
Thịnh Minh Tuế: "Nhỡ tôi nhìn lầm..."
"Vậy thì càng phải điều tra rõ ràng!"
Trình Kính Không bảo hắn đừng rút dây động rừng, hắn sẽ nghĩ biện pháp tra rõ chuyện này.
"Vậy thì ... Tôi cảm ơn."
"Sao cậu lại khách sáo như vậy? Với tình bạn giữa tôi và cậu còn phải làm cái vẻ mặt đó à?" Trình Kính Không vui vẻ cười
Thịnh MInh Tuế cũng cười rộ lên, đưa một tấm vé cho hắn.
Chắc là do thói quen, Trình Kính Không vô ý thức cầm lấy tấm vé kia. "Lần này cậu trở về, tôi cảm thấy tình trạng của cậu được cải thiện hơn rất nhiều."
Thịnh Minh Tuế sững sờ: "Trạng thái lúc trước của tôi rất kém à?"
"Không phải là kém thôi đâu." Trước đây Trình Kính không dám nói những lời quá khích, rất sợ sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn. Lúc đó Trịnh Kính Không luôn luôn cảm thấy, hắn sẽ tự tử bất kì lúc nào. Phải lo lắng đề phòng cả ngày.
Nhưng lần này trở về, hắn không còn loại cảm giác đó nữa rồi.
Khoảng thời gian trước trạng thái của Thịnh Minh Tuế thật sự không ổn, nhưng hắn không nghĩ lại không ổn tới mức đó.
...
Sau khi cơm nước xong, Thịnh Minh Tuế tạm biệt Trình Kính Không. Cả quá trình ăn cơm Linh Quỳnh đều không nói chuyện.
Linh Quỳnh muốn Thịnh Minh Tuế dẫn mình đi mua sắm, có vẻ hắn không tình nguyện cho lắm.
Linh Quỳnh hào khí vạn trượng rút thẻ ngân hàng ra. Tuy rằng Thịnh MInh Tuế đồng ý đi cùng cô, nhưng hiện tại hắn đã hối hận rồi.
Cô không biết tiết chế bản thân mình một chút à? Muốn mua cái này, cái kia cũng muốn mua...
Cái bộ dáng kia rõ ràng là hận không thể bê cả cửa hàng về nhà mà.
Lúc này Thịnh Minh Tuế đang đứng trong một cửa hàng mỹ phẩm.
Nhân viên cửa hàng thấy hắn đi vào, hai mắt tỏa sáng, tranh nhau tiếp khách.
Cuối cùng cô gái có thân hình cao nhất đoạt được đầu tiên.
"Chào mừng quý khách, không biết ngài tới mua sản phẩm cho ai?"
Thịnh Minh Tuế hơi xoắn xuýt quan hệ của mình với Tiểu Vũ, nhân viên nữ thăm dò hỏi: "Mua cho bạn gái ngài sao?"
"Không... Không phải." Thịnh Minh Tuế nhanh chóng phủ nhận: "Là em gái tôi."
Nụ cười của nhân viên nữ kia càng tươi rói: "Vậy mời ngài xem những sản phẩm bên này, đây đều là mẫu mới của chúng tôi."
Nhân viên cửa hàng dẫn Thịnh Minh Tuế tới quầy để lựa chọn.
Thịnh Minh Tuế lấy những thứ mà Linh Quỳnh chỉ, nói kích thước của Linh Quỳnh cho nhân việc.
Linh Quỳnh nhìn thấy những thứ xinh đẹp thì không kiềm chế được chính mình, hấp tấp cầm lấy.
Thịnh Minh Tuế bất lực, hắn không có cách nào để khống chế cô.
Lúc hắn mất quyền kiểm soát thân thể vẫn có thể nhìn, nghe, cũng vẫn cảm nhận được cảm giác từ tứ chi truyền đến não bộ.
Có phải cô cũng có cảm giác giống hắn...
Thịnh Minh Tuế chợt hoàn hồn, hắn phát hiện động tác của Linh Quỳnh không đúng lắm, vội vàng nói: "Đây là thân thể của tôi!"
"Ai nha, tôi quên." Linh Quỳnh dùng tay phải gõ đầu, nhanh chóng dừng lại.
Chỉ chậm thêm một giây nữa thôi, cô sẽ dùng thân thể này chạy vào phòng thay quần áo.
"Cô mau trả thân thể lại cho tôi!!"
Linh Quỳnh trả quyền khống chế thân thể cho hắn.
Thịnh Minh Tuế khẩn trương đi thanh toán, như sợ một lát nữa hắn thật sự sẽ làm ra chuyện kì quái gì đó.
"Ngài đối xử với em gái thật tốt."
"..."
...
Linh Quỳnh ngâm nga giai điệu kỳ lạ ở trong đầu hắn, âm thanh nhẹ nhàng du dương, có thể nghe ra cô rất vui vẻ.
Thịnh Minh Tuế vác bao lớn bao nhỏ, mệt mỏi về nhà.
Lúc đợi thang máy, hắn lại gặp người phụ nữ có thai lần trước.
Thịnh Minh Tuế: "..."
Sắc mặt Thịnh Minh Tuế hơi thay đổi, nhanh chóng gọi: "Tiểu Vũ!!"
Linh Quỳnh tiếp nhận quyền khống chế thân thể, túi xách trên tay nặng trịch, suýt nữa cô đã làm rơi.
"Tại sao cậu lại mua nhiều đồ như vậy?" Người phụ nữ có thai nghe thấy tiếng động, tò mò nhìn cô.
"Ừ." Linh Quỳnh trả lời một cách lạnh lùng. Người phụ nữ có thai nhìn cô một chút, không nói tiếp nữa, sau khi đi vào thang máy chỉ đứng ở trong góc.
Tốc độ của thang máy rất nhanh, chỉ chốc lát đã tới tầng Thịnh Minh Tuế ở.
Về đến nhà, rốt cuộc Thịnh Minh Tuế cũng yên tâm lấy lại quyền khống chế thân thế, trái tim hắn vẫn còn nhảy bang bang, nhưng thân thể thì rất bình thường, hoàn toàn khác với cảm giác trước đây.
"Cô ấy... bị quỷ bám vào người à?"
"Ừ."
Thịnh Minh Tuế không nhịn được, lại rùng mình một cái.
Hắn không nên tò mò những chuyện như thế này.
Nhà hắn chỉ có một phòng ngủ. Không còn cách nào khác, Thịnh Minh Tuế đành dọn quần áo của mình sang một bên, bên còn lại treo mấy cái váy nhỏ kia vào cho Linh Quỳnh.
Thịnh Minh Tuế lại nghĩ đến chuyện trong cửa hàng, nhắc nhở cô: "Cô không được dùng thân thể tôi để mặc những thứ này!"
"Đâu có mặc được."
"..." Nếu mặc được thì cô sẽ mặc đúng không?
Thịnh MInh Tuế nằm lên giường, ngủ đến hơn nửa đêm thì bị tiếng vang thật lớn đánh thức.
Hình như là âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất. Âm thanh đó kéo dài một lúc lâu.
Thịnh Minh Tuế nhìn chằm chằm trần nhà, cố gắng như thế nào cũng không ngủ được, ngủ không được lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
HÌnh như Linh Quỳnh cũng ngủ, hắn gọi mấy lần cô cũng không trả lời. Cuối cùng hắn đứng dậy, đi tới phòng tranh vẽ vời.
Hắn rất tập trung, không biết tiếng động ở trên lầu dừng lại từ khi nào. Thịnh Minh Tuế vẽ tới khi trời tờ mờ sáng, chịu không được nữa nên trở về phòng ngủ.
Thịnh Minh Tuế đi ra ngoài lúc trời rất tối, hắn không nhìn rõ đường đi nên đụng phải người phụ nữ có thai lúc nãy, trạng thái của cô ấy rất bình thường, không có chỗ nào kì quái.
Bởi vì hơi sợ, Thịnh MInh Tuế đi rất nhanh, bỏ qua người phụ nữ có thai.
Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng trên lầu sẽ có động tĩnh kì quái, thỉnh thoảng Thịnh Minh Tuế đi ra ngoài cũng sẽ gặp được người phụ nữ có thai kia.
Nhưng cô ấy không nói chuyện với hắn nhiều, hình như còn chủ động tránh xa hắn.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/355
|