Điểm này Cao Khiết cũng tán thành.
Mặc dù Phạm Vệ Quốc làm Chủ tịch huyện Vũ Dương, nhưng thân là cán bộ Ngạn Hoa, mà lại bị huyện Vũ Dương vượt mặt, cảm giác này Cao Khiết cũng hiểu.
- Năm trước, đồng chí Lục Nguyệt sau khi đến nhậm chức, đã quyết định thành lập văn phòng thu hút đầu tư, tôi tán thành chuyện này. Văn phòng thu hút đầu tư là chuyện tất yếu phải làm. Tuy nhiên, hiệu quả còn không tận như ý người.
Tống Mân giọng điệu trở nên nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Lục Nguyệt tự mình kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thị trấn, động tác này khiến các cán bộ thị xã đều có chút giật mình. Rất hiển nhiên, nếu văn phòng thu hút đầu tư công tác không được khai triển thì đối với uy vọng Lục Nguyệt vừa mới tạo dựng là một sự đả kích nghiêm trọng. Đương nhiên, cũng có thể biểu hiện một sự tự tin siêu cấp của Lục Nguyệt.
Nhưng văn phòng thu hút đầu tư vận tác được mấy tháng, kết quả không được như ý.
Đây là một sự đánh giá công bằng.
[CHARGE=3]Tương đối mà nói, văn phòng thu hút đầu tư không phải là không có thành tích. Trong khoảng thời gian mấy tháng đã tiến cử được một số đầu tư bên ngoài. Tuy rằng số lượng không phải là quá lớn, nhưng so với những tháng trước thì tốt hơn nhiều. Có hai huyện, cả năm không tiến cử được bất cứ một hạng mục đầu tư nào bên ngoài.
Chỉ có điều, không sợ xem hàng, chỉ sợ so sánh hàng.
Có hình ảnh của thị trấn Phong Lâm phía trước, thành tích của văn phòng thu hút đầu tư Ngạn Hoa liền trở nên ảm đạm.
Công tác thu hút đầu tư đầu tư của thị trấn Phong Lâm quả thực có thể dùng từ điên cuồng để hình dung.
Đối ngoại, Tống Mân không hề cảm thấy áp lực, Lục Nguyệt cũng không hề cảm thấy áp lực. Bởi vì thị trấn Phong Lâm vốn là khu trực thuộc thị xã Ngạn Hoa, thị trấn Phong Lâm tiến cử đầu tư bên ngoài, khẳng định cũng được tính vào trương mục của thị xã Ngạn Hoa.
Nhưng đối nội thì liền khó nói rồi.
Phạm Hồng Vũ không chỉ là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm thị xã Ngạn Hoa, mà đồng thời còn là con trai của Chủ tịch huyện Vũ Dương Phạm Vệ Quốc.
Mọi người không ngừng đặt giả thiết, nếu như Phạm Hồng Vũ ở huyện Vũ Dương phụ trách công tác của một xã thị trấn, trực tiếp trở thành trợ thủ của cha hắn, thế thì thị xã Ngạn Hoa còn thừa lại cái gì?
Lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa bất quá chỉ là chiếm chế độ lảng tránh cán bộ nhậm chức.
Hai cha con người ta không thể ở cùng một huyện, trở thành thượng cấp hạ cấp được.
Gần đây có lời đồn, nói Phạm Vệ Quốc rất nhanh sẽ trở thành Bí thư Huyện ủy Vũ Dương.
Lời đồn này không hữu lực như lời đồn Khâu Minh Sơn trở thành Bí thư Địa ủy, nhưng tính chân thực là không thể nghi ngờ. Chỉ cần Khâu Minh Sơn thật sự làm Bí thư Địa ủy thì việc Phạm Vệ Quốc trở thành Bí thư huyện ủy gần như là ván đã đóng thuyền. Làm không tốt thì sẽ trực tiếp đề bạt làm Phó chủ tịch địa khu.
Lần này, huyện Vũ Dương thành công ký kết hiệp nghị hợp tác với nhà máy thuốc lá Hồng Châu, lại ghi thêm một chiến tích nồng đậm cho Phạm Vệ Quốc.
Lo lắng mười phần!
Ngoài thành tích của thị trấn Phong Lâm trong việc thu hút đầu tư, thị xã Ngạn Hoa lại bị huyện Vũ Dương vượt mặt.
Cũng khó trách Tống Mân cảm nhận được áp lực chưa từng có.
Lương Quang Hoa bị Khâu Minh Sơn bức bách càng lúc càng khó chống đỡ. Tống Mân với vị trí là Ủy viên Địa ủy, quản lý thị xã Ngạn Hoa, các hạng mục cơ sở công nông nghiệp đều thua huyện Vũ Dương, cũng đồng dạng bị Phạm Vệ Quốc bức đến góc tường.
Chẳng phải nói, Lương Quang Hoa và ông ta là cùng một đội, tổng thể bại trận trước đội của Khâu Minh Sơn?
- Tiểu Cao, Phong Lâm tuy rằng phát triển rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ giới hạn một góc. Kinh tế Ngạn Hoa nếu muốn đi lên, còn phải cân đối phát triển toàn diện. Cô thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhân vật số một, phải đứng ở góc độ toàn cục mà nhìn vấn đề.
Tống Mân nói lời thành khẩn, ẩn ý sâu xa.
Cao Khiết gật đầu.
- Đồng chí Lục Nguyệt năng lực làm việc rất mạnh, trình độ lý luận cũng rất cao, lại là cán bộ từ thủ đô tới, kiến thức rộng rãi. Nhưng cậu ta chủ yếu là hiệp trợ đồng chí Nhạc Tây Đình phụ trách công tác của UBND thị xã, hoàn toàn không thể tập trung vào công tác chuyên môn này. Để cho cậu ấy kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư trong thời gian dài như vậy là không thích hợp. Dù sao thì tinh lực mỗi người là có hạn. Đồng chí Cao Khiết, một số lãnh đạo của thị xã chúng ta muốn mời cô tới phụ trách công tác thu hút đầu tư, chức vụ an bài làm trợ lý cho Chủ tịch thị xã, kiêm Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư. Đối với an bài này, cá nhân cô có ý kiến gì không?
Tống Mân hoàn toàn bày ra tư thế giải quyết việc chung, vẻ mặt nghiêm túc, vốn thư ký Cố đang ngồi một bên mỉm cười cũng phải nghiêm chỉnh lại.
- Vậy công tác Phong Lâm sẽ do người nào chịu trách nhiệm?
Cao Khiết hỏi.
Tống Mân nhẹ nhàng hít một hơi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là quan hệ gì? Bất cứ lúc nào cửa thứ nhất vẫn luôn mở cho Phạm Hồng Vũ, ngay cả chuyện của cô cũng không quan trọng.
Tuy nhiên, Tống Mân tất nhiên cũng không giằng co vấn đề này, ít nhất là không thể thể hiện trên nét mặt. Bí thư Thị ủy phải có uy nghiêm của Bí thư thị ủy.
- Dựa theo đề cử của cô, cá nhân tôi cho rằng, có thể do đồng chí Phạm Hồng Vũ toàn diện phụ trách công tác của Phong Lâm. Cậu ấy rất có năng lực.
Trong lúc vô ý, đánh giá cá nhân của Cao Khiết đối với Phạm Hồng Vũ liền biến thành đề cử chính thức, không giống như vừa rồi Tống Mân nói là không tính là tổ chức chính thức nói chuyện.
Bởi vậy có thể thấy được, lời nói của lãnh đạo thật không thể chỉ nghe ngoài mặt không thôi.
Chỉ có điều, Tống Mân vẫn còn lưu lại một điều, cá nhân tôi cho rằng như vậy, nhưng không phải là quyết định của tổ chức.
Mặc dù, lấy uy vọng của Tống Mân trong đội ngũ cán bộ thị xã Ngạn Hoa mà nói, ý kiến cá nhân của ông ta sẽ thay cho quyết định của tổ chức, nhưng ít ra là trong trình tự tổ chức, việc này vẫn còn biến số, còn chưa định luận được.
Cao Khiết cau mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư Tống, nếu là như vậy, vậy thì an bài cho đồng chí nào hợp tác với đồng chí Phạm Hồng Vũ?
Lời này hơi quá giới hạn rồi.
Đây là suy tính của lãnh đạo Thị ủy, không đến lượt Cao Khiết hỏi thăm. Không cần nói đến việc cô rời khỏi Phong Lâm, cho dù cô còn ở lại, tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thì cũng không thể chỉ định Chủ tịch thị trấn chọn người.
Mơ hồ làm cho người ta cảm thấy, Cao Khiết đang cùng với Tống Mân cò kè mặc cả. Ông bảo tôi đi, tôi có thể đi, nhưng ai làm Chủ tịch thị trấn thì phải nghe ý kiến của tôi.
Trong quan trường, đây chính là điều tối kỵ.
Hơn nữa, Cao Khiết cũng không phải là cán bộ thuộc phe Tống Mân, vậy thì càng không thể như thế.
Nhưng Cao Khiết cũng không quản được nhiều như vậy.
Thị trấn Phong Lâm phát triển đến hiện tại, mặc dù chủ yếu là do Phạm Hồng Vũ thao tác, nhưng cũng chứa đựng nhiều tâm huyết và mồ hôi của cô. Nếu như thị xã phái đến một Chủ tịch thị trấn không hợp với Phạm Hồng Vũ, thì chỉ sợ sẽ lập tức phá đi tình thế đang tốt của thị trấn Phong Lâm.
Tất nhiên, Cao Khiết hoàn toàn tin vào năng lực của Phạm Hồng Vũ. Không cần nói hắn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, cho dù Phạm Hồng Vũ tại chỗ bất động, thị xã phái đến một vị Bí thư, tả hữu cũng không làm gì được đại cục của thị trấn Phong Lâm. Thị trấn Phong Lâm còn phải do Phạm Hồng Vũ định đoạt.
Người này chính là hống hách như thế!
Không đập bàn, không phát hỏa lung tung, lại càng không vô lý xử lý cán bộ, uy vọng tạo dựng mạnh mẽ như mặt trời ban trưa.
Chỉ có điều, vị tân Chủ tịch thị trấn tốt nhất vẫn là thật thà một chút. Bằng không thì chính là đấu tranh với Phạm Hồng Vũ rồi.
Cao Khiết cũng không cho đó là một chuyện tốt.
Phạm Hồng Vũ làm cho người ta cảm giác tài năng bộc lộ quá mức. Nếu làm không tốt công tác đoàn kết thì sẽ tạo thành một trở ngại thật to cho tiền đồ của hắn sau này.
Hơn nữa, có thể khẳng định, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm nhất định phải là tâm phúc của Tống Mân. Năng lực và thủ đoạn cũng không thể quá kém.
Một quả đào lớn đến như vậy, đỏ rực mùi thơm, Tống Mân làm sao nguyện ý cho người khác hái chứ?
Có năng lực, có thủ đoạn, lại có Bí thư Thị ủy hậu thuẫn sau lưng, Phạm Hồng Vũ muốn đấu cũng phải tốn công tốn sức rồi.
Tống Mân hai mắt nhíu lại, nói:
- Ứng cử viên tạm thời thị xã còn chưa suy xét. Trước mắt đây không phải là công tác quan trọng.
Quan trọng nhất là thuyết phục Cao Khiết đến văn phòng thu hút đầu tư.
Tống Mân nghe được một ít tin đồn, nói là Cao Khiết và Chủ tịch thành phố Hồng Châu Cao Hưng Hán có quan hệ thân thích. Cụ thể là quan hệ gì thì ông không được rõ ràng cho lắm. Nhưng điều này cũng đủ rồi. Hồng Châu dù sao cũng là tỉnh, các phương diện cơ sở so với Ngạn Hoa đều tốt hơn rất nhiều. Khác không đề cập tới, nếu sớm một chút để cho Cao Khiết đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, như vậy nhà máy thuốc lá Hồng Châu có phải ở huyện Vũ Dương xây dựng nhà máy hay không thì còn cần bàn lại.
Các hạng điều kiện của Vũ Dương cũng không bằng thị xã Ngạn Hoa.
Nhưng chính bởi vì như vậy, Tống Mân chỉ áp dụng phương thức thương lượng chứ không ra mệnh lệnh cưỡng chế. Nếu chẳng may khiến Cao Khiết cứng đầu lên thì cũng chẳng thú vị gì.
Đồng chí Cao Khiết không phải đã từng nói chuyện trực tiếp với Bí thư Tống sao?
- Đồng chí Cao Khiết, nếu cô có người thích hợp thì cứ nói. Thị xã sẽ nghiên cứu lại.
Tống Mân lập tức nói ra một câu nữa, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Kế sách dụ dỗ tất yếu là không thể thiếu.
Chỉ cần Cao Khiết tình nguyện đến văn phòng thu hút đầu tư nhậm chức, Tống Mân cũng không ngại nhượng bộ một chút. Chính trị, đơn giản là các loại thỏa hiệp cân bằng. Trong những trường hợp cần thiết cũng không thể chỉ bày ra cái độc quyền của cấp trên.
Cao Khiết ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Bí thư Tống, an bài này quá đột ngột, tôi một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Chuyện chính sự của tôi còn chưa nghĩ ra, một thời ba khắc làm sao có thể đề xuất ra người thích hợp?
Tạm thời ở thị trấn Phong Lâm vẫn chưa có một cán bộ nào đủ tư cách đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn. Lư Đại Chính triển lộ ra năng lực nhất định, nhưng cấp bậc còn kém quá xa, vừa mới đề bạt lên trưởng ban không lâu, không có khả năng một bước lên trời, trực tiếp ngồi vào cái chức Chủ tịch thị trấn. Những cán bộ khác, đa số đều là lão nhân thời Lư Vệ Đông, càng thêm không phù hợp, rất khó có cùng suy nghĩ với Phạm Hồng Vũ.
- Không sao, không vội lắm. Có cần thiết thì cứ để cho đồng chí Phạm Hồng Vũ tự mình kiêm nhiệm. Haha, đây chính là có tiền lệ đấy. Khi nào cô chọn được người thích hợp rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể hướng thị xã đề cử.
Tống Mân tận khả năng làm dịu đi không khí trong phòng, và nói cho Cao Khiết biết, ông ta chấp nhận điều kiện của Cao Khiết.
Chỉ cần không quá thái quá là được.
Cao Khiết lưng càng thẳng hơn nói:
- Bí thư Tống, xin ngài cho tôi chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, rồi sau đó sẽ trả lời, được không?
- Đương nhiên là có thể, mặc dù công tác cán bộ là phải phục tùng bố trí của tổ chức, nhưng tổ chức cũng rất tôn trọng ý kiến của các đồng chí. Chỉ có buông hết gánh nặng thì công tác mới có thể làm được.
Tống Mân mỉm cười đáp.
Đừng nhìn Tống Mân nói lời này khách khí, nhưng kỳ thật trước đó đã nhấn mạnh một câu. Cán bộ phải phục tùng bố trí của tổ chức.
Cao Khiết trong lòng cũng hiểu được, lần trước tổ chức an bài, nhưng Phạm Hồng Vũ cứng rắn vượt qua được, nhưng chỉ sợ lần này sẽ không được như vậy. Bởi vì lần trước làm ra quyết định này không phải là Tống Mân mà là Lục Nguyệt.
Tống Mân khi đó không có nghĩa vụ cổ động cho Lục Nguyệt.
Nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi hoàn toàn.
Mặc dù Phạm Vệ Quốc làm Chủ tịch huyện Vũ Dương, nhưng thân là cán bộ Ngạn Hoa, mà lại bị huyện Vũ Dương vượt mặt, cảm giác này Cao Khiết cũng hiểu.
- Năm trước, đồng chí Lục Nguyệt sau khi đến nhậm chức, đã quyết định thành lập văn phòng thu hút đầu tư, tôi tán thành chuyện này. Văn phòng thu hút đầu tư là chuyện tất yếu phải làm. Tuy nhiên, hiệu quả còn không tận như ý người.
Tống Mân giọng điệu trở nên nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Lục Nguyệt tự mình kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thị trấn, động tác này khiến các cán bộ thị xã đều có chút giật mình. Rất hiển nhiên, nếu văn phòng thu hút đầu tư công tác không được khai triển thì đối với uy vọng Lục Nguyệt vừa mới tạo dựng là một sự đả kích nghiêm trọng. Đương nhiên, cũng có thể biểu hiện một sự tự tin siêu cấp của Lục Nguyệt.
Nhưng văn phòng thu hút đầu tư vận tác được mấy tháng, kết quả không được như ý.
Đây là một sự đánh giá công bằng.
[CHARGE=3]Tương đối mà nói, văn phòng thu hút đầu tư không phải là không có thành tích. Trong khoảng thời gian mấy tháng đã tiến cử được một số đầu tư bên ngoài. Tuy rằng số lượng không phải là quá lớn, nhưng so với những tháng trước thì tốt hơn nhiều. Có hai huyện, cả năm không tiến cử được bất cứ một hạng mục đầu tư nào bên ngoài.
Chỉ có điều, không sợ xem hàng, chỉ sợ so sánh hàng.
Có hình ảnh của thị trấn Phong Lâm phía trước, thành tích của văn phòng thu hút đầu tư Ngạn Hoa liền trở nên ảm đạm.
Công tác thu hút đầu tư đầu tư của thị trấn Phong Lâm quả thực có thể dùng từ điên cuồng để hình dung.
Đối ngoại, Tống Mân không hề cảm thấy áp lực, Lục Nguyệt cũng không hề cảm thấy áp lực. Bởi vì thị trấn Phong Lâm vốn là khu trực thuộc thị xã Ngạn Hoa, thị trấn Phong Lâm tiến cử đầu tư bên ngoài, khẳng định cũng được tính vào trương mục của thị xã Ngạn Hoa.
Nhưng đối nội thì liền khó nói rồi.
Phạm Hồng Vũ không chỉ là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm thị xã Ngạn Hoa, mà đồng thời còn là con trai của Chủ tịch huyện Vũ Dương Phạm Vệ Quốc.
Mọi người không ngừng đặt giả thiết, nếu như Phạm Hồng Vũ ở huyện Vũ Dương phụ trách công tác của một xã thị trấn, trực tiếp trở thành trợ thủ của cha hắn, thế thì thị xã Ngạn Hoa còn thừa lại cái gì?
Lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa bất quá chỉ là chiếm chế độ lảng tránh cán bộ nhậm chức.
Hai cha con người ta không thể ở cùng một huyện, trở thành thượng cấp hạ cấp được.
Gần đây có lời đồn, nói Phạm Vệ Quốc rất nhanh sẽ trở thành Bí thư Huyện ủy Vũ Dương.
Lời đồn này không hữu lực như lời đồn Khâu Minh Sơn trở thành Bí thư Địa ủy, nhưng tính chân thực là không thể nghi ngờ. Chỉ cần Khâu Minh Sơn thật sự làm Bí thư Địa ủy thì việc Phạm Vệ Quốc trở thành Bí thư huyện ủy gần như là ván đã đóng thuyền. Làm không tốt thì sẽ trực tiếp đề bạt làm Phó chủ tịch địa khu.
Lần này, huyện Vũ Dương thành công ký kết hiệp nghị hợp tác với nhà máy thuốc lá Hồng Châu, lại ghi thêm một chiến tích nồng đậm cho Phạm Vệ Quốc.
Lo lắng mười phần!
Ngoài thành tích của thị trấn Phong Lâm trong việc thu hút đầu tư, thị xã Ngạn Hoa lại bị huyện Vũ Dương vượt mặt.
Cũng khó trách Tống Mân cảm nhận được áp lực chưa từng có.
Lương Quang Hoa bị Khâu Minh Sơn bức bách càng lúc càng khó chống đỡ. Tống Mân với vị trí là Ủy viên Địa ủy, quản lý thị xã Ngạn Hoa, các hạng mục cơ sở công nông nghiệp đều thua huyện Vũ Dương, cũng đồng dạng bị Phạm Vệ Quốc bức đến góc tường.
Chẳng phải nói, Lương Quang Hoa và ông ta là cùng một đội, tổng thể bại trận trước đội của Khâu Minh Sơn?
- Tiểu Cao, Phong Lâm tuy rằng phát triển rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ giới hạn một góc. Kinh tế Ngạn Hoa nếu muốn đi lên, còn phải cân đối phát triển toàn diện. Cô thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhân vật số một, phải đứng ở góc độ toàn cục mà nhìn vấn đề.
Tống Mân nói lời thành khẩn, ẩn ý sâu xa.
Cao Khiết gật đầu.
- Đồng chí Lục Nguyệt năng lực làm việc rất mạnh, trình độ lý luận cũng rất cao, lại là cán bộ từ thủ đô tới, kiến thức rộng rãi. Nhưng cậu ta chủ yếu là hiệp trợ đồng chí Nhạc Tây Đình phụ trách công tác của UBND thị xã, hoàn toàn không thể tập trung vào công tác chuyên môn này. Để cho cậu ấy kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư trong thời gian dài như vậy là không thích hợp. Dù sao thì tinh lực mỗi người là có hạn. Đồng chí Cao Khiết, một số lãnh đạo của thị xã chúng ta muốn mời cô tới phụ trách công tác thu hút đầu tư, chức vụ an bài làm trợ lý cho Chủ tịch thị xã, kiêm Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư. Đối với an bài này, cá nhân cô có ý kiến gì không?
Tống Mân hoàn toàn bày ra tư thế giải quyết việc chung, vẻ mặt nghiêm túc, vốn thư ký Cố đang ngồi một bên mỉm cười cũng phải nghiêm chỉnh lại.
- Vậy công tác Phong Lâm sẽ do người nào chịu trách nhiệm?
Cao Khiết hỏi.
Tống Mân nhẹ nhàng hít một hơi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là quan hệ gì? Bất cứ lúc nào cửa thứ nhất vẫn luôn mở cho Phạm Hồng Vũ, ngay cả chuyện của cô cũng không quan trọng.
Tuy nhiên, Tống Mân tất nhiên cũng không giằng co vấn đề này, ít nhất là không thể thể hiện trên nét mặt. Bí thư Thị ủy phải có uy nghiêm của Bí thư thị ủy.
- Dựa theo đề cử của cô, cá nhân tôi cho rằng, có thể do đồng chí Phạm Hồng Vũ toàn diện phụ trách công tác của Phong Lâm. Cậu ấy rất có năng lực.
Trong lúc vô ý, đánh giá cá nhân của Cao Khiết đối với Phạm Hồng Vũ liền biến thành đề cử chính thức, không giống như vừa rồi Tống Mân nói là không tính là tổ chức chính thức nói chuyện.
Bởi vậy có thể thấy được, lời nói của lãnh đạo thật không thể chỉ nghe ngoài mặt không thôi.
Chỉ có điều, Tống Mân vẫn còn lưu lại một điều, cá nhân tôi cho rằng như vậy, nhưng không phải là quyết định của tổ chức.
Mặc dù, lấy uy vọng của Tống Mân trong đội ngũ cán bộ thị xã Ngạn Hoa mà nói, ý kiến cá nhân của ông ta sẽ thay cho quyết định của tổ chức, nhưng ít ra là trong trình tự tổ chức, việc này vẫn còn biến số, còn chưa định luận được.
Cao Khiết cau mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư Tống, nếu là như vậy, vậy thì an bài cho đồng chí nào hợp tác với đồng chí Phạm Hồng Vũ?
Lời này hơi quá giới hạn rồi.
Đây là suy tính của lãnh đạo Thị ủy, không đến lượt Cao Khiết hỏi thăm. Không cần nói đến việc cô rời khỏi Phong Lâm, cho dù cô còn ở lại, tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thì cũng không thể chỉ định Chủ tịch thị trấn chọn người.
Mơ hồ làm cho người ta cảm thấy, Cao Khiết đang cùng với Tống Mân cò kè mặc cả. Ông bảo tôi đi, tôi có thể đi, nhưng ai làm Chủ tịch thị trấn thì phải nghe ý kiến của tôi.
Trong quan trường, đây chính là điều tối kỵ.
Hơn nữa, Cao Khiết cũng không phải là cán bộ thuộc phe Tống Mân, vậy thì càng không thể như thế.
Nhưng Cao Khiết cũng không quản được nhiều như vậy.
Thị trấn Phong Lâm phát triển đến hiện tại, mặc dù chủ yếu là do Phạm Hồng Vũ thao tác, nhưng cũng chứa đựng nhiều tâm huyết và mồ hôi của cô. Nếu như thị xã phái đến một Chủ tịch thị trấn không hợp với Phạm Hồng Vũ, thì chỉ sợ sẽ lập tức phá đi tình thế đang tốt của thị trấn Phong Lâm.
Tất nhiên, Cao Khiết hoàn toàn tin vào năng lực của Phạm Hồng Vũ. Không cần nói hắn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, cho dù Phạm Hồng Vũ tại chỗ bất động, thị xã phái đến một vị Bí thư, tả hữu cũng không làm gì được đại cục của thị trấn Phong Lâm. Thị trấn Phong Lâm còn phải do Phạm Hồng Vũ định đoạt.
Người này chính là hống hách như thế!
Không đập bàn, không phát hỏa lung tung, lại càng không vô lý xử lý cán bộ, uy vọng tạo dựng mạnh mẽ như mặt trời ban trưa.
Chỉ có điều, vị tân Chủ tịch thị trấn tốt nhất vẫn là thật thà một chút. Bằng không thì chính là đấu tranh với Phạm Hồng Vũ rồi.
Cao Khiết cũng không cho đó là một chuyện tốt.
Phạm Hồng Vũ làm cho người ta cảm giác tài năng bộc lộ quá mức. Nếu làm không tốt công tác đoàn kết thì sẽ tạo thành một trở ngại thật to cho tiền đồ của hắn sau này.
Hơn nữa, có thể khẳng định, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm nhất định phải là tâm phúc của Tống Mân. Năng lực và thủ đoạn cũng không thể quá kém.
Một quả đào lớn đến như vậy, đỏ rực mùi thơm, Tống Mân làm sao nguyện ý cho người khác hái chứ?
Có năng lực, có thủ đoạn, lại có Bí thư Thị ủy hậu thuẫn sau lưng, Phạm Hồng Vũ muốn đấu cũng phải tốn công tốn sức rồi.
Tống Mân hai mắt nhíu lại, nói:
- Ứng cử viên tạm thời thị xã còn chưa suy xét. Trước mắt đây không phải là công tác quan trọng.
Quan trọng nhất là thuyết phục Cao Khiết đến văn phòng thu hút đầu tư.
Tống Mân nghe được một ít tin đồn, nói là Cao Khiết và Chủ tịch thành phố Hồng Châu Cao Hưng Hán có quan hệ thân thích. Cụ thể là quan hệ gì thì ông không được rõ ràng cho lắm. Nhưng điều này cũng đủ rồi. Hồng Châu dù sao cũng là tỉnh, các phương diện cơ sở so với Ngạn Hoa đều tốt hơn rất nhiều. Khác không đề cập tới, nếu sớm một chút để cho Cao Khiết đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, như vậy nhà máy thuốc lá Hồng Châu có phải ở huyện Vũ Dương xây dựng nhà máy hay không thì còn cần bàn lại.
Các hạng điều kiện của Vũ Dương cũng không bằng thị xã Ngạn Hoa.
Nhưng chính bởi vì như vậy, Tống Mân chỉ áp dụng phương thức thương lượng chứ không ra mệnh lệnh cưỡng chế. Nếu chẳng may khiến Cao Khiết cứng đầu lên thì cũng chẳng thú vị gì.
Đồng chí Cao Khiết không phải đã từng nói chuyện trực tiếp với Bí thư Tống sao?
- Đồng chí Cao Khiết, nếu cô có người thích hợp thì cứ nói. Thị xã sẽ nghiên cứu lại.
Tống Mân lập tức nói ra một câu nữa, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Kế sách dụ dỗ tất yếu là không thể thiếu.
Chỉ cần Cao Khiết tình nguyện đến văn phòng thu hút đầu tư nhậm chức, Tống Mân cũng không ngại nhượng bộ một chút. Chính trị, đơn giản là các loại thỏa hiệp cân bằng. Trong những trường hợp cần thiết cũng không thể chỉ bày ra cái độc quyền của cấp trên.
Cao Khiết ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Bí thư Tống, an bài này quá đột ngột, tôi một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Chuyện chính sự của tôi còn chưa nghĩ ra, một thời ba khắc làm sao có thể đề xuất ra người thích hợp?
Tạm thời ở thị trấn Phong Lâm vẫn chưa có một cán bộ nào đủ tư cách đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn. Lư Đại Chính triển lộ ra năng lực nhất định, nhưng cấp bậc còn kém quá xa, vừa mới đề bạt lên trưởng ban không lâu, không có khả năng một bước lên trời, trực tiếp ngồi vào cái chức Chủ tịch thị trấn. Những cán bộ khác, đa số đều là lão nhân thời Lư Vệ Đông, càng thêm không phù hợp, rất khó có cùng suy nghĩ với Phạm Hồng Vũ.
- Không sao, không vội lắm. Có cần thiết thì cứ để cho đồng chí Phạm Hồng Vũ tự mình kiêm nhiệm. Haha, đây chính là có tiền lệ đấy. Khi nào cô chọn được người thích hợp rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể hướng thị xã đề cử.
Tống Mân tận khả năng làm dịu đi không khí trong phòng, và nói cho Cao Khiết biết, ông ta chấp nhận điều kiện của Cao Khiết.
Chỉ cần không quá thái quá là được.
Cao Khiết lưng càng thẳng hơn nói:
- Bí thư Tống, xin ngài cho tôi chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, rồi sau đó sẽ trả lời, được không?
- Đương nhiên là có thể, mặc dù công tác cán bộ là phải phục tùng bố trí của tổ chức, nhưng tổ chức cũng rất tôn trọng ý kiến của các đồng chí. Chỉ có buông hết gánh nặng thì công tác mới có thể làm được.
Tống Mân mỉm cười đáp.
Đừng nhìn Tống Mân nói lời này khách khí, nhưng kỳ thật trước đó đã nhấn mạnh một câu. Cán bộ phải phục tùng bố trí của tổ chức.
Cao Khiết trong lòng cũng hiểu được, lần trước tổ chức an bài, nhưng Phạm Hồng Vũ cứng rắn vượt qua được, nhưng chỉ sợ lần này sẽ không được như vậy. Bởi vì lần trước làm ra quyết định này không phải là Tống Mân mà là Lục Nguyệt.
Tống Mân khi đó không có nghĩa vụ cổ động cho Lục Nguyệt.
Nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi hoàn toàn.
/885
|