Chương 10 Chế nhạo
Nhưng mà, Quân Minh Dực không hề có chút ân hận, ngược lại trong lòng còn dâng lên cảm giác thành tựu.
Đích thân hủy hoại một người kinh diễm vô song trong chính bàn tay mình, rõ ràng là một viên trân châu, lại cam tâm tình nguyện bị chạm khắc thành một viên đá bình thường xấu xí, khiến phong thái tao nhã của cô chỉ có thể nở mình thôi...Khiến cả thế giới đều cho rằng, Diệp Vũ cô là người vô dụng, trèo cao bám lấy nhà họ Quân, bám lấy cậu ba Quân, Diệp Vũ cô không xứng với Quân Minh Dực!
Nhưng hôm nay, một thân mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm, đỏ đến chói mắt, giống như một cái tát thật lớn, nện lên mặt Quân Minh Dực và nhà họ Quân, đánh bọn họ đau điếng! Đau đến nhục nhã muốn chết!
Chẳng lẽ, sự si mê và ỷ lại mà con nhóc này biểu hiện suốt 20 năm chỉ là một trò đùa thôi sao? Quân Minh Dực không cam tâm!
Trong lòng tuy rằng giận dữ, trên mặt vẫn không biểu hiện điều gì, Quân Minh Dực vẫn như cũ ấm áp nở nụ cười dịu dàng, “A Vũ, em đến muộn rồi.”
Nghe được giọng nói êm tai này, trái tim Diệp Vũ lại nhíu lên.
Kiếp trước, Diệp Vũ cô đúng là ngốc! Ngây ngốc chạy từ chỗ tai nạn xe đến khách sạn, cả người chật vật, lại bị đám phóng viên sớm đã mai phục sẵn ở đó bắt quả tang, đường đường là cô cả nhà họ Diệp, vậy mà trong hôn lễ lại nhếch nhác như chó, điều này biến cô thành trò cười lớn nhất của cả thành phố Bắc Ninh rộng lớn, ai nấy cũng đều giễu cợt cô cả nhà họ Diệp tuổi còn nhỏ mà không thích cưới chồng, ngay cả hạ nhân của nhà họ Quân cũng coi thường cô...
Cho nên lần này, Diệp Vũ cô sẽ không ngốc như vậy nữa, hôn lễ có thể đến trễ, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện một cách nhếch nhác chật vật!
Diệp Vũ muốn mình phải xuất giá một cách xa hoa, ngạo nghễ nhất!
Thấy Diệp Vũ thất thần thoáng cái rồi biến mất, Quân Minh Dực lộ ra nụ cười sáng lạn, đáy mắt mơ hồ lộ ra sự cưng chiều và che chở, khiến người ta không nỡ từ chối, khẽ nắm lấy tay Diệp Vũ, có chút quỷ dị, “A Vũ, chiếc váy cưới mà anh giúp em chọn đâu? Còn tưởng rằng...em sẽ thích chiếc váy cưới đó, đó chính là chiếc váy mà anh đích thân đến nước Pháp mời chuyên gia làm cho em đó, em gái anh Khả Di cũng rất thích.”
Quân Minh Dực rất tự tin, mười năm nay, Diệp Vũ luôn luôn tuân theo lời anh như thánh chỉ vậy, tin chắc chỉ cần một câu nói của mình, thanh mai trúc mã Diệp Vũ nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đổi lại một chiếc váy cưới với kiểu dáng bình thường, tiếp tục làm Diệp Vũ trở nên tầm thường.
Thành phố Bắc Ninh, chỉ cần Quân Minh Dực bộc lộ tài năng là được rồi, không cần một người phụ nữ tranh đoạt phong thái của anh ta!
Kiếp trước chính là như vậy, Quân Minh Dực không thích Diệp Vũ ăn mặc quá xa hoa mỹ lệ, ngay cả váy cưới và trang sức dùng lúc kết hôn cũng rất bình thường, Diệp Vũ chỉ xem như Quân Minh Dực không thích người khác nhìn thấy sự xinh đẹp của mình, trong lòng còn âm thầm thích thú, lại không hiểu, chẳng qua Quân Minh Dực không muốn nhìn thấy Diệp Vũ xuất sắc, khiến tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Vũ đang trèo cao bám lấy cậu ba Quân, khiến tất cả mọi người đều cho rằng cô cả nhà họ Diệp là một kẻ vô dụng tư sắc bình thường.
Trong lòng thầm niệm kinh, nhẫn nhịn sự kích động muốn xông lên đâm chết đối phương, Diệp Vũ giương khóe miệng, đôi mắt xoay chuyển, khí thế trời sinh, tránh thoát khỏi tay Quân Minh Dực, nhát gan nhìn Quân Minh Dực, giống như có chuyện nhưng không nói nên lời, chậm rãi nói, “Anh Minh Dực...”
“Hửm?” Trong mắt Quân Minh Dực tràn đầy chăm chú và nghiêm túc, “Sao thế? Không cần sợ, có gì cứ nói thẳng với anh là được rồi.”
Mắt Diệp Vũ sáng lên, giương môi cười, từ từ bước lên, kề môi thì thầm vào lỗ tai của Quân Minh Dực, hơi thở chậm rãi...lời nói ngây thơ nhưng ngạo nghễ lởn vởn giữa hai người:
“Phẩm vị của anh...thật kém! Cái loại rẻ tiền đó, anh cũng không biết xấu hổ mà để em mặc? Anh không cần mặt mũi nhưng Diệp Vũ em vẫn cần.”
Tay Quân Minh Dực bỗng cứng đờ trên không trung, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, Diệp Vũ trước giờ luôn nghe theo lời anh ta, vậy mà lại có thể nói ra những lời này?”
“Anh Minh Dực, nhà họ Quân không có tiền, A Vũ biết, nếu đã không mua được váy cưới đắt tiền, vậy thì cứ nói thẳng với em là được rồi, nhà họ Diệp em những thứ khác không nhiều, đồ cổ gia truyền mấy trăm năm ngược lại không ít, chẳng qua chỉ là một chiếc váy cưới thôi mà...Em mặc váy cưới nhà họ Diệp là được rồi, về phần chiếc váy cưới mà anh đặt ở châu Âu, em đã thưởng cho người giúp việc trong nhà rồi.”
Nói xong, Diệp Vũ vươn tay, cười duyên dáng chỉnh sửa lại nơ cho Quân Minh Dực, vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của đối phương, nói rất ngây thơ nhưng cao ngạo, “Anh Minh Dực, tiền đãi tiệc ở khách sạn Tứ Nguyệt hôm nay, nhà họ Diệp của em đã trả rồi, chỉ là sau này anh phải nỗ lực kiếm tiền rồi, nuôi A Vũ không nổi, nếu truyền ra ngoài, đừng để người khác hiểu lầm anh là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm...”
Lời nói vừa dứt, Diệp Vũ nghênh ngang bước đi, để lại gương mặt Quân Minh Dực xanh mét!
/2815
|