Nửa đêm, tân phòng yên lặng. Hôn lễ của toan tính, chính trị không có những giờ phút vui vẻ, náo tân phòng, chuốc rượu chú rể, trêu chọc cô dâu.
Chúc Đường uống rượu có chừng mực, chỉ vài chung, sau đó bước vào tân phòng.
Khăn đỏ, nến đỏ, giá y đỏ rực. Cô dâu mới đầu đội mũ phượng, che kín gương mặt. Chúc Đường thoáng nhíu mày.
Rồi hắn cũng dùng thanh ngọc như ý đặt sẵn bên cạnh, vén rèm châu, lấy mũ phượng giúp nàng.
Đối diện là một đôi mắt trong veo đầy sợ hãi. Môi nàng đã bị cắn chặt, còn hằn lại dấu, tay thì nắm chặt chéo áo, lo sợ vô cùng.
Tuyệt sắc mĩ nhân.
Quân cờ chính trị.
Chúc Đường thở dài. Dù thế nào đêm nay cũng không thể có một sơ hở nào được. Nàng công chúa này dù là thế thân cũng không dám chắc không phải là gián điệp của Đông quốc. Hắn sẽ quay về Đông quốc với tư cách phò mã. Các hoàng tử Đông quốc đều là kẻ có thừa thủ đoạn, hậu cung đầy sóng gió, tuyệt đối không nên có sơ sẩy nào.
Rượu giao bôi được rót sẵn. Hắn lấy một chung:
-Nương tử….Mời…
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy. Vết sẹo mờ mờ trên mu bàn tay.
Chúc Đường không muốn hỏi. Dù sao nam tử cũng phải sinh con đẻ cái. Ninh Nhi -tiểu muội tử hay công chúa giả của Đông quốc thì cũng là nữ tử mà thôi.
Dù là….Bên Ninh Nhi, Chúc Đường không phải đề phòng. Nàng con gái này…
-Công tử…Thiếp…
-Tướng công!
Giọng hắn nghiêm nghị. Tiểu Nhu sợ hãi gật đầu:
-Tướng…tướng công…
Ly rượu cạn hết. Chúc Đường kéo màn gấm, Tiểu Nhu ngẩn người.
Nàng vội vàng tiến lên hầu hạ hắn cởi y phục tân lang. Bàn tay lại run rẩy, vết sẹo hiện rõ hơn.
Chúc Đường nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng trước mặt. Tiểu Nhu rất xinh đẹp, thêm chút son phấn lại càng lộng lẫy. Vẻ đẹp này khó lòng tin được đến từ dân dã….Hắn bỗng nhiên đưa tay lên cổ, kéo nhẹ giá y trên người nàng.
Tiểu Nhu rụt người sợ hãi. Nhưng nàng nhớ đến thân phận như cá nằm trên thớt, đành phải buông tay….
Đêm nay nàng là tân nương mới, gả cho Chúc trung đường Vọng Yểm quốc. Từ đại phu có truyền lệnh, nếu muốn sống Tiểu Nhu phải ngoan ngoãn phục tùng hắn, cố gắng lấy lòng tin của Chúc Đường, sẽ có chỉ thị sau.
Chút uất ức dâng trào trong lồng ngực. Tại sao lại phải tiếp tục phục tùng chứ? Nàng đã phải đến một quốc gia xa lạ, gả cho một người không yêu mình, tại sao cứ phải nghe lời Đông quốc. Tại sao?
-Đại nhân….
Tiểu Nhu bất ngờ quỳ xuống. Nàng ôm lấy chân Chúc Đường, khuôn mặt xinh đẹp, tái nhợt, miệng lắp bắp:
-Tôi…tôi không phải….Tôi…
Nhưng Chúc Đường không cho nàng nói tiếp. Tiểu Nhu không phải là công chúa Sa Hoa, ai nấy đều rõ, song không phải là lúc vạch trần. Thân phận công chúa, thê tử Chúc trung đường vẫn còn giá trị lợi dụng….Vẫn còn…
Đến khi….
Môi Chúc Đường mặn chát vì nước mắt. Hắn đang đè lên người Tiểu Nhu. Một khoảng lớn da thịt phô bày. Có vài vết sẹo…..Phía bên hông còn có vết bầm.
Chân nàng…. Đôi chân nuột nà, thon thả, đầu gối cũng còn bầm đen.
-Đại nhân….Tôi…
Chúc Đường không nói gì cả, chỉ lẳng lặng hôn lên đôi mắt ngập nước mắt của Tiểu Nhu.
Dù thế nào cũng không thể dừng lại. Cuộc hôn nhân này….Mảnh đất Đông quốc phía xa xa…
-Ưm…
Tiểu Nhu bất ngờ bị hôn thật mạnh. Bình thường Chúc Đường như thư sinh, mảnh mai, nho nhã nhưng giờ không biết sao lại có sức khống chế mạnh mẽ đến vậy. Hạ thân Tiểu Nhu khô khốc bị hắn tiến mạnh vào, cướp đoạt. Trong đêm vắng, giọng nàng bị kềm nén bởi bờ môi hắn thành một âm thanh run rẩy, đứt quãng….
Dòng máu đỏ tượng trưng cho trinh tiết người thiếu nữ nhuộm lên tấm vải trắng được lót trên hỉ phòng……Tiểu Nhu xuôi tay, nước mắt lăn dài trên má. Chúc Đường lẳng lặng ngồi dậy. Bổn phận của một tân lang trong đêm tân hôn, hắn đã làm trọn vẹn. Tiểu Nhu không có quyền trách hắn. Song không hiểu sao lúc nhìn nàng khóc, con tim giá lạnh ấy bỗng run lên khe khẽ. Nhip rung thoáng qua trong đêm lạnh, cùng tiếng chuông báo canh ba đằng xa vọng lại làm Chúc Đường khẽ rùng mình.
Lời Đông Phương Phong vẫn còn văng vẳng….Sau tân hôn mười ngày theo lễ, Chúc Đường sẽ cùng Tiểu Nhu trở về Đông quốc bái phỏng….Đã đến lúc phải về sao?
Chúc Đường uống rượu có chừng mực, chỉ vài chung, sau đó bước vào tân phòng.
Khăn đỏ, nến đỏ, giá y đỏ rực. Cô dâu mới đầu đội mũ phượng, che kín gương mặt. Chúc Đường thoáng nhíu mày.
Rồi hắn cũng dùng thanh ngọc như ý đặt sẵn bên cạnh, vén rèm châu, lấy mũ phượng giúp nàng.
Đối diện là một đôi mắt trong veo đầy sợ hãi. Môi nàng đã bị cắn chặt, còn hằn lại dấu, tay thì nắm chặt chéo áo, lo sợ vô cùng.
Tuyệt sắc mĩ nhân.
Quân cờ chính trị.
Chúc Đường thở dài. Dù thế nào đêm nay cũng không thể có một sơ hở nào được. Nàng công chúa này dù là thế thân cũng không dám chắc không phải là gián điệp của Đông quốc. Hắn sẽ quay về Đông quốc với tư cách phò mã. Các hoàng tử Đông quốc đều là kẻ có thừa thủ đoạn, hậu cung đầy sóng gió, tuyệt đối không nên có sơ sẩy nào.
Rượu giao bôi được rót sẵn. Hắn lấy một chung:
-Nương tử….Mời…
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy. Vết sẹo mờ mờ trên mu bàn tay.
Chúc Đường không muốn hỏi. Dù sao nam tử cũng phải sinh con đẻ cái. Ninh Nhi -tiểu muội tử hay công chúa giả của Đông quốc thì cũng là nữ tử mà thôi.
Dù là….Bên Ninh Nhi, Chúc Đường không phải đề phòng. Nàng con gái này…
-Công tử…Thiếp…
-Tướng công!
Giọng hắn nghiêm nghị. Tiểu Nhu sợ hãi gật đầu:
-Tướng…tướng công…
Ly rượu cạn hết. Chúc Đường kéo màn gấm, Tiểu Nhu ngẩn người.
Nàng vội vàng tiến lên hầu hạ hắn cởi y phục tân lang. Bàn tay lại run rẩy, vết sẹo hiện rõ hơn.
Chúc Đường nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng trước mặt. Tiểu Nhu rất xinh đẹp, thêm chút son phấn lại càng lộng lẫy. Vẻ đẹp này khó lòng tin được đến từ dân dã….Hắn bỗng nhiên đưa tay lên cổ, kéo nhẹ giá y trên người nàng.
Tiểu Nhu rụt người sợ hãi. Nhưng nàng nhớ đến thân phận như cá nằm trên thớt, đành phải buông tay….
Đêm nay nàng là tân nương mới, gả cho Chúc trung đường Vọng Yểm quốc. Từ đại phu có truyền lệnh, nếu muốn sống Tiểu Nhu phải ngoan ngoãn phục tùng hắn, cố gắng lấy lòng tin của Chúc Đường, sẽ có chỉ thị sau.
Chút uất ức dâng trào trong lồng ngực. Tại sao lại phải tiếp tục phục tùng chứ? Nàng đã phải đến một quốc gia xa lạ, gả cho một người không yêu mình, tại sao cứ phải nghe lời Đông quốc. Tại sao?
-Đại nhân….
Tiểu Nhu bất ngờ quỳ xuống. Nàng ôm lấy chân Chúc Đường, khuôn mặt xinh đẹp, tái nhợt, miệng lắp bắp:
-Tôi…tôi không phải….Tôi…
Nhưng Chúc Đường không cho nàng nói tiếp. Tiểu Nhu không phải là công chúa Sa Hoa, ai nấy đều rõ, song không phải là lúc vạch trần. Thân phận công chúa, thê tử Chúc trung đường vẫn còn giá trị lợi dụng….Vẫn còn…
Đến khi….
Môi Chúc Đường mặn chát vì nước mắt. Hắn đang đè lên người Tiểu Nhu. Một khoảng lớn da thịt phô bày. Có vài vết sẹo…..Phía bên hông còn có vết bầm.
Chân nàng…. Đôi chân nuột nà, thon thả, đầu gối cũng còn bầm đen.
-Đại nhân….Tôi…
Chúc Đường không nói gì cả, chỉ lẳng lặng hôn lên đôi mắt ngập nước mắt của Tiểu Nhu.
Dù thế nào cũng không thể dừng lại. Cuộc hôn nhân này….Mảnh đất Đông quốc phía xa xa…
-Ưm…
Tiểu Nhu bất ngờ bị hôn thật mạnh. Bình thường Chúc Đường như thư sinh, mảnh mai, nho nhã nhưng giờ không biết sao lại có sức khống chế mạnh mẽ đến vậy. Hạ thân Tiểu Nhu khô khốc bị hắn tiến mạnh vào, cướp đoạt. Trong đêm vắng, giọng nàng bị kềm nén bởi bờ môi hắn thành một âm thanh run rẩy, đứt quãng….
Dòng máu đỏ tượng trưng cho trinh tiết người thiếu nữ nhuộm lên tấm vải trắng được lót trên hỉ phòng……Tiểu Nhu xuôi tay, nước mắt lăn dài trên má. Chúc Đường lẳng lặng ngồi dậy. Bổn phận của một tân lang trong đêm tân hôn, hắn đã làm trọn vẹn. Tiểu Nhu không có quyền trách hắn. Song không hiểu sao lúc nhìn nàng khóc, con tim giá lạnh ấy bỗng run lên khe khẽ. Nhip rung thoáng qua trong đêm lạnh, cùng tiếng chuông báo canh ba đằng xa vọng lại làm Chúc Đường khẽ rùng mình.
Lời Đông Phương Phong vẫn còn văng vẳng….Sau tân hôn mười ngày theo lễ, Chúc Đường sẽ cùng Tiểu Nhu trở về Đông quốc bái phỏng….Đã đến lúc phải về sao?
/40
|