Nàng đã lường trước rất nhiều tình cảnh hai người gặp nhau, cũng đã nghĩ đến hàng vạn phản ứng khác nhau của hắn, duy chỉ câu nói hắn vừa nói đây là nàng chưa từng nghĩ qua.
Trong nháy mắt đó, nàng chỉ thấy hơn một năm tìm kiếm như miếng ngọc lưu ly rớt xuống đất vỡ tan tành chả còn chút ý nghĩa, ngay cả nàng cũng dường như trở thành một người thừa.
Toàn Cơ hít một hơi thật sâu, đứng dậy suy nghĩ, nàng nhớ đến hai năm về trước, nhớ đến ngày tháng không có hắn ở bên, tịnh mịch một mình.
Tìm kiếm, rồi lại kiếm tìm song đến cuối cùng vẫn là tìm không thấy.
Không, nàng quyết không giống như năm mười sáu tuổi, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Nàng không thể để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, nàng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay hắn ra thêm bất kì một lần nào nữa.
Vũ Tư Phương sợ run hồi lâu, mới thở dài một tiếng nói: "Toàn Cơ. . . Ta chẳng hề gì phải. . ." Hắn chầm chậm đưa tay lên phủ lên gò má tú lệ của người con gái trước mặt, dịu dàng thay nàng lau nước mắt đang trào ra không ngừng.
Toàn Cơ hoảng loạn xoay đầu đi, thấp giọng nói: "Không phải cái gì?"
Trong lòng nàng khẩn trương vô cùng, nhịn không được muốn đứng lên, đâu biết vừa động một cái, chỗ đùi bị phỏng nhất thời đau đớn kịch liệt, như thiêu như đốt,đau đến độ cả người đầy gai ốc các loại thi nhau nổi lên.
Toàn thân lập tức phủ một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt vì đau mà kịch biến, tái mét.
Bị phỏng thật không đúng lúc a!
Vũ Tư Phượng lập tức muốn thay nàng xem xét vết thương lại bị nàng cuống quýt che lại.
Toàn Cơ đỏ mặt ra sức lắc đầu, tự mình gắng sức đứng lên, cuống quýt lùi xa mấy bước, bộ dạng thẹn thùng kia muốn bao nhiêu khả ái, có bấy nhiêu khả ái, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, đúng là vô cùng dễ thương.
Vũ Tư Phượng cũng không gượng ép, thay nàng kéo màn trúc, rồi phân phó: "Ngăn tủ lớn thứ hai bên tay trái có các ngăn nhỏ bên trong, ngăn kéo nhỏ thứ ba từ phải vào có thuốc trị phỏng."
Nàng chạy chối chết vào phòng, đầu tiên tháo xiêm y xem xét vết thương, vết bỏng kia cũng phỏng ở một vị trí không mấy thuận lợi, trên bắp đùi trái gần bẹn xuất hiện một mảng hồng lớn ghê người, đùi bên phải cũng bị phỏng nhưng nhẹ hơn, hai vết bỏng bắt đầu mọc lên bọc nước.
Thẳng đến bây giờ nàng mới hồi phục tinh thần lại nghĩ đến chính mình tự làm đổ trà lên người rồi bị phỏng, quả thật giống một ngốc tử, không khỏi cảm thấy bẽ mặt không dám đi ra ngoài.
Nàng liếc nhìn chung quanh, nơi này hẳn là phòng ngủ của Tư Phượng, chỗ nàng đang ngồi hiện tại chính là giường của hắn, Toàn Cơ vội vàng nhảy dựng lên như bị phỏng lần nữa.
Phòng ngủ của hắn cũng giống phòng khách bên ngoài, cực kì vắng vẻ, mộc mạc, ước chừng cả phòng chỉ có một cái giường bằng gỗ đơn xơ, cái gì mài khắc hoa văn đều không có.
Trên giường chăn nệm được sắp xếp chỉnh tề, thuần một sắc xanh đen.
Đầu giường chỉ có một cây thất huyền cầm và bội kiếm mà hắn thường dùng.
Góc tường bày một tủ quần áo và một cái giá sách đơn giản đầy ắp những cuốn sách khác nhau được sắp xếp ngăn nắp.
Bên cửa sổ là cái án nhỏ được đặt ngay ngắn, gọn gàng, bên trên án có đặt bút và mấy tập giấy, trên giấy hình như có nét mực chưa khô.
Toàn Cơ chậm rãi đi qua. Cầm lấy tờ giấy đặt trên cùng, trên giấy ghi tên danh sách các loại thuốc.
Chữ viết thanh nhã, đoan chính, xem ra Lan Lan nói hắn bình thường mở một hiệu thuốc hành nghề y quả là sự thực.
Bên cạnh chỗ nàng đang đứng là một cái tủ nhỏ nhỏ hắn dùng để đựng thuốc.
Nàng đem mấy trang giấy hắn viết dở áp sát vào mặt, hít một hơi thật sâu.
Nồng đậm mặc hương, lại đượm hương vị tri thức – đây chính là mùi hương của hắn, chính là mùi hương của Tư Phượng, mùi hương chỉ duy nhất tìm thấy ở hắn, nơi này là nhà của hắn, thực sự là hắn, nàng rốt cuộc cũng tìm thấy hắn.
Trong lòng nàng có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc khó diễn tả thành lời, đan xen vấn vít, cùng nhau bùng lên, cơ hồ muốn rơi lệ, chợt nghe bên ngoài có người hét lớn: "Con rắn đáng chết này tại sao lại ở đây?! Ngươi tại sao lại ở nơi này?!"
Chính là giọng của Đằng Xà, nàng nhanh chóng kéo rèm trúc chạy ra, liền thấy cảnh tượng Đằng Xà ở ngoài cửa trừng mắt nạt nộ gì đó ra uy, mà đối tượng bị bắt nạt đang thích ý quấn lấy trên tay y, là một con ngân xà ngân quang long lanh – chính là tiểu Ngân Hoa.
Hơn một năm không gặp, nó lớn lên không ít, ước chừng phải to hơn nửa bắp chân nàng, đầu nó bị Đằng Xà chộp trong tay, thân thể mềm nhũn quấn quít lấy tay Đằng Xà, Đằng Xà đại nhân hống hách rủa xả, quăng, quẫy, đạp thế nào cũng nhất quyết không buông.
Hiển nhiên là một khung cảnh hội ngộ lâm li sau bao ngày cách biệt khiến tiểu Ngân Hoa tâm tình kích động, quấn lấy Đằng Xà có chết cũng không rời.
Vũ Tư Phượng đi qua, vỗ vỗ lên thân tiểu Ngân Hoa mấy cái nó mới vô cùng không cam tâm tình nguyện từ trên người Đằng Xà trượt xuống dưới, chui thẳng vào tay áo Tư Phượng, thuận một đường từ ống tay áo lên đầu vai, ló ra đôi mắt long lanh tỏa sáng, nhìn Đằng Xà thân mật phun phun chiếc lưỡi nhỏ đáng yêu.
"Di? Thì ra ngươi ở chỗ này" Đằng Xà nhìn thấy Vũ Tư Phượng, ban đầu mồm miệng có chút lắp bắp kinh hãi, nhưng chỉ mấy giây sau đã vô cùng tự nhiên, thư thái không chút khách khí đi thẳng vào nhà, tự nhiên vô cùng kêu lên: "Trong nhà có nước không? Vừa rồi ăn một tiểu yêu hỏa tính cao, miệng lưỡi có chút khó chịu."
Vũ Tư Phượng chỉ chỉ bình trà trên bàn, Đằng Xà không khách khí bê lên, một mặt dốc liền một hơi hết ấm trà, một mặt nhíu mày, cứng lưỡi chê bai: "Đắng ngắt! Chả ngon chút nào!"
Nói rồi thư thả ngồi xuống ghế thả lỏng, nghỉ ngơi, thuận tiện nhìn chung quanh đánh giá: "Ngươi sao lại ở cái địa phương rách nát này? Tại sao không quay về Ly Trạch Cung".
Vũ Tư Phượng tiến vào phòng bếp pha một ấm trà mới, thong thả bưng lên, rồi mới bình tĩnh đáp: "Ta đã không còn là người của Ly Trạch Cung nữa."
"Lừa người!" Đằng Xà khoát tay, "Ta lại không biết các người sao. Hôm nay nói không phải. Ngày mai lại trở về là người Ly Trạch cung thôi!"
Vũ Tư Phượng đạm đạm nói: "Lần này là thực. Ta hoàn toàn không có ý định trở về. Ta đã quyết định định cư ở đây, mở một hiệu thuốc, chế dược, bắt mạch, xem bệnh cho người dân, sống những ngày tháng thanh nhàn. Có được cuộc sống như vậy thật tốt."
Thấy Toàn Cơ từ phòng ngủ đi ra, bước chân có chút tập tễnh, liền ôn nhu nói: "Bị phỏng rất nặng sao? Dược trong ngăn tủ khá mạnh, khả năng sẽ hơi đau một chút. Đợi ta đi thái mấy vị thảo dược sắc lên, nàng uống một thang liền dịu đi ngay thôi."
"Ta quên mất vị trí để thuốc trị phỏng nên đã dùng tạm thuốc chữa thương của Thiếu Dương, không được sao?"
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Thuốc chữa thương và thuốc trị phỏng dược tính bất đồng, bôi lên vết thương không tốt lắm, tốt nhất buổi tối về vẫn cứ nên thay dược, sẽ hiệu nhiệm hơn, vết bỏng cũng mau lành hơn."
Đằng Xà chen miệng nói: "Buổi tối? Chúng ta không phải ở đây luôn sao? Toàn Cơ về sau ngươi còn muốn đi đâu nữa a? Người cũng tìm thấy rồi, chẳng lẽ ngươi không lưu lại luôn mà còn muốn đi đâu hay sao?"
Lời này của Đằng Xà khiến Toàn Cơ đỏ bừng cả khuôn mặt, trầm mặc nửa buổi nàng mới mò đến được cái ghế dựa, ngồi xuống, nói nhỏ: "Tư Phượng, ngươi có dự định gì cho tương lai chưa? Thực sự muốn ở lại đây sao?"
Vũ Tư Phượng lúc này lại tựa như đang chìm trong tâm sự của bản thân, nàng hỏi hắn hai lần, hắn mới phản ứng lại, cười cười: "Đúng. Không sai. Ta quyết định ở lại đây."
Còn nàng thì sao?
Nàng sẽ thế nào đây?
Toàn Cơ không khỏi suy nghĩ.
Từ cách bố trí căn nhà này có thể hiểu được, hắn căn bản không sống cùng ai cả, trước giờ cũng chưa nghĩ rằng nàng sẽ đến tìm hắn.
Nàng dừng một chút rồi nói: "Ta đã đi tìm người, tìm hơn một năm này. Bởi vì đi cả Trung thổ cũng không tìm thấy chút tung tích nào của ngươi cho nên ta muốn thử ra hải ngoại một chuyến xem sao, không ngờ rằng đến đây lại có thể gặp được ngươi."
Vũ Tư Phượng lãnh đạm nói: "Làm gì. . . Tìm ta có chuyện gì?"
Toàn Cơ cúi đầu, nửa ngày không nói một câu.
Ngữ khí hờ hững của hắn, thần thái lạnh lùng kia, tất cả đều khiến nàng thập phần nổi nóng.
Hai năm đã qua kia, nàng đã khổ cực bao nhiêu, rong ruổi khắp chân trời góc bể, cơ hồ mỗi đêm đều mơ thấy hắn, mơ thấy ngày hắn cứ thế rời xa nàng, tỉnh giấc lệ ướt đẫm gối chăn.
Hiện tại hắn lại đối với nàng như thế, lời nói muốn bao nhiêu lãnh đạm có bấy nhiêu.
Nàng chẳng khác nào một đứa ngốc tự biên tự diễn tất thảy hay sao?
Kết quả hiện tại làm nàng khó chịu, thập phần khó chịu !
Vũ Tư Phượng im lặng một hồi bỗng nhiên đứng dậy đi đến ngưỡng cửa nói: "Các ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta vào trong núi hái ít dược thảo. Nếu cảm thấy đói, phòng bếp còn chút điểm tâm hôm qua người trong thôn mang tới."
Đằng Xà vừa nghe có điểm tâm.
Chân tay lập tức bật chế độ hoạt bát khác thường, phi thân chạy vào phòng bếp mỗi tay một nắm, say sưa đánh chén liên tục, cần mẫn không ngừng.
Toàn Cơ đột nhiên cũng đứng dậy, nói : "Ta cũng đi."
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói : "Nàng không nên cử động. Bị phỏng không phải chuyện nhỏ. Không cẩn thận sẽ để lại sẹo."
"Vết sẹo là chuyện của ta." Lời nói của Toàn Cơ giống như một cây đinh mềm đâm vào lòng hắn
Vũ Tư Phượng im lặng một hồi rồi xoay người đi.
Toàn Cơ cố chịu đau, cắn răng theo sau, Đằng Xà cũng nhanh chóng thực hiện sứ mệnh bóng đèn, đi phía sau giúp vui.
Núi ở Tây cốc không cao lại không quá dốc, nhiều ngôi làng nhỏ quây quần dưới chân núi.
Đứng trên đỉnh núi có thể thấy biển rộng bao la, vượt qua biển khơi, chính là hải ngoại trong truyền thuyết.
Nhưng nơi đó rốt cuộc là phồn vinh trù phú hay hoang sơ vắng vẻ thế nào thì rất ít người biết rõ.
Tuy vẫn có trao đổi hàng hóa diễn ra nhưng không phải tất cả các thương nhân đều may mắn được đặt chân lên vùng đất thần bí này, có rất nhiều người phải bỏ mạng nơi đáy biển hoặc làm mồi cho ác ngư.
Mặc dù vậy, mỗi tháng vẫn có rất nhiều thương nhân đến Tây cốc, mạo hiểm thân mình xông pha hải ngoại, tất cả đều ôm một giấc mộng phát tài.
Ba người vẫn đang chậm rãi đi trên con đường nhỏ giữa núi rừng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán lá cây giống như đang dát vàng lên cảnh vật.
Gió khẽ đưa mát rượi còn mang theo vị mặn đặc trưng của biển, mùi cỏ xanh pha với mùi bùn đất ngai ngái, tất cả không khỏi khiến trái tim người ta có đôi chút rung động.
Giữ chốn rừng núi hoang sơ, cũng không có cái gì gọi là cảnh quan đẹp cả, nhưng nơi đây cây cối với đủ thứ hình thù kỳ quái mọc um xùm thành từng bụi, cả những loại quả dại trước đây chưa từng thấy.
Vũ Tư Phượng chỉ này chỉ nọ, nói cho bọn Toàn Cơ biết đây là cây Tuệ mộc, quả của chúng có hình giống hạt gạo, có thể chế biến thành món ăn, mùi vị thơm ngọt đạm đà, kia là cây Ngân Câu, cái tên này cũng là do cành cây có hình dạng giống ngân câu mà thành (ta cũng ko biết ngân câu là cái gì nuông), còn loại cỏ nhỏ màu đỏ bám trên tảng đá kia gọi là Tiêu Tương, canh nấu bằng loại có này giúp thanh nhiệt bổ mắt.
Toàn Cơ thấy mấy loại cây này cực kì lạ mắt lại lắm công dụng không khỏi càng thêm hứng thú, một bụng tức giận trước đó cũng không cánh mà bay.
Nghỉ ngơi trên một gốc cây lớn, thấy rẽ mấy bước là một hàng rào tre, trên hàng rào có rất nhiều dược thảo, phía đông một mảng vàng tươi, phía tây lại là xanh tươi mơn mởn, loại gì cũng có, cũng có rất nhiều loại Toàn Cơ chưa thấy bao giờ.
Nàng ngạc nhiên nói: "Ta không ngờ ngươi cũng tinh thông y lý như vậy, tất cả chỗ này đều là của ngươi sao?"
Vũ Tư Phượng tựa hồ có chút khoái trá, cười nói: "Ta vốn dốt đặc cán mai, nhưng ngày đó ta bị trọng thương rồi được Hòa Dương trưởng lão cứu sống, cảm thấy y đạo rất hữu dụng cũng rất cần thiết nên mới đi tìm hiểu. Mấy ngày ở Thiếu Dương phái ta có đến chỗ Hòa Dương trưởng lão mượn rất nhiều sách y, nàng không biết sao?"
Nàng quả thật không biết, nàng trước kia chỉ biết ỷ lại vào hắn, trước giờ cũng không quan tâm hắn thích cái gì.
Hiện tại thấy hắn nói về kiến thức dược thảo, đôi mắt đen thâm thúy như bảo thạch rạng rỡ sáng ngời, tựa hồ không còn giống như trước kia.
Tư Phượng trước kia luôn có chút u buồn, vậy mà đến tận bây giờ nàng mới biết, hắn cũng có thể chuyên chú bình tĩnh, thậm chí là vui vẻ làm việc gì đó.
Thấy hắn nghiêm túc tuyển chọn thảo dược lại không quên nói qua về công dụng của từng loại, trái tim Toàn Cơ vừa vui mừng lại bay bổng.
Hiện tại hắn lại đối với nàng như thế, lời nói muốn bao nhiêu lãnh đạm có bấy nhiêu.
Nàng chẳng khác nào một đứa ngốc tự biên tự diễn tất thảy hay sao?
Kết quả hiện tại làm nàng khó chịu, thập phần khó chịu !
Vũ Tư Phượng im lặng một hồi bỗng nhiên đứng dậy đi đến ngưỡng cửa nói: "Các ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta vào trong núi hái ít dược thảo. Nếu cảm thấy đói, phòng bếp còn chút điểm tâm hôm qua người trong thôn mang tới."
Đằng Xà vừa nghe có điểm tâm.
Chân tay lập tức bật chế độ hoạt bát khác thường, phi thân chạy vào phòng bếp mỗi tay một nắm, say sưa đánh chén liên tục, cần mẫn không ngừng.
Toàn Cơ đột nhiên cũng đứng dậy, nói : "Ta cũng đi."
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói : "Nàng không nên cử động. Bị phỏng không phải chuyện nhỏ. Không cẩn thận sẽ để lại sẹo."
"Vết sẹo là chuyện của ta." Lời nói của Toàn Cơ giống như một cây đinh mềm đâm vào lòng hắn
Vũ Tư Phượng im lặng một hồi rồi xoay người đi.
Toàn Cơ cố chịu đau, cắn răng theo sau, Đằng Xà cũng nhanh chóng thực hiện sứ mệnh bóng đèn, đi phía sau giúp vui.
Núi ở Tây cốc không cao lại không quá dốc, nhiều ngôi làng nhỏ quây quần dưới chân núi.
Đứng trên đỉnh núi có thể thấy biển rộng bao la, vượt qua biển khơi, chính là hải ngoại trong truyền thuyết.
Nhưng nơi đó rốt cuộc là phồn vinh trù phú hay hoang sơ vắng vẻ thế nào thì rất ít người biết rõ.
Tuy vẫn có trao đổi hàng hóa diễn ra nhưng không phải tất cả các thương nhân đều may mắn được đặt chân lên vùng đất thần bí này, có rất nhiều người phải bỏ mạng nơi đáy biển hoặc làm mồi cho ác ngư.
Mặc dù vậy, mỗi tháng vẫn có rất nhiều thương nhân đến Tây cốc, mạo hiểm thân mình xông pha hải ngoại, tất cả đều ôm một giấc mộng phát tài.
Ba người vẫn đang chậm rãi đi trên con đường nhỏ giữa núi rừng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán lá cây giống như đang dát vàng lên cảnh vật.
Gió khẽ đưa mát rượi còn mang theo vị mặn đặc trưng của biển, mùi cỏ xanh pha với mùi bùn đất ngai ngái, tất cả không khỏi khiến trái tim người ta có đôi chút rung động.
Giữ chốn rừng núi hoang sơ, cũng không có cái gì gọi là cảnh quan đẹp cả, nhưng nơi đây cây cối với đủ thứ hình thù kỳ quái mọc um xùm thành từng bụi, cả những loại quả dại trước đây chưa từng thấy.
Vũ Tư Phượng chỉ này chỉ nọ, nói cho bọn Toàn Cơ biết đây là cây Tuệ mộc, quả của chúng có hình giống hạt gạo, có thể chế biến thành món ăn, mùi vị thơm ngọt đạm đà, kia là cây Ngân Câu, cái tên này cũng là do cành cây có hình dạng giống ngân câu mà thành (ta cũng ko biết ngân câu là cái gì nuông), còn loại cỏ nhỏ màu đỏ bám trên tảng đá kia gọi là Tiêu Tương, canh nấu bằng loại có này giúp thanh nhiệt bổ mắt.
Toàn Cơ thấy mấy loại cây này cực kì lạ mắt lại lắm công dụng không khỏi càng thêm hứng thú, một bụng tức giận trước đó cũng không cánh mà bay.
Nghỉ ngơi trên một gốc cây lớn, thấy rẽ mấy bước là một hàng rào tre, trên hàng rào có rất nhiều dược thảo, phía đông một mảng vàng tươi, phía tây lại là xanh tươi mơn mởn, loại gì cũng có, cũng có rất nhiều loại Toàn Cơ chưa thấy bao giờ.
Nàng ngạc nhiên nói: "Ta không ngờ ngươi cũng tinh thông y lý như vậy, tất cả chỗ này đều là của ngươi sao?"
Vũ Tư Phượng tựa hồ có chút khoái trá, cười nói: "Ta vốn dốt đặc cán mai, nhưng ngày đó ta bị trọng thương rồi được Hòa Dương trưởng lão cứu sống, cảm thấy y đạo rất hữu dụng cũng rất cần thiết nên mới đi tìm hiểu. Mấy ngày ở Thiếu Dương phái ta có đến chỗ Hòa Dương trưởng lão mượn rất nhiều sách y, nàng không biết sao?"
Nàng quả thật không biết, nàng trước kia chỉ biết ỷ lại vào hắn, trước giờ cũng không quan tâm hắn thích cái gì.
Hiện tại thấy hắn nói về kiến thức dược thảo, đôi mắt đen thâm thúy như bảo thạch rạng rỡ sáng ngời, tựa hồ không còn giống như trước kia.
Tư Phượng trước kia luôn có chút u buồn, vậy mà đến tận bây giờ nàng mới biết, hắn cũng có thể chuyên chú bình tĩnh, thậm chí là vui vẻ làm việc gì đó.
Thấy hắn nghiêm túc tuyển chọn thảo dược lại không quên nói qua về công dụng của từng loại, trái tim Toàn Cơ vừa vui mừng lại bay bổng.
/45
|