Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi cần phải nghĩ kỹ, giết ta, ngươi sẽ lâm vào trong sự đuổi giết của Tu Di Thiên, ngươi cũng không muốn mạng của ngươi lúc nào cũng bị người xung quanh mai phục chứ?" Nam Cung Triệt một hơi nói ra một chuỗi dài, muốn kéo dài thời gian.
Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra khỏi bụng Nam Cung Triệt, thành công nghe được một trận hút khí.
"Thêm một người không nhiều lắm, thiếu ngươi cũng không ít." Mặt mày Vu Hoan có chút ý cười, nhưng mà nụ cười kia không đạt đến đáy mắt, con ngươi hắc ám âm trầm, lạnh lẽo đến độ không chút nào gợn sóng.
Ngay khi Vu Hoan muốn đâm lại lần thứ hai, kim quang đột nhiên nhanh chóng tan đi, lộ ra tình cảnh trong phòng.
Vu Hoan dừng lại, Thiên Khuyết Kiếm trong tay đâm đến Nam Cung Triệt.
Phía sau lưng Nam Cung Triệt nhảy ra một bóng người, kéo Nam Cung Triệt một chút, Thiên Khuyết Kiếm liền đâm vào trong không khí, rơi vào khoảng không.
"Bách Lý Vu Hoan, ân oán của chúng ta không cần thiết dính dáng đến những người khác." Một tay Sở Vân Cẩm cầm Linh Lung Kiếm, một tay đỡ Nam Cung Triệt, tức giận ngút trời trừng Vu Hoan.
Vu Hoan nhún vai, vô tội nói: "Là nam nhân của ngươi muốn giết ta, chẳng qua ta chỉ phản kích, sao ta lại biến thành dính dáng đến những người khác rồi?"
Trong lòng Sở Vân Cẩm nhảy dựng, nhìn về nam nhân bên cạnh: "Nam Cung Triệt, ta không phải đã nói, chuyện của ta, không cần ngươi lo?"
Nam Cung Triệt che lại bụng, giọng nói nhiễm một tầng đau đớn: "Ngươi là nữ nhân ta coi trọng, ta giúp ngươi báo thù là chuyện hiển nhiên."
Sở Vân Cẩm không biết nên nói cái gì, nữ nhân Bách Lý Vu Hoan này, quả thực như một kẻ điên, ai đối chiến với nàng mà không phải chết thì chính là bị chỉnh đế cửa nát nhà tan, nam nhân này còn dám nhào đi lên.
Hai nữ tử hai bên hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng trở lại bên người Nam Cung Triệt, một người đỡ một bên, đẩy Sở Vân Cẩm tới bên cạnh.
Sắc mặt Sở Vân Cẩm khó coi, nhưng rất nhanh lực chú ý liền dời đến Đông Phương Tú trên mặt đất, trong mắt đẹp hiện lên hàn quang.
Đông Phương Tú cũng bị hắn bắt đến đây ư?
Sở Vân Cẩm bất động thanh sắc dịch dịch về phía Đông Phương Tú bên kia.
Vu Hoan phát hiện động tác của Sở Vân Cẩm, lập tức hét lớn: "Sở Vân Cẩm, ngươi còn động một chút ta liền giết chết hắn!"
Thân hình Sở Vân Cẩm chấn động, cắn cánh môi nhìn Nam Cung Triệt.
Vu Hoan nhanh chóng đi đến bên cạnh Đông Phương Tú, nâng nàng ta dậy, thuận tay chém dây thừng đang trói Đông Phương Minh trên cột kia, Đông Phương Minh ngã xuống đất, từ từ tỉnh lại.
"Tú Nhi..." Trước mắt hắn nhìn thấy Vu Hoan nửa đỡ Đông Phương Tú, lập tức bò dậy.
"Tú Nhu, Tú Nhi..." Thần sắc Đông Phương Minh kích động: "Tú Nhi làm sao vậy?"
Vu Hoan sờ soạng tay Đông Phương Tú, Thích Linh Cổ đã không còn nữa, Tư Hoàng đã giải cổ rồi?
Nam Cung Triệt có chút gian nan nâng khóe miệng, phân phó người bên cạnh: "Giết bọn họ."
"Rõ!"
Trong phòng đột nhiên xuất hiện nhiều nữ tử, những người này đều từ trống rỗng xuất hiện, không có một chút dao động nào.
Đồng thời vây quanh Vu Hoan cùng Đông Phương Tú lại, Vu Hoan phóng thú nhỏ ra, trực tiếp đạp một nữ tử đứng gần nhất, người nọ lập tức kêu rên một tiếng.
Vu Hoan buông Đông Phương Tú ra, cầm Thiên Khuyết Kiếm vọt vào giữa những người đó.
Nam Cung Triệt giữ chặt Sở Vân Cẩm: "Đi theo ta!"
Sở Vân Cẩm nhìn Đông Phương Tú, tránh khỏi tay Nam Cung Triệt, chạy nhanh đến chỗ Đông Phương Tú.
Nam Cung Triệt cắn chặt răng, chịu đựng bụng đau đớn, cũng chạy theo Sở Vân Cẩm.
"Ngươi muốn làm gì!" Đông Phương Minh thấy Sở Vân Cẩm xuất hiện, lập tức dang hai tay bảo vệ Đông Phương Tú ở phía sau.
Đông Phương Minh bị người của Nam Cung Triệt hạ thuốc, linh lực căn bản không dừng được, Sở Vân Cẩm một chân đá văng hắn ra, duỗi tay túm Đông Phương Tú lên.
Bàn tay trắng nõn dừng trên ấn đường của Đông Phương Tú, trong miệng lầm bầm vài câu, liền thấy Đông Phương Tú vẫn luôn hôn mê đột nhiên lộ vẻ mặt thống khổ.
Ấn đường phát ra một trận bạch quang chói mắt, đồng thời bên ngoài truyền đến âm thanh bén nhọn vù vù, Long Âm Kiếm từ bên ngoài vọt vào, dừng ở trước mặt Đông Phương Tú.
Sắc mặt Sở Vân Cẩm vui vẻ, ném Đông Phương Tú ra, thân mình nhảy lên liền bắt Long Âm Kiếm vào trong tay.
Vu Hoan không thấy rõ Sở Vân Cẩm đang làm cái gì, chỉ nhìn thấy một đường bạch quang từ trong Long Âm Kiếm bắn ra, hoàn toàn đi vào ấn đường Sở Vân Cẩm, ngay sau đó Long Âm Kiếm tựa như mất đi hào quang, trở nên ảm đạm không còn ánh sáng nữa.
Sở Vân Cẩm ném Long Âm Kiếm xuống, nhìn lướt qua Vu Hoan, lộ ra một nụ cười, tùy ý để Nam Cung Triệt kéo nàng ta ra ngoài.
Trong lòng Vu Hoan bực mình, tránh đi những người vây quanh mình định đuổi theo, nhưng mà nàng chỉ thấy trận pháp có vầng sáng tản ra, Nam Cung Triệt và Sở Vân Cẩm đều không thấy tung tích.
"Đờ mờ!" Có Truyền Tống Trận đúng là trâu bò, thế nhưng chạy nhanh như vậy.
"A!" Đông Phương Tú một tiếng thống khổ rống to, hai mắt cùng khóe miệng đều chảy ra máu tươi.
Vu Hoan quay đầu liền nhìn thấy bộ dáng dọa người của Đông Phương Tú, mà những nữ tử còn ở trong phòng toàn bộ đều biến mất.
"Tú Nhi!" Đông Phương Minh bò đến trước mặt Đông Phương Tú, trong mắt đau lòng cùng hối hận.
Đông Phương Tú rống xong một tiếng kia, lại như hao hết sức mạnh, thân hình mềm oặt ngã xuống.
Long Âm Kiếm cũng mất theo ý thức như Đông Phương Tú, lạch cạch một tiếng rớt trên mặt đất, hoàn toàn mất đi ánh sáng cùng khí tức vốn có của Thần Khí.
Trong lòng Vu Hoan kinh ngạc, bị phế đi rồi?
Sở Vân Cẩm này làm gì Long Âm Kiếm rồi?
"Chi chi chi..." Thú nhỏ lăn đến bên chân Vu Hoan, lấy lòng cọ cọ nàng.
Vẻ mặt Vu Hoan vặn vẹo: "..."
___
Đông Phương Tú và Đông Phương Minh được đón về Đông Phương gia, Đông Phương Minh ngoại trừ ngón tay bị chặt đứt kia, còn lại không có gì đáng ngại.
Khế ước của Đông Phương Tú cùng Long Âm Kiếm được quỷ dị giải trừ, bởi vì giải trừ quan hệ khế ước với Long Âm Kiếm, thân thể của Đông Phương Tú rất suy yếu.
Cũng may còn có Đàn Phượng Minh chống đỡ thân thể của nàng ta, không đến mức hoàn toàn sụp đổ.
Vu Hoan khó có được có lòng tốt, không có nhân lúc này chặt đứt quan hệ khế ước của Đàn Phượng Minh cùng Đông Phương Tú.
"Ngươi cảm thấy Sở Vân Cẩm làm gì Long Âm Kiếm?" Giọng nói của Dung Chiêu khôi phục sự lạnh nhạt cùng xa cách như mới ban đầu bọn họ gặp mặt.
Vu Hoan sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Ta nhìn thấy một đường bạch quang bắn vào thân thể Sở Vân Cẩm..."
Sau khi bạch quanh kia tiến vào cơ thể Sở Vân Cẩm, Long Âm Kiếm liền xảy ra biến hóa, mà Đông Phương Tú cũng xuất hiện tình huống tương tự.
Vu Hoan suy tư một lát lại nói tiếp: "Mục đích của Sở Vân Cẩm hẳn là không phải bản thân Thần Khí, mà là bên trong Thần Khí..."
"Thần lực." Dung Chiêu bình tĩnh tiếp được lời nói của Vu Hoan.
Vu Hoan nhìn vào hư không gật gật đầu: "Hẳn là như vậy, nàng ta lấy thần lực bên trong Thần Khí, Thần Khí đương nhiên liền phế đi. Nhưng mà nàng ta muốn thần lực làm gì?"
Vũ Hồng Kiếm cũng ở trên người nàng ta, nhưng mà thực lực của nàng ta cũng không có mạnh mẽ lên mà?
Nếu không phải vì thực lực, vậy nàng ta muốn thần lực làm cái gì?
Hơn nữa, nàng ta dùng cách gì, ở thời gian ngắn đã rút hết toàn bộ thần lực bên trong Thần Khí ra thế?
"Ta bỏ qua cái gì rồi sao?" Vu Hoan lẩm bẩm tự hỏi, nỗ lực nhớ lại những tình huống mà nàng gặp Sở Vân Cẩm.
/400
|