Anh có cảm giác cô gái kia... và cái người ngày ngày quấy nhiễu anh trong mộng là cùng một người.
Ban nãy khi xe dừng đèn đỏ, từ rất xa anh đã nhìn thấy cô ấy đang đi tới.
Cô vừa thò tay ra hứng nước mưa trên trời vừa bước chậm về phía trước, dù cả người đã ướt đẫm cô cũng mặc kệ, hơn nữa trông dáng vẻ dường như còn đang rất vui.
Điều khiến anh cảm thấy lạ lùng nhất là giữa dòng người xô bồ, anh chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được cô. Cái cảm giác quen thuộc này cứ trào dâng lên trong lòng khiến anh có cảm giác như mình và cô đã quen nhau rất lâu rất rất lâu. Vì thế nên mới để tài xế dừng xe ở ngã rẽ, rồi ngồi trong xe quan sát cô, cũng chẳng biết ngơ ngẩn thế nào mà lại nhìn cô tận hai mươi phút. Đợi đến khi anh sắp xếp mọi suy nghĩ trong lòng xong, mở mắt ra lần nữa thì anh bỗng nhiên mở cửa xe ra, bước xuống xe.
Bởi vì cơn mưa mà trên phố chẳng còn ai, chỉ còn lại mình Nam Nhiễm với đôi bàn tay ngập nước mưa.
Thời điểm đang thò tay tiếp tục hứng nước mưa, bỗng nhiên có một cây dù màu đen xuất hiện trên đầu cô.
Nam Nhiễm xoay người nhìn người bung dù.
Nháy mắt, hai mắt Nam Nhiễm như phát sáng.
Không ngờ cái loại tình huống tùy tiện ra đường cũng nhặt được dạ minh châu này lại xảy ra trên người cô.
Chậc.
Cô đúng là may mắn mà.
Hoắc Xu nhìn cô, thấy hai mắt cô như phát sáng, rồi nhìn vẻ mặt vui mừng và bước chân đang hướng ra ngoài ô của Nam Nhiễm. Anh dứt khoát duỗi tay nắm chặt lấy tay của Nam Nhiễm rồi kéo người trở về.
Anh nắm cán dù, tay hơi nghiêng về phía Nam Nhiễm, hơn phân nửa chiếc dù đều đang che mưa cho Nam Nhiễm còn bản thân thì lại đứng ra ngoài mưa, bị nước mưa làm ướt hơn phân nửa bộ tây trang trên người.
Nam Nhiễm không cam lòng có chút bối rối.
Hiện tại cô vừa muốn ôm dạ minh châu vừa muốn hứng mưa, phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng hắn chết trong lòng mình ở vị diện nào đó. Cô chép chép miệng, vẫn dịch người lại gần dạ minh châu, sau đó ôm chặt lấy anh.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng cô lại làm ra hành vi lớn mật như vây, cứ thế ôm chầm lấy anh. Hoắc Xu hơi sững sờ, anh rũ mắt, nhìn cô gái với mái tóc xõa ngang vai.
Nam Nhiễm vừa ôm anh, vừa theo bản năng giơ tay muốn sờ anh vài cái. Bởi vì nãy giờ cô luôn hứng nước mưa nên hai bàn tay của cô có hơi lạnh, dẫn đến khi mới chạm vào mu bàn tay của anh, Nam Nhiễm có cảm giác hình như nhiệt độ trên người cô còn thấp hơn cả anh.
Cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo kia, mí mắt Hoắc Xu giật giật, không nói gì cũng không có ra tay ngăn cản động tác của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm càng sờ càng không an phận.
Cô vừa sờ vừa nghĩ, dạ minh châu có sự sống thật tốt, cô thích hắn còn sống.
Dần dần động tác của cô càng táo bạo hơn, cuối cùng bị đối phương cản lại.
Hoắc Xu cầm lấy tay cô ấn xuống.
Yết hầu di chuyển lên xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Đèn xanh rồi, đi thôi."
Dứt lời, một tay cầm ô, một tay nắm tay Nam Nhiễm kéo cô bước qua đường. Hơn phân nửa chiếc dù đều nghiêng về phía Nam Nhiễm, dẫn tới đi được một lúc thì cả bả vai và sau lưng Hoắc Xu đều bị dính nước mưa.
Nam Nhiễm liếc nhìn anh một cái, cứ cảm thấy kì kì.
Đây đúng là phản ứng nên có vào lần gặp mặt đầu tiên của hai người sao?
Không lẽ... hắn nhớ được những chuyện trước đây?
Nghĩ như vậy, cô mở miệng: "Anh quen em sao?"
Ánh mắt của Hoắc Xu vẫn lạnh nhạt như cũ, anh thả lỏng tay cô ra.
"Không quen."
Nam Nhiễm nhíu mày, chuyện này cũng không quan trọng.
Hoắc Xu mới buông tay cô ra, Nam Nhiễm đã giơ tay kéo tay của anh, bàn tay nhỏ nhắn lôi lôi kéo kéo dây dưa không chịu thả ra.
/772
|