Tuy rằng trước đó Đình Nô luôn nói Tử Hồ không hại người, ngược lại còn đem người hảo hảo nuôi ở Di Tâm viện, nhưng thực tế nhìn đến cảnh tượng bên trong thì mọi người vẫn là lắp bắp kinh hãi.
"Oa, nơi này. . ." Chung Mẫn Ngôn nhìn thấy trong vườn là một hàng rồi lại một hàng chỉnh tề rau trồng, có chút thích ứng không kịp. Thiếu Dương phái cũng có đất trồng rau, đệ tử chuyên phụ trách gieo trồng thu gặt, nhưng ở trong tâm người thường, yêu quái là không cần loại thức ăn này, sào huyệt yêu quái cần phải là yêu khí ngút trời, huyết hải khô lâu. . . các loại.
Trước mắt này là vườn rau chỉnh tề, nhà ngói ngay ngắn, tường bích sạch sẽ bóng loáng, một phong cách hòa cùng cảnh tượng, làm cho người ta nhớ tới cuộc sống nông gia nhàn nhã, thanh bần nhưng lại an lạc.
Nhược Ngọc hắng giọng, hòa nhã nói: "Xin chào tiểu ca, chúng ta là . . ."
"Ha ha, là kẻ hầu mới tới đi?" Người nọ mỉm cười, phong khinh vân đạm, rất có một phen khí phái của người tu tiên, nhìn nhìn bọn người Chung Mẫn Ngôn, thấy bọn họ cả người chật vật, trên mặt còn mang theo một chút sợ hãi, chỉ cho là người mới tới chưa quen nếp, vì thế lại nói: "Không cần sợ hãi, tiên cô là người vô cùng ôn hòa thanh nhã. Góc tây bắc kia còn có một ngôi nhà mới, các ngươi có thể ở nơi đó. Sáng mai tiên cô sẽ tới."
Vũ Tư Phượng chắp tay nói: "Tiểu ca, chúng tôi vừa mới lên núi, quy củ gì cũng không hiểu, thỉnh cầu chỉ điểm."
Người nọ gật đầu nói: "Người ở nơi này đều là người có tiên duyên được tiên cô tuyển chọn. Về sau mỗi ngày nghe tiên cô giảng đạo, bỏ cũ lấy mới, cũng không còn quy củ gì nữa. Chẳng qua cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu. Không thể so với trước kia ở nhà có người chiếu cố. Thanh bần chút, mới biểu lộ bổn ý cầu tiên."
Chung Mẫn Ngôn không nhịn được, vội la lên: "Hồ ly kia. . . Tiên cô thật không có làm gì gì đó các ngươi sao? Ả ta không phải thái dương bổ âm thì cũng là cái thứ đó. . . Tại sao lại thành cầu tiên rồi!"
Người nọ nghe vậy tức giận, nói : "Tiên cô là thánh tiên đắc đạo, há có thể tùy tiện bôi nhọ! Các ngươi nếu là không có thành ý, sớm xuống núi đi!"
Người nọ thế này mới hòa hoãn thần sắc, nói : " Hôm nay sắc trời đã tối, các vị đi nghỉ trước đi. Có nghi vấn gì, sáng mai chờ có mặt mọi người thì hỏi lại sau."
Mọi người thấy vậy, cảm thấy đều đã hiểu được Đình Nô nói không sai, đều nhìn qua con Tử Hồ ở trong lồng ngực hắn, không thể tưởng được, nàng ta thật đúng là yêu quái tốt. Một hồ ly tinh nhát gan lại thích khoe khoang.
Vũ Tư Phượng nhìn nhìn chung quanh, nhà ở nơi này ước chừng cũng có hơn mười căn, nghĩ đến người bị nàng ta đón lên núi thật đúng là không ít. Hắn lại nói: "Tiểu ca. Nếu nhớ nhà, tiên cô có thả về không?"
Người nọ có chút khó tin. Trợn tròn cặp mắt. "Không muốn tu tiên, các ngươi còn ở nơi này làm gì! Nếu muốn tu tiên. Liền phải vứt bỏ hết thảy vướng bận thế tục. Thật là, năm nay làm sao tới một đám người bại hoại như thế này chứ! Thôi thôi, các ngươi đi đi!"
Nói xong hắn liền muốn đóng cửa. Vũ Tư Phượng một phen kéo lại, thấp giọng nói: "Trước trả lời ta, có thể trở về không?"
Người nọ cười lạnh nói: "Ngươi muốn đi về, tiên cô còn cầu ngươi lưu lại bất thành ấy chứ! Dù sao ta chưa gặp qua kẻ nửa đường đòi về, các ngươi nếu muốn đi, có thể đi, không ai lưu lại đâu!"
Hắn rầm một tiếng đóng cửa lại, loáng thoáng còn mắng một câu, để lại ngoài cửa mọi người hai mặt nhìn nhau. Nhược Ngọc trầm ngâm thật lâu sau, mới nói: "Những người này một lòng muốn tu tiên, đều không muốn đi, quả thật là một vấn đề. Sắp tới còn có yêu ma khác sẽ lên núi gây chuyện, ở chỗ này rất nguy hiểm nha."
Nếu cưỡng chế đem bọn họ đuổi xuống núi, chỉ sợ là cật lực bất thảo hảo (*), người Chung Ly thành còn có thể oán bọn họ, nói không chừng ngay cả môn phái của mình cũng đều hận lây. Muốn mềm mại khuyên bảo, những người này cố chấp như thế, rất có thể khuyên không được. Đang khó khăn thì Đình Nô lại nói: "Như vậy, chỉ có dụ tự bọn họ xuống núi."
(*) Cật lực bất thảo hảo: làm việc tốn sức vất vả nhưng không nhận được đánh giá, cảm ơn xứng đáng, không được lợi lộc gì.
Mọi người đang muốn hỏi hắn như thế nào dụ bọn họ xuống núi, đã thấy Đình Nô đẩy xe lăn, lại tới gõ cửa, người nọ nổi giận đùng đùng quay lại mở cửa ra, lạnh lùng nói: "Còn chuyện gì nữa? !"
Lời còn chưa nói hết, lại bị Đình Nô phủ đầu nhẹ nhàng thổi ra một hơi, người nọ đột nhiên ngẩn ngơ, theo sát sau biểu tình trở nên dại ra, đứng nơi đó không nhúc nhích.
Chung Mẫn Ngôn vội la lên: "Ngươi làm gì hắn vậy?"
Đình Nô lắc đầu, nói nhỏ: "Đừng ầm ỹ, không có hại hắn."
Hắn ở trước mắt người nọ vỗ tay nhè nhẹ, phân phó: "Những người sống ở đây, toàn bộ gọi tới đây."
Người nọ máy móc nói vâng, xoay người rời đi.
Vũ Tư Phượng ngạc nhiên nói: "Đánh thức mọi người, chẳng phải sẽ ồn ào hơn sao?"
Đình Nô chính là lắc đầu cười, chỉ thấy không đầy một lát, người nọ liền gọi toàn bộ mọi người trong những ngôi nhà tới đây, đều chỉ mặc trung y, mắt còn nhắm, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, một đám xiên xiên vẹo vẹo, không nói một lời, đứng ở trước mặt Đình Nô.
Đình Nô phân phó Toàn Cơ đang nhìn đến ngây ngốc, "Làm phiền nàng, vào trong phòng tìm áo khoác của những người này, thay bọn họ mặc vào. Sương đêm thấm đẫm, sẽ cảm lạnh."
Toàn Cơ vội vàng đáp ứng một tiếng, qua một hồi liền ôm đầy y phục chạy tới, bọn người Vũ Tư Phượng từng cái từng cái thay những người đó phủ thêm. Cuối cùng sau khi làm xong, Đình Nô liền vươn tay từ trên đầu nhổ xuống một sợi tóc, nhẹ nhàng phất lên một cái, thế nhưng ở đầu gió lại biến thành một cây roi nhỏ đen nhánh, trên mặt đất nhẹ nhàng quất một cái, cư nhiên không hề có tiếng động.
Mọi người mắt thấy những người đó chỉnh tề đi lên phía trước, không khỏi hết sức ngạc nhiên, chiếc roi của Đình Nô trên mặt đất quất tới quất lui quất trái quất phải, những người đó liền theo tiết tấu của chiếc roi, chậm rãi đi lên phía trước, rất nhanh đã đi xuống triền núi, tiến vào trong rừng.
Toàn Cơ chỉ cảm thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh giống như đang nằm mơ, lẩm bẩm nói: "Đình Nô. . . Làm sao ngươi có thể bắt bọn họ đi . . ."
Đình Nô chỉ mỉm cười, cũng không nói gì. Một bên Vũ Tư Phượng trầm ngâm nói: "Ta có nghe qua Đuổi hồn tiên, có thể đuổi quỷ cùng thi thể, lại chưa nghe qua có thể đuổi người sống."
Đình Nô rốt cuộc chậm rì rì nói: "Thiên hạ to lớn, lại thêm lục đạo luân hồi, chuyện các ngươi chưa từng gặp qua không biết nhiều bao nhiêu. Đây không phải Đuổi hồn tiên, nhưng lại có cùng xuất thân với nó, tên là Đuổi mộng tiên, có thể khu động người ngủ."
Nói xong, hắn lại có chút tán thưởng nhìn Vũ Tư Phượng, cười nói: "Bất quá ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng cũng được tính là có kiến thức uyên bác, rất nhiều người tu tiên tu vài thập niên, cũng không biết Đuổi hồn tiên là cái gì."
Người khác nghe xong Vũ Tư Phượng được thổi phồng thì chẳng có gì, duy chỉ có Chung Mẫn Ngôn cùng Toàn Cơ bộ dạng cao hứng giống nhau dường như là đang khen chính mình, liên tục gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Đúng nha! Tư Phượng biết rất nhiều thứ đấy!"
Nhược Ngọc thấy thân ảnh những người kia dần dần biến mất trong rừng núi, không khỏi hỏi: "Như vậy là muốn đưa bọn họ đến nơi nào?"
"Đi tiếp xuống núi đó là hồ Hồng Trạch, cần phải có bến đò mới có thể trở về Chung Ly thành. Chúng ta liền theo ở phía sau, đừng để cho bọn họ phát giác, nếu không tỉnh ngộ, lại có một phen ép buộc nữa."
Mọi người kiến thức bậc thần linh này, làm sao còn có thể hỏi nhiều, lúc này đi theo phía sau những người đó cùng nhau xuống núi.
Đi một hồi trong rừng, Toàn Cơ chỉ cảm thấy càng ngày càng tối, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện ánh trăng bị mây đen che khuất, gió rừng nổi lên, mang theo mùi vị ẩm thấp của bùn đất.
"Trời muốn mưa." Đình Nô cầm roi ngừng lại, "Ta mang những người này tìm một chỗ tránh mưa, các ngươi trước xuống núi đi."
"Vậy còn ngươi?" Toàn Cơ có chút luyến tiếc, Đình Nô vừa ôn nhu lại tốt bụng, nàng còn chưa muốn chia tay
Đình Nô mỉm cười, "Hết mưa rồi ta liền đi xuống. Yên tâm, ta sẽ không đi mất. Ở chỗ bến đò chờ chúng ta là được."
Khi nói chuyện, đã có hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, không đầy một lát mà bắt đầu lộp bộp ầm ầm. Mưa trên núi vào mùa đông, băng lãnh thấu xương, còn kèm theo mưa đá, bọn họ là những người tu tiên cũng có chút chịu không nổi, huống chi những người bình thường kia
Lập tức mọi người nhao nhao nhắn nhủ vài câu, liền ngự kiếm xuống núi
Đình Nô ôm Tử Hồ, xoay người đem những người đó đuổi tới sơn động giữa sườn núi tránh mưa, chính mình lại lẳng lặng ngồi ở cửa động, nhìn trên thạch bích thủy châu thánh thót nhỏ giọt.
"Ngươi đã sớm tỉnh, như thế nào không chịu nói?" Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên mở miệng.
Hồ ly ở trong lòng động động, mở to mắt, trước cảnh giác nhìn chung quanh một lát. Đình Nô cười nói: "Bọn họ đã đi rồi, không cần sợ hãi."
Tử Hồ cả người đều thả lỏng, nước mắt lưng tròng liếm vết bỏng trên móng vuốt, khóc nói: "Cái tiểu nha đầu kia, là lai lịch gì thế? Ngươi trước đó cũng không nói cho ta biết."
Đình Nô hòa nhã nói: "Không thể nói, đó là cấm kỵ. Huống chi ngươi quả thật cũng nên chịu chút đau khổ đi, nâng cao công lực cần phải dùng thái dương bổ âm sao? Khi không có nhân thân thì cố gắng theo đuổi, như thế nào đắc đạo ngược lại lại lười biếng?"
Tử Hồ mắt ngập nước "chi chi" kêu: "Nhưng mà khó khăn lắm mới có chút tin tức của hắn, ta. . . Ta gấp a."
Đình Nô trầm mặc thật lâu sau, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Chỉ có chờ. . . Yêu ma thọ mệnh lâu bao nhiêu, ngươi sẽ chờ lâu bấy nhiêu. . . . . . Một ngày nào đó, có thể cứu hắn ra."
Tử Hồ đem đầu đặt trong lòng bàn tay hắn, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Hắn. . . Hắn cũng đã nói với ta những lời này."
"Các ngươi những lão già này, không một ai quan tâm, đều lãnh khốc muốn chết . . ." Nàng ta thì thào nói xong, bất quá trong giọng nói lại không có nửa điểm oán giận.
/50
|