Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Ầm!" Liên tục vang lên âm thanh bạo phá, toàn bộ lá chắn đều run lắc.
Vu Hoan ngàn vạn lần không ngờ thực lực của Thịnh Thế lại lợi hại như vậy.
Không đúng, không phải hắn lợi hại mà hắn sử dụng U Minh Cung.
Vu Hoan nheo nheo mắt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ cũng nhanh chóng xoay chuyển.
Rõ ràng U Minh Cung bị Giang Vong Ưu khế ước, vì sao Thịnh Thế còn có thể sử dụng?
Không phù hợp khoa học.
"Dao Nhi rất tò mò vì sao ta có thể sử dụng U Minh Cung?" Thịnh Thế bay xuống cách Vu Hoan không xa, duỗi tay vuốt phẳng vạt áo có chút nếp uốn, dường như biết Vu Hoan đang suy nghĩ cái gì.
Không đợi Vu Hoan trả lời, hắn đã lo tự mình nói: "Trên tay ta có Ngự Hàn Châu, Ngự Hàn Châu và Giang Vong Ưu có cùng chung một nhịp thở, nói đơn giản một chút, Ngự Hàn Châu tương đương với trái tim của Giang Vong Ưu, ta cầm trái tim của Giang Vong Ưu là có thể sử dụng U Minh Cung, cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì."
Vu Hoan càng nhăn mày sâu hơn, có chút không có cách nào hiểu Thịnh Thế đang nói gì.
Cái gì mà Ngự Hàn Châu tương đương với trái tim của Giang Vong Ưu?
"Vì sao Giang gia có thể ổn định ngồi trên ghế vực chủ Mãn Nguyệt Vực nhiều năm như vậy, Dao Nhi cho rằng chỉ là do thực lực của Giang gia mạnh thôi sao?" Thịnh Thế từ tốn nói.
Giang gia ở trong bốn vực xem như là gia tộc rất cổ xưa.
Mỗi một đời của gia chủ Giang gia đều rất mạnh, mạnh đến nỗi trong bốn vực không ai dám đụng đến.
Nguyên nhân là do Ngự Hàn Châu, mỗi một đời gia chủ của Giang gia đều có khế ước đặc biệt với Ngự Hàn Châu. Cái loại khế ước này có thể khiến người có được Ngự Hàn Châu có thực lực cường đại, làm trao đổi, Giang gia phải thủ vệ Hàn Cực Huyền Địa, không cho thứ bên trong ra ngoài.
Nhưng Giang gia cũng có điểm hạn chế, đó chính là con nói dõi điêu tàn, huyết mạch dòng chính chỉ có một người. Cho dù sinh hạ người thứ hai, không có Ngự Hàn Châu phù hộ, cuối cùng đều phải chết đi.
Mà Giang mẫu sinh hạ Giang Mãn Nguyệt và Giang Vong Ưu là thai long phượng, thời gian trước sau chỉ có mấy phút. Kỳ thật Giang Mãn Nguyệt sinh sau Giang Vong Ưu, Giang mẫu lại không biết nguyên nhân vì sao, bảo người ta nói Giang Mãn Nguyệt sinh ra trước.
Giang mẫu chỉ biết Giang gia có quy định bất thành văn, dòng chính của Giang gia khi đủ mười hai tuổi, sẽ tiến hành nghi thức lên ngôi.
Cái nghi thức lên ngôi kia, chính là nghi thức trao đổi chủ nhân của Ngự Hàn Châu, ngoại trừ người có được Ngự Hàn Châu cùng với người sắp có được Ngự Hàn Châu, người còn lại đều không thể ở đó.
Ngự Hàn Châu chỉ có một viên, nhưng con nối dõi lại có hai người.
Có được Ngự Hàn Châu chính là Giang Vong Ưu, Giang Mãn Nguyệt bị bệnh hồi lâu, lại không có chết, càng ly kỳ hơn là Giang Vong Ưu quên mất Ngự Hàn Châu.
Tuy Giang phụ kỳ quái, nhưng Ngự Hàn Châu đã giao cho Giang Vong Ưu, thân thể ông ta xuất hiện hiện tượng khô kiệt, cái loại hiện tượng này, thật giống như là tiêu hao quá mức sức lực nửa đời sau, chẳng qua mấy ngày đã nhanh chóng chết già.
Ông ta không có thời gian đi điều tra rõ giữa Giang Vong Ưu và Giang Mãn Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
"Giang mẫu rất biết rõ Ngự Hàn Châu, nhưng vì sao bà ta sẽ nguyện ý dùng Ngự Hàn Châu đến làm trao đổi với ta?" Giang mẫu phải dùng Ngự Hàn Châu đổi lấy bình an của Mãn Nguyệt Vực, bình an của Giang Vong Ưu, nhưng bà ta chẳng lẽ không biết những chuyện mà Thịnh Thế mới nói đó sao?
"Có lẽ bà ta biết Ngự Hàn Châu, nhưng lại không biết Ngự Hàn Châu có quan hệ với Giang Vong Ưu."
"Ngươi nói mấy chuyện đó với ta làm gì?" Vu Hoan nhíu mày, nàng muốn Ngự Hàn Châu cũng chỉ dùng để dẫn đường, lại không phải muốn cướp Ngự Hàn Châu.
Ngự Hàn Châu có quan hệ gì với Giang gia, có quan hệ gì với Giang Vong Ưu, một chút nàng cũng không quan tâm.
Thịnh Thế nhún vai: "Ta giải thích với muội vì sao ta có thể sử dụng U Minh Cung đó!"
Vu Hoan châm chọc cười cười: "Ngươi không cảm thấy ngươi giải thích có trăm ngàn chỗ hở sao?"
"Phải không..." Thịnh Thế có chút kinh ngạc, mi mắt hơi rũ, tựa như đang tự hỏi bản thân nói sai ở đâu rồi.
Hắn nói những chuyện đó đều dựa vào những thông tin mà hắn biết được, cũng không có thêm mắm dặm muối, tùy tiện sửa loạn, trăm ngàn chỗ hở, đó cũng là lỗ hổng của người khác, hắn rối rắm cái quỷ gì!
Nghĩ đến điều này, Thịnh Thế không rối rắm nữa: "Ngự Hàn Châu ta sẽ không cho muội, còn U Minh Cung... Dao Nhi cầm cũng vô dụng, không bằng cho ta đi."
Vu Hoan: "..." Nàng cảm giác người đứng đối diện với mình không phải là kẻ thù, mà là tên tiện nhân.
Đúng, Thịnh Thế vốn dĩ là tên tiện nhân.
So chiêu hố người tổn hại thì so với nàng mà nói, hắn cũng không nhường một tấc.
Vu Hoan không biết tâm trạng bây giờ của mình, muốn giận lại không thể nào giận được.
Khi nàng thất thần, Thịnh Thế khẽ cười một tiếng, mũi chân nhẹ dùng sức, phi thân bay xuống tượng đá, động tác nhanh chóng để Ngự Hàn Châu vào vị trí trái tim của tượng đá.
Một trận ánh sáng chói mắt từ trên tượng đá phát ra, Vu Hoan theo bản năng dùng tay ngăn cản những ánh sáng đó lại.
Từ trong khe hở, mơ hồ nhìn thấy bóng người xanh thẫm thoảng qua.
Ánh sáng này nổi lên đột ngột, chấm dứt cũng rất đột ngột, Vu Hoan còn chưa thích ứng bởi ánh sáng mạnh mẽ kia, bốn phía đột nhiên ảm đạm xuống.
Thịnh Thế đã đứng bên cạnh tượng đá, cười như không cười nhìn Vu Hoan.
"Dao Nhi, Hàn Cực Huyền Địa đã mở ra, không biết có vinh hạnh hay không kết bạn đi đường với Dao Nhi đây?"
Tầm mắt Vu Hoan hơi hơi dịch chuyển, ở trên mặt đất cạnh tượng đá, xuất hiện một mảnh đất trong suốt hình vuông.
"Tại sao ngươi lại biết ta muốn đi Hàn Cực Huyền Địa?"
Thịnh Thế cười cười, không đáp mà nói: "Dao Nhi cũng không đánh lại ta, ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng đi làm chính sự."
Vu Hoan: "..." Tuy Thịnh Thế nói rất có đạo lý, nhưng sao nàng có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy?
Đánh không lại thì sao, đánh không lại thì nàng đánh cho đến khi nào đánh lại không được sao?
Khí thế trên người Vu Hoan đột nhiên đại thịnh, Thịnh Thế hơi hơi kinh ngạc, moi Ngự Hàn Châu xuống, sau đó nhấc chân nhảy xuống mảnh đất trong suốt kia.
"Dao Nhi, có duyên gặp lại. A, đúng rồi, cái thông đạo này chỉ có thể duy trì một khắc*, Dao Nhi cần phải nắm chặt thời gian nha."
(Một khắc = mười lăm phút)
Vu Hoan: "..."
Mẹ nó đánh không lại là chạy, có chút đạo đức chuyện nghiệp nào hay không!
Cho rằng trốn xuống Hàn Cực Huyền Địa là ta sẽ buông tha cho ngươi hay sao? Tưởng bở!
Hàn Cực Huyền Địa...
Ngự Hàn Châu còn có công năng mở ra Hàn Cực Huyền Địa à?
Mắt Vu Hoan lóe lóe, thu lại lá chắn, vẫy tay với Dung Chiêu vẫn luôn an tĩnh đứng đó.
Dung Chiêu không chút do dự đi về phía Vu Hoan, thuận thế ôm nàng vào trong lòng, bàn tay không an phận di chuyển bên hông nàng.
Đây cơ hồ là thói quen của Dung Chiêu, Vu Hoan cũng lười so đo với hắn, lấy cằm hất hất về nơi trong suốt kia: "Hàn Cực Huyền Địa đã mở ra."
Ánh mắt Dung Chiêu hơi trầm xuống: "Hắn tìm nàng đến, chính là vì giúp nàng mở Hàn Cực Huyền Địa?"
Dung Chiêu vừa nói như vậy, Vu Hoan mới kinh ngạc phát hiện không đúng, rốt cuộc Thịnh Thế tìm nàng làm cái gì?
Phổ cập lịch sử của Giang gia cho nàng sao?
Hay là vì khoe hắn cướp được Ngự Hàn Châu?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, đều rất thiếu đánh!
Vu Hoan nghiến răng, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, giọng nói tàn nhẫn: "Đi, đi Hàn Cực Huyền Địa, ông muốn đi giết chết tên tiện nhân Thịnh Thế kia."
Nháy mắt Vu Hoan xoay người, Giang Vong Ưu đột nhiên hét lên một tiếng, bỗng dưng ngã xuống đất, che ngực lại, âm thanh thống khổ trầm thấp truyền ra ngoài.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Giang Mãn Nguyệt bởi vì Giang Vong Ưu thống khổ cũng dần dần lộ ra một tia lo lắng.
"Vong Ưu... làm sao vậy?"
"Ca..." Giang Vong Ưu bắt lấy tay Giang Mãn Nguyệt, móng tay đâm thật sâu vào trong cánh tay hắn, thở hổn hển nói: "Muội... muội muội cảm giác tim đập rất nhanh, giống... như là muốn nhảy ra ngoài..."
Thần Phong ngáp một cái, biểu cảm nhàn nhã như cũ: "Ngự Hàn Châu cách nàng ta quá xa."
/555
|