Toàn Cơ chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, vô cùng nóng, ngay sau đó là cảm giác mát lạnh dần lướt xuống, phảng phất như mùi vị da thịt tiếp xúc thân mật, một thứ thật mềm nhẹ hôn lên từng tấc da thịt nàng.
Nàng nửa tỉnh nửa mê, đưa tay ra sờ soạng lại bất ngờ chạm phải một mái tóc mềm dài mượt buông thõng xuống.
Người đó phát ra một tiếng 'tê' thật khẽ rồi ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng trầm thấp như mê luyến: ''Tỉnh rồi sao?''
Nàng cựa quậy, xoay đầu lẩm bẩm cái gì đó rồi tiếp tục lâm vào mê man vô tận.
Người kia dường như cũng không có ý định buông tha nàng, mút nhẹ lên cái gáy trắng mịn của nàng, ngón tay có chút thô ráp dịu dàng lướt qua da thịt nàng, đi đến đâu lại như đốt lửa đến đó.
Toàn Cơ rên lên một tiếng, chợt cảm thấy mình rơi vào vòng tay mạnh mẽ của ai kia, đầu áp vào lồng ngực nóng cháy mà vững vàng của người đó.
Tiếng gọi tên nàng vấn vít bên tai, là người đó đang dán môi vào tai nàng thầm thì.
Nàng chợt bắt được chút tỉnh táo, đáy lòng không khỏi xuất hiện một tia kinh hãi, trong một phút thanh tỉnh mở mắt ra, đối diện là đôi con ngươi đen láy như Mặc ngọc của Vũ Tư Phượng.
Hắn thế nhưng chỉ nhìn nàng thật sâu, hết mực chăm chú, trong đôi mắt của hắn lúc này dường như chỉ chứa hình bóng của nàng.
Mái tóc dài hỗn loạn buông trên gối, nhưng sợi tóc mảnh mai dịu dàng phất qua gò má diễm lệ đã sớm đỏ hồng của nàng, vừa mát lại vừa ngứa.
Nàng nhịn không được đưa tay bắt lấy những sợi tóc đang bay phất phơ của hắn, hôn nhẹ lên rồi cất giọng gọi: "Tư Phượng. . ."
Hắn "Ân" trả lời rồi đột ngột sáp mặt lại gần, hôn lên khuôn mặt nàng, triền miên lại có chút vội vã.
Trên thế gian này, trong cuộc đời này, chỉ hắn mới có thể cho nàng có cảm giác an ổn như thế, không chút bận tâm mà nương tựa mà phụ thuộc.
Không nhất thiết chỉ có thân thể giao thoa mà cả tâm nàng, hồn phách của nàng cũng chỉ muốn quấn quýt với hắn, chẳng bao giờ rời xa nữa, chẳng bao giờ ly biệt nữa và cũng không ai có thể chia rẽ sự gắn kết bền chặt này.
Nhưng nếu không phải có cái đau đớn đáng sợ này, nàng vẫn sẽ cho rằng nàng chỉ đang nằm mơ. Toàn Cơ đau đến mức toàn thân đều rịn ra mồ hôi lạnh, đau đớn làm đầu óc nàng thanh tịnh lại không ít.
Ban đầu nàng chỉ cho rằng là vết phỏng kia lại lộng hành những thứ kɦoáı ƈảʍ lạ lẫm kia lại hoàn toàn bất đồng.
Theo từng động tác của hắn, đau đớn lại càng thêm kịch liệt hơn.
Giống như có thứ gì cực kì bén nhọn đâm vào nơi sâu nhất trong hồn phách nàng.
Nàng chỉ có thể bất lực túm chặt lấy đệm chăn, chịu không được mà thút thít thành tiếng.
Hắn tựa hồ lại càng như muốn thâm nhập sâu hơn, muốn hòa vào cơ thể nàng, vào tâm hồn nàng, muốn nhìn lén bí mật thầm kín nhất của nàng.
Cảm giác hoảng loạn này khiến nàng sợ hãi vô cùng, giống như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng mà không thể nào tìm lại được.
Nàng chỉ có thể níu chặt lấy bờ vai hắn, khóc dấm dứt, dùng chất giọng ma mị kia cuồng loạn gọi tên hắn.
Nàng còn nghĩ rằng, bản thân thực ra chưa tìm được hắn, người trước mặt này có lẽ cũng không phải là hắn mà là một người xa lạ nàng không hề quen biết bởi cái loại đau đớn bí ẩn lại như xé tâm can thế này, cuộc đời nàng chưa từng trải qua.
Vũ Tư Phượng ôm nàng càng chặt, thấp giọng an ủi, "Ngoan. . . Đừng khóc. . . Được rồi, ta ở đây, Toàn Cơ. . . Ta ở ngay đây mà."
Môi hắn phủ trên cái trán sớm đã thấm ướt mồ hôi lạnh của nàng cũng chậm rãi trượt xuống, bàn tay vươn ra ôm gọn lấy eo nàng, gắt gao đem thân thể yểu điệu mềm mại của nàng áp đến trước ngực.
Cảm giác lúc này rất xa lạ mới mẻ cũng rất kỳ diệu và bí ẩn, giống như một trò chơi đuổi bắt, nàng chạy còn hắn thì ở phía sau đuổi theo.
Nàng vẫn mải miết chạy, chạy băng băng. Nàng chạy về phía bầu trời đêm lấp lánh rực rỡ kia, pháo hoa vụt lóe sáng rồi nở rộ như những bông hoa trên nền trời nhung huyền bí.
Những đốm sáng bay tán loạn giống như đang nhảy múa tưng bừng rồi thản nhiên rơi xuống không chút xuyến xao, mà bọn họ, lại giống như hóa thành hàng ngàn hàng vạn đốm sáng diễm lệ ấy.
Tiêu diêu tự tại mặc cho gió cuốn đi, theo từng cơn mà cuộn vòng cuộn vòng vui thích giữa không trung, không theo quy luật mà dần mở rộng.
Mở rộng. . . để cho đối phương nhìn thấy góc tối sâu trong tâm hồn mình. . . để cho nhau những vòng ôm ấm áp sẻ chia. . .
Là ai đã từng nói: Không rời không bỏ, sống chết có nhau? Chỉ tám chữ vô cùng đơn giản, nhưng trong giây phút này Toàn Cơ dường như đã ngộ ra chân lý của câu nói ấy.
Trên thế gian này tồn tại một người, một người khiến chúng ta cam tâm tình nguyện giao cho hết thảy, không chút toan tính không chút nghĩ suy.
Thì ra người đó là hắn, chính là hắn, nàng như vừa thức tỉnh trong mộng, vừa minh bạch lòng mình
Không biết đã qua bao lâu, nàng mới từ trong cơn mê tỉnh dậy, nghe bên tai phảng phất như có người thấp giọng nói chuyện, thanh âm mơ hồ, từ ngữ cũng kỳ lạ, nàng hơi động mới phát hiện ra mình đang bị ai kia ôm trọn trước ngực, người kia còn đang chau chuốt những sợi tóc tơ mềm mại của nàng.
Toàn Cơ cũng không sợ nóng, dựa vào người kia càng gần, mắt đối mắt với hắn. Trước mắt là Vũ Tư Phượng nhãn thần ôn nhu ấm áp, cười dài nhìn nàng.
Lúc này mái tóc hắn cũng hệt như nàng, hỗn loạn buông trên đệm. "Chàng đang nói cái gì vậy?" Nàng hỏi, cũng thuận tay nắm lấy một phần tóc của hắn bện lại.
Vũ Tư Phượng bày ra bộ nghĩ ngợi một chút, cười: "Ta là đang nói, thì ra trong lòng nghĩ là một chuyện mà bản thân làm gì lại là chuyện khác."
Có ý gì?
Toàn Cơ khó hiểu nhìn hắn, hắn cười hơi lưu manh, một chút ý tốt cũng không có.
Một lát sau mới nói: "Nàng uống say như vậy, ta thật chẳng khác nào là đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà ra tay."
Nói rồi không khỏi cười khổ một tiếng, nếu Chử chưởng môn biết hắn làm ra chuyện tày trời này nhất định sẽ chặt hắn thành tám khúc, quẳng xuống biển làm mồi cho thủy quái, haizz chỉ nghĩ thôi cũng không khỏi phát lạnh.
Toàn Cơ hơi nheo mắt lại, cười đến là tinh quái , giống như đứa trẻ hư vừa làm được chuyện xấu gì, thành công trêu chọc người khác, chậm rãi nói: "Nếu ta không say, chàng dám sao?"
Vũ Tư Phượng thoáng ngẩn ra, ngay sau đó lại bật cười, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt, cười cười: "Nha đầu nàng. . . Cố ý sao?. . . Thực là to gan!"
Hắn còn giả vờ tức giận, dùng lực đánh một cái lên ót nàng, Toàn Cơ hoàn toàn bất ngờ không chút phòng bị, nhưng còn chưa kịp hô đau đã bị môi hắn nuốt hết những lời chuẩn bị thốt ra.
"Là ta không dám đi, ta là sợ nàng sẽ dùng Băng Ngọc chém ta làm đôi mất." Hắn chững chạc đàng hoàng nói.
"Chàng cho rằng ta nỡ làm vậy sao?" Nàng cũng không chút ngượng ngùng hỏi lại.
Vũ Tư Phượng có chút sửng sốt, nàng lại cười nói: "Ta sẽ cho chàng mê mê man man rồi đem trói chàng lại."
Vũ Tư Phượng 'trách' một tiếng, nâng cằm nàng lên nói nhỏ: "Trói lại. . . Nàng muốn làm gì đây?"
Toàn cơ thấp giọng nói: "A~ Tất nhiên là. . . nghĩ cái gì thì làm cái đó rồi. . ."
Kỳ thật nàng chỉ muốn chọc hắn nên nói bừa thôi, nhưng khi hắn đột nhiên cúi người nàng lại bắt đầu hối hận, phát hiện mình nói sai rồi.
Bị hắn hôn một cái, giọng nói không khỏi thêm vài phần run rẩy: "Không. . . Ta, ta chỉ đùa chàng chút thôi mà . . ."
Lúc này hắn mới đưa mắt lên nhìn nàng, không nói gì cả chỉ chăm chú nhìn nàng, khiến tất cả những lời đang định nói không cánh mà bay, cả người đều nóng lên ngượng ngùng.
Không biết là do trăng đêm nay quá đẹp hay tại trong lòng hai người đều có cảm giác vui sướng kỳ lạ mà rất lâu sau vẫn không thể ngủ được.
Lại nói đến chiều nay Vũ Tư Phượng lên trấn mua thức ăn ngon, còn thêm hai vò rượu, dự tính ban đầu là để cho Đằng Xà, chỉ là không ngờ hắn lại bỏ đi.
Hai người đều ngồi trên giường, không chút khách khí lấy đồ ăn ra ngấu nghiến.
Rượu mua trên trấn tất nhiên không thể sánh với mỹ tửu Quế hoa ngọt ngào nhà Lan Lan được, Toàn Cơ nhấp một ngụm liền nhíu mày, nhe răng trợn mắt nói: "Tên gia hỏa Đằng Xà kia cũng thật biết chọn. Cái này không uống lại nốc hết mấy vò rượu Quế hoa!"
Đột nhiên nhắc đến cái tên này nàng lại vừa tức giận vừa đau lòng, cắn môi trầm mặc không nói.
Vũ Tư Phượng cũng uống một ngụm lại cảm thấy không quá khó uống, chỉ nhàn nhạt nói: "Buổi chiều. . . khi hắn trở về, nàng vẫn còn đang ngủ. Hắn nói có chuyện muốn thương lượng với ta nhưng tạm thời không thể giải thích rõ ràng. Ta lại cho rằng hắn muốn rượu thịt say sưa một phen nên mới đi mua nhiều đồ ngon như vậy. Không nghĩ đến hắn thực sự có chuyện."
"Chuyện gì chứ?" Toàn Cơ hỏi lại, đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại không đầu không đuôi mà mình tình cờ nghe trộm được lúc chiều, trong lòng không khỏi nổi lên nghi tâm.
Vũ Tư Phượng lắc đầu: "Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, hắn nói chung chung mơ hồ quá, hình như là trên Thiên giới có vụ phiền toái gì đó mà hắn cũng bị liên lụy, hắn không thể không trở về... Vì vậy, nàng cũng không cần tức giận với hắn, tuy rằng hắn nói năng rất đả kích người khác nhưng bản thân vẫn là kẻ trọng tình nghĩa. Mà chuyện trên Thiên giới này, ta và nàng sao có thể quản được?"
Toàn Cơ im lặng không trả lời. Không sai, Đằng Xà trên Thiên giới ra sao, nàng quả thật không rõ. Dựa trên ngôn hành cử chỉ của hắn có thể thấy tên này rất sùng bái Bạch Đế, có chút quan hệ với Ứng Long, hơn nữa lại còn khá thân thiết.
Mong là hắn không có việc gì. . . Nàng nghĩ. Có lẽ một khoảng thời gian ngắn nữa hắn sẽ trở lại thôi.
Nàng cúi đầu rót một ly rượu, đang định uống cạn lại bị Vũ Tư Phượng ngăn lại, hắn ôn nhu nói: "Đừng uống vội như vậy, rất dễ say cho xem. Rượu này thật không thể so với rượu Quế hoa, uống một chút đã muốn phun"
Toàn Cơ lại cười: "Ta đã thành thói quen rồi, hơn một năm nay, mỗi ngày nếu không uống chút rượu thì sẽ không tài nào ngủ được, bằng không sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cảm thấy trong lòng không thoải mái."
Rượu đối với nàng bây giờ gần như trở thành một phần của cuộc sống.
Cả quãng đường dài phiêu bạt khắp nơi tìm chàng, chỉ có rượu mới có thể khiến nàng an an tĩnh tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Mà bởi cái gì, trong lòng hai người đều tự hiểu rõ. Vũ Tư Phượng thán một hơi rồi cũng không ngăn cản nàng.
Chính mình cũng tự nâng cốc rượu mà uống cạn. Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Toàn Cơ, ta phải đi Âm phủ một chuyến."
Nàng nghe vậy cả kinh, quay sang nhìn hắn: "Chàng đi Âm phủ làm gì? Gặp ai?" Vũ Tư Phượng chỉ khẽ cười "Nàng cũng biết hắn, chỉ là ta không ngờ giữa hai người còn có một đoạn chuyện xưa."
"Là Vô Chi Kỳ sao?" Nàng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, lại cảm thấy có chút không đúng liền hỏi: "Nhưng mà chàng đến đó làm gì cơ chứ? A. . . Chàng là người Ly Trạch cung! Đến chẳng phải là vì muốn cứu hắn ra sao? Nhưng liệu có thành công không"
Vũ Tư Phượng thấp giọng đáp: "Lý do ta đi Âm phủ, ngọn ngành đầu đuôi thế nào bây giờ chưa thể nói với nàng. Nhưng chuyện cần phải cứu hắn là thật, đáng tiếc hắn và Tử Hồ lại không muốn nợ ân tình ai. Ta đã cởi xích Định Hải trói hắn, bất cứ lúc nào hắn muốn cũng có thể rời đi. Chẳng qua ta thấy, đại yêu ma kinh thiên động địa này lại hoàn toàn khác so vói tưởng tượng của ta..."
Hắn vốn tưởng rằng Vô Chi Kỳ là một kẻ hung hãn thô tục dã tâm đầy mình, hoặc là anh hùng trong vạn dặm yêu ma, dù sao thì đây cũng là người náo động tam giới khiến trời đất quay cuồng, suýt chút nữa là khai sát Thiên Đình.
Kẻ có thể làm những việc trái với thiên lý như thế hẳn không phải người tính tình hời hợt. Không ngờ sau lần gặp mặt đầu tiên đó, hắn mới ngộ ra, thì ra người bị khắp thế gian phỉ báng lại, Vô Chi Kỳ, lại là con người chân thực đến thế.
Lúc hắn nói ra thân phận của mình, Vô Chỉ Kỳ không thèm mở miệng nói một lời mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Cho tận đến khi hắn cởi bỏ xích Định Hải trên người Vô Chi Kỳ, nam tử oai hùng trước mặt mới trầm giọng: "Tộc Kim sí điểu bây giờ sa sút đến vậy sao? Lại để một tiểu tử đầu chưa ráo máu, chỉ có chút yêu lực cỏn con này đến cứu ta."
Liễu Ý Hoan nghe ra ý tứ mỉa mai kia liền ôm một bụng tức, kéo theo Vũ Tư Phượng ngoảnh mặt đi, bỏ lại một câu: "Ngươi còn không mau đi!"
Tử Hồ nể mặt Toàn Cơ, đến đây liền lên tiếng hòa giải, giải thích mối quan hệ giữa hai người mới tới này với Toàn Cơ.
Vô Chi Kỳ nghe xong nhìn Vũ Tư Phượng rất thú vị, đánh giá từ trên xuống dưới, ha ha cười: "Là tiểu tử này sao? Ha ha, thực nhìn không ra! Ha ha ha ha! Nha đầu kia không ngờ lại nhìn trúng tên này!"
Vũ Tư Phượng biết hắn đang châm chọc mình cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Ta không cần biết ân oán giữa ngươi và Ly Trạch cung ra sao, nhiệm vụ của ta chỉ là cứu ngươi ra khỏi Âm phủ, thu hồi Quân Thiên hoàn. Ta cũng chẳng muốn quản mấy chuyện riêng của ngươi."
Hắn cho rằng Vô Chi Kỳ sẽ rất tức giận không thì cũng mặt mũi tím tái vẹo vọ, không ngờ nam nhân trước mặt này chỉ sửng sốt trong giây lạt rồi liên tục gật đầu: "Không sai! Ngươi nói rất đúng! Không ngờ lại có một tiểu Kim sí điểu như vậy, ánh mặt nha đầu kia thật không tệ. Nhưng lại nói, chỉ bằng chỉ bằng mấy lời khinh đạm của ngươi, liền muốn ta đem trả lại Quân Thiên hoàn, không phải quá dễ dàng sao?"
Vũ Tư Phượng nói: "Vậy ngươi còn muốn gì?"
Vô Chi Kỳ chỉ cười, nửa buổi mới nói: "Ngươi biết được bao nhiêu về Quân Thiên hoàn chứ?" Vũ Tư Phượng bị hỏi khó, hắn quả thật không biết rõ về thứ này, tuy rằng bị phân phó đi thu hồi Quân Thiên hoàn, nhưng chuyện này hắn cũng không đặt mấy tâm tư, bởi vậy mà cũng tìm hiểu rõ ràng.
"Vậy thì để ta nói cho người biết. Thực ra Quân Thiên hoàn này đối với ta nửa điểm tác dụng cũng không có nhưng với các ngươi thì ngược lại, đây là bảo bối giúp gia tăng công lực cực kì hiệu quả. Ngàn năm trước đây, Kím sí điểu các ngươi là một điểu tộc ngang ngược tự phụ. Sau khi trăm đắng ngàn cay lấy được Quân Thiên hoan, yêu lực của các ngươi tăng vọt một cách đáng sợ. Từ đó các người liền tự cao tự đại, cho rằng chỉ thống trị mặt đất là không đủ, các ngươi mơ mộng bao quát tam giới, vì vậy mà vọng tưởng đối nghịch với trời xanh. Tổ tông của ngươi, tên là Nguyên cái gì gì đó, ta sớm đã quên tên gã, đương nhiên khi đó cũng coi là hảo hữu của ta. Không ngờ hắn vì một cái tiên vị (chức quan trên Thiên Đình nhưng ta để vậy cho hay) mà bán đứng ta. Hắc hắc, nhược điểm của Vô Chi Kỳ ta, khắp thiên hạ già trẻ lớn bé đều biết mà ta cũng chẳng có hơi đâu mà che che giấu giấu, huống chi ta cũng không phải vì cái này mà thất thủ. Gã bán đứng ta, ta tất nhiên sẽ không thể cho gã sống yên ổn được liền lấy cắp Quân Thiên hoàn mà gã nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Chỉ vì sơ suất này của gã, tộc Kim sí điểu các ngươi chỉ trong một đêm đã mất đi phân nửa yêu lực, sa sút thảm hại, lại thêm đám tiên trên Thiên Đình kia lật lọng, cự tuyệt cấp tước vị cho các ngươi. Các ngươi ở Trung Thổ chọc phải cả đống rắc rối, cùng đường đành phải trốn ra đảo ngoài Tây cảnh. Không nghĩ tới, còn chưa tới một ngàn năm đã quay lại, lại còn mạo nhận môn phái tu tiên, lấy cái tên Ly Trạch cung, thật là nực cười! Các ngươi trăm phương ngàn kế muốn cứu ta, lấy lòng ta chẳng phải là vì một viên Quân Thiên hoàn cỏn con này thôi sao? Là vì giấc mơ bá chủ của các ngươi thôi sao? Tỉnh lại hộ cái đi! Lão nhân gia ta cũng lười phải chơi đùa với lũ kiến các ngươi."
Vũ Tư Phượng trầm mặc một chút mới nói: "Chuyện người vừa nói, ta lần đầu tiên nghe thấy. Nhưng ta cũng không muốn quản tiền duyên của ngươi với ai ra sao, ta chỉ hỏi ngươi, phải thế nào ngươi mới trả lại Quân Thiên hoàn ?"
Vô Chỉ Kỳ cười to, đoạn tiến tới bắt lấy cổ tay hắn, lực tay rất lớn khiến hắn vừa đau vừa có chút kinh hãi. Vô Chi Kỳ lại chỉ lớn tiếng nói: "Hảo! Nể mặt Chiến Thần đại nhân, ta nhất định sẽ trả lại quân Thiên Hoa cho các ngươi. Bất quá lão tử cùng Kim sí điểu các ngươi còn có ngàn năm ân oán, vẫn muốn tính cho rõ ràng!"
Vô Chi Kỳ cũng không giao ra Quân Thiên hoàn ngay lập tức, chỉ nói khi nào muốn ra sẽ tự đến Ly Trạch cung để trả. Nhiệm vụ này có coi là thành công hay không, Vũ Tư Phượng đến nay vẫn không rõ.
Thì ra hắn cũng đã gặp được Vô Chi Kỳ. Toàn Cơ nghe Tư Phượng kể lại hơi ngây người, muốn hỏi cho rõ ràng chuyện về Quân Thiên hoàn nhưng lại sợ đây là bí mật của từng môn phái, dù Vũ Tư Phượng bây giờ không còn là đệ tử Ly Trạch cung nữa nhưng nàng cũng không tiện hỏi.
"Sau khi ta và Liễu đại ca rời khỏi Âm phủ, huynh ấy bảo ta ở lại Khánh Dương nhưng ta từ chối. Đi du ngoạn khắp nơi sau đó tới Tây cốc. Vốn cũng định giống nàng, rời bến sang Hải ngoại thăm thú một phen, cũng là để tìm kiếm tộc nhân Kim sí điểu ở bên ngoài. Chỉ là trong lòng lại vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi, bởi vì một khi ly khai Trung thổ có lẽ cả đời cũng không trở lại được. Mà có lẽ cũng là bởi là trong lòng ta vẫn luôn ôm một tia hy vọng nàng sẽ tìm thấy ta."
Vũ Tư Phượng cười tự giễu, Toàn Cơ nhịn không được cầm lấy bàn tay hắn, dịu dàng: "Đã thế, vậy tại sao khi ta tới lại nói những lời nhẫn tâm đến vậy?"
Trên mặt hắn thoáng một vệt hồng khả nghi, quanh co nửa ngày cũng không thể rõ ràng nguyên cớ.
Có lẽ là bởi cái gọi là tự tôn nam nhân đáng hận của hắn?
Cũng có thể là bởi vì hận nàng, cho nên muốn nàng nếm chút đau khổ giống hắn?
Tóm lại, khẳng định rằng khi đó hắn cũng chẳng có chút ý tốt gì.
Toàn Cơ vờ tức giận há mồm cắn hắn, "Cái tên chết tiệt chàng! Nếu ta thực sự tức giận mà bỏ đi, chàng định thế nào?"
Vũ Tư Phượng để mặc nàng cắn, bàn tay lại mơn man tấm lưng trần của nàng, ôn nhu: "Nếu nàng chạy đi thật, ta chắc chắn sẽ lại đuổi theo. Ta thực là thảm thương mà."
Toàn Cơ rúc vào trong lòng hắn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: "Tại sao ta đến Khánh Dương vài chục lần, mà đều không gặp được Liễu đại ca?"
Hắn cười nói: "Nàng chớ quên, huynh ấy có thiên nhãn. Là ta nhờ huynh ấy đừng nói với nàng hành tung của ta. Huynh ấy biết là gặp phải nàng thì dấu diếm cũng không được, vì vậy mà mỗi lần nàng đến, huynh ấy đều ngay lập tức rời đi, khi nào nàng đi thì huynh ấy mới về. Ta tuy rằng ở Tây cốc nhưng cũng thường xuyên đến thăm huynh ấy, huynh ấy cũng nói với ta chuyện nàng đi khắp nơi tìm ta."
Lúc này Toàn Cơ mới hiểu vì sao khi tái ngộ tại đây, hắn lại chẳng có mấy ngạc nhiên, thì ra đã sớm biết nàng đi tìm hắn!
Nam nhân này, rõ ràng đã biết lại còn trốn tránh, thật là đáng chết.
Thì ra từ đầu đến cuối là nàng bị đùa giỡn.
Giận dữ, đang muốn đẩy hắn ra, lại quên mất hai người đang quấn chung một cái chăn, liền bị cả chăn và người nào đó đè lên, nhất thời trời đất quay cuống.
Thôi, thời gian còn dài, tính sổ với hắn sau cũng được.
Toàn Cơ mơ mơ màng màng nghĩ.
/45
|