Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Ta thường xuyên đi Thanh Dương gia, đương nhiên đã từng gặp ngươi. Ta biết ngươi có quan hệ rất tốt với Thanh Dương Mộ, cho nên lúc ấy ta nổi lên tâm tư tàn sát Thanh Dương gia tộc."
Ngọc Ninh điên điên cười cười: "Chuyện sau này, có lẽ ngươi đã biết rồi, nàng ấy ngã xuống, Cửu Trọng Thiên phong bế, Thiên Khuyết Kiếm bị phong ấn trong Cửu Trọng Thiên, ta tàn sát Thanh Dương gia tộc, Quyết Yển phát hiện là ta làm, cho nên quyết liệt với ta. Vốn dĩ ta và Quyết Yển cũng không đến nông nỗi đi đến một bước kia, nhưng không ngờ hắn phát hiện sự thật nàng ấy ngã xuống. Ta cùng hắn đều do nàng ấy dạy ra, kịch bản của từng người đã sớm hiểu rõ, đánh nhau cũng chỉ là xem ai kiên trì lâu hơn, cuối cùng ta và hắn đồng quy vu tận."
"Hắn đem một sợi tàn hồn đến Cửu Trọng Thiên, sức mạnh còn lại đều dùng để phong ấn cửa vào Thần giới. Mà ta... chia linh hồn ra thành bảy, chờ đợi thời cơ một lần nữa thức tỉnh."
Ngọc Ninh tự thuật, xâu chuỗi hết tất cả mọi chuyện lại.
Như theo lời nói của Uyên Ương Kính, tất cả mọi chuyện này đều do một nguyên nhân gây ra.
Thanh Dương gia tộc là một vật hy sinh vô tội nhất.
Ánh mắt Vu Hoan nhìn Ngọc Ninh lại lạnh thêm vài phần, giống như hàn băng vạn năm bao vây lửa giận nàng ở trong đó. Nàng cầm theo Thiên Khuyết Kiếm, uy áp mạnh mẽ hướng về phía Ngọc Ninh.
"Ầm..." một đường tia chớp từ trên trời đánh xuống, tựa như muốn xé rách không trung, ánh sáng xỏ xuyên qua giữa Vu Hoan và Ngọc Ninh, thẳng đến kiến trúc dưới chân bọn họ.
Lội điện đánh xuống đất, như dòng khí loãng khuếch tán ra không khí, bức bách Vu Hoan và Ngọc Ninh kéo ra một khoảng cách.
Mà mặt đất đã bị lôi điện kia tạo thành một cái hố to, trong đó bụi mù bay tứ tung, không thấy rõ tình huống phía dưới.
Nhưng lôi điện kia lại không hề dừng lại, quy cách lôi điện đánh xuống tụ hợp ở đỉnh đầu bọn họ y như cũ, một đường tiếp một đường đánh xuống.
Bắt đầu rồi.
Ngọc Ninh nhân cơ hội muốn chạy, Vu Hoan lập tức thu hồi tầm mắt, vòng qua những lôi điện đó, lại lần nữa xông về phía Ngọc Ninh.
Kim quang hiện lên từ trong những lôi điện màu tím, sương mù quanh thân Ngọc Ninh bị đánh tan, cả người không đứng vững, vừa lúc bị một lôi điện giáng xuống đánh trúng.
Thân ảnh hắn lập lòe, tựa như muốn biến mất.
Vu Hoan muốn cho Ngọc Ninh một kích cuối cùng, lông tơ phía sau lưng đột nhiên dựng đứng, trực giác nói cho nàng biết nguy hiểm đang đến gần.
Nàng nghiêng người tránh sang một bên, mũi tên vô hình chạy như bay xẹt qua bên tai nàng, khiến tóc dài của nàng bay bay.
Nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua phía sau, nơi đó đứng một nam nhân, áo gấm đen tuyền hoa văn rồng bay phượng múa, làm hắn ở trong lôi điện càng có thêm nhiều phần điên cuồng bá đạo.
Mà thứ hắn cầm trong tay, là U Minh Cung.
Nam Cung Triệt...
Không phải Lạc Phù nói hắn chết rồi sao? Vì sao người nam nhân này lại không chết?
Ngọc Ninh nhìn thấy Nam Cung Triệt, sắc mặt lập tức hiện lên một tia kinh hỉ, hắn nhanh chóng bay tới bên cạnh Nam Cung Triệt, Nam Cung Triệt bỗng nhiên kéo cung, đáp lại Ngọc Ninh chính là một mũi tên.
Thân thể bọc sương mù của Ngọc Ninh bị mũi tên từ trống rỗng xuyên tạc, không gian dường như yên lặng trong nháy mắt, một lát sau, thân thể của Ngọc Ninh như ngọn núi sụp đổ, sương mù nhanh chóng biến mất, thân ảnh hắn chậm rãi trở nên trong suốt.
"Không... Nam Cung Triệt, ngươi phản bội ta, ngươi muốn nàng ta sống lại nữa sao?" Giọng của Ngọc Ninh hoảng sợ cắt qua không gian yên lặng.
"Nàng ấy sớm đã chết rồi." Nam Cung Triệt lạnh lùng nói.
"Không... ta không muốn cứ biến mất như vậy!! A..."
Thân ảnh của Ngọc Ninh hoàn toàn biến mất trong trời đất.
Nam Cung Triệt không rõ ý nghĩa nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, sau đó ném U Minh Cung qua, không nói một lời đi mất.
Không sai, hắn cứ như vậy mà đi mất rồi...
U Minh Cung rơi xuống phế tích phía dưới trước mặt Vu Hoan.
Vu Hoan sững sờ ở nơi đó, Nam Cung Triệt đây báo thù cho Sở Vân Cẩm à?
Nhưng mà giết Sở Vân Cẩm không phải là nàng sao?
Vu Hoan hoàn toàn không nghĩ ra được, Nam Cung Triệt điên rồi ư?
Vu Hoan nhìn U Minh Cung, lắc mình đi xuống, cau mày tự hỏi nàng nên nhặt U Minh Cung lên như thế nào.
Ngay khi nàng còn đang rối rắm, bên cạnh chợt nhiều thêm một bóng người.
Vu Hoan lập tức nở nụ cười: "Hai, Tư Hoàng, có thể giúp ta nhặt cái này lên không?"
Trong mắt đào hoa của Tư Hoàng vô cùng lạnh nhạt quạnh quẽ, nhìn nàng giống như nhìn người xa lạ.
Thật lâu sau, trên khuôn mặt phi giới tính của hắn lộ ra một tia bất đắc dĩ, tia lạnh nhạt trong đôi mắt đào hoa cũng như băng tuyết hòa tan, dần dần thay thế bằng sự cưng chiều.
Hắn khom lưng nhặt U Minh Cung lên, giao cho Vu Hoan. Vu Hoan vốn tưởng rằng mình lấy không được, nhưng khi tay Tư Hoàng bao trùm lên tay nàng, nàng lại cầm chắc được U Minh Cung.
Vu Hoan nhanh chóng nhét U Minh Cung vào trong vòng bạc, lúc này mới âm u nhìn về phía Tư Hoàng: "Tư Hoàng, ngươi còn dám xuất hiện à?"
Tư Hoàng bất đắc dĩ, duỗi tay sờ sờ đầu Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, ta lừa nàng, vì sao nàng lại không hận ta?"
"Hận?" Vu Hoan sấn sấn về phía mặt Tư Hoàng, nụ cười nhàn nhạt hơi mang trào phúng: "Ngươi muốn ta hận ngươi? Ta càng không để ngươi được theo ý nguyện."
Muốn nàng hận hắn để hắn giảm bớt sự áy náy à, ở đâu ra dễ dàng vậy?
"Tiểu Hoan Nhi..." Giọng của Tư Hoàng như truyền từ xa xưa: "Từ lúc bắt đầu ta đã lợi dụng nàng. Như vậy, nàng vẫn không hận ta sao?"
Vu Hoan cười lạnh, ôm Thiên Khuyết Kiếm vào trong ngực, kim quang ánh lên khuôn mặt của nàng lúc này, trong thanh lãnh mang theo vài phần trào phúng, mặt mày lại mềm mại không thôi.
Nàng không có lên tiếng, giữa hai người lâm vào trầm mặc.
Tay Tư Hoàng vẫn luôn đặt ở trên đầu Vu Hoan, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc thâm trầm trong mắt hắn đang từ từ ngưng kết lại.
"Tiểu Hoan Nhi, thật xin lỗi."
Trước mặt Vu Hoan bỗng tối sầm, giọng của Tư Hoàng từ gần đến xa, nàng cảm giác bản thân đang rơi vào trong vực sâu vạn trượng, hắc ám vô biên vô hạn vây lấy nàng, khiến nàng không tìm thấy đường ra.
Tư Hoàng, tên tiện nhân nhà ngươi, lại tính kế nàng!
"Lạc Phù." Tư Hoàng đỡ Vu Hoan đã hôn mê, nhẹ giọng gọi một tiếng ở không trung.
Kim Loan hóa thành nguyên hình từ trên không trung lao xuống, nháy mắt đáp xuống đất hóa thành dáng dấp của thiếu nữ.
"Tư Hoàng đại nhân."
"Đưa nàng ấy trở về Thủy Vân Uyên." Tư Hoàng giao Vu Hoan cho Lạc Phù: "Đừng để cho nàng ấy tỉnh lại, ngươi không phải là đối thủ của nàng ấy."
"Đại nhân?" Lạc Phù đỡ Vu Hoan, trên khuôn mặt non nớt có vài phần lo lắng: "Vu Hoan tỷ tỷ sẽ rất khổ sở."
Tư Hoàng hơi hơi ngửa đầu, tóc dài màu bạc tung bay với vạt áo của hắn trong gió. Hồng quang và lôi điện màu tím ở trong mắt hắn hội tụ thành một bức tranh, một bức tranh đẹp đẽ như vẽ núi sông non nước.
Thật lâu sau, hắn mới sâu kín thở dài: "Lạc Phù, nếu nàng ấy mà xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ khổ sở."
"Nhưng mà..." Lạc Phù có chút chần chờ, cuối cùng mấp máy môi hơi hơi cúi đầu: "Lạc Phù rất nhanh sẽ quay lại."
Tư Hoàng trầm mặc nhìn Vu Hoan một cái.
Lạc Phù mang theo Vu Hoan rời đi, Tư Hoàng đanh mặt, đứng ở trong những lôi quang loạn lạc kia, có vẻ có vài phần cô đơn.
"Nàng ấy đâu?"
Tư Hoàng xoay người, thân ảnh của Dung Chiêu rơi vào trong mắt hắn.
Trên mặt Dung Chiêu có tia gấp gáp, rõ ràng một khắc trước hắn còn cảm nhận được Vu Hoan ở đây, nhưng chờ đến khi hắn đến, chỉ nhìn thấy Tư Hoàng mà không nhìn thấy Vu Hoan.
"Thủy Vân Uyên." Cánh môi Tư Hoàng giật giật.
Dung Chiêu lập tức nhích người, đi được vài bước lại ngừng lại, không quay đầu lại nói: "Ngươi sẽ không thành công."
Tư Hoàng cong cong khóe môi cười nhạt, mắt đào hoa hiện lên một tầng u quang như những hoa đào lấp lánh từng lớp từng lớp trong đó.
/555
|