Mỗi ngày tên của Nam Nhiễm đều có mặt trên top hot search.
Đại khái có một vài người sinh ra đã có duyên với người qua đường. Vừa xuất đạo đã khiến người khác phải chú ý, khiến người khác xoi mói dung mạo từ trên xuống dưới một lượt. Mặc kệ là tán dương hay chê bai thì đối với một minh tinh mà nói như vậy cũng đã rất thành công rồi.
Dựa theo danh tiếng hiện tại của Nam Nhiễm thì cô không còn cần tìm mọi cách để nâng cao mức độ nổi tiếng của mình nữa, hiện tại, thứ cô cần chính là một tác phẩm có chất lượng. Một tác phẩm chất lượng đủ để trấn trụ những người không phục ở trên mạng.
Tô Yên thấy cả đoạn đường đi Nam Nhiễm đều mất hứng, vẻ mặt cô nhàn nhạt, nhìn Nam Nhiễm hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực đối diện với ánh mắt của Tô Yên, tâm tình vô cùng tệ.
Từ sáng hôm Tô Yên mang đồ ăn cho cô đến hôm nay, cô không hề nhận được tin tức nào của Hoắc Xu.
Tô Yên có hơi bất ngờ nhưng sau đó vẫn lên tiếng nói: "Mấy chuyện theo đuổi dạ minh châu thế này, tôi không thể giúp được cô."
Nam Nhiễm rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ừ." Sau đó đầu chuyển sang hướng khác.
Hiện tại cô phải về nhà một chuyến xem coi dạ minh châu có ở nhà đợi cô không. Đang nghĩ ngợi thì xe bảo mẫu chậm rãi rẽ vào con đường dân cư thưa thớt, lúc này, bỗng nhiên bánh xe cọ xát với mắt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Xe bị lệch khỏi đường cái, [đoàng]! Một viên đạn trực tiếp bắn lủng đầu tài xế ngồi trên ghế điều khiển.
Tài xế chết ngay tại chỗ.
Một giây sau, lại một tiếng [rầm] nữa vang lên. Đầu xe đâm thẳng vào vách tường, khói đen bốc lên mù mịt.
Xe bảo mẫu bị lật nghiêng sang một phía, cứ thế chặn cả đầu ngõ lại.
Thời điểm Nam Nhiễm nhảy khỏi xe là sau khi ngõ nhỏ bị chặn lại, không ra được.
Rất nhanh Tô Yên cũng nhảy khỏi xe.
Nam Nhiễm sờ trán mình vài lần.
Máu tươi theo trán cô chảy xuống nhỏ giọt trên đất.
Cô xoa xoa hai huyệt thái dương. Kể từ ngày trái tim của cô được hình thành, cả người cô đều ở trong tình trạng suy yếu đến tận hiện tại vẫn chưa hết. Thân thể hoàn toàn không theo kịp ý thức. Mái tóc đen dài xõa trên vai, một chân chống lên tường, lắc lắc đầu.
Nam Nhiễm dựa người vào vách tường, toàn thân tản ra hơi thở lười biếng và tản mạn.
Tô Yên đứng bên cạnh Nam Nhiễm nhìn cô một hồi lâu mới dời mắt sang chỗ khác, nhìn về đầu ngõ. Cách một chiếc xe bảo mẫu có thể nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng chửi lộn.
"Con mẹ nó! Chiếc xe này thật phiền phức!"
"Đại ca! Chúng ta leo lên trên đi! Cái con kỹ nữ Nam Nhiễm kia nhất định vẫn còn ở bên trong!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta leo lên đi!"
"Đại ca, con bé kia hại chúng ta thảm như vậy, nhất định phải bắt cô ta trả giá lớn."
"Đúng vậy! Cô ta lấy tiền của chúng ta. Lấy đi tiền tài của người ta cũng tương đương với việc gϊếŧ cha mẹ người ta. Hôm nay thù này nếu không báo thì thật sự không thể nào hết tức được!"
Anh một câu tôi một câu, càng nói càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám người kia muốn báo thù cho anh em của bọn chúng. Kết quả là cả đám được khích lệ trèo lên nóc xe rồi nhảy xuống định tìm Nam Nhiễm tính sổ.
Có một người trong đó đứng trên nóc xe nhìn thấy hai người đang đứng trong ngõ nhỏ bị chặn lại, hai mắt như phát sáng.
"Đại ca! Có hai người! Hắc! Hai đứa con gái này xinh thật!"
/772
|