Ý của Vũ Ti Phượng là, còn hai tháng nữa Thiên đế mới tới núi Côn Luân, trong khoảng thời gian này, nhóm bọn họ sẽ trở về Ly Trạch cung trước để giải quyết cho xong vụ Quân Thiên hoàn, cũng coi như là đỡ đi một chuyện. Ai ngờ còn chưa nói xong đã bị Vô Chi Kỳ không chút thương tình bác bỏ.
"Chẳng lẽ còn muốn lão tử đưa đến tận cửa sao?" Vô Chi Kỳ hỏi, giọng kiêu ngạo vô cùng khiến Vũ Ti Phượng không biết phải nói tiếp thế nào.
"Muốn lấy lại thì tự dẫn xác đến mà lấy đi. Để ta xem bọn chúng có bản lĩnh gì."
Toàn Cơ thấy Liễu Ý Hoan và Vũ Ti Phượng miệng đều ngậm tăm liền hỏi: "Vô Chi Kỳ, trước kia ngươi từng nói Ly Trạch cung phản bội ngươi, chuyện đó rốt cuộc là thế nào vậy?"
Vô Chi Kỳ dường như cũng không muốn trả lời vấn đề này, chống đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là Tử Hồ đẩy đấy mấy cái mới uể oải đáp lại: "Kiếp này của ngươi có một tỷ tỷ phải không? Ta hỏi ngươi, nếu như có một ngày tỷ tỷ của ngươi vì một món bảo bối nào đó là bán đứng ngươi cho kẻ thù, trong lòng ngươi sẽ có cảm giác gì?"
Vô Chi Kỳ nhún vai: "Trước kia ta cũng cảm thấy không thể, ta với người kia là huynh đệ bao năm, cùng nhau trải đủ hoạn nạn khó khăn, trước giờ chưa từng nghi ngờ đối phương. Khi đó có lời đồn, trên trời truyền xuống tin có thiên nhân tìm thấy món bảo bối bị mất đã lâu, cất trong bảo khố. Hai chúng ta đều dã tâm bừng bừng, cảm thấy chính mình chẳng có gì thua kém thần tiên trên trời, vậy cớ gì bọn họ có bảo bối để cất giữ mà chúng ta ngay cả cái rắm cũng không có. Sau đó, bọn ta liền tới núi Côn Luân, thừa dịp trời còn chưa sáng tỏ, lén lút trộm bảo vật của Thiên Đình... Aizz, các ngươi cũng biết đấy, bảo vật đó chính là Quân Thiên Sách Hải. Cuối cùng tên thần tiên đó thế nào thì ta cũng không biết, dù sao thì ta cũng chỉ ôm tâm tư trộm đồ mà tới thôi."
Vũ Ti Phượng lại hỏi: "Vị huynh đệ kia của ngươi muốn chiếm cả hai làm của riêng sao?"
Vô Chi Kỳ lắc đầu, cười nói: "Cũng không phải vậy. Một khi có Quân Thiên hoàn, yêu lực của gã sẽ không ngừng tăng lên, nên khi có được tất sẽ mừng rỡ khôn nguôi vì có được thần khí tốt. Mà việc trộm cắp này chỉ có mình ta làm, gã không đi nên nghi ngờ ta còn giấu giếm bảo bối khác không cho gã biết. Nghĩ lại cũng khéo kì lạ, việc ta trộm bảo vật rất nhanh đã bị các thần tiên phát giác, phái người xuống bắt ta. Đó cũng là lần đầu tiên ta dùng Sách Hải câu, chỉ khua dây một lúc mà các thần tướng hạ giới đã chết phân nửa. Vũ khí này thật lợi hại hết sức —— đương nhiên, một trận này cũng khiến uy danh của ta bay tới Thiên giới, trở thành cái đinh trong mắt bọn họ. Bọn họ bày trăm phương nghìn kế muốn chế phục ta, về sau mới phát sinh thành nhiều chuyện như vậy... Đó là chuyện lúc sau. Lại nói tới vị huynh đệ kia của ta, gã thấy Sách Hải câu có uy lực lớn đến vậy càng thêm khẳng định ta giấu gã bảo bối khác. Lần đầu tiên bọn ta xung đột lớn như thế, cuối cùng ta giận dữ ném Sách Hải câu cho gã để gã tự mình kiểm nghiệm. Nhưng Sách Hải câu vào tay gã thì đến ngọn cây cũng không móc trúng, chứng tỏ thần khí này không thích hợp với gã. Ta cho rằng gã thấy vậy cũng từ bỏ rồi, không ngờ gã ngoài mặt tỏ vẻ thân thiết như thường, trong lòng lại vẫn khăng khăng cho rằng ta giấu giếm gã. Aizz, thực ra ngay từ khi quen gã, ta đã biết gã là người hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt, cái gì cũng để trong bụng. Cũng giống như độc xà nham hiểm, chờ đợi thời cơ tốt nhất để cho đối phương một kích trí mạng."
"Thấy ta cứ dề dà chậm chạp mãi không đưa ra câu trả lời, Thiên đế ngay lập tức cho rằng chúng ta muốn mưu phản nghịch thiên, càng không nương tay, phái nhân mã hùng hậu tới gϊếŧ chúng ta. Bọn họ muốn hạ sát chiêu, chúng ta cũng không thể dâng cổ lên cho bọn họ chém được. Ở Nhân giới, ta bạn hữu đông đảo, ai ai cũng là người nhiệt huyết, không cần biết nguyên do đã tới giúp ta đối phó với Thiên giới, sự tình càng về sau càng lớn. Sau đó ta giận dữ cho người lên bao vây Thiên Đình, ta đột nhiên phát hiện ra rằng, sự tình phát triển đến mức này ta đã không thể nào không chế được. Ta làm tất cả không phải vì sở thích của bản thân mà chẳng qua chỉ tại nhất thời tức giận, cũng rất không có đạo lý. Thần tiên Thiên giới chết nhiều, hảo hữu của ta hy sinh cũng không ít, mà mọi người chết cũng chỉ vì ta nhất thời tùy hứng không suy nghĩ trước sau. Lúc đó ta quyết định sẽ đem trả lại bảo vật. Thiên giới muốn đánh muốn gϊếŧ thế nào, một mình ta chịu là được rồi. Ta thừa dịp vị huynh đệ kia không chú ý đi trộm Quân Thiên hoàn của hắn. Chính lúc đang chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp trả về Thiên giới thì gặp Chiến Thần tướng quân ——"
Toàn Cơ đang chăm chú nghe hắn kể chuyện xưa lại thấy hắn nhắc tới mình thì không khỏi sửng sốt, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình.Vô Chi Kỳ cười ha hả gật đầu: "Không sai, gặp phải ngươi đó. Ừm, sau khi gặp ngươi, ta đột nhiên có dự cảm không lành. Nói đến khả năng của ngươi, quả thật rất mạnh, mạnh kinh người luôn. Nhưng ta cũng không kém cỏi đến mức gặp phải ngươi liền thua —— cơ mà, ta... ta thích mỹ nữ, không nỡ hạ thủ nặng tay. Chuyện ngươi thắng ta cũng không có gì, quan trọng là tại sao Thiên giới lại nghĩ tới việc dùng một mỹ nữ Tướng quân đối phó với ta? Lúc đó ta đã mơ hồ cảm thấy có người bán đứng mình, đem nhược điểm thích mỹ nữ của ta nói ra. Nhưng thôi, dù sao thì yêu cái đẹp cũng là bản năng của con người, trước giờ ta cũng không hề giấu giếm cho nên cũng không hỏi lại đương sự.
Kết quả là bị ngươi cản lại, ta không thể đưa trả Thần khí, lại bị huynh đệ phát hiện ta trộm Quân Thiên hoàn của gã. Gã phát hỏa cũng lớn, trực tiếp trở mặt với ta. Nhưng gã lại muốn ta đưa Quân Thiên hoàn cho hắn, ta tất nhiên không thể làm vậy. Dù sao hai thứ này vốn không phải của bọn ta, rõ ràng là chỉ cần trả lại Thiên giới thì tất cả tội nghiệt một mình ta gánh, gã còn muốn lằng nhằng gì chứ?"
"Tiếp đó chúng ta ẩu đả một trận, gã không có Quân Thiên hoàn, tất không phải đối thủ của ta đành oán hận bỏ đi. Đang lúc ta đang tìm cách trả vật về với chủ thì Chiến thần đại nhân lần thứ hai xuất hiện trước mặt ta. Nhất thời phân tâm nên ta bị Thiên giới bắt. Chuyện sau đó đương nhiên không cần hỏi nữa, chính là tra tấn đó. Hừ, cuối cùng vẫn là lão tử chậm một bước, trước đó vốn còn muốn nói, ai nghĩ người trên Thiên giới lại giống ác bá vậy chứ. Đã vậy ta quyết không trả nữa, cho bọn họ tức chết thì thôi. Quân Thiên Sách Hải ở trong cơ thể ta, bọn họ muốn lấy, trừ phi gϊếŧ ta. Nhưng Thiên giới luôn tự xưng từ bi vi hoài, đã nói không gϊếŧ ta là không gϊếŧ thật, chỉ đem ta giam trong cái túp lều rách nát ở Địa ngục Vô Gian. Chớp mắt đã qua ngàn năm rồi, sau đó thì gặp các ngươi. Sự tình đại khái là vậy đấy."
Vô Chi Kỳ kể xong, uống một ngụm trà nhuận giọng, mặt đầy cảm khái. Chuyện xưa cũng coi như kinh nghiệm, một lần vấp ngã khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Rất nhiều chuyện kinh thiên động địa chỉ bắt đầu từ vài điều nhỏ nhặt. Khi hắn đi trộm Quân Thiên Sách Hải của Thiên giới có từng nghĩ tới một ngày kia chính mình trở thành một đại yêu ma khiến tam giới chấn động? Thế sự xoay vần, thật khiến lòng người thổn thức.
Vũ Ti Phượng trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Người bán đứng ngươi chính là vị huynh đệ kia phải không? Hẳn là Thiên giới đã ra điều kiện gì đó, không ngờ ngươi lại trộm lại Quân Thiên hoàn, khiến gã mất đi ưu thế đàm phán, cho nên mới bị ép lưu lại Nhân gian. Chắc do gã không cam tâm nên mới tập hợp tộc nhân, lấy cớ xây dựng thế lực để cứu ngươi, thành lập Ly Trạch cung... Trước đây ta chỉ biết Ly Trạch cung muốn hoàn thành một chuyện lớn, lại chẳng hề nghĩ tới việc này không chỉ đơn thuần là cứu người mà mục đích cuối cùng là lấy lại Quân Thiên hoàn. Chẳng lẽ bọn họ vẫn ôm ấp mộng tưởng lên Thiên đình làm thần tiên sao?"
"Chuyện này sao lão tử biết được?" Vô Chi Kỳ móc mũi, "Được rồi xem như lão tử cũng biết ngàn năm qua bọn họ thầm lặng chạy ngược chạy xuôi suy tính, cuối cùng cũng cởi bỏ được xích Định Hải trên người ta, Quân Thiên hoàn tất sẽ có ngày trả lại. Tuy vậy, ân oán trước kia không phải vẫn nên tính toán rõ ràng sao?"
Vũ Ti Phượng do dự một chút mới thấp giọng nói: "... Cũng đã nghìn năm rồi, vị huynh đệ năm xưa sớm không còn tại nhân thế, có lẽ đã chết vì nghĩ cách cứu viện cho ngươi, bây giờ lưu lại chỉ là hậu nhân, không thù không oán với ngươi, mong ngươi không đại khai sát giới."
Vô Chi Kỳ cười to, vỗ vỗ bả vai chàng, tiện tay bôi luôn c*t mũi(*) lên, nói: "Làm người phải có lương tâm, nhưng giờ lão nhân gia ta đây cũng thật xin lỗi ngươi, còn giảng giải cái gì lương tâm chính là ngu ngốc, ngươi có thể không làm cũng được. Ngươi đã bị tên phó cung chủ quái quỷ bức ép đến độ có nhà mà không thể về, cũng đã không còn là người của Ly Trạch cung nữa rồi, còn nói nghĩa khí cho bọn họ làm gì? Ngươi bị đần sao?"
Vũ Ti Phượng im lặng không đáp. Lương tâm sao? Có lẽ! Chỉ là chàng không nhẫn tâm làm vậy, một ngày Ly Trạch cung còn tồn tại cũng là chứng minh nguồn cội gốc rễ của chàng vẫn còn. Huống chi, ở đó cò có phụ thân chàng, tuy rằng Người đã hoàn toàn quên chàng rồi. Hủy diệt nó, chàng sẽ tứ cố vô thân. Cho dù chàng không thể trở về nhưng nơi đó cũng đã từng là nhà của chàng.
Chàng phẩy c*t mũi trên áo xuống rồi quệt lại lên tóc Vô Chi Kỳ (=.=|||), lãnh đạm nói: "Tùy ngươi."
"Tức giận à?" Vô Chi Kỳ cười xòa nhìn chàng, c*t mũi không có chỗ xử lí nên hắn đành bôi xuống dưới mặt bàn, "Ngươi khác chứ, ngươi là bằng hữu, ta có lẽ sẽ không làm chuyện có lỗi với bằng hữu."
Vũ Ti Phượng hừ một tiếng rồi cũng bật cười, đang định chuyển câu chuyện sang đề tài thoải mái thì chợt nghe Liễu Ý Hoan rên lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng "ầm" giòn vang, cái chén trong tay nện thật mạnh xuống mặt bàn. Mọi người đều kinh hãi, vội vàng quay sang xem xét, thấy hắn đang ôm ghì lấy Thiên Nhãn đã băng lại trên trán, da ở xung quanh đột nhiên nhăn lại, kèm theo gân xanh thi nhau nổi lên, dường như không ngừng lại được.
Vô số tia đỏ thẫm lọt qua kẽ tay, lòng bàn tay hắn dường như cũng đang run lên kịch liệt. Liễu Ý Hoan đột ngột nhảy lên rồi cuộn tròn người lại, lạnh lùng nói: "Có... Có người đến! Cẩn thận!"
Lời còn chưa nói xong, thân thể vẹo vọ, té ngã thật mạnh trên đất. Vũ Ti Phượng vội vàng qua dìu dậy, hắn đã hôn mê. Chỉ có Thiên Nhãn trên trán vẫn giật lên từng hồi khiến tất cả các thớ thịt cũng run rẩy theo, những tia máu đỏ thẫm chảy xuôi theo Thiên Nhãn đang dần khép lại. Khuôn mặt Liễu Ý Hoan rất nhanh đã nhuộm đầy máu tươi, trông cực kì đáng sợ.
Trong thời khắc mọi người đều đang hoảng loạn, chợt nghe ở ngưỡng cửa có người cao giọng nói: "Vô Chi Kỳ tiền bối thoát thân khỏi Âm phủ, vãn bối không thể nghênh đón kịp thời là có chỗ thất lễ, xin tiền bối thứ lỗi."
Mọi người quay ngoắt đầu lại, thấy tất cả khách khứa và tiểu nhị của khách điếm không biết đã chạy lên hết từ lúc nào. Mà đang đứng ở cửa là một nam tử mặc thanh bào, đeo mặt nạ Tu Lan, xem ra là người của Ly Trạch cung. Đứng đối diện với mọi người, trên tay cầm cái quạt nhìn chả ra lông chim gì, khoan thai phe phẩy. Không phải Phó cung chủ thì còn ai vào đây nữa?
- Vô Chi Kỳ mất vệ sinh qá
/45
|