"Còn nhớ rõ cái tà giáo ở núi Tử Đồng kia không?" Ông hỏi, Chử Lỗi khẽ gật đầu.
Ngày đó Đông Phương Thanh Kỳ là từ núi Tử Đồng cứu ra Đông Phương phu nhân, mỹ nhân vì báo đáp ân tình, lấy thân báo đáp, cùng ông thành hôn. Thế nhưng thân phận mỹ nhân lọt vào hoài nghi của Chử Lỗi cùng Dung cốc chủ, Đông Phương Thanh Kỳ cật lực phản bác, kiên trì cùng nàng kết làm phu thê.
Sau khi cưới ngày tháng của hai người cũng hạnh phúc ngọt ngào, tuy rằng đến nay không có con nối dõi, nhưng Đông Phương Thanh Kỳ không chút để ý, chỉ xem nàng như bảo vật trân trọng trong lòng bàn tay.
Gần đây nghe nói dư nghiệt tà giáo ở núi Tử Đồng lại bắt đầu hoành hành ngang ngược trên núi, Đông Phương Thanh Kỳ liền phái hơn mười đệ tử đi trước tiêu trừ, cũng đã bắt giữ một kẻ trở về.Chử Lỗi nghe đến đó, mày không khỏi nhướng lên, biết mấu chốt chính là trên người kẻ này rồi.
Nói như thế, phu nhân của ông ấy không những không phải là cô nhi gì đó ở núi Tử Đồng, mà lại là nhân vật nòng cốt trong tà giáo. Nực cười là ông ấy bị giấu diếm mười mấy năm, ả cư nhiên chút sơ hở cũng chưa lộ, lòng dạ của nữ tử này quả thực sâu không lường được, thực đáng sợ.Chử Lỗi nhíu mày trầm ngâm, thật lâu sau, bỗng nhiên đứng dậy. Đông Phương Thanh Kỳ hơi kinh hãi, "Huynh muốn làm gì?"
Đông Phương Thanh Kỳ im lặng, sau một lúc lâu, mới nói: "Việc này. Ta muốn suy nghĩ thêm vài ngày nữa. . ."
Chử Lỗi thở dài: "Nói như vậy, đệ tử bị huynh đuổi đi đều là đã đi tiêu diệt dư nghiệt tà giáo đúng không? Huynh sợ bọn nó có phong thanh, lại đuổi bọn nó đi . . ."
"Không phải sợ để lộ phong thanh, mà là lo lắng Thanh Dung biết rồi sẽ đối với bọn chúng bất lợi." Đông Phương Thanh Kỳ thấp giọng nói, "Nàng thân là sư nương của bọn chúng, sai bảo tất cả những hài tử này tự nhiên không dám bất tuân. Ta không còn cách nào, đành phải tạm thời ủy khuất bọn chúng."
"Hoang đường, cách làm như thế không chỉ tổn thương đến những người bị đuổi đi! Huynh vẫn luôn làm việc đoan chính, làm sao có thể sai lầm đến bực này! Huynh cùng yêu nữ kia làm phu thê mười mấy năm, không đành lòng xuống tay ta cũng không trách huynh. Nhưng huynh cũng nên ngẫm lại lúc sư phụ huynh đem Phù Ngọc đảo giao cho huynh, đã dặn qua cái gì!"
Đông Phương Thanh Kỳ hiện giờ cũng chỉ có cười khổ cộng thêm trầm mặc, cho dù nàng là thiên đại ác nhân, nói đến cùng vẫn là phu thê cùng chung chăn gối mười mấy năm, nói gϊếŧ liền gϊếŧ, ước chừng chỉ có ý chí sắt đá mới có thể làm được.
Chử Lỗi trước đó nói người người đều muốn diệt, bất quá là làm bộ. Đây là chuyện nhà của Đông Phương Thanh Kỳ, ông cũng không có tư cách gì đánh chiêu bài đem lão bà của người ta gϊếŧ đi. Chẳng qua là đề tỉnh ông ấy một câu, để ông đừng chấp mê bất ngộ nữa. Trơ mắt nhìn ông bộ dáng giao mất hồn mất vía này, chỉ có thể ở đáy lòng thầm than.
"Đi ra ngoài dạo một chút đi. Ta đã rất lâu chưa thấy qua cảnh sắc Phù Ngọc đảo rồi." Ông vỗ vỗ lưng Đông Phương Thanh Kỳ, "Ta không ép huynh, có một số việc huynh cần tự mình nghĩ thông suốt."
Âu Dương thân là quản sự Phù Ngọc đảo. Ngày thường là thập phần bận rộn, ngẫu nhiên có thể lén rỗi rãnh nửa ngày. Liền thích đi đến núi nhỏ trên đảo tọa một hồi, tựa vào dưới tàng cây đọc sách hoặc là nhắm mắt dưỡng thần.
Y hôm nay cũng là rảnh rỗi nửa ngày, lại ngồi dưới tàng cây, chẳng qua lần này xem là không là sách, mà là xem một mảnh giấy rất rất nhỏ.
Không biết trên mảnh giấy viết cái gì, y xem rất nhập thần.
Phía sau bỗng nhiên vươn tới một bàn tay tuyết trắng, nhẹ nhàng cướp đi mảnh giấy kia, y sửng sốt, chỉ nghe bên tai có người kiều mỵ cười, nị thanh nói : "Ta nhìn xem, đại quản sự của chúng ta nhìn cái gì mà mê mẩn vậy?"
Y vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: "Tham kiến phu nhân."
Người nọ quả nhiên là Thanh Dung, thấy y cung kính như vậy, nàng nhịn không được nhăn mũi lại, "Lại giả bộ cứng nhắc với ta, lời ngày đó ngươi hoàn toàn không để ở trong lòng."
Âu Dương giữ im lặng, rất dễ nhận thấy vị mỹ nhân trước mắt này đối với y cũng như hũ nút vậy, đành phải thở dài hai tiếng, cầm tay y, thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi đừng đi. Trước kia, ngươi không phải đối với ta rất tốt sao? Vì sao đột nhiên muốn đi?"
Âu Dương trầm mặc thật lâu sau, mới nói: "Ân của ta đã trả xong, là lúc nên rời đi."
"Ân gì?Ngươi đối với ta có ân?" Mỹ nhân dán vào mặt hắn, lông mi quét qua tai hắn, vừa ngứa lại vừa tê dại.
Âu Dương cười khổ: "Phu nhân biết rõ, tội gì hỏi lại. Người Yêu chung quy khác đường, ta trụ trên đảo đã lâu, dù sao cũng không tốt."
Mỹ nhân vung tay ra khỏi y, vội la lên: "Ngươi chỉ nhớ kỹ ân của hắn đối với ngươi! Đó là cái ân gì? ! Chẳng qua tiện tay vớt ngươi một phen, không để ngươi chết đuối mà thôi! Từng có nửa điểm thật tâm? Ta đối với ngươi cũng là thật tâm! Ta đối tốt với ngươi, chẳng lẽ không tính là ân tình? Ngươi cứ như vậy đi vội vã? !"
Âu Dương lại lâm vào trầm mặc. Y gặp phải sự tình khó xử vĩnh viễn chỉ có trầm mặc.
Mỹ nhân khóc một hồi, lại nói: "Ngươi nếu là muốn đi, liền dẫn ta đi! Cái chỗ này, ta một khắc cũng không muốn đợi thêm! Ta quản ngươi là người hay Yêu, dù sao ta thích ngươi! Ta liền muốn đi theo ngươi!"
Nàng cũng là vô kế khả thi rồi, người nọ là một khúc gỗ, tuy rằng mềm, nhưng ngươi đánh hắn mắng hắn chọc ghẹo hắn, hắn cũng sẽ không có một chút âm thanh. Loại trầm mặc này khiến người ta khó chịu phát điên.
Âu Dương lẳng lặng nhìn theo mảnh giấy rơi xuống trên tay nàng, phía trên đó chỉ vẽ một ít ký hiệu cổ quái, thoạt nhìn giống như là phù chú.
Y chăm chú nhìn thật thật lâu, bỗng nhiên nói: "Được, ta có thể mang nàng theo."
Thanh Dung quả thực không thể tin được lỗ tai mình, nàng kinh ngạc nhìn y hồi lâu, rốt cuộc giang tay ra ôm chặt lấy y, nức nở nói: "Ngươi nói thật không? Thật sự nguyện ý dẫn ta đi?"
"Tất nhiên là thật."
Thanh Dung ôm y thật chặt, trên mặt tản ra quang mang như mộng ảo, thấp giọng nói: "Ta biết ngươi không nỡ rời khỏi ta. . . Còn nhớ rõ lúc bị ta phát hiện thân phận chân thực của ngươi, ngươi đã nói gì không?"
Âu Dương lãnh đạm nói : "Ta là lấy tu tiên làm mục đích, mặc dù là Yêu, nhưng tuyệt không hại người. Huống chi, lấy công lực của ta, muốn hại nàng hoặc là đảo chủ, dễ như trở bàn tay. Ta đến, bất quá là vì báo ân."
Thanh Dung cười nói: "Không sai, lời nói ngày đó của ngươi, ta vẫn luôn nhớ kỹ. Âu Dương tốt, ngươi so với tất cả mọi người ở nơi này đều mạnh hơn. . . Những môn phái tu tiên này, cả ngày vọng tưởng có thể tu luyện thành thần tiên, nhưng không có một cái phương pháp hữu dụng . . . Ngươi dẫn ta đi, dạy ta tu luyện như thế nào, chúng ta cùng nhau thành tiên, vĩnh viễn cũng không tách ra."
Âu Dương sợ run một hồi, nhẹ giọng nói: "Nàng cần phải nhớ rõ lời ta đã nói, thành tiên không dễ dàng. Rất nhiều Yêu tu tiên hơn một ngàn năm, cũng chỉ là tu thành người, rốt cuộc không thể tiến một bước về phía trước. Huống chi nàng không phải Yêu, chỉ là một người bình thường, nàng xác định mình có thể thành tiên?"
"Có ngươi ở đây, vì ngươi, ta nhất định có thể thành tiên."
Lời thề của nàng vĩnh viễn đơn giản như thế, không có sức thuyết phục. Thế nhưng ai lại quy định thề thốt nhất định phải hoa lệ khắc cốt.
Âu Dương trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói : "Được, ta mang nàng đi. Nhưng nàng phải giúp ta một việc."
"Ngươi nói đi."
"Bên dưới Phù Ngọc đảo có một mật thất, hi vọng nàng giúp ta tìm ra. Cái này đối với ta có ý nghĩa rất quan trọng."
Y thấy nàng há miệng muốn hỏi, liền lại nói: "Cái gì cũng đừng hỏi, sau khi mang nàng đi, ta tự nhiên cái gì cũng đều nói cho nàng biết."
Trên mặt nàng tản ra ánh sáng hạnh phúc, xoay người chạy đi.
Hạnh phúc như vậy, là bởi vì y, hay là bởi vì có thể tu tiên?
Âu Dương đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc xoay người nhặt mảnh giấy trên đất lên, đặt ở trong lòng bàn tay chà một cái, mảnh giấy liền hóa thành bụi, bị gió nháy mắt thổi bay.
Hắn xoay người liền đi, giống như không thấy, có một thân ảnh đứng rất xa phía sau rừng cây, chợt lóe lên rồi biến mất.
/50
|