Đồ Văn Từ Lãm co rút vai lại bởi tưởng như chưởng nhả kình. Lão lườm Chí Hải :
- Nghĩa tử Nộ Chí Hải... Ngươi đừng quên ta là nghĩa phụ của ngươi đó. Cho dù ngươi có căn cơ học tuyệt kỹ “Vận công điều tức” thì ta vẫn có cách hóa giải tuyệt kỹ đó. Lúc bấy giờ đừng trách ta sao nỡ thẳng tay với ngươi.
Nghe Đồ Văn Từ Lãm nói, Chí Hải khoát tay :
- Chí Hải nói như thế chứ nào dám hỗn láo với nghĩa phụ.
Y giả lả cười :
- Chí Hải cũng biết mình thụ học thuật “Vận công điều tức” từ nghĩa phụ kia mà.
Đồ Văn Từ Lãm lườm Chí Hải :
- Ngươi biết như thế thì tốt.
Lão nói xong buông một tiếng thở dài.
Chí Hải giả lả cười với lão :
- Từ bây giờ Chí Hải đã có thể thay nghĩa phụ hành đạo được rồi.
- Ta cũng như ngươi, nhưng lúc nào ngươi cũng phải ở bên cạnh ta.
- Tất nhiên rồi, nghĩa phụ đang bị trúng độc, Chí Hải đâu thể bỏ người một mình được chứ. Nhưng...
Đôi chân mày Đồ Văn Từ Lãm cau hẳn lại :
- Ngươi muốn nói gì?
- Hê! Chỉ cần nghĩa phụ đừng đánh sau lưng Chí Hải là một. Thứ hai phải cho Chí Hải được tự do ăn uống chứ đừng bắt ăn đậu phụ chay như nghĩa phụ.
- Ngươi muốn ăn sao cũng được, ta cũng không cần đánh ngươi từ phía sau. Lúc này ta đang cần ngươi.
Chí Hải nhìn lão nghĩ thầm: “Lão nói phải giữ lời”.
Hai người lại tiếp tục rảo bước. Chí Hải vừa đi vừa nghĩ thầm: “Không ngờ chỉ mới thu nạp mỗi một công phu ‘Vận công điều tức’ của lão nghĩa phụ mà mình đã thay đổi hoàn toàn, cứ như là đại cao thủ. Nếu như lão chịu truyền thêm võ công cho mình dám Nộ Chí Hải là Thiên Hạ đệ nhất cao thủ lắm lắm”.
Ý niệm đó khiến Chí Hải phải liếc trộm Đồ Văn Từ Lãm. Chí Hải đâu biết rằng sự thay đổi trong nội thể của gã là do tình cờ mà thôi.
Có tiếng vó ngựa phi rầm rập hướng về phía hai người. Đồ Văn Từ Lãm lo lắng nói với Nộ Chí Hải :
- Nghĩa tử, ta nghĩ bọn người của Ôn Kình trại chủ kéo đến, phải tìm chỗ ẩn nấp thôi.
Chí Hải nhún vai, vỗ vào ngực :
- Nghĩa phụ đừng lo một khi đã có Chí Hải bên cạnh người, chỉ cần Nộ Chí Hải rống lên một tiếng là bọn lục lâm thảo khấu chạy thục mạng để cầu sinh, cần gì phải trốn.
Y mỉm cười nói :
- Lần này nếu nghĩa phụ thấy Chí Hải đúng là có căn cơ thu nạp võ học hơn người.
Y giả lả cười, nheo mắt nói :
- Nghĩa phụ sẽ truyền cho nghĩa tử một môn công phu nữa thì chẳng còn sợ bất cứ ai.
Đồ Văn Từ Lãm nhìn gã :
- Nếu ngươi chịu nghe lời ta thì ta sẽ truyền thêm mấy món công phu tuyệt nghệ.
- Chí Hải vô cùng cảm kích nghĩa phụ.
Y vừa thốt dứt câu thì hai mươi thớt ngựa rầm rập đến. Dẫn đầu đoàn tuấn mã đó là một tay đại hán lực lưỡng, vận võ phục đầu đội mũ, cổ tay được bọc ống đồng sáng ngời, và nhọn. Thớt tuấn mã bên cạnh chẳng ai xa lạ mà chính là gã Phó trại chủ Giả Hình.
Thấy Giả Hình, Chí Hải đoán ra ngay đại hán lực lưỡng kia chính là Ôn Kình trại chủ. Ôn Kình trại chủ phi thân xuống đất nhìn Đồ Văn Từ Lãm.
Dù biết người đối mặt với mình là Ôn Kình trại chủ lục lâm trấn Hàn Đàm, nhưng Chí Hải vẫn chống nạnh, ra vẻ oai phong, chẳng biết sợ là gì, bởi y thị vào võ công của mình.
Gã Trại chủ Ôn Kình khoát tay. Những gã kia đồng loạt rời lưng ngựa xếp thành hàng ngang chặn đường Chí Hải và Đồ Văn Từ Lãm.
Ôn Kình lừ mắt định vào mặt Chí Hải gằn giọng nói :
- Tiểu tử hẳn là Chí Hải, và lão già bên cạnh là Nhất Ngôn Thiên Tuế Đồ Văn Từ Lãm?
Chí Hải khẳng khái gật đầu :
- Không sai. Còn đại huynh chính là Ôn Kình trại chủ?
- Tiểu tử biết bổn Trại chủ?
Chí Hải cười hề hề, chỉ Giả Hình :
- Thấy người này, Chí Hải đủ đoán biết người là Ôn trại chủ. Ôn trại chủ hẳn đã nghe Giả tôn giá nói về Chí Hải?
Ôn Kình gật đầu :
- Bổn Trại chủ có nghe Phó yrại chủ nói về tiểu tử.
Chí Hải nheo mắt :
- Thế Trại chủ nghe Giả phó trại chủ nói về Chí Hải thì có sợ Chí Hải này không?
Ôn Kình trợn mắt tưởng chừng như hai con ngươi sẽ rơi ra khỏi tròng. Gã gằng từng tiếng :
- Nếu như bổn Trại chủ sợ tiểu tử thì đã không dám đến đây đối mặt với ngươi.
- A! Nói như thế Trại chủ hoàn toàn không sợ Nộ Chí Hải.
Y tằng hắng lấy giọng nói tiếp :
- Chí Hải nói cho Trại chủ biết. Chỉ cần Chí Hải lấy hơi rống to một tiếng thì cũng đủ giết người. Nhưng tâm thì chẳng muốn giết ai cả. Trại chủ biết điều đó mà đừng ép buộc Nộ Chí Hải rống lên đó.
Ôn Kình gạt ngang :
- Bổn Trại chủ biết thần công siêu phàm của tiểu tử, nhưng ta không phải là kẻ tham sinh sợ chết. Ôn mỗ đường đường là một Trại chủ Hàm Đàm trấn, chẳng lẽ lại rút đầu, rút cổ trước một gã tiểu tử vô danh thì võ lâm đâu còn xem Ôn mỗ ra gì nữa.
- Ý, Trại chủ đừng tự thị như vậy. Đứng trước mặt Trại chủ là Nhất Ngôn Thiên Tuế đó.
- Bổn Trại chủ không cần biết hai người là ai. Nhưng nếu hai người muốn rời khỏi địa phận của Ôn mỗ thì phải trao lại Điệp Bội.
Chí Hải đanh mặt, gắt giọng nói :
- Hóa ra chủ đích của Ôn trại chủ không ngoài báu vật Điệp Bội.
- Không sai.
- Đòi báu vật Điệp Bội của nghĩa phụ không biết đây có đúng là lệ của Ôn trại chủ không?
- Cái lệ của bộn Trại chủ đặt ra như vậy đó.
- Vậy là cái lệ mãi lộ. Đúng là lục lâm thảo khấu, chặn đường cướp của giữa ban ngày ban mặt. Hôm nay Nộ Chí Hải cần phải dạy cho Ôn trại chủ cái lẽ đạo làm người mà bỏ nghiệp thảo khấu lục lâm.
Nghe Chí Hải thốt ra lời nói, Ôn Kình giận đến biến sắc mặt. Y gầm lên :
- Tiểu tử vô danh dám thốt ra lời nói xúc xiểm với bổn Trại chủ ư?
Ôn Kình vừa nói vừa hoành tay ra sau lưng rút ngọn đại đao. Chỉ mới thấy cây đại đao trên tay Ôn Kình, Chí Hải đã chột dạ lo lắng. Y nhẩm đoán trọng lượng của ngọn đao kia hẳn không dưới năm mươi cân. Nếu như Ôn Kình dụng đại đao đó mà công thẳng vào y thì chẳng khác nào gã đao phủ dụng đao chặt đầu tử tội, hoặc hơn thế nữa.
Ôn Kình đã rút đao, Chí Hải vội vã rít thâu một luồng chân khí căng phồng lồng ngực. Y nhìn Ôn Kình nói :
- Trại chủ buộc Chí Hải này sử dụng tuyệt học “Vận công điều tức”. Có chết thì đừng trách Nộ Chí Hải.
Nghe Chí Hải nói, Ôn Kình nghênh mặt :
- Tiểu tử vừa nói gì?
- Ôn trại chủ nghe Chí Hải nói đến võ công “Vận công điều tức” của Nhất Ngôn Thiên Tuế sợ rồi ư?
Đôi chân mày của Ôn Kình nhíu hẳn lại :
- Bổn Trại chủ những tưởng ngươi dụng thuật “Sư Tử Hống” của Phật môn chứ đâu dụng thuật “Vận công điều tức”. Bộ ngươi hết muốn sống rồi hay sao mà dụng “Vận công điều tức”.
Chí Hải lắc đầu :
- Ôn trại chủ nói nhăng nói cuội, Chí Hải chẳng hiểu gì cả. Thuật “Vận công điều tức” của Chí Hải thì Giả phó trại chủ đã từng chứng kiến rồi, hẳn y phải nói với Trại chủ chứ.
Ôn Kình bật cười chỉ Chí Hải :
- Để ta thử xem thuật “Vận công điều tức” của tiểu tử như thế nào và có thể chịu nổi một đao của ta hay không.
- Được! Trại chủ đã muốn thì Chí Hải chìu Trại chủ.
Thốt dứt câu, Chí Hải gồng người, phùng mang trợn mắt, bụng phình to. Thấy bộ tạng của Chí Hải bất giác Giả Hình lui lại ba bộ nói với Ôn Kình :
- Nghĩa phụ! Sao thuật “Vận công điều tức” lại không có tác dụng gì với gã Trại chủ Ôn Kình vậy?
Từ Lãm buông tiếng thở dài khẩn trương nói :
- Ngươi không vận dụng đúng sự luân chuyển nguyên ngươn Tiên Thiên trong nội thể của ngươi.
- Nguyên ngươn Tiên Thiên là cái gì?
- Ta không biết nói như thế nào cho ngươi hiểu. Nếu lúc này ngươi không dụng được nguyên ngươn Tiên Thiên thì xem như ta và ngươi chết chắc rồi.
Ôn Kình lên tiếng :
- Tiểu tử! Đến lượt bổn Trại chủ bồi tiếp ngươi một đao đây.
Ôn Kình vừa nói vừa múa ngọn đại đao vù vù. Thấy gã múa đao mà xương sống của Nộ Chí Hải đã lạnh ngắt, gai gai.
Chí Hải thét lên :
- Dừng tay...
Ôn Kình thu hồi đao đanh mặt nhìn Chí Hải :
- Ngươi muốn nói gì trước khi tiếp nhận Đại đầu quỷ đao của bổn Trại chủ.
Chí Hải cười mỉm nói :
- Khi nãy Chí Hải mới vận công thi triển thuật “Vận công điều tức” vòng sơ khai, do đó nó chẳng có tác dụng gì với Ôn trại chủ. Nếu Trại chủ là người có bản lĩnh thì dám chịu cho Chí Hải thi triển lại lần nữa không?
Ôn Kình nhíu mày. Y suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Được! Nếu như lần này tiểu tử dụng thuật “Vận công điều tức” mà chẳng làm gì được. Ôn mỗ bắt ngươi phải trao lại Điệp Bội cho bổn Trại chủ chứ.
- Nếu thuật “Vận công điều tức” của Chí Hải không có tác dụng thì rõ ràng Chí Hải và nghĩa phụ đã roi thỏm vào tay Ôn trại chủ rồi. Lúc bấy giờ Trại chủ muốn làm gì thì làm. Chí Hải chỉ còn biết khoanh tay chờ chết thôi.
Giả Hình lên tiếng :
- Nói như vậy tiểu tử chỉ có mỗi một thuật “Vận công điều tức” thôi ư?
Chí Hải gật đầu :
- Ừ! Nghĩa phụ Nhất Ngôn Thiên Tuế chỉ mới truyền thụ cho Nộ Chí Hải mỗi một thuật “Vận công điều tức” thôi.
Đồ Văn Từ Lãm nghe Chí Hải nói mà bực bội nạt :
- Ngươi ngu như một con trâu, có gì phải nói huỵch toẹt cho đối phương của ngươi biết.
Chí Hải nghe lão chửi bực bội nhìn lại :
- Thì Chí Hải có sao nói vậy. Nếu như thuật “Vận công điều tức” của nghĩa phụ chẳng có tác dụng gì thì Chí Hải đâu còn thuật gì để đối phó với họ.
Y cau mày gắt giọng nói với Đồ Văn Từ Lãm :
- Cũng tại nghĩa phụ ích kỷ mà thôi.
Ôn Kình gằn giọng nói :
- Tiểu tử nói gì thế, sao còn chưa thi triển thuật “Vận công điều tức” của ngươi đi.
Chí Hải quay lại đối mặt với Ôn Kình :
- Trại chủ đã sẵn sàng chưa?
- Bổn Trại chủ cần gì phải sẵn sàng với cái trò con nít đòi vú mẹ của tiểu tử chứ.
- Nếu vậy Ôn trại chủ có chết cũng đừng trách Nộ Chí Hải này nhé.
Chí Hải nói xong lấy hơi căng phồng lồng ngực, bụng phình to, trợn mắt phùng má rống lên lồng lộng. Lần này rống Chí Hải nhắm cả hai mắt. Y tưởng tưởng khi mở mắt ra sẽ thấy Ôn Kình lẫn đám thuộc hạ lục lâm sẽ bò lăn dưới đất, nhưng khi mở mắt thì vẫn nhận ra Ôn Kình trại chủ cùng những người kia dửng dưng chẳng có chút biểu hiện gì trên mặt.
Chí Hải nhìn Giả Hình buột miệng hỏi :
- Giả tôn giá có thấy gì lạ không?
Giả Hình lắc đầu :
- Giả mỗ chẳng thấy gì lạ cả. Tiếng rống của ngươi không như ở tửu quán của chúng ta. Nó tợ như tiếng khóc của đứa trẻ đòi bú.
Chí Hải đỏ mặt, gãi đầu :
- Sao lạ vậy cà.
Y hỏi Đồ Văn Từ Lãm :
- Sao lạ vậy nghĩa phụ?
- Ta không biết. Chắc có lẽ cái số của ta và ngươi đến đây đã tận.
Chí Hải lắc đầu :
- Chí Hải đâu muốn chết.
Y vừa nói vừa thò tay vào túi áo lấy ra chiếc tráp Điệp Bội chìa với phía Ôn Kình, Chí Hải nói :
- Chỉ cần Ôn trại chủ mở sinh lộ thì đây...
Chí Hải chưa kịp nói hết câu thì Ôn Kình đã hoành đao nhảy xổ tới. Bởi y thấy chiếc tráp trên tay Chí Hải. Vừa nhảy xổ tới vừa vung ngọn Đại quỷ đầu đao bổ xuống tợ như người tiều phu đốn củi nhắm đỉnh đầu Nộ Chí Hải. Tay ra đao miệng thì nói :
- Ông trời biệt đãi bổn Trại chủ.
Thân ảnh của Nộ Chí Hải những tưởng sẽ bị chẻ ra làm hai bởi ngọn Đại đầu quỷ đao của Ôn Kình. Đến ngay cả Đồ Văn Từ Lãm là người đã từng bôn ba trên chốn võ lâm giang hồ, cũng phải nhắm mắt không dám nhìn cảnh đó xảy ra ngay trước mắt mình.
Tất nhiên Chí Hải chớp thấy đao pháp của Ôn Kình bổ xuống mình. Gã muốn tránh nhưng chẳng biết tránh như thế nào, muốn đỡ cũng chẳng biết đỡ như thế nào, gần như gã chỉ phản ứng theo bản năng tự vệ, xòe hữu thủ đỡ lấy ngọn đao nặng trên năm mươi cân cùng với nội lực kinh hồn của gã Trại chủ trấn Hàn Đàm.
Chí Hải thét lên :
- Nghĩa phụ cứu con với.
- Ầm...
Tiếng sấm động nổ ngay trên đầu Chí Hải. Y những tưởng mình bị sét đánh vào đỉnh đầu, Chí Hải nhắm tịt hai mắt mà cảm nhận chung quanh như có giông to gió lớn quấn lấy thân pháp mình.
Y nghĩ thầm: “Ta đang trên đường xuống Diêm cung gặp Diêm chúa. Nghĩa mẫu ơi có linh thiêng rước hồn của con theo với”.
Chung quanh Chí Hải là sự im lặng. Y cũng chẳng dám mở mắt bởi sợ đối mặt với hai gã hắc bạch vô thường, hay lũ đầu trâu mặt ngựa của Diêm chúa.
Chí Hải chợt nghe tiếng Đồ Văn Từ Lãm :
- Chí Hải...
- Nghĩa phụ đó à. Người cũng chết cùng một lượt với nghĩa tử sao. Sao lại cứ theo nghĩa tử như bóng với hình vậy.
- Ngươi mở mắt ra xem.
Chí Hải mở mắt.
Y há hốc miệng không thể nào tưởng tượng được. Cách y bốn trượng, gã Trại chủ Ôn Kình nằm bò dưới đất với cánh tay phải gãy tiện, nát bét. Còn gã Phó trại chủ Giả Hình thì đã bị mất đầu, những gã khác dang lấm la lấm lét nhìn Chí Hải.
Chí Hải ngơ ngác hỏi Đồ Văn Từ Lãm :
- Nghĩa phụ, chuyện gì vừa xảy ra? Ai đã cứu sống chúng ta.
Chí Hải rờ tay khắp người :
- Nghĩa tử vẫn còn sống à?
- Ngươi vẫn còn sống.
- Thế chuyện gì đã xảy ra?
- Ta những tưởng đại đầu đao của gã Ôn Kình kia đã chẻ thân ngươi làm hai, không ngờ nguyên ngươn Tiên Thiên trong nội thể ngươi phát tác tạo thành kình lực vô biên, đẩy bật lưỡi đao khỏi tay gã. Lực kình uy mãnh kia đã đập gãy tay gã Ôn trại chủ còn phản hồi đao công, lia đứt đầu Giả Hình.
Chí Hải há hốc miệng, mãi một lúc sau nói :
- Có chuyện đó ư? Sao lạ quá.
- Chính như ta cũng không biết.
- Nghĩa phụ không biết thì sao Chí Hải biết được.
Y giơ hai bàn tay đến trước :
- Chí Hải đâu muốn giết người... Chí Hải...
Đồ Văn Từ Lãm nhanh tay đoạt lấy chiếc tráp trong tả thủ của Chí Hải.
Y nhìn lão :
- Nghĩa phụ...
Đồ Văn Từ Lãm nghe Chí Hải gọi tên mà lạnh người. Lão tưởng Chí Hải sẽ giật lại chiếc tráp chứa Điệp Bội liền giả lả nói :
- Nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy.
Chí Hải cười mỉm.
Đồ Văn Từ Lãm buông một tiếng thở dài, y đặt chiếc tráp trở lại tay Chí Hải. Y thản nhiên cho chiếc tráp vào ngực rồi nói.
- Nghĩa tử giữ nó dùm nghĩa phụ. Mà có cũng là của nghĩa mẫu của Chí Hải, nghĩa tử phải giữ thôi.
Sau khi cho chiếc tráp vào ngực áo, Chí Hải mới nhìn lại Ôn Kình.
- Ôn trại chủ giờ đã biết sự lợi hại của Chí Hải chưa.
Ôn Kình thều thào nói :
- Tiểu tử muốn giết thì cứ giết, đừng nhiều lời.
Chí Hải khoát tay :
- Chí Hải không phải là hạng người đa sát. Nhưng một chưởng của Chí Hải hôm nay đủ cho Ôn trại chủ thấy thế nào là đúng, thế nào là sai. Ông bà xưa có câu “gieo gió thì gặt bão”. Hôm nay xem như Trại chủ đã gặp bão. Hy vọng Trại chủ sẽ lấy việc làm hôm nay mà xét lại cái lệ của người.
Ôn Kình nhắm mắt. Thấy Ôn Kình nhắm mắt, Chí Hải bất giác xúc động hỏi :
- Nghe Chí Hải nói, Ôn trại chủ xúc động khóc đó à.
- Ta không ngờ một Trại chủ lại có cái ngày này. Cái ngày bổn Trại chủ phải cầu sinh một tiểu tử vô danh.
- Ha... Cứ xem như Trại chủ gặp may được diện kiến một đại thiện nhân thôi mà.
Chí Hải quay lại Đồ Văn Từ Lãm :
- Nghĩa phụ, chúng ta đi thôi.
Hai người rảo bước đi ngay trước mặt bọn thuộc hạ của Ôn Kình. Nhưng chẳng một ai dám vọng động đến họ.
Chí Hải im lặng đi bên cạnh Đồ Văn Từ Lãm. Y suy nghĩ mông lung và tự hỏi mãi một mình về hiện tượng kỳ lại trong nội thể, y càng thắc mắc thì lại càng rối như tơ vò, thỉnh thoảng cố ý đẩy hữu thủ vào một áng cây đại thụ, nhưng lại chẳng có dư kình nào phát tác.
Đồ Văn Từ Lãm liếc trộm Chí Hải với ý nghĩ: “Tiểu tử! Ngươi chẳng biết gì cả. Hiện tại trong nội thể ngươi là nguyên khí của ta. Ngươi chẳng khác Nhất Ngôn Thiên Tuế đối với ngày trước, nhưng một khi ta thu hồi được nguyên ngươn đã bị mất thì ngươi lại trở thành một tiểu tử vô dụng chẳng ra gì”.
Hai người đi ngang qua một ngôi cổ miếu hoang vắng, bất giác Chí Hải dừng bước.
Đồ Văn Từ Lãm hỏi Chí Hải :
- Sao ngươi lại dừng bước?
- Nghĩa tử vừa mới nghe tiếng nấc nghẹn phát ra từ trong ngôi cổ miếu này.
- Ta có nghe thấy gì đâu.
- Chẳng lẽ Chí Hải lại nghe lầm.
- Cho dù có nghe thì cũng mặc kệ. Ta và ngươi cần phải đến “Huyệt Đài Trang Kim Đỉnh sơn” để gặp Hắc Điệp Du Thiếu Hoa.
Chí Hải gãi đầu :
- Chí Hải đâu biết Huyệt Đài nào mà đến.
- Ta đưa ngươi đến. Kim Đỉnh sơn chỉ còn cách đây không đến hai mươi dặm.
- Lúc này trời tối rồi, mai đi cũng được, can gì nghĩa phụ gấp như vậy.
Chí Hải lại lắng nghe rồi nói :
- Đúng thật rồi! Rõ ràng Chí Hải nghe có tiếng nấc nghẹn nghẹn trong ngôi miếu hoang này.
Y lưỡng lự rồi nói tiếp :
- Lại là tiếng nấc nghẹn của nữ nhân nữa.
Đồ Văn Từ Lãm cáu gắt nạt :
- Nữ thì đã sao.
- Nam tử đại trượng phu đâu thể thấy người bị nạn mà bỏ đi huống chi lúc này lại đang mang một thân võ học “Vận công điều tức”. Đến ngay cả gã Trại chủ trấn Hàn Đàm còn phải thảm bại dưới tay.
- Ngươi chỉ gặp may thôi.
- Sao nghĩa phụ lại nói Chí Hải gặp may.
- Ta nói ngươi gặp may thì cứ tin ta đi.
Chí Hải giả lả cười :
- Đã gặp may thì nhứt định sẽ gặp may nữa. Nghĩa tử vào trong cổ miếu kia xem coi ai khóc.
Y nói xong rảo bước hướng đến cổ miếu hoang không cần nghe Đồ Văn Từ Lãm có cản hay không.
Đúng như Chí Hải đoán, khi chân y bước đến những bậc tam cấp dẫn vào gian chính miếu thì nghe rõ tiếng nấc nghẹn của nữ nhân. Vốn Chí Hải nghe được tiếng nấc đó, chẳng qua trong một lợi thế của gã giờ đã tiềm ẩn chân ngươn Tiên Thiên của Đồ Văn Từ Lãm.
Nghe tiếng nấc nghẹn của nữ nhân, Nộ Chí Hải chạnh lòng. Y bước hẳn vào cổ miếu hoang. Đập vào mắt Chí Hải là tấm lưng trần của nữ lang nằm gục trưóc bệ thần thổ địa. Thân mai thanh mảnh của nàng thỉnh thoảng lại nhấc lên cùng với những tiếng nghẹn ngào, ngoài bờ lưng với bờ vai trắng toát như ngọc chẳng một vết tỳ, bên cạnh nàng là chiếc gậy có dính đầu lâu. Chính chiếc đầu lâu trượng đó khiến cho Chí Hải rợn xương sống. Y nghĩ thầm: “Chẳng lẽ vị cô nương kia bị đem tế cho thần ngôi miếu này”.
Thấy cây lâu trượng, Chí Hải muốn bỏ đi nhưng ý nghĩ kia buộc y phải dừng lại.
Chí Hải bước đến sau lưng nữ lang nhưng nàng vẫn gục mặt dưới bệ thờ không ngẩng lên.
Chí Hải nhỏ giọng gọi :
- Cô nương...
Nghe tiếng Chí Hải, nàng quay ngoắt lại, vội vã khoác áo. Nàng trừng mắt nhìn gã :
- Ngươi là ai?
- Ơ... Tại hạ... Tại hạ là Nộ Chí Hải.
- Tại sao ngươi dám xông vào ngôi miếu này?
Giọng nói của nàng có vẻ phẫn uất. Nghe nàng thốt ra lời đó bằng giọng phẫn uất, Chí Hải bất giác cau mày, lộ vẻ khó chịu. Y thở hắt ra một tiếng.
- Nàng đã không biết lòng tốt của ta còn giở giọng chua ngoa nữa.
- Lòng tốt của ngươi ư?
Nàng chỉ tay ra ngoài cửa cổ miếu :
- Mau biến khỏi mắt của bổn cô nương, nếu không đừng trách “Bạch Khô Lâu” này xuống tay tàn độc.
Chí Hải lắc đầu, lườm Bạch Khô Lâu. Nàng cúi mặt xuống nhặt ngọn Lâu trượng. Thấy nàng nhặt ngọn Lâu trượng, Chí Hải hốt hoảng phân bua :
- Ê... Ê... Tại hạ chẳng qua đi ngang cổ miếu nghe tiếng khóc của cô nương nên tò mò vào đây. Ý tại hạ nghĩ cô nương là vật tế thần cho ông thần cổ miếu này mà muốn ra tay nghĩa hiệp. Chứ không có ý gì khác đâu nhe. Nếu cô nương cảm thấy không cần Nộ Chí Hải thì thôi, làm gì mà hằn học với ta chứ?
Bạch Khô Lâu cắt giọng quát :
- Đi ngay đi, nếu muốn sống.
Chí Hải nhún vai :
- Mặc nhiên là ta muốn sống rồi.
- Muốn sống thì đi đi.
Hừ nhạt một tiếng, Chí Hải nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi thu nhãn của nàng tròn xoe trong vắt, vừa mơ mộng vừa đoan thục khiến y phải nghĩ thầm: “Ả này có đôi mắt đẹp như vậy mà chua ngoa quá. Không chừng ả vào đây để tự vẫn cũng nên”.
Chí Hải gãi đầu :
- Tất nhiên tại hạ sẽ rời ngay khỏi ngôi cổ miếu ôn dịch này. Nhưng trước khi tại hạ đi, xin hỏi cô nương một điều.
- Ta không có gì để ngươi hỏi cả.
- Tại hạ chỉ lo cho cô nương mà thôi. Chẳng hay tại vì sao cô nương lại khóc. Phải chăng cô nương bị tình phụ.
Bạch Khô Lâu đanh mặt gắt giọng nói :
- Chuyện của ta không can dự đến ngươi. Đi đi nếu muốn sống.
Thở hắt ra một tiếng, Chí Hải nói :
- Được rồi đi thì đi. Nhưng nữ nhân đi tìm miếu hoang khóc lóc than vãn chắc chắn là bị tình phụ. Một khi bị tình phụ thì họ hay hành động hồ đồ tìm đến cái chết. Những kẻ nhân đó không đáng để Nộ Chí Hải quan tâm.
Y nhún vai :
- Cô nương nên nhớ, có chết thì cũng không chết vì tình. Bởi cô nương có chết vì tình thì gã tình lang của cô nương cũng sẽ chạy theo một bóng hình khác.
- Ngươi nói nhăng, nói cuội gì thế, muốn sống thì mau nhanh chân mà chạy đi.
Chí Hải cù cưa :
- Tất nhiên tại hạ rất muốn sống rồi, cũng đâu cần thiết phải chạy.
Nhún vai tỏ thái độ kẻ cả, Chí Hải chấp tay sau lưng toan bỏ đi. Y vừa mới dợm biết đi thì nghe tiếng sấm chưởng nổ ngay bên ngoài mái hiên ngôi cổ miếu thần hoàng.
- Ầm...
Từ bên ngoài, Đồ Văn Từ Lãm tợ một hòn đá bị quẳng vào trong cổ miếu, va thẳng vào vách.
- Bình...
Lão nằm duỗi dài bất tỉnh. Chí Hải hồn siêu phách lạc, toan chạy đến đỡ lấy Đồ Văn Từ Lãm, nhưng Bạch Khô Lâu đã nhanh tay hơn, lách bộ lướt tới thộp lấy hổ khẩu của y. Bằng một thủ pháp cực kỳ quái dị, nàng hoành tay Chí Hải đặt vào yết hầu mình rồi nhanh miệng nói :
- Nếu ngươi muốn sống thì phải dùng Tô Ái Mỵ này làm vật đổi mạng.
- Ơ...
Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ cướp lời Chí Hải :
- Đây không phải là lúc để ngươi thắc mắc và tìm nguyên nhân vì sao ta hành động như vậy.
Nàng vừa thốt dứt câu thì từ ngoài cửa Khô Lâu Quái Kiệt trong bộ thụng y bước vào. Lão sững bước ngay ngưỡng cửa nhìn Chí Hải và Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ. Chí Hải định nhãn nhìn Khô Lâu Quái Kiệt. Nhìn vào đôi thần nhãn xanh rờn với ánh ma tàn khốc và khủng bố, Chí Hải những tưởng mình đang đối mặt với quỷ dữ nơi chốn A tỳ. Sự liên tưởng đó khiến cho xương sống gã lạnh ngắt, và trán đổ mồ hôi.
Khô Lâu Quái Kiệt chống ngọn lâu trượng có chiếc sọ đỏ ối trầm giọng nói :
- Tiểu tử! Ngươi đang run sợ?
Chí Hải buột miệng đáp lời :
- Đúng! Ta đang run sợ.
- Tiểu tử sợ hãi khi đối nhãn với ta.
- Đôi thần nhãn của tôn giá khủng khiếp quá, Nộ Chí Hải này phải sợ chứ. Không phải một mình Chí Hải sợ đâu, mà tất cả ai khi gặp tôn giá cũng đều sợ. Bộ tướng của tôn giá trông chẳng khác gì Diêm chúa.
- Ta còn hơn cả Diêm chúa.
Chí Hải gật đầu. Y toan hạ tay xuống nhưng Bạch Khô Lâu đã giữ tay y lại, truyền âm nhập mật nói :
- “Sao công tử lại thốt ra những lời thô thiển như thế, vậy nếu công tử buông ta ra thì mạng của công tử xem như hết”.
Chí Hải thở gấp với sự hồi hộp hiện rõ trên dung diện.
Khô Lâu Quái Kiệt trầm giọng nói :
- Ngươi đã sợ ta, vậy có tuân theo lời của ta không?
- Ta sợ! Nhưng ta không muốn chết.
- Hãy buông thiếu nữ kia ra đi.
- Tôn giá nói sao?
- Ta lệnh cho ngươi buông nàng ra.
Chí Hải ngơ ngẩn đáp lời Khô Lâu Quái Kiệt :
- Chí Hải đâu có giữ nàng?
Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ nghe Chí Hải nói vậy buộc lên tiếng :
- Ngươi nói không khống chế ta thế sao thủ công cứng như thép của ngươi lại đặt vào yết hầu của ta.
Chí Hải toan đáp lời nàng thì Tô Ái Mỵ đã lườm gã. Nhận ra cái liếc mắt đầy ẩn ý của Tô Ái Mỵ. Chí Hải hiểu ngay ẩn ý của nàng.
Y nhìn lại Khô Lâu Quái Kiệt :
- Chỉ cần tôn giá để cho Nộ Chí Hải và Nhất Ngôn Thiên Tuế Đồ Văn Từ Lãm đến đỉnh Kim Sơn thì tại hạ chẳng bao giờ dám đụng đến da thịt của vị cô nương này.
Khô Lâu Quái Kiệt quay phắt lại chiếu sát nhãn vào Đồ Văn Từ Lãm :
- Nhất Ngôn Thiên Tuế là lão già kia?
Chí Hải gật đầu :
- Không sai.
- Nhất Ngôn Thiên Tuế vốn là một đại cao thủ đỉnh thiên lập địa, sao lại tầm thường như vậy.
Chí Hải thật thà đáp lời Khô Lâu Quái Kiệt :
- Nghĩa phụ của Chí Hải vốn bị hạ độc Chu Sa Tử, nên mới ra nông nỗi đó thôi. Nếu bình thời chưa chắc tôn giá đã là đối thủ của người. Ngay cả Nộ Chí Hải, với tuyệt kỹ “Vận công điều tức” cũng có thể thu phục tôn giá.
Nghe Chí Hải mở miệng thốt ra bốn chữ “Vận công điều tức” mà cho là tuyệt kỹ võ công. Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ phì cười, nhưng nàng kịp nén lại. Thấy sự ngơ ngác của Chí Hải, nàng bất giác cảm thấy mến mến gã.
Khô Lâu Quái Kiệt chớp mắt :
- Ngươi vừa nói đến Chu Sa Tử.
- Ờ... Nghĩa phụ của tại hạ bị trúng “Chu Sa Tử” nên mới yếu đuối như vậy đó.
Khô Lâu Quái Kiệt khoát tay :
- Tiểu tử đã đối mặt với Địa Linh Tôn Giả?
Chí Hải nghênh mặt :
- Địa Linh Tôn Giả là gì?
- Là người đã hạ độc thủ Nhất Ngôn Thiên Tuế bằng Chu Sa Tử.
Chí Hải lắc đầu.
Nhanh hơn chớp mắt, khi Chí Hải vừa lắc đầu thì Khô Lâu Quái Kiệt bất ngờ xuất cao ngọn Huyết Lâu trượng kẻ một đường thẳng tắp chụp đến ngay chính diện Chí Hải.
Chí Hải sao có thể tránh né được chiêu công bất ngờ và tàn độc của Khô Lâu Quái Kiệt. Y chỉ kịp thấy một vệt đỏ ối như khối máu chụp đến nhãn quang của mình. Chí Hải kêu lên :
- Ê...
Y thốt được mỗi một từ, thì khối đỏ kia biến mất thay vào đó là mái tóc đen mượt, phảng phất mùi bồ kết. Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ sớm phát hiện ra chiêu công của sư tôn, bất ngờ bước ngang nửa bộ án ngữ trước mặt Chí Hải, dụng thân mình hứng lấy ngọn Huyết Lâu trượng.
Xuất thủ bất ngờ, Khô Lâu Quái Kiệt thu hồi chiêu thức cũng thật thần kỳ. Chiếc đầu lâu đỏ ối chỉ còn cách dung diện Tô Ái Mỵ một đốt tay thì gã thu hồi lại.
Gã chớp mắt buột miệng nói :
- Nàng...
Tô Ái Mỵ hồi hộp, nghĩ thầm: “Con trâu ngu dốt Nộ Chí Hải đã buộc mình phải chết theo gã”.
Nàng nghĩ Khô Lâu Quái Kiệt hẳn sẽ đoán ra sự gian trá của nàng nên mới nghĩ như vậy. Trong khi Tô Ái Mỵ còn lúng túng chưa biết xử trí như thế nào thì Chí Hải đã kịp nhận ra tình huống nan giải của nàng và của y.
Chí Hải đằng hắng lên tiếng :
- Tôn giá mà còn giở xảo trá định đánh, lỡ Chí Hải bất ngờ ra tay thì mạng của cô nương này sẽ chết ngay trước khi ta về chầu Diêm chúa.
Khô Lâu Quái Kiệt rút Huyết Lâu trượng lùi về chỗ cũ.
Chí Hải nói tiếp :
- Nếu như Chí Hải không luyện thành thần nhãn sớm phát hiện ra chiêu công bất ngờ của tôn giá thì giờ này chắc đã chầu Diêm chúa. Giờ mà tôn giá có giở thủ đoạn thì đừng trách Chí Hải sao nhẫn tâm vùi dập một đóa hoa đẹp của tôn giá.
Khô Lâu Quái Kiệt gằn giọng nói :
- Nếu Ái Mỵ có mệnh hệ gì thì ngươi không còn đất chôn thây đâu.
- Giang hồ mênh mông, làm gì không có chỗ chôn một cái xác như Chí Hải.
Y hừ nhạt rồi nói :
- Chí Hải không cần quá nhiều đất để chôn mình đâu.
- Ngươi muốn gì?
- Đến đỉnh Kim Sơn.
- Ngươi đến đỉnh Kim Sơn làm gì?
- Ơ... Tôn giá đừng giả vờ hỏi này hỏi nọ rồi lại bất ngờ xuất thủ chiêu công lấy mạng Chí Hải. Chí Hải không mắc hợm lần thứ hai đâu. Nói cho tôn giá biết, tại Dương Châu trấn, Chí Hải cũng là một đại cao thủ danh bất hư truyền với ngoại danh Hắc Điệp.
- Ngươi là Hắc Điệp.
- Không sai.
- Hắc Điệp không có cách hành xử dụng người khác để giữ mạng mình.
- Chí Hải là phiên bản của Hắc Điệp. Nhị Hắc Điệp do đó có lối hành xử khác với Hắc Điệp. Nộ Chí Hải hành động bất kể thù oán, miễn sao mình đạt được mục đích mà thôi. Bây giờ tôn giá phải nghe lời Chí Hải. Nếu không Chí Hải sẽ hạ thủ bất dung tình với vị cô nương này.
- Ngươi...
Chí Hải nạt lớn :
- Tôn giá chịu hay không?
Khô Lâu Quái Kiệt buông một tiếng thở dài :
- Ngươi muốn gì?
Câu hỏi vừa buông ra khỏi hai cánh môi của Khô Lâu Quái Kiệt thì Đồ Văn Từ Lãm rên khẽ một tiếng. Lão mơ hồ nói :
- Chí Hải, ngươi mau đem Điệp Bội chạy đi. Chạy càng xa càng tốt. Chạy càng xa càng tốt.
Nghe Đồ Văn Từ Lãm rên, Chí Hải phấn khích gọi :
- Nghĩa phụ! Nghĩa phụ...
Đồ Văn Từ Lãm mở hé hai mi mắt. Đôi chân mày lão nhíu lại rồi định nhãn nhìn Chí Hải :
- Chí Hải! Ngươi chạy đi... Càng xa càng tốt.
Đồ Văn Từ Lãm thốt hết câu lại gục đầu bất tỉnh. Thấy tình trạng của lão, Chí Hải không khỏi xót xa, nhưng y chẳng biết phải làm gì trong tình thế nan giải này.
Khô Lâu Quái Kiệt định nhãn nhìn Chí Hải :
- Tiểu tử đang giữ Điệp Bội?
- Không sai.
- Trao Điệp Bội cho ta.
- Không trao. Nếu tôn giá có hành động gì, ta sẽ giết ngay vị cô nương này. Nếu tôn giá sát tử nghĩa phụ của Chí Hải thì vị cô nương này cũng mất mạng.
Chí Hải vừa nói vừa kè Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ tiến ra cửa ngôi cổ miếu. Bạch Khô Lâu vốn có ý giúp Chí Hải, nên nàng răm rắp bước theo gã như một ả a hoàn ngoan ngoãn.
Khô Lâu Quái Kiệt đứng thờ người chẳng biết phải hành xử như thế nào. Vừa ra khỏi ngôi cổ miếu, Chí Hải bất giác quát :
- Tôn giá hãy xem thần công “Vận công điều tức” của Nộ Chí Hải đây.
Chí Hải vừa nói vừa đẩy hữu thủ về phía Khô Lâu Quái Kiệt. Một đạo kình xoáy thoát ra từ tâm trung bản thủ của gã cuốn tới Khô Lâu Quái Kiệt. Hiện tượng bất ngờ đó khiến cho Chí Hải không hiểu được, cứ như một nhân vật vô hình nào đó phò trợ vậy.
Đạo xoáy kình ập đến Khô Lâu Quái Kiệt, buộc y phải dụng chưởng đón đỡ thẳng.
- Ầm...
Sấm chưởng làm rung chuyển cả khoảng không gian trước cửa ngôi cổ miếu thần hoàng. Dư lực của chưởng kình làm cát đá bay mù mịt chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tô Ái Mỵ nói với Chí Hải :
- Chạy đi.
- Chí Hải không biết khinh công.
- Ngươi...
Nàng vừa thốt vừa cắp ngang hông Chí Hải, điểm mũi hài thoát đi, hướng về phía ngọn Kim Đỉnh sơn. Mặc dù mang thân thủ siêu phàm nhưng Tô Ái Mỵ phải mất trọn cả một canh giờ mới đưa được Nộ Chí Hải đến Kim Đỉnh sơn.
Trên đỉnh Kim Đỉnh sơn có một ngôi mộ đá khổng lồ, trên nấm mộ có người dấu chân lún sâu, theo năm tháng đã phủ lớp rêu mốc cời.
Chí Hải và Ái Mỵ vừa chạy đến trước ngôi cổ mộ. Hai người dừng bước trước ngôi cổ mộ, phía sau cổ mộ là một vực thẳm sâu hun hút, gió từ dưới vực thổi lên giũ chéo y của hai người.
Ái Mỵ nhìn Chí Hải nói :
- Ngươi tìm đến Kim Đỉnh sơn với mục đích gì?
Chí Hải lắc đầu :
- Tại hạ không biết.
Ái Mỵ nhướn mày :
- Không biết? Thế sao lại đến đây?
- Nhất Ngôn Thiên Tuế nói sao Chí Hải nghe vậy.
Chí Hải chỉ ngôi cổ mộ :
- Cô nương, đây có phải là Huyết đài không?
Ái Mỵ gật đầu :
- Tương truyền đây là Huyết đài nơi mà trước đây Võ Lâm Thiên Tôn từng giao thủ với các vị Chưởng môn đời trước để đoạt Điệp Bội.
Chí Hải chặc lưỡi :
- Tại hạ chỉ nghe nghĩa phụ nói đến Huyết đài trên đỉnh Kim Sơn để phó hội với Hắc Điệp.
Chí Hải vừa thốt dứt câu thì tiếng của Khô Lâu Quái Kiệt cất lên ngay sau lưng hai người :
- Chính ta mới là kẻ phó hội với Hắc Điệp.
Chí Hải giật mình quay lại. Y lách bộ đặt tay vào yết hầu Ái Mỵ, nghiêm giọng nói :
- Chí Hải với tôn giá không thù không oán mà sao cứ theo ta như đĩa đói vậy. Tôn giá phải rời ngay khỏi nơi nà nếu không...
- Ngươi sẽ sát tử Tô Ái Mỵ?
- Đúng.
- Ngươi cứ mạnh dạn xuống tay, ta không ngăn cản.
- Tại sao?
- Ả đã phản bội ta, thì giữ lại làm gì. Chí Hải, mau trao Điệp Bội cho ta.
Chí Hải lắc đầu :
- Không...
Chí Hải vừa thốt dứt câu, Khô Lâu Quái Kiệt đã vũ lộng Huyết Lâu trượng, rồi ghim thẳng xuống ngay trước mặt mình. Ái Mỵ hốt hoảng nói :
- Lão sẽ dụng đến “Quỷ Đoạn Hồn”...
Nàng vừa nói vừa ghim ngọn lâu trượng của mình đối diện với Huyết Lâu trượng.
Khô Lâu Quái Kiệt chớp mắt :
- Tiện nữ dám đối nghịch với ta. Đáng chết!
Khô Lâu Quái Kiệt vừa nói vừa áp hai tay vào ót chiếc Huyết lâu, bên kia Ái Mỵ cũng cùng một động tác như lão.
- Ầm...
Từ hốc mắt hai chiếc đầu lâu bắn ra những luồng sắc quang đỏ xanh chạm thẳng vào nhau.
- Ầm...
Chiếc đầu lâu của Tô Ái Mỵ bị chấn dội, rồi bị hai đạo huyết quang cuốn lấy.
- Bộp...
Nó vỡ ra thành một nhúm bụi bị gió cuốn đi chẳng để lại vết tích gì.
Khô Lâu Quái Kiệt rít lên the thé :
- Nàng muốn chết ta cho nàng được chết.
Y vừa nói vừa dấn đến hai bộ, ngọn Huyết lâu trưởng thoát khỏi tay, quay vun vút như chiếc chong chóng, lướt đến Chí Hải và Tô Ái Mỵ.
Chí Hải quát lên :
- Hãy xem tuyệt kỹ “Vận công điều tức” của Nộ Chí Hải.
Y đẩy song chưởng đến trước hướng về phía chiếc chóng chóng. Y những tưởng lực kình sẽ lại phát tác. Nhưng chẳng có gì phát ra từ tâm trung bản thủ.
Chí Hải ngơ ngẩn :
- Sao kỳ lạ vậy.
Lời còn đọng trên cửa miệng thì chiếc Huyết lâu đã chụp đến thiên đỉnh Chí Hải. Y cảm nhận cả một ngọn núi thái sơn sắp đập xuống đỉnh đầu, liền rú lên.
- Cứu tôi với.
Tô Ái Mỵ tợ ngọn gió lốc lướt ngang qua, đẩy Chí Hải về phía sau ngôi cổ mộ. Lưng nàng đưa ra hứng lấy ngọn Huyết trượng.
- Bốp...
Ái Mỵ rú lên một tiếng. Thân pháp như một cánh diều bị gió lốc dữ cuốn về phía miệng vực. Chí Hải thấy Ái Mỵ lao ra ngoài miệng vực, liền với tay chụp nàng lại. Tay Chí Hải vừa thộp được chân Ái Mỵ thì một đạo phách không chưởng từ phía sau đẩy tới lưng y.
- Bình...
Chí Hải chúi đến trước, cùng với Ái Mỵ lao xuống vực Kim Đỉnh sơn. Miệng vực như hàm con quái vật khổng lồ nuốt chửng lấy hai người.
- Nghĩa tử Nộ Chí Hải... Ngươi đừng quên ta là nghĩa phụ của ngươi đó. Cho dù ngươi có căn cơ học tuyệt kỹ “Vận công điều tức” thì ta vẫn có cách hóa giải tuyệt kỹ đó. Lúc bấy giờ đừng trách ta sao nỡ thẳng tay với ngươi.
Nghe Đồ Văn Từ Lãm nói, Chí Hải khoát tay :
- Chí Hải nói như thế chứ nào dám hỗn láo với nghĩa phụ.
Y giả lả cười :
- Chí Hải cũng biết mình thụ học thuật “Vận công điều tức” từ nghĩa phụ kia mà.
Đồ Văn Từ Lãm lườm Chí Hải :
- Ngươi biết như thế thì tốt.
Lão nói xong buông một tiếng thở dài.
Chí Hải giả lả cười với lão :
- Từ bây giờ Chí Hải đã có thể thay nghĩa phụ hành đạo được rồi.
- Ta cũng như ngươi, nhưng lúc nào ngươi cũng phải ở bên cạnh ta.
- Tất nhiên rồi, nghĩa phụ đang bị trúng độc, Chí Hải đâu thể bỏ người một mình được chứ. Nhưng...
Đôi chân mày Đồ Văn Từ Lãm cau hẳn lại :
- Ngươi muốn nói gì?
- Hê! Chỉ cần nghĩa phụ đừng đánh sau lưng Chí Hải là một. Thứ hai phải cho Chí Hải được tự do ăn uống chứ đừng bắt ăn đậu phụ chay như nghĩa phụ.
- Ngươi muốn ăn sao cũng được, ta cũng không cần đánh ngươi từ phía sau. Lúc này ta đang cần ngươi.
Chí Hải nhìn lão nghĩ thầm: “Lão nói phải giữ lời”.
Hai người lại tiếp tục rảo bước. Chí Hải vừa đi vừa nghĩ thầm: “Không ngờ chỉ mới thu nạp mỗi một công phu ‘Vận công điều tức’ của lão nghĩa phụ mà mình đã thay đổi hoàn toàn, cứ như là đại cao thủ. Nếu như lão chịu truyền thêm võ công cho mình dám Nộ Chí Hải là Thiên Hạ đệ nhất cao thủ lắm lắm”.
Ý niệm đó khiến Chí Hải phải liếc trộm Đồ Văn Từ Lãm. Chí Hải đâu biết rằng sự thay đổi trong nội thể của gã là do tình cờ mà thôi.
Có tiếng vó ngựa phi rầm rập hướng về phía hai người. Đồ Văn Từ Lãm lo lắng nói với Nộ Chí Hải :
- Nghĩa tử, ta nghĩ bọn người của Ôn Kình trại chủ kéo đến, phải tìm chỗ ẩn nấp thôi.
Chí Hải nhún vai, vỗ vào ngực :
- Nghĩa phụ đừng lo một khi đã có Chí Hải bên cạnh người, chỉ cần Nộ Chí Hải rống lên một tiếng là bọn lục lâm thảo khấu chạy thục mạng để cầu sinh, cần gì phải trốn.
Y mỉm cười nói :
- Lần này nếu nghĩa phụ thấy Chí Hải đúng là có căn cơ thu nạp võ học hơn người.
Y giả lả cười, nheo mắt nói :
- Nghĩa phụ sẽ truyền cho nghĩa tử một môn công phu nữa thì chẳng còn sợ bất cứ ai.
Đồ Văn Từ Lãm nhìn gã :
- Nếu ngươi chịu nghe lời ta thì ta sẽ truyền thêm mấy món công phu tuyệt nghệ.
- Chí Hải vô cùng cảm kích nghĩa phụ.
Y vừa thốt dứt câu thì hai mươi thớt ngựa rầm rập đến. Dẫn đầu đoàn tuấn mã đó là một tay đại hán lực lưỡng, vận võ phục đầu đội mũ, cổ tay được bọc ống đồng sáng ngời, và nhọn. Thớt tuấn mã bên cạnh chẳng ai xa lạ mà chính là gã Phó trại chủ Giả Hình.
Thấy Giả Hình, Chí Hải đoán ra ngay đại hán lực lưỡng kia chính là Ôn Kình trại chủ. Ôn Kình trại chủ phi thân xuống đất nhìn Đồ Văn Từ Lãm.
Dù biết người đối mặt với mình là Ôn Kình trại chủ lục lâm trấn Hàn Đàm, nhưng Chí Hải vẫn chống nạnh, ra vẻ oai phong, chẳng biết sợ là gì, bởi y thị vào võ công của mình.
Gã Trại chủ Ôn Kình khoát tay. Những gã kia đồng loạt rời lưng ngựa xếp thành hàng ngang chặn đường Chí Hải và Đồ Văn Từ Lãm.
Ôn Kình lừ mắt định vào mặt Chí Hải gằn giọng nói :
- Tiểu tử hẳn là Chí Hải, và lão già bên cạnh là Nhất Ngôn Thiên Tuế Đồ Văn Từ Lãm?
Chí Hải khẳng khái gật đầu :
- Không sai. Còn đại huynh chính là Ôn Kình trại chủ?
- Tiểu tử biết bổn Trại chủ?
Chí Hải cười hề hề, chỉ Giả Hình :
- Thấy người này, Chí Hải đủ đoán biết người là Ôn trại chủ. Ôn trại chủ hẳn đã nghe Giả tôn giá nói về Chí Hải?
Ôn Kình gật đầu :
- Bổn Trại chủ có nghe Phó yrại chủ nói về tiểu tử.
Chí Hải nheo mắt :
- Thế Trại chủ nghe Giả phó trại chủ nói về Chí Hải thì có sợ Chí Hải này không?
Ôn Kình trợn mắt tưởng chừng như hai con ngươi sẽ rơi ra khỏi tròng. Gã gằng từng tiếng :
- Nếu như bổn Trại chủ sợ tiểu tử thì đã không dám đến đây đối mặt với ngươi.
- A! Nói như thế Trại chủ hoàn toàn không sợ Nộ Chí Hải.
Y tằng hắng lấy giọng nói tiếp :
- Chí Hải nói cho Trại chủ biết. Chỉ cần Chí Hải lấy hơi rống to một tiếng thì cũng đủ giết người. Nhưng tâm thì chẳng muốn giết ai cả. Trại chủ biết điều đó mà đừng ép buộc Nộ Chí Hải rống lên đó.
Ôn Kình gạt ngang :
- Bổn Trại chủ biết thần công siêu phàm của tiểu tử, nhưng ta không phải là kẻ tham sinh sợ chết. Ôn mỗ đường đường là một Trại chủ Hàm Đàm trấn, chẳng lẽ lại rút đầu, rút cổ trước một gã tiểu tử vô danh thì võ lâm đâu còn xem Ôn mỗ ra gì nữa.
- Ý, Trại chủ đừng tự thị như vậy. Đứng trước mặt Trại chủ là Nhất Ngôn Thiên Tuế đó.
- Bổn Trại chủ không cần biết hai người là ai. Nhưng nếu hai người muốn rời khỏi địa phận của Ôn mỗ thì phải trao lại Điệp Bội.
Chí Hải đanh mặt, gắt giọng nói :
- Hóa ra chủ đích của Ôn trại chủ không ngoài báu vật Điệp Bội.
- Không sai.
- Đòi báu vật Điệp Bội của nghĩa phụ không biết đây có đúng là lệ của Ôn trại chủ không?
- Cái lệ của bộn Trại chủ đặt ra như vậy đó.
- Vậy là cái lệ mãi lộ. Đúng là lục lâm thảo khấu, chặn đường cướp của giữa ban ngày ban mặt. Hôm nay Nộ Chí Hải cần phải dạy cho Ôn trại chủ cái lẽ đạo làm người mà bỏ nghiệp thảo khấu lục lâm.
Nghe Chí Hải thốt ra lời nói, Ôn Kình giận đến biến sắc mặt. Y gầm lên :
- Tiểu tử vô danh dám thốt ra lời nói xúc xiểm với bổn Trại chủ ư?
Ôn Kình vừa nói vừa hoành tay ra sau lưng rút ngọn đại đao. Chỉ mới thấy cây đại đao trên tay Ôn Kình, Chí Hải đã chột dạ lo lắng. Y nhẩm đoán trọng lượng của ngọn đao kia hẳn không dưới năm mươi cân. Nếu như Ôn Kình dụng đại đao đó mà công thẳng vào y thì chẳng khác nào gã đao phủ dụng đao chặt đầu tử tội, hoặc hơn thế nữa.
Ôn Kình đã rút đao, Chí Hải vội vã rít thâu một luồng chân khí căng phồng lồng ngực. Y nhìn Ôn Kình nói :
- Trại chủ buộc Chí Hải này sử dụng tuyệt học “Vận công điều tức”. Có chết thì đừng trách Nộ Chí Hải.
Nghe Chí Hải nói, Ôn Kình nghênh mặt :
- Tiểu tử vừa nói gì?
- Ôn trại chủ nghe Chí Hải nói đến võ công “Vận công điều tức” của Nhất Ngôn Thiên Tuế sợ rồi ư?
Đôi chân mày của Ôn Kình nhíu hẳn lại :
- Bổn Trại chủ những tưởng ngươi dụng thuật “Sư Tử Hống” của Phật môn chứ đâu dụng thuật “Vận công điều tức”. Bộ ngươi hết muốn sống rồi hay sao mà dụng “Vận công điều tức”.
Chí Hải lắc đầu :
- Ôn trại chủ nói nhăng nói cuội, Chí Hải chẳng hiểu gì cả. Thuật “Vận công điều tức” của Chí Hải thì Giả phó trại chủ đã từng chứng kiến rồi, hẳn y phải nói với Trại chủ chứ.
Ôn Kình bật cười chỉ Chí Hải :
- Để ta thử xem thuật “Vận công điều tức” của tiểu tử như thế nào và có thể chịu nổi một đao của ta hay không.
- Được! Trại chủ đã muốn thì Chí Hải chìu Trại chủ.
Thốt dứt câu, Chí Hải gồng người, phùng mang trợn mắt, bụng phình to. Thấy bộ tạng của Chí Hải bất giác Giả Hình lui lại ba bộ nói với Ôn Kình :
- Nghĩa phụ! Sao thuật “Vận công điều tức” lại không có tác dụng gì với gã Trại chủ Ôn Kình vậy?
Từ Lãm buông tiếng thở dài khẩn trương nói :
- Ngươi không vận dụng đúng sự luân chuyển nguyên ngươn Tiên Thiên trong nội thể của ngươi.
- Nguyên ngươn Tiên Thiên là cái gì?
- Ta không biết nói như thế nào cho ngươi hiểu. Nếu lúc này ngươi không dụng được nguyên ngươn Tiên Thiên thì xem như ta và ngươi chết chắc rồi.
Ôn Kình lên tiếng :
- Tiểu tử! Đến lượt bổn Trại chủ bồi tiếp ngươi một đao đây.
Ôn Kình vừa nói vừa múa ngọn đại đao vù vù. Thấy gã múa đao mà xương sống của Nộ Chí Hải đã lạnh ngắt, gai gai.
Chí Hải thét lên :
- Dừng tay...
Ôn Kình thu hồi đao đanh mặt nhìn Chí Hải :
- Ngươi muốn nói gì trước khi tiếp nhận Đại đầu quỷ đao của bổn Trại chủ.
Chí Hải cười mỉm nói :
- Khi nãy Chí Hải mới vận công thi triển thuật “Vận công điều tức” vòng sơ khai, do đó nó chẳng có tác dụng gì với Ôn trại chủ. Nếu Trại chủ là người có bản lĩnh thì dám chịu cho Chí Hải thi triển lại lần nữa không?
Ôn Kình nhíu mày. Y suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Được! Nếu như lần này tiểu tử dụng thuật “Vận công điều tức” mà chẳng làm gì được. Ôn mỗ bắt ngươi phải trao lại Điệp Bội cho bổn Trại chủ chứ.
- Nếu thuật “Vận công điều tức” của Chí Hải không có tác dụng thì rõ ràng Chí Hải và nghĩa phụ đã roi thỏm vào tay Ôn trại chủ rồi. Lúc bấy giờ Trại chủ muốn làm gì thì làm. Chí Hải chỉ còn biết khoanh tay chờ chết thôi.
Giả Hình lên tiếng :
- Nói như vậy tiểu tử chỉ có mỗi một thuật “Vận công điều tức” thôi ư?
Chí Hải gật đầu :
- Ừ! Nghĩa phụ Nhất Ngôn Thiên Tuế chỉ mới truyền thụ cho Nộ Chí Hải mỗi một thuật “Vận công điều tức” thôi.
Đồ Văn Từ Lãm nghe Chí Hải nói mà bực bội nạt :
- Ngươi ngu như một con trâu, có gì phải nói huỵch toẹt cho đối phương của ngươi biết.
Chí Hải nghe lão chửi bực bội nhìn lại :
- Thì Chí Hải có sao nói vậy. Nếu như thuật “Vận công điều tức” của nghĩa phụ chẳng có tác dụng gì thì Chí Hải đâu còn thuật gì để đối phó với họ.
Y cau mày gắt giọng nói với Đồ Văn Từ Lãm :
- Cũng tại nghĩa phụ ích kỷ mà thôi.
Ôn Kình gằn giọng nói :
- Tiểu tử nói gì thế, sao còn chưa thi triển thuật “Vận công điều tức” của ngươi đi.
Chí Hải quay lại đối mặt với Ôn Kình :
- Trại chủ đã sẵn sàng chưa?
- Bổn Trại chủ cần gì phải sẵn sàng với cái trò con nít đòi vú mẹ của tiểu tử chứ.
- Nếu vậy Ôn trại chủ có chết cũng đừng trách Nộ Chí Hải này nhé.
Chí Hải nói xong lấy hơi căng phồng lồng ngực, bụng phình to, trợn mắt phùng má rống lên lồng lộng. Lần này rống Chí Hải nhắm cả hai mắt. Y tưởng tưởng khi mở mắt ra sẽ thấy Ôn Kình lẫn đám thuộc hạ lục lâm sẽ bò lăn dưới đất, nhưng khi mở mắt thì vẫn nhận ra Ôn Kình trại chủ cùng những người kia dửng dưng chẳng có chút biểu hiện gì trên mặt.
Chí Hải nhìn Giả Hình buột miệng hỏi :
- Giả tôn giá có thấy gì lạ không?
Giả Hình lắc đầu :
- Giả mỗ chẳng thấy gì lạ cả. Tiếng rống của ngươi không như ở tửu quán của chúng ta. Nó tợ như tiếng khóc của đứa trẻ đòi bú.
Chí Hải đỏ mặt, gãi đầu :
- Sao lạ vậy cà.
Y hỏi Đồ Văn Từ Lãm :
- Sao lạ vậy nghĩa phụ?
- Ta không biết. Chắc có lẽ cái số của ta và ngươi đến đây đã tận.
Chí Hải lắc đầu :
- Chí Hải đâu muốn chết.
Y vừa nói vừa thò tay vào túi áo lấy ra chiếc tráp Điệp Bội chìa với phía Ôn Kình, Chí Hải nói :
- Chỉ cần Ôn trại chủ mở sinh lộ thì đây...
Chí Hải chưa kịp nói hết câu thì Ôn Kình đã hoành đao nhảy xổ tới. Bởi y thấy chiếc tráp trên tay Chí Hải. Vừa nhảy xổ tới vừa vung ngọn Đại quỷ đầu đao bổ xuống tợ như người tiều phu đốn củi nhắm đỉnh đầu Nộ Chí Hải. Tay ra đao miệng thì nói :
- Ông trời biệt đãi bổn Trại chủ.
Thân ảnh của Nộ Chí Hải những tưởng sẽ bị chẻ ra làm hai bởi ngọn Đại đầu quỷ đao của Ôn Kình. Đến ngay cả Đồ Văn Từ Lãm là người đã từng bôn ba trên chốn võ lâm giang hồ, cũng phải nhắm mắt không dám nhìn cảnh đó xảy ra ngay trước mắt mình.
Tất nhiên Chí Hải chớp thấy đao pháp của Ôn Kình bổ xuống mình. Gã muốn tránh nhưng chẳng biết tránh như thế nào, muốn đỡ cũng chẳng biết đỡ như thế nào, gần như gã chỉ phản ứng theo bản năng tự vệ, xòe hữu thủ đỡ lấy ngọn đao nặng trên năm mươi cân cùng với nội lực kinh hồn của gã Trại chủ trấn Hàn Đàm.
Chí Hải thét lên :
- Nghĩa phụ cứu con với.
- Ầm...
Tiếng sấm động nổ ngay trên đầu Chí Hải. Y những tưởng mình bị sét đánh vào đỉnh đầu, Chí Hải nhắm tịt hai mắt mà cảm nhận chung quanh như có giông to gió lớn quấn lấy thân pháp mình.
Y nghĩ thầm: “Ta đang trên đường xuống Diêm cung gặp Diêm chúa. Nghĩa mẫu ơi có linh thiêng rước hồn của con theo với”.
Chung quanh Chí Hải là sự im lặng. Y cũng chẳng dám mở mắt bởi sợ đối mặt với hai gã hắc bạch vô thường, hay lũ đầu trâu mặt ngựa của Diêm chúa.
Chí Hải chợt nghe tiếng Đồ Văn Từ Lãm :
- Chí Hải...
- Nghĩa phụ đó à. Người cũng chết cùng một lượt với nghĩa tử sao. Sao lại cứ theo nghĩa tử như bóng với hình vậy.
- Ngươi mở mắt ra xem.
Chí Hải mở mắt.
Y há hốc miệng không thể nào tưởng tượng được. Cách y bốn trượng, gã Trại chủ Ôn Kình nằm bò dưới đất với cánh tay phải gãy tiện, nát bét. Còn gã Phó trại chủ Giả Hình thì đã bị mất đầu, những gã khác dang lấm la lấm lét nhìn Chí Hải.
Chí Hải ngơ ngác hỏi Đồ Văn Từ Lãm :
- Nghĩa phụ, chuyện gì vừa xảy ra? Ai đã cứu sống chúng ta.
Chí Hải rờ tay khắp người :
- Nghĩa tử vẫn còn sống à?
- Ngươi vẫn còn sống.
- Thế chuyện gì đã xảy ra?
- Ta những tưởng đại đầu đao của gã Ôn Kình kia đã chẻ thân ngươi làm hai, không ngờ nguyên ngươn Tiên Thiên trong nội thể ngươi phát tác tạo thành kình lực vô biên, đẩy bật lưỡi đao khỏi tay gã. Lực kình uy mãnh kia đã đập gãy tay gã Ôn trại chủ còn phản hồi đao công, lia đứt đầu Giả Hình.
Chí Hải há hốc miệng, mãi một lúc sau nói :
- Có chuyện đó ư? Sao lạ quá.
- Chính như ta cũng không biết.
- Nghĩa phụ không biết thì sao Chí Hải biết được.
Y giơ hai bàn tay đến trước :
- Chí Hải đâu muốn giết người... Chí Hải...
Đồ Văn Từ Lãm nhanh tay đoạt lấy chiếc tráp trong tả thủ của Chí Hải.
Y nhìn lão :
- Nghĩa phụ...
Đồ Văn Từ Lãm nghe Chí Hải gọi tên mà lạnh người. Lão tưởng Chí Hải sẽ giật lại chiếc tráp chứa Điệp Bội liền giả lả nói :
- Nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy.
Chí Hải cười mỉm.
Đồ Văn Từ Lãm buông một tiếng thở dài, y đặt chiếc tráp trở lại tay Chí Hải. Y thản nhiên cho chiếc tráp vào ngực rồi nói.
- Nghĩa tử giữ nó dùm nghĩa phụ. Mà có cũng là của nghĩa mẫu của Chí Hải, nghĩa tử phải giữ thôi.
Sau khi cho chiếc tráp vào ngực áo, Chí Hải mới nhìn lại Ôn Kình.
- Ôn trại chủ giờ đã biết sự lợi hại của Chí Hải chưa.
Ôn Kình thều thào nói :
- Tiểu tử muốn giết thì cứ giết, đừng nhiều lời.
Chí Hải khoát tay :
- Chí Hải không phải là hạng người đa sát. Nhưng một chưởng của Chí Hải hôm nay đủ cho Ôn trại chủ thấy thế nào là đúng, thế nào là sai. Ông bà xưa có câu “gieo gió thì gặt bão”. Hôm nay xem như Trại chủ đã gặp bão. Hy vọng Trại chủ sẽ lấy việc làm hôm nay mà xét lại cái lệ của người.
Ôn Kình nhắm mắt. Thấy Ôn Kình nhắm mắt, Chí Hải bất giác xúc động hỏi :
- Nghe Chí Hải nói, Ôn trại chủ xúc động khóc đó à.
- Ta không ngờ một Trại chủ lại có cái ngày này. Cái ngày bổn Trại chủ phải cầu sinh một tiểu tử vô danh.
- Ha... Cứ xem như Trại chủ gặp may được diện kiến một đại thiện nhân thôi mà.
Chí Hải quay lại Đồ Văn Từ Lãm :
- Nghĩa phụ, chúng ta đi thôi.
Hai người rảo bước đi ngay trước mặt bọn thuộc hạ của Ôn Kình. Nhưng chẳng một ai dám vọng động đến họ.
Chí Hải im lặng đi bên cạnh Đồ Văn Từ Lãm. Y suy nghĩ mông lung và tự hỏi mãi một mình về hiện tượng kỳ lại trong nội thể, y càng thắc mắc thì lại càng rối như tơ vò, thỉnh thoảng cố ý đẩy hữu thủ vào một áng cây đại thụ, nhưng lại chẳng có dư kình nào phát tác.
Đồ Văn Từ Lãm liếc trộm Chí Hải với ý nghĩ: “Tiểu tử! Ngươi chẳng biết gì cả. Hiện tại trong nội thể ngươi là nguyên khí của ta. Ngươi chẳng khác Nhất Ngôn Thiên Tuế đối với ngày trước, nhưng một khi ta thu hồi được nguyên ngươn đã bị mất thì ngươi lại trở thành một tiểu tử vô dụng chẳng ra gì”.
Hai người đi ngang qua một ngôi cổ miếu hoang vắng, bất giác Chí Hải dừng bước.
Đồ Văn Từ Lãm hỏi Chí Hải :
- Sao ngươi lại dừng bước?
- Nghĩa tử vừa mới nghe tiếng nấc nghẹn phát ra từ trong ngôi cổ miếu này.
- Ta có nghe thấy gì đâu.
- Chẳng lẽ Chí Hải lại nghe lầm.
- Cho dù có nghe thì cũng mặc kệ. Ta và ngươi cần phải đến “Huyệt Đài Trang Kim Đỉnh sơn” để gặp Hắc Điệp Du Thiếu Hoa.
Chí Hải gãi đầu :
- Chí Hải đâu biết Huyệt Đài nào mà đến.
- Ta đưa ngươi đến. Kim Đỉnh sơn chỉ còn cách đây không đến hai mươi dặm.
- Lúc này trời tối rồi, mai đi cũng được, can gì nghĩa phụ gấp như vậy.
Chí Hải lại lắng nghe rồi nói :
- Đúng thật rồi! Rõ ràng Chí Hải nghe có tiếng nấc nghẹn nghẹn trong ngôi miếu hoang này.
Y lưỡng lự rồi nói tiếp :
- Lại là tiếng nấc nghẹn của nữ nhân nữa.
Đồ Văn Từ Lãm cáu gắt nạt :
- Nữ thì đã sao.
- Nam tử đại trượng phu đâu thể thấy người bị nạn mà bỏ đi huống chi lúc này lại đang mang một thân võ học “Vận công điều tức”. Đến ngay cả gã Trại chủ trấn Hàn Đàm còn phải thảm bại dưới tay.
- Ngươi chỉ gặp may thôi.
- Sao nghĩa phụ lại nói Chí Hải gặp may.
- Ta nói ngươi gặp may thì cứ tin ta đi.
Chí Hải giả lả cười :
- Đã gặp may thì nhứt định sẽ gặp may nữa. Nghĩa tử vào trong cổ miếu kia xem coi ai khóc.
Y nói xong rảo bước hướng đến cổ miếu hoang không cần nghe Đồ Văn Từ Lãm có cản hay không.
Đúng như Chí Hải đoán, khi chân y bước đến những bậc tam cấp dẫn vào gian chính miếu thì nghe rõ tiếng nấc nghẹn của nữ nhân. Vốn Chí Hải nghe được tiếng nấc đó, chẳng qua trong một lợi thế của gã giờ đã tiềm ẩn chân ngươn Tiên Thiên của Đồ Văn Từ Lãm.
Nghe tiếng nấc nghẹn của nữ nhân, Nộ Chí Hải chạnh lòng. Y bước hẳn vào cổ miếu hoang. Đập vào mắt Chí Hải là tấm lưng trần của nữ lang nằm gục trưóc bệ thần thổ địa. Thân mai thanh mảnh của nàng thỉnh thoảng lại nhấc lên cùng với những tiếng nghẹn ngào, ngoài bờ lưng với bờ vai trắng toát như ngọc chẳng một vết tỳ, bên cạnh nàng là chiếc gậy có dính đầu lâu. Chính chiếc đầu lâu trượng đó khiến cho Chí Hải rợn xương sống. Y nghĩ thầm: “Chẳng lẽ vị cô nương kia bị đem tế cho thần ngôi miếu này”.
Thấy cây lâu trượng, Chí Hải muốn bỏ đi nhưng ý nghĩ kia buộc y phải dừng lại.
Chí Hải bước đến sau lưng nữ lang nhưng nàng vẫn gục mặt dưới bệ thờ không ngẩng lên.
Chí Hải nhỏ giọng gọi :
- Cô nương...
Nghe tiếng Chí Hải, nàng quay ngoắt lại, vội vã khoác áo. Nàng trừng mắt nhìn gã :
- Ngươi là ai?
- Ơ... Tại hạ... Tại hạ là Nộ Chí Hải.
- Tại sao ngươi dám xông vào ngôi miếu này?
Giọng nói của nàng có vẻ phẫn uất. Nghe nàng thốt ra lời đó bằng giọng phẫn uất, Chí Hải bất giác cau mày, lộ vẻ khó chịu. Y thở hắt ra một tiếng.
- Nàng đã không biết lòng tốt của ta còn giở giọng chua ngoa nữa.
- Lòng tốt của ngươi ư?
Nàng chỉ tay ra ngoài cửa cổ miếu :
- Mau biến khỏi mắt của bổn cô nương, nếu không đừng trách “Bạch Khô Lâu” này xuống tay tàn độc.
Chí Hải lắc đầu, lườm Bạch Khô Lâu. Nàng cúi mặt xuống nhặt ngọn Lâu trượng. Thấy nàng nhặt ngọn Lâu trượng, Chí Hải hốt hoảng phân bua :
- Ê... Ê... Tại hạ chẳng qua đi ngang cổ miếu nghe tiếng khóc của cô nương nên tò mò vào đây. Ý tại hạ nghĩ cô nương là vật tế thần cho ông thần cổ miếu này mà muốn ra tay nghĩa hiệp. Chứ không có ý gì khác đâu nhe. Nếu cô nương cảm thấy không cần Nộ Chí Hải thì thôi, làm gì mà hằn học với ta chứ?
Bạch Khô Lâu cắt giọng quát :
- Đi ngay đi, nếu muốn sống.
Chí Hải nhún vai :
- Mặc nhiên là ta muốn sống rồi.
- Muốn sống thì đi đi.
Hừ nhạt một tiếng, Chí Hải nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi thu nhãn của nàng tròn xoe trong vắt, vừa mơ mộng vừa đoan thục khiến y phải nghĩ thầm: “Ả này có đôi mắt đẹp như vậy mà chua ngoa quá. Không chừng ả vào đây để tự vẫn cũng nên”.
Chí Hải gãi đầu :
- Tất nhiên tại hạ sẽ rời ngay khỏi ngôi cổ miếu ôn dịch này. Nhưng trước khi tại hạ đi, xin hỏi cô nương một điều.
- Ta không có gì để ngươi hỏi cả.
- Tại hạ chỉ lo cho cô nương mà thôi. Chẳng hay tại vì sao cô nương lại khóc. Phải chăng cô nương bị tình phụ.
Bạch Khô Lâu đanh mặt gắt giọng nói :
- Chuyện của ta không can dự đến ngươi. Đi đi nếu muốn sống.
Thở hắt ra một tiếng, Chí Hải nói :
- Được rồi đi thì đi. Nhưng nữ nhân đi tìm miếu hoang khóc lóc than vãn chắc chắn là bị tình phụ. Một khi bị tình phụ thì họ hay hành động hồ đồ tìm đến cái chết. Những kẻ nhân đó không đáng để Nộ Chí Hải quan tâm.
Y nhún vai :
- Cô nương nên nhớ, có chết thì cũng không chết vì tình. Bởi cô nương có chết vì tình thì gã tình lang của cô nương cũng sẽ chạy theo một bóng hình khác.
- Ngươi nói nhăng, nói cuội gì thế, muốn sống thì mau nhanh chân mà chạy đi.
Chí Hải cù cưa :
- Tất nhiên tại hạ rất muốn sống rồi, cũng đâu cần thiết phải chạy.
Nhún vai tỏ thái độ kẻ cả, Chí Hải chấp tay sau lưng toan bỏ đi. Y vừa mới dợm biết đi thì nghe tiếng sấm chưởng nổ ngay bên ngoài mái hiên ngôi cổ miếu thần hoàng.
- Ầm...
Từ bên ngoài, Đồ Văn Từ Lãm tợ một hòn đá bị quẳng vào trong cổ miếu, va thẳng vào vách.
- Bình...
Lão nằm duỗi dài bất tỉnh. Chí Hải hồn siêu phách lạc, toan chạy đến đỡ lấy Đồ Văn Từ Lãm, nhưng Bạch Khô Lâu đã nhanh tay hơn, lách bộ lướt tới thộp lấy hổ khẩu của y. Bằng một thủ pháp cực kỳ quái dị, nàng hoành tay Chí Hải đặt vào yết hầu mình rồi nhanh miệng nói :
- Nếu ngươi muốn sống thì phải dùng Tô Ái Mỵ này làm vật đổi mạng.
- Ơ...
Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ cướp lời Chí Hải :
- Đây không phải là lúc để ngươi thắc mắc và tìm nguyên nhân vì sao ta hành động như vậy.
Nàng vừa thốt dứt câu thì từ ngoài cửa Khô Lâu Quái Kiệt trong bộ thụng y bước vào. Lão sững bước ngay ngưỡng cửa nhìn Chí Hải và Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ. Chí Hải định nhãn nhìn Khô Lâu Quái Kiệt. Nhìn vào đôi thần nhãn xanh rờn với ánh ma tàn khốc và khủng bố, Chí Hải những tưởng mình đang đối mặt với quỷ dữ nơi chốn A tỳ. Sự liên tưởng đó khiến cho xương sống gã lạnh ngắt, và trán đổ mồ hôi.
Khô Lâu Quái Kiệt chống ngọn lâu trượng có chiếc sọ đỏ ối trầm giọng nói :
- Tiểu tử! Ngươi đang run sợ?
Chí Hải buột miệng đáp lời :
- Đúng! Ta đang run sợ.
- Tiểu tử sợ hãi khi đối nhãn với ta.
- Đôi thần nhãn của tôn giá khủng khiếp quá, Nộ Chí Hải này phải sợ chứ. Không phải một mình Chí Hải sợ đâu, mà tất cả ai khi gặp tôn giá cũng đều sợ. Bộ tướng của tôn giá trông chẳng khác gì Diêm chúa.
- Ta còn hơn cả Diêm chúa.
Chí Hải gật đầu. Y toan hạ tay xuống nhưng Bạch Khô Lâu đã giữ tay y lại, truyền âm nhập mật nói :
- “Sao công tử lại thốt ra những lời thô thiển như thế, vậy nếu công tử buông ta ra thì mạng của công tử xem như hết”.
Chí Hải thở gấp với sự hồi hộp hiện rõ trên dung diện.
Khô Lâu Quái Kiệt trầm giọng nói :
- Ngươi đã sợ ta, vậy có tuân theo lời của ta không?
- Ta sợ! Nhưng ta không muốn chết.
- Hãy buông thiếu nữ kia ra đi.
- Tôn giá nói sao?
- Ta lệnh cho ngươi buông nàng ra.
Chí Hải ngơ ngẩn đáp lời Khô Lâu Quái Kiệt :
- Chí Hải đâu có giữ nàng?
Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ nghe Chí Hải nói vậy buộc lên tiếng :
- Ngươi nói không khống chế ta thế sao thủ công cứng như thép của ngươi lại đặt vào yết hầu của ta.
Chí Hải toan đáp lời nàng thì Tô Ái Mỵ đã lườm gã. Nhận ra cái liếc mắt đầy ẩn ý của Tô Ái Mỵ. Chí Hải hiểu ngay ẩn ý của nàng.
Y nhìn lại Khô Lâu Quái Kiệt :
- Chỉ cần tôn giá để cho Nộ Chí Hải và Nhất Ngôn Thiên Tuế Đồ Văn Từ Lãm đến đỉnh Kim Sơn thì tại hạ chẳng bao giờ dám đụng đến da thịt của vị cô nương này.
Khô Lâu Quái Kiệt quay phắt lại chiếu sát nhãn vào Đồ Văn Từ Lãm :
- Nhất Ngôn Thiên Tuế là lão già kia?
Chí Hải gật đầu :
- Không sai.
- Nhất Ngôn Thiên Tuế vốn là một đại cao thủ đỉnh thiên lập địa, sao lại tầm thường như vậy.
Chí Hải thật thà đáp lời Khô Lâu Quái Kiệt :
- Nghĩa phụ của Chí Hải vốn bị hạ độc Chu Sa Tử, nên mới ra nông nỗi đó thôi. Nếu bình thời chưa chắc tôn giá đã là đối thủ của người. Ngay cả Nộ Chí Hải, với tuyệt kỹ “Vận công điều tức” cũng có thể thu phục tôn giá.
Nghe Chí Hải mở miệng thốt ra bốn chữ “Vận công điều tức” mà cho là tuyệt kỹ võ công. Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ phì cười, nhưng nàng kịp nén lại. Thấy sự ngơ ngác của Chí Hải, nàng bất giác cảm thấy mến mến gã.
Khô Lâu Quái Kiệt chớp mắt :
- Ngươi vừa nói đến Chu Sa Tử.
- Ờ... Nghĩa phụ của tại hạ bị trúng “Chu Sa Tử” nên mới yếu đuối như vậy đó.
Khô Lâu Quái Kiệt khoát tay :
- Tiểu tử đã đối mặt với Địa Linh Tôn Giả?
Chí Hải nghênh mặt :
- Địa Linh Tôn Giả là gì?
- Là người đã hạ độc thủ Nhất Ngôn Thiên Tuế bằng Chu Sa Tử.
Chí Hải lắc đầu.
Nhanh hơn chớp mắt, khi Chí Hải vừa lắc đầu thì Khô Lâu Quái Kiệt bất ngờ xuất cao ngọn Huyết Lâu trượng kẻ một đường thẳng tắp chụp đến ngay chính diện Chí Hải.
Chí Hải sao có thể tránh né được chiêu công bất ngờ và tàn độc của Khô Lâu Quái Kiệt. Y chỉ kịp thấy một vệt đỏ ối như khối máu chụp đến nhãn quang của mình. Chí Hải kêu lên :
- Ê...
Y thốt được mỗi một từ, thì khối đỏ kia biến mất thay vào đó là mái tóc đen mượt, phảng phất mùi bồ kết. Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ sớm phát hiện ra chiêu công của sư tôn, bất ngờ bước ngang nửa bộ án ngữ trước mặt Chí Hải, dụng thân mình hứng lấy ngọn Huyết Lâu trượng.
Xuất thủ bất ngờ, Khô Lâu Quái Kiệt thu hồi chiêu thức cũng thật thần kỳ. Chiếc đầu lâu đỏ ối chỉ còn cách dung diện Tô Ái Mỵ một đốt tay thì gã thu hồi lại.
Gã chớp mắt buột miệng nói :
- Nàng...
Tô Ái Mỵ hồi hộp, nghĩ thầm: “Con trâu ngu dốt Nộ Chí Hải đã buộc mình phải chết theo gã”.
Nàng nghĩ Khô Lâu Quái Kiệt hẳn sẽ đoán ra sự gian trá của nàng nên mới nghĩ như vậy. Trong khi Tô Ái Mỵ còn lúng túng chưa biết xử trí như thế nào thì Chí Hải đã kịp nhận ra tình huống nan giải của nàng và của y.
Chí Hải đằng hắng lên tiếng :
- Tôn giá mà còn giở xảo trá định đánh, lỡ Chí Hải bất ngờ ra tay thì mạng của cô nương này sẽ chết ngay trước khi ta về chầu Diêm chúa.
Khô Lâu Quái Kiệt rút Huyết Lâu trượng lùi về chỗ cũ.
Chí Hải nói tiếp :
- Nếu như Chí Hải không luyện thành thần nhãn sớm phát hiện ra chiêu công bất ngờ của tôn giá thì giờ này chắc đã chầu Diêm chúa. Giờ mà tôn giá có giở thủ đoạn thì đừng trách Chí Hải sao nhẫn tâm vùi dập một đóa hoa đẹp của tôn giá.
Khô Lâu Quái Kiệt gằn giọng nói :
- Nếu Ái Mỵ có mệnh hệ gì thì ngươi không còn đất chôn thây đâu.
- Giang hồ mênh mông, làm gì không có chỗ chôn một cái xác như Chí Hải.
Y hừ nhạt rồi nói :
- Chí Hải không cần quá nhiều đất để chôn mình đâu.
- Ngươi muốn gì?
- Đến đỉnh Kim Sơn.
- Ngươi đến đỉnh Kim Sơn làm gì?
- Ơ... Tôn giá đừng giả vờ hỏi này hỏi nọ rồi lại bất ngờ xuất thủ chiêu công lấy mạng Chí Hải. Chí Hải không mắc hợm lần thứ hai đâu. Nói cho tôn giá biết, tại Dương Châu trấn, Chí Hải cũng là một đại cao thủ danh bất hư truyền với ngoại danh Hắc Điệp.
- Ngươi là Hắc Điệp.
- Không sai.
- Hắc Điệp không có cách hành xử dụng người khác để giữ mạng mình.
- Chí Hải là phiên bản của Hắc Điệp. Nhị Hắc Điệp do đó có lối hành xử khác với Hắc Điệp. Nộ Chí Hải hành động bất kể thù oán, miễn sao mình đạt được mục đích mà thôi. Bây giờ tôn giá phải nghe lời Chí Hải. Nếu không Chí Hải sẽ hạ thủ bất dung tình với vị cô nương này.
- Ngươi...
Chí Hải nạt lớn :
- Tôn giá chịu hay không?
Khô Lâu Quái Kiệt buông một tiếng thở dài :
- Ngươi muốn gì?
Câu hỏi vừa buông ra khỏi hai cánh môi của Khô Lâu Quái Kiệt thì Đồ Văn Từ Lãm rên khẽ một tiếng. Lão mơ hồ nói :
- Chí Hải, ngươi mau đem Điệp Bội chạy đi. Chạy càng xa càng tốt. Chạy càng xa càng tốt.
Nghe Đồ Văn Từ Lãm rên, Chí Hải phấn khích gọi :
- Nghĩa phụ! Nghĩa phụ...
Đồ Văn Từ Lãm mở hé hai mi mắt. Đôi chân mày lão nhíu lại rồi định nhãn nhìn Chí Hải :
- Chí Hải! Ngươi chạy đi... Càng xa càng tốt.
Đồ Văn Từ Lãm thốt hết câu lại gục đầu bất tỉnh. Thấy tình trạng của lão, Chí Hải không khỏi xót xa, nhưng y chẳng biết phải làm gì trong tình thế nan giải này.
Khô Lâu Quái Kiệt định nhãn nhìn Chí Hải :
- Tiểu tử đang giữ Điệp Bội?
- Không sai.
- Trao Điệp Bội cho ta.
- Không trao. Nếu tôn giá có hành động gì, ta sẽ giết ngay vị cô nương này. Nếu tôn giá sát tử nghĩa phụ của Chí Hải thì vị cô nương này cũng mất mạng.
Chí Hải vừa nói vừa kè Bạch Khô Lâu Tô Ái Mỵ tiến ra cửa ngôi cổ miếu. Bạch Khô Lâu vốn có ý giúp Chí Hải, nên nàng răm rắp bước theo gã như một ả a hoàn ngoan ngoãn.
Khô Lâu Quái Kiệt đứng thờ người chẳng biết phải hành xử như thế nào. Vừa ra khỏi ngôi cổ miếu, Chí Hải bất giác quát :
- Tôn giá hãy xem thần công “Vận công điều tức” của Nộ Chí Hải đây.
Chí Hải vừa nói vừa đẩy hữu thủ về phía Khô Lâu Quái Kiệt. Một đạo kình xoáy thoát ra từ tâm trung bản thủ của gã cuốn tới Khô Lâu Quái Kiệt. Hiện tượng bất ngờ đó khiến cho Chí Hải không hiểu được, cứ như một nhân vật vô hình nào đó phò trợ vậy.
Đạo xoáy kình ập đến Khô Lâu Quái Kiệt, buộc y phải dụng chưởng đón đỡ thẳng.
- Ầm...
Sấm chưởng làm rung chuyển cả khoảng không gian trước cửa ngôi cổ miếu thần hoàng. Dư lực của chưởng kình làm cát đá bay mù mịt chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tô Ái Mỵ nói với Chí Hải :
- Chạy đi.
- Chí Hải không biết khinh công.
- Ngươi...
Nàng vừa thốt vừa cắp ngang hông Chí Hải, điểm mũi hài thoát đi, hướng về phía ngọn Kim Đỉnh sơn. Mặc dù mang thân thủ siêu phàm nhưng Tô Ái Mỵ phải mất trọn cả một canh giờ mới đưa được Nộ Chí Hải đến Kim Đỉnh sơn.
Trên đỉnh Kim Đỉnh sơn có một ngôi mộ đá khổng lồ, trên nấm mộ có người dấu chân lún sâu, theo năm tháng đã phủ lớp rêu mốc cời.
Chí Hải và Ái Mỵ vừa chạy đến trước ngôi cổ mộ. Hai người dừng bước trước ngôi cổ mộ, phía sau cổ mộ là một vực thẳm sâu hun hút, gió từ dưới vực thổi lên giũ chéo y của hai người.
Ái Mỵ nhìn Chí Hải nói :
- Ngươi tìm đến Kim Đỉnh sơn với mục đích gì?
Chí Hải lắc đầu :
- Tại hạ không biết.
Ái Mỵ nhướn mày :
- Không biết? Thế sao lại đến đây?
- Nhất Ngôn Thiên Tuế nói sao Chí Hải nghe vậy.
Chí Hải chỉ ngôi cổ mộ :
- Cô nương, đây có phải là Huyết đài không?
Ái Mỵ gật đầu :
- Tương truyền đây là Huyết đài nơi mà trước đây Võ Lâm Thiên Tôn từng giao thủ với các vị Chưởng môn đời trước để đoạt Điệp Bội.
Chí Hải chặc lưỡi :
- Tại hạ chỉ nghe nghĩa phụ nói đến Huyết đài trên đỉnh Kim Sơn để phó hội với Hắc Điệp.
Chí Hải vừa thốt dứt câu thì tiếng của Khô Lâu Quái Kiệt cất lên ngay sau lưng hai người :
- Chính ta mới là kẻ phó hội với Hắc Điệp.
Chí Hải giật mình quay lại. Y lách bộ đặt tay vào yết hầu Ái Mỵ, nghiêm giọng nói :
- Chí Hải với tôn giá không thù không oán mà sao cứ theo ta như đĩa đói vậy. Tôn giá phải rời ngay khỏi nơi nà nếu không...
- Ngươi sẽ sát tử Tô Ái Mỵ?
- Đúng.
- Ngươi cứ mạnh dạn xuống tay, ta không ngăn cản.
- Tại sao?
- Ả đã phản bội ta, thì giữ lại làm gì. Chí Hải, mau trao Điệp Bội cho ta.
Chí Hải lắc đầu :
- Không...
Chí Hải vừa thốt dứt câu, Khô Lâu Quái Kiệt đã vũ lộng Huyết Lâu trượng, rồi ghim thẳng xuống ngay trước mặt mình. Ái Mỵ hốt hoảng nói :
- Lão sẽ dụng đến “Quỷ Đoạn Hồn”...
Nàng vừa nói vừa ghim ngọn lâu trượng của mình đối diện với Huyết Lâu trượng.
Khô Lâu Quái Kiệt chớp mắt :
- Tiện nữ dám đối nghịch với ta. Đáng chết!
Khô Lâu Quái Kiệt vừa nói vừa áp hai tay vào ót chiếc Huyết lâu, bên kia Ái Mỵ cũng cùng một động tác như lão.
- Ầm...
Từ hốc mắt hai chiếc đầu lâu bắn ra những luồng sắc quang đỏ xanh chạm thẳng vào nhau.
- Ầm...
Chiếc đầu lâu của Tô Ái Mỵ bị chấn dội, rồi bị hai đạo huyết quang cuốn lấy.
- Bộp...
Nó vỡ ra thành một nhúm bụi bị gió cuốn đi chẳng để lại vết tích gì.
Khô Lâu Quái Kiệt rít lên the thé :
- Nàng muốn chết ta cho nàng được chết.
Y vừa nói vừa dấn đến hai bộ, ngọn Huyết lâu trưởng thoát khỏi tay, quay vun vút như chiếc chong chóng, lướt đến Chí Hải và Tô Ái Mỵ.
Chí Hải quát lên :
- Hãy xem tuyệt kỹ “Vận công điều tức” của Nộ Chí Hải.
Y đẩy song chưởng đến trước hướng về phía chiếc chóng chóng. Y những tưởng lực kình sẽ lại phát tác. Nhưng chẳng có gì phát ra từ tâm trung bản thủ.
Chí Hải ngơ ngẩn :
- Sao kỳ lạ vậy.
Lời còn đọng trên cửa miệng thì chiếc Huyết lâu đã chụp đến thiên đỉnh Chí Hải. Y cảm nhận cả một ngọn núi thái sơn sắp đập xuống đỉnh đầu, liền rú lên.
- Cứu tôi với.
Tô Ái Mỵ tợ ngọn gió lốc lướt ngang qua, đẩy Chí Hải về phía sau ngôi cổ mộ. Lưng nàng đưa ra hứng lấy ngọn Huyết trượng.
- Bốp...
Ái Mỵ rú lên một tiếng. Thân pháp như một cánh diều bị gió lốc dữ cuốn về phía miệng vực. Chí Hải thấy Ái Mỵ lao ra ngoài miệng vực, liền với tay chụp nàng lại. Tay Chí Hải vừa thộp được chân Ái Mỵ thì một đạo phách không chưởng từ phía sau đẩy tới lưng y.
- Bình...
Chí Hải chúi đến trước, cùng với Ái Mỵ lao xuống vực Kim Đỉnh sơn. Miệng vực như hàm con quái vật khổng lồ nuốt chửng lấy hai người.
/45
|