Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Loan Minh đặt nữ tử kia xuống, chuẩn bị đi xuống, Đông Phương Tú lại gọi hắn.
Loan Minh đưa lưng về phía Đông Phương Tú không xoay người lại.
Đông Phương Tú buông Đàn Phượng Cầm xuống, đứng dậy đi đến phía sau Loan Minh.
"Ngươi đính thân với ta, chính là muốn ta đàn Đàn Phượng Minh?" Giọng nói của Đông Phương Tú thống khổ bi ai.
"Đúng."
"Thế tại sao lại đào hôn?"
Loan Minh xoay người, nhưng lại nhìn nữ tử kia: "Khinh Thiển không vui."
Nàng ta không vui, cho nên đào hôn, khiến nàng khổ sở?
Đông Phương Tú hạ khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười, nhưng miệng nàng như thế nào cũng không nâng lên được, nàng gục đầu xuống, một lần nữa ngồi trở về.
Loan Minh xoay người đi xuống bục.
Vu Hoan đi đến Đông Phương Minh cách đó không xa: "Ngươi còn có một lần cơ hội cuối cùng."
Đông Phương Tú không ngẩng đầu, chỉ là lắc lắc đầu.
Vu Hoan tiến lên một bước đặt tay lên bục, chậm rãi nói: "Đông Phương Tú, Thần Khí trong cơ thể ngươi là Long Âm Kiếm, nếu ngươi đàn Đàn Phượng Minh, sẽ hình thành hai cổ lực lượng tương phản, ngươi sẽ bị cuốn vào trong hai cổ lực lượng đó, kết cục chỉ có một, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ."
Đàn Phượng Minh không giống với các loại Thần Khí khác, không cần khế ước với nó cũng có thể sử dụng, nhưng sẽ bị Đàn Phượng Minh hao tốn hết sức mạnh mà người đàn sở hữu.
Càng bất hạnh chính là, trong cơ thể Đông Phương Tú còn có một thanh Thần Khí khác, lại còn không phải cùng một loại Thần Khí, tình huống bài xích lẫn nhau sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đông Phương Tú tựa hồ như ôm quyết tâm phải chết, mặc kệ Vu Hoan nói gì, nàng ta đều lắc đầu.
Vu Hoan nhẫn nại nói lâu như vậy, đã là cực hạn.
"Biết đàn Ngưng Hồn Khúc không?"
Đông Phương Tú gật gật đầu, khúc nhạc kia, thì ra gọi là Ngưng Hồn Khúc...
"Đàn giai đoạn thứ ba là được." Vu Hoan xoay người quay trở lại bên người Tu Trúc: "Bây giờ ta sẽ nói phương pháp Ngưng Hồn Chi Thuật cho ngươi, chuyện ngươi cần làm cũng không nhiều lắm, chỉ cần kích hoạt trận pháp và khống chế trận pháp, tập hợp hồn phách của nàng ta rải rác từ tất cả các không gian khác lại. Nhớ kỹ, nhất định phải phân biệt rõ tàn hồn của nàng ta, nếu lẫn lộn tàn hồn của người khác vào, thì ai cũng không cứu được. Mấu chốt còn có ở ngưng hồn, ngươi là quỷ tu, ngưng hồn có được những lợi thế nhất định, ngưng hồn cần dùng toàn bộ sức mạnh của ngươi. Nói cách khác, một khi ngươi ngưng hồn thành công, ngươi cũng sẽ bị phế đi, càng có thể là chết..."
Tu Trúc tập trung nghe thật cẩn thận, đến khi Vu Hoan toàn bộ nói xong, hắn mới phát hiện thì ra hắn biết về Ngưng Hồn Chi Thuật nông cạn đến cỡ nào.
"Chuyện cũng không liên quan đến ta nữa, các ngươi bắt đầu đi!" Vu Hoan buông tay, đi đến một góc đại điện bên kia.
Tu Trúc cùng Loan Minh nói vài câu, Loan Minh cũng đi đến bên kia.
"Tiểu Tú." Tu Trúc gọi một tiếng.
Đông Phương Tú hít sâu một hơi, bàn tay mảnh khảnh đặt trên dây đàn Đàn Phượng Minh, đơn âm mát lạnh vang lên trong đại điện.
Theo sau đó là nhịp điệu của tiếng đàn dương cầm, âm thanh kia uyển chuyển du dương, tựa hồ có thể chạm thẳng đến linh hồn của con người, làm người ta nhịn không được đắm chìm trong đó.
Vu Hoan khoanh tay trước ngực, mặt mày lãnh đạm nhìn Đông Phương Tú trên bục đang đánh đàn, vừa rồi là nàng mềm lòng sao?
Vì sao?
Bởi vì nàng cũng giống thế, chôn vùi Dung Chiêu trong lòng?
Tu Trúc kích hoạt trận pháp, ánh sáng của trận pháp đều bao phủ ba người đi vào, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, cùng với tiếng đàn không dứt bên tai.
"Loan Minh, ngươi có tin lần ngưng hồn này sẽ thất bại không?" Vu Hoan cọ đến bên cạnh Loan Minh, không biết là hài hước hay chế nhạo.
Loan Minh đột nhiên quay đầu, trong ánh mắt hung ác nham hiểm ẩn ẩn có sát khí: "Ngươi động tay động chân?"
"Cái loại kỹ xảo hạ đẳng như vậy ngươi cảm thấy ta sẽ làm sao?" Vu Hoan khinh thường hừ nhẹ.
Loan Minh nhíu nhíu mày, hiển nhiên biết Vu Hoan nói là sự thật, nữ nhân này từ trước đến nay đều rõ ràng tới, ngay cả khi muốn giết ngươi, nàng cũng sẽ lớn tiếng nói với ngươi, nàng muốn giết ngươi, sẽ không làm chuyện trong bóng tối thế này.
"Lời này của ngươi có ý gì?" Trong lòng Loan Minh đột nhiên sinh ra bất an, tới rất đột ngột và nhanh chóng.
"Nữ nhân kia... hồn phách là hoàn chỉnh."
"Không thể nào, ta đã kiểm tra qua thân thể của Khinh Thiển rồi." Không chỉ là hắn, hắn còn mời không ít người đến xem qua, kết quả đều giống nhau.
"Thôi bỏ đi, biết ngươi không tin mà." Vu Hoan trợn trắng mắt: "Chúng ta cứ chờ xem là được."
Bởi vì những lời này của Vu Hoan, tim Loan Minh liền treo lên, nhưng mà mắt thấy Ngưng Hồn Chi Thuật tiến hành thật sự thuận lợi, thời điểm sắp kết thúc, lòng Loan Minh mới thoáng yên tâm xuống.
Nhưng mà, biến cố ở ngay lúc này đã xảy ra.
Tu Trúc ở một bước ngưng hồn cuối cùng, lại phát hiện hồn phách được tập hợp lại căn bản không có cách nào để vào trong cơ thể nàng ta, một lực lượng phản phệ thổi quét đến, trận pháp bị cổ lực lượng đó phá hư, cuồng phong tàn sát bừa bãi.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Đông Phương Tú phun ra một ngụm máu tươi, máu tẩm nhập vào trong Đàn Phượng Minh, Đàn Phượng Minh phát ra một trận loạn âm, âm thanh kia bén nhọn chói tai, mang theo một cổ uy áp, làm cho người ta không thể chịu đựng được.
Long Âm Kiếm từ trong cơ thể Đông Phương Tú bay ra, nổi tại không trung, phát ra lực lượng chống lại Đàn Phượng Minh, Đông Phương Tú cùng nữ tử kia ở trong trung tâm của hai cổ lực lượng kia.
Vu Hoan nhanh hơn Loan Minh một bước, lợi dụng Thiên Khuyết Kiếm bổ ra những uy áp đó, rơi xuống bên người Đông Phương Tú, tay nhấn một cái lên Đàn Phượng Minh, loạn âm biến mất.
Nàng là khế ước giả của Thiên Khuyết Kiếm, trên người có hơi thở của Thiên Khuyết Kiếm, Đàn Phượng Minh không dám phản kháng.
Loan Minh cũng bay đến bên cạnh nữ tử kia, nhưng uy áp của Long Âm Kiếm bên kia cũng không biến mất, Loan Minh có chút chật vật che chở cho nữ tử kia, nhảy xuống bục.
Vu Hoan đỡ Đông Phương Tú đứng dậy, cũng nhảy xuống bục, tay không cẩn thận sờ đến cổ tay Đông Phương Tú, sắc mặt thay đổi lớn.
Đây là...
Đông Phương Tú đã ngất đi, Vu Hoan cau mày đặt nàng ta xuống, lại lần nữa kiểm tra cổ tay Đông Phương Tú.
Lúc trước bị Thần Khí đè nặng, nàng không có phát hiện, hiện giờ Thần Khí ra khỏi thân thể, hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
"Khinh Thiển? Nàng không sao chứ?" Loan Minh cẩn thận nhìn nữ tử trong ngực.
Lâu Khinh Thiển khẽ lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, đôi mắt chứa đầy kinh hoảng: "A Minh, có phải thất bại rồi không?"
Sắc mặt Loan Minh có chút khó coi, nhưng vẫn dịu dàng an ủi Lâu Khinh Thiển: "Không sao đâu Khinh Thiển, chúng ta có thể làm lại lần hai, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Lâu Khinh Thiển bắt lấy vạt áo Loan Minh, giọng nói run rẩy: "A Minh, không cần lãng phí thời gian, muội biết mình sống bao lâu, nhưng những ngày cuối cùng có thể ở bên cạnh chàng là được rồi."
"Nói bậy gì đó." Loan Minh nhíu mày nhẹ giọng quát: "Ta nhất định sẽ làm nàng khỏe lên."
"Khỏe lên? Hừ, không phải đang rất khỏe mạnh sao, còn muốn khỏe như thế nào nữa?" Vu Hoan từ trên cao nhìn xuống Lâu Khinh Thiển trong lòng Loan Minh, đột nhiên duỗi tay túm nàng ta lên.
Lâu Khinh Thiển ăn đau: "A Minh, muội đau."
"Đau... chỉ như vậy đã đau?" Vu Hoan dùng sức bóp cánh tay Lâu Khinh Thiển: "Còn có thể đau hơn nữa, ta có thể cho ngươi nếm thử một chút."
"Ngươi làm gì, buôn Khinh Thiển ra." Loan Minh nhất thời chưa kịp phản ứng, lúc này mới phản ứng lại, trực tiếp đi lên cướp lại người.
Vu Hoan làm gì sẽ để hắn được như ý muốn, túm Lâu Khinh Thiển nhẹ nhàng tránh khỏi Loan Minh.
/400
|