Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ quả nhiên gặp phải đinh rồi.
Nhìn thấy hai người bọn họ thản nhiên đến, hai bảo vệ đạo sỹ ngoài cổng liền đứng thẳng, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, dường như hai người bọn họ là phần tử xấu, cần phải đặc biệt cảnh giác không bằng.
Tương đối mà nói, hai bảo vệ này coi như khá làm tròn trách nhiệm, ánh mắt chủ yếu là nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, không nhìn Cao Khiết. Nhìn qua Phạm Hồng Vũ trông có vẻ nguy hiểm hơn.
- Làm cái gì đó?
Đến gần, bảo an dáng cao vung tay lên, uy nghiêm quát. Ít nhất y cảm thấy rất nguy hiểm.
- Xin hỏi Trương Thiên Sư ở đây có đúng không? Chúng tôi muốn gặp ông ta một chút.
Phạm Hồng Vũ cười cười, lễ phép nói.
- Các người muốn gặp Tổ sư gia?
Hai đạo sĩ nhìn nhau, cười ha hả, như thể nghe phải chuyện cười vậy.
Cao Khiết nhíu mày nói:
- Có cái gì đáng cười sao? Trương Thiên Sư là thần tiên, người trần không được gặp ông ta?
- Đúng, lời này của cô nói đúng. Tổ sư gia chúng tôi là thần tiên, kẻ tầm thường thì không thể gặp được ngài. Cô em, nói chuyện chú ý một chút, nếu không sẽ gặp rắc rối đó.
Tên bảo vệ dáng người cao nheo mắt nhìn Cao Khiết, vênh váo nói.
Phạm Hồng Vũ vẫn hồ hởi như trước:
- Vậy xin hỏi, phải như thế nào mới gặp được Tổ sư gia của các anh?
Tổ sư gia!
Không biết vị Trương Thiên Sư này bao nhiêu tuổi, tiên phong đạo cốt? Phạm Hồng Vũ nhớ rõ, đã “bái kiến” bạn học của Trương Thiên Sư, hình như không nghe nói Trương Thiên Sư đã lớn tuổi.
Hai tên bảo vệ liếc nhìn đánh giá hắn, khinh thường nói:
- Muốn gặp Tổ sư gia của chúng tôi cũng đơn giản thôi, quan trọng là phải thành tâm.
- Như thế nào mới được xem là thành tâm?
Phạm Hồng Vũ truy hỏi.
- Cậu cứ chi mười ngàn ra, Tổ sư sẽ tiếp kiến cậu. Mười ngàn, cậu có không?
Đạo sĩ dáng người cao vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Phải biết rằng đồng chí Phạm Hồng Vũ hưởng đãi ngộ cấp Cục phó, tiền lương tiền thưởng công lại, mỗi tháng cũng chỉ có được hai trăm. Mười ngàn tệ, đối với lớp người làm công ăn lương thì tuyệt đối là một con số trên trời.
Cũng khó trách nhiều cán bộ nhà nước ra ngoài làm kinh tế, bởi chỗ cần tiêu tiền quá nhiều!
Gặp tên đạo sĩ giả thần giả quỷ, phải bỏ ra mười ngàn, bằng với tiền lương của ba bốn năm.
- Nực cười.
Cao Khiết phẫn nộ, hai hàng lông mày kiều diễm dương lên.
Không cần nói đến những cái khác, chỉ một cái này thôi cũng đã đủ chứng minh Trương Thiên Sư này không phải là đắc đạo cao nhân gì cả, mà là giả thần giả quỷ để lừa đảo thì đúng hơn.
- Ồ, cô em, lại gặp mặt rồi.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói ngọt xớt.
Quay đầu nhìn lại, chính là người đàn ông mình gặp dưới chân núi, đi cùng với Giám đốc sở Ô bụng phệ, nghênh ngang đi tới. Giám đốc sở Ô thở phì phò, trên trán mồ hôi chảy ròng, có vẻ rất khổ sở.
Con đường lên Long Hổ quan vẫn chưa sửa xong, chỉ có thể đi bộ mà lên. Với cái bụng phệ như vậy, quả thật là làm khó ông ta.
- Em gái, muốn gặp Trương Thiên Sư hả? Dễ thôi, chúng ta kết bạn đi, tôi sẽ cho em mười ngàn, thế nào?
Người đàn ông kim quang nói xong, thuận tay móc trong túi áo ra một xấp tiền mệnh giá 100 tệ vung vẩy. Hai mắt nhìn Cao Khiết giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đến Giám đốc sở Ô béo ị cũng chuyển mắt nhìn Cao Khiết, miệng nhếch ra, nước miếng sắp chảy xuống rồi.
Cô gái này thật xinh đẹp!
- Nhạt phèo!
Cao Khiết hung hăng nhìn chằm chằm hai tên háo sắc kia, kéo tay Phạm Hồng Vũ xoay người rời đi.
Cao Khiết thật sự không vừa mắt với hai người này.
Nếu chẳng may hai tên khốn khiếp đó làm Phạm Hồng Vũ tức giận thì tai họa lại xảy ra.
Phạm Hồng Vũ tươi cười, phất tay với người đàn ông kim quang và Giám đốc sở Ô, kéo tay bạn gái rời đi.
- Mẹ kiếp, thật xinh đẹp.
Nhìn theo bóng dáng của Cao Khiết, người đàn ông kim quang lẩm bẩm một tiếng.
- Ừ, đúng là đẹp thật.
Giám đốc sở Ô cũng nuốt nước miếng.
- Giám đốc sở Ô, tôi thấy hình như cô bé này vẫn còn là học sinh, hay là chúng ta nghĩ cách đi?
Người đàn ông kim quang lập tức tiến lên, ghé vào tai Giám đốc sở Ô nói, hai mắt của y đảo như rang lạc, trông rất đáng khinh.
Giám đốc sở Ô nói:
- Có thể có cách gì chứ? Đến tên người ta cũng không biết, học trường nào cũng chẳng hay…thôi đi, đừng có nằm mơ nữa, đi giải quyết việc chính trước đã.
Cái gọi là việc chính, dĩ nhiên là bái kiến Trương Thiên Sư.
Người đàn ông kim quang kính cấn với Giám đốc sở Ô, cúi đầu đáp ứng, sau đó đi qua chỗ hai đạo sĩ nói:
- Huynh đệ, tôi là Khanh Minh Đức, chúng tôi đã có hẹn với Trương Thiên Sư.
Tên đạo sĩ người cao thay đổi sắc mặt, tươi cười nói:
- Thì ra là Khang tổng! Khang tổng, xin hỏi anh hẹn với Tổ sư gia của chúng tôi lúc nào?
Nói xong, y còn giơ tay lên xem đồng hồ, còn hơi che che. Thật sự chiếc đồng hồ mà y đeo là chiếc đồng hồ điện tử giá rẻ, nên không dám khoe ra trước mặt đám người Khang tổng.
- Đúng là bây giờ, 11:30!
Khang tổng cố tình lắc lắc chiếc đồng hồ kim quang lóng lánh trên tay mình.
- Ồ, được, mời Khang tổng chờ một chút, tôi đi báo cáo ngay.
Tên đạo sĩ dáng cao không dám chậm trễ, cúi thấp người, nói với đạo sĩ dáng thấp một tiếng, rồi chạy vào báo cáo.
Khang tổng ghé vào tai Giám đốc sở Ô, hạ giọng nói:
- Giám đốc sở Ô, Trương Thiên Sư pháp lực cao minh, tính cái gì cũng đều chuẩn cả. Lúc này, chỉ cần Trương Thiên Sư đồng ý giúp thì ngài nhất định có thể phù chính…
Giám đốc sở Ô có chút lo lắng, hạ giọng nói:
- Tôi cũng biết Trương Thiên Sư pháp lực vô biên, nhưng không biết ông ấy có chịu giúp không.
Khang tổng lập tức nói:
- Lãnh đạo cứ yên tâm, Trương Thiên Sư nhất định sẽ giúp. Bất luận là phải tiêu bao nhiêu tiền cũng không sao, cứ để tiểu Khang tôi lo là được.
- Ừ, tiểu Khang, chỉ cần lần này thành công, tôi sẽ không quên cậu đâu.
Giám đốc sở Ô mỉm cười, đưa bàn tay mập ú vỗ bả vai Khang tổng, nói.
- Vâng, cảm ơn lãnh đạo.
Một lúc sau, đạo sĩ dáng cao chạy nhanh ra, Khang tổng vội đi lên, cười hỏi han:
- Tiểu huynh đệ, như thế nào rồi?
- Haiz, rất xin lỗi, Khang tổng. Tổ sư gia hiện tại không có thời gian, đang gặp khách mất rồi.
- Hả, không phải chứ, hôm trước tôi hẹn với ông ấy, chính là vào giờ đó…
Khang tổng giơ tay lên, lắc lư đồng hồ vàng, nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu có lầm không?
Sắc mặt trầm xuống, hung quang trong mắt lóe ra.
Sự thay đổi này, khiến cho đạo sĩ dáng cao hơi run, bây giờ những kẻ có tièn đều không phải là đèn cạn dầu, y không dám đắc tội lung tung, cho nên vội vàng nói:
- Là như thế này, Khang tổng, tôi không lừa anh, Tổ sư gia đúng là đang có việc, không tiện gặp khách…hay là như thế này đi, Khang tổng, mời các vị ra bên kia ăn một bữa cơm. Tổ sư gia nói, đến 1h là người rảnh rồi.
- Sao thế được?
Sắc mặt Khang tổng càng thêm âm trầm, có chút không vui.
Để sắp xếp lần gặp mặt này, ông ta đã phải chi không ít, tiền là lá tre hay sao mà vơ lấy được hay sao? Ở Long Hổ quan này, còn rất nhiều cửa ông ta phải chi tiền.
Giám đốc sở Ô kêu lên:
- Tiểu Khang, đợi một chút, đừng nóng vội. Đạo môn là nơi thanh tịnh, không được nóng vội như thế. Cậu càng nóng vội thì càng không hợp quy củ đạo môn. Nếu Trương Thiên Sư có việc thì chúng ta cứ chờ một chút, dù sao cũng có thời gian, không cần vội.
Tên đạo sĩ dáng người cao vội vàng nói:
- Đúng đúng, vị ông chủ này nói đúng…hai vị cứ yên tâm, Tổ sư gia đã nói, 1h sẽ có thời gian, đến lúc đó tôi lập tức thông báo cho các anh.
Tên đạo sỹ này dù sao cũng còn trẻ, chưa phân biệt được khí độ giữa ông chủ và lãnh đạo, trong con mắt y, hễ là những người vênh vênh tức đắc, đều là ông chủ lớn, đều là kẻ có tiền.
Trên thực tế, ở rất nhiều địa phương, lãnh đạo được gọi là ông chủ, Bí thư Thị ủy hay Bí thư Huyện ủy là “ông chủ lớn”.
Giám đốc sở Ô lên tiếng, Khang tông lập tức tươi cười liên tục cúi người nói:
- Được được, tất cả đều nghe lãnh đạo…lãnh đạo, mời đi bên này, chúng ta đi ăn cơm trước. Đồ chay của nhà hàng bên này thật sự là rất ngon.
Khang tổng cũng là một nhân vật thông minh, trước mặt mọi người đương nhiên là không gọi rõ là Giám đốc sở Ô, mà chỉ gọi chung chung là lãnh đạo.
Giám đốc sở Ô rất hài lòng, mỉm cười gật đầu, nói với đạo sỹ:
- Tiểu sư phụ, cảm ơn nhé!
Tên đạo sĩ người cao cúi đầu nói:
- Ông chủ, đừng khách sáo! Đừng khách sáo.
- Đi thôi!
Giám đốc sở Ô lập tức xoay người, hai tay chắp sau lưng đi ra ngoài, đám người Khang tổng tự nhiên phải chạy theo.
Đạo sĩ dáng cao tỏ ra hâm mộ, nói với bạn:
- Thấy không, đấy mới là ông chủ lớn!
Đạo sỹ dáng lùn lắc đầu nói:
- Tôi thấy giống người làm quan hơn…
- Làm qua chính là ông chủ lớn…
Đạo sĩ dáng cao khẳng định nói.
Nhìn thấy hai người bọn họ thản nhiên đến, hai bảo vệ đạo sỹ ngoài cổng liền đứng thẳng, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, dường như hai người bọn họ là phần tử xấu, cần phải đặc biệt cảnh giác không bằng.
Tương đối mà nói, hai bảo vệ này coi như khá làm tròn trách nhiệm, ánh mắt chủ yếu là nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, không nhìn Cao Khiết. Nhìn qua Phạm Hồng Vũ trông có vẻ nguy hiểm hơn.
- Làm cái gì đó?
Đến gần, bảo an dáng cao vung tay lên, uy nghiêm quát. Ít nhất y cảm thấy rất nguy hiểm.
- Xin hỏi Trương Thiên Sư ở đây có đúng không? Chúng tôi muốn gặp ông ta một chút.
Phạm Hồng Vũ cười cười, lễ phép nói.
- Các người muốn gặp Tổ sư gia?
Hai đạo sĩ nhìn nhau, cười ha hả, như thể nghe phải chuyện cười vậy.
Cao Khiết nhíu mày nói:
- Có cái gì đáng cười sao? Trương Thiên Sư là thần tiên, người trần không được gặp ông ta?
- Đúng, lời này của cô nói đúng. Tổ sư gia chúng tôi là thần tiên, kẻ tầm thường thì không thể gặp được ngài. Cô em, nói chuyện chú ý một chút, nếu không sẽ gặp rắc rối đó.
Tên bảo vệ dáng người cao nheo mắt nhìn Cao Khiết, vênh váo nói.
Phạm Hồng Vũ vẫn hồ hởi như trước:
- Vậy xin hỏi, phải như thế nào mới gặp được Tổ sư gia của các anh?
Tổ sư gia!
Không biết vị Trương Thiên Sư này bao nhiêu tuổi, tiên phong đạo cốt? Phạm Hồng Vũ nhớ rõ, đã “bái kiến” bạn học của Trương Thiên Sư, hình như không nghe nói Trương Thiên Sư đã lớn tuổi.
Hai tên bảo vệ liếc nhìn đánh giá hắn, khinh thường nói:
- Muốn gặp Tổ sư gia của chúng tôi cũng đơn giản thôi, quan trọng là phải thành tâm.
- Như thế nào mới được xem là thành tâm?
Phạm Hồng Vũ truy hỏi.
- Cậu cứ chi mười ngàn ra, Tổ sư sẽ tiếp kiến cậu. Mười ngàn, cậu có không?
Đạo sĩ dáng người cao vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Phải biết rằng đồng chí Phạm Hồng Vũ hưởng đãi ngộ cấp Cục phó, tiền lương tiền thưởng công lại, mỗi tháng cũng chỉ có được hai trăm. Mười ngàn tệ, đối với lớp người làm công ăn lương thì tuyệt đối là một con số trên trời.
Cũng khó trách nhiều cán bộ nhà nước ra ngoài làm kinh tế, bởi chỗ cần tiêu tiền quá nhiều!
Gặp tên đạo sĩ giả thần giả quỷ, phải bỏ ra mười ngàn, bằng với tiền lương của ba bốn năm.
- Nực cười.
Cao Khiết phẫn nộ, hai hàng lông mày kiều diễm dương lên.
Không cần nói đến những cái khác, chỉ một cái này thôi cũng đã đủ chứng minh Trương Thiên Sư này không phải là đắc đạo cao nhân gì cả, mà là giả thần giả quỷ để lừa đảo thì đúng hơn.
- Ồ, cô em, lại gặp mặt rồi.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói ngọt xớt.
Quay đầu nhìn lại, chính là người đàn ông mình gặp dưới chân núi, đi cùng với Giám đốc sở Ô bụng phệ, nghênh ngang đi tới. Giám đốc sở Ô thở phì phò, trên trán mồ hôi chảy ròng, có vẻ rất khổ sở.
Con đường lên Long Hổ quan vẫn chưa sửa xong, chỉ có thể đi bộ mà lên. Với cái bụng phệ như vậy, quả thật là làm khó ông ta.
- Em gái, muốn gặp Trương Thiên Sư hả? Dễ thôi, chúng ta kết bạn đi, tôi sẽ cho em mười ngàn, thế nào?
Người đàn ông kim quang nói xong, thuận tay móc trong túi áo ra một xấp tiền mệnh giá 100 tệ vung vẩy. Hai mắt nhìn Cao Khiết giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đến Giám đốc sở Ô béo ị cũng chuyển mắt nhìn Cao Khiết, miệng nhếch ra, nước miếng sắp chảy xuống rồi.
Cô gái này thật xinh đẹp!
- Nhạt phèo!
Cao Khiết hung hăng nhìn chằm chằm hai tên háo sắc kia, kéo tay Phạm Hồng Vũ xoay người rời đi.
Cao Khiết thật sự không vừa mắt với hai người này.
Nếu chẳng may hai tên khốn khiếp đó làm Phạm Hồng Vũ tức giận thì tai họa lại xảy ra.
Phạm Hồng Vũ tươi cười, phất tay với người đàn ông kim quang và Giám đốc sở Ô, kéo tay bạn gái rời đi.
- Mẹ kiếp, thật xinh đẹp.
Nhìn theo bóng dáng của Cao Khiết, người đàn ông kim quang lẩm bẩm một tiếng.
- Ừ, đúng là đẹp thật.
Giám đốc sở Ô cũng nuốt nước miếng.
- Giám đốc sở Ô, tôi thấy hình như cô bé này vẫn còn là học sinh, hay là chúng ta nghĩ cách đi?
Người đàn ông kim quang lập tức tiến lên, ghé vào tai Giám đốc sở Ô nói, hai mắt của y đảo như rang lạc, trông rất đáng khinh.
Giám đốc sở Ô nói:
- Có thể có cách gì chứ? Đến tên người ta cũng không biết, học trường nào cũng chẳng hay…thôi đi, đừng có nằm mơ nữa, đi giải quyết việc chính trước đã.
Cái gọi là việc chính, dĩ nhiên là bái kiến Trương Thiên Sư.
Người đàn ông kim quang kính cấn với Giám đốc sở Ô, cúi đầu đáp ứng, sau đó đi qua chỗ hai đạo sĩ nói:
- Huynh đệ, tôi là Khanh Minh Đức, chúng tôi đã có hẹn với Trương Thiên Sư.
Tên đạo sĩ người cao thay đổi sắc mặt, tươi cười nói:
- Thì ra là Khang tổng! Khang tổng, xin hỏi anh hẹn với Tổ sư gia của chúng tôi lúc nào?
Nói xong, y còn giơ tay lên xem đồng hồ, còn hơi che che. Thật sự chiếc đồng hồ mà y đeo là chiếc đồng hồ điện tử giá rẻ, nên không dám khoe ra trước mặt đám người Khang tổng.
- Đúng là bây giờ, 11:30!
Khang tổng cố tình lắc lắc chiếc đồng hồ kim quang lóng lánh trên tay mình.
- Ồ, được, mời Khang tổng chờ một chút, tôi đi báo cáo ngay.
Tên đạo sĩ dáng cao không dám chậm trễ, cúi thấp người, nói với đạo sĩ dáng thấp một tiếng, rồi chạy vào báo cáo.
Khang tổng ghé vào tai Giám đốc sở Ô, hạ giọng nói:
- Giám đốc sở Ô, Trương Thiên Sư pháp lực cao minh, tính cái gì cũng đều chuẩn cả. Lúc này, chỉ cần Trương Thiên Sư đồng ý giúp thì ngài nhất định có thể phù chính…
Giám đốc sở Ô có chút lo lắng, hạ giọng nói:
- Tôi cũng biết Trương Thiên Sư pháp lực vô biên, nhưng không biết ông ấy có chịu giúp không.
Khang tổng lập tức nói:
- Lãnh đạo cứ yên tâm, Trương Thiên Sư nhất định sẽ giúp. Bất luận là phải tiêu bao nhiêu tiền cũng không sao, cứ để tiểu Khang tôi lo là được.
- Ừ, tiểu Khang, chỉ cần lần này thành công, tôi sẽ không quên cậu đâu.
Giám đốc sở Ô mỉm cười, đưa bàn tay mập ú vỗ bả vai Khang tổng, nói.
- Vâng, cảm ơn lãnh đạo.
Một lúc sau, đạo sĩ dáng cao chạy nhanh ra, Khang tổng vội đi lên, cười hỏi han:
- Tiểu huynh đệ, như thế nào rồi?
- Haiz, rất xin lỗi, Khang tổng. Tổ sư gia hiện tại không có thời gian, đang gặp khách mất rồi.
- Hả, không phải chứ, hôm trước tôi hẹn với ông ấy, chính là vào giờ đó…
Khang tổng giơ tay lên, lắc lư đồng hồ vàng, nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu có lầm không?
Sắc mặt trầm xuống, hung quang trong mắt lóe ra.
Sự thay đổi này, khiến cho đạo sĩ dáng cao hơi run, bây giờ những kẻ có tièn đều không phải là đèn cạn dầu, y không dám đắc tội lung tung, cho nên vội vàng nói:
- Là như thế này, Khang tổng, tôi không lừa anh, Tổ sư gia đúng là đang có việc, không tiện gặp khách…hay là như thế này đi, Khang tổng, mời các vị ra bên kia ăn một bữa cơm. Tổ sư gia nói, đến 1h là người rảnh rồi.
- Sao thế được?
Sắc mặt Khang tổng càng thêm âm trầm, có chút không vui.
Để sắp xếp lần gặp mặt này, ông ta đã phải chi không ít, tiền là lá tre hay sao mà vơ lấy được hay sao? Ở Long Hổ quan này, còn rất nhiều cửa ông ta phải chi tiền.
Giám đốc sở Ô kêu lên:
- Tiểu Khang, đợi một chút, đừng nóng vội. Đạo môn là nơi thanh tịnh, không được nóng vội như thế. Cậu càng nóng vội thì càng không hợp quy củ đạo môn. Nếu Trương Thiên Sư có việc thì chúng ta cứ chờ một chút, dù sao cũng có thời gian, không cần vội.
Tên đạo sĩ dáng người cao vội vàng nói:
- Đúng đúng, vị ông chủ này nói đúng…hai vị cứ yên tâm, Tổ sư gia đã nói, 1h sẽ có thời gian, đến lúc đó tôi lập tức thông báo cho các anh.
Tên đạo sỹ này dù sao cũng còn trẻ, chưa phân biệt được khí độ giữa ông chủ và lãnh đạo, trong con mắt y, hễ là những người vênh vênh tức đắc, đều là ông chủ lớn, đều là kẻ có tiền.
Trên thực tế, ở rất nhiều địa phương, lãnh đạo được gọi là ông chủ, Bí thư Thị ủy hay Bí thư Huyện ủy là “ông chủ lớn”.
Giám đốc sở Ô lên tiếng, Khang tông lập tức tươi cười liên tục cúi người nói:
- Được được, tất cả đều nghe lãnh đạo…lãnh đạo, mời đi bên này, chúng ta đi ăn cơm trước. Đồ chay của nhà hàng bên này thật sự là rất ngon.
Khang tổng cũng là một nhân vật thông minh, trước mặt mọi người đương nhiên là không gọi rõ là Giám đốc sở Ô, mà chỉ gọi chung chung là lãnh đạo.
Giám đốc sở Ô rất hài lòng, mỉm cười gật đầu, nói với đạo sỹ:
- Tiểu sư phụ, cảm ơn nhé!
Tên đạo sĩ người cao cúi đầu nói:
- Ông chủ, đừng khách sáo! Đừng khách sáo.
- Đi thôi!
Giám đốc sở Ô lập tức xoay người, hai tay chắp sau lưng đi ra ngoài, đám người Khang tổng tự nhiên phải chạy theo.
Đạo sĩ dáng cao tỏ ra hâm mộ, nói với bạn:
- Thấy không, đấy mới là ông chủ lớn!
Đạo sỹ dáng lùn lắc đầu nói:
- Tôi thấy giống người làm quan hơn…
- Làm qua chính là ông chủ lớn…
Đạo sĩ dáng cao khẳng định nói.
/885
|