Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Nhưng mà, tổ tông, bọn họ đều là vô tội!" Diêm Tố là đứa nhỏ có tam quan chính trực, Vu Hoan nói những lời đó, hắn đương nhiên không tiếp thu được.
Vốn dĩ nếu không phải vì Vu Hoan, hắn cũng sẽ không tới chiếm tòa thành này.
"Vô tội? Trên thế giới này ai mà không vô tội? Chuyện của mỗi người làm, từ điểm xuất phát của bản thân mà nhìn nhận, đều là về tình cảm có thể tha thứ, vô tội. Nhưng thử đổi một góc độ khác xem, người ở bên ngoài nhìn thấy đều là tội ác tày trời. Bọn họ chỉ cần cảm thấy ngươi tội ác tày trời, thì mặc kệ ngươi có làm hay không làm, ngươi đều là tội ác tày trời. Cho nên, ta dạy cho ngươi một câu, tiên hạ thủ vi cường."
Diêm Tố cái hiểu cái không nhìn Vu Hoan.
Vu Hoan lắc đầu: "Thôi, dù sao bản lĩnh chạy trốn của ngươi không tồi, cho dù có đánh tới, ngươi nhanh chóng chạy là được."
Những quỷ tu phía dưới không cướp đoạt quỷ tỉ của đứa nhỏ này, cũng không biết là hắn may mắn hay là được người kia giúp hắn.
Nói đến người kia, Vu Hoan thật là có chút hoài niệm, lúc trước nổi danh với nàng, còn có một quỷ tu nữa. Nhưng thực lực của hắn không được tốt như nàng, ngược lại thích mân mê một ít đồ chơi hiếm lạ cổ quái.
Tính tình của người này không khác với nàng lắm, cái gọi là một núi không dung hai hổ, hai người đụng mặt, đương nhiên là gà bay chó sủa, tai họa đầy trời.
Mỗi lần có chuyện lớn gì, đều là người bên kia còn chưa có bắt đầu.
Hai người này đã đánh nhau trước rồi.
Thực lực của Vu Hoan mạnh, nhưng trên người hắn có nhiều thứ hiếm lạ cổ quái, ai cũng không làm gì được ai.
Nhóm quỷ tu, sợ nhất chính là hai người này đánh lộn.
Cố tình hai người này còn yêu thích đánh lộn.
Sau đó người kia đột nhiên lánh đời, chúng quỷ tu lúc này mới coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó thanh danh của Vu Hoan càng lúc càng lớn, mà người kia lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, dần dần, cũng chỉ có một ít quỷ tu từng trải mới biết còn một nhân vật như vậy tồn tại.
"Hắn có khỏe không?"
"Hả? Tổ tông hỏi vị tiền bối kia?" Diêm Tố nhìn Vu Hoan, cẩn thận nói: "Tiền bối rất khỏe, chỉ là... mỗi lần hắn nhắc đến người, sắc mặt đều không tốt lắm."
Nghe ngữ khí của tiền bối, như là tổ tông đã làm chuyện gì đó thật xin lỗi hắn vậy.
Vu Hoan đắc ý nhướng mày: "Biết vì sao lúc trước hắn lánh đời không?"
"Vì sao?" Diêm Tố vô cùng tò mò hỏi.
"Lúc ấy hắn thích một cô nương loài người, sau đó ta đánh cược với hắn, đánh cược hắn trong vòng một tháng nếu có thể làm cô nương kia yêu hắn, từ đây về sau ta sẽ không bao giờ đối nghịch với hắn nữa."
"Kết quả thế nào?"
"Kết quả hắn thắng đó." Vu Hoan chớp chớp mắt nhìn Diêm Tố.
"Ách, thắng rồi sao lại lánh đời?" Diêm Tố khó hiểu.
Chẳng lẽ vì cô nương kia mới lánh đời sao?
Cũng không đúng mà, ở chỗ tiền bối kia, hắn căn bản không nhìn thấy bất cứ đồ gì có liên quan đến cô nương cả.
"Cuối cùng, cô nương kia đá hắn, muahahaha."
Diêm Tố rụt rụt cổ, sao cảm thấy tổ tông cười âm hiểm như vậy?
"Ta uy hiếp cô nương kia, bảo nàng ta đồng ý hắn trước sau đó lại đá hắn, bằng không ta sẽ giết chết nàng ta và tình lang của nàng ta. Tuy rằng thắng cuộc, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua. Có lẽ là do tức ta quá, cho nên đơn giản trốn tránh không gặp ta nữa, cuối cùng trực tiếp lánh đời luôn."
"Tổ tông... sao người..." Tiền bối thật đáng thương.
"Ngươi đồng tình hắn à?" Vu Hoan nhướng mày: "Ta cũng chỉ nói chuyện ngoài lề mà thôi, nhất định hắn không có nói với ngươi, hắn làm gì với ta đúng không? Thiếu niên, cẩn thận rớt hố!"
Diêm Tố: "..."
Lúc trước khi hắn nói tổ tông là người rất tốt, tiền bối cũng cười như không cười nói một câu như vậy.
Quả nhiên là kết oán rất sâu!
"Quỷ Đế đại nhân, Diêm Tố đại nhân, không xong rồi không xong rồi." Ngoài cửa bị đánh đến vang 'ầm ầm'.
Dung Chiêu vốn dĩ đứng ở cạnh cửa, thuận tay mở cửa ra.
Quỷ tủ bên ngoài không đề phòng cửa sẽ đột ngột mở ra, té sấp xuống như cây đậu, còn kéo theo vài tên.
Mặt xám mày tro bò dậy: "Quỷ Đế đại nhân, Diêm Tố đại nhân, có người đi đến đây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Giết là được rồi." Vu Hoan trực tiếp lên tiếng.
Trên mặt chúng quỷ tu hiện lên một tia nhảy nhót, sau đó thật cẩn thận nhìn về phía Diêm Tố.
Diêm Tố không có tỏ thái độ, bên ngoài lại lăn vào một tên quỷ tu: "Quỷ Đế đại nhân, Diêm Tố đại nhân, phía sau những người đó có một người, cả người đầy máu, sát khí tận trời."
Quỷ tu dừng một chút, hít một hơi, sau đó tổng kết: "Những người đó như là đang chạy trốn vậy."
Cả người đầy máu, còn sát khí tận trời?
Bách Lý Hề?
Hắn lại đến đây nhanh vậy sao?
Đi qua tòa thành trì này, lại đi thêm hai thành trì nữa chính là Thần Các, cùng với Nguyệt Hoa Thành.
Vu Hoan không phải lần đầu tiên thấy người trúng Khuynh Thiên Phúc, Bách Lý Hề không khác thì cũng sắp đến cực hạn.
"Tổ tông?" Diêm Tố nhìn Vu Hoan, muốn xin nàng ra ý kiến.
Vu Hoan hoàn hồn: "Ngươi bảo bọn họ giải tán đi, ta muốn đi Thần Các, nếu ngươi muốn đi cùng với ta, cũng có thể, nhưng mọi chuyện đều phải nghe ta."
Mặt mày Diêm Tố hớn hở, lập tức gật đầu: "Được."
Cũng không biết Diêm Tố nói gì với chúng quỷ tu đó, dù sao chờ những người đó chạy đến cửa thành, quỷ tu trong thành cơ bản đều đã rời đi.
Một đám người nhanh chóng ùa vào trong thành, lại ở cửa thành hợp lực giăng cái kết giới, ngăn cản Bách Lý Hề.
Bách Lý Hề giống như máy móc, chỉ biết đấu đá lung tung giết chóc, cũng không có tính phân tích.
Cho nên kết giới này có thể chỉ chịu đựng trong chốc lát.
Bây giờ bọn họ mới phát hiện, tòa thành này lại trống rỗng, không có chút hơi người nào, ngoại trừ âm thanh bên ngoài của Bách Lý Hề va chạm, thì không còn âm thanh nào khác.
Tòa thành này sao lại thế này?
Trong lòng mọi người lập tức bắt đầu bất an.
___
Vu Hoan rời khỏi tòa thành kia không bao lâu, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mơ hồ còn có thể nhìn một phương trời đất kia, huyết khí tận trời cùng hô ứng với trận pháp trên không trung.
Vu Hoan bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn sương đỏ như ẩn như hiện bên kia.
"Dung Chiêu, chàng có thấy không?"
"Ừ."
"Tổ tông, các người đang nhìn gì thế?" Diêm Tố kỳ quái nghe hai người nói chuyện, bên kia có cái gì đẹp?
Ở trong mắt người thường không nhìn thấy những sương đỏ đó.
Chỉ có người có vận may tận trời mới có thể nhìn thấy.
Dung Chiêu là Sáng Thế Chi Kiếm, vận may đương nhiên không ít, mà Vu Hoan có Tư Hoàng chia cho nàng, vận may cũng nhiều hơn so với trước kia rất nhiều.
"Bách Lý Hề giết những người này, là dùng để hiến tế." Vu Hoan sâu kín mở miệng.
Dung Chiêu nhíu mày: "Cái trận pháp này, không phải Vạn Thần Trận." Nếu thật sự làm Sáng Thế Thần sống lại, làm sao sẽ dùng biện pháp ác độc như vậy?
"Không... đây là Vạn Thần Trận." Ngữ khí của Vu Hoan chắc chắn: "Chỉ là tác dụng, không phải như chúng ta biết đến như vậy."
"Hoan Hoan, nàng biết?" Dung Chiêu nắm bả vai nàng, làm nàng đối diện với mình: "Khi nào thì nàng đã biết?"
Vu Hoan cong cong môi: "Ở chỗ Tư Hoàng, ta thấy được một ít ghi chú Vạn Thần Trận, nhưng mà ta còn chưa có xem xong, có lẽ là bị Tư Hoàng lấy đi rồi."
"Rốt cuộc Vạn Thần Trận dùng để làm gì?"
Vu Hoan lắc đầu: "Ta chưa thấy xong, chỉ biết tác dụng của Vạn Thần Trận, không phải dùng để làm Sáng Thế Thần sống lại, mà là một cái Triệu Hoán Trận."
Triệu hoán cái gì, nàng cũng chưa kịp xem.
Dù sao không phải là Sáng Thế Thần là được rồi.
"Chàng hiểu biết Tư Hoàng bao nhiêu?" Vu Hoan vừa lên đường vừa hỏi Dung Chiêu.
Nàng hiểu biết Tư Hoàng, giới hạn trong việc biết Tư Hoàng của sau này, hơn nữa những thứ nàng biết, còn là Tư Hoàng muốn cho nàng biết đến.
"Ta chỉ nhớ rõ Tư Hoàng từ rất lâu trước kia đã đi theo bên cạnh Sáng Thế Thần..."
/555
|