Ô Đồng bình tĩnh nhìn Nhược Ngọc, trong mắt tinh quang chợt lóe, cười lạnh nói: "Các ngươi thế nhưng lại là kẻ ngốc. . ."
Tiếng nói vừa dứt, chung trà cầm trong tay "choang" một tiếng nện xuống đất, nhất thời chia năm xẻ bảy. Mọi người đều là ngẩn ra, ngay sau đó, đám thủ vệ đồng loạt xông lên, bao vây bốn người bọn hắn ở giữa, ba tầng trong ba tầng ngoài vô số mũi đao nhọn nhắm ngay vào bọn hắn, hàn quang lập loè. Đừng nói một Chung Mẫn Ngôn biết Thiên Vạn Chỉ Công, ngay cả có thêm ba người nữa, cũng bị đâm thành lỗ như thường.
Nhược Ngọc ánh mắt khẽ biến, âm thầm suy nghĩ mới vừa rồi mình đã nói lời không nên nói hay không. Chung Mẫn Ngôn tái nhợt nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Phó đường chủ là có ý gì?"
Ô Đồng lạnh nhạt nói: "Ngược lại phải hỏi một chút chính ngươi là có ý gì. Ta ngày hôm trước có nghe một tin tức thú vị, tu tiên đại phái cũng bắt đầu sa đọa đến cần phải phái trinh thám lẻn vào nơi này của bọn ta điều tra cơ mật. Kẻ đó giả thành bộ dạng bị trục xuất khỏi sư môn, trà trộn vào. Tin tức này các ngươi có nghe qua chưa?"
Ô Đồng nhất thời không nói gì, tinh tế xem xét hắn, từ trên xuống dưới, nhìn hắn quật cường nhếch nhẹ môi, bởi vì khẩn trương mà hầu kết run nhè nhẹ, cùng cặp mắt thâm thúy không thấy được ánh sáng phản chiếu.
Người thiếu niên như thế, trời sinh nên đắm chìm dưới ánh mặt trời, không tâm kế, cười đùa vui vẻ, cùng cô nương yêu mến nắm tay đến già. Rất nhiều sự tình, tuyệt không thích hợp với hắn, hoàn toàn không thích hợp để hắn làm.
Gã nhìn sau một lúc lâu, lộ ra một nụ cười cổ quái, nói nhỏ: "Ta cũng không phải không tin ngươi. Mẫn Ngôn, ta chỉ là không thích người khác xem ta như kẻ ngốc."
Gã lộ ra thần thái có chút lười biếng, ngón tay bỗng nhiên bắn ra, đao trong tay đám thủ vệ không lưu tình chút nào đâm tới, tất muốn gϊếŧ mấy người bọn hắn chết ngay tại chỗ. Vũ Tư Phượng một phen ôm Toàn Cơ vào trong lòng, dùng lưng bảo vệ nàng. Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc hai người thấy thật sự cần động thủ, liền không khách khí nữa, rút ra bảo kiếm nhất nhất chống đỡ. Hai người này đều là đệ tử danh môn chính phái, nội tức thuần hậu, khi xoay kiếm, kiếm khí tràn đầy, vù vù rung động, chỉ xoay một vòng, liền lập tức bức khai thủ vệ xung quanh vài bước.
Toàn Cơ tự biết bị thương, không có biện pháp giúp đỡ, lúc này chạy về phía Trần Mẫn Giác bị trói gô, cởi bỏ dây thừng trên người y. May là trên người y tuy rằng máu đen loang lổ, nhưng vết thương phần lớn đã kết vảy, không có gì trở ngại, tinh thần cũng hoàn hảo. Dây thừng sau khi cởi bỏ hoạt động một chút cánh tay cùng chân ê ẩm tê dại, oán hận nói: "Mẹ nó! Cư nhiên khiến lão tử chịu thiệt lớn như vậy! Bà mẹ nó !"
Y thấy ba người bọn Chung Mẫn Ngôn cùng đám thủ vệ kia đấu đến ưu việt, nhịn không được ngứa tay, nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, chà hai cái, vuốt tay áo muốn tiến lên tương trợ.
Toàn Cơ hấp tấp ngăn y lại, vội la lên: "Nhị sư huynh, huynh còn bị thương đó! Đừng tới giúp thêm phiền nữa!"
Trần Mẫn Giác dở khóc dở cười quay đầu. "Này, tiểu sư muội, đừng nói lời tổn thương người như vậy chứ !"
Nàng nghiêm trang nói: "Không phải tổn thương người. Là sự thật. Huynh cái dạng này, tiến vào vốn chính là giúp thêm phiền. Vẫn là băng bó vết thương mới là thỏa đáng."
"Dựa vào. . . Ta ghét muội nói chuyện trực tiếp như vậy. . ."
Trần Mẫn Giác nói thầm hai tiếng, quả thật cũng hiểu được lực bất tòng tâm, đành phải ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, để Toàn Cơ bôi thuốc cho mình. Bỗng nhiên liếc mắt một cái thoáng nhìn Ô Đồng ngồi ở thượng vị cười dài nhìn xuống dưới. Y đối với kẻ này là hận thấu xương, đã sớm biết gã không phải thứ gì tốt, lần này cư nhiên thực bị gã cưỡi lên đầu. Y nhất thời kềm nén không được, thấy Ô Đồng cười mỉm hoàn toàn không có phòng bị, trong đầu nóng lên, giơ tay liền đoạt lấy Băng Ngọc giắt ngang hông Toàn Cơ, một bước dài tiến lên, muốn đem gã đóng đinh trên ghế.
Toàn Cơ vội vàng muốn ngăn cản, ai ngờ vẫn là đã muộn một bước. Ô Đồng khóe mắt cũng không liếc một cái, đợi y đâm kiếm đến trước mắt, bỗng nhiên vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lại, dùng một loại tư thái nhàn nhã như hút thuốc phiện, vững vàng kẹp Băng Ngọc vào giữa hai ngón tay.
Trần Mẫn Giác biến sắc, lúc này rút kiếm, ai ngờ hai ngón tay kia ấy vậy mà so với thép đúc còn muốn cứng hơn, dùng lực ngay cả một chút cũng rút không được. Y trong lòng biết không ổn, lập tức bỏ Băng Ngọc, ngoảnh mặt bỏ chạy. Ai ngờ, bị Ô Đồng duỗi thẳng cánh tay, hung hăng chộp lên đầu y, đè xuống, vô luận y giãy dụa phản kháng như thế nào, cũng đều tránh không thoát.
"Mẹ nó ! Con bà nó! Có gan gϊếŧ lão tử đi! Lão tử thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Nửa bên mặt của Trần Mẫn Giác bị gã một bàn tay nắm lấy, như con vật bị người ta dùng túi trùm lên đầu, chỉ có thể tứ chi vung loạn, dùng hết toàn lực cũng không có biện pháp. Y chỉ cảm thấy cơ hồ muốn hít thở không thông, bản năng chính là chửi ầm lên.
Bội kiếm của Toàn Cơ bị y cướp đi, đã rơi vào tay Ô Đồng, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Ba người bên cạnh cùng đám thủ vệ đối chiêu sớm đã đại hoạch toàn thắng, quay đầu thấy Trần Mẫn Giác bị Ô Đồng bắt được, Vũ Tư Phượng lập tức tiến lên tương trợ.
Ô Đồng lạnh lùng cười, dùng lực vứt Trần Mẫn Giác ra ngoài, nói : "Tiếp tốt nha!"
Một người lớn như vậy, lại bị gã tùy tùy tiện tiện ném đi thật xa, xông thẳng ra ngoài. Chung Mẫn Ngôn chỉ sợ y đụng vào trên tường bị thương, đành phải đưa tay nỗ lực đón lấy. Trên cánh tay đột nhiên trầm xuống, suýt nữa tuột tay, hắn gắt gao nắm chặt đai lưng Trần Mẫn Giác, lui vài bước, cuối cùng dùng sức đụng vào tường, mới tính ổn định thân hình. Trong lòng nhịn không được kinh hãi, vài năm không gặp, bản lĩnh Ô Đồng cư nhiên lớn đến tình trạng như thế! Hay là gã từ chỗ yêu ma học được bản lĩnh đặc biệt gì?
Trần Mẫn Giác bị ném chật vật như vậy, ngược lại rốt cuộc không mắng ra câu nào nữa. Không phải y không muốn mắng, mà là bị dọa đến mắng không được.
—
Ô Đồng thấy Chung Mẫn Ngôn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt vẫn còn trấn định, nhìn nhìn lại thủ vệ tan tác bị mấy người bọn hắn đả thương, lập tức vỗ tay cười nói: "Quả nhiên là giỏi! Rất giỏi!"
Chung Mẫn Ngôn bình tĩnh nhìn gã, không nói gì.
Ô Đồng liền nói : "Hai người các ngươi đều xem như nhân tài, nếu muốn gia nhập, ta tất nhiên hoan nghênh vô cùng. Nhưng muốn vào, cũng không phải là miệng nói dễ dàng như vậy được. Ta làm sao biết không phải là quỷ kế của đám môn phái tu tiên kia chứ?"
Chung Mẫn Ngôn nhẹ giọng nói: "Nếu Phó đường chủ có lòng nghi ngờ, vậy chuyện này liền không cần nhắc lại nữa."
Ô Đồng thấy bộ dáng hắn xoay người muốn đi, chợt cười nói: "Có thể không đề cập tới, vậy giao dịch của chúng ta cũng không tính thành công. Hồn phách của Linh Lung, còn tên sư huynh kia của ngươi nữa, đều phải lưu lại. Các ngươi muốn đi, tùy ý."
Đê tiện! Chung Mẫn Ngôn đột nhiên quay đầu, thẳng tắp trừng mắt nhìn gã.
Ô Đồng cười dài nhìn cặp mắt sáng rực thiêu người của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không phải thần tiên nhân từ. Các ngươi muốn lưu lại, có thể, nhưng cấp cho ta xem thành ý. Nếu không chịu lưu lại, ta tự nhiên sẽ không bắt buộc, nhưng thứ các ngươi muốn, ngàn vạn lần chớ nghĩ muốn lấy đi."
Mọi người cho đến lúc này mới phát giác không cẩn thận trúng bẫy của gã. Gã đầu tiên là dụ dỗ, sau là uy hiếp. Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc nếu không gia nhập vào đám người kia của bọn chúng, cũng đừng nghĩ cứu người. Toàn Cơ không tự chủ được xiết chặt lọ thủy tinh trong tay. Hồn phách của Linh Lung, đang ở bên trong, bao hàm toàn bộ sinh mệnh, nàng thật vất vả nắm ở trong tay, sao có thể lại giao ra chứ!
Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc liếc mắt nhìn nhau, phát giác mặt của đối phương đều so với giấy trắng còn trắng hơn. Bọn hắn bất tri bất giác đã bị gã vây ở trong bẫy. Bắt đầu từ khi tiến vào Bất Chu Sơn. . . Không, bắt đầu từ ngũ đại phái truy nã Ô Đồng bốn năm trước, một cái thòng lọng lớn đã bắt đầu từng bước từng bước một triển khai, rốt cuộc vào hôm nay một lưới bắt hết bọn hắn! Tâm địa thật độc ác, thủ đoạn thật âm hiểm!
Nhược Ngọc trầm ngâm thật lâu sau, mới nói: "Phó đường chủ muốn chúng ta cấp thành ý, không biết như thế nào mới tính là thành ý?"
Ô Đồng lông mày nhíu lại: "Vì để cho ta tin tưởng các ngươi không phải gian tế môn phái tu tiên phái tới, gϊếŧ kẻ này cho ta xem, ta liền tin. Còn hồn phách, cũng tùy các ngươi mang đi."
Mọi người theo phương hướng tay gã chỉ nhìn lại, chính là Trần Mẫn Giác, y sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại từ mạo hiểm vừa rồi. Nhưng nghe lời như thế, sắc mặt y còn muốn trắng hơn lúc nãy. Quay đầu nhìn nhìn Chung Mẫn Ngôn, y đột nhiên lại bắt đầu mắng: "Tɦασ mẹ mày! Yêu ma tà đạo! Mẫn Ngôn, đừng nghe gã nói bậy! Nơi này chỉ có một mình gã, chúng ta cùng tiến lên, gϊếŧ gã rồi xông ra!"
Chung Mẫn Ngôn giống như không nghe thấy, ngơ ngẩn nhìn Ô Đồng. Gã ngồi ngay ngắn trên ghế, cười đến thực ôn hòa, giống như không phải mới vừa bảo hắn gϊếŧ đồng môn, mà là bảo hắn tưới hoa.
"Thế nào, Mẫn Ngôn, Nhược Ngọc. Nghĩ kỹ chưa? Gϊếŧ kẻ này, các ngươi từ nay về sau chính là thân tín của ta, hồn phách của Linh Lung cũng cho các ngươi mang đi. Nếu không muốn gϊếŧ hắn, hồn phách cũng đừng nghĩ muốn, hai người các ngươi thì. . . bị trục xuất khỏi sư môn, tùy ý lưu lạc thiên nhai cũng có thể."
Chung Mẫn Ngôn sợ run sau một lúc lâu, rốt cuộc động động, xoay người nhìn về phía Trần Mẫn Giác, cái gì cũng không nói.
/50
|