Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Trong thời tiết tuyết rơi đóng băng, ta bị chôn sâu dưới tuyết trắng ba thước, tay bị cắt ra, nhìn máu tươi của bản thân từ trong thân thể chảy ra. Vì không cho miệng vết thương kết băng, một lần rồi lại một lần ta tự cắt tay, vết thương càng ngày càng nhiều. Lúc ấy, ta hận không thể ngay lập tức chết đi, nhưng mà... ta lại cố chống đỡ."
"Bởi vì ngươi, ta chống đỡ chịu đựng qua đoạn thời gian đáng sợ kia."
Thần sắc Loan Minh có chút biến hóa, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài nhiều lắm.
"Trong thân thể ta có sâu, cái loại sâu ghê tởm đó có thể cho ta tràn ngập sức mạnh, ta lợi dụng sức mạnh của những con sâu đó, trốn thoát. Nhưng mà ta lại không gặp được ngươi như cũ, là cha cùng các ca ca không màng trời tuyết lớn, ở sâu trong núi tìm được ta..." Giọng nói của Đông Phương Tú đột nhiên nghẹn ngào, đột nhiên nàng phát hiện nàng thiếu họ quá nhiều.
Mà lúc trước nàng lại ngốc như vậy, muốn dùng mạng của mình đi cứu một nữ nhân khác.
"Ta có đi tìm ngươi." Loan Minh mở miệng, trong mắt có tia áy náy: "Nhưng mà ta không tìm được."
Đông Phương Tú không lên tiếng nở nụ cười, nước mắt theo gương mặt mà chảy xuống cằm, con ngươi mờ mịt sương mù, nhìn qua vô cùng bi thương.
"Đương nhiên là ngươi không tìm được ta, bởi vì lúc ấy, ngươi gặp nàng ta..." Đông Phương Tú chỉ bóng người đã cứng đờ thân hình: "Lâu Khinh Thiển."
"Ngươi không thấy kỳ quái sao?" Đông Phương Tú nghiêng đầu nhìn Loan Minh: "Tuyết lớn như vậy, nàng chỉ là một tiểu cô nương, sao lại có thể sống sót ở sâu trong núi? Lại vì sao xuất hiện ở đó?"
Tia hoảng loạn trong mắt Lâu Khinh Thiển càng thêm sâu, ngẩng đầu nhìn Loan Minh, lại thấy Loan Minh cau mày, nhìn chằm chằm Đông Phương Tú, tựa hồ như đang tự hỏi câu hỏi của Đông Phương Tú.
Lâu Khinh Thiển tiến lên nắm lấy cánh tay Loan Minh: "A Minh..." Lâu Khinh Thiển thấp giọng gọi một tiếng, lại không nói gì thêm.
Loan Minh cúi đầu nhìn ánh mắt Lâu Khinh Thiển nhu nhược đáng thuơng, trong lòng lập tức mềm nhũn, hắn ôm Lâu Khinh Thiển vào trong lòng, lạnh lùng nhìn Đông Phương Tú: "Nếu ngươi muốn nói những cái đó, ta đây cũng không cần thiết nghe nữa."
"Đương nhiên không ngừng." Giọng nói của Đông Phương Tú đột nhiên cất cao lên không ít: "Lâu cô nương, nói vậy ngươi còn nhớ rõ sư phụ ngươi chết như thế nào không?"
"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì." Lâu Khinh Thiển lắc đầu, vẻ mặt vô tội.
Đông Phương Tú cũng không để ý câu trả lời của Lâu Khinh Thiển, mà là tự mình nói: "Hắn là bị ta giết chết, bị những con sâu mà hắn bỏ trong cơ thể ta giết chết, hắn chết rất không cam lòng. Nhưng mà so với những thứ mà hắn làm trên người ta, hắn chết như vậy là quá nhẹ nhàng. Hắn yêu thương ngươi như vậy, ngươi lại ném hắn xuống một mình chạy đi, hắn thật là thương trắng ngươi rồi."
Lâu Khinh Thiển nghe xong, tuy rằng biết Đông Phương Tú biết được một chút, nhưng mà không phải toàn bộ, nàng ta còn có một tia may mắn.
Rõ ràng đều đã quên mất, vì sao Đông Phương Tú lại nhớ ra?
"Tú Nhi?" Đông Phương nhị thiếu gia tiến lên đỡ lấy Đông Phương Tú: "Những lời của muội là có ý gì?"
"Lâu Khinh Thiển, ngươi cướp vị hôn phu của ta thì cũng thôi đi, nhưng mà vì sao ngươi lại gạt hắn? Một hai phải đẩy ta vào chỗ chết?" Đông Phương Tú không để ý đến Đông Phương nhị thiếu gia.
"Ta không có." Lâu Khinh Thiển lắc đầu, nước mắt lả chả rơi xuống.
Loan Minh nhìn thấy Lâu Khinh Thiển khóc thành như thế, trong lòng cũng co rút đau đớn: "Đủ rồi, Khinh Thiển sẽ không làm loại chuyện này, Đông Phương Tú, đừng tưởng rằng có Đông Phương gia chống lưng, là có thể nói năng hàm hồ."
"Nói năng hàm hồ?" Đông Phương Tú cười khẽ: "Nàng ta có làm hay không trong lòng nàng ta biết rõ. Xem ra một vấn đề cuối cùng ta cũng không cần thiết phải hỏi nữa."
Thái độ của Loan Minh như vậy, liền nói rõ, trong lòng hắn, địa vị của Lâu Khinh Thiển cao hơn bất cứ ai khác.
Nàng... chẳng qua đã bị vứt bỏ cái kia.
Hơn nữa là năm năm trước đã bị vứt bỏ cái kia rồi!
Thật là buồn cười.
Đông Phương Tú xoay người trở lại bên cạnh Vu Hoan, thong thả ngồi xuống, thần sắc một mảnh tĩnh mịch.
Nàng mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Mất đi ký ức mấy năm kia, nàng theo đuổi thân ảnh của hắn, nhớ lại tình yêu của nàng lúc đó lại cảm thấy thật buồn cười, ngu xuẩn.
"Sợ cái gì." Bàn tay mang theo hơi lạnh bao trùm trên bàn tay Đông Phương Tú, giọng nói kiều mềm mang theo ngữ khí kiêu ngạo vang ở bên tai nàng: "Trên đời này, ai chưa từng yêu mấy kẻ khốn nạn chứ, sau này ngươi sẽ gặp được một người tốt hơn, hiện giờ ngươi chỉ mất đi một người yêu, nhưng người nhà của ngươi đều còn ở đây. Đừng chờ người nhà của ngươi mất đi rồi mới hối hận."
Con ngươi tĩnh mịch của Đông Phương Tú từ từ có ánh sáng, đúng vậy, nàng còn có người nhà, người thân yêu thương mình như vậy.
"Ngươi muốn ngược bọn họ thế nào? Ta giúp ngươi. Cơ hội chỉ có một lần, cần phải nắm chắt cho kỹ!" Vu Hoan bình tĩnh thu hồi tay, không chút để ý nói.
"Ngươi thật sự muốn giúp đỡ bọn họ?" Loan Minh nhìn Vu Hoan, trong mắt có tia uy hiếp.
Vu Hoan biết, hắn đang lấy Long Trủng ra uy hiếp nàng.
"Loan Minh, không có ngươi ta cũng có thể biết. Cho nên, mời ngươi đừng thử uy hiếp ta nữa!"
"Hừ, ngươi nằm mơ nói mớ, không có ta, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng biết." Loan Minh hừ lạnh.
Một tay Vu Hoan chống cằm, cười như không cười nhìn Loan Minh: "Không phải còn có Tu Trúc sao? Hắn cũng từng là vực chủ, nơi đó chắc chắn hắn cũng sẽ biết."
Ánh mắt nham hiểm hung ác của Loan Minh đột nhiên lạnh lùng, lạnh giọng hét lớn: "Ngươi dám đánh chủ ý lên Tu Trúc!"
Vu Hoan giơ ngón tay trỏ lên lắc qua lắc lại: "Cũng không phải nha, thật ra Tu Trúc rất vui lòng nói cho ta biết đó."
Loan Minh nghĩ đến thân phận của Vu Hoan, Tu Trúc thật sự có khả năng nói cho nàng biết.
Hắn hít sâu một hơi: "Ta nói cho ngươi, nhưng ngươi không thể giúp Đông Phương gia."
Hôm nay hắn đến là lấy Đàn Phượng Minh cùng tìm Đông Phương Tú, chuyện lần trước, Phần Thiên Cung cùng Đông Phương gia đã xé rách mặt, nói là tới tìm, còn không bằng nói là vừa đe dọa vừa dụ dỗ cướp đi.
Nếu Vu Hoan thật sự muốn cắm một chân, hôm nay rất có thể hắn cái gì cũng đều không thành.
"Ta đã nói rồi, ta không hiếm lạ gì tin tức của ngươi, ngươi không có lợi thế làm ta không nhúng tay." Vu Hoan nhếch miệng cười nhạt, trong mắt hài hước cùng trào phúng.
Đông Phương Minh nghe thấy câu nói đó, lòng đang treo lên mới dần dần buông xuống, hắn không cầu vị này có thể tương trợ, chỉ cần không giúp đỡ Loan Minh là được.
"Giao Đàn Phượng Minh ra đây." Loan Minh thấy Vu Hoan dầu muối đều không ăn, cũng không nói chuyện với nàng nữa, mà nhắm ngay Đông Phương Tú.
Đàn Phượng Minh?
Đông Phương Tú cho rằng đó là một Linh Khí bình thường, nhưng mà thấy bộ dáng của Loan Minh, chắc cũng không phải đơn giản.
"Đàn kia là tự tay ngươi giao cho ta, không có cửa ta trả cho ngươi." Đông Phương Tú cắn môi, ngẩng đầu, kiên định nói.
Đông Phương Tú hiện ra một mặt kiên định như vậy, Loan Minh trước nay chưa từng thấy qua.
Ở trước mặt hắn, Đông Phương Tú luôn là thật cẩn thận, giống như sợ hắn sẽ tức giận.
Nói ra, hắn là nhìn nàng lớn lên, thời gian nàng và hắn ở chung rất lâu, nhưng mà không biết vì sao, nàng nói những cái đó, lại có rất nhiều điều mà hắn không nhớ nổi.
Nhớ lại tới cũng chỉ là những việc nhỏ râu ria.
Ngược lại mỗi một sự kiện ở bên Khinh Thiển, hắn đều nhớ đặc biệt rõ ràng.
"Đó là chi vật gia truyền của Phần Thiên Cung ta, chỉ truyền cho vực chủ phu nhân Phần Thiên Vực." Ý ngoài lời chính là làm sao lại có thể tặng cho một người ngoài như ngươi.
"Đàn không ở trên tay ta." Đông Phương Tú lại một lần nữa cường ngạnh nói một câu.
/400
|