Khi Hàn Mặc về đến hoàng cung, Bạch lão giám vội ra đón tiếp, cung kính thi lễ:
-Hoàng thượng hồi cung.
-Được rồi -Hàn Mặc phất tay- Đâu có người ngoài, không cần phải đa lễ.
Không có người ngoài….Hoàng thượng không xem một thái giám hèn mọn như ông là người ngoài. Chỉ cần bao nhiêu đó đã đủ lắm rồi.
-Nãy giờ ta ra ngoài, có chuyện gì không?
-Hồi hoàng thượng, có Quận chúa Hương Linh đến tìm người.
-Quận chúa Hương Linh.
Hàn Mặc không có ấn tượng. Dù cô gái xinh đẹp đó ôm chầm lấy hắn, miệng cười như hoa nở cũng không tạo nên cảm xúc gì. Thậm chí Hàn Mặc theo bản năng còn đẩy nàng ta ra.
-Hoàng huynh….Ngay cả huynh cũng ăn hiếp muội.
Đó là một thiếu nữ đẹp, hình dung tha thướt, khoát lên người bộ y phục hồng nhạt, trang điểm lộng lẫy, chẳng khác nào một thiên tiên.
Đông Phương Phong trở nên càng nhu hòa, thân thiết:
-Ngốc nghếch. Hoàng huynh ăn hiếp muội bao giờ chứ.
-Cố tình nói như vậy là hiếp đáp muội. Cả huynh, cả hoàng mẫu đều ăn hiếp muội.
Hương Linh là con đẻ của hoàng thái hậu, Cửu quận chúa được cưng chiều như trân bảo. Hoàng đế Mạc tri thủ trước đây cũng rất thương yêu nàng ta. Bây giờ lại…
-Thỉnh hoàng thượng sang cung Từ Vân. Thái hậu đang chờ người bên đó ạ!
Nữ tỳ theo hầu vội cúi xuống truyền lời. Hàn Mặc tiện miệng hỏi luôn:
-Có chuyện gì không?
-Là chuyện hôn sự của muội -Hương Linh nói ngay-Muội không đồng ý nhưng mẫu hậu cứ khăng khăng bắt ép. Hoàng huynh, nhất định phải làm chủ cho muội nha.
Một đế vương phải làm chủ luôn cho hôn sự của Quận chúa, Hàn Mặc cảm thấy buồn cười.
Đông Phương Phong lại có vẻ rất yêu thương muội muội. Hắn cười khẽ, âu yếm:
– Muội cũng không còn nhỏ nữa. Hoàng mẫu tìm hôn sự là đúng rồi.
-Huynh không hiểu đâu. Cứ đến đó đi, hoàng huynh sẽ hiểu…Muội…
-Không cần -Thái hậu bỗng nhiên xuất hiện ngoài tẩm cung hoàng đế. Bọn nô tài quỳ mọp, Đông Phương Phong thi lễ, Hương Linh phụng phịu giẫm chân.
-Hoàng mẫu giá lâm.
-Con không cần đa lễ. Hoàng nhi, con bé này đã mười tám tuổi, vậy mà ta gả chồng lại cứ khăng khăng phản đối. Con xem…
-Mẫu hậu, phải coi người gả con cho ai chứ -Quận chúa lại vùng vằng-Trong hoàng thất, ai cũng được lang quân là quận công, là công tử nhà quan lớn. Chỉ có con…Mẫu hậu lại…
Hương Linh khựng lời giận dỗi. Đông Phương Phong hỏi ngay:
-Lại thế nào?
-Ta muốn chọn Tân giám cho nó. Vậy mà cứ khóc lóc, nghe đồn đâu đó là người kia xuất thân quê kệch không đáng. Con xem…
Tân giám khoa này là Đỗ Tử Minh, người làng Bình Thạch. Đông Phương Phong nhớ rõ, hắn văn tài xuất chúng, được Tần thừa tướng hết lòng ca ngợi. Nếu không có sự kiện thổ huyết thì hắn đã được phong là Thái thú Điền Châu rồi.
-Mẫu hậu, con không lấy…Không lấy Tân giám đâu.
-Ngoan -Đông Phương Phong dỗ dành- Hoàng huynh gọi Tân giám đến. Muội xem cách hắn cư xử rồi hãy quyết định là lấy hay không mà….
Nội thị nhanh chóng dẫn Đổ Tử Minh đến. Hắn thấp hơn Hàn Mặc một chút. Nước da không được trắng trẻo. Ngũ quan thanh tú, ánh mắt đen sẫm luôn nhìn thẳng. Ngươi như thế chọn làm quận mã cũng không làm uất ức Hương Linh.
Quận chúa Hương Linh cũng có một thoáng khựng lại. Nàng cũng không ngờ Đỗ Tử Minh lại có hình dung tuấn tú như vầy.
-Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thái hậu và quận chúa…
-Bình thân.
Đông Phương Phong là kẻ không thích giằng co, đi thẳng vào vấn đề:
-Đỗ khanh gia…Triệu kiến khanh vì trẫm nghe nói, khanh văn tài xuất chúng. Nhân lúc quận chúa Hương Linh còn chưa có ai phối ngẫu, trẫm định ban hôn cho hai người.
Hương Linh bất giác nhìn sang Đỗ Tử Minh. Hắn nhất quyết rất sung sướng, một bước lên mây. Nàng đang chờ đợi sự vui mừng hớn hở trong mắt hắn. Một lát nữa khi rời khỏi sân rồng còn có thể hét lên.
Nhưng…
-Thần xin chiu tội…Thần đã có nương tử kết tóc ở quê nhà, không thể phụ nàng.
-Ngươi….
Thái hậu giận dữ. Quận chúa thì ngẩn người. Lần đầu tiên nàng bị từ chối. Lại là từ chối tình yêu.
Đông Phương Phong nhớ đến lời đồn đãi là Thừa tướng từng suýt xé bài của Tân giám vì tội cao ngạo. Chứng kiến cảnh này, lời đồn quả nhiên là có thật rồi.
-Làm quận mã xem như thân thích. Ta sẽ không bạc đãi khanh. Không để khanh chịu uất ức.
-Thần không nghĩ mình sẽ chịu uất ức gì. -Đỗ Tử Minh tiếp lời -Thần đã phụ tấm lòng của hoàng thượng và thái hậu ưu ái nhưng thần không để bỏ nương tử khi cơ hàn làm lụng nuôi thần ăn học, khi sang cả lại vì chút vinh hoa mà phụ bỏ nàng.
-Kháng lệnh hoàng thượng, đó là tội chết.
-Thần biết…nhưng thần cũng không thể nhìn hoàng thượng đã sai càng sai được. Buộc thần bỏ đi nương tử lấy quận chúa, khác nào bất nghĩa. Xin hoàng thượng khai ân.
-Ngươi…
Khác hẳn lúc nãy, hiện giờ Hương Linh chỉ thấy thập phần nhục nhã. Nàng chạy vụt đi. Thái hậu ngăn không kịp, cơn giận bốc lên đầu:
-Thật là to gan -Thái hậu hét lớn- Ngươi muốn chết….Người đâu. Đem hắn ra ngoài, lột hết áo mão, chém đầu ngay.
Ngự lâm quân vừa sấn đến, bất thình lình:
-Khoan đã…
Đông Phương Phong là người lên tiếng. Hàn Mặc cũng chau mày, ngạc nhiên. Đối diện hắn là một Đông Phương Phong lẫm liệt, rất có phong thái quân vương:
-Đỗ Tử Minh là thần tử của Vọng Yểm quốc. Ta chưa ra lệnh, ai dám trừng phạt hắn?
-Hoàng nhi…
Đối mặt với Đông Phương Phong có ánh mắt sắc bén, thái hậu lần đầu tiên cảm thấy sự nguy hiểm toát ra từ kẻ mà cứ ngỡ là dễ dàng thao túng này:
-Con định chống lại ý ta sao? Tên Đỗ Tử Minh này…
-Hoàng mẫu…Vọng Yểm ta lấy nhân làm gốc, lấy đạo nghĩa mà đối xử với người. Nay Đỗ hiền khanh chỉ vì muốn giữ lại tình nghĩa với thê tử, có lỗi gì đâu. Mẫu hậu trị tội hắn, khác nào khuyến khích người ta sống không tình không nghĩa, giũ bỏ thê tử nghèo hèn khi có chút công danh…. Nhi thần đồng ý là lời nói và thái độ của hắn có phần không đúng với mẫu hậu, nhưng người có thể trừng phạt hắn, không thể giết Đỗ Tử Minh.
Lời lẽ ôn hòa nhưng cũng không kém phần đanh thép. Đúng là người xuất thân từ hoàng tộc đều không thể xem thường. Đông Phương Phong lại tiếp lời:
-Linh nhi hôm nay bị Đỗ tân giám từ chối, theo nhi thần cũng là một việc may mắn cho muội ấy. Nếu phải lấy một kẻ quên ơn phụ nghĩa, Linh nhi cũng nào có hạnh phúc gì.
Hàn Mặc nhân lúc thái hậu còn đang giận không nói nên lời liền nói ngay:
-Đỗ Tử Minh dám vô lễ với Thái hậu, truyền cắt chức Tân giám đưa đến điện của ta làm Bộc sư (người mài mực), không có quyền tham gia khoa cử nữa. Nhanh chóng thi hành…
-Tạ hoàng thượng…
-Nhi thần có việc – Hàn Mặc cúi người thi lễ -Xin phép mẫu hậu hồi cung.
Nanh vuốt đã lộ ra một ít. Song cũng là thời cơ tốt. Đông Phương Phong cũng nên bước ra ngoài ánh sáng, cho người ta nhìn rõ dạng hình mình.
-Thần khấu kiến hoàng thượng.
Bạch lão giám đã đến. Hàn Mặc nhẹ nhàng:
-Khanh sắp xếp cho Đỗ Tử Minh một chút. Đến quê nhà của hắn đưa thân quyến lên kinh thành, nương tử thì đưa đến điện của ta làm nha hoàn hầu hạ. Đêm nay canh hai dặn Đỗ Tử Minh đến gặp ta.
-Tuân chỉ….
Đông Phương Phong không phải là yếu đuối. Khi có người cần bảo vệ, hắn ta sẽ rất kiên cường.
Sau này có rời khỏi cũng không có gì tiếc nuối. Đông Phương Phong sẽ là một Minh đế, dù có Hàn Mặc hay không!
-Hoàng thượng hồi cung.
-Được rồi -Hàn Mặc phất tay- Đâu có người ngoài, không cần phải đa lễ.
Không có người ngoài….Hoàng thượng không xem một thái giám hèn mọn như ông là người ngoài. Chỉ cần bao nhiêu đó đã đủ lắm rồi.
-Nãy giờ ta ra ngoài, có chuyện gì không?
-Hồi hoàng thượng, có Quận chúa Hương Linh đến tìm người.
-Quận chúa Hương Linh.
Hàn Mặc không có ấn tượng. Dù cô gái xinh đẹp đó ôm chầm lấy hắn, miệng cười như hoa nở cũng không tạo nên cảm xúc gì. Thậm chí Hàn Mặc theo bản năng còn đẩy nàng ta ra.
-Hoàng huynh….Ngay cả huynh cũng ăn hiếp muội.
Đó là một thiếu nữ đẹp, hình dung tha thướt, khoát lên người bộ y phục hồng nhạt, trang điểm lộng lẫy, chẳng khác nào một thiên tiên.
Đông Phương Phong trở nên càng nhu hòa, thân thiết:
-Ngốc nghếch. Hoàng huynh ăn hiếp muội bao giờ chứ.
-Cố tình nói như vậy là hiếp đáp muội. Cả huynh, cả hoàng mẫu đều ăn hiếp muội.
Hương Linh là con đẻ của hoàng thái hậu, Cửu quận chúa được cưng chiều như trân bảo. Hoàng đế Mạc tri thủ trước đây cũng rất thương yêu nàng ta. Bây giờ lại…
-Thỉnh hoàng thượng sang cung Từ Vân. Thái hậu đang chờ người bên đó ạ!
Nữ tỳ theo hầu vội cúi xuống truyền lời. Hàn Mặc tiện miệng hỏi luôn:
-Có chuyện gì không?
-Là chuyện hôn sự của muội -Hương Linh nói ngay-Muội không đồng ý nhưng mẫu hậu cứ khăng khăng bắt ép. Hoàng huynh, nhất định phải làm chủ cho muội nha.
Một đế vương phải làm chủ luôn cho hôn sự của Quận chúa, Hàn Mặc cảm thấy buồn cười.
Đông Phương Phong lại có vẻ rất yêu thương muội muội. Hắn cười khẽ, âu yếm:
– Muội cũng không còn nhỏ nữa. Hoàng mẫu tìm hôn sự là đúng rồi.
-Huynh không hiểu đâu. Cứ đến đó đi, hoàng huynh sẽ hiểu…Muội…
-Không cần -Thái hậu bỗng nhiên xuất hiện ngoài tẩm cung hoàng đế. Bọn nô tài quỳ mọp, Đông Phương Phong thi lễ, Hương Linh phụng phịu giẫm chân.
-Hoàng mẫu giá lâm.
-Con không cần đa lễ. Hoàng nhi, con bé này đã mười tám tuổi, vậy mà ta gả chồng lại cứ khăng khăng phản đối. Con xem…
-Mẫu hậu, phải coi người gả con cho ai chứ -Quận chúa lại vùng vằng-Trong hoàng thất, ai cũng được lang quân là quận công, là công tử nhà quan lớn. Chỉ có con…Mẫu hậu lại…
Hương Linh khựng lời giận dỗi. Đông Phương Phong hỏi ngay:
-Lại thế nào?
-Ta muốn chọn Tân giám cho nó. Vậy mà cứ khóc lóc, nghe đồn đâu đó là người kia xuất thân quê kệch không đáng. Con xem…
Tân giám khoa này là Đỗ Tử Minh, người làng Bình Thạch. Đông Phương Phong nhớ rõ, hắn văn tài xuất chúng, được Tần thừa tướng hết lòng ca ngợi. Nếu không có sự kiện thổ huyết thì hắn đã được phong là Thái thú Điền Châu rồi.
-Mẫu hậu, con không lấy…Không lấy Tân giám đâu.
-Ngoan -Đông Phương Phong dỗ dành- Hoàng huynh gọi Tân giám đến. Muội xem cách hắn cư xử rồi hãy quyết định là lấy hay không mà….
Nội thị nhanh chóng dẫn Đổ Tử Minh đến. Hắn thấp hơn Hàn Mặc một chút. Nước da không được trắng trẻo. Ngũ quan thanh tú, ánh mắt đen sẫm luôn nhìn thẳng. Ngươi như thế chọn làm quận mã cũng không làm uất ức Hương Linh.
Quận chúa Hương Linh cũng có một thoáng khựng lại. Nàng cũng không ngờ Đỗ Tử Minh lại có hình dung tuấn tú như vầy.
-Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thái hậu và quận chúa…
-Bình thân.
Đông Phương Phong là kẻ không thích giằng co, đi thẳng vào vấn đề:
-Đỗ khanh gia…Triệu kiến khanh vì trẫm nghe nói, khanh văn tài xuất chúng. Nhân lúc quận chúa Hương Linh còn chưa có ai phối ngẫu, trẫm định ban hôn cho hai người.
Hương Linh bất giác nhìn sang Đỗ Tử Minh. Hắn nhất quyết rất sung sướng, một bước lên mây. Nàng đang chờ đợi sự vui mừng hớn hở trong mắt hắn. Một lát nữa khi rời khỏi sân rồng còn có thể hét lên.
Nhưng…
-Thần xin chiu tội…Thần đã có nương tử kết tóc ở quê nhà, không thể phụ nàng.
-Ngươi….
Thái hậu giận dữ. Quận chúa thì ngẩn người. Lần đầu tiên nàng bị từ chối. Lại là từ chối tình yêu.
Đông Phương Phong nhớ đến lời đồn đãi là Thừa tướng từng suýt xé bài của Tân giám vì tội cao ngạo. Chứng kiến cảnh này, lời đồn quả nhiên là có thật rồi.
-Làm quận mã xem như thân thích. Ta sẽ không bạc đãi khanh. Không để khanh chịu uất ức.
-Thần không nghĩ mình sẽ chịu uất ức gì. -Đỗ Tử Minh tiếp lời -Thần đã phụ tấm lòng của hoàng thượng và thái hậu ưu ái nhưng thần không để bỏ nương tử khi cơ hàn làm lụng nuôi thần ăn học, khi sang cả lại vì chút vinh hoa mà phụ bỏ nàng.
-Kháng lệnh hoàng thượng, đó là tội chết.
-Thần biết…nhưng thần cũng không thể nhìn hoàng thượng đã sai càng sai được. Buộc thần bỏ đi nương tử lấy quận chúa, khác nào bất nghĩa. Xin hoàng thượng khai ân.
-Ngươi…
Khác hẳn lúc nãy, hiện giờ Hương Linh chỉ thấy thập phần nhục nhã. Nàng chạy vụt đi. Thái hậu ngăn không kịp, cơn giận bốc lên đầu:
-Thật là to gan -Thái hậu hét lớn- Ngươi muốn chết….Người đâu. Đem hắn ra ngoài, lột hết áo mão, chém đầu ngay.
Ngự lâm quân vừa sấn đến, bất thình lình:
-Khoan đã…
Đông Phương Phong là người lên tiếng. Hàn Mặc cũng chau mày, ngạc nhiên. Đối diện hắn là một Đông Phương Phong lẫm liệt, rất có phong thái quân vương:
-Đỗ Tử Minh là thần tử của Vọng Yểm quốc. Ta chưa ra lệnh, ai dám trừng phạt hắn?
-Hoàng nhi…
Đối mặt với Đông Phương Phong có ánh mắt sắc bén, thái hậu lần đầu tiên cảm thấy sự nguy hiểm toát ra từ kẻ mà cứ ngỡ là dễ dàng thao túng này:
-Con định chống lại ý ta sao? Tên Đỗ Tử Minh này…
-Hoàng mẫu…Vọng Yểm ta lấy nhân làm gốc, lấy đạo nghĩa mà đối xử với người. Nay Đỗ hiền khanh chỉ vì muốn giữ lại tình nghĩa với thê tử, có lỗi gì đâu. Mẫu hậu trị tội hắn, khác nào khuyến khích người ta sống không tình không nghĩa, giũ bỏ thê tử nghèo hèn khi có chút công danh…. Nhi thần đồng ý là lời nói và thái độ của hắn có phần không đúng với mẫu hậu, nhưng người có thể trừng phạt hắn, không thể giết Đỗ Tử Minh.
Lời lẽ ôn hòa nhưng cũng không kém phần đanh thép. Đúng là người xuất thân từ hoàng tộc đều không thể xem thường. Đông Phương Phong lại tiếp lời:
-Linh nhi hôm nay bị Đỗ tân giám từ chối, theo nhi thần cũng là một việc may mắn cho muội ấy. Nếu phải lấy một kẻ quên ơn phụ nghĩa, Linh nhi cũng nào có hạnh phúc gì.
Hàn Mặc nhân lúc thái hậu còn đang giận không nói nên lời liền nói ngay:
-Đỗ Tử Minh dám vô lễ với Thái hậu, truyền cắt chức Tân giám đưa đến điện của ta làm Bộc sư (người mài mực), không có quyền tham gia khoa cử nữa. Nhanh chóng thi hành…
-Tạ hoàng thượng…
-Nhi thần có việc – Hàn Mặc cúi người thi lễ -Xin phép mẫu hậu hồi cung.
Nanh vuốt đã lộ ra một ít. Song cũng là thời cơ tốt. Đông Phương Phong cũng nên bước ra ngoài ánh sáng, cho người ta nhìn rõ dạng hình mình.
-Thần khấu kiến hoàng thượng.
Bạch lão giám đã đến. Hàn Mặc nhẹ nhàng:
-Khanh sắp xếp cho Đỗ Tử Minh một chút. Đến quê nhà của hắn đưa thân quyến lên kinh thành, nương tử thì đưa đến điện của ta làm nha hoàn hầu hạ. Đêm nay canh hai dặn Đỗ Tử Minh đến gặp ta.
-Tuân chỉ….
Đông Phương Phong không phải là yếu đuối. Khi có người cần bảo vệ, hắn ta sẽ rất kiên cường.
Sau này có rời khỏi cũng không có gì tiếc nuối. Đông Phương Phong sẽ là một Minh đế, dù có Hàn Mặc hay không!
/40
|