Mấy đứa bé nhìn chằm chằm kẹo bông gòn, nuốt nước miếng ừng ực.
Đứng giữa mấy đứa con trai còn có một bé gái nhỏ ôm búp bê Tây Dương.
Bất quá con bé không nhìn kẹo bông gòn giống như bạn bè của mình, ngược lại ánh mắt của nó nhìn về phía Công Tử Uyên.
Con bé ôm chặt búp bê Tây Dương, không biết có phải do đây là lần đầu tiên gặp được một người đẹp như vậyhay không mà con bé không chút cố kị nhìn thẳng hắn.
Đôi môi hồng phấn của Nam Nhiễm khẽ cong, cô nở nụ cười nhạt, sau đó bỗng nhiên há miệng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể ăn hết kẹo bông gòn.
Trong khi mấy đứa bé còn chưa kịp phản ứng thì cô đã ăn xong.
Nam Nhiễm liếm khóe miệng một cái, tầm mắt dừng lại trên người bé gái, sau đó đứng dậy, ôm chầm lấy Công Tử Uyên, dựa sát vào người hắn hôn một cái.
Bé gái trừng mắt, sau một lúc im lặng, hai mắt nó ngập nước, ném con búp bê Tây Dương trong tay sang một bên, há miệng gào khóc.
Mấy đứa bé trai bên cạnh thấy thế cũng hùa theo khóc lớn.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng khóc của mấy đứa bé vang vọng cả công viên giải trí.
Tiếng khóc của mấy đứa bé càng lớn thì Nam Nhiễm càng dùng sức hôn Công Tử Uyên.
Trong tiếng khóc, có thanh âm nức nở vang lên.
"Chị gái hư!"
"Chị gái hư!"
"Không chơi với chị nữa! Hừ!"
Mấy đứa bé khóc lóc chạy mất.
Lúc này, Nam Nhiễm mới dừng động tác lại.
Tay của cô đặt trên vai hắn, ánh mắt nhìn về phía mấy đứa bé đang chạy, nở nụ cười đắc ý.
Chờ cô chơi đủ rồi, vừa nhấc đầu hai mắt đã đối diện với tầm mắt của Công Tử Uyên.
Cô muốn cách xa hắn ra một chút nhưng vừa muốn ngồi xuống đã bị hắn ôm lại.
Cơ thể hai người lại kề sát vào nhau.
Hắn nhìn cô nửa ngày, môi mỏng lạnh chậm rãi nói: "Trước khi tôi mất trí nhớ có phải đã từng dặn em đừng tùy tiện trêu chọc tôi không?"
Nam Nhiễm ngây người.
"Không có."
Cánh tay đang ôm eo Nam Nhiễm của Công Tử Uyên càng dùng sức hơn, đôi môi mỏng lại mở: "Xem ra trước đây tôi đã chịu không ít khổ."
Nam Nhiễm: "Ừ?"
Cô mới mở miệng, chớp mắt một cái đã từ công viên giải trí về tới chung cư.
[Bộp] một tiếng.
Cả người Nam Nhiễm giống như diều bị đứt dây, bị người khác ném lên giường. Một giây sau, Công Tử Uyên đã đè lên người cô, ngữ điệu lạnh băng, trầm thấp: "Nhìn em ở công viên giải trí chơi đến vui vẻ như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc nên làm tôi vui vẻ rồi." Dứt lời, hắn cụp mắt, nhìn chằm chằm đôi môi của Nam Nhiễm một lúc, sau đó cúi người cắn môi cô một cái.
Cho dù cô không làm gì chỉ đứng yên ở đó, hắn cũng phải cố gắng dùng lực tự chủ mạnh nhất mới có thể áp chế dao động đang trào dâng trong người, tránh cho một giây sau sẽ hút sạch máu của cô.
Bất quá, cô ấy lại không hề để bụng, còn liên tục trêu chọc hắn.
Nếu đã như thế thì đừng trách hắn.
Nếu có thể chết ở trên giường thì cũng coi như một kết quả khá tốt với cô, không phải sao?
Nam Nhiễm cũng không ngờ tới, cuối cùng mọi chuyện sẽ biến thành thế này.
Nửa đêm, trong căn phòng tràn ngập hơi thở ái muội truyền đến tiếng động nhỏ.
Nam Nhiễm tức giận nói: "Anh đừng có cắn, đau chết mất!"
Giọng nói lạnh băng của người nào đó nghe vô cùng từ tính.
"Phải không?" Hắn nói cho có lệ, lực chú ý hoàn toàn không quan tâm cô đang nói gì.
/772
|