Vô Chi Kỳ thấy hiện tượng kì lạ như vậy cũng cảm thấy mờ mịt, động tác túm người cũng dừng lại — Thực tế thì hắn cũng không định gϊếŧ người thật, chẳng qua là tâm tính bất trị nổi lên, muốn dọa bọn họ chút thôi. Mắt thấy sương mù máu bên ngoài ngừng lại ở đúng khung cửa, không tiến thêm nhưng cũng không tan đi. Hắn không nhịn được mà đẩy cửa sổ ra, vươn tay ra thăm dò. Ngón tay sau khi chạm vào màn huyết sương dày đặc thì 'Tê' lên một tiếng sau đó đầu ngón tay nóng rát đau đớn, như bị ăn mòn.
Hắn như có điểm suy nghĩ liền xoay người, đưa ngón tay bị thương lên miệng liếm. Tử Hồ ôm lấy cánh tay hắn, lộ ra thần sắc sợ hãi, thấp giọng nói: "Này...Là cái gì vậy?" Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói: "Ngươi không phải đối thủ của bọn chúng, đứng chờ ở đây, đừng xông ra, nguy hiểm." Nói rồi hắn đột nhiên cao giọng nói với ra: "Nghìn năm rồi không gặp, ngươi còn giả thần giả quỷ chơi cái trò trẻ con này? Đã tới thì sao không đường đường chính chính mà xuất hiện giải quyết sòng phẳng mọi chuyện? Lại còn bày vẽ ra sương mù máu, ngươi xem hại chết không ít người vô tội rồi đấy!"
Tử Hồ nhịn không được "Phụt" một tiếng rồi ôm bụng cười như nắc nẻ, ngó lên thấy đại ca áo đỏ vẻ mặt đã thối đến chẳng thể thối hơn thì vận hết tu vị mà bịt miệng, ôm cơ bụng đang co giật vì nhịn cười lại, lặng lẽ lui về sau mấy bước. Vô Chi Kì trợn mặt nói: "Xin người. Một ngàn năm rồi đó, bãi bể cũng đã hóa nương dâu rồi mà sao cái gu thẩm mỹ của ngươi vẫn chưa tiến hóa được thế? Nơi này cũng không phải sân khấu, ngươi vừa đi vừa xướng tuồng cho ai nghe thế?"
"Càn rỡ! Ngươi như vậy là muốn tìm chết phỏng?" Người kia vừa nói vừa ngân nga như hát, một câu vỏn vẹn vài chữ mà lên bổng xuống trầm đủ cả. Kết quả bạn nhỏ Vũ Ti Phượng của chúng ta đạo hạnh còn non không nhịn được thấp giọng cười hai tiếng. Tinh tế đánh giá người vừa tới, tuy rằng vóc dáng cao lớn, mình hổ thân beo, khí độ oai hùng, nhưng cánh tay bên phải lại có gì đó không đúng, tay áo rũ xuống phất phơ trong gió. Trong lòng Ti Phượng khẽ động, lục tìm trong trí nhớ khi Vô Chi Kỳ cùng mọi người đối ẩm lúc cao hứng có đề cập qua khi xưa hắn gϊếŧ chết Huyền Vũ, cướp đi của Chu Tước một cánh tay. Không lẽ nam tử áo đỏ này chính là Thần Tướng Chu Tước của Thiên giới?
(Kê là con gà đó mọi người :v)
Tình hình hiện tại thật quá kì dị. Thần thái Vô Chi Kì lúc nói câu đó cần bao nhiêu chế giễu có bấy nhiêu chế giễu, cần bao nhiêu ngả ngớn chòng ghẹo con gái nhà lành có bấy nhiêu ngả ngớn chòng ghẹo, thật sự có sức công phá thịnh nộ người đối diện, cũng đủ sức phá vỡ cái kìm nén đau khổ của cánh diễn viên quần chúng, làm đám đông xung quanh nửa phút trước còn sợ hãi lo lắng gào rú trong đám sương mù máu nay đã quên hết nguy hiểm chỉ biết ôm bụng cười bán sống bán chết. Chu Tước sắc mặt lúc hồng lúc trắng, thật lâu sau mới cắn răng phun ra được một câu: "Ngươi đang lấy lão tử ra làm trò cười?!" Câu nói này tâm trạng vô cùng, xem ra ban nãy là do hắn tức giận quá độ, hiện tại đã khôi phục ngữ điệu bình thường, thực là một quái nhân.
Vô Chi Kỳ đặt mông ngồi ở trên ghế, tiếp tục móc mũi, hàm hàm hồ hồ nói: "Nhiều lời như thế là đủ rồi. Ngươi xuống dưới này làm gì? Lão già Thiên đế kêu ngươi đem ta trở về? Vẫn nên đem đám chiến thần các ngươi trở về đi!"
Chu tước lạnh nhạt nói: "Cũng không phải! Bản tướng lần này hạ giới là phụng mệnh của Bạch Đế, đem Quân Thiên Hoàn thu hồi về Thiên cung, không để bảo vật của thần lưu lạc Hạ giới được."
"Ồ?" Vô chi kỳ có chút kinh ngạc, ngạc nhiên nói: " Chỉ Quân Thiên hoàn thôi à? Không đề cập gì đến Sách Hải câu ư? Bạch đế quả thực hào phóng, định đem Sách Hải câu tặng cho ta?"
"Càn rỡ!" Chu tước lại rống lên, "Ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích Thiên Đình lại phạm tội tày trời ăn cắp bảo vật của Thần, phải đem ngươi xử cực hình, đày xuống mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp không thể siêu thoát! Nhưng thượng tiên có đức hiếu sinh, không phải vì Thiên đế thương ngươi cô dũng, ngươi đã sớm hôi phi yên diệt nghìn lần rồi! Cư nhiên còn dám cò kè mặc cả! Nhanh chóng đem Quân Thiên hoàn giao nộp cho ta!"
Vô Chi Kỳ mang Quân Thiên Hoàn ra, xoay qua xoay lại trên đầu ngón tay, cười nói: "Nhứng ta lại không thích làm theo lời ngươi đấy.Có bản lĩnh thì ngươi tới đây mà cướp, nếu cướp được từ trong tay ta, ta dứt khoát không hai lời, trao trả cả Sách Hải câu và Quân Thiên Hoàn cho các ngươi!"
Chu tước thần sắc hơi động, đang định xuất thủ, chợt nghe phía sau có người lên tiếng: "Chậm đã! Nếu đã là thần tướng đại nhân vậy tiểu nhân trước xin có vài điều muốn hỏi."
Quay đầu, là một nam tử áo bào xanh mang mặt nạ Tu La, chính là Phó cung chủ. Chu Tước không cảm thấy yêu khí trên người kẻ đối diện, chỉ nghĩ là một phàm nhân bình thường liền nói: "Nói!"
Phó cung chủ điềm nhiên nói: "Dám hỏi thần tướng đại nhân, Ly Trạch cung đã phạm tội ác nghịch thiên gì vậy? Vì sao phải dung hình phạt tàn khốc đến mức đày đọa chúng ta?!" Y chỉ ra hướng ngoài cửa, chỉ vào mấy đệ tử Ly Trạch cung vừa mới chạy ra khỏi cửa lớn bị sương mù máu gây thương tích cùng mấy đệ tử bị sương mù máu bao phủ đã bị bào mòn máu thịt lẫn lộn, nhục thể biến dạng, nhất thời chưa chết ngay được, chỉ có thể giãy dụa, gào thét trong đau đớn, nhìn vô cùng thảm khốc.
Chu Tước sắc mặt hết sức khó coi, nửa buổi mới cứng nhắc đưa tay vò vò mớ tóc bóng láng như dải nước phía sau, chán nản nói: "Bản tướng...cũng không nghĩ đến bọn chúng đột ngột lao ra... Cái này, bản tướng..." Hắn lắp ba lắp bắp, cố mãi cũng không nặn được ra cái đạo lý gì, gấp đến độ trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn cùng tên gia hỏa Đằng Xà kia không giống nhau, không phải bất khả kháng hắn tuyệt không muốn sát sinh, bất quá tạo ra sương mù máu cũng chỉ vì muốn tạo bầu không khí của một vị thần bí ẩn, thuận tiện đem khách sạn bao phủ trong kết giới, chặn không cho người vô tội bên ngoài bị ảnh hưởng, ai nghĩ cư nhiên lại gϊếŧ chết nhiều người như vậy.
Hắn hối hận nửa ngày, cuối cùng vẫn là thở dài nói: "Thôi, lần này là bản tướng sai. Ta hứa sẽ bồi thường cho các ngươi, khi nào trở lại Thiên Đình, bản tướng sẽ thỉnh tội với Bạch đế , mặc dù những người kia mất mạng oan uổng nhưng nhất định sẽ có phúc trạch viên mãn, ngươi yên tâm."
Trên thiên giới Chu Tước cũng được xem như một thần tiên thành thật, hòa nhã, không phải người tâm tư khó dò, càng không ba phải như Ứng Long hay tùy tiện như Đằng Xà. Hắn một khi đã đáp ứng tuyệt đối sẽ thực hiện đến cùng. Hắn nói sẽ thỉnh tội chắc chắn sẽ thỉnh tội, điểm này Vô Chi Kỳ thập phần tin tưởng vì thế cười nói: "Nghìn năm rồi mà ngươi vẫn thành thật như vậy! Thấy ngươi thế này thực lòng lão tử cũng chả nỡ động thủ! Được rồi, Quân Thiên hoàn liền đưa cho ngươi!"
Hắn ném Quân Thiên hoàn về phía Chu Tước, không ngờ từ bên hông thoắt hiện một thân ảnh màu xanh nhanh như tia chớp cướp lấy Quân Thiên hoàn đang bay trên không. Chu tước hét lớn một tiếng, rút kiếm phi thân lên, kề sát cần cổ tên Trình Giảo Kim(*) đột ngột xuất hiện này, hắn thoáng sững sờ, chẳng phải chính là kẻ mới nãy còn dõng dạc đặt câu hỏi với hắn — Phó cung chủ Ly Trạch Cung, hắn nhìn lướt qua nam tử trước mắt lạnh nhạt nói: "Đây là thần khí, không phải thứ đồ phàm nhân như ngươi có thể lấy! Mau đưa ra đây!"
(*) Thường được dùng để chỉ kẻ hay nhảy ra chặn đường, phá bĩnh người khác. Mọi người đọc tích về ông này ở đây nhá!
Phó cung chủ gắt gao nắm chặt lấy Quân thiên hoàn trong tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay từng cơn nóng cháy cuộn lên, một luồng sức mạnh trào dâng từ lòng bàn tay cuồn cuộn chạy khắp tứ chi như dòng lũ, hắn cười to nói: "Quân Thiên hoàn! Quả thực là Quân Thiên hoàn!" Mắt thấy Chu Tước nâng tay muốn đoạt lại, hắn nhún chân khẽ điểm, phi thân bay lên cách mặt đất ba thước, cười nói: "Thần tướng đại nhân! Ngươi chớ quên một ngàn năm trước các ngươi đã hứa hẹn gì với tộc Kim sí! Với lực lượng hiện giờ của ta chẳng lẽ lại không lên được thiên giới hay sao?!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng quần áo vụn nát, từ những mạnh vụn của y phục bay xuống lộ ra dưới xương sườn là hai hàng trân châu đen. Hắn bọc Quân Thiên hoàn trong tay, quay người về phía trường kiếm của Chu Tước, đôi tay khẽ phất, cặp cánh khẽ mở ra, vung lớn, cùng động tác của đôi cánh hàng trân châu trên người lạch cạch rơi xuống. Toàn Cơ và Ti Phượng thấy tình cảnh trên thì lặng lẽ siết chặt tay nhau — bọn hắn không hẹn mà cùng nhớ đến đoạn hồi ức thống khổ hai năm trước tại Phù Ngọc Đảo, nhưng hiện tại cả hai đã ở đây, cùng nhau, mọi chuyện đều đã qua.
Chu Tước đuổi theo hai bước, đột nhiên phát giác có điều gì đó không thích hợp lạnh lùng nói: "Ngươi không phải phàm nhân! Ngươi là yêu!"
Toàn thân Phó cung chủ đều bị ánh kim quang rực rỡ bao bọc, sức mạnh mênh mông như biển khơi cuồn cuộn chảy trong từng dây kinh mạch nhỏ nhất trong cơ thể hắn, tán loạn, dâng trào và không ngừng tăng lên. Hắn ôm chặt lấy cánh tay đang nắm Quân Thiên hoàn, sáu phiến trên cánh vàng phía sau mở ra, ước chừng dài ba trượng, ánh sáng lấp lánh bao lấy từng sợi lông vũ óng ả, tiếng quạt cánh dữ dội mang theo một luồng sức mạnh bất tận khiến bất kể ai, dù là dân thường hay đệ tử Ly Trạch cung còn sót lại trong khách điếm, đều toàn thân đau đớn vô cùng, la hét thống khổ. Phó cung chủ không hề để tâm tới thảm trạng hoảng loạn xung quanh, y đã hoàn toàn đắm chìm trong thứ sức mạnh mới đầy mê hoặc của Quân Thiên hoàn.
"Thần tướng đại nhân! Cái gì là yêu quái, cái gì là con người, cái gì là thần tiên, cần gì phải phân chia rạch ròi đến thế? Chỉ cần có năng lực, một lòng vì thiên giới, yêu thì có làm sao? Ly trạch cung...Không! Ta đã đợi một nghìn năm! Nhanh đưa ta lên Thiên đình! Ta nguyện ý vì Thiên đế cống hiến sức mạnh, thảo phạt yêu ma!"
Chu tước cau mày nói: " Ngươi lạm sát kẻ vô tội. Tâm trí hoàn toàn bị yêu lực khống chế, nói gì đến việc vì thiên giới tận lực! Bản tướng lặp lại lần nữa, Quân Thiên hoàn là thần khí của thiên giới! Mau trả lại! Nếu không — đừng trách ta vô tình!"
Lời còn chưa dứt, vai chợt bị ai đó ai đó vỗ mạnh, hắn đột nhiên quay đầu, lại thấy đôi mắt hắc bạch phân minh của Vô Chi Kỳ đang ghim trên người Phó cung chủ: "Con khỉ lông vàng to gan ngươi đây là muốn..." còn chưa hét xong đã bị Vô Chi Kỳ bịt kín miệng, nghịch ngợm cười nói nhỏ: "Đừng ồn ào, nhìn xem ta phát hiện ra ai đây! Nguyên Lãng, thì ra ngươi chưa chết?"
/45
|