Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm nằm ở vùng ngoại ô, cách chính quyền thị trấn một đoạn.
Một cánh cổng cao lớn bằng xi măng đã được xây dựng lên, phía trên gắn một vài chữ đỏ, được đúc bằng xi măng “Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm”.
- Dừng xe!
Vưu Lợi Dân lên tiếng.
Chiếc xe bus nhỏ lập tức dừng lại ở ven đường.
- Tôi đến khu công nghiệp xem trước một chút.
Vưu Lợi Dân thuận miệng nói.
Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa ngồi cách đó không xa, lập tức đứng dậy, mỉm cười nói:
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, xin mời.
- Bí thư Lương, mời.
Vưu Lợi Dân đối với Lương Quang Hoa khá khách khí.
Tương đối mà nói, Vưu Lợi Dân còn rất trẻ, chưa đến năm mươi. Đối với một cán bộ lãnh đạo thực chức cấp bộ trưởng, đây tuyệt đối có thể nói là trẻ trung khỏe mạnh. Lương Quang Hoa so với Vưu Lợi Dân lớn hơn vài tuổi, Vưu Lợi Dân đối với ông ta khách khí vài phần là chuyện rất bình thường.
Lập tức mọi người lục tục từ trên xe bus xuống. Chiếc xe jeep dẫn đường đã dừng lại từ lâu. Một số cảnh sát mặc thường phục làm công tác cảnh vệ liền vội vã chạy tới, cảnh giới nhìn quanh bốn phía.
Vưu Lợi Dân ngẩng đầu nhìn cánh cổng xi măng đơn sơ, cười, quay đầu nhìn Khâu Minh Sơn nói:
- Đồng chí Minh Sơn, đây là một bản vẽ đẹp của anh?
Vưu Lợi Dân đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn được gần một năm, bút tích của Khâu Minh Sơn, ông hẳn nhìn thấy không ít.
Khâu Minh Sơn cười ha hả nói:
- Mấy chữ này đều là do tôi viết đấy. Hai vị tiểu đồng chí kia coi trọng tôi, thịnh tình này không thể chối từ.
Viết lưu niệm lên cánh cổng khu công nghiệp, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ tất nhiên là muốn mời Khâu Minh Sơn tuyệt bút vung lên. Khâu Minh Sơn là sinh viên thập niên sáu mươi, trình độ thư pháp bằng bút lông và bút đầu cứng là vô cùng tốt.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Hai vị tiểu đồng chí thật là tinh mắt. Anh có phần chân truyền của Liễu thiếu sư, bút lực mạnh mẽ, thiết họa ngân câu, trực thấu chỉ bối, rất phù hợp với tính cách của anh.
Vưu Lợi Dân là tốt nghiệp nghiên cứu sinh trường đại học phương bắc nổi tiếng trong cả nước. Mặc dù là học về ngành kỹ thuật nhưng kiến thức về quốc học rất thâm hậu, cũng có tiếng nói chung với Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu Ngạn Hoa sau khi Vưu Lợi Dân đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh. Nhậm chức sau, cho nên một số động tác lớn ví dụ như khoán trắng tuyến đường, xây dựng căn cứ giáo dục Đỏ trên toàn quốc, mạnh mẽ ủng hộ xí nghiệp xã thị trấn phát triển đều rất được Vưu Lợi Dân coi trọng.
Hiện giờ Vưu Lợi Dân trước mặt mọi người ca ngợi như vậy, thật sự là đánh giá cao rồi.
Khâu Minh Sơn liền xua tay, nói:
- Chủ tịch tỉnh quá khen ngợi rồi, thật không dám nhận đâu.
Trước mặt Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn vẫn duy trì khiêm tốn.
Vưu Lợi Dân quả thật cũng đáng được kính trọng.
- Hai vị tiểu đồng chí, mau đi trước dẫn đường.
Vưu Lợi Dân cũng không nói gì nữa, đỡ phải khiến cho Lương Quang Hoa khó chịu. Dù sao giai đoạn hiện tại, rất nhiều cán bộ lão thành trình độ văn hóa hơi thấp, thư pháp cũng không quen thuộc, nên quay đầu sang cười nói với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, các vị lãnh đạo, xin mời.
Cao Khiết đáp, cùng với Phạm Hồng Vũ đi trước dẫn đường, cấp các lãnh đạo giới thiệu những tình huống căn bản của khu công nghiệp. Mặc dù khu công nghiệp là do Phạm Hồng Vũ dựng nên, nhưng Cao Khiết thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, tự nhiên không có khả năng không quan tâm, đối với tình hình khu công nghiệp cũng rất quen thuộc, chỉ có điều là vận tác của một số xí nghiệp trung tâm là không tham dự nhiều, không giống như Phạm Hồng Vũ, chẳng khác gì tự mình kiêm luôn vị trí giám đốc của nhà máy điện tử, nhà máy thức uống. Vốn tính cách của Phạm Hồng Vũ cũng không thích quản lý, nhưng những nhà xưởng này đối với thị trấn Phong Lâm và tiền đồ cá nhân của hắn rất quan trọng, lại vừa trong giai đoạn khởi bước, rất nhiều vận tác Phạm Hồng Vũ không thể không tận lực tham gia. Dù sao không phải ai cũng có được tin tức của hai mươi mấy năm sau.
Sau khi Cao Khiết giới thiệu tình huống căn bản xong, tình hình vận tác của xí nghiệp sẽ do người phụ trách nhà xưởng và Chủ nhiệm văn phòng quản lý xí nghiệp Lư Đại Chính trình bày.
Biết Chủ tịch tỉnh hôm nay muốn tới thị sát, Lư Đại Chính sáng sớm đã chờ sẵn ở khu công nghiệp rồi.
Trên cơ bản, một số cán bộ của văn phòng quản lý xí nghiệp đều còn rất trẻ. Lớn tuổi nhất cũng không vượt quá ba mươi. Còn giám đốc nhà xưởng thì cũng vậy, tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Vưu Lợi Dân liên tục gật đầu, đối với điều này hết sức hài lòng.
[CHARGE=3]Khi thị sát nhà máy thức uống, là do Giám đốc nhà máy kiêm tổng công trình sư Phạm Hồng Học giới thiệu. Phạm Hồng Học nói cho Chủ tịch tỉnh biết về tình hình sản xuất thức uống của nhà máy đã bắt đầu đưa ra thị trường, tình huống vô cùng tốt. Bởi vì đang là vào mùa đông, tình hình tiêu thụ vẫn chưa sốt nóng, nhưng cũng đã đạt được lợi nhuận ban đầu.
Hiện tại, đồ uống có gas trong nước tình hình tiêu thụ không tệ. Hai loại nước uống có gas của Cocacola và Pepsi mấy năm trước cũng đã thành lập nhà máy trong nước, rất nhanh đã thịnh hành trong cả nước. Hơn nữa, ba năm trước đây, trong thế vận hội Los Angeles, nước giải khát của tỉnh Lĩnh Nam đã trở thành thương hiệu số một trong cả nướ, gần như chiếm hết định mức thị trường thức uống có gas trong cả nước.
- Chúng ta đang tiến hành quảng cáo, mấy ngày nữa đài truyền hình tỉnh và Nhật báo Thanh Sơn sẽ đăng quảng cáo. Trước tết âm lịch sẽ đẩy mạnh tiêu thụ. Bắt đầu từ tháng ba năm sau, dần dần tăng cường cho mức độ quảng cáo.
Trước mặt Chủ tịch tỉnh và lãnh đạo địa khu, thị xã, Phạm Hồng Học không chút luống cuống, từ tốn nói.
Đám người Lương Quang Hoa, Tống Mân giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn nhau.
Làm quảng cáo ở đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh, bọn họ không phải là không biết, nhưng cảm giác thao tác này còn cách mình rất xa. Trong đầu của bọn họ, toàn bộ nhà xưởng của địa khu Ngạn Hoa đều là cũ kỹ, hoàn toàn dựa theo chỉ lệnh của chính phủ mà tiến hành sản xuất và tiêu thụ, cơ bản không có quảng cáo, tiếp thị thị trường.
Mà hiện tại, những thứ này lại xuất hiện từ miệng của Phạm Hồng Học, dường như hết thảy đều là tự nhiên.
Vưu Lợi Dân hơi cau mày, nói:
- Giám đốc Phạm, mùa đông là mùa thức uống có gas không tiêu thụ mạnh. Lúc này đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh đăng quảng cáo, hiệu quả lý tưởng sao?
Ánh mắt của Vưu Lợi Dân, không phải đám người Lương Quang Hoa, Tống Mân có thể sánh bằng.
Phạm Hồng Học mỉm cười đáp:
- Chủ tịch tỉnh, mùa đông vốn không phải là mùa tiêu thụ nước uống có gas, nhưng tết âm lịch thì ngoại lệ. Trước mắt tạm thời chưa sản xuất ra được các loại thức uống có sữa, hoặc thức uống nóng, nhưng quần chúng thì lại rất coi trọng tết âm lịch. Chúng tôi muốn mang đến cho bữa cơm tất niên của quần chúng một chút gì đó mới mẻ, nên quảng cáo hẳn là khá lý tưởng.
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng gật đầu, dường như tiếp nhận lời giải thích này của Phạm Hồng Học, lập tức hỏi:
- Nước uống có gas trước mắt cạnh tranh rất kịch liệt. Các người có nắm chắc cạnh tranh lại với Cocacola và Pepsi không? Hai cái này, toàn bộ thế giới đều biết đến.
Phạm Hồng Học đã tính trước kỹ càng nên đáp:
- Chủ tịch tỉnh, vấn đề này, chúng tôi cũng đã thảo luận qua, cảm giác vấn đề không lớn. Một sản phẩm thành công, chính là nhờ kiểu mẫu. Nhưng mấu chốt vẫn là vị. Cocacola và Pepsi dù sao cũng là sản phẩm ngoại lai, bọn họ đánh vào thị trường Âu Mỹ là chính, nên khẩu vị cũng là phù hợp với người Âu Mỹ. Khi tới phương đông, chuyển biến còn cần cả một quá trình. Người Hoa chúng ta thích uống gì, vị ra sao thì chúng ta tự mình khá rõ ràng. Nên lúc nghiên cứu thức uống sẽ càng có thêm sự gia tăng cho thích hợp.
Cao Khiết ở một bên mỉm cười chen vào nói:
- Chủ tịch tỉnh, Giám đốc Phạm là nghiên cứu sinh về công nghiệp thực phẩm trường đại học Tam Giang, đồng thời cũng là nhân viên công tác của viện nghiên cứu thực phẩm quốc gia, tổ trưởng đề tài.
Vưu Lợi Dân vừa nghe lập tức ngạc nhiên hỏi:
- Như vậy sao? Vậy các người làm sao mà đào góc tường được vậy?
Một xí nghiệp thị trấn nho nhỏ, mà có thể mời được một nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu thực phẩm quốc gia đến, đúng là bản lĩnh không nhỏ.
Cao Khiết hé miệng cười, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Chủ tịch tỉnh, góc tường này là do đồng chí Phạm Hồng Vũ đào được đấy. Cậy ấy gần quan được ban lộc.
- Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học?
Vưu Lợi Dân càng thêm ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua mặt hai người, lập tức bừng tỉnh.
- Các người là anh em? Anh em ruột hay anh em họ?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp:
- Anh em ruột, Giám đốc Phạm là anh ruột của tôi. Vì chuyện này mà mẹ của tôi đã có thành kiến với tôi.
Vưu Lợi Dân cười ha hả:
-Tốt, tốt, có ý tứ, có ý tứ. Chủ tịch thị trấn Phạm, nói thật, tôi ủng hộ quan điểm của mẹ câu. Cơ hội công tác ở thủ đô không phải ai cũng có được. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng có ý kiến với cậu.
Những nhân viên đi theo đều bật cười.
- Chủ tịch tỉnh, tôi bây giờ vẫn là nhân viên của viện nghiên cứu thực phẩm thủ đô. Nhà máy thức uống và viện nghiên cứu ký hiệp nghị, viện nghiên cứu cung cấp phương pháp pha chế và kỹ thuật phát triển, nhà máy đồ uống thì phụ trách việc sản xuất và tiêu thụ. Lợi nhuận hàng năm sẽ được trích ra một phần làm kinh phí nghiên cứu cho viện nghiên cứu thực phẩm. Xem như là một công đôi việc.
Phạm Hồng Học vội vàng hướng Chủ tịch tỉnh giải thích.
- Nói rất hay, một công đôi việc. Hình thức này làm rất tốt, rất đáng được tổng kết mở rộng. Nhiều năm qua, đơn vị của chúng ta lúc nào cũng đóng kín cửa làm nghiên cứu. Rất nhiều sản phẩm nghiên cứu đạt được giải thưởng trong nước và quốc tế, sau đó đều đem đi gác xó, không có đem biến thành sản phẩm, nên không mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế. Mà xí nghiệp của chúng ta thì không chiếm được sự ủng hộ về kỹ thuật. Chính vì thế mà nó đã vô tình tạo ra một cái hào rộng, gây trở ngại nghiêm trọng cho việc sản xuất và nghiên cứu phát triển kỹ thuật. Hiện tại, mọi người làm phương thức hợp tác này, rất tốt. Thành quả nghiên cứu có thể trước tiên biến thành sản phẩm, sinh ra hiệu quả và lợi ích. Đồng thời viện nghiên cứu cũng có được quỹ nghiên cứu khoa học, giảm bớt được phương diện gánh nặng tài chính, còn có thể nghiên cứu ra nhiều thành quả khoa học nữa. Làm tốt rồi thì đây chính là một tuần hoàn vô cùng tốt. Tiểu Cao, Tiểu Phạm, hình thức này mọi người hãy đào sâu một chút rồi làm ra bản tổng kết, gửi báo cáo cho tôi xem.
Vưu Lợi Dân vẻ mặt nhìn qua có chút phấn chấn.
Không nghĩ tới thị trấn Phong Lâm chẳng những có được một khu công nghiệp có quy mô mà còn làm ra được một hình thức hợp tác nghiên cứu độc đáo, vô cùng mới mẻ. Với ánh mắt của một Chủ tịch tỉnh như ông, đương nhiên có thể nhìn ra được giá trị kinh tế ẩn sâu trong đó. Một khi toàn tỉnh mở rộng loại hình thức này, nhất định sẽ đạt được hiệu quả kinh tế và chính trị vô cùng to lớn.
Một cánh cổng cao lớn bằng xi măng đã được xây dựng lên, phía trên gắn một vài chữ đỏ, được đúc bằng xi măng “Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm”.
- Dừng xe!
Vưu Lợi Dân lên tiếng.
Chiếc xe bus nhỏ lập tức dừng lại ở ven đường.
- Tôi đến khu công nghiệp xem trước một chút.
Vưu Lợi Dân thuận miệng nói.
Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa ngồi cách đó không xa, lập tức đứng dậy, mỉm cười nói:
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, xin mời.
- Bí thư Lương, mời.
Vưu Lợi Dân đối với Lương Quang Hoa khá khách khí.
Tương đối mà nói, Vưu Lợi Dân còn rất trẻ, chưa đến năm mươi. Đối với một cán bộ lãnh đạo thực chức cấp bộ trưởng, đây tuyệt đối có thể nói là trẻ trung khỏe mạnh. Lương Quang Hoa so với Vưu Lợi Dân lớn hơn vài tuổi, Vưu Lợi Dân đối với ông ta khách khí vài phần là chuyện rất bình thường.
Lập tức mọi người lục tục từ trên xe bus xuống. Chiếc xe jeep dẫn đường đã dừng lại từ lâu. Một số cảnh sát mặc thường phục làm công tác cảnh vệ liền vội vã chạy tới, cảnh giới nhìn quanh bốn phía.
Vưu Lợi Dân ngẩng đầu nhìn cánh cổng xi măng đơn sơ, cười, quay đầu nhìn Khâu Minh Sơn nói:
- Đồng chí Minh Sơn, đây là một bản vẽ đẹp của anh?
Vưu Lợi Dân đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn được gần một năm, bút tích của Khâu Minh Sơn, ông hẳn nhìn thấy không ít.
Khâu Minh Sơn cười ha hả nói:
- Mấy chữ này đều là do tôi viết đấy. Hai vị tiểu đồng chí kia coi trọng tôi, thịnh tình này không thể chối từ.
Viết lưu niệm lên cánh cổng khu công nghiệp, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ tất nhiên là muốn mời Khâu Minh Sơn tuyệt bút vung lên. Khâu Minh Sơn là sinh viên thập niên sáu mươi, trình độ thư pháp bằng bút lông và bút đầu cứng là vô cùng tốt.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Hai vị tiểu đồng chí thật là tinh mắt. Anh có phần chân truyền của Liễu thiếu sư, bút lực mạnh mẽ, thiết họa ngân câu, trực thấu chỉ bối, rất phù hợp với tính cách của anh.
Vưu Lợi Dân là tốt nghiệp nghiên cứu sinh trường đại học phương bắc nổi tiếng trong cả nước. Mặc dù là học về ngành kỹ thuật nhưng kiến thức về quốc học rất thâm hậu, cũng có tiếng nói chung với Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu Ngạn Hoa sau khi Vưu Lợi Dân đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh. Nhậm chức sau, cho nên một số động tác lớn ví dụ như khoán trắng tuyến đường, xây dựng căn cứ giáo dục Đỏ trên toàn quốc, mạnh mẽ ủng hộ xí nghiệp xã thị trấn phát triển đều rất được Vưu Lợi Dân coi trọng.
Hiện giờ Vưu Lợi Dân trước mặt mọi người ca ngợi như vậy, thật sự là đánh giá cao rồi.
Khâu Minh Sơn liền xua tay, nói:
- Chủ tịch tỉnh quá khen ngợi rồi, thật không dám nhận đâu.
Trước mặt Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn vẫn duy trì khiêm tốn.
Vưu Lợi Dân quả thật cũng đáng được kính trọng.
- Hai vị tiểu đồng chí, mau đi trước dẫn đường.
Vưu Lợi Dân cũng không nói gì nữa, đỡ phải khiến cho Lương Quang Hoa khó chịu. Dù sao giai đoạn hiện tại, rất nhiều cán bộ lão thành trình độ văn hóa hơi thấp, thư pháp cũng không quen thuộc, nên quay đầu sang cười nói với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, các vị lãnh đạo, xin mời.
Cao Khiết đáp, cùng với Phạm Hồng Vũ đi trước dẫn đường, cấp các lãnh đạo giới thiệu những tình huống căn bản của khu công nghiệp. Mặc dù khu công nghiệp là do Phạm Hồng Vũ dựng nên, nhưng Cao Khiết thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, tự nhiên không có khả năng không quan tâm, đối với tình hình khu công nghiệp cũng rất quen thuộc, chỉ có điều là vận tác của một số xí nghiệp trung tâm là không tham dự nhiều, không giống như Phạm Hồng Vũ, chẳng khác gì tự mình kiêm luôn vị trí giám đốc của nhà máy điện tử, nhà máy thức uống. Vốn tính cách của Phạm Hồng Vũ cũng không thích quản lý, nhưng những nhà xưởng này đối với thị trấn Phong Lâm và tiền đồ cá nhân của hắn rất quan trọng, lại vừa trong giai đoạn khởi bước, rất nhiều vận tác Phạm Hồng Vũ không thể không tận lực tham gia. Dù sao không phải ai cũng có được tin tức của hai mươi mấy năm sau.
Sau khi Cao Khiết giới thiệu tình huống căn bản xong, tình hình vận tác của xí nghiệp sẽ do người phụ trách nhà xưởng và Chủ nhiệm văn phòng quản lý xí nghiệp Lư Đại Chính trình bày.
Biết Chủ tịch tỉnh hôm nay muốn tới thị sát, Lư Đại Chính sáng sớm đã chờ sẵn ở khu công nghiệp rồi.
Trên cơ bản, một số cán bộ của văn phòng quản lý xí nghiệp đều còn rất trẻ. Lớn tuổi nhất cũng không vượt quá ba mươi. Còn giám đốc nhà xưởng thì cũng vậy, tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Vưu Lợi Dân liên tục gật đầu, đối với điều này hết sức hài lòng.
[CHARGE=3]Khi thị sát nhà máy thức uống, là do Giám đốc nhà máy kiêm tổng công trình sư Phạm Hồng Học giới thiệu. Phạm Hồng Học nói cho Chủ tịch tỉnh biết về tình hình sản xuất thức uống của nhà máy đã bắt đầu đưa ra thị trường, tình huống vô cùng tốt. Bởi vì đang là vào mùa đông, tình hình tiêu thụ vẫn chưa sốt nóng, nhưng cũng đã đạt được lợi nhuận ban đầu.
Hiện tại, đồ uống có gas trong nước tình hình tiêu thụ không tệ. Hai loại nước uống có gas của Cocacola và Pepsi mấy năm trước cũng đã thành lập nhà máy trong nước, rất nhanh đã thịnh hành trong cả nước. Hơn nữa, ba năm trước đây, trong thế vận hội Los Angeles, nước giải khát của tỉnh Lĩnh Nam đã trở thành thương hiệu số một trong cả nướ, gần như chiếm hết định mức thị trường thức uống có gas trong cả nước.
- Chúng ta đang tiến hành quảng cáo, mấy ngày nữa đài truyền hình tỉnh và Nhật báo Thanh Sơn sẽ đăng quảng cáo. Trước tết âm lịch sẽ đẩy mạnh tiêu thụ. Bắt đầu từ tháng ba năm sau, dần dần tăng cường cho mức độ quảng cáo.
Trước mặt Chủ tịch tỉnh và lãnh đạo địa khu, thị xã, Phạm Hồng Học không chút luống cuống, từ tốn nói.
Đám người Lương Quang Hoa, Tống Mân giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn nhau.
Làm quảng cáo ở đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh, bọn họ không phải là không biết, nhưng cảm giác thao tác này còn cách mình rất xa. Trong đầu của bọn họ, toàn bộ nhà xưởng của địa khu Ngạn Hoa đều là cũ kỹ, hoàn toàn dựa theo chỉ lệnh của chính phủ mà tiến hành sản xuất và tiêu thụ, cơ bản không có quảng cáo, tiếp thị thị trường.
Mà hiện tại, những thứ này lại xuất hiện từ miệng của Phạm Hồng Học, dường như hết thảy đều là tự nhiên.
Vưu Lợi Dân hơi cau mày, nói:
- Giám đốc Phạm, mùa đông là mùa thức uống có gas không tiêu thụ mạnh. Lúc này đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh đăng quảng cáo, hiệu quả lý tưởng sao?
Ánh mắt của Vưu Lợi Dân, không phải đám người Lương Quang Hoa, Tống Mân có thể sánh bằng.
Phạm Hồng Học mỉm cười đáp:
- Chủ tịch tỉnh, mùa đông vốn không phải là mùa tiêu thụ nước uống có gas, nhưng tết âm lịch thì ngoại lệ. Trước mắt tạm thời chưa sản xuất ra được các loại thức uống có sữa, hoặc thức uống nóng, nhưng quần chúng thì lại rất coi trọng tết âm lịch. Chúng tôi muốn mang đến cho bữa cơm tất niên của quần chúng một chút gì đó mới mẻ, nên quảng cáo hẳn là khá lý tưởng.
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng gật đầu, dường như tiếp nhận lời giải thích này của Phạm Hồng Học, lập tức hỏi:
- Nước uống có gas trước mắt cạnh tranh rất kịch liệt. Các người có nắm chắc cạnh tranh lại với Cocacola và Pepsi không? Hai cái này, toàn bộ thế giới đều biết đến.
Phạm Hồng Học đã tính trước kỹ càng nên đáp:
- Chủ tịch tỉnh, vấn đề này, chúng tôi cũng đã thảo luận qua, cảm giác vấn đề không lớn. Một sản phẩm thành công, chính là nhờ kiểu mẫu. Nhưng mấu chốt vẫn là vị. Cocacola và Pepsi dù sao cũng là sản phẩm ngoại lai, bọn họ đánh vào thị trường Âu Mỹ là chính, nên khẩu vị cũng là phù hợp với người Âu Mỹ. Khi tới phương đông, chuyển biến còn cần cả một quá trình. Người Hoa chúng ta thích uống gì, vị ra sao thì chúng ta tự mình khá rõ ràng. Nên lúc nghiên cứu thức uống sẽ càng có thêm sự gia tăng cho thích hợp.
Cao Khiết ở một bên mỉm cười chen vào nói:
- Chủ tịch tỉnh, Giám đốc Phạm là nghiên cứu sinh về công nghiệp thực phẩm trường đại học Tam Giang, đồng thời cũng là nhân viên công tác của viện nghiên cứu thực phẩm quốc gia, tổ trưởng đề tài.
Vưu Lợi Dân vừa nghe lập tức ngạc nhiên hỏi:
- Như vậy sao? Vậy các người làm sao mà đào góc tường được vậy?
Một xí nghiệp thị trấn nho nhỏ, mà có thể mời được một nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu thực phẩm quốc gia đến, đúng là bản lĩnh không nhỏ.
Cao Khiết hé miệng cười, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Chủ tịch tỉnh, góc tường này là do đồng chí Phạm Hồng Vũ đào được đấy. Cậy ấy gần quan được ban lộc.
- Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học?
Vưu Lợi Dân càng thêm ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua mặt hai người, lập tức bừng tỉnh.
- Các người là anh em? Anh em ruột hay anh em họ?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp:
- Anh em ruột, Giám đốc Phạm là anh ruột của tôi. Vì chuyện này mà mẹ của tôi đã có thành kiến với tôi.
Vưu Lợi Dân cười ha hả:
-Tốt, tốt, có ý tứ, có ý tứ. Chủ tịch thị trấn Phạm, nói thật, tôi ủng hộ quan điểm của mẹ câu. Cơ hội công tác ở thủ đô không phải ai cũng có được. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng có ý kiến với cậu.
Những nhân viên đi theo đều bật cười.
- Chủ tịch tỉnh, tôi bây giờ vẫn là nhân viên của viện nghiên cứu thực phẩm thủ đô. Nhà máy thức uống và viện nghiên cứu ký hiệp nghị, viện nghiên cứu cung cấp phương pháp pha chế và kỹ thuật phát triển, nhà máy đồ uống thì phụ trách việc sản xuất và tiêu thụ. Lợi nhuận hàng năm sẽ được trích ra một phần làm kinh phí nghiên cứu cho viện nghiên cứu thực phẩm. Xem như là một công đôi việc.
Phạm Hồng Học vội vàng hướng Chủ tịch tỉnh giải thích.
- Nói rất hay, một công đôi việc. Hình thức này làm rất tốt, rất đáng được tổng kết mở rộng. Nhiều năm qua, đơn vị của chúng ta lúc nào cũng đóng kín cửa làm nghiên cứu. Rất nhiều sản phẩm nghiên cứu đạt được giải thưởng trong nước và quốc tế, sau đó đều đem đi gác xó, không có đem biến thành sản phẩm, nên không mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế. Mà xí nghiệp của chúng ta thì không chiếm được sự ủng hộ về kỹ thuật. Chính vì thế mà nó đã vô tình tạo ra một cái hào rộng, gây trở ngại nghiêm trọng cho việc sản xuất và nghiên cứu phát triển kỹ thuật. Hiện tại, mọi người làm phương thức hợp tác này, rất tốt. Thành quả nghiên cứu có thể trước tiên biến thành sản phẩm, sinh ra hiệu quả và lợi ích. Đồng thời viện nghiên cứu cũng có được quỹ nghiên cứu khoa học, giảm bớt được phương diện gánh nặng tài chính, còn có thể nghiên cứu ra nhiều thành quả khoa học nữa. Làm tốt rồi thì đây chính là một tuần hoàn vô cùng tốt. Tiểu Cao, Tiểu Phạm, hình thức này mọi người hãy đào sâu một chút rồi làm ra bản tổng kết, gửi báo cáo cho tôi xem.
Vưu Lợi Dân vẻ mặt nhìn qua có chút phấn chấn.
Không nghĩ tới thị trấn Phong Lâm chẳng những có được một khu công nghiệp có quy mô mà còn làm ra được một hình thức hợp tác nghiên cứu độc đáo, vô cùng mới mẻ. Với ánh mắt của một Chủ tịch tỉnh như ông, đương nhiên có thể nhìn ra được giá trị kinh tế ẩn sâu trong đó. Một khi toàn tỉnh mở rộng loại hình thức này, nhất định sẽ đạt được hiệu quả kinh tế và chính trị vô cùng to lớn.
/885
|