- Phạm nhị, cậu có ý tứ gì?
Bóng đêm càng lúc càng dày, ở trong phòng khách quý nhà khách Hữu Nghị, Lý Xuân Vũ không khỏi cảm thấy cao hứng.
Lý Xuân Vũ mặt đỏ bừng, nhìn qua là uống rất nhiều rượu.
Buổi tối, Lý Xuân Vũ tại nhà khách Hữu Nghị đặt một bữa tiệc chiêu đãi Phạm Hồng Vũ. Các tiểu huynh đệ của y ở thủ đô trên cơ bản đã đến đông đủ. Chỉ có Bảo Hưng là còn đang trong đợt huấn luyện nên về không kịp.
Rất nhiều con ông cháu cha Phạm Hồng Vũ lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn lần đầu tiên tới thủ đô là do Bảo Hưng mời, quen biết đám người Lý Xuân Vũ chủ yếu là nhờ Bảo Hưng. Lúc này đây lại là vòng tròn của Lý Xuân Vũ. Mặc dù Bảo Hưng và Lý Xuân Vũ là bạn bè thân thiết, nhưng cũng không nhất thiết bạn bè hai bên là cùng chung một người. Bảo Hưng luôn ở trong quân đội, lại còn có một thời gian ngắn đóng tại huyện Vũ Dương, mạng lưới quan hệ ở thủ đô khẳng định là không bằng Lý Xuân Vũ.
[CHARGE=3]Lý Xuân Vũ khi đó quen biết với Phạm Hồng Vũ, tuy rằng hợp ý nhưng cũng không có khả năng lập tức đem quân bài chưa lật của mình tất cả đều mở ra.
Theo thời gian chuyển dời, tự nhiên hết thảy đều nảy sinh biến hóa.
Quan hệ giữa Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ cũng không thua gì quan hệ giữa Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ.
Lý gia không hổ danh là nhất đẳng gia tộc ở thủ đô. Lý Xuân Vũ giao du rộng lớn, đủ loại bằng hữu, thật sự là không ít. Trong đó chủ yếu là đám con ông cháu cha, bố trong nhà chức vụ thấp nhất cũng là cấp vụ, cục. Về phần ông cụ thì lại càng không cần phải nói, đều là đức cao vọng trọng.
Đương nhiên, cũng có một số không phải là xuất thân thế gia đại độc, nhưng ít ra cũng là người có bản lĩnh.
Hạng người hời hợt không thể nào có khả năng giao hữu với Lý Xuân Vũ.
Ví dụ Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn không phải là gia đình thế gia, nhưng lại được Lý Xuân Vũ tiếp đãi như một thượng khách, long trọng giới thiệu với mọi người. Cũng bởi vì Phạm Hồng Vũ có chí kiên trì chịu đựng hơn nữa, Lý Xuân Vũ mới thật tâm thành ý làm bạn với hắn.
Bữa tiệc này rượu uống là tận hứng. Lý Xuân Vũ uống hơi nhiều. sau khi mọi người ra về thì là “khởi binh hỏi tội”.
Phạm Hồng Vũ cũng có chút ý tứ, hỏi ngược lại:
- Nói vậy là có ý gì?
- Im, cậu còn giả bộ nữa hả? Cậu đừng nói là cậu không rõ mẹ tôi mời cậu đến thủ đô là có ý gì sao? Cậu cảm thấy ở UBND tỉnh tiền đồ so với cơ quan trung ương thì lớn hơn sao?
Lý Xuân Vũ vung tay lên, rất không vui mà nói.
Y thật tâm hy vọng Phạm Hồng Vũ có thể đến thủ đô công tác, anh em hàng ngày lăn lộn cùng một chỗ, thích ý đến cỡ nào?
Kết quả Phạm Hồng Vũ lại nói muốn đến chính quyền tỉnh Thanh Sơn làm việc, Lý Xuân Vũ cảm thấy rất thất vọng.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười lắc đầu nói:
- Chuyện này anh đừng hỏi nữa, anh không hiểu đâu.
Lời này rất hoành tráng.
Lý Xuân Vũ nói như thế nào cũng là con cháu quý tộc, kiến thức về chính trị cũng không phải người trẻ tuổi bình thường có thể sánh được. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại thẳng thắng khiến trách ý không hiểu.
Quả nhiên, Lý Xuân Vũ khó chịu kêu lên:
- Cậu còn chưa nói làm sao biết tôi không hiểu?
- Được, thế thì tôi hỏi anh, anh có biết vì sao mẹ tôi lại không giữ tôi lại?
Phạm Hồng Vũ nheo mắt nhìn Lý Xuân Vũ, thốt ra chữ “mẹ tôi”. Đã có vài phần men say, hơn nữa trong nhà khách, giữa hai người bọn họ cũng không có quá nhiều e dè.
- Cái này mà còn hỏi nữa hay sao? Cậu đã đồng ý với Chủ tịch tỉnh Vưu rồi, mẹ tôi đương nhiên là không thể miễn cưỡng. Cũng không thể khiến cho cậu bội ước.
Lý Xuân Vũ lập tức vung tay lên, rất không thích nói.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu đứng dậy, rót hai tách trà đặc đưa cho Lý Xuân Vũ một ly, còn mình cũng bưng một ly, uống vào hai phần cho giải mùi rượu, rồi mới lên tiếng:
- Đây chỉ là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác là cô Hùng cảm thấy tôi ở bên cạnh Chủ tịch tỉnh Vưu thích hợp hơn.
Hơi có chút tỉnh rượu, từ mẹ tôi lại trở về thành cô Hùng.
- Có cái gì tốt chứ? UBND tỉnh có tốt thì cũng chỉ thuộc một tỉnh Thanh Sơn. Vưu Lợi Dân ở tỉnh Thanh Sơn một ngày thì cậu sẽ không đi đâu được. Phạm nhị, cậu cũng không phải không biết, ở cơ quan trung ương công tác, đối mặt chính là cả nước. Chỉ cần cậu kinh nghiệm lý lịch đủ thì muốn đi chỗ nào là do cậu lựa chọn. Khắp thiên hạ này, điều kiện tốt hơn so với tỉnh Thanh Sơn còn có rất nhiều. Cậu đến thành phố vùng duyên hải, ví dụ như Lĩnh Nam, với bản lĩnh của cậu, làm ra thành tích cũng không phải là chuyện dễ dàng sao? Có thành tích cứng rắn, chẳng khác nào co tư bản cứng rắn.
Lý Xuân Vũ lập tức phản bác, hơn nữa phân tích đạo lý rất rõ ràng.
Lý gia ở Lĩnh Nam căn cơ rất sâu. Đến lúc đó Hùng Diễm Linh chỉ cần nói một câu, Phạm Hồng Vũ liền không có vấn đề gì.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh chỉ là đứng trên lập trường cá nhân tôi mà suy nghĩ. Anh vì sao lại không đứng trên lập trường của cô Hùng mà suy xét một chút.
- Sao?
Lý Xuân Vũ nhướng mày, hiển nhiên là bị câu hỏi này của Phạm Hồng Vũ làm khó, bắt đầu thật sự suy tư.
- Cậu nói, mẹ của tôi hy vọng cậu ở lại bên cạnh Chủ tịch tỉnh làm việc?
Một lát sau, Lý Xuân Vũ do dự nói.
- Đúng rồi, chính là như vậy. Chủ tịch tỉnh Vưu cũng là một nhân vật rất giỏi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, khẳng định.
Hắn và Lý Xuân Vũ là bạn tốt, thông qua bài văn hôm đó, trên thực tế hắn đã cùng với Lý gia thành lập quan hệ khá mật thiết. Từ một ý nghĩa nào đó, hắn có thể được tính là một thành viên trong phe phái gia đình Lý gia. Hiện giờ, hắn ở lại bên cạnh Vưu Lợi Dân công tác, Vưu Lợi Dân coi trọng hắn là không thể nghi ngờ. Lý gia có thể nhìn thấy được một sự kết nối giữa hắn và Vưu Lợi Dân.
Một đại tướng trẻ trung khỏe mạnh nơi biên cương như Vưu Lợi Dân, đều là đối tượng để cho các tập đoàn chính trị lớn nhắm tới.
Lý gia thông qua Phạm Hồng Vũ để thành lập trao đổi tư tưởng, xem như là thủ pháp nhất quán. Trước Phạm Hồng Vũ là Tiêu Lang. Tiêu Lang là chồng của chị họ Phạm Hồng Vũ, có thể nói là bày ra tác dụng tương tự. Tuy nhiên, Tiêu Lang công tác bên cạnh Vưu Lợi Dân đã một thời gian, căn cứ vào lệ thường, nhân viên thư ký sớm hay muộn cũng sẽ ra ngoài đảm nhiệm, không có khả năng vĩnh viễn ở bên cạnh lãnh đạo.
Vưu Lợi Dân an bài như vậy, không hỏi cũng biết, đây chính là muốn Phạm Hồng Vũ tiếp nhận vị trí của Tiêu Lang.
Cũng khó trách, Phạm Hồng Vũ vừa đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Vưu Lợi Dân liền ra đề mục như vậy. Thư ký của Chủ tịch tỉnh, có đôi khi cái nhìn phải giống như Chủ tịch tỉnh.
Thư ký cũng chia ra ba bảy loại.
Dưới tình huống bình thường, càng là thư ký cho đại nhân vật, tương lai thành tựu trên chính đàn lại càng lớn. Thư ký của Chủ tịch tỉnh trong tương lai có thể làm Bí thư Địa ủy. Đây hoàn toàn không phải là sau lưng có lực to nhỏ khác nhau, mấu chốt là thời gian đi theo đại lãnh đạo, tầm mắt và vận mệnh tất nhiên cũng không thể giống như bình thường.
Khởi điểm không giống nhau.
- Vậy Tiêu Lang sẽ đi đâu?
Lý Xuân Vũ nghe Phạm Hồng Vũ phân tích xong liền thuận miệng hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh đây là hỏi khó tôi rồi, tôi cũng không phải là Chủ tịch tỉnh Vưu nên không thể biết Tiêu Lang sẽ an bài như thế nào? Tuy nhiên việc này hãy còn sớm.
Dù thế nào cũng phải đợi đồng chí Phạm Hồng Vũ học xong ở trường đảng, dần dần quen thuộc với công tác của thư ký UBND tỉnh thì mới có thể tiếp nhận vị trí của Tiêu Lang.
- Tôi thấy Tiêu Lang sẽ được điều về thủ đô đấy. Anh ấy và cậu không giống nhau. Nếu thật là đi cơ sở thì sợ là không trấn được. Thật giống như Lục Nguyệt, bị cậu làm cho thất bại thảm hại.
- Thế thì chưa chắc, Tiêu Lang và Lục Nguyệt bản chất không phải cùng một loại người. Tiêu Lang nhã nhặn còn Lục Nguyệt là âm trầm, làm sao mà giống như được. Cán bộ cơ sở, kỳ thật không có người nào muốn thô lỗ cả. Tuyệt đại bộ phận bọn họ đều rất thuần phác. Chỉ cần làm cho lãnh đạo thông cảm bọn họ, bọn họ sẽ thật tâm ủng hộ. Tiêu Lang điểm này làm rất khá. Đương nhiên, chị họ của cậu nếu kết hôn với anh ấy thì khác đừng nói tới.
- Anh ấy ba mươi tuổi rồi, cũng nên kết hôn. A, Phạm nhị, cậu khoan hãy nói, tiểu tử Lục Nguyệt kia tôi thấy lúc này hoàn toàn không xong rồi.
Lý Xuân Vũ cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Y vốn nhìn Lục Nguyệt không vừa mắt.
- Vẫn chưa chắc!
Phạm Hồng Vũ cau mày.
Lý Xuân Vũ trừng mắt, rất không phục nói:
- Tại sao lại không chắc? Bố của cậu ta cũng đã ngã, chẳng lẽ cậu còn cho rằng cậu ta có thể đông sơn tái khởi sao?
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nhíu mày nói:
- Tầm Hoan, chuyện trong chính trị tuyệt không đơn giản như vậy. Lục Thành Đống ngã nhưng không có nghĩa là Lục Nguyệt nửa điểm cơ hội cũng không có. Thậm chí chính Lục Thành Đống vẫn còn có cơ hội.
- Nói vậy là có ý gì?
Lý Xuân Vũ lại không hiểu.
- Lúc này và trước kia là khác nhau, không thể tính là đường lối đấu tranh chân chính. Chỉ cần lão nhân gia còn ở đó, phương châm đường lối sẽ không thay đổi. Chẳng qua là nhân sự thay đổi. Chức vụ của Lục Thành Đống cũng không phải hiển hách, ngược lại lại thành chuyện tốt. Đại nhân vật siêu cấp sẽ không để cho ông ta phải chết đâu.
Nói cách khác, Lục Thành Đống vẫn còn chưa đủ tư cách này.
Trong trí nhớ của Ohv, quả thật có một bộ phận cán bộ cao cấp tương đối trẻ, bởi vì lần này mà phải chịu liên lụy. Nhưng sau ván cờ chinh trị, rất nhiều cán bộ chịu ảnh hưởng lại đi lên vị trí lãnh đạo vô cùng quan trọng.
Bất kể nói như thế nào, trong ván cờ chính trị này, cuối cùng đều đạt thỏa hiệp và cân bằng.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ trong đầu tin tức liên quan đến Lục Thành Đống cũng không nhiều. Lục Thành Đống ở thế giới kia vẫn không có lên địa vị lãnh đạo hiển hách.
Ông ta vốn là người nhiều mưu trí.
Ở thế giới kia, Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là một cảnh sát hình sự nhỏ, đối với nhân vật thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí thì mới có ấn tượng. Còn người mưu trí sau lưng đại nhân vật thì không biết.
Nhưng Phạm Hồng Vũ cũng biết, có đôi khi xuất đầu lộ diện ở trước đài cũng không nhất thiết là một nhân vật lợi hại. Quân sư núp sau lông ngỗng mới thật là nhân vật đáng sợ.
- Cậu nói là đại cục chưa định?
Lý Xuân Vũ lập tức khẩn trương lên.
- Đúng!
Phạm Hồng Vũ rất khẳng định gật đầu.
- Cho nên nói, giai đoạn hiện tại là nhìn hay là theo sát đường lối phương châm.
- Tôi hiểu rồi, trở về tôi sẽ nói với mẹ chuyện này.
Lý Xuân Vũ vội vàng nói.
Đối với phán đoán của Phạm Hồng Vũ trong vấn đề chính trị, Lý Xuân Vũ hiện tại không chút nghi ngờ.
Người này nhìn xa hiểu rộng, vô số sự thật đã chứng minh. Bằng không thì Hùng Diễm Linh cũng sẽ không tự mình mời hắn đến thủ đô.
Bóng đêm càng lúc càng dày, ở trong phòng khách quý nhà khách Hữu Nghị, Lý Xuân Vũ không khỏi cảm thấy cao hứng.
Lý Xuân Vũ mặt đỏ bừng, nhìn qua là uống rất nhiều rượu.
Buổi tối, Lý Xuân Vũ tại nhà khách Hữu Nghị đặt một bữa tiệc chiêu đãi Phạm Hồng Vũ. Các tiểu huynh đệ của y ở thủ đô trên cơ bản đã đến đông đủ. Chỉ có Bảo Hưng là còn đang trong đợt huấn luyện nên về không kịp.
Rất nhiều con ông cháu cha Phạm Hồng Vũ lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn lần đầu tiên tới thủ đô là do Bảo Hưng mời, quen biết đám người Lý Xuân Vũ chủ yếu là nhờ Bảo Hưng. Lúc này đây lại là vòng tròn của Lý Xuân Vũ. Mặc dù Bảo Hưng và Lý Xuân Vũ là bạn bè thân thiết, nhưng cũng không nhất thiết bạn bè hai bên là cùng chung một người. Bảo Hưng luôn ở trong quân đội, lại còn có một thời gian ngắn đóng tại huyện Vũ Dương, mạng lưới quan hệ ở thủ đô khẳng định là không bằng Lý Xuân Vũ.
[CHARGE=3]Lý Xuân Vũ khi đó quen biết với Phạm Hồng Vũ, tuy rằng hợp ý nhưng cũng không có khả năng lập tức đem quân bài chưa lật của mình tất cả đều mở ra.
Theo thời gian chuyển dời, tự nhiên hết thảy đều nảy sinh biến hóa.
Quan hệ giữa Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ cũng không thua gì quan hệ giữa Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ.
Lý gia không hổ danh là nhất đẳng gia tộc ở thủ đô. Lý Xuân Vũ giao du rộng lớn, đủ loại bằng hữu, thật sự là không ít. Trong đó chủ yếu là đám con ông cháu cha, bố trong nhà chức vụ thấp nhất cũng là cấp vụ, cục. Về phần ông cụ thì lại càng không cần phải nói, đều là đức cao vọng trọng.
Đương nhiên, cũng có một số không phải là xuất thân thế gia đại độc, nhưng ít ra cũng là người có bản lĩnh.
Hạng người hời hợt không thể nào có khả năng giao hữu với Lý Xuân Vũ.
Ví dụ Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn không phải là gia đình thế gia, nhưng lại được Lý Xuân Vũ tiếp đãi như một thượng khách, long trọng giới thiệu với mọi người. Cũng bởi vì Phạm Hồng Vũ có chí kiên trì chịu đựng hơn nữa, Lý Xuân Vũ mới thật tâm thành ý làm bạn với hắn.
Bữa tiệc này rượu uống là tận hứng. Lý Xuân Vũ uống hơi nhiều. sau khi mọi người ra về thì là “khởi binh hỏi tội”.
Phạm Hồng Vũ cũng có chút ý tứ, hỏi ngược lại:
- Nói vậy là có ý gì?
- Im, cậu còn giả bộ nữa hả? Cậu đừng nói là cậu không rõ mẹ tôi mời cậu đến thủ đô là có ý gì sao? Cậu cảm thấy ở UBND tỉnh tiền đồ so với cơ quan trung ương thì lớn hơn sao?
Lý Xuân Vũ vung tay lên, rất không vui mà nói.
Y thật tâm hy vọng Phạm Hồng Vũ có thể đến thủ đô công tác, anh em hàng ngày lăn lộn cùng một chỗ, thích ý đến cỡ nào?
Kết quả Phạm Hồng Vũ lại nói muốn đến chính quyền tỉnh Thanh Sơn làm việc, Lý Xuân Vũ cảm thấy rất thất vọng.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười lắc đầu nói:
- Chuyện này anh đừng hỏi nữa, anh không hiểu đâu.
Lời này rất hoành tráng.
Lý Xuân Vũ nói như thế nào cũng là con cháu quý tộc, kiến thức về chính trị cũng không phải người trẻ tuổi bình thường có thể sánh được. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại thẳng thắng khiến trách ý không hiểu.
Quả nhiên, Lý Xuân Vũ khó chịu kêu lên:
- Cậu còn chưa nói làm sao biết tôi không hiểu?
- Được, thế thì tôi hỏi anh, anh có biết vì sao mẹ tôi lại không giữ tôi lại?
Phạm Hồng Vũ nheo mắt nhìn Lý Xuân Vũ, thốt ra chữ “mẹ tôi”. Đã có vài phần men say, hơn nữa trong nhà khách, giữa hai người bọn họ cũng không có quá nhiều e dè.
- Cái này mà còn hỏi nữa hay sao? Cậu đã đồng ý với Chủ tịch tỉnh Vưu rồi, mẹ tôi đương nhiên là không thể miễn cưỡng. Cũng không thể khiến cho cậu bội ước.
Lý Xuân Vũ lập tức vung tay lên, rất không thích nói.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu đứng dậy, rót hai tách trà đặc đưa cho Lý Xuân Vũ một ly, còn mình cũng bưng một ly, uống vào hai phần cho giải mùi rượu, rồi mới lên tiếng:
- Đây chỉ là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác là cô Hùng cảm thấy tôi ở bên cạnh Chủ tịch tỉnh Vưu thích hợp hơn.
Hơi có chút tỉnh rượu, từ mẹ tôi lại trở về thành cô Hùng.
- Có cái gì tốt chứ? UBND tỉnh có tốt thì cũng chỉ thuộc một tỉnh Thanh Sơn. Vưu Lợi Dân ở tỉnh Thanh Sơn một ngày thì cậu sẽ không đi đâu được. Phạm nhị, cậu cũng không phải không biết, ở cơ quan trung ương công tác, đối mặt chính là cả nước. Chỉ cần cậu kinh nghiệm lý lịch đủ thì muốn đi chỗ nào là do cậu lựa chọn. Khắp thiên hạ này, điều kiện tốt hơn so với tỉnh Thanh Sơn còn có rất nhiều. Cậu đến thành phố vùng duyên hải, ví dụ như Lĩnh Nam, với bản lĩnh của cậu, làm ra thành tích cũng không phải là chuyện dễ dàng sao? Có thành tích cứng rắn, chẳng khác nào co tư bản cứng rắn.
Lý Xuân Vũ lập tức phản bác, hơn nữa phân tích đạo lý rất rõ ràng.
Lý gia ở Lĩnh Nam căn cơ rất sâu. Đến lúc đó Hùng Diễm Linh chỉ cần nói một câu, Phạm Hồng Vũ liền không có vấn đề gì.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh chỉ là đứng trên lập trường cá nhân tôi mà suy nghĩ. Anh vì sao lại không đứng trên lập trường của cô Hùng mà suy xét một chút.
- Sao?
Lý Xuân Vũ nhướng mày, hiển nhiên là bị câu hỏi này của Phạm Hồng Vũ làm khó, bắt đầu thật sự suy tư.
- Cậu nói, mẹ của tôi hy vọng cậu ở lại bên cạnh Chủ tịch tỉnh làm việc?
Một lát sau, Lý Xuân Vũ do dự nói.
- Đúng rồi, chính là như vậy. Chủ tịch tỉnh Vưu cũng là một nhân vật rất giỏi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, khẳng định.
Hắn và Lý Xuân Vũ là bạn tốt, thông qua bài văn hôm đó, trên thực tế hắn đã cùng với Lý gia thành lập quan hệ khá mật thiết. Từ một ý nghĩa nào đó, hắn có thể được tính là một thành viên trong phe phái gia đình Lý gia. Hiện giờ, hắn ở lại bên cạnh Vưu Lợi Dân công tác, Vưu Lợi Dân coi trọng hắn là không thể nghi ngờ. Lý gia có thể nhìn thấy được một sự kết nối giữa hắn và Vưu Lợi Dân.
Một đại tướng trẻ trung khỏe mạnh nơi biên cương như Vưu Lợi Dân, đều là đối tượng để cho các tập đoàn chính trị lớn nhắm tới.
Lý gia thông qua Phạm Hồng Vũ để thành lập trao đổi tư tưởng, xem như là thủ pháp nhất quán. Trước Phạm Hồng Vũ là Tiêu Lang. Tiêu Lang là chồng của chị họ Phạm Hồng Vũ, có thể nói là bày ra tác dụng tương tự. Tuy nhiên, Tiêu Lang công tác bên cạnh Vưu Lợi Dân đã một thời gian, căn cứ vào lệ thường, nhân viên thư ký sớm hay muộn cũng sẽ ra ngoài đảm nhiệm, không có khả năng vĩnh viễn ở bên cạnh lãnh đạo.
Vưu Lợi Dân an bài như vậy, không hỏi cũng biết, đây chính là muốn Phạm Hồng Vũ tiếp nhận vị trí của Tiêu Lang.
Cũng khó trách, Phạm Hồng Vũ vừa đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Vưu Lợi Dân liền ra đề mục như vậy. Thư ký của Chủ tịch tỉnh, có đôi khi cái nhìn phải giống như Chủ tịch tỉnh.
Thư ký cũng chia ra ba bảy loại.
Dưới tình huống bình thường, càng là thư ký cho đại nhân vật, tương lai thành tựu trên chính đàn lại càng lớn. Thư ký của Chủ tịch tỉnh trong tương lai có thể làm Bí thư Địa ủy. Đây hoàn toàn không phải là sau lưng có lực to nhỏ khác nhau, mấu chốt là thời gian đi theo đại lãnh đạo, tầm mắt và vận mệnh tất nhiên cũng không thể giống như bình thường.
Khởi điểm không giống nhau.
- Vậy Tiêu Lang sẽ đi đâu?
Lý Xuân Vũ nghe Phạm Hồng Vũ phân tích xong liền thuận miệng hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh đây là hỏi khó tôi rồi, tôi cũng không phải là Chủ tịch tỉnh Vưu nên không thể biết Tiêu Lang sẽ an bài như thế nào? Tuy nhiên việc này hãy còn sớm.
Dù thế nào cũng phải đợi đồng chí Phạm Hồng Vũ học xong ở trường đảng, dần dần quen thuộc với công tác của thư ký UBND tỉnh thì mới có thể tiếp nhận vị trí của Tiêu Lang.
- Tôi thấy Tiêu Lang sẽ được điều về thủ đô đấy. Anh ấy và cậu không giống nhau. Nếu thật là đi cơ sở thì sợ là không trấn được. Thật giống như Lục Nguyệt, bị cậu làm cho thất bại thảm hại.
- Thế thì chưa chắc, Tiêu Lang và Lục Nguyệt bản chất không phải cùng một loại người. Tiêu Lang nhã nhặn còn Lục Nguyệt là âm trầm, làm sao mà giống như được. Cán bộ cơ sở, kỳ thật không có người nào muốn thô lỗ cả. Tuyệt đại bộ phận bọn họ đều rất thuần phác. Chỉ cần làm cho lãnh đạo thông cảm bọn họ, bọn họ sẽ thật tâm ủng hộ. Tiêu Lang điểm này làm rất khá. Đương nhiên, chị họ của cậu nếu kết hôn với anh ấy thì khác đừng nói tới.
- Anh ấy ba mươi tuổi rồi, cũng nên kết hôn. A, Phạm nhị, cậu khoan hãy nói, tiểu tử Lục Nguyệt kia tôi thấy lúc này hoàn toàn không xong rồi.
Lý Xuân Vũ cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Y vốn nhìn Lục Nguyệt không vừa mắt.
- Vẫn chưa chắc!
Phạm Hồng Vũ cau mày.
Lý Xuân Vũ trừng mắt, rất không phục nói:
- Tại sao lại không chắc? Bố của cậu ta cũng đã ngã, chẳng lẽ cậu còn cho rằng cậu ta có thể đông sơn tái khởi sao?
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nhíu mày nói:
- Tầm Hoan, chuyện trong chính trị tuyệt không đơn giản như vậy. Lục Thành Đống ngã nhưng không có nghĩa là Lục Nguyệt nửa điểm cơ hội cũng không có. Thậm chí chính Lục Thành Đống vẫn còn có cơ hội.
- Nói vậy là có ý gì?
Lý Xuân Vũ lại không hiểu.
- Lúc này và trước kia là khác nhau, không thể tính là đường lối đấu tranh chân chính. Chỉ cần lão nhân gia còn ở đó, phương châm đường lối sẽ không thay đổi. Chẳng qua là nhân sự thay đổi. Chức vụ của Lục Thành Đống cũng không phải hiển hách, ngược lại lại thành chuyện tốt. Đại nhân vật siêu cấp sẽ không để cho ông ta phải chết đâu.
Nói cách khác, Lục Thành Đống vẫn còn chưa đủ tư cách này.
Trong trí nhớ của Ohv, quả thật có một bộ phận cán bộ cao cấp tương đối trẻ, bởi vì lần này mà phải chịu liên lụy. Nhưng sau ván cờ chinh trị, rất nhiều cán bộ chịu ảnh hưởng lại đi lên vị trí lãnh đạo vô cùng quan trọng.
Bất kể nói như thế nào, trong ván cờ chính trị này, cuối cùng đều đạt thỏa hiệp và cân bằng.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ trong đầu tin tức liên quan đến Lục Thành Đống cũng không nhiều. Lục Thành Đống ở thế giới kia vẫn không có lên địa vị lãnh đạo hiển hách.
Ông ta vốn là người nhiều mưu trí.
Ở thế giới kia, Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là một cảnh sát hình sự nhỏ, đối với nhân vật thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí thì mới có ấn tượng. Còn người mưu trí sau lưng đại nhân vật thì không biết.
Nhưng Phạm Hồng Vũ cũng biết, có đôi khi xuất đầu lộ diện ở trước đài cũng không nhất thiết là một nhân vật lợi hại. Quân sư núp sau lông ngỗng mới thật là nhân vật đáng sợ.
- Cậu nói là đại cục chưa định?
Lý Xuân Vũ lập tức khẩn trương lên.
- Đúng!
Phạm Hồng Vũ rất khẳng định gật đầu.
- Cho nên nói, giai đoạn hiện tại là nhìn hay là theo sát đường lối phương châm.
- Tôi hiểu rồi, trở về tôi sẽ nói với mẹ chuyện này.
Lý Xuân Vũ vội vàng nói.
Đối với phán đoán của Phạm Hồng Vũ trong vấn đề chính trị, Lý Xuân Vũ hiện tại không chút nghi ngờ.
Người này nhìn xa hiểu rộng, vô số sự thật đã chứng minh. Bằng không thì Hùng Diễm Linh cũng sẽ không tự mình mời hắn đến thủ đô.
/885
|