Phạm Hồng Vũ da mặt thật sày, nhưng da mặt Lục Nguyệt cũng không mỏng.
Chủ tịch thị trấn Phạm lấy lòng Bí thư Cao, còn Lục Nguyệt thì lại cố gắng lấy lòng vợ chồng Chủ tịch thành phố Cao. Cùng nhà họ Cao tiếp chuyện khách đến chúc tết, lúc giới thiệu về mình, không nói chức vụ mà chỉ nói là đồng nghiệp của Cao Khiết. Đồng nghĩa với việc nói rõ cho mọi người rằng, mình là con rể tương lai của Cao gia.
Những người đến chúc tết Cao Hưng Hán ai mà không tinh tường? Trong nhà Chủ tịch thành phố Cao bỗng nhiên có một Phó Chủ tịch thị xã trẻ tuổi phong độ, lại còn là cán bộ từ trung ương xuống, ngồi ở ghế của chủ nhà như vậy, chắc chắn là phải có quan hệ đặc biệt với nhà họ Cao, và người đầu tiên họ liên tưởng đến chính là Cao Khiết.
Xem ra, Lục Nguyệt quyết định đi “con đường cao cấp” này rồi. Phỏng chừng gã suy nghĩ, chỉ cần lấy được lòng của Cao Hưng Hán và dì Mã thì sớm hay muộn Cao Khiết cũng sẽ thuộc về gã. Mặc dù nói thời đại bất đồng, không còn kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như thời phong kiến nữa, nhưng Lục Nguyệt rất rõ ràng, giữa các thế gia với nhau việc liên hôn không phải là hiếm.
Lục gia và Cao gia môn đăng hộ đối, Lục Nguyệt thì tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự, Cao gia không có lý do gì để từ chối người như vậy làm con rể cả. Cao Hưng Hán sẽ làm công tác tư tưởng cho Cao Khiết. Trừ phi Cao Khiết không muốn thăng tiến trong thể chế, bằng không sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ phía gia đình.
Về phần Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt vô cùng khó chịu với hắ, nhưng cũng chưa thật sự coi hắn làm đối thr cạnh tranh với mình.
Xuất thân gia đình thì không nói làm gì, nhưng chênh lệch tuổi tác giữa hắn và Cao Khiết vẫn còn đó. Cao Khiết không đến mức “phản nghịch” như vậy, khăng khăng muốn lấy người trẻ hơn mình mấy tuổi. Trong thể chế, làm như vậy sẽ không có bất kỳ điểm tốt gì.
Phạm Hồng Vũ chỉ thích gây sự mà thôi.
Hắn tưởng rằng cùng Cao Khiết nặn người tuyết, cười cười nói nói là có thể nắm được niềm vui của Cao Khiết rồi sao?
Lối suy nghĩ của thế gia không phải là thứ mà đám dân đen có thể hiểu được.
Phạm Hồng Vũ và Lục Nguyệt cứ “ì ra” như vậy không chịu đi, quyết định phải ở lại Cao gia ăn cơm.
Dì Mã thật sự vui mừng. Và điều làm bà vui mừng nhất chính là rốt cuộc cũng tìm thấy “hy vọng” để giải quyết chung thân đại sự của con gái mình. Tiểu Lục này mặc dù nhã nhặn quá, nhưng các mặt khác đều rất tốt, rất thích hợp để kết đôi với Cao Khiết. Điều rắc rối chính là, Cao Khiết lại không thèm để ý chút nào đến Lục Nguyệt, bỏ mặc Lục Nguyệt ở lại để đi nặn người tuyết với đám Phạm Hồng Vũ.
Đúng là càn quấy.
Như vậy đâu có giống với một Bí thư Đảng ủy thị trấn chứ?
Còn tiểu Phạm kia nữa, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến lúc Lục Nguyệt đến, đây là muốn “phá rối” người ta đây mà.
Hơn nữa, điều khiến bà bất an chính là, quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, hình như không phải đơn giản chỉ là đồng sự bình thường. Coi bộ dạng thân mật của hai người, trong lòng bà không khỏi nghĩ đến một câu thơ cổ - Tâm đầu ý hợp một chút thông.
Quan hệ đồng sự giữa nam và nữ đạt đến trình độ này, không phải quá mờ ám sao.
Cho dù giữa Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ không thành một đôi do vấn đề tuổi tác, nhưng để Lục Nguyệt nhìn thấy thì chắc chắn trong lòng sẽ có suy nghĩ không tốt. Lục Nguyệt suy nghĩ sâu xa, vốn người trẻ tuổi không phải ai cũng có thể giữ tỉnh táo khi gặp chuyện như vậy, nhưng một khi hai người họ cứng đầu quá thì chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu.
Vô duyên vô cớ đâu ai dại gì mà chọc giận một “đại địch” như vậy.
Xem ra chuyện này phải nói với Cao Khiết, nhất định phải thận trọng đỗi đãi, không nên tùy ý đùa giỡn. Nếu không muốn lui tới với
Lục Nguyệt thì cũng không nên đắc tội người ta. Đây không phải đơn giản chỉ là chuyện nam nữ bình thường, mà liên quan rất nhiều vấn đề.
Giữa trưa, dì Mã trực tiếp xuống bếp, nấu mấy món sở trường để tiếp khách.
Mâm cơm ngày tết của Cao gia, tự nhiên không giống với nhà bình thường, thịt cá chỉ là thức ăn bình thường, rau quả chiếm đa số. Tay nghề của dì Mã đúng là số 1, món ăn hương sắc đều đủ, mùi thơm ngào ngạt của các món ăn không thể không kích thích khứu giác của người ta.
Cao Khiết giúp mẹ bày bát đĩa, đem đĩa thịt cố ý đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ và Cao Dũng. Đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ đến Cao gia ăn cơm, không nên để hắn đói bụng được.
Tất cả những hành động này, khiến cho Lục Nguyệt cảm thấy không vui.
Người đàn ông nào mà không ghen chứ?
Cao Hưng Hán bất động thanh sắc, như không phát hiện điều gì.
- Tiểu Lục, năm mới, uống chút rượu nhé, cháu thích uống rượu trắng hay rượu đỏ?
Nhìn thấy con gái “bên khinh bên trọng”, dì Mã liền mỉm cười hỏi, bỏ Phạm Hồng Vũ ra một bên, liên tục gắp thức ăn cho Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt mỉm cười hỏi:
- Chú Cao thích dùng loại trắng hay đỏ ạ?
Cao Hưng Hán cười nói:
- Chú không thích rượu gì cả…nhưng hôm nay năm mới, uống chút rượu đỏ nhé.
Lục Nguyệt liền nói:
- Được ạ, cháu uống rượu đỏ cùng chú…
[CHARGE=3]- Được, được, uống rượu đỏ. Tiểu Lục à, không nói dối cháu, tửu lượng của chú Cao thật sự không được tốt lắm, bình thường phải đi tiếp khách nhiều, uống không ít rượu, cứ như vậy cô lo cho sức khỏe của chú cháu lắm. Cháu cũng là lãnh đạo, việc xã giao thì không thể tránh được. Tuy nhiên cô cũng nhắc cháu một chút, rượu nên uống ít thôi, không có lợi cho sức khỏe đâu.
Dì Mã cười nói, rất quan tâm giống như Lục Nguyệt đã là con rể của bà rồi vậy.
- Cô nói rất đúng, tửu lượng của cháu cũng kém lắm. Bình thường cũng chỉ uống một chút thôi.
Lục Nguyệt liền đáp, trong đầu thoải mái đi rất nhiều. Xem ra, sách lược “đi đường cao cấp” của mình đã nhìn thấy hiệu quả rồi.
Cao Khiết cũng không nói gì, lập tức đi vào lấy một bình rượu đỏ ra, Cao Dũng nhận nhiệm vụ mở rượu, và rót cho mỗi người một ly.
- Nào, tiểu Phạm, tiểu Lục…
Cao Hưng Hán liền nhấc ly rượu lên, nói với hai vãn bối.
Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ đều nâng ly rượu lên, thần thái kính cẩn.
- Các cháu cứ tự nhiên nhé, đừng khách sáo.
Cao Hưng Hán cụng ly với bọn họ, sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ. Rượu đỏ vốn phải uống nhâm nhi như vậy, cụng ly tưng bừng quá thì không thích hợp cho lắm.
Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ đều nhấp một ngụm nhỏ, rất nhã nhặn.
- Tiểu Lục, tiểu Phạm, các cháu đều là đồng sự với Cao Khiết, mọi người làm việc với nhau, công là công, tư làn tư. Phải làm tốt công việc của mình, chú tin các con nhất định có thể phối hợp với nhau.
Cao Hưng Hán đặt ly rượu xuống, thuận miệng nói, không hề có ý thuyết giáo, mà chỉ giống như bề trên đang nhắc nhở vãn bối mà thôi.
Ba người lập tức gật đầu.
- Cán bộ trẻ ở địa khu Ngạn Hoa được đề bạt, coi như là nhóm đầu tiên trong toàn tỉnh. Đối với các con mà nói, đây vừa là chuyện tốt nhưng cũng phải cố gắng gấp bội phần. Từ ý nghĩa nào đó mà nói đây chính là thí điểm. Không những ở địa khu Ngạn Hoa mà ở các địa phương khác cũng đang theo dõi. Biểu hiện công tác của các con thế nào không chỉ đại diện cho cá nhân các con à còn đại diện cho cả một hình thức. Nếu các con làm tốt, thì hình thức này sẽ được khẳng định và nhân rộng. Còn ngược lại thì sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc trẻ hóa cán bộ, cho nên nhất định phải cẩn thận.
Cao Hưng Hán lại nói tiếp.
Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng.
Không thể nghi ngờ, Cao Hưng Hán cũng giống như vợ mình, đã nhận ra quan hệ gút mắc giữa ba người này. Chỉ có điều cách xử lý của ông khác với vợ mình. Đây là ông đang nhắc nhở Phạm Hồng Vũ – hai anh muốn theo đuổi con gái tôi, cũng được thôi, tôi không cấm đoán. Giữa các anh sẽ có cạnh tranh, điều này tôi có thể đoán trước. Nhưng các anh phải nhớ cho kỹ, công tư nhất định phải rõ ràng. Nếu vì tranh giành người yêu mà ảnh hưởng đến công việc thì không được.
Nếu là như vậy, đến lúc đó chả ai có lợi cả.
Lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa vì đề bạt ba cán bộ như vậy thì cũng sẽ bị liên lụy.
Lục Nguyệt mỉm cười nói:
- Chú Cao cứ yên tâm, chúng cháu đương nhiên sẽ lấy công việc làm trọng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bác Cao, việc ở thị trấn Phong Lâm rất nhiều, cháu và Bí thư Cao đều rất bận rộn, riêng công việc không thôi cũng đủ làm chúng cháu nhức đầu rồi…
“Chuyện khác, cháu sẽ cố gắng làm, bác cứ yên tâm.
Hơn nữa, bác có thể không biết, cô con gái rượu của bác không thề có cảm tình với Lục Nguyệt, cho nên tiểu Phạm cháu không có lý do để tranh giành tình nhân với anh ta, mà ngược lại nếu anh ta muốn tranh với cháu thì cháu cũng sẵn sàng tiếp chiêu”.
Cao Khiết cũng nói:
- Ba, ăn tết xong, công việc ở thị trấn rất nhiều, con càng bận rộn hơn, e là không có nhiều thời gian để về nhà thăm ba mẹ.
Cao Hưng Hán gật đầu, thản nhiên nói:
- Tất cả đều lấy công việc làm trọng.
Dì Mã dường như cũng có điều gì muốn nói, song lại thôi.
Có mấy lời, vẫn nên nói riêng với con gái thì hơn.
Đây không phải là lúc thích hợp để nói.
Chủ tịch thị trấn Phạm lấy lòng Bí thư Cao, còn Lục Nguyệt thì lại cố gắng lấy lòng vợ chồng Chủ tịch thành phố Cao. Cùng nhà họ Cao tiếp chuyện khách đến chúc tết, lúc giới thiệu về mình, không nói chức vụ mà chỉ nói là đồng nghiệp của Cao Khiết. Đồng nghĩa với việc nói rõ cho mọi người rằng, mình là con rể tương lai của Cao gia.
Những người đến chúc tết Cao Hưng Hán ai mà không tinh tường? Trong nhà Chủ tịch thành phố Cao bỗng nhiên có một Phó Chủ tịch thị xã trẻ tuổi phong độ, lại còn là cán bộ từ trung ương xuống, ngồi ở ghế của chủ nhà như vậy, chắc chắn là phải có quan hệ đặc biệt với nhà họ Cao, và người đầu tiên họ liên tưởng đến chính là Cao Khiết.
Xem ra, Lục Nguyệt quyết định đi “con đường cao cấp” này rồi. Phỏng chừng gã suy nghĩ, chỉ cần lấy được lòng của Cao Hưng Hán và dì Mã thì sớm hay muộn Cao Khiết cũng sẽ thuộc về gã. Mặc dù nói thời đại bất đồng, không còn kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như thời phong kiến nữa, nhưng Lục Nguyệt rất rõ ràng, giữa các thế gia với nhau việc liên hôn không phải là hiếm.
Lục gia và Cao gia môn đăng hộ đối, Lục Nguyệt thì tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự, Cao gia không có lý do gì để từ chối người như vậy làm con rể cả. Cao Hưng Hán sẽ làm công tác tư tưởng cho Cao Khiết. Trừ phi Cao Khiết không muốn thăng tiến trong thể chế, bằng không sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ phía gia đình.
Về phần Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt vô cùng khó chịu với hắ, nhưng cũng chưa thật sự coi hắn làm đối thr cạnh tranh với mình.
Xuất thân gia đình thì không nói làm gì, nhưng chênh lệch tuổi tác giữa hắn và Cao Khiết vẫn còn đó. Cao Khiết không đến mức “phản nghịch” như vậy, khăng khăng muốn lấy người trẻ hơn mình mấy tuổi. Trong thể chế, làm như vậy sẽ không có bất kỳ điểm tốt gì.
Phạm Hồng Vũ chỉ thích gây sự mà thôi.
Hắn tưởng rằng cùng Cao Khiết nặn người tuyết, cười cười nói nói là có thể nắm được niềm vui của Cao Khiết rồi sao?
Lối suy nghĩ của thế gia không phải là thứ mà đám dân đen có thể hiểu được.
Phạm Hồng Vũ và Lục Nguyệt cứ “ì ra” như vậy không chịu đi, quyết định phải ở lại Cao gia ăn cơm.
Dì Mã thật sự vui mừng. Và điều làm bà vui mừng nhất chính là rốt cuộc cũng tìm thấy “hy vọng” để giải quyết chung thân đại sự của con gái mình. Tiểu Lục này mặc dù nhã nhặn quá, nhưng các mặt khác đều rất tốt, rất thích hợp để kết đôi với Cao Khiết. Điều rắc rối chính là, Cao Khiết lại không thèm để ý chút nào đến Lục Nguyệt, bỏ mặc Lục Nguyệt ở lại để đi nặn người tuyết với đám Phạm Hồng Vũ.
Đúng là càn quấy.
Như vậy đâu có giống với một Bí thư Đảng ủy thị trấn chứ?
Còn tiểu Phạm kia nữa, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến lúc Lục Nguyệt đến, đây là muốn “phá rối” người ta đây mà.
Hơn nữa, điều khiến bà bất an chính là, quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, hình như không phải đơn giản chỉ là đồng sự bình thường. Coi bộ dạng thân mật của hai người, trong lòng bà không khỏi nghĩ đến một câu thơ cổ - Tâm đầu ý hợp một chút thông.
Quan hệ đồng sự giữa nam và nữ đạt đến trình độ này, không phải quá mờ ám sao.
Cho dù giữa Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ không thành một đôi do vấn đề tuổi tác, nhưng để Lục Nguyệt nhìn thấy thì chắc chắn trong lòng sẽ có suy nghĩ không tốt. Lục Nguyệt suy nghĩ sâu xa, vốn người trẻ tuổi không phải ai cũng có thể giữ tỉnh táo khi gặp chuyện như vậy, nhưng một khi hai người họ cứng đầu quá thì chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu.
Vô duyên vô cớ đâu ai dại gì mà chọc giận một “đại địch” như vậy.
Xem ra chuyện này phải nói với Cao Khiết, nhất định phải thận trọng đỗi đãi, không nên tùy ý đùa giỡn. Nếu không muốn lui tới với
Lục Nguyệt thì cũng không nên đắc tội người ta. Đây không phải đơn giản chỉ là chuyện nam nữ bình thường, mà liên quan rất nhiều vấn đề.
Giữa trưa, dì Mã trực tiếp xuống bếp, nấu mấy món sở trường để tiếp khách.
Mâm cơm ngày tết của Cao gia, tự nhiên không giống với nhà bình thường, thịt cá chỉ là thức ăn bình thường, rau quả chiếm đa số. Tay nghề của dì Mã đúng là số 1, món ăn hương sắc đều đủ, mùi thơm ngào ngạt của các món ăn không thể không kích thích khứu giác của người ta.
Cao Khiết giúp mẹ bày bát đĩa, đem đĩa thịt cố ý đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ và Cao Dũng. Đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ đến Cao gia ăn cơm, không nên để hắn đói bụng được.
Tất cả những hành động này, khiến cho Lục Nguyệt cảm thấy không vui.
Người đàn ông nào mà không ghen chứ?
Cao Hưng Hán bất động thanh sắc, như không phát hiện điều gì.
- Tiểu Lục, năm mới, uống chút rượu nhé, cháu thích uống rượu trắng hay rượu đỏ?
Nhìn thấy con gái “bên khinh bên trọng”, dì Mã liền mỉm cười hỏi, bỏ Phạm Hồng Vũ ra một bên, liên tục gắp thức ăn cho Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt mỉm cười hỏi:
- Chú Cao thích dùng loại trắng hay đỏ ạ?
Cao Hưng Hán cười nói:
- Chú không thích rượu gì cả…nhưng hôm nay năm mới, uống chút rượu đỏ nhé.
Lục Nguyệt liền nói:
- Được ạ, cháu uống rượu đỏ cùng chú…
[CHARGE=3]- Được, được, uống rượu đỏ. Tiểu Lục à, không nói dối cháu, tửu lượng của chú Cao thật sự không được tốt lắm, bình thường phải đi tiếp khách nhiều, uống không ít rượu, cứ như vậy cô lo cho sức khỏe của chú cháu lắm. Cháu cũng là lãnh đạo, việc xã giao thì không thể tránh được. Tuy nhiên cô cũng nhắc cháu một chút, rượu nên uống ít thôi, không có lợi cho sức khỏe đâu.
Dì Mã cười nói, rất quan tâm giống như Lục Nguyệt đã là con rể của bà rồi vậy.
- Cô nói rất đúng, tửu lượng của cháu cũng kém lắm. Bình thường cũng chỉ uống một chút thôi.
Lục Nguyệt liền đáp, trong đầu thoải mái đi rất nhiều. Xem ra, sách lược “đi đường cao cấp” của mình đã nhìn thấy hiệu quả rồi.
Cao Khiết cũng không nói gì, lập tức đi vào lấy một bình rượu đỏ ra, Cao Dũng nhận nhiệm vụ mở rượu, và rót cho mỗi người một ly.
- Nào, tiểu Phạm, tiểu Lục…
Cao Hưng Hán liền nhấc ly rượu lên, nói với hai vãn bối.
Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ đều nâng ly rượu lên, thần thái kính cẩn.
- Các cháu cứ tự nhiên nhé, đừng khách sáo.
Cao Hưng Hán cụng ly với bọn họ, sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ. Rượu đỏ vốn phải uống nhâm nhi như vậy, cụng ly tưng bừng quá thì không thích hợp cho lắm.
Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ đều nhấp một ngụm nhỏ, rất nhã nhặn.
- Tiểu Lục, tiểu Phạm, các cháu đều là đồng sự với Cao Khiết, mọi người làm việc với nhau, công là công, tư làn tư. Phải làm tốt công việc của mình, chú tin các con nhất định có thể phối hợp với nhau.
Cao Hưng Hán đặt ly rượu xuống, thuận miệng nói, không hề có ý thuyết giáo, mà chỉ giống như bề trên đang nhắc nhở vãn bối mà thôi.
Ba người lập tức gật đầu.
- Cán bộ trẻ ở địa khu Ngạn Hoa được đề bạt, coi như là nhóm đầu tiên trong toàn tỉnh. Đối với các con mà nói, đây vừa là chuyện tốt nhưng cũng phải cố gắng gấp bội phần. Từ ý nghĩa nào đó mà nói đây chính là thí điểm. Không những ở địa khu Ngạn Hoa mà ở các địa phương khác cũng đang theo dõi. Biểu hiện công tác của các con thế nào không chỉ đại diện cho cá nhân các con à còn đại diện cho cả một hình thức. Nếu các con làm tốt, thì hình thức này sẽ được khẳng định và nhân rộng. Còn ngược lại thì sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc trẻ hóa cán bộ, cho nên nhất định phải cẩn thận.
Cao Hưng Hán lại nói tiếp.
Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng.
Không thể nghi ngờ, Cao Hưng Hán cũng giống như vợ mình, đã nhận ra quan hệ gút mắc giữa ba người này. Chỉ có điều cách xử lý của ông khác với vợ mình. Đây là ông đang nhắc nhở Phạm Hồng Vũ – hai anh muốn theo đuổi con gái tôi, cũng được thôi, tôi không cấm đoán. Giữa các anh sẽ có cạnh tranh, điều này tôi có thể đoán trước. Nhưng các anh phải nhớ cho kỹ, công tư nhất định phải rõ ràng. Nếu vì tranh giành người yêu mà ảnh hưởng đến công việc thì không được.
Nếu là như vậy, đến lúc đó chả ai có lợi cả.
Lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa vì đề bạt ba cán bộ như vậy thì cũng sẽ bị liên lụy.
Lục Nguyệt mỉm cười nói:
- Chú Cao cứ yên tâm, chúng cháu đương nhiên sẽ lấy công việc làm trọng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bác Cao, việc ở thị trấn Phong Lâm rất nhiều, cháu và Bí thư Cao đều rất bận rộn, riêng công việc không thôi cũng đủ làm chúng cháu nhức đầu rồi…
“Chuyện khác, cháu sẽ cố gắng làm, bác cứ yên tâm.
Hơn nữa, bác có thể không biết, cô con gái rượu của bác không thề có cảm tình với Lục Nguyệt, cho nên tiểu Phạm cháu không có lý do để tranh giành tình nhân với anh ta, mà ngược lại nếu anh ta muốn tranh với cháu thì cháu cũng sẵn sàng tiếp chiêu”.
Cao Khiết cũng nói:
- Ba, ăn tết xong, công việc ở thị trấn rất nhiều, con càng bận rộn hơn, e là không có nhiều thời gian để về nhà thăm ba mẹ.
Cao Hưng Hán gật đầu, thản nhiên nói:
- Tất cả đều lấy công việc làm trọng.
Dì Mã dường như cũng có điều gì muốn nói, song lại thôi.
Có mấy lời, vẫn nên nói riêng với con gái thì hơn.
Đây không phải là lúc thích hợp để nói.
/885
|