Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Dung Chiêu không biết Vu Hoan nói người kia là ai, nhưng mà Vu Hoan nói rất chắc chắn, chỉ là thần sắc của nàng không tốt, hình như cũng không muốn gặp người kia.
Vu Hoan đặt Đàn Phượng Minh ở bên cạnh Đông Phương Tú, quay đầu nói với Dung Chiêu: "Ta sẽ nhanh chóng quay về, ngươi ở đây canh chừng nàng ta, không cho bất cứ kẻ nào động vào nàng ta."
Khi Vu Hoan xoay người đi, Dung Chiêu giữ chặt nàng lại, trầm mặc hồi lâu, hắn cũng chỉ nói bốn chữ: "Cẩn thận một chút."
Vu Hoan cong cong khóe môi, đi ra khỏi phòng.
Vu Hoan từ Định Nam Thành ra ngoài, trực tiếp đi đến nơi ít người qua lại.
Dùng linh lực tạo ra một trận pháp đơn giản trên đất, sau đó tích giọt máu lên, trận pháp như được máu kích hoạt, sau một trận dao động kịch liệt, trong trận pháp xuất hiện hai bóng người.
Nhìn thấy bóng người kia, Vu Hoan nheo mắt: "Tại sao hắn ở bên cạnh ngươi?"
Vu Hoan hỏi chính là bóng người màu trắng.
Đó là một công tử cực kỳ trẻ tuổi, trên y phục màu đen vẽ đầy các đóa hoa màu trắng như một bức tranh thủy mặc, mỗi cánh hoa được viền bằng màu bạc. Có sáng lạn nở rộ, có xấu hổ khép lại, tư thái của mỗi một đóa hoa đều không giống nhau, mỗi một đóa đều sinh động như thật.
Xung quanh vị công tử có ánh sáng lập lòe, chiếu sáng dung mạo của hắn, so với nam nhân anh tuấn hơn, so với nữ nhân xinh đẹp quyến rũ hơn, đôi mắt đào hoa chứa đựng đầy ý cười nhợt nhạt, đầu tóc màu bạc uốn lượn ở phía sau đến tận eo.
Hắn đứng ở nơi đó, tựa như biến toàn bộ thế giới đều ảm đạm mất màu.
Người bên cạnh hắn, chính là Long Tuyền biến mất nhiều ngày.
Nam tử đánh giá Vu Hoan một lát, đột nhiên nhếch miệng lộ ra tươi cười sáng lạn.
"Tiểu Hoan Nhi..." Nam tử đi ra khỏi trận pháp, trực tiếp ôm Vu Hoan vào trong lòng: "Có nhớ ta không? Có phát hiện ta lại xinh đẹp lên không?"
Giọng nói mềm mại tận xương, trong trẻo uyển chuyển, cũng không phải bởi vì hắn là nam tử, âm thanh này liền trở thành bất nam bất nữ, ngược lại có vài phần âm sắc khác.
"Đúng vậy, đẹp đến nổi giống tiên nữ!" Vu Hoan từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ.
Vu Hoan không chút nào ngoài ý muốn nam tử này có thể nhìn ra nàng, chỉ là lễ gặp mặt nhiệt tình như vậy, nàng thật sự có chút không chịu nổi!
Nàng đẩy nam tử ra, chỉ vào Long Tuyền nói: "Ngươi còn chưa trả lời ta, sao hắn ở bên cạnh ngươi?"
"Tiểu Hoan Nhi, sao nàng lại nhẫn tâm thế hả? Nhìn thấy ta không vui sao? Ta nhìn thấy nàng triệu hoán liền lập tức đến đây, ngay cả chăm sóc sắc đẹp cũng bỏ qua, sao nàng lại có thể đối xử với người ta như vậy?" Trong cặp mắt đào hoa kia, đều là lên án Vu Hoan, đường như Vu Hoan đã làm chuyện gì đó vạn ác không tha vậy.
Long Truyền cũng đi ra khỏi trận pháp, có chút tức giận nói: "Là ta đi tìm Tư Hoàng công tử."
Vu Hoan có chút tức ngực, tức muốn hộc máu lên tiếng: "Ngươi chớ quên, ai là chủ nhân của ngươi."
"Ta biết." Con ngươi Long Tuyền ám ám, sau đó trong ánh mắt phẫn nộ của Vu Hoan, biến thành thanh chủy thủ.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng hà tất phải làm vậy? Hắn là nàng..."
"Câm miệng, chuyện của ta không cần ngươi hỏi đến." Vu Hoan rống xong mới phát giác cảm xúc của mình không đúng, nhanh chóng thu liễm lại, nhặt Long Tuyền lên, nhàn nhạt nói: "Tìm ngươi có việc, giúp ta một chuyện."
"Tiểu Hoan Nhi... Bộ dáng vừa rồi của nàng thật hung dữ, một chút dộ dáng của nữ hài tử cũng không có, ta mới không giúp nàng, nhất định lại là lãng phí thời gian của ta, thời gian của ta quý như vậy..." Nam tử lải nhải nói không ngừng, khóe miệng Vu Hoan thẳng giật.
"Tư Hoàng... ngươi còn dám nói nhiều lời một câu nữa, ta sẽ hủy dung ngươi!"
Âm thanh của Tư Hoàng đột nhiên im bặt, dùng cặp mắt đào hoa hấp dẫn người kia lên án Vu Hoan.
Vu Hoan đỡ trán, ta nhịn!
"Tiểu Hoan Nhi, sao nàng lại biến thành người thế? Thật là xấu mà, không xinh như bộ dáng cũ của nàng, ai nha, ngực cũng bị thu nhỏ..."
"Tiểu Hoan Nhi, gần đây ta có học được phương pháp làm đẹp mới, có muốn ta giúp nàng thử xem không, ah, biện pháp nâng ngực ta cũng có nữa, nàng có muốn không..."
"Tiểu Hoan Nhi, sao nàng lại yếu đi rồi? Trước kia nàng còn có thể miễn cưỡng tiếp mấy chiêu với ta, nhưng hiện tại dục vọng xuống tay cũng không có."
Vu Hoan chịu đựng xúc động muốn chụp chết Tư Hoàng, lão già bất tử!
"Tư Hoàng, ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta." Trước khi vào thành, Vu Hoan nói với Tư Hoàng.
Trước kia...
Lời này đều là người khác nói với nàng.
"Ai nha, không cần khẩn trương mà, ta là người hoa dung nguyệt mạo như vậy, sao có thể làm cái loại chuyện phát điên như thế." Tư Hoàng ngả ngớn cong khóe môi, một bộ dáng tà khí quý công tử.
Vu Hoan giận, mẹ nó tự khen mình còn muốn cà khịa nàng!
Thật là đủ rồi!
Nhịn!
Ta nhịn!
Một ngày nào đó, ta sẽ làm hỏng mỹ mạo mà lúc nào ngươi cũng treo bên miệng đó!
Vu Hoan mới vào thành, liền phát hiện không khí có chút không đúng, người ở trên đường thật là nhiều...
Trước sau nàng ra vào thành cũng không đến một ngày, sao lại có nhiều người như thế?
"Tiểu Hoan Nhi... ta đói bụng." Tư Hoàng đột nhiên túm chặt Vu Hoan, vẻ mặt đương nhiên.
"Đói một chút không chết được, chịu đi." Vu Hoan tức giận trừng Tư Hoàng, chuyện nam nhân này phá còn nhiều hơn mình.
"Tiểu Hoan Nhi ta đói bụng sẽ đi không nổi nữa, bầng không nàng cõng ta đi." Tư Hoàng đứng tại chỗ, vươn hai cánh tay liền đặt lên cổ Vu Hoan.
Đờ mờ, một đại nam nhân sao lại không biết xấu hổ nói ra loại lời nói này chứ!
"Tiểu Hoan Nhi, đi mau!" Khi Vu Hoan vừa định chửi đến nơi, Tư Hoàng đã trực tiếp nhảy trên lưng Vu Hoan.
Được rồi, nàng sai rồi, Tư Hoàng là người không biết xấu hổ.
Một tiểu cô nương nhỏ xinh, cõng một vị công tử có thân hình cao gầy, trên đường những người tới tới lui lui đó, cảnh tượng quá mức đặc sắc không khỏi nhìn thêm vài lần.
Vu Hoan vì hình tượng của mình, từ hậu viện của Đông Phương gia mò vào, thẳng đến khi đến cửa phòng, Tư Hoàng còn không có ý định muốn xuống.
"Tư Hoàng, ngươi đừng quá đáng." Vu Hoan nghiến răng nghiến lợi gỡ tay Tư Hoàng còn đang quấn lấy nàng, mẹ nó Dung Chiêu còn ở bên trong kia kìa!
"Tiểu Hoan Nhi..." Tư Hoàng đột nhiên không lên tiếng nữa, người cũng nhảy xuống khỏi lưng Vu Hoan, một chân đá văng cửa phòng trước mặt nàng.
Vu Hoan: "..." Nhịn, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ không làm được việc lớn, ta nhịn!
Dung Chiêu không đứng xa cửa là mấy, chắc định đi ra mở cửa.
"Ha, thật là ngươi à!" Trên mặt Tư Hoàng có thần sắc hưng phấn: "Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm."
"Tư Hoàng." Ánh mắt Dung Chiêu trầm tĩnh đạm mạc, đón nhận tầm mắt hưng phấn cùng tìm tòi nghiên cứu của Tư Hoàng.
"Còn nhớ rõ ta à." Tư Hoàng cười cười, ngữ điệu trầm thấp ngoài ý muốn: "Lúc trước ý thức tâm linh của ngươi rất yếu, không nghĩ đến hiện giờ đã thành Kiếm Linh."
"Ngươi không chết, ta cũng thật ngoài ý muốn." Dung Chiêu lạnh băng trả lời làm Tư Hoàng ngẩn người.
Hoàn hồn lại Tư Hoàng mới nói: "Lớn lên đẹp, mệnh dài."
"Ngươi có quan hệ gì với Vu Hoan?"
Tư Hoàng giơ tay chải chuốt lại tóc dài màu bạc, khóe miệng tạo ra một độ cong: "Câu này không phải là ta hỏi ngươi mới đúng sao?"
Hai nam nhân đứng đối điện nhau, lớn lên diện mạo còn không kém, đó là hình ảnh mà không thể dùng từ chấn động đến nói hết được.
Đương nhiên, đối với cái loại mù mặt là Vu Hoan mà nói, thì chỉ có hai chữ: ngu xuẩn.
Nàng đi vào túm lấy Tư Hoàng còn đang bảo trì tư thế soái khí trực tiếp lôi vào bên trong.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng làm gì, buông ta ra, y phục túm hỏng rồi, hoa trên y phục ta làm rất lâu mới được đó." Tư Hoàng oa oa kêu to lên: "Tâm huyết của ta sao nàng có thể đạp như như vậy!"
/400
|