Phạm Hồng Vũ cũng nghiêm túc, uống một hớp rượu trong ly.
Nếu từ miệng của Ô Nhật Tân hộc ra ba chữ “Bí thư Viên”, chuyến đi tối nay cũng không phải là vô ích, cũng không cần khiến cho Ô Nhật Tân quá mức hoảng sợ.
Thấy tình hình này, sự khẩn trương của Ô Nhật Tân hơi có chút hạ xuống, tuy nhiên một cảm xúc sợ hãi lại gắt gao chiếm lấy trái tim của ông ta.
Cái lỡ miệng vừa rồi cũng không biết là họa hay phúc.
Nhưng đã lỡ miệng rồi, có muốn thu hồi rõ ràng là không có khả năng, lúc này chỉ có thể kiên trì chống đỡ.
Là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì tránh không khỏi.
- Mau, Trưởng phòng Phạm, nếm thử con tôm nướng này, hải sản chân chính đấy, rất tươi ngon. Đây được xem là món ăn chủ đạo của khách sạn này.
Ô Nhật Tân đứng lên, dùng chiếc đũa gắp cho Trưởng phòng Phạm hai con tôm to mọng.
Cuối những năm tám mươi, một thành phố đất liền như Hồng Châu, hải sản chính tông rất khó gặp. Nội việc vận chuyển và giữ tươi cũng là một vấn đề rồi. Chính bởi vì vậy mà đắt vô cùng.
Mà hiện tại trên bàn lại có mấy món hải sản. Vì bữa cơm tối nay mà Ô Nhật Tân thật sự bỏ ra số tiền rất lớn.
Khoản chi này, nếu dùng công quỹ của sở thì nhất định là không được duyệt. Giám đốc sở Đàm chân chính còn chưa đi, Giám đốc sở Ô không có biện pháp giải thích cho ông ta biết mình mời khách nào.
Đương nhiên, điều này không làm khó được Ô Nhật Tân. Tốt xấu gì thì ông ta cũng cầm trong tay thực quyền của một Phó giám đốc sở. Chi trả một bữa cơm này là có biện pháp. Hiện cái tên Khang Kỷ Đức đang chờ mình bên ngoài, chẳng lẽ y không thể ra một chút huyết cho mình?
Sự tình đều là do y đưa tới.
Ô Nhật Tân ánh mắt sành sỏi, mắt thấy Phạm Hồng Vũ sắc mặt dịu xuống, liền ân cần gắp rau cho hắn rồi mời rượu. Mỗi lần mời đều là uống cạn, còn Phạm Hồng Vũ thì tùy ý. Nhìn ra được, Phạm Hồng Vũ nói hắn không thể uống được nhiều rượu không phải là khiêm tốn, sự thật là không được vui cho lắm nên Ô Nhật Tân không dám miễn cưỡng. Những loại rượu bình thường trên bàn cũng không thể tùy tiện rót cho Phạm Hồng Vũ.
Bữa cơm tối nay, Ô Nhật Tân có thể nói là nhọc lòng. Ứng đối trước mặt Chủ tịch tỉnh không thỏa đáng, chính là sự thật không thể cải biến được. Tạm thời, ông ta cũng không có cơ hội gặp mặt Chủ tịch tỉnh lại lần nữa. Mấu chốt chính là trên người Phạm Hồng Vũ. Nếu nhận được sự tha thứ, thậm chí là hảo cảm của Phạm Hồng Vũ thì hết thảy mới có hy vọng.
Bằng không, chỉ có thể chờ chết.
Ô Nhật Tân vốn tính toán mời một vị Trưởng phòng trong UBND tỉnh ra mặt. Dù sao tất cả mọi người đều làm chung một tòa nhà, Phạm Hồng Vũ mới đến, nhất định phải nể mặt vị Trưởng phòng vài phần, nếu không sẽ làm cho quan hệ đồng nghiệp căng thẳng. Suy đi nghĩ lại, Ô Nhật Tân vẫn buông tha cho quyết định này. Thật sự, “ân oán” giữa ông ta và Phạm Hồng Vũ không tiện nói cho người ngoài biết. Nếu lan truyền ra ngoài thì căn bản chỉ là con đường chết.
Cuối cùng Ô Nhật Tân quyết định, chính là tự mình mở tiệc chiêu đãi Phạm Hồng Vũ.
Hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ đối với an bài này xem như vừa lòng, tuy rằng hai người ăn cơm, không khí không được nhiệt tình cho lắm, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể chính mình vất vả hơn thôi.
May mà Ô Nhật Tân vốn là cái “thùng rượu”. Một bình rượu Mao Đài cũng không thành vấn đề.
Rượu quá ba tuần, cửa phòng lại có người nhẹ nhàng đẩy ra. Khang Kỷ Đức hiện ra ở cửa, hướng Phạm Hồng Vũ liên tiếp cúi đầu, nở nụ cười lấy lòng.
- Trưởng phòng Phạm, chào ngài, chào ngài.
Thanh âm không tránh khỏi một tia run rẩy.
Khang Kỷ Đức cũng không thuần túy là thương nhân. Y là thay đổi giữa chừng, từ cục Giao thông thành phố xuống làm kinh doanh. Trước đây lăn lộn trong thể chế cũng tầm mười năm. Chính bởi vì như thế, y so với thương nhân bình thường càng thêm rõ ràng phân lượng của thư ký Chủ tịch tỉnh nặng bao nhiêu.
Lúc Ô Nhật Tân tức giận, thở hổn hển nói cho y biết, chàng thanh niên ngày hôm qua gặp được trên núi Kim Sơn không ngờ là thư ký của Chủ tịch tỉnh, Khang Kỷ Đức gần như muốn ngất ngay tại chỗ.
Gây ra đại họa rồi!
Chính mình dám quấy rầy bạn gái của thư ký Chủ tịch tỉnh, quả thực là đốt đèn lồng tìm cái chết mà.
Nói thư ký của Chủ tịch tỉnh muốn bóp chết y, thật dễ như bóp chết một con kiến. Có lẽ khoa trương một chút, nhưng nếu muốn làm cho y táng gia bại sản thì tuyệt không phải việc khó. Công ty cầu đường Đức Hưng có bao nhiêu tật xấu trong đó, chỉ có y là rõ ràng nhất. Chính quyền nếu như không đứng về phía y thì coi như xong đời.
Vừa rồi ở lầu sáu nhìn thấy Phạm Hồng Vũ cưỡi xe đạp đến, Khang Kỷ Đức liền nhẹ nhàng thở ra. Kinh nghiệp nói cho y biết, chỉ cần Phạm Hồng Vũ nguyện ý đến đây dùng bữa cơm này thì liền có hy vọng xoay chuyển.
Khang Kỷ Đức vừa dùng sức cúi đầu, vừa lặng lẽ hướng bên trong hoạt động.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt lập tức chìm xuống, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Thấy Khang Kỷ Đức tới, Ô Nhật Tân chỉ khẽ hừ một tiếng, lại tựa như sấm sét cuồn cuộn, chấn động màng nhĩ, lập tức liền đứng lại, giống như bị cao su dính ở dưới chân, không dám bước về phía trước nửa bước.
- Trưởng phòng Phạm, tên Khang Kỷ Đức này có mắt như mù, chính là cẩu đấy, có mắt không tròng. Cậu xem, có nên cho anh ta một cơ hội hối cải, làm lại cuộc đời?
Ô Nhật Tân nói từng câu từng chữ, thật cẩn thận cầu tình cho Khang Kỷ Đức.
Hiện tại, Ô Nhật Tân hận không thể một đao giết chết Khang Kỷ Đức, lấy đầu tên khốn kiếp này tạ tội với Phạm Hồng Vũ. Nhưng tình thế cấp bách, nên không thể không xin tha thứ cho y. Phạm Hồng Vũ nếu không đồng ý tha thứ cho Khang Kỷ Đức, vậy thì chính là còn nhớ thù. Ô Nhật Tân sao có thể không đếm xỉa tới?
Chuyện xấu của ông ta và Khang Kỷ Đức, một khi thật sự bị truy cứu thì tuyệt đối chạy không thoát.
Vốn hai cô gái đang hi hi ha ha đứng ngoài cửa, thấy tình hình Khang Kỷ Đức như vậy thì lập tức thu nụ cười vào, há to miệng nhìn Phạm Hồng Vũ, hai mắt đều là sự ngạc nhiên.
Nghe Khang Kỷ Đức vừa rồi miêu tả, còn tưởng rằng người tới khẳng định giống như Ô Nhật Tân, là một đại quan trung niên có quyền có thế, cũng chưa từng nghĩ tới không ngờ lại là một chàng thanh niên đẹp trai anh tuấn như vậy. Khó trách Khang Kỷ Đức lại nói, các cô có muốn lên giường với đối phương cũng là si tâm vọng tưởng.
Trẻ tuổi bảnh bao, trong tay cầm thực quyền, quả thực chính là hoàng tử bạch mã trong mắt các cô gái.
Phạm Hồng Vũ cau mày, hơi trầm ngâm, lúc này mới khẽ gật đầu nói:
- Khang tổng, xin mời ngồi. Những người khác thì không cần.
Hai cô gái kia tuy rằng tuổi còn trẻ, diện mạo và dáng người đều không tính là tệ, nhưng khí phong trần đầy người, Phạm Hồng Vũ làm sao mà giằng co với các cô được. Cũng không trách ánh mắt của Khang Kỷ Đức, bản thân y đã xấu xa như vậy, đi tìm đâu các cô gái thanh thuần xinh đẹp chứ. Có thể tìm được hai cô gái này cũng đã là không tệ rồi.
Hai cô gái đang chuẩn bị tiến vào sau Khang Kỷ Đức, nhưng nghe xong lời này thì nhất tề dừng bước.
Khang Kỷ Đức liên tục xoay người sang chỗ khác, hướng các cô liên tục phất tay.
Hai cô gái bĩu môi, xoay người đi, cố gắng đánh vòng eo và mông cong hơn bình thường, hết sức hấp dẫn. Đáng tiếc là cửa phòng đã bị khép lại, cho dù có xoay cái eo đến mức sụn xương sống thì cũng không có ai thấy được.
Khang Kỷ Đức lúc này mới lau mồ hôi, gần như là một bước khom người bước vào, thân mình cong xuống, đứng ở nơi đó, kinh sợ.
- Ngồi đi!
Phạm Hồng Vũ ra hiệu.
- Vâng, cảm ơn Trưởng phòng Phạm, cảm ơn.
Khang Kỷ Đức ngồi xuống bên cạnh Ô Nhật Tân, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy, nhìn Phạm Hồng Vũ không chớp mắt, chờ hắn chỉ bảo.
- Khang tổng, anh là khách quý của Long Hổ quan?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi.
- Vâng, đúng, đúng!
- Vậy thì mời anh hãy nói cho tôi biết, Long Hổ quan và Trương Thiên Sư rốt cuộc là tình huống như thế nào?
- Được, tôi xin hướng Trưởng phòng Phạm báo cáo.
Khang Kỷ Đức thấy Phạm Hồng Vũ không truy cứu việc mình quấy rầy Cao Khiết, lập tức trong lòng kiên định, tinh thần phấn chấn, kể lại tỉ mỉ những gì mình biết về Long Hổ quan và Trương Thiên Sư, đại khái so với những gì Phạm Hồng Vũ nghe trước kia cũng không sai biệt lắm, chỉ là chi tiết càng thêm chính xác hơn thôi.
- Nói như vậy, Long Hổ quan đã thành hội sở rồi sao? Nhiều người như vậy đều là khách quý?
- Hội sở? A, đúng, đúng, tựa như cái nhà khách. Trưởng phòng Phạm, vốn tôi không tin mấy cái thứ này, chính là nghe nói ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Viên cũng thường xuyên đến Long Hổ quan, nghe Trương Thiên Sư nói chuyện. Tôi chỉ là đến xem náo nhiệt thôi.
Khang Kỷ Đức liều mạng giải vây cho mình.
- Nói hươu nói vượn!
Phạm Hồng Vũ sắc mặt lập tức chìm xuống, lớn tiếng quát.
Khang Kỷ Đức cả kinh, lập tức nhảy dựng lên, liên tục cúi đầu nói:
- Xin lỗi, rất xin lỗi, Trưởng phòng Phạm, là tôi nói hươu nói vượn. Tôi…tôi cũng là nghe tin vỉa hè thôi.
Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán to như hạt đậu chảy đầm đìa.
- Khang Kỷ Đức, lãnh đạo Tỉnh ủy đó là quan tâm sự nghiệp tôn giáo, anh biết cái gì? Nếu tin đồn lan truyền thì chính là phải chịu trách nhiệm. Hậu quả này, anh tính sao?
Phạm Hồng Vũ nghiêm nghị nói.
- Vâng, rất xin lỗi, rất xin lỗi.
- Được rồi, anh ra ngoài đi. Nhớ kỹ, có những lời về sau ngàn vạn lần không thể nói loạn, bằng không, tự mình gánh hậu quả.
Phạm Hồng Vũ phất tay.
Khang Kỷ Đức bị dọa bể mật, nhìn Ô Nhật Tân, ánh mắt đều là ý cầu khẩn.
Ô Nhật Tân hướng y liên tục nháy mắt, quát:
- Trưởng phòng Phạm bảo anh ra ngoài thì anh ra ngoài, không nghe thấy sao? Mau cút đi.
- Vâng, vâng…
Khang Kỷ Đức liền hướng Phạm Hồng Vũ liên tục cúi đầu, rồi chạy ra ngoài.
Ngay cả nhân viên phục vụ phòng riêng nhìn thấy cũng sững sờ, nhìn Phạm Hồng Vũ ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Đây rốt cuộc là người nào?
Phạm Hồng Vũ lại khoát tay, nói với nhân viên phục vụ:
- Các người cũng ra ngoài đi.
- Vâng!
Bốn người nhân viên phục vụ không ngừng hướng Phạm Hồng Vũ và Ô Nhật Tân cúi chào, vội vàng lui ra ngoài. Thật sự không khí trong này quá mức quỷ dị, các cô không chịu nổi.
Ô Nhật Tân vội vàng ngồi thẳng dậy, hết sức chăm chú nhìn vào Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt vô cùng bấn an, lại xen lẩn một tia mong mỏi.
Phạm Hồng Vũ cuối cùng lại cho ông ta một cơ hội.
Là họa hay phúc thì đều trông chờ lần này.
- Giám đốc sở Ô, bằng hữu giới xí nghiệp không phải không thể kết giao, nhưng nhất định phải thận trọng. Đồng thời, mong anh đừng quên bản chất công tác của mình. Anh là lãnh đạo sở Giao thông, ở tỉnh đang tìm cách xây dựng đường cao tốc Hồng Nam, sở các anh hẳn là nên làm tốt một bản báo cáo khả thi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Vâng, tôi hiểu rồi, xin Trưởng phòng Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định mau chóng xuất ra một bản báo cáo khả thi.
Ô Nhật Tân gật đầu, ánh mắt nhấp nháy, gần như là bắt được điểm mấu chốt lợi hại.
Nếu từ miệng của Ô Nhật Tân hộc ra ba chữ “Bí thư Viên”, chuyến đi tối nay cũng không phải là vô ích, cũng không cần khiến cho Ô Nhật Tân quá mức hoảng sợ.
Thấy tình hình này, sự khẩn trương của Ô Nhật Tân hơi có chút hạ xuống, tuy nhiên một cảm xúc sợ hãi lại gắt gao chiếm lấy trái tim của ông ta.
Cái lỡ miệng vừa rồi cũng không biết là họa hay phúc.
Nhưng đã lỡ miệng rồi, có muốn thu hồi rõ ràng là không có khả năng, lúc này chỉ có thể kiên trì chống đỡ.
Là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì tránh không khỏi.
- Mau, Trưởng phòng Phạm, nếm thử con tôm nướng này, hải sản chân chính đấy, rất tươi ngon. Đây được xem là món ăn chủ đạo của khách sạn này.
Ô Nhật Tân đứng lên, dùng chiếc đũa gắp cho Trưởng phòng Phạm hai con tôm to mọng.
Cuối những năm tám mươi, một thành phố đất liền như Hồng Châu, hải sản chính tông rất khó gặp. Nội việc vận chuyển và giữ tươi cũng là một vấn đề rồi. Chính bởi vì vậy mà đắt vô cùng.
Mà hiện tại trên bàn lại có mấy món hải sản. Vì bữa cơm tối nay mà Ô Nhật Tân thật sự bỏ ra số tiền rất lớn.
Khoản chi này, nếu dùng công quỹ của sở thì nhất định là không được duyệt. Giám đốc sở Đàm chân chính còn chưa đi, Giám đốc sở Ô không có biện pháp giải thích cho ông ta biết mình mời khách nào.
Đương nhiên, điều này không làm khó được Ô Nhật Tân. Tốt xấu gì thì ông ta cũng cầm trong tay thực quyền của một Phó giám đốc sở. Chi trả một bữa cơm này là có biện pháp. Hiện cái tên Khang Kỷ Đức đang chờ mình bên ngoài, chẳng lẽ y không thể ra một chút huyết cho mình?
Sự tình đều là do y đưa tới.
Ô Nhật Tân ánh mắt sành sỏi, mắt thấy Phạm Hồng Vũ sắc mặt dịu xuống, liền ân cần gắp rau cho hắn rồi mời rượu. Mỗi lần mời đều là uống cạn, còn Phạm Hồng Vũ thì tùy ý. Nhìn ra được, Phạm Hồng Vũ nói hắn không thể uống được nhiều rượu không phải là khiêm tốn, sự thật là không được vui cho lắm nên Ô Nhật Tân không dám miễn cưỡng. Những loại rượu bình thường trên bàn cũng không thể tùy tiện rót cho Phạm Hồng Vũ.
Bữa cơm tối nay, Ô Nhật Tân có thể nói là nhọc lòng. Ứng đối trước mặt Chủ tịch tỉnh không thỏa đáng, chính là sự thật không thể cải biến được. Tạm thời, ông ta cũng không có cơ hội gặp mặt Chủ tịch tỉnh lại lần nữa. Mấu chốt chính là trên người Phạm Hồng Vũ. Nếu nhận được sự tha thứ, thậm chí là hảo cảm của Phạm Hồng Vũ thì hết thảy mới có hy vọng.
Bằng không, chỉ có thể chờ chết.
Ô Nhật Tân vốn tính toán mời một vị Trưởng phòng trong UBND tỉnh ra mặt. Dù sao tất cả mọi người đều làm chung một tòa nhà, Phạm Hồng Vũ mới đến, nhất định phải nể mặt vị Trưởng phòng vài phần, nếu không sẽ làm cho quan hệ đồng nghiệp căng thẳng. Suy đi nghĩ lại, Ô Nhật Tân vẫn buông tha cho quyết định này. Thật sự, “ân oán” giữa ông ta và Phạm Hồng Vũ không tiện nói cho người ngoài biết. Nếu lan truyền ra ngoài thì căn bản chỉ là con đường chết.
Cuối cùng Ô Nhật Tân quyết định, chính là tự mình mở tiệc chiêu đãi Phạm Hồng Vũ.
Hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ đối với an bài này xem như vừa lòng, tuy rằng hai người ăn cơm, không khí không được nhiệt tình cho lắm, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể chính mình vất vả hơn thôi.
May mà Ô Nhật Tân vốn là cái “thùng rượu”. Một bình rượu Mao Đài cũng không thành vấn đề.
Rượu quá ba tuần, cửa phòng lại có người nhẹ nhàng đẩy ra. Khang Kỷ Đức hiện ra ở cửa, hướng Phạm Hồng Vũ liên tiếp cúi đầu, nở nụ cười lấy lòng.
- Trưởng phòng Phạm, chào ngài, chào ngài.
Thanh âm không tránh khỏi một tia run rẩy.
Khang Kỷ Đức cũng không thuần túy là thương nhân. Y là thay đổi giữa chừng, từ cục Giao thông thành phố xuống làm kinh doanh. Trước đây lăn lộn trong thể chế cũng tầm mười năm. Chính bởi vì như thế, y so với thương nhân bình thường càng thêm rõ ràng phân lượng của thư ký Chủ tịch tỉnh nặng bao nhiêu.
Lúc Ô Nhật Tân tức giận, thở hổn hển nói cho y biết, chàng thanh niên ngày hôm qua gặp được trên núi Kim Sơn không ngờ là thư ký của Chủ tịch tỉnh, Khang Kỷ Đức gần như muốn ngất ngay tại chỗ.
Gây ra đại họa rồi!
Chính mình dám quấy rầy bạn gái của thư ký Chủ tịch tỉnh, quả thực là đốt đèn lồng tìm cái chết mà.
Nói thư ký của Chủ tịch tỉnh muốn bóp chết y, thật dễ như bóp chết một con kiến. Có lẽ khoa trương một chút, nhưng nếu muốn làm cho y táng gia bại sản thì tuyệt không phải việc khó. Công ty cầu đường Đức Hưng có bao nhiêu tật xấu trong đó, chỉ có y là rõ ràng nhất. Chính quyền nếu như không đứng về phía y thì coi như xong đời.
Vừa rồi ở lầu sáu nhìn thấy Phạm Hồng Vũ cưỡi xe đạp đến, Khang Kỷ Đức liền nhẹ nhàng thở ra. Kinh nghiệp nói cho y biết, chỉ cần Phạm Hồng Vũ nguyện ý đến đây dùng bữa cơm này thì liền có hy vọng xoay chuyển.
Khang Kỷ Đức vừa dùng sức cúi đầu, vừa lặng lẽ hướng bên trong hoạt động.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt lập tức chìm xuống, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Thấy Khang Kỷ Đức tới, Ô Nhật Tân chỉ khẽ hừ một tiếng, lại tựa như sấm sét cuồn cuộn, chấn động màng nhĩ, lập tức liền đứng lại, giống như bị cao su dính ở dưới chân, không dám bước về phía trước nửa bước.
- Trưởng phòng Phạm, tên Khang Kỷ Đức này có mắt như mù, chính là cẩu đấy, có mắt không tròng. Cậu xem, có nên cho anh ta một cơ hội hối cải, làm lại cuộc đời?
Ô Nhật Tân nói từng câu từng chữ, thật cẩn thận cầu tình cho Khang Kỷ Đức.
Hiện tại, Ô Nhật Tân hận không thể một đao giết chết Khang Kỷ Đức, lấy đầu tên khốn kiếp này tạ tội với Phạm Hồng Vũ. Nhưng tình thế cấp bách, nên không thể không xin tha thứ cho y. Phạm Hồng Vũ nếu không đồng ý tha thứ cho Khang Kỷ Đức, vậy thì chính là còn nhớ thù. Ô Nhật Tân sao có thể không đếm xỉa tới?
Chuyện xấu của ông ta và Khang Kỷ Đức, một khi thật sự bị truy cứu thì tuyệt đối chạy không thoát.
Vốn hai cô gái đang hi hi ha ha đứng ngoài cửa, thấy tình hình Khang Kỷ Đức như vậy thì lập tức thu nụ cười vào, há to miệng nhìn Phạm Hồng Vũ, hai mắt đều là sự ngạc nhiên.
Nghe Khang Kỷ Đức vừa rồi miêu tả, còn tưởng rằng người tới khẳng định giống như Ô Nhật Tân, là một đại quan trung niên có quyền có thế, cũng chưa từng nghĩ tới không ngờ lại là một chàng thanh niên đẹp trai anh tuấn như vậy. Khó trách Khang Kỷ Đức lại nói, các cô có muốn lên giường với đối phương cũng là si tâm vọng tưởng.
Trẻ tuổi bảnh bao, trong tay cầm thực quyền, quả thực chính là hoàng tử bạch mã trong mắt các cô gái.
Phạm Hồng Vũ cau mày, hơi trầm ngâm, lúc này mới khẽ gật đầu nói:
- Khang tổng, xin mời ngồi. Những người khác thì không cần.
Hai cô gái kia tuy rằng tuổi còn trẻ, diện mạo và dáng người đều không tính là tệ, nhưng khí phong trần đầy người, Phạm Hồng Vũ làm sao mà giằng co với các cô được. Cũng không trách ánh mắt của Khang Kỷ Đức, bản thân y đã xấu xa như vậy, đi tìm đâu các cô gái thanh thuần xinh đẹp chứ. Có thể tìm được hai cô gái này cũng đã là không tệ rồi.
Hai cô gái đang chuẩn bị tiến vào sau Khang Kỷ Đức, nhưng nghe xong lời này thì nhất tề dừng bước.
Khang Kỷ Đức liên tục xoay người sang chỗ khác, hướng các cô liên tục phất tay.
Hai cô gái bĩu môi, xoay người đi, cố gắng đánh vòng eo và mông cong hơn bình thường, hết sức hấp dẫn. Đáng tiếc là cửa phòng đã bị khép lại, cho dù có xoay cái eo đến mức sụn xương sống thì cũng không có ai thấy được.
Khang Kỷ Đức lúc này mới lau mồ hôi, gần như là một bước khom người bước vào, thân mình cong xuống, đứng ở nơi đó, kinh sợ.
- Ngồi đi!
Phạm Hồng Vũ ra hiệu.
- Vâng, cảm ơn Trưởng phòng Phạm, cảm ơn.
Khang Kỷ Đức ngồi xuống bên cạnh Ô Nhật Tân, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy, nhìn Phạm Hồng Vũ không chớp mắt, chờ hắn chỉ bảo.
- Khang tổng, anh là khách quý của Long Hổ quan?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi.
- Vâng, đúng, đúng!
- Vậy thì mời anh hãy nói cho tôi biết, Long Hổ quan và Trương Thiên Sư rốt cuộc là tình huống như thế nào?
- Được, tôi xin hướng Trưởng phòng Phạm báo cáo.
Khang Kỷ Đức thấy Phạm Hồng Vũ không truy cứu việc mình quấy rầy Cao Khiết, lập tức trong lòng kiên định, tinh thần phấn chấn, kể lại tỉ mỉ những gì mình biết về Long Hổ quan và Trương Thiên Sư, đại khái so với những gì Phạm Hồng Vũ nghe trước kia cũng không sai biệt lắm, chỉ là chi tiết càng thêm chính xác hơn thôi.
- Nói như vậy, Long Hổ quan đã thành hội sở rồi sao? Nhiều người như vậy đều là khách quý?
- Hội sở? A, đúng, đúng, tựa như cái nhà khách. Trưởng phòng Phạm, vốn tôi không tin mấy cái thứ này, chính là nghe nói ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Viên cũng thường xuyên đến Long Hổ quan, nghe Trương Thiên Sư nói chuyện. Tôi chỉ là đến xem náo nhiệt thôi.
Khang Kỷ Đức liều mạng giải vây cho mình.
- Nói hươu nói vượn!
Phạm Hồng Vũ sắc mặt lập tức chìm xuống, lớn tiếng quát.
Khang Kỷ Đức cả kinh, lập tức nhảy dựng lên, liên tục cúi đầu nói:
- Xin lỗi, rất xin lỗi, Trưởng phòng Phạm, là tôi nói hươu nói vượn. Tôi…tôi cũng là nghe tin vỉa hè thôi.
Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán to như hạt đậu chảy đầm đìa.
- Khang Kỷ Đức, lãnh đạo Tỉnh ủy đó là quan tâm sự nghiệp tôn giáo, anh biết cái gì? Nếu tin đồn lan truyền thì chính là phải chịu trách nhiệm. Hậu quả này, anh tính sao?
Phạm Hồng Vũ nghiêm nghị nói.
- Vâng, rất xin lỗi, rất xin lỗi.
- Được rồi, anh ra ngoài đi. Nhớ kỹ, có những lời về sau ngàn vạn lần không thể nói loạn, bằng không, tự mình gánh hậu quả.
Phạm Hồng Vũ phất tay.
Khang Kỷ Đức bị dọa bể mật, nhìn Ô Nhật Tân, ánh mắt đều là ý cầu khẩn.
Ô Nhật Tân hướng y liên tục nháy mắt, quát:
- Trưởng phòng Phạm bảo anh ra ngoài thì anh ra ngoài, không nghe thấy sao? Mau cút đi.
- Vâng, vâng…
Khang Kỷ Đức liền hướng Phạm Hồng Vũ liên tục cúi đầu, rồi chạy ra ngoài.
Ngay cả nhân viên phục vụ phòng riêng nhìn thấy cũng sững sờ, nhìn Phạm Hồng Vũ ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Đây rốt cuộc là người nào?
Phạm Hồng Vũ lại khoát tay, nói với nhân viên phục vụ:
- Các người cũng ra ngoài đi.
- Vâng!
Bốn người nhân viên phục vụ không ngừng hướng Phạm Hồng Vũ và Ô Nhật Tân cúi chào, vội vàng lui ra ngoài. Thật sự không khí trong này quá mức quỷ dị, các cô không chịu nổi.
Ô Nhật Tân vội vàng ngồi thẳng dậy, hết sức chăm chú nhìn vào Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt vô cùng bấn an, lại xen lẩn một tia mong mỏi.
Phạm Hồng Vũ cuối cùng lại cho ông ta một cơ hội.
Là họa hay phúc thì đều trông chờ lần này.
- Giám đốc sở Ô, bằng hữu giới xí nghiệp không phải không thể kết giao, nhưng nhất định phải thận trọng. Đồng thời, mong anh đừng quên bản chất công tác của mình. Anh là lãnh đạo sở Giao thông, ở tỉnh đang tìm cách xây dựng đường cao tốc Hồng Nam, sở các anh hẳn là nên làm tốt một bản báo cáo khả thi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Vâng, tôi hiểu rồi, xin Trưởng phòng Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định mau chóng xuất ra một bản báo cáo khả thi.
Ô Nhật Tân gật đầu, ánh mắt nhấp nháy, gần như là bắt được điểm mấu chốt lợi hại.
/885
|