Vu Vĩ Quang lập tức nghiêm mặt, hừ nhẹ một tiếng, không hài lòng nói:
- Đồng chí Ô Nhật Tân, làm công tác là phải chăm chỉ, nhất là công tác mang tính kỹ thuật lại càng không thể có nửa điểm giả dối. Sở Giao thông nên vì UBND tỉnh mà cung cấp tổng dự toán công trình chính xác. Các người cứ đại khái, phỏng chừng như vậy, rồi vội đưa tới cho tỉnh làm tham khảo, là muốn nối dối UBND tỉnh sao?
Ô Nhật Tân trên trán mồ hôi đầm đìa, tâm tính bị phá hư hầu như không còn, luôn miệng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vu, chúng tôi không dám, tuyệt không dám nói dối UBND tỉnh. Chủ tịch tỉnh Vu phê bình rất đúng, đều là do chúng tôi làm công tác không được cẩn thận.
Ông ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi, rồi lén nhìn qua Phạm Hồng Vũ bên kia.
An bài nhân sự ở sở Giao thông, là Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý, Vu Vĩ Quang cũng có quyền lên tiếng. Nếu để cho Vu Vĩ Quang kiên trì không đề bạt Ô Nhật Tân, chỉ sợ Chủ tịch tỉnh Vưu cũng không thể miễn cưỡng.
Ô Nhật Tân ánh mắt chỉ dám liếc xéo qua Phạm Hồng Vũ, chứ không dám liếc nhìn Vưu Lợi Dân. Trước mắt, trong lòng Ô Nhật Tân, Trưởng phòng Phạm chính là “tổ chức” của ông ta. Chủ tịch tỉnh Vưu một thời ba khắc cũng không đủ trình độ.
Phạm Hồng Vũ lại làm như không thấy.
Nói thật, Vu Vĩ Quang thật sự không vừa mắt Ô Nhật Tân thì Trưởng phòng Phạm lại càng không vừa mắt. Tuy nhiên, trong tình huống như thế này, vì đại cục, Trưởng phòng Phạm không thể không chỉ điểm một ít cho Ô Nhật Tân. Cũng không thể không có một vị Phó giám đốc sở Giao thông thề sống nguyện trung thành với Vưu Lợi Dân, nếu không thì công việc sẽ rất khó thúc đẩy.
Phạm Hồng Vũ không thể tự mình ra tay gõ Ô Nhật Tân, nhưng Vu Vĩ Quang thì có thể. Sau này, nếu phải tiếp tục dùng người này thì Ô Nhật Tân phải thay đổi mới được. Bằng không, Trưởng phòng Phạm sớm hay muộn phải qua cầu rút ván. Giai đoạn hiện tại mà nói, Vu Vĩ Quang đối với Ô Nhật Tân càng là lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị thì Ô Nhật Tân sẽ lại càng hướng mình chạy tới, từ đó đưa ra lựa chọn chính xác.
Khâu Minh Sơn mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vu, nhân tố lạm phát quả thật là nên suy xét bên trong. Tuy nhiên, trong điều kiện đại cục xã hội ổn định, nguyên nhân dẫn đến lạm phát đều là vì tốc độ phát triển kinh tế cao dẫn đến. Nếu nền kinh tế phát triển cao, sẽ dẫn đến giá hàng nâng lên. Sau vài năm, giá hàng nâng lên rồi thì kinh tế đồng dạng cũng đang phát triển, thu nhập tài chính sẽ gia tăng.
Bởi vì lạm phát mà làm cho tổng dự toán gia tăng, thu nhập tài chính gia tăng có thể triệt tiêu nhân tố bất lợi này.
Vu Vĩ Quang cười nói:
- Điều này rất có đạo lý, mấu chốt là Thanh Sơn chúng ta điều kiện địa lý rất phức tạp. Phí tổn xây dựng đường cao tốc rất cao, tài chính không đủ sức. Giống như vừa rồi Bí thư Khâu đã nói, tỉnh lộ số 3 được sửa chữa lại, đều lấy không ra tiền, nhất định phải thu hút đầu tư, để người bên ngoài đến làm đường. Nếu đường cao tốc Hồng Nam cũng có thể tiến cử đầu tư bên ngoài đến xây dựng thì tốt rồi, áp lực của chúng ta sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Vu Vĩ Quang nói điều này, nghe qua thì là phụ họa Khâu Minh Sơn, nhưng ý tứ bên trong ai cũng rõ ràng.
Bí thư Khâu, anh đừng ở chỗ này mà nói chuyện không đâu.
Địa khu Ngạn Hoa là cái thứ gì chẳng lẽ tôi không rõ ràng lắm sao? Các người sửa chữa một đoạn đường có vài chục km, mà cũng không có tiền, phải hóa duyên người bên ngoài. Hiện tại ông lại lo lắng ủng hộ xây dựng đường cao tốc Hồng Nam? Đường cao tốc này, địa khu các ông có thể ủng hộ được bao nhiêu?
Về phần đường cao tốc tiến cử đầu tư bên ngoài cũng chỉ là một câu nói đùa.
Tuyến số 3 tỉnh lộ địa khu Ngạn Hoa sở dĩ có thể tiến cử đầu tư bên ngoài vào, điều kiện tiên quyết là đem quyền ưu tiên khai thác mỏ ra làm điều kiện với công ty khai thác mỏ nước ngoài. Đường cao tốc Hồng Nam không có được ưu đãi như vậy, người ngoại quốc cũng không ngốc, sẽ không vô duyên vô cớ bỏ tiền ra làm đường cho các người.
Khâu Minh Sơn liền trầm ngâm.
Lời này của Vu Vĩ Quang không phải là không có đạo lý. Xây dựng đường cao tốc Hồng Nam, chỗ tốt là rõ ràng, nhưng áp lực tài chính rất lớn cũng là rất rõ ràng, phỏng chừng ngay cả Vưu Lợi Dân cũng không có biện pháp vẹn toàn.
Gần hai tỷ tài chính, đối với nền kinh tế cực kỳ lạc hậu như Thanh Sơn mà nói thì là một con số thiên văn.
Vị Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn, trong tay có thể chi ra tài chính cũng không quá năm triệu.
Lúc này, Cao Hưng Hán mở miệng nói:
- Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc thì vẫn có thể nghĩ biện pháp. Cho vay làm đường, thu phí cho vay cũng là một phương pháp.
Vu Vĩ Quang giật mình, cũng không hé răng.
Trước mặt Khâu Minh Sơn, Vu Vĩ Quang không có áp lực tâm lý gì. Dù sao Khâu Minh Sơn là Bí thư Địa ủy, còn ông là Phó chủ tịch tỉnh, là thượng cấp của Khâu Minh Sơn, nhưng Cao Hưng Hán thì không giống với. Cao Hưng Hán là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hai người cùng đặt lên bàn, thì xếp hạng của Cao Hưng Hán khẳng định là phải trước ông ta. Ủy viên thường vụ tỉnh ủy và Phó chủ tịch tỉnh bình thường phân lượng trong suy nghĩ của đại nhân vật cao tầng hoàn toàn khác nhau. Lại không cần phải nói Cao Hưng Hán đảm nhiệm Ủy viên thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, mạnh mẽ là một phương chư hầu.
Trong suy nghĩ của Bí thư Tỉnh ủy, một vị Bí thư Huyện ủy phân lượng còn lớn hơn một Phó giám đốc sở một tỉnh nào đó.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, Cao Hưng Hán không có “phe cánh” rõ ràng. Nghe nói, Cao Hưng Hán có chút bối cảnh. Phong ba trước đó không lâu, Cao Hưng Hán bởi vì thi thố đắc lực, lọt vào mắt lãnh đạo cao tầng, nên có thể thuận lợi đề bạt.
Chủ tịch thành phố đến Bí thư Thành ủy, nhìn như chỉ có nửa bậc thang, nhưng Cao Hưng Hán nơi này cũng là mạnh mẽ một bước dài. Nghiêm khắc mà nói, Hồng Châu cũng là một thành phố cấp địa. Từ Chủ tịch thành phố cấp địa, sải bước lên vị trí Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, quả thực so với việc Phạm Vệ Quốc từ một Chủ tịch huyện sải bước lên làm Phó chủ tịch địa khu còn khiến người ta kinh ngạc hơn nhiều. Dù sao tầng cấp cũng không giống nhau. Tầng cấp tương đối thấp thì việc đặc biệt đề bạt làm cho người ta chưa thể chú ý, càng đến cao tầng thì việc đề bạt càng gian nan.
Vu Vĩ Quang không phải là Ô Nhật Tân, đối với thế cục của tỉnh rõ như lòng bàn tay. Lúc này làm đường, trên thực tế không phải là vấn đề thuộc lĩnh vực xây dựng kinh tế, mơ hồ có ý tứ “đứng thành hàng” của Tam cự đầu. Thậm chí còn dính đến đường lối cao tầng. Sau này đi như thế nào là một vấn đề. Khi tới vị trí cấp tỉnh bộ thực quyền như Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, đây chính là trọng điểm suy tính hàng đầu.
Lấy thân phận Phó chủ tịch phân công quản lý của Vu Vĩ Quang mà nói thì ông ta hẳn là phải kiên định tán thành. Xây dựng đường cao tốc, đối với ông ta cũng là một chiến tích cứng rắn. Hơn nữa, ai đảm nhiệm cũng biết. Một công trình lớn như vậy, người chủ trì chỗ tốt tuyệt đối không thể thiếu.
Nhưng Vu Vĩ Quang lại không đơn thuần như vậy. Thân là Phó chủ tịch tỉnh, đường lối cũng là vấn đề suy nghĩ hàng đầu của ông ta.
Viên Lưu Ngạn là “tổ chức” của ông ta. Khi chỗ này có việc, ông ta chỉ có thể làm theo chỉ thị của Bí thư Viên.
Chính bởi vì như thế, ông ta không thể dễ dàng phản bác lời nói của Cao Hưng Hán.
Trong vấn đề đứng thành hàng, Cao Hưng Hán là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, phân lượng nặng như vậy chính là đối tượng khắp nơi đều phải toàn lực tranh thủ. Ở trong đây, ông ta không nghĩ tới sẽ đắc tội với Cao Hưng Hán. Một đối tượng tốt như vậy mà đẩy về phía Vưu Lợi Dân, chỉ sợ Viên Lưu Ngạn sẽ quở trách mất.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy mỉm cười nói:
- Bí thư Cao, thu phí cho vay là một biện pháp tốt. Sợ là sợ cho vay nhiều, thu phí cũng không đủ cho vay. Điều này phải tính toán lại mới được.
Vi Xuân Huy thời gian trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy so với Cao Hưng Hán còn sớm hơn, xếp hạng trước Cao Hưng Hán. Hôm nay, ngồi trước nhiều cán bộ lãnh đạo như vậy, ngoại trừ Vưu Lợi Dân thì chức vụ của ông là hiển hách nhất, quyền lên tiếng nặng nhất.
Thấy Vi Xuân Huy nói như vậy, Vu Vĩ Quang âm thầm thở phào một cái.
Xem ra, Bí thư Vinh cũng không tán thành việc xây dựng đường cao tốc là thật. Bằng không thì Vi Xuân Huy sẽ không có thái độ này. Vu Vĩ Quang là người của Viên Lưu Ngạn, còn Vi Xuân Huy là người của Vinh Khải Cao.
Trong giai đoạn hiện tại, thực lực phái địa phương quyền lên tiếng rất mạnh. Bí thư Tỉnh ủy có thể nói chân chính là đại tướng biên cương. Không khí cán bộ giao lưu vẫn chưa hình thành, cán bộ hàng không xuống cũng rất ít, bình thường sẽ do thực lực địa phương chịu trách nhiệm. Nhiều khi, Bí thư Tỉnh ủy thật có thể quyết định cán bộ cấp thứ trưởng.
Cao Hưng Hán cười nói:
- Vâng, đúng là cần phải tính toán lại. Nếu phương diện ngân hàng có thể giải quyết thì vấn đề tài chính có thể nắm chắc hơn. Đường quốc lộ này, chặng đường bên trong Hồng Châu tuy rằng không phải dài nhất, nhưng sau khi xây dựng xong, đối với sự phát triển kinh tế Hồng Châu tạo hiệu ứng rất rõ ràng. Hiện tại, vấn đề lớn nhất chính là tài chính. Chỉ cần có thể kiếm đủ tài chính, tôi cho rằng con đường này cần phải dài hơn. Sớm một ngày tiến hành, toàn tỉnh sẽ sớm một ngày được lợi. Hồng Châu có thể tiến thêm một bước phát huy tác dụng của khu vực thành phố trung tâm.
Lời này có phần vừa với sức người.
Cao Hưng Hán vừa mới đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Hồng Châu, lại muốn đảm nhiệm kế hoạch lớn là hợp tình lý.
Vi Xuân Huy gật đầu nói:
- Quả thật như thế, tuy nhiên, hiện tại tiền của ngân hàng cũng rất khẩn trương. Cả nước vòng quay tiền tệ co rút nhanh. Hoạt động làm đường mà nhờ vào ngân hàng cho vay quá nhiều là không dễ dàng. Tình hình kinh tế của tỉnh là không lạc quan, khắp nơi đều là giơ tay đòi tiền. Nếu địa phương không thể gom góp đầy đủ tài chính, hoàn toàn do tỉnh gánh vác thì trọng trách này quá khó khăn.
Ông ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, phân công quản lý tài chính. Lời nói này không tính là đi quá giới hạn.
Cao Hưng Hán cười, thân mình dựa ra sau, tỏ vẻ đã lên tiếng xong. Ông ta chỉ cần đưa ra ý kiến của mình là được rồi, tạm thời còn chưa muốn bị cuốn vào vòng tranh luận.
Hội nghị ngày hôm nay, ông không phải là người chủ trì.
Việc này nên làm sao, cuối cùng còn phải chờ quyết định của Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Đây là buổi nghiên cứu và thảo luận, các đồng chí đều nêu lên ý kiến của mình, đem vấn đề nghĩ cho cẩn thận một chút, xâm nhập một chút. Hiểu thấu đáo thì mới có thể làm được.
Lập tức bắt đầu dùng ánh mắt điểm danh.
Nếu đây là Hội nghị thường vụ của UBND tỉnh, các thành viên của UBND đều kéo qua, như vậy cũng không thể chỉ ngồi xem náo nhiệt. Bằng không thì sẽ trở thành trò cười.
Chủ tịch tịch điểm danh, mọi người không thể ngồi im được. Một đám cười ha hả, mở miệng. Trên cơ bản đều là lời nói không đâu, một chút cứng rắn cũng không có. Thật sự cũng không dám loạn tỏ thái độ.
Chỉ có Bí thư Địa ủy Nam Sơn là thái độ khá rõ ràng, ủng hộ việc làm đường. Dù sao, nếu đường cao tốc này được xây dựng, ở địa khu Nam Sơn chặng đường là dài nhất. Địa khu Nam Sơn rõ ràng cũng được lợi nhiều nhất. Ông ta không biểu lộ thái độ ủng hộ, thật sự là không thể nào nói nổi.
Vô tình, đã đến lúc tan họp.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Sự tình trọng đại, một buổi chiều không đủ. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, tắm nước nóng, thả lỏng, ngày mai tiếp tục thảo luận.
Xem ra Vưu Lợi Dân đã quyết định phải có được kết quả cuối cùng.
- Đồng chí Ô Nhật Tân, làm công tác là phải chăm chỉ, nhất là công tác mang tính kỹ thuật lại càng không thể có nửa điểm giả dối. Sở Giao thông nên vì UBND tỉnh mà cung cấp tổng dự toán công trình chính xác. Các người cứ đại khái, phỏng chừng như vậy, rồi vội đưa tới cho tỉnh làm tham khảo, là muốn nối dối UBND tỉnh sao?
Ô Nhật Tân trên trán mồ hôi đầm đìa, tâm tính bị phá hư hầu như không còn, luôn miệng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vu, chúng tôi không dám, tuyệt không dám nói dối UBND tỉnh. Chủ tịch tỉnh Vu phê bình rất đúng, đều là do chúng tôi làm công tác không được cẩn thận.
Ông ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi, rồi lén nhìn qua Phạm Hồng Vũ bên kia.
An bài nhân sự ở sở Giao thông, là Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý, Vu Vĩ Quang cũng có quyền lên tiếng. Nếu để cho Vu Vĩ Quang kiên trì không đề bạt Ô Nhật Tân, chỉ sợ Chủ tịch tỉnh Vưu cũng không thể miễn cưỡng.
Ô Nhật Tân ánh mắt chỉ dám liếc xéo qua Phạm Hồng Vũ, chứ không dám liếc nhìn Vưu Lợi Dân. Trước mắt, trong lòng Ô Nhật Tân, Trưởng phòng Phạm chính là “tổ chức” của ông ta. Chủ tịch tỉnh Vưu một thời ba khắc cũng không đủ trình độ.
Phạm Hồng Vũ lại làm như không thấy.
Nói thật, Vu Vĩ Quang thật sự không vừa mắt Ô Nhật Tân thì Trưởng phòng Phạm lại càng không vừa mắt. Tuy nhiên, trong tình huống như thế này, vì đại cục, Trưởng phòng Phạm không thể không chỉ điểm một ít cho Ô Nhật Tân. Cũng không thể không có một vị Phó giám đốc sở Giao thông thề sống nguyện trung thành với Vưu Lợi Dân, nếu không thì công việc sẽ rất khó thúc đẩy.
Phạm Hồng Vũ không thể tự mình ra tay gõ Ô Nhật Tân, nhưng Vu Vĩ Quang thì có thể. Sau này, nếu phải tiếp tục dùng người này thì Ô Nhật Tân phải thay đổi mới được. Bằng không, Trưởng phòng Phạm sớm hay muộn phải qua cầu rút ván. Giai đoạn hiện tại mà nói, Vu Vĩ Quang đối với Ô Nhật Tân càng là lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị thì Ô Nhật Tân sẽ lại càng hướng mình chạy tới, từ đó đưa ra lựa chọn chính xác.
Khâu Minh Sơn mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vu, nhân tố lạm phát quả thật là nên suy xét bên trong. Tuy nhiên, trong điều kiện đại cục xã hội ổn định, nguyên nhân dẫn đến lạm phát đều là vì tốc độ phát triển kinh tế cao dẫn đến. Nếu nền kinh tế phát triển cao, sẽ dẫn đến giá hàng nâng lên. Sau vài năm, giá hàng nâng lên rồi thì kinh tế đồng dạng cũng đang phát triển, thu nhập tài chính sẽ gia tăng.
Bởi vì lạm phát mà làm cho tổng dự toán gia tăng, thu nhập tài chính gia tăng có thể triệt tiêu nhân tố bất lợi này.
Vu Vĩ Quang cười nói:
- Điều này rất có đạo lý, mấu chốt là Thanh Sơn chúng ta điều kiện địa lý rất phức tạp. Phí tổn xây dựng đường cao tốc rất cao, tài chính không đủ sức. Giống như vừa rồi Bí thư Khâu đã nói, tỉnh lộ số 3 được sửa chữa lại, đều lấy không ra tiền, nhất định phải thu hút đầu tư, để người bên ngoài đến làm đường. Nếu đường cao tốc Hồng Nam cũng có thể tiến cử đầu tư bên ngoài đến xây dựng thì tốt rồi, áp lực của chúng ta sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Vu Vĩ Quang nói điều này, nghe qua thì là phụ họa Khâu Minh Sơn, nhưng ý tứ bên trong ai cũng rõ ràng.
Bí thư Khâu, anh đừng ở chỗ này mà nói chuyện không đâu.
Địa khu Ngạn Hoa là cái thứ gì chẳng lẽ tôi không rõ ràng lắm sao? Các người sửa chữa một đoạn đường có vài chục km, mà cũng không có tiền, phải hóa duyên người bên ngoài. Hiện tại ông lại lo lắng ủng hộ xây dựng đường cao tốc Hồng Nam? Đường cao tốc này, địa khu các ông có thể ủng hộ được bao nhiêu?
Về phần đường cao tốc tiến cử đầu tư bên ngoài cũng chỉ là một câu nói đùa.
Tuyến số 3 tỉnh lộ địa khu Ngạn Hoa sở dĩ có thể tiến cử đầu tư bên ngoài vào, điều kiện tiên quyết là đem quyền ưu tiên khai thác mỏ ra làm điều kiện với công ty khai thác mỏ nước ngoài. Đường cao tốc Hồng Nam không có được ưu đãi như vậy, người ngoại quốc cũng không ngốc, sẽ không vô duyên vô cớ bỏ tiền ra làm đường cho các người.
Khâu Minh Sơn liền trầm ngâm.
Lời này của Vu Vĩ Quang không phải là không có đạo lý. Xây dựng đường cao tốc Hồng Nam, chỗ tốt là rõ ràng, nhưng áp lực tài chính rất lớn cũng là rất rõ ràng, phỏng chừng ngay cả Vưu Lợi Dân cũng không có biện pháp vẹn toàn.
Gần hai tỷ tài chính, đối với nền kinh tế cực kỳ lạc hậu như Thanh Sơn mà nói thì là một con số thiên văn.
Vị Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn, trong tay có thể chi ra tài chính cũng không quá năm triệu.
Lúc này, Cao Hưng Hán mở miệng nói:
- Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc thì vẫn có thể nghĩ biện pháp. Cho vay làm đường, thu phí cho vay cũng là một phương pháp.
Vu Vĩ Quang giật mình, cũng không hé răng.
Trước mặt Khâu Minh Sơn, Vu Vĩ Quang không có áp lực tâm lý gì. Dù sao Khâu Minh Sơn là Bí thư Địa ủy, còn ông là Phó chủ tịch tỉnh, là thượng cấp của Khâu Minh Sơn, nhưng Cao Hưng Hán thì không giống với. Cao Hưng Hán là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hai người cùng đặt lên bàn, thì xếp hạng của Cao Hưng Hán khẳng định là phải trước ông ta. Ủy viên thường vụ tỉnh ủy và Phó chủ tịch tỉnh bình thường phân lượng trong suy nghĩ của đại nhân vật cao tầng hoàn toàn khác nhau. Lại không cần phải nói Cao Hưng Hán đảm nhiệm Ủy viên thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, mạnh mẽ là một phương chư hầu.
Trong suy nghĩ của Bí thư Tỉnh ủy, một vị Bí thư Huyện ủy phân lượng còn lớn hơn một Phó giám đốc sở một tỉnh nào đó.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, Cao Hưng Hán không có “phe cánh” rõ ràng. Nghe nói, Cao Hưng Hán có chút bối cảnh. Phong ba trước đó không lâu, Cao Hưng Hán bởi vì thi thố đắc lực, lọt vào mắt lãnh đạo cao tầng, nên có thể thuận lợi đề bạt.
Chủ tịch thành phố đến Bí thư Thành ủy, nhìn như chỉ có nửa bậc thang, nhưng Cao Hưng Hán nơi này cũng là mạnh mẽ một bước dài. Nghiêm khắc mà nói, Hồng Châu cũng là một thành phố cấp địa. Từ Chủ tịch thành phố cấp địa, sải bước lên vị trí Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, quả thực so với việc Phạm Vệ Quốc từ một Chủ tịch huyện sải bước lên làm Phó chủ tịch địa khu còn khiến người ta kinh ngạc hơn nhiều. Dù sao tầng cấp cũng không giống nhau. Tầng cấp tương đối thấp thì việc đặc biệt đề bạt làm cho người ta chưa thể chú ý, càng đến cao tầng thì việc đề bạt càng gian nan.
Vu Vĩ Quang không phải là Ô Nhật Tân, đối với thế cục của tỉnh rõ như lòng bàn tay. Lúc này làm đường, trên thực tế không phải là vấn đề thuộc lĩnh vực xây dựng kinh tế, mơ hồ có ý tứ “đứng thành hàng” của Tam cự đầu. Thậm chí còn dính đến đường lối cao tầng. Sau này đi như thế nào là một vấn đề. Khi tới vị trí cấp tỉnh bộ thực quyền như Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, đây chính là trọng điểm suy tính hàng đầu.
Lấy thân phận Phó chủ tịch phân công quản lý của Vu Vĩ Quang mà nói thì ông ta hẳn là phải kiên định tán thành. Xây dựng đường cao tốc, đối với ông ta cũng là một chiến tích cứng rắn. Hơn nữa, ai đảm nhiệm cũng biết. Một công trình lớn như vậy, người chủ trì chỗ tốt tuyệt đối không thể thiếu.
Nhưng Vu Vĩ Quang lại không đơn thuần như vậy. Thân là Phó chủ tịch tỉnh, đường lối cũng là vấn đề suy nghĩ hàng đầu của ông ta.
Viên Lưu Ngạn là “tổ chức” của ông ta. Khi chỗ này có việc, ông ta chỉ có thể làm theo chỉ thị của Bí thư Viên.
Chính bởi vì như thế, ông ta không thể dễ dàng phản bác lời nói của Cao Hưng Hán.
Trong vấn đề đứng thành hàng, Cao Hưng Hán là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, phân lượng nặng như vậy chính là đối tượng khắp nơi đều phải toàn lực tranh thủ. Ở trong đây, ông ta không nghĩ tới sẽ đắc tội với Cao Hưng Hán. Một đối tượng tốt như vậy mà đẩy về phía Vưu Lợi Dân, chỉ sợ Viên Lưu Ngạn sẽ quở trách mất.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy mỉm cười nói:
- Bí thư Cao, thu phí cho vay là một biện pháp tốt. Sợ là sợ cho vay nhiều, thu phí cũng không đủ cho vay. Điều này phải tính toán lại mới được.
Vi Xuân Huy thời gian trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy so với Cao Hưng Hán còn sớm hơn, xếp hạng trước Cao Hưng Hán. Hôm nay, ngồi trước nhiều cán bộ lãnh đạo như vậy, ngoại trừ Vưu Lợi Dân thì chức vụ của ông là hiển hách nhất, quyền lên tiếng nặng nhất.
Thấy Vi Xuân Huy nói như vậy, Vu Vĩ Quang âm thầm thở phào một cái.
Xem ra, Bí thư Vinh cũng không tán thành việc xây dựng đường cao tốc là thật. Bằng không thì Vi Xuân Huy sẽ không có thái độ này. Vu Vĩ Quang là người của Viên Lưu Ngạn, còn Vi Xuân Huy là người của Vinh Khải Cao.
Trong giai đoạn hiện tại, thực lực phái địa phương quyền lên tiếng rất mạnh. Bí thư Tỉnh ủy có thể nói chân chính là đại tướng biên cương. Không khí cán bộ giao lưu vẫn chưa hình thành, cán bộ hàng không xuống cũng rất ít, bình thường sẽ do thực lực địa phương chịu trách nhiệm. Nhiều khi, Bí thư Tỉnh ủy thật có thể quyết định cán bộ cấp thứ trưởng.
Cao Hưng Hán cười nói:
- Vâng, đúng là cần phải tính toán lại. Nếu phương diện ngân hàng có thể giải quyết thì vấn đề tài chính có thể nắm chắc hơn. Đường quốc lộ này, chặng đường bên trong Hồng Châu tuy rằng không phải dài nhất, nhưng sau khi xây dựng xong, đối với sự phát triển kinh tế Hồng Châu tạo hiệu ứng rất rõ ràng. Hiện tại, vấn đề lớn nhất chính là tài chính. Chỉ cần có thể kiếm đủ tài chính, tôi cho rằng con đường này cần phải dài hơn. Sớm một ngày tiến hành, toàn tỉnh sẽ sớm một ngày được lợi. Hồng Châu có thể tiến thêm một bước phát huy tác dụng của khu vực thành phố trung tâm.
Lời này có phần vừa với sức người.
Cao Hưng Hán vừa mới đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Hồng Châu, lại muốn đảm nhiệm kế hoạch lớn là hợp tình lý.
Vi Xuân Huy gật đầu nói:
- Quả thật như thế, tuy nhiên, hiện tại tiền của ngân hàng cũng rất khẩn trương. Cả nước vòng quay tiền tệ co rút nhanh. Hoạt động làm đường mà nhờ vào ngân hàng cho vay quá nhiều là không dễ dàng. Tình hình kinh tế của tỉnh là không lạc quan, khắp nơi đều là giơ tay đòi tiền. Nếu địa phương không thể gom góp đầy đủ tài chính, hoàn toàn do tỉnh gánh vác thì trọng trách này quá khó khăn.
Ông ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, phân công quản lý tài chính. Lời nói này không tính là đi quá giới hạn.
Cao Hưng Hán cười, thân mình dựa ra sau, tỏ vẻ đã lên tiếng xong. Ông ta chỉ cần đưa ra ý kiến của mình là được rồi, tạm thời còn chưa muốn bị cuốn vào vòng tranh luận.
Hội nghị ngày hôm nay, ông không phải là người chủ trì.
Việc này nên làm sao, cuối cùng còn phải chờ quyết định của Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Đây là buổi nghiên cứu và thảo luận, các đồng chí đều nêu lên ý kiến của mình, đem vấn đề nghĩ cho cẩn thận một chút, xâm nhập một chút. Hiểu thấu đáo thì mới có thể làm được.
Lập tức bắt đầu dùng ánh mắt điểm danh.
Nếu đây là Hội nghị thường vụ của UBND tỉnh, các thành viên của UBND đều kéo qua, như vậy cũng không thể chỉ ngồi xem náo nhiệt. Bằng không thì sẽ trở thành trò cười.
Chủ tịch tịch điểm danh, mọi người không thể ngồi im được. Một đám cười ha hả, mở miệng. Trên cơ bản đều là lời nói không đâu, một chút cứng rắn cũng không có. Thật sự cũng không dám loạn tỏ thái độ.
Chỉ có Bí thư Địa ủy Nam Sơn là thái độ khá rõ ràng, ủng hộ việc làm đường. Dù sao, nếu đường cao tốc này được xây dựng, ở địa khu Nam Sơn chặng đường là dài nhất. Địa khu Nam Sơn rõ ràng cũng được lợi nhiều nhất. Ông ta không biểu lộ thái độ ủng hộ, thật sự là không thể nào nói nổi.
Vô tình, đã đến lúc tan họp.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Sự tình trọng đại, một buổi chiều không đủ. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, tắm nước nóng, thả lỏng, ngày mai tiếp tục thảo luận.
Xem ra Vưu Lợi Dân đã quyết định phải có được kết quả cuối cùng.
/885
|