Công Tử Uyên mới nói xong, tên ma cà rồng kia vốn còn đang định nói gì nữa hiện tại chỉ biết cúi đầu, không thốt thành lời.
Đến khi Nam Nhiễm định ăn miếng sandwich cuối cùng thì Công Tử Uyên đã xuất hiện trước mặt cô.
Phòng khách trống không, tất cả ma cà rồng đều đã đi mất.
Nam Nhiễm đang muốn cắn cái sandwich kia, bỗng nhiên bị Công Tử Uyên giữ lấy tay.
Hắn cúi đầu, cắn một miếng sandwich.
Hắn không có cảm giác gì khi ăn đồ ăn của con người.
Thứ có thể khiến hắn no bụng chắc chỉ có máu tươi.
Tất cả đồ ăn khi vào miệng hắn đều giống như đang nhai sáp.
Nam Nhiễm nhìn hắn, còn tưởng dạ minh châu muốn cướp đồ ăn với mình, vì thế cô càng ăn nhanh hơn nhưng đến khi cô ăn gần hết chiếc sandwich thì lại phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Động tác nuốt đồ ăn của cô dừng lại, sau đó nhìn thoáng qua sandwich trong tay một cái, cuối cùng vẫn đưa miếng sandwich cuối cùng cho hắn.
Không ngờ hiện tại ký chủ lại hiểu được chia sẻ là gì.
Trước đây tất cả mọi thứ thuộc quyền sở hữu của ký chủ, ai dám động vào ký chủ nhất định sẽ đánh gãy chân cái tên ngu xuẩn kia.
Ánh mắt của Công Tử Uyên lạnh nhạt nhìn Nam Nhiễm, qua nửa ngày, cuối cùng vẫn há miệng ăn miếng sandwich kia.
Công Tử Uyên duỗi tay, đang chuẩn bị ôm eo cô, bế cô từ trên bàn xuống. Bỗng nhiên, đồng hồ điện tử trên tay Nam Nhiễm lại phát ra tín hiệu đỏ.
Hệ thống mở miệng: [ký chủ, Thi Lạc gặp phải tình huống khẩn cấp, nếu không có gì bất ngờ mười phút nữa cậu ta sẽ chết.]
Mọi sự chú ý của Công Tử Uyên đều dời lên ánh sáng đỏ trên đồng hồ điện tử.
Hắn ôm lấy cô.
"Ra ngoài?"
Vừa nói, cô vừa ôm chặt Công Tử Uyên.
"Tới Bệnh viện Thanh Tâm."
Công Tử Uyên bế cô xuống bàn ăn, chẳng biết bắt đầu từ bao giờ mà cô càng ngày càng thuận miệng sai sử hắn. Nhưng hắn cũng không có lập tức đi đến Bệnh viện Thanh Thâm, mà ôm cô trở về phòng ngủ, giọng điệu lãnh đạm: "Thay bộ đồ khác đi."
Nam Nhiễm nhìn bộ dáng này của hắn giống như nếu cô không thay quần áo thì không có khả năng được ra ngoài. Vì thế cô thành thành thật thật nhảy khỏi lòng hắn, tìm một cái quần dài mặc vào.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong một phút, Công Tử Uyên khó khăn lắm mới vừa lòng. Đến lúc này hắn mới ôm cô biến mất khỏi phòng ngủ.
Vừa chạy đến cửa Bệnh viện Thanh Tâm, đã nghe tiếng còi báo động khẩn cấp vang lên.
"Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi!"
Hắn cũng không theo cô đi vào.
Người phụ nữ của hắn đủ lợi hại, không cần hắn phải ra tay.
Hắn chỉ cần chờ ở cửa, đợi cô xử lý xong thì đưa cô về nhà.
Nam Nhiễm một đường chạy thẳng lên lầu 3, đến khi tới trước cửa phòng bệnh của Thi Lạc, cô thở hồng hộc, chống eo, vừa tức vừa bực.
Cửa phòng bệnh bị khóa lại từ bên trong, máu tươi từ trong phỏng chảy ra, lay láng dưới sàn bệnh viện
Hai tên vệ sĩ trước cửa đã ngã ra đất, cả hai đều không còn hô hấp.
Cô đứng dậy, ra lệnh: "Phá cửa." Dứt lời, tiểu hắc cầu vèo một cái đã biến thành một cây búa lớn màu đen.
[Rầm!] Một tiếng vang lớn.
Cửa phòng bệnh bị chia làm đôi đập thẳng xuống đất.
Nam Nhiễm vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.
Bên trong còn có hai nữ hộ sĩ đã chết, sắc mặt tái nhợt giống như trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
/772
|