Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Ha, hiện tại còn không có dũng khí đánh một trận với ta sao? Năm đó ngươi cũng không chút nào tiếc mạng sống như vậy... cũng đúng, dù sao, ngươi cũng sắp thành thân rồi."
Giọng nói trào phúng của thiếu nữ vang lên bên trên hắn, hắn hơi hơi ngẩng đầu, thân ảnh màu đen đột nhiên hóa thành sao băng lao xuống dưới.
Dòng khí trong không khí kích động cấp tốc, sóng gió mãnh liệt thổi quét về phía hắn.
Như nhiều năm trước, không có chiêu thức hoa lệ dư thừa nào, chỉ có một chiêu mất mạng.
Các chủ Thần Các phất tay giăng một cái kết giới trước mặt mình, người lại nhanh chóng lui về sau.
Dòng khí va chạm đến kết giới, giảm xóc một chút, 'răng rắc' một tiếng vỡ vụn, lại lần nữa bắn về phía hắn.
Cùng đến với dòng khí kia là hình bóng của Vu Hoan, nàng đứng ở trung tâm của vòng gió lốc, vẻ mặt châm chọc, trong tay không biết nhiều thêm một thanh trường kiếm kim quang lấp lánh khi nào.
Kim quang kia mở rộng trong mắt hắn, kiếm khí khiếp người đang đến gần hắn.
"Thiên Khuyết Kiếm..."
"Vậy mà ả có được Thiên Khuyết Kiếm!"
Đám người hô to che dấu tiết rít, các chủ Thần Các chỉ hơi hơi ngừng lại, mũi kiếm màu vàng đã đến trước mặt hắn, mắt thấy ngay lập tức sẽ đâm vào giữa mày hắn.
Trong chớp nhoáng, không biết từ chỗ nào nhảy ra một người, đẩy các chủ Thần Các ra, mũi kiếm 'phụt' một tiếng cắm vào đầu vai người nọ.
Kim quang tan rã, lộ ra hình dung của người nọ.
Là một nữ nhân xa lạ, đối với Vu Hoan là xa lạ, nhưng đối với người ở đây lại không xa lạ.
Vị thứ nữ Thần vị của Tiêu gia kia, vị hôn thê của các chủ Thần Các, Tiêu Nguyệt Sân.
"Nguyệt Sân." Các chủ Thần Các phản ứng lại, lập tức xoay người tiếp được Tiêu Nguyệt Sân.
Vu Hoan híp híp mắt: "Mỹ nhân cứu anh hùng, diễm phúc không có cạn nha."
Tiêu Nguyệt Sân bị Thiên Khuyết Kiếm đả thương, tuy rằng bây giờ nàng ta thanh tỉnh, nhưng muốn nói chuyện lại có chút khó khăn, nàng ta chỉ có thể gắt gao bắt lấy tay các chủ Thần Các, lấy điều đó biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
"Yên tâm." Các chủ Thần Các vỗ vỗ tay Tiêu Nguyệt Sân: "Nàng sẽ không sao, ta sẽ giúp nàng báo thù."
Bây giờ tay của Tiêu Nguyệt Sân mới thả lỏng, tức giận trong lòng cũng buông xuống, cả người lập tức ngất xỉu.
"Đù, không chịu nổi một kích, còn muốn làm các chủ phu nhân Thần Các của ngươi, thật là... nên nói ánh mắt của ngươi kém đi rồi, hay là nói đầu óc bị cửa kẹp?" Mặt Vu Hoan như đang xem kịch vui, lời nói trong miệng lại không lưu tình một chút nào, vô cùng trào phúng.
"Dao Tân, ta vốn không muốn làm kẻ địch của ngươi, nhưng ngươi lại đả thương Nguyệt Sân, vậy đừng có trách ta." Các chủ Thần Các giao Tiêu Nguyệt Sân cho người phía sau, uy áp che trời lấp đất ép về phía Vu Hoan.
Người xung quanh, một số có thực lực vô dụng bị uy áp lan đến, huyết khí cuồn cuộc, không ngừng hộc máu.
Vu Hoan lại như không có việc gì, sắc mặt cũng không thay đổi một chút nào.
"Loại diễn xiếc nhỏ này, ta cũng đã chơi chán rồi, ngươi không thể đổi cách chơi khác được sao? Tỷ như..."
Vu Hoan nhếch miệng cười nhạt, rõ ràng là thời tiết tháng sáu, nhưng tất cả mọi người đều rùng mình, không cảm nhận được một chút độ ấm nào.
Chỉ thấy thiếu nữ áo đén đứng ở giữa không trung, trong tay bỗng nhiên tràn ra vô số kim tuyến, kim tuyến* ở trên không trung vòng vài vòng, sau đó đột nhiên bắn về phía bọn họ.
(Kim tuyến (金线): giống chỉ vàng. Ảnh minh hoạ.)
"Phụt..."
"A!" Tiếng thét chói tai đột nhiên bị ngừng lại tập thể, như bị người ta bóp lấy thanh quản.
Mà những người đó giống như lúa mạch bị cắt, một tầng tiếp một tầng ngã xuống.
Đám người chỉ cảm thấy kim tuyến giống như thiên thạch lướt qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng thét chói tai, cảnh tượng thật sự hỗn loạn.
Mà tác giả ra tay kia, đứng ở giữa không trung, váy áo tung bay, mặt mày mỉm cười nhìn kiệt tác của bản thân.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, các chủ Thần Các còn chưa phản ứng lại kịp, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
"Dao Tân, ngươi muốn trở thành kẻ địch của Tiên Linh Cảnh?" Các chủ Thần Các nhìn về phía Vu Hoan, ánh mắt lãnh đạm, tựa như không bị ảnh hưởng đến.
Không hổ là làm các chủ, loại thời điểm này, vẫn gặp nguy không loạn như cũ.
"Các chủ Thần các nói đùa, có khi nào mà ta có mối giao tình với Tiên Linh Cảnh đâu?" Vu Hoan cong cong khóe môi, cười như không cười nói: "Trước kia các ngươi cũng đâu phải một lần muốn liên hợp lại giết chết ta đúng không? Đáng tiếc... cuối cùng kế hoạch đều chết non. Cho rằng kế hoạch chết non là ta không biết sao? Làm người đừng quá ngây thơ như vậy."
Vẻ ôn hòa trên mặt các chủ Thần Các đã lui xuống, trước kia khi tiếp xúc với nữ nhân này, tuy rằng nàng có chút kiêu ngạo, nhưng không có cực đoan như vậy.
Ít nhất sẽ không một chữ không hợp sẽ động thủ.
Trăm năm qua đi, tính tình của nàng càng thêm cổ quái, thực lực càng là khó lường.
Còn có Thiên Khuyết Kiếm, vì sao ở trên tay nàng?
Các chủ Thần Các chợt nhớ tới lời lúc trước người nọ nói với mình, hắn cất giọng: "Dao Tân, ngươi muốn biết nguyên nhân Thanh Dương gia tộc bị diệt tộc không?"
Không khí rõ ràng đọng lại, kim tuyến xung quanh thoáng như bị ai đó ấn nút tạm dừng, dừng ở trên không trung, những người đó khó khăn lắm mới tránh được một một kiếp, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Mông vừa mới chạm xuống mặt đất, lại đột nhiên bay lên, té ngã lộn nhào chạy đến vị trí an toàn.
"Ngươi muốn biết nguyên nhân gì thì đi cùng ta." Các chủ Thần Các không ngờ những lời này lại hữu dụng như vậy.
Nhưng hắn lại càng tò mò hơn chính là Quỷ Đế Dao Thân cùng với gia tộc thượng cổ kia có quan hệ sâu xa gì?
Trên mặt Vu Hoan đã không còn ý cười, đôi mắt kia đen trầm như vực sâu, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Thật lâu sau, nàng sâu kín lên tiếng: "Người sau lưng ngươi cũng đánh giá quá cao bản thân rồi."
Các chủ Thần Các cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn đi với mình, ai biết chờ được một câu như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, kim tuyến dừng lại lần nữa động đậy, một kích là mất mạng, mọi người ngã hết xuống đất, mở to mắt đỏ hồng, nét mặt không thể tin được còn cứng ở trên mặt.
Những người phía sau các chủ Thần Các may mắn thoát nạn, nhưng ánh mắt nhìn Vu Hoan lập tức trở nên sợ hãi.
Quỷ Đế Dao Tân, quả nhiên không phải hư danh.
"Ngươi không muốn biết sao?" Các chủ Thần Các không khỏi nâng cao âm lượng.
Đây không giống với sự đoán trước của người kia.
Hắn nói chỉ cần mình nói những lời này, nàng nhất định sẽ đi với mình...
Vu Hoan thu hồi kim tuyến, thong thả ung dung nói: "Ta có muốn biết hay không, có liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi..."
"Thần Các ngươi năm lần bảy lượt phạm ta, ta thấy cũng không cần tồn tại chi nữa, ngươi nói phải không? Các chủ Thần Các!" Giọng của Vu Hoan cực chậm, như là muốn từng chữ một ấn đến đầu quả tim của các chủ Thần Các.
"Dao Tân, ngươi đừng có kiêu ngạo, Thần Các ta nhân tài đông đúc..."
Vu Hoan chợt cười, cắt ngang lời hắn nói: "Xưa nay ta đã kiêu ngạo thế đấy, ngày đầu tiên ngươi biết ta sao? Trước kia ta nhẫn nhịn các ngươi ở trước mặt ta nhảy nhong nhong, đó là vì các ngươi còn không có chạm vào điểm mấu chốt của ta, nhưng mà hôm nay... thật xin lỗi, ngươi động phải điểm mấu chốt của ta."
Nàng ngước mắt nhìn các chủ Thần Các một cái, tươi cười càng sáng lạn: "Trở về rửa cổ sạch sẽ đi, chờ ta tới đưa các ngươi xuống địa ngục. Tốc độ của ngươi nhanh mà nói, nói không chừng còn có thể bảo người chuẩn bị hậu sự trước được đấy."
"Các chủ..."
Quỷ Đế không giống như là đang nói giỡn, bọn họ hiện tại làm sao bây giờ?
Trong lòng các chủ Thần Các tức giận đan xen, hắn vốn dĩ không muốn đắc tội nàng, nhưng mà người kia...
____
Lời editor: Vu Hoan là con gái đầu tiên của Đại Đại, là bộ đầu tay của Đại Đại, nên ta nghĩ giống nhau là chuyện bình thường, Đại Đại có dựa vào những đặc tính của Hoan Hoan để phát triển thành một đặc tính riêng biệt của các đại lão xuyên nhanh thì cũng không có gì là lạ, ví dụ như Ngân Tuyến (chỉ bạc) của Tranh Gia giống Kim Tuyến của Hoan Hoan, Thiết Kiếm của Sênh Ca giống Thiên Khuyết Kiếm của Hoan Hoan, Thù Thúc thích ăn điểm tâm và thú nhỏ... nhưng mỗi người đều có tính cách riêng biệt, chẳng ai giống ai, cầu đừng so sánh, ta sẽ rất đau lòng
/555
|