"Nàng nếu muốn cứu bằng hữu của nàng, trước tiên phải tìm được chân thân của Tử Hồ. Bằng không hết thảy chiêu số tiên pháp đối với nàng ta mà nói cũng vô dụng."
Đình Nô đẩy xe lăn, cư nhiên vẫn rất nhanh, có thể chạy sóng vai cùng Toàn Cơ.
Toàn Cơ nhớ tới vừa rồi ở trên đại điện, kiếm của nàng đâm như thế nào cũng không trúng Tử Hồ, ả ta quả thực giống như một đoàn sương khói, mơ hồ bất định."Vậy, chân thân ở đâu?"
Đình Nô nghĩ nghĩ, "Tử Hồ luôn xảo trá, đối với chân thân cực kỳ trân quý. Nàng ấy nhất định sẽ không để ở chỗ tầm thường. Chúng ta đi Thiên Cực các tìm xem, tám chín phần là ở nơi đó."
Vậy Thiên Cực là ở chỗ nào? Toàn Cơ bất đắc dĩ nhìn hắn, sào huyệt yêu quái, thật đúng là loạn thất bát tao.
"Thiên Cực các vốn là nơi an trí Định hải thiết tác." Hắn chỉ lên trên đầu, "Ở trên tầng cao nhất."
Cái sơn động này cũng không lớn, rất nhanh liền chạy đến đầu, về tới một đầu khác của mật đạo. Đình Nô tựa hồ trong bóng đêm căn bản không cần đốt đèn cũng có thể thấy rõ, chỉ về bên trái giá nến nói: "Thắp sáng cái này. Có đường tắt có thể đi đến Thiên Cực các."
Toàn Cơ theo lời dùng hỏa thạch thắp sáng mặt trên đèn dầu, quả nhiên bên phải lại nứt ra một khe hở, âm phong rít gào, bên trong hình như là một không gian cực lớn.
Nàng đẩy Đình Nô đi vào, đã thấy bên trong là hai hàng nến tỏa sáng le lói, vươn dài từ phía đầu đến bên ngoài, dưới chân chỉ có một con đường rộng khoảng ba thước, lại còn là bậc thang gập ghềnh. Phía dưới bậc thang là khoảng không đen ngòm vươn tay không thấy ngón. Chắc đây là vùng núi bị đào rỗng bên trong, cũng không biết bao sâu, nếu ngã xuống thì chết chắc rồi.
Ở trên lưng, giao nhân nhẹ nhàng dựa vào gáy nàng, tóc còn ướt sũng, mang theo một tia cảm giác mát lạnh.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên nói: "Tử Vân khôi, hoàng kim giáp, trong thiên trì có giao nhân. . . Nàng còn nhớ rõ không?"
Toàn Cơ đang chạy, mồ hôi đầy người, lắc đầu thở dốc: "Chưa từng nghe qua, cái gì khôi giáp? Thiên trì không phải trên trời đó sao?"
Đình Nô không khỏi im lặng. Ai da, nàng cư nhiên toàn bộ đã quên, đều đã quên, vô luận là thương tâm, hay là oán giận, hoặc là ấm áp, toàn bộ đều quên. Không còn chút gì.
Toàn Cơ trầm mặc sau một lúc lâu. Bỗng nhiên nói: "Tuy rằng ta không biết ngươi đang nói cái gì. Nhưng là. . . Ta hình như cảm thấy thật lâu trước đây đã biết ngươi. Ngươi khiến ta cảm thấy rất quen thuộc."
Đình Nô không nói gì.
Cảm giác sống không bằng chết. Hiện giờ miệng không thể nói, thân không thể động, bị Tử Hồ áp dưới thân. Ả ta có một loại mị thuật, khiến người ta khô nóng khó nhịn, hận không thể cởi thắt lưng, cùng ả ta âu yếm.
Hắn cắn răng đau khổ nhẫn nại, lại thấy tay ả mềm mại không xương, chậm rãi cởi bỏ vạt áo, ở trước ngực hắn nhẹ nhàng hôn lên.
Thôi rồi, quả nhiên là sắp hủy trong tay ả ta rồi. Hắn cả người run lên, đang muốn buông tha giãy dụa, chợt nghe nằm ở phía ngoài Chung Mẫn Ngôn kêu lên: "Tử hồ ly! Không biết liêm sỉ! Luyện loại công phu hạ lưu này! Cho dù thành thì trên người ngươi cũng thối rữa mưng mủ, vĩnh viễn không thành tiên được!"
Vũ Tư Phượng trong lòng căng thẳng, nhất thời lại trấn tĩnh vài phần, tiếp tục đau khổ chống đỡ, không bị mê hoặc bởi mị thuật của ả.
Tử Hồ kia lại ha ha cười, nói: "Đại nam nhân lại mở miệng mắng một tiểu nữ tử như ta, từ ngữ dễ nghe ở đâu chứ. Ai nói ngươi ta muốn thành tiên?"
Chung Mẫn Ngôn vốn chính là muốn mắng ả ta để kéo dài thời gian, thấy ả cư nhiên tiếp lời, trong lòng mừng như điên, lúc này lại mắng : "Mắng chính là ngươi, loại yêu quái không biết liêm sỉ như ngươi! Ai quản ngươi thành hay không thành tiên! Ta chỉ biết ngươi luyện loại công phu này, sau này nhất định không chết tử tế được, chết đi rồi xuống dưới địa ngục sẽ bị cắt lưỡi, vĩnh viễn không siêu sinh . . ."
Hắn đang mắng đến cao hứng, còn chưa nói hết, chợt thấy cằm bị xiết chặt, là bị Tử Hồ kia nắm. Ả híp mắt lại, ánh nến lúc sáng lúc tắt, con ngươi xanh lục giống như dã thú. Chung Mẫn Ngôn trong lòng rùng mình, trong bụng một chuỗi câu mắng chửi người cũng không biết chạy đi đâu.
"Cắt lưỡi địa ngục. . . Ngươi cho là sống ở thế gian không phải là địa ngục sao?" Ả hung tợn nói, "Ngươi câm miệng, nếu không ta liền phá giới luật, lập tức gϊếŧ ngươi!"
Chung Mẫn Ngôn cơ hồ tức đến nổ phổi, bất đắc dĩ hắn lúc này công lực phóng không được, chẳng khác gì dê con đợi làm thịt, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời.
Tử Hồ buông hắn ra, đang muốn xoay người đi vào, bỗng nhiên sau lưng phát lạnh, một loại cảm giác vô cùng đáng sợ chiếm lấy ả.
Có người đang nhìn mình!
Ả đột nhiên quay đầu, đã thấy một đạo ngân quang vụt qua, trong nháy mắt liền không có bóng dáng.
Ảo giác? Hay là thật ?
Tử Hồ trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại dự cảm không tốt. Chân thân ả, cùng vật kia đặt ở một chỗ, nếu bị người khác phát hiện, đó chính là hết thảy đều không có ý nghĩa. Nhưng mà, mọi người bị ả bắt đến đây, còn có ai ở đây nữa? Bọn chúng có quân cứu viện? Hay là. . .
Tiểu cô nương kia!
Ả ở trong lòng oán hận một tiếng, lúc trước quả nhiên không nên để nó chạy!
Chung Mẫn Ngôn thấy ả ta đứng dậy liền đi, giống như có việc gấp gì đó, há mồm muốn tiếp tục nói hai câu trêu tức ả, nghĩ lại nếu ả ta lưu lại chỗ xấu thì càng tốt, liền ngậm chặt đầu lưỡi, đợi ả lắc mình ra khỏi phòng, mới miễn cưỡng ngồi dậy, vén thanh sa lên, chỉ thấy Nhược Ngọc cùng Vũ Tư Phượng hoàn hảo ngay ngắn nằm ở bên trong, chỉ là Vũ Tư Phượng áo ngoài bị cởi, lộ ra trung y màu trắng bên trong, chắc hẳn chuyện đó vẫn còn chưa thành.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Hoàn hảo . . . Con hồ ly kia đột nhiên đi rồi. Các huynh đệ, chúng ta cũng đi nhanh lên."
Cái gọi là Thiên Cực các bất quá chỉ là một tiểu lầu các, xây ở nóc điện, Toàn Cơ một đường cõng Đình Nô chạy tới, phá cửa liền đã là kiệt sức, dứt khoát nằm thẳng ra đất, khó khăn nói: "Đình. . . Đình Nô, ngươi nhìn xem. . . Chân thân có ở đây không . . ."
Đình Nô đẩy xe lăn, nhìn xung quanh một lần, quay đầu cười nói: "Có, nàng đứng lên thì có thể nhìn thấy."
Toàn Cơ nghe vậy thì mừng rỡ, ngọ nguậy đứng lên, quả nhiên thấy trong góc phòng có đặt một cái tủ hơi mờ, màu xanh lục nhàn nhạt, như là dùng phỉ thúy để chạm trổ ra. Trong tủ lẳng lặng nằm một con hồ ly cao bằng nửa người, da lông màu tím sậm, như là đang ngủ, giống như lấy tay vỗ vỗ nó sẽ tỉnh lại, hướng người vẫy đuôi kêu "chi chi".
Nàng rút kiếm ra, bước nhanh tới, dùng sức đập bể cái tủ phỉ thúy giá trị liên thành kia, giơ tay muốn gϊếŧ con hồ ly đó.
Đình Nô bỗng nhiên nói nhỏ: "Đừng gϊếŧ nàng ấy, vạn vật thành hình người cực kỳ không dễ, cấp cho nàng ấy một đường lui đi."
Toàn Cơ lắc lắc đầu: "Không được, ả làm chuyện xấu, nhất định phải chết."
Đình Nô cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nàng. . . Vẫn giống như trước. . ."
"Cái gì?" Toàn Cơ lại không nghe rõ, giao nhân này thì thà thì thầm, giống như mang vô số bí mật, lại không chịu nói, thực làm cho người ta buồn bực.
"Không có gì. . . Nàng trước nhìn xem này."
Đình Nô chỉ về hướng phía sau nàng, Toàn Cơ quay người lại, đã thấy trên tường treo một xích sắt màu đen, đen nhánh, còn dán lên tường một vòng lá bùa cổ quái vòng quanh xích sắt. Xích sắt kia rũ đến mặt đất, kéo rất dài, góc tường đặc biệt vì nó mà mở một cái động, xích sắt thẳng rũ xuống đến bên dưới động, cũng không biết là dài bao nhiêu.
"Đây là cái gì?" Toàn Cơ đi tới, sờ sờ, chỉ cảm thấy sợi dây xích này nhìn qua hết sức tinh tế nhẹ nhàng, nắm ở trong tay cư nhiên vô cùng nặng, như là dùng huyền thiết để làm ra.
Đình Nô nói nhỏ: "Đây chính là Định hải thiết tác, tám phương trong thiên hạ đều có một cái, dùng để khóa chặt một yêu ma trứ danh."
Dừng một chút, lại nói: "Chưa từng có yêu nào buông tha cho việc muốn cứu hắn ta. Ta đoán, các nàng trên đường tới đây, nhất định cũng gặp phải vài con yêu muốn cứu hắn đi?"
Toàn Cơ đột nhiên nhớ tới chuyện Cù Như gây sự ở Hải Oản sơn, cùng với con yêu quái hình dạng không thành người kia, do dự mà gật gật đầu: "Ở . . . Vọng Tiên trấn có gặp qua . . ."
Đình Nô lãnh đạm nói : "Vọng Tiên trấn ở Đông Nam, một thiết tác trong tám phương ở ngay dưới chân núi. Núi Cao Thị ở đúng hướng Đông, thiết tác thứ hai, chính là ở chỗ này."
/50
|