Lục Nguyệt thất bại quay về.
Trong cuộc họp Phạm Hồng Vũ không phát biểu ý kiến gì, cũng không có bất kỳ thái độ nào. Nhưng không khí trong hội trường vẫn “quỷ dị” vô cùng, rõ ràng cảm thấy lời của Lục Nguyệt đều là một đống vô nghĩa. Đừng nói là Lục Nguyệt đến mà cho dù là Bí thư Thị ủy Tống Mân đích thân đến cũng vô dụng.
Không cần phải dùng danh nghĩa gì, chỉ cần Phạm Hồng Vũ còn ở lại thị trấn Phong Lâm thì hắn chính là Bí thư đảng ủy thị trấn, đại bộ phận cán bộ vẫn sẽ như trước, chỉ đâu đánh đó. Một số ít cán bộ cũng không dám công nhiên đứng ra làm trái lại.
Lục Nguyệt sau đó khảo sát khu công nghiệp, đã chứng minh tất cả.
Người phụ trách xí nghiệp này, không ai coi Lục Nguyệt ra gì, mà đều trực tiếp báo cáo tình hình với Phạm Hồng Vũ. Lời nói của Phạm Hồng Vũ, giống như là “thánh chỉ’ vậy. Duy chỉ có giám đốc nhà máy đồ uống Phạm Hồng Học là khá khách khí đối với Lục Nguyệt, báo cáo tình hình một cách hệ thống cho Lục Nguyệt, rồi mời Lục Nguyệt cho chỉ thị.
Nhưng đó là anh ruột của Phạm Hồng Vũ.
[CHARGE=3]Ai cũng đều thấy được, chẳng qua đây là vì Phạm Hồng Học am hiểu lễ nghĩa mà thôi. Lục Nguyệt đến đây, thì Phạm Hồng Học phải khách khí với gã. Còn trong lòng Phạm Hồng Học chẳng lẽ lại còn hướng về Lục Nguyệt hay sao?
Lục Nguyệt chợt phát hiện, cán bộ cơ sở và cán bộ ở cơ quan lớn thật sự khác nhau quá lớn. Nếu như ở cơ quan lớn ở trung ương, đúng là quan lớn một cấp đè chết người. Cho dù mình có bản lĩnh đến đâu, một khi bị gạt sang một bên thì chẳng có ai dám công nhiên tỏ ra thân cận với mình, nói được vài lời an ủi là tốt lắm rồi.
Nhưng ở cơ sở thì khác.
Cán bộ thị trấn Phong Lâm, lại tỏ thái độ yêu ghét của mình rất rõ ràng.
Ai bảo Phạm Hồng Vũ mang đến lợi ích thực tế cho họ? Còn ở thị xã ai đến làm Chủ tịch, Bí thư đều được hết, chẳng liên quan đến thị trấn Phong Lâm. Còn về Phó Chủ tịch thị xã Lục, anh đến từ đâu thì xin mời anh về chỗ đó, nơi này không có việc của anh.
Lục Nguyệt ôm một bụng tức trở về thị xã.
Phó chủ nhiệm Phạm tiếp túc ở lại thị trấn Phong Lâm để “khảo sát” công tác.
Tình huống này, đương nhiên có người nói lại với Tống Mân. Sau khi nghe xong, khóe miệng Tống Mân hiện lên một nụ cười trào phúng. Lục Nguyệt quả nhiên là con ông cháu cha từ thủ đô xuống, không hiểu hình hình cơ sở chút nào cả.
Sau khi cười xong, Tống Mân lắc đầu, cầm điện thoại lên, gọi cho Hạ Uy,
- Lão lãnh đạo, xin chào, tôi là Tống Mân.
Điện thoại kết nối, Tống Mân rất khách khí, bật cười ha hả vấn an.
Tất cả cán bộ hiện giờ của thị xã Ngạn Hoa, chỉ cần là người của “bản thổ phái” thì không có ai không phải từng là cấp dưới của Hạ Uy, đến Tống Mân cũng không ngoại lệ.
Khi Hạ Uy đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã, thì Tống Mân vẫn chỉ là Bí thư của một khu phía dưới.
- Bí thư Tống, có chỉ thị gì không?
Hạ uy nghiêm trang, thản nhiên nói.
Tống Mân còn có chút xấu hổ. Trên thực tế, quan hệ giữa ông ta với Hạ Uy cũng không quá hòa hợp, làm đồng sự bao nhiêu năm cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ là đồng chí bình thường.
Hiện tại Hạ Uy dùng giọng điệu không mặn không nhạt để nói chuyện, Tống Mân cũng biết là vì cái gì. Tuy nhiên ông ta tự nhiên không so đo với Hạ Uy chi tiết như vậy, lập tức cười nói:
- Lão lãnh đạo, bây giờ có rảnh không? Tôi muốn ngồi nói chuyện với ông một chút.
- Được, hoan nghênh Bí thư Tống đại giá quang lâm.
Hạ Uy vẫn nói với giọng điệu không mặn không nhạt.
- Được, tôi qua ngay.
Tống Mân không chần chờ, cúp máy xuống là đi ra cửa luôn. Ông ta biết rõ tính cách của Hạ Uy, nếu mình chậm trễ thì không biết ông ấy sẽ tức giận như thế nào.
Chỉ mấy phút sau, Tống Mân đã có mặt ở văn phòng của Hạ Uy.
Hạ Uy đứng dậy đón chào, mời Tống Mân ngồi xuống ghế salon.
Bất kể thế nào thì Tống Mân hiện tại cũng là Ủy viên Địa ủy, Bí thư thị ủy, Hạ Uy cũng không đắn đo trước mặt ông ta. Không phải là vì Hạ Uy kín trọng Tống Mân, mà Hạ Uy tôn trọng chức vụ của Tống Mân.
Trong thể chế, không thể không tuân theo quy củ được.
- Lão lãnh đạo, da dẻ hồng hào nhỉ, sức khỏe càng ngày càng tốt rồi, haiz, sau này tôi đến cái tuổi như ông chắc chắn là không được như vậy…
Tống Mân ngồi xuống, lấy thuốc lá ra mời Hạ Uy, bật cười ha hả, tùy ý nói.
Hạ Uy cũng không khách khí, mà tỏ ra kiêu ngạo vài phần.
Tống Mân cảm giác, lão già này luôn thích châm chọc mình, nhưng Hạ Uy cũng là người thích cậy già lên mặt.
Hàn huyên vài câu, Tống Mân nói:
- Lão lãnh đạo, có một chuyện tôi muốn tâm sự với ông.
Hạ Uy nhìn ông ta, thản nhiên nói:
- Bí thư Tống, mời nói.
- Việc này, có liên quan đến Phạm Hồng Vũ, lão lãnh đạo, ông xem, liệu có nên gọi cậu ta về không? Cậu ta ở lại Phong Lâm cũng không phải cách hay, những đồng chí khác không dễ triển khai công việc.
Tống Mân cũng không lòng vòng, mà dứt khoát nói ý đồ của mình.
Hạ Uy hút thuốc, châm chọc nói:
- Những đồng chí khác không dễ triển khai công việc? Cái này tôi thật không nghĩ đến. Phạm Hồng Vũ vốn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, là người sáng lập nên Hình thức Phong Lâm. Cậu ấy ở Phong Lâm thì công việc càng thuận lợi mới đúng. Sao lại khó triển khai công việc được?
Lời này, từ miệng một cán bộ lão thành như Hạ Uy nói ra, hơi có chút “quái dị”
Phải biết rằng Phạm Hồng Vũ năm nay mới có 22 tuổi mà thôi.
Tống Mân nhíu mày, thành khẩn nói:
- Lão lãnh đạo, không phải như vậy. Phạm Hồng Vũ đúng là có năng lực, nhưng thị trấn Phong Lâm không thể cả đời dựa vào cậu ấy được. Nếu để cậu ấy tiếp tục ở lại thị trấn Phong Lâm thì những đồng chí khác làm sao mà trưởng thành được. Hơn nữa, điều cậu ấy đến đây cũng là tập thể Thị ủy quyết định. Uy tín của Thị ủy, nhất định phải giữ.
Hạ Uy cười lạnh một tiếng, nói:
- Bí thư Tống, ông nói rõ như vậy thì tôi cũng không giấu. Tôi muốn hỏi một chút, Phạm Hồng Vũ rốt cuộc đã phạm sai lầm gì mà xử lý cậu ấy như vậy? Pháp luật nào, điều lệ Đảng nào quy định Đảng viên không được có bài viết trên báo đảng? Thị ủy xử lý một cán bộ trẻ tuổi có năng lực như vậy mà được sao? Nếu không có Phạm Hồng Vũ thì thị trấn Phong Lâm có được thành tích như ngày hôm nay không? Không có Phạm Hồng Vũ thì mấy trăm người dân thôn Đại Vương có giữ được tính mạng không? UBND tỉnh trao tặng cho cậu ấy Nhất đẳng công. Hiện tại chúng ta vì thể diện mà xử lý cậu ấy như vậy thì liệu có công bằng không?
Thật đúng là gừng càng già càng cay.
Tống Mân lập tức uất nghẹn, mặt đỏ bừng bừng.
- Lão lãnh đạo, tôi vẫn ý kiến đó, hy vọng bên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc sẽ lấy đại cục làm trọng, gọi Phạm Hồng Vũ trở về. Như vậy sẽ có lợi cho tất cả mọi người, Phạm Hồng Vũ cũng có lợi. Nếu Phạm Hồng Vũ cho rằng xử lý của thị ủy đối với cậu ta là không thích hợp thì có thể đề xuất với tổ chức đảng cấp trên.
Một lúc sau, Tống Mân hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên nghiêm túc, hai mắt sáng lên.
Tống Mân tác phong mạnh mẽ cứng rắn, không ai có thể khiêu chiến quyền uy của ông ta, cho dù là Hạ Uy cũng không được.
Hạ uy cũng trở nên nghiêm túc.
Lúc trước Tống Mân không để cho Phạm Hồng Vũ bị xử phạt chính thức, rất nhiều người còn tưởng rằng, ông ta khéo lẽo, giữ lại một con đường cho mình, để tương lai có thể gặp mặt với Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc. Hiện tại mới phát hiện, điều này còn thâm sâu hơn – tôi căn bản là không xử phạt cậu, đây chỉ là sự điều động bình thường, cậu có ý kiến với ai?
- Bí thư Tống sắp xếp cán bộ như thế nào tôi không can thiệp. Nhưng nếu Phạm Hồng Vũ đã được điều đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thì công việc của cậu ấy sẽ do chúng tôi sắp xếp.
Hạ uy chậm rãi nói, giọng điệu cứng rắn, không hề khoan nhượng.
Tống Mân nhìn Hạ Uy, lập tức đứng dậy, khách khí nói:
- Vậy được, lão lãnh đạo, quấy rầy rồi.
- Đừng khách sáo.
Hạ Uy thản nhiên nói.
Tống Mân xoay người đi ra, đến cửa, Hạ Uy bỗng nhiên nói thêm một câu:
- Bí thư Tống, về việc Thị ủy xử lý một người tuổi trẻ tài cao trong khi cậu ấy không có lỗi gì như vậy, với tư cách là một đảng viên lão thành, tôi có quyền phản ánh lên tổ chức đảng cấp trên.
Tống Mân miệng như cứng ngắc, không nói gì cả mà lẳng lặng rời khỏi văn phòng của Hạ Uy.
Tin tức của Thị ủy, truyền đi rất nhanh, buổi sáng hôm sau, Lục Nguyệt biết được tin, thư ký của của gã đã báo cáo tình hình cuộc nói chuyện giữa Bí thư Tống và Chủ tịch Hạ.
- Ha ha, Bí thư Tống thật có hảo ý…chuyện này không phiền đến ông ta nữa rồi, sẽ có người đến xử lý.
Lục Nguyệt nghe nói xong, liền châm chọc cười nói.
Thư ký cảm nhận được sát khí nồng đậm trong ánh mắt của Lục Nguyệt.
Phó Chủ tịch thị xã Lục thật sự bị chọc giận rồi, tiếp theo không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn gì.
Trong cuộc họp Phạm Hồng Vũ không phát biểu ý kiến gì, cũng không có bất kỳ thái độ nào. Nhưng không khí trong hội trường vẫn “quỷ dị” vô cùng, rõ ràng cảm thấy lời của Lục Nguyệt đều là một đống vô nghĩa. Đừng nói là Lục Nguyệt đến mà cho dù là Bí thư Thị ủy Tống Mân đích thân đến cũng vô dụng.
Không cần phải dùng danh nghĩa gì, chỉ cần Phạm Hồng Vũ còn ở lại thị trấn Phong Lâm thì hắn chính là Bí thư đảng ủy thị trấn, đại bộ phận cán bộ vẫn sẽ như trước, chỉ đâu đánh đó. Một số ít cán bộ cũng không dám công nhiên đứng ra làm trái lại.
Lục Nguyệt sau đó khảo sát khu công nghiệp, đã chứng minh tất cả.
Người phụ trách xí nghiệp này, không ai coi Lục Nguyệt ra gì, mà đều trực tiếp báo cáo tình hình với Phạm Hồng Vũ. Lời nói của Phạm Hồng Vũ, giống như là “thánh chỉ’ vậy. Duy chỉ có giám đốc nhà máy đồ uống Phạm Hồng Học là khá khách khí đối với Lục Nguyệt, báo cáo tình hình một cách hệ thống cho Lục Nguyệt, rồi mời Lục Nguyệt cho chỉ thị.
Nhưng đó là anh ruột của Phạm Hồng Vũ.
[CHARGE=3]Ai cũng đều thấy được, chẳng qua đây là vì Phạm Hồng Học am hiểu lễ nghĩa mà thôi. Lục Nguyệt đến đây, thì Phạm Hồng Học phải khách khí với gã. Còn trong lòng Phạm Hồng Học chẳng lẽ lại còn hướng về Lục Nguyệt hay sao?
Lục Nguyệt chợt phát hiện, cán bộ cơ sở và cán bộ ở cơ quan lớn thật sự khác nhau quá lớn. Nếu như ở cơ quan lớn ở trung ương, đúng là quan lớn một cấp đè chết người. Cho dù mình có bản lĩnh đến đâu, một khi bị gạt sang một bên thì chẳng có ai dám công nhiên tỏ ra thân cận với mình, nói được vài lời an ủi là tốt lắm rồi.
Nhưng ở cơ sở thì khác.
Cán bộ thị trấn Phong Lâm, lại tỏ thái độ yêu ghét của mình rất rõ ràng.
Ai bảo Phạm Hồng Vũ mang đến lợi ích thực tế cho họ? Còn ở thị xã ai đến làm Chủ tịch, Bí thư đều được hết, chẳng liên quan đến thị trấn Phong Lâm. Còn về Phó Chủ tịch thị xã Lục, anh đến từ đâu thì xin mời anh về chỗ đó, nơi này không có việc của anh.
Lục Nguyệt ôm một bụng tức trở về thị xã.
Phó chủ nhiệm Phạm tiếp túc ở lại thị trấn Phong Lâm để “khảo sát” công tác.
Tình huống này, đương nhiên có người nói lại với Tống Mân. Sau khi nghe xong, khóe miệng Tống Mân hiện lên một nụ cười trào phúng. Lục Nguyệt quả nhiên là con ông cháu cha từ thủ đô xuống, không hiểu hình hình cơ sở chút nào cả.
Sau khi cười xong, Tống Mân lắc đầu, cầm điện thoại lên, gọi cho Hạ Uy,
- Lão lãnh đạo, xin chào, tôi là Tống Mân.
Điện thoại kết nối, Tống Mân rất khách khí, bật cười ha hả vấn an.
Tất cả cán bộ hiện giờ của thị xã Ngạn Hoa, chỉ cần là người của “bản thổ phái” thì không có ai không phải từng là cấp dưới của Hạ Uy, đến Tống Mân cũng không ngoại lệ.
Khi Hạ Uy đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã, thì Tống Mân vẫn chỉ là Bí thư của một khu phía dưới.
- Bí thư Tống, có chỉ thị gì không?
Hạ uy nghiêm trang, thản nhiên nói.
Tống Mân còn có chút xấu hổ. Trên thực tế, quan hệ giữa ông ta với Hạ Uy cũng không quá hòa hợp, làm đồng sự bao nhiêu năm cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ là đồng chí bình thường.
Hiện tại Hạ Uy dùng giọng điệu không mặn không nhạt để nói chuyện, Tống Mân cũng biết là vì cái gì. Tuy nhiên ông ta tự nhiên không so đo với Hạ Uy chi tiết như vậy, lập tức cười nói:
- Lão lãnh đạo, bây giờ có rảnh không? Tôi muốn ngồi nói chuyện với ông một chút.
- Được, hoan nghênh Bí thư Tống đại giá quang lâm.
Hạ Uy vẫn nói với giọng điệu không mặn không nhạt.
- Được, tôi qua ngay.
Tống Mân không chần chờ, cúp máy xuống là đi ra cửa luôn. Ông ta biết rõ tính cách của Hạ Uy, nếu mình chậm trễ thì không biết ông ấy sẽ tức giận như thế nào.
Chỉ mấy phút sau, Tống Mân đã có mặt ở văn phòng của Hạ Uy.
Hạ Uy đứng dậy đón chào, mời Tống Mân ngồi xuống ghế salon.
Bất kể thế nào thì Tống Mân hiện tại cũng là Ủy viên Địa ủy, Bí thư thị ủy, Hạ Uy cũng không đắn đo trước mặt ông ta. Không phải là vì Hạ Uy kín trọng Tống Mân, mà Hạ Uy tôn trọng chức vụ của Tống Mân.
Trong thể chế, không thể không tuân theo quy củ được.
- Lão lãnh đạo, da dẻ hồng hào nhỉ, sức khỏe càng ngày càng tốt rồi, haiz, sau này tôi đến cái tuổi như ông chắc chắn là không được như vậy…
Tống Mân ngồi xuống, lấy thuốc lá ra mời Hạ Uy, bật cười ha hả, tùy ý nói.
Hạ Uy cũng không khách khí, mà tỏ ra kiêu ngạo vài phần.
Tống Mân cảm giác, lão già này luôn thích châm chọc mình, nhưng Hạ Uy cũng là người thích cậy già lên mặt.
Hàn huyên vài câu, Tống Mân nói:
- Lão lãnh đạo, có một chuyện tôi muốn tâm sự với ông.
Hạ Uy nhìn ông ta, thản nhiên nói:
- Bí thư Tống, mời nói.
- Việc này, có liên quan đến Phạm Hồng Vũ, lão lãnh đạo, ông xem, liệu có nên gọi cậu ta về không? Cậu ta ở lại Phong Lâm cũng không phải cách hay, những đồng chí khác không dễ triển khai công việc.
Tống Mân cũng không lòng vòng, mà dứt khoát nói ý đồ của mình.
Hạ Uy hút thuốc, châm chọc nói:
- Những đồng chí khác không dễ triển khai công việc? Cái này tôi thật không nghĩ đến. Phạm Hồng Vũ vốn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, là người sáng lập nên Hình thức Phong Lâm. Cậu ấy ở Phong Lâm thì công việc càng thuận lợi mới đúng. Sao lại khó triển khai công việc được?
Lời này, từ miệng một cán bộ lão thành như Hạ Uy nói ra, hơi có chút “quái dị”
Phải biết rằng Phạm Hồng Vũ năm nay mới có 22 tuổi mà thôi.
Tống Mân nhíu mày, thành khẩn nói:
- Lão lãnh đạo, không phải như vậy. Phạm Hồng Vũ đúng là có năng lực, nhưng thị trấn Phong Lâm không thể cả đời dựa vào cậu ấy được. Nếu để cậu ấy tiếp tục ở lại thị trấn Phong Lâm thì những đồng chí khác làm sao mà trưởng thành được. Hơn nữa, điều cậu ấy đến đây cũng là tập thể Thị ủy quyết định. Uy tín của Thị ủy, nhất định phải giữ.
Hạ Uy cười lạnh một tiếng, nói:
- Bí thư Tống, ông nói rõ như vậy thì tôi cũng không giấu. Tôi muốn hỏi một chút, Phạm Hồng Vũ rốt cuộc đã phạm sai lầm gì mà xử lý cậu ấy như vậy? Pháp luật nào, điều lệ Đảng nào quy định Đảng viên không được có bài viết trên báo đảng? Thị ủy xử lý một cán bộ trẻ tuổi có năng lực như vậy mà được sao? Nếu không có Phạm Hồng Vũ thì thị trấn Phong Lâm có được thành tích như ngày hôm nay không? Không có Phạm Hồng Vũ thì mấy trăm người dân thôn Đại Vương có giữ được tính mạng không? UBND tỉnh trao tặng cho cậu ấy Nhất đẳng công. Hiện tại chúng ta vì thể diện mà xử lý cậu ấy như vậy thì liệu có công bằng không?
Thật đúng là gừng càng già càng cay.
Tống Mân lập tức uất nghẹn, mặt đỏ bừng bừng.
- Lão lãnh đạo, tôi vẫn ý kiến đó, hy vọng bên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc sẽ lấy đại cục làm trọng, gọi Phạm Hồng Vũ trở về. Như vậy sẽ có lợi cho tất cả mọi người, Phạm Hồng Vũ cũng có lợi. Nếu Phạm Hồng Vũ cho rằng xử lý của thị ủy đối với cậu ta là không thích hợp thì có thể đề xuất với tổ chức đảng cấp trên.
Một lúc sau, Tống Mân hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên nghiêm túc, hai mắt sáng lên.
Tống Mân tác phong mạnh mẽ cứng rắn, không ai có thể khiêu chiến quyền uy của ông ta, cho dù là Hạ Uy cũng không được.
Hạ uy cũng trở nên nghiêm túc.
Lúc trước Tống Mân không để cho Phạm Hồng Vũ bị xử phạt chính thức, rất nhiều người còn tưởng rằng, ông ta khéo lẽo, giữ lại một con đường cho mình, để tương lai có thể gặp mặt với Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc. Hiện tại mới phát hiện, điều này còn thâm sâu hơn – tôi căn bản là không xử phạt cậu, đây chỉ là sự điều động bình thường, cậu có ý kiến với ai?
- Bí thư Tống sắp xếp cán bộ như thế nào tôi không can thiệp. Nhưng nếu Phạm Hồng Vũ đã được điều đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thì công việc của cậu ấy sẽ do chúng tôi sắp xếp.
Hạ uy chậm rãi nói, giọng điệu cứng rắn, không hề khoan nhượng.
Tống Mân nhìn Hạ Uy, lập tức đứng dậy, khách khí nói:
- Vậy được, lão lãnh đạo, quấy rầy rồi.
- Đừng khách sáo.
Hạ Uy thản nhiên nói.
Tống Mân xoay người đi ra, đến cửa, Hạ Uy bỗng nhiên nói thêm một câu:
- Bí thư Tống, về việc Thị ủy xử lý một người tuổi trẻ tài cao trong khi cậu ấy không có lỗi gì như vậy, với tư cách là một đảng viên lão thành, tôi có quyền phản ánh lên tổ chức đảng cấp trên.
Tống Mân miệng như cứng ngắc, không nói gì cả mà lẳng lặng rời khỏi văn phòng của Hạ Uy.
Tin tức của Thị ủy, truyền đi rất nhanh, buổi sáng hôm sau, Lục Nguyệt biết được tin, thư ký của của gã đã báo cáo tình hình cuộc nói chuyện giữa Bí thư Tống và Chủ tịch Hạ.
- Ha ha, Bí thư Tống thật có hảo ý…chuyện này không phiền đến ông ta nữa rồi, sẽ có người đến xử lý.
Lục Nguyệt nghe nói xong, liền châm chọc cười nói.
Thư ký cảm nhận được sát khí nồng đậm trong ánh mắt của Lục Nguyệt.
Phó Chủ tịch thị xã Lục thật sự bị chọc giận rồi, tiếp theo không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn gì.
/885
|