Căn phòng vẫn chìm sâu vào yên lặng, không ai chủ động mở miệng nói chuyện, chỉ có Đại cung chủ cật lực áp chế tiếng thở dốc của bản thân đến mức nhỏ nhất, từng trận, từng trận.
Vũ Tư Phượng lẳng lặng nhìn người bao năm qua mình vẫn gọi là 'sư phụ' này, ánh nắng sớm đầu hạ đỏ lên thanh sam của người trong phòng, nét mặt Đại cung chủ mơ hồ có ý trốn tránh, mặt hơi nghiêng đi, tránh nhìn vào ánh mắt Vũ Tư Phượng, khiến Tư Phượng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh cùng sống mũi cao thẳng của người đứng trước mặt.
Vũ Tư Phượng thở dài một tiếng, nói nhỏ: "Con cũng thật si ngốc ngu muội, cha, khuôn mặt hai chúng ta chẳng phải giống nhau như đúc sao? Con lại đến tận bây giờ mới phát hiện ra."
Đại cung chủ đập mạnh tay xuống mặt bàn, ngay sau đó có thể nghe thấy tiếng nổ, cái bàn đã tan thành từng mảnh lớn nhỏ, đổ sụp xuống mặt đất.
Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Không, huynh ấy không nói gì với con cả, tất cả đều là suy đoán của con. Con đoán trúng, có phải hay không? Kỳ thật. . . Người chính là cha của con."
"Không được nói nữa!" Đại cung chủ lớn tiếng ngăn hắn nói tiếp, hít thở sâu mấy cái, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại được.
Nửa buổi mới thấp giọng nói tiếp: "Hứa với ta, vấn đề này sau này không bao giờ được nhắc lại nữa, ta sẽ xem như hôm nay không nghe thấy gì cả. Ta để lại giải dược ở chỗ này, muốn uống hay không tùy con. Con bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã đến lúc cần phải tự mình gánh trách nhiệm, suy nghĩ cho thật rõ ràng, bây giờ bản thân cần phải làm gì, đừng khiến ta thất vọng!"
Đại cung chủ dừng lại một chút rồi lại đi thẳng ra ngoài, một mặt trầm giọng nói: "Tốt nhất đừng gọi tiếng 'cha' này! Đừng quên, nơi này là Ly Trạch cung, con là đồ đệ của ta, chỉ có thế mà thôi!"
Vũ Tư Phượng hít một hơi, ngồi trên giường ngơ ngẩn nửa buổi rồi lại cúi đầu nhìn bát thuốc để trên án.
Sắc trời đã sáng rõ, nước thuốc trong bát dưới ánh nắng sáng sóng sánh quang mang như châu như bảo, lại giống như một loại bảo thạch mang sắc lam tựa nước biển bao vây Ly Trạch cung, xinh đẹp như ảo mộng. Mà thứ xinh đẹp này lại chính là thứ giúp hắn quên đi hết thảy tình cừu ái hận mộng. (tình cừu ái hận mộng: Tình cảm, hận thù, mơ ước.)
Ly Trạch cung chính là nhà của hắn, hắn có thể vì nó mà ích kỷ một lần.
Vứt bỏ cả đại gia đình của mình sao?
Muốn sống là chính mình, không bị ràng buộc, có thể làm những việc mình thích, vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô lo sao?
Toàn Cơ cũng từng nói, trong cuộc sống luôn có nhiều chuyện không được như ý muốn, khiến bản thân bất mãn.
Hắn nhẹ nhàng nâng cái chén lên, nước thuốc sóng sánh lay động, sắc xanh xinh đẹp vô ngần, không biết vì sao hắn lại nghĩ đến bao chuyện cũ trước kia.
Cùng nàng quen biết, làm bạn, chia ly, bất quá đó chỉ là năm năm ngắn ngủi, là những mẩu kí ức vụ vặt của thuở thiếu niên.
Chớp mắt một cái, một cái năm năm, một cái năm năm này đối với cả cuộc đời hắn chỉ là thoáng chốc.
Nhưng trong sinh mệnh của hắn, bao tình cả mãnh liệt, bao yêu thương nhung nhớ đều đều đã gửi lại hết trong cái năm năm ấy.
Vũ Tư Phương kê bát thuốc lên đến môi, đang hạ quyết tâm một ngụm uống sạch, thì bỗng nhiên trước mắt lại hiện ra gương mặt của Toàn Cơ, nàng cười dài nhìn hắn, vẫn khuôn mặt khả ái ấy, vẫn nụ cười tỏa nắng ấy, vẫn ánh mắt sáng rỡ ấy, nàng ôn nhu cất tiếng nói với hắn: "Tư Phượng, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau ở một chỗ."
Trong lòng hắn tràn ngập đau xót, đau tê tái như bị bọ cạp chích.
Hắn cảm nhận được sâu sắc cái gọi là từng vòng lan tràn mở, trong đó như cảm nhận được ngũ vị tạp trần, có ngọt ngào cũng có khổ đau, có toan tính cũng sẽ có hận thù, mà có yêu thì tất sẽ có hận. . .
Hàng ngàn hàng vạn thứ xúc cảm cứ lướt qua trong lòng hắn. Hắn từng vừa cẩn thận vừa ngượng ngùng nói với nàng rằng: trên đời này không phải ai cũng ác độc xấu xa, có rất nhiều người hiền lương nhân hậu.
Tuy vậy, hiện giờ chính hắn lại là người muốn buông tay nàng trước, lựa chọn rời xa nàng.
Hai người bọn họ, dù là hắn có lỗi với nàng hay nàng cần phải xin lỗi hắn thì đến bây giờ đều không còn quan trọng nữa.
Giờ phút này, dây dưa không rõ hay thắng thua bất phân đều không còn là thứ hắn cần bận tâm nữa. Vũ Tư Phượng nghĩ rất lâu rất lâu, cuối cùng vẫn mở cửa sổ ra, đem thuốc trong bát hất đi.
Cuộc đời hắn, quả thực đã nhập ma.
Nhập ma là vì nàng nhưng cũng thua thảm hại trong tay nàng, chẳng thu lại được bất cứ gì.
Thở dài một tiếng, hắn lại ôm huyền cầm đến ngồi bên cửa sổ, bắt đầu chậm rãi gảy đàn, 'Phượng cầu Hoàng'(*), Liễm Vân Thao tiếng đàn như xuyên thấu chín tầng trời, bay vút ra ngoài, ngân vang trong không trung — liệu nàng có nghe thấy dù là nửa điểm u buồn khổ sở chất chứa trong lòng hắn bấy lâu nay?
Trong sương mù mờ mịt, hắn nghe có tiếng người tha thiết gọi tên hắn: Tư Phượng, Tư Phượng... Ngươi có nghe thấy ta gọi không?
Hắn đột nhiên cả kinh, tiếng đàn dừng lại đột ngột, từ ngoài cửa sổ truyền đến từng trận ồn ào náo động, còn có rất nhiều người chạy tới, thấp giọng trò chuyện, tuy nhiên mấy cái tạo âm kia còn kém hơn vài phần so với tiếng réo gọi ồn ào lúc trước: "Tư Phượng! Vũ Tư Phượng! Cái tên tiểu hài tử chết bầm nhà ngươi còn không mau lăn ra đây cho lão tử!"
Là thanh âm của Liễu Đại ca! Vũ Tư Phượng giật mình một cái từ trên giường nhảy lên, phủ thêm ngoại bào liền nhanh chân đẩy cửa chạy ra ngoài.
*****
Ngày đó Liễu Ý Hoan nghe Chung Mẫn Ngôn thuật lại những gì Nhược Ngọc nói, liền ngay lập tức hiểu được rằng, thân phận thực sự của Vũ Tư Phượng ở Ly Trạch cung đã không thể dấu giếm được.
Năm mà chuyện Đại cung chủ có con riêng bị phát giác, hắn chẳng hề hay biết gì cả, thời điểm Lão cung chủ tới Địa lao xem hắn, mơ mơ hồ hồ nói về mấy chuyện quá khứ, từ đó hắn biết Vũ Tư Phượng chính là con của Đại cung chủ, về phần ai là mẫu thân của Vũ Tư Phượng, hai người như thế nào quen biết nhau, hắn hoàn toàn không rõ.
Vì Đại cung chủ hiện này lúc đó bái lão cung chủ là tôn sư, đã được quyết định là người kế nhiệm tiếp theo, bản thân lại là người mang huyết thống mười hai lông vũ nên đứa bé sinh ra cũng thừa hưởng dòng máu tôn quý vô cùng đó.
Cũng do vậy mà hành động trái với cung quy Ly Trạch cung này được che đậy bưng bít bằng mọi cách không để lọt ra ngoài chút nào, so với chuyện của Liễu Ý Hoan hắn năm đó còn kín kẽ hơn.
Sau khi lão cung chủ chết, mấy vị sư huynh cũng phân tán đi khắp nơi, những người lưu lại thì đều khuất phục trước Đại cung chủ hiện thời, nên tất nhiên bí mật động trời này sẽ không có ai nói ra.
Biết rõ chuyện tối mật này, lại có gan nói ra, tính đi tính lại chắc cũng chỉ có một mình vị Phó cung chủ kia. Ly Trạch cung từ xưa đến nay vốn không có cái chức vị Phó cung chủ này, thuần túy là bởi vì Lão cung chủ hận Đại cung chủ làm trái giới luật mới kiên quyết mạnh tay chia quyền lực làm hai, lại còn phân cho hai huynh đệ từ nhỏ đến lớn đã sống cùng nhau như hai người họ.
Hiểu biết của Liễu Ý Hoan đối với hai vị huynh đệ này cũng không nhiều, chỉ có mấy lần vì chuyện của Vũ Tư Phượng nên có chút tiếp xúc với Đại cung chủ, chỉ cảm thấy hắn thâm tàng bất lộ, tuy nhiên cũng không thể coi là thập phần ổn trọng nội liễm, tính tình thỉnh thoảng cũng có lúc bộp chộp chỉ nhìn cái lợi ngay trước mắt, dựa vào việc hắn phái người đi tấn công Phù Ngọc đảo lần này có thể nhìn ra điểm đó, mưu kế rất tuyệt chỉ tiếc là quá dễ kích động.
Nếu hắn có thể ẩn nhẫn thêm một chút nữa, lừa bọn Chử Lỗi cùng mấy vị chưởng môn các phái đến chỗ yên tĩnh vắng vẻ rồi mới hạ thủ thì Toàn Cơ dù có đoán biết được thiên cơ cũng chỉ đành thúc thủ vô sách.
Về phần Phó cung chủ, hắn chỉ cần nhìn thấy đã cảm thấy chán ghét vô cùng, không muốn đến gần chút nào.
Phó cung chủ luôn tạo cho hắn một cảm giác mơ hồ khó đoán, thập phần không tốt.
Nếu nói Đại cung chủ nhìn thì bình tĩnh thâm thúy bên trong sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt thì vị Phó cung chủ kia lại như bị bao quanh bởi hơi nước, mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực, hoàn toàn không đoán biết được trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.ư
Nếu người này có dã tâm thì đây quả là mối họa khiến Đại cung chủ đau đầu.
Vũ Tư Phượng lần này trở về Ly Trạch cung, bên cạnh còn có một người như vậy, thực chẳng khác gì bước chân vào đầm rồng hang hổ.
Huống chi Đại cung chủ năm đó đã đáp ứng hắn không để Vũ Tư Phượng dính dáng gì đến việc giải cứu Vô Chi Kỳ, bất quá nếu Phó cung chủ bức người quá đáng không chứng Đại cung chủ sẽ suy nghĩ đến đầu óc quay cuồng khiến Vũ Tư Phượng bị liên lụy.
Hắn cũng có thể coi là một nửa cha của Vũ Tư Phượng, hắn tuyệt đối không thể để việc này có thể xảy ra.
Hắn vừa rời khỏi Thiếu Dương phong liền lập tức lao ngay tới Ly Trạch cung. Lần này không có Chiến thần tướng quân uy danh trấn thiên hạ Toàn Cơ trợ oai, hắn một người khó tránh khỏi thế đơn lực bạc, không thể một đường xông vào Ly Trạch cung, chỉ có thể ngồi trên thạch đài gây ầm ĩ, dồn hết công lực gọi thật to tên Vũ Tư Phượng.
Thời điểm Vũ Tư Phượng chạy tới, thấy cảnh tượng Ly Trạch cung trên dưới rối loạn, rất nhiều đệ tử đứng trên bờ biển chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận liên hồi.
Mà trên thạch đài lơ lửng giữa không trung chính là Liễu Ý Hoan đang chễm chệ ngồi , vừa ngồi vừa la hét, trên tay đang cần một quyển sách, áp sát thành khuyên vào miệng, lớn tiếng kêu: "Vũ Tư Phượng! Cái tên tiểu hài tử chết bầm nhà ngươi sao còn chưa mau lăn ra đây cho lão tử!"
Vũ Tư phượng dở khóc dở cười đi qua kêu một tiếng: "Đại sao, sao huynh lại tới đây?"
Liễu Ý Hoan vừa thấy hắn, nhãn tình liền sáng ngời, đem quyển sách đang cầm trên tay ném đi không chút lưu tình, vẫy vẫy tay với hắn: "Tiểu Phượng Hoàng! Mau lại đây mau lại đây. Để đại ca nhìn người một lượt! Gần hơn đi! Này. . . mới mấy mấy ngày không gặp, chẳng lẽ sư phụ ngươi không cho ngươi ăn cơm sao?"
Vũ Tư Phượng cười nói: "Đại ca vẫn vậy. sao huynh lại ngồi lên cao như vậy? Còn không xuống sao?"
Liễu Ý Hoan lắc đầu nguầy nguậy: "Không thể không thể! Sư phụ ngươi xuống tay ác độc! Ta sợ hắn đột nhiên xuất hiện tấn công ta thì khốn, vẫn là ở trên này tốt hơn, chạy trốn cũng dễ dàng! Lại nói, Tiểu Phượng Hoàng, mau lại đây, ta hỏi ngươi. Sư phụ ngươi có nói gì với ngươi... À. Ám hiệu lời nói gì không?"
Vũ Tư Phượng sửng sốt một chút rồi lại chậm rãi cúi đầu không nói lời nào.
Liễu Ý Hoan cả giận nói: "Đáng chết! Hắn quả nhiên làm trái lời thề! Thôi. Ngươi đi cùng lão tử! Không cần lưu lại ở cái chỗ quỷ quái này nữa! Mau cùng ta đi thôi!"
Xoay người nhìn Vũ Tư Phượng, hắn lại có đôi chút dự, thấp giọng nói: "Không đại ca, cha đệ. . . Đệ vẫn không rõ. . ."
Liễu Ý Hoan vội la lên: "Đại ca nói cho ngươi biết! Ngươi nói muốn ở lại cái nơi này mới là không rõ ràng! Cha ngươi căn bản là một người điên. . ."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng quát chói tai: "Liễu Ý Hoan!"
Lại thấy đại môn Ly Trạch cung đang dần mở ra, từ bên trong tràn ra rất nhiều người, người đứng đầu cũng chính là người hét lớn vừa này – Đại cung chủ.
Năm trưởng lão cùng bốn đường chủ của Ly trạch cung cũng đứng ngay đó.
Khí thế như vậy, rõ ràng là không có ý tứ buông tha Liễu Ý Hoan hắn.
Vũ Tư Phương cả kinh, vội la lên: "Đại ca, huynh đi trước đi!"
Liễu Ý Hoan cười lạn một tiếng, ngồi thẳng người, lớn tiếng nói: "Tiểu cung chủ ngươi dẫn theo nhiều người như vậy là muốn dọa nạt ta sao? Lão tử ta không so đo với ngươi. Nhân lúc mọi người đều có mặt đầy đủ không bằng cùng kể cho mọi người nghe chút chuyện anh hùng uy phong lúc còn trẻ tuổi lên mặt đất của ngươi một lần đi. Để mọi người biết, lấy ngươi làm gương sáng mà học tập. !"
Đại cung chủ sắc mặt xanh mét, trầm giọng nói: "Liễu Ý Hoan ngươi quả thực lòng tham không đáy!"
"Lòng tham không đáy phải là ngươi mới đúng!"Liễu Ý Hoan xì một tiếng khinh miệt, "Ngày trước ngươi đã từng thề như thế nào? Ngươi xem Tiểu Phượng Hoàng bây giờ thế nào? Chính ngươi mới là người làm trái lời thề!"
Đại cung chủ hít một hơi thật sâu, cũng không nói thêm câu gì.
Mấy vị trưởng lão đứng phía sau thấp giọng nói: "Cung chủ, người này tính tình luôn phóng đãng bất kham, toàn làm mấy việc điên điên khùng khùng, về lâu về dài sẽ thành tai họa, chọn ngày không bằng ngày chọn, không bằng hôm nay liền bắt hắn lại?"
Đại cung chủ chậm rãi lắc đầu, đột nhiên phân phó: "Các ngươi đều vào trong đi, đem theo cả các đệ tử nữa. Ta muốn một mình nói chuyện với hắn."
Mọi người lắc đầu kinh hãi: "Cung chủ! Người này lưu lại, hậu hoạn vô cùng!"
Hắn lắc lắc đầu: "Rút đi!"
Mọi người đành đem theo từng nhóm đệ tử rút vào trong, cửa cung cũng dần khép lại, trên bờ biển không khí mát phiêu đãng, chỉ nghe tiếng gió thổi không ngừng, tiêu điều mà xơ xác, mưa phùn vương lại trên áo, lạnh lẽo.
Đại cung chủ đứng một hồi mới nói: "Ta cũng có nỗi khổ tâm riêng, Tư Phượng cũng là đệ tử ly Trạch cung, tất cũng sẽ có trách nhiệm và nghĩa vụ của riêng mình, trốn tránh mãi không phải là biện pháp."
Liễu Ý Hoan cười lạnh: "Lí do lí trấu! Ngươi có nỗi khổ tâm cái rắm gì! Còn không phải là muốn nhanh nhanh chóng chóng cứu Vô Chi Kỳ ra, cầu hắn mang Quân Thiên hoàn trả lại cho các ngươi sao? Ly Trạch cung nhiều người như vậy chẳng lẽ lại không còn ai làm được sao? Sao cứ phải liên lụy đến Tiểu Phượng Hoàng chứ!"
Đại cung chủ sắc mặt khẽ biến, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng: "Ngươi cũng biết chuyện Quân Thiên hoàn sao?"
"Ngươi cho rằng lão tử là đứa ngốc sao? Đừng đánh trống lảng nữa, trước mắt nói đến chuyện của Tư Phượng đi. Lời thề năm xưa, ngươi muốn làm trái sao?"
Đại cung chủ trầm ngâm nửa buổi mới nói: "Lấy đại cục làm trọng, loại thề ước cá nhân này tự nhiên sẽ đứng sau. Tư Phượng thân mang huyết thống cao quý, cung chủ tương lại không phải nó thì còn là ai, chuyện Ly Trạch cung nó vô luận làm sao cũng không thể nói với nó. Ta đã nói đến thế, ngươi còn chưa hiểu sao? Ngươi chính là vấn đề."
Liễu ý Hoan cười a a hai tiếng, "Như vậy tức lại, lời thề kia bị hủy bỏ. Được, rất được. Tư Phượng hẳn cũng đã biết, cha mình chính là Đại cung chủ đi? Tuổi trẻ của hắn quả thật gan dạ vô cùng."
Hắn thấy sắc mặt Đại cung chủ âm tình bất định liền biết đối phương đang tìm thời cơ để xuống ta liền nói tiếp: "Ngươi muốn gϊếŧ ta dễ như trở bàn tay, bất quá thừa dịp trước mặt bốn phía không có một ai, sao ngươi không đem bí mật giấu giếm nhiều năm nó cho hắn luôn đi? Tư Phượng tuy rằng là hài tử của ngươi nhưng hắn cũng có quyền được biết thân thế của chính mình chứ?"
/45
|