Câu nói này vừa ra, bước chân Nam Nhiễm liền dừng lại.
Tiếng cười của Trịnh Sam vang ra từ trong nhà.
"Không biết hắn nghĩ thế nào mà dù biết rõ trong cơ thể có tình cổ, tuyệt đối không thể động tâm, càng không thể có quan hệ với người khác nhưng vẫn một hai phải làm như vậy. Bổn vương cảm thấy cái tên ám vệ này của ngươi đúng là muốn bò lên trên đến phát điên rồi. Hắn muốn để tình cổ cắn nuốt nội lực của hắn, gặm nhắm trái tim của hắn, trở thành một phế nhân nửa sống nửa chết?"
Thật không hổ là một người đã chinh chiến nhiều năm trên sa trường.
Những mưu kế toan tính này của hắn ta đều dùng đúng người đúng chỗ.
Hắn ta có thể nhìn ra Nam Nhiễm thuộc loại hình phản cốt, tính tình kiệt ngạo. Đối với người như vậy không thể nào dùng biện pháp cưỡng ép được.
Lúc nói lời này, hắn ta bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Ta và mấy tên ám vệ kia cũng không có gì khác nhau, đều là quân cờ trong tay bệ hạ. Ông ta hạ độc ta, mỗi tháng ta đều phải uống thuốc giải để cầm cự không để độc phát tác. Giải dược đương nhiên là nằm trong tay bệ hạ, ông ta dùng biện pháp đó để khống chế ta, ta tất nhiên không phục. Nhiều năm qua ta đã tìm kiếm y sư khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được bí pháp giải độc, chỉ là vẫn còn thiếu một nguyên liệu quan trọng, chính là máu đầu tim của người mang huyết mạch hoàng thất."
"Ở đây có một viên thuốc, trong đó cất giấu mẫu cổ của tình độc. Lấy mẫu cổ cho hắn ăn, cổ con và mẫu cổ sẽ gϊếŧ hại hủy diệt lẫn nhau."
Dứt lời, hắn ta hơi dừng một chút rồi lại bổ sung một câu: "Sẽ không tổn hại đến thân thể của hắn, cũng sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào."
Hắn ta lấy thành ý lớn nhất ra, cũng giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả mọi chuyện. Tư thái kia, nếu nói là uy hϊếp chi bằng nói là nhờ vả thì đúng hơn.
Sau khi nói xong, Trịnh Sam nắm chặt chiếc bình nhỏ ở trong tay, mỉm cười nhẹ: "Chiếc bình này khá dễ vỡ, chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể khiến nó nứt ra ngay, chỉ sợ ngay cả viên thuốc ở bên trong cũng sẽ bị hóa thành bột."
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt hắn ta lại nhìn chằm chằm về phía tiểu hắc cầu trong tay Nam Nhiễm.
Chậc.
Trên mặt Nam Nhiễm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Cô rũ mắt không nói một lời.
Máu đầu tim?
Cô duỗi tay sờ vài cái lên ngực trái của mình.
Nơi đó có một quả tim đang đập mạnh mẽ.
Hệ thống lại thở dài lần nữa.
Mỗi thế giới qua đi, lần nào ký chủ sờ ngực mình cảm nhận được nhịp tim đang đập, ký chủ đều vô cùng vui vẻ, chỉ sợ trên dưới cả người, cô ấy thích nhất chính là nơi đó.
Trên đời này, ký chủ yêu nhất chính là trái tim hoàn hảo có sự sống và dạ minh châu.
Hiện tại bắt ký chủ phải vì người sau mà làm bị thương cái phía trước, trên thế giới này còn cái gì so với cái này nguy hiểm hơn sao?
Hệ thống suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy ký chủ có lẽ thích trái tim của mình hơn một chút. Tuy ký chủ cũng thích dạ minh châu nhưng dù sao đó cũng là người khác, không phải bản thân cô.
So sánh qua lại, Hàn Tư chắc hẳn vẫn là ở vế sau đi?
Nhưng hiện thực đã cho thấy hệ thống phán đoán sai rồi.
Nam Nhiễm nghịch nghịch tiểu hắc cầu trong tay một hồi, sau khi trầm ngâm thật lâu, tiểu hắc cầu bỗng dưng biến thành một cây chủy thủ. Một giây sau, Nam Nhiễm giơ tay lên dứt khoát đâm thẳng vào ngực mình.
Cô không kiên nhẫn hô nhẹ một tiếng, thì thầm: "Nuôi dạ minh châu cũng thật phiền phức." Vừa nói, máu của cô vừa theo chủy thủ chảy ra bên ngoài.
Thấy một màn này, Trịnh Sam ngây người, vội vàng chạy tới trước mặt Nam Nhiễm. Chỉ trong chốc lát, trong tay hắn ta đã nhiều thêm một ly trà đầy máu tươi.
/772
|