- Tôi không chấp nhận!
Hiệu trưởng Trần rốt cuộc không nghĩ tới, Phạm Hồng Vũ không ngờ sẽ như trực tiếp cự tuyệt ông như vậy, không có bất kỳ quanh co lòng vòng. Trong nháy mắt, Hiệu trưởng Trần cảm thấy hỗn độn!
Đây không phải là ;người trong quan trường; sao?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu tại sao có thể trực tiếp cự tuyệt như thế, không mang theo chút uyển chuyển nào cả?
Cậu không thể cấp cho lãnh đạo chút mặt mũi nào sao? Chẳng sợ một chút cũng không?
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ!
Hỗn độn qua đi, Hiệu trưởng Trần lửa giận tràn ngập. Lấy quyền uy của ông ở trường Đảng, còn chưa bao giờ đụng phải tình huống như hôm nay.
- Cho cậu chủ trì học tập là tín nhiệm và quan tâm cậu, cậu không cần quá sai lầm rồi!
- Cậu chỉ là một học viên, cán bộ cấp bậc hành chính thấp nhất, cấp mười mấy cán bộ cấp Cục phó ;đi học;, chẳng lẽ không đúng với sự tín nhiệm và quan tâm vô hạn đối với cậu sao? Chẳng lẽ không đúng đối với tài năng của cậu?
Cậu vẫn cứ cự tuyệt!
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Hiệu trưởng Trần, cảm ơn đã quan tâm. Tôi không lý giải sai, và tin tưởng ngài cũng không lý giải sai. Hiệu trưởng Trần, trường Đảng cũng là trường học, vẫn nên duy trì tính thuần khiết một chút. Lẫn vào nhiều lắm, chưa chắc có chỗ tốt. Mặt khác, Hiệu trưởng Trần, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày, dạ dày tôi không được thoải mái, muốn đi khám bác sĩ.
Đây là Phạm Hồng Vũ cấp cho Hiệu trưởng Trần lưu lại một chút thể diện cuối cùng.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Phạm Hồng Vũ rời khỏi phòng làm việc, Hiệu trưởng Trần trên mặt hiện lên một chút xấu hổ.
Khó trách Chủ tịch tỉnh Vưu coi trọng hắn như vậy, khiến hắn làm thư ký cho chính mình, quả nhiên là có đạo lý. Nghe nói địa khu Ngạn Hoa một số cán bộ lớn, bao gồm ;nhân già thành tinh; Lương Quang Hoa ở bên trong, đều bị người này ném đi.
Vừa nghĩ đến đây, Hiệu trưởng Trần không kìm nổi rùng mình một cái.
Không có Phạm đồ tể, trường Đảng cũng không phải không có thịt heo ăn. Học tập vào bốn giờ chiều vẫn đúng hạn cử hành. Hiệu trưởng Trần tự mình tới chủ trì. Bất ngờ chính là, Hiệu trưởng Trần vừa mới đi tới cửa lầu dạy học, một chiếc xe Santana mới tính liền ;hắt xì; một tiếng đứng ngay trước mặt. Cửa xe mở ra. Hiệu trưởng Văn nhanh chóng từ bên trong bước xuống dưới.
- Hiệu trưởng Văn!
Hiệu trưởng Trần vội kêu lên một tiếng, trong lòng có chút kinh ngạc. Hiệu trưởng Văn không phải đi ở tỉnh làm việc sao, đâu có này học tập sẽ do chính mình chủ trì, tại sao lại đã trở lại?
Hiệu trưởng Văn chỉ có điều hướng ông ta gật gật đầu, rồi vội vàng vòng qua chỗ khác của chiếc Santana, mở cửa xe ra.
Một đôi giày da láng bóng xuất hiện, rồi lập tức lộ ra toàn thân thư ký Trịnh.
Trong phút chốc, Hiệu trưởng Trần hơi choáng.
Thư ký Trịnh như thế nào đích thân đến?
Không kịp suy nghĩ, Hiệu trưởng Trần bước nhanh lên, vẻ mặt rạng rỡ cấp thư ký Trịnh chào hỏi:
- Chánh văn phòng Trịnh, xin chào!
- Hiệu trưởng Trần!
Thư ký Trịnh ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng Hiệu trưởng Trần hơi gật đầu, kiêu ngạo mười phần.
May mà lãnh đạo trường Đảng cơ bản đều rõ ràng tính nết thư ký Trịnh, sớm tập mãi thành thói quen. Khiến người này không ở trước mặt anh sĩ diện, trừ phi anh là thân thích của Bí thư Viên!
- Lão Trần, buổi học tập chuẩn bị xong chưa?
Hiệu trưởng Văn vội hỏi.
Hiệu trưởng Trần vội vàng nói:
- Đã chuẩn bị xong.
Hiệu trưởng Văn nhẹ thở phào một cái, luôn miệng nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, Chánh văn phòng Trịnh chịu sự ủy thác của Hiệu trưởng Viên, tự mình tới tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy chúng ta. Chánh văn phòng Trịnh, mời!
- Hiệu trưởng Văn, mời!
Đối với Hiệu trưởng Văn, thư ký Trịnh thái độ thân thiết vài phần. Dù sao Hiệu trưởng Văn là cán bộ cấp giám đốc sở, Phó hiệu trưởng thường trực, là người Viên Lưu Ngạn xem trọng, được cho là người có khả năng là dòng chính của Bí thư Viên, là chiến sĩ cùng chung một chiến hào. Nói sau, Hiệu trưởng Văn làm Phó hiệu trưởng thường trực cũng được một khoảng thời gian rồi, thư ký Trịnh phải hướng Hiệu trưởng Văn phóng ra ngoài ý đồ. Một khi Hiệu trưởng Văn điều chuyển ra ngoài, không là Bí thư Địa ủy thì cũng là Chủ tịch Địa khu, chính thức thân phận ;chư hầu một phương;, sau này cũng có thời điểm cần giúp đỡ.
Lập tức Hiệu trưởng Văn, Hiệu trưởng Trần vây quanh Chánh văn phòng Trịnh hướng đến phòng học của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy.
Lớp học tập trường Đảng bình thường ở trong phòng học cử hành.
Lớp trưởng và Bí thư chi bộ Đảng khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy là hai gã cán bộ ba mươi bảy ba mươi tám tuổi cấp Cục trưởng, cùng với hai vị lớp phó và một số ủy viên chi bộ, ở cửa phòng học bày ra trận thế hoan nghênh. Nhân số tuy rằng không nhiều lắm nhưng khí thế mười phần.
Nhìn thấy Thư ký Trịnh, vài vị cán bộ lớp cũng cảm thấy bất ngờ, lập tức lòng tràn đầy vui mừng, nhiệt liệt vỗ tay. Cán bộ ở trường Đảng học tập, đa số đều tin tức linh thông, thư ký Trịnh là tâm phúc bên cạnh Bí thư Viên, tất cả mọi người đều rất rõ ràng. Hiện giờ Thư ký Trịnh đại giá quang lâm, nếu may mắn, nói không chừng có thể ở trong lòng thư ký Trịnh lưu lại ấn tượng tốt, khác nào ở chỗ Bí thư Viên treo cái số?
Thư ký Trịnh mỉm cười phất tay, nghiễm nhiên là lãnh đạo cấp trên, cái giá mười phần.
Một đám người vây quanh thư ký Trịnh đi vào trong phòng học. Các học viên sớm toàn thể đứng lên, vỗ tay hoan nghênh. Thư ký Trịnh như trước vẫy tay, ánh mắt trong phòng học cực kỳ nhanh nhìn quét qua một vòng, hơi sững sờ.
Không có Phạm Hồng Vũ!
Viên Lưu Ngạn đặc biệt phái y tới tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Thư ký Trịnh rất rõ ràng làm như vậy là vì cái gì. Khiến Phạm Hồng Vũ chủ trì học tập bài văn ;kiên định con đường chủ nghĩa xã hội khoa học ; chính là thư ký Trịnh gọi điện thoại cho Hiệu trưởng Văn.
Đợi không được vỗ tay dừng lại, thư ký Trịnh liền quay đầu hỏi Hiệu trưởng Văn:
- Hiệu trưởng Văn, Phạm Hồng Vũ đâu?
Hiệu trưởng Văn còn không có chú ý tới tình huống này. Sự chú ý của ông ta đều đặt trên người thư ký Trịnh. Hiệu trưởng Văn đang tranh thủ ra ngoài nhậm chức, có thể thành công hay không, thư ký Trịnh là một trong những mấu chốt. Chỉ cần y hỗ trợ ở trước mặt Bí thư Viên nói tốt vài câu, đại sự có thể thành.
Nghe thư ký Trịnh hỏi, Hiệu trưởng Văn còn có chút tỉnh tỉnh mê mê, vội tức nói:
- Chánh văn phòng Trịnh yên tâm, cũng đã sắp xếp xong xuôi.
- Người đâu?
Thư ký Trịnh hỏi, giọng điệu đã trở nên nghiêm nghị.
Thấy tình hình như vậy, các học viên đều rất tự giác đình chỉ vỗ tay, cũng không quấy nhiễu lãnh đạo nói chuyện.
Hiệu trưởng Văn không ngừng tìm kiếm khắp nơi trong phòng học. Phạm Hồng Vũ vóc dáng cao lớn, rất dễ nhìn thấy. Ngày bình thường ngồi ở góc cuối cùng của phòng học, cũng là giương mắt là có thể nhìn thấy. Nhưng hiện tại, Phạm Hồng Vũ thật sự khiến Hiệu trưởng Văn thất vọng rồi, không ngờ không thấy bóng dáng.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ trên trán Hiệu trưởng Văn chảy ra, lập tức xoay người mặt hướng Hiệu trưởng Trần, hỏi:
- Lão Trần, Phạm Hồng Vũ đâu? Hôm nay học tập không phải an bài cậu ta chủ trì sao?
Hiệu trưởng Trần sớm đổ mồ hôi đầy đầu.
Hỏng rồi!
Chính mình sơ suất quá!
Nguyên tưởng rằng Hiệu trưởng Văn gọi điện thoại an bài Phạm Hồng Vũ chủ trì học tập, chỉ có điều đối với Phạm Hồng Vũ bồi dưỡng nhân tài, tương lai làm tốt quan hệ với thư ký Chủ tịch tỉnh. Nhưng nhìn tư thế này, nội tình không có đơn giản như mình tưởng tượng.
An bài Phạm Hồng Vũ chủ trì học tập là ý kiến của Bí thư Viên Lưu Ngạn!
- A, Hiệu trưởng Văn, tôi buổi sáng đã tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện qua. Phạm Hồng Vũ nói sức khỏe của cậu ta có chút không thoải mái, buổi chiều xin phép đi khám bác sĩ.
Trong lúc này, Hiệu trưởng Trần cũng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì, lắp bắp giải thích vài câu.
- Sức khỏe không thoải mái? Cậu ta như thế nào sức khỏe không thoải mái?
Không đợi Hiệu trưởng Văn mở miệng, Thư ký Trịnh đã tiếp lấy câu chuyện, ánh mắt đe dọa nhìn Hiệu trưởng Trần, lớn tiếng quát hỏi.
- Cậu ấy nói dạ dày không được tốt, muốn đến bệnh viện...
Hiệu trưởng Trần mồ hôi rơi như mưa.
- Buồn cười!
Thư ký Trịnh mặt hoàn toàn xụ xuống, mắt đầy lửa giận. Đây là Viên Lưu Ngạn chính miệng an bài, kết quả lại thất bại như vậy. Chính mình cũng đã tới, nhưng Phạm Hồng Vũ đảo không thấy bóng người.
Cũng may thư ký Trịnh cuối cùng còn không bị lửa giận làm choáng váng đầu óc. ;Bí thư Viên an bài; những lời này chưa thốt ra.
- Lập tức gọi cậu ta trở về!
Thư ký Trịnh không nói gì, lập tức hạ ;mệnh lệnh”.
- Chánh văn phòng Trịnh, cậu ta….cậu ta đã rời khỏi trường học đến bệnh viện rồi
Hiệu trưởng Trần không ngừng kêu khổ.
Bảo ông ta ở đâu tìm người đây? Cho dù tìm được rồi cũng không xong. Phạm Hồng Vũ đã sớm nói rất rõ ràng, hắn không tham gia buổi học tập này.
- Lão Trần, đi gọi cậu ta nghe điện thoại, bảo cậu đi nghe điện thoại...
Mắt thấy Hiệu trưởng Trần đã rối loạn, Hiệu trưởng Văn vội vàng nói nhắc nhở.
- A, đúng đúng, đi gọi điện thoại, đi gọi điện thoại...
Hiệu trưởng Trần choáng váng đầu óc, xoay người chạy ra ngoài. Mặc dù ông ta biết gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ cũng vô dụng, nhưng trong lúc này, lại chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, trốn càng xa càng tốt. Thư ký Trịnh ánh mắt kia giống như là muốn ;giết người;!
Không quan tâm về sau, chỉ chú ý cái trước mắt.
Đà điểu đều như vậy!
Thư ký Trịnh hừ lạnh một tiếng, phẩy tay bỏ đi, đem các cán bộ khác trong phòng học đều quăng ở nơi nào.
Hiệu trưởng Văn vội vàng đi theo, trong lúc cấp bách vẫn không quên quay đầu nói một câu:
- Các người trước thảo luận, trước thảo luận...
Mấy chục học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy lập tức ngơ ngác nhìn nhau, đầu đầy mờ mịt, không biết dùng cái gì để diễn tả đây?
Không phải Phạm Hồng Vũ xin nghỉ ư?
Chưa chắc không có Phạm Hồng Vũ, mấy chục cán bộ nơi này sẽ không làm được gì? Quả thực chê cười!
- Hiệu trưởng Văn, anh, anh.. Một chút chuyện như vậy anh đều làm không xong?
Vừa đến hành lang, thư ký Trịnh liền ;bùng nổ;, hai mắt trừng trừng, hướng về phía lão Văn nổi giận đùng đùng, gầm lên.
Hiệu trưởng Văn liên tục lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt cầu xin nói:
- Rất xin lỗi rất xin lỗi, Chánh văn phòng Trịnh, tôi thật không nghĩ tới có thể như vậy, cũng đã dặn dò kỹ lão Trần, bảo anh ta tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện, đem hết thảy an bài cho tốt!
- An bài tốt? Hiện tại sắp xếp như thế nào? Hừ, lập tức đem người tìm trở về. Bằng không, chính anh phải giải thích!
Thư ký Trịnh càng thêm lửa giận ngập trời.
Kỳ thật hiện tại, thư ký Trịnh trong đầu cũng rất bồn chồn, so với Hiệu trưởng Văn còn muốn lo lắng hơn. Viên Lưu Ngạn chính miệng hướng y an bài, bây giờ như vậy, làm sao mà ăn nói đấy? Cho dù hết thảy đều đẩy trách nhiệm lên người Hiệu trưởng Văn và Hiệu trưởng Trần, chỉ sợ cũng không thể bình ổn lửa giận Bí thư Viên.
Lão Văn lão Trần không biết việc này lợi hại, nhưng thư ký Trịnh y lại rất rõ ràng. Bí thư Viên hạ một bàn cờ, mà Phạm Hồng Vũ chính là con cờ mấu chốt nhất trong ván cờ.
Mà hiện tại, quân cờ này lại không phục tùng ;chỉ huy;, chính mình chạy mất.
Bừa bãi!
Hiệu trưởng Văn đầu óc ;ong; một tiếng, giống như muốn nổ tung. Ông là cán bộ xuất thân hành chính, tính mẫn chính trị có thể mạnh hơn Hiệu trưởng Trần rất nhiều. Theo những lời này của thư ký Trịnh, Hiệu trưởng Văn lập tức liền nhận thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề —— đây là lời nhắn nhủ của Bí thư Viên!
Trịnh bí mật nhớ giải thích!
;Đừng lo lắng rồi, nhanh đi tìm người. Mặc kệ như thế nào, đều phải đem nhân tìm trở về, khiến hắn chủ trì này học tập sẽ!;
;Ai ai, tốt tốt, ta đây phải đi tìm, cái này đi tìm...;
Hiệu trưởng Trần rốt cuộc không nghĩ tới, Phạm Hồng Vũ không ngờ sẽ như trực tiếp cự tuyệt ông như vậy, không có bất kỳ quanh co lòng vòng. Trong nháy mắt, Hiệu trưởng Trần cảm thấy hỗn độn!
Đây không phải là ;người trong quan trường; sao?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu tại sao có thể trực tiếp cự tuyệt như thế, không mang theo chút uyển chuyển nào cả?
Cậu không thể cấp cho lãnh đạo chút mặt mũi nào sao? Chẳng sợ một chút cũng không?
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ!
Hỗn độn qua đi, Hiệu trưởng Trần lửa giận tràn ngập. Lấy quyền uy của ông ở trường Đảng, còn chưa bao giờ đụng phải tình huống như hôm nay.
- Cho cậu chủ trì học tập là tín nhiệm và quan tâm cậu, cậu không cần quá sai lầm rồi!
- Cậu chỉ là một học viên, cán bộ cấp bậc hành chính thấp nhất, cấp mười mấy cán bộ cấp Cục phó ;đi học;, chẳng lẽ không đúng với sự tín nhiệm và quan tâm vô hạn đối với cậu sao? Chẳng lẽ không đúng đối với tài năng của cậu?
Cậu vẫn cứ cự tuyệt!
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Hiệu trưởng Trần, cảm ơn đã quan tâm. Tôi không lý giải sai, và tin tưởng ngài cũng không lý giải sai. Hiệu trưởng Trần, trường Đảng cũng là trường học, vẫn nên duy trì tính thuần khiết một chút. Lẫn vào nhiều lắm, chưa chắc có chỗ tốt. Mặt khác, Hiệu trưởng Trần, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày, dạ dày tôi không được thoải mái, muốn đi khám bác sĩ.
Đây là Phạm Hồng Vũ cấp cho Hiệu trưởng Trần lưu lại một chút thể diện cuối cùng.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Phạm Hồng Vũ rời khỏi phòng làm việc, Hiệu trưởng Trần trên mặt hiện lên một chút xấu hổ.
Khó trách Chủ tịch tỉnh Vưu coi trọng hắn như vậy, khiến hắn làm thư ký cho chính mình, quả nhiên là có đạo lý. Nghe nói địa khu Ngạn Hoa một số cán bộ lớn, bao gồm ;nhân già thành tinh; Lương Quang Hoa ở bên trong, đều bị người này ném đi.
Vừa nghĩ đến đây, Hiệu trưởng Trần không kìm nổi rùng mình một cái.
Không có Phạm đồ tể, trường Đảng cũng không phải không có thịt heo ăn. Học tập vào bốn giờ chiều vẫn đúng hạn cử hành. Hiệu trưởng Trần tự mình tới chủ trì. Bất ngờ chính là, Hiệu trưởng Trần vừa mới đi tới cửa lầu dạy học, một chiếc xe Santana mới tính liền ;hắt xì; một tiếng đứng ngay trước mặt. Cửa xe mở ra. Hiệu trưởng Văn nhanh chóng từ bên trong bước xuống dưới.
- Hiệu trưởng Văn!
Hiệu trưởng Trần vội kêu lên một tiếng, trong lòng có chút kinh ngạc. Hiệu trưởng Văn không phải đi ở tỉnh làm việc sao, đâu có này học tập sẽ do chính mình chủ trì, tại sao lại đã trở lại?
Hiệu trưởng Văn chỉ có điều hướng ông ta gật gật đầu, rồi vội vàng vòng qua chỗ khác của chiếc Santana, mở cửa xe ra.
Một đôi giày da láng bóng xuất hiện, rồi lập tức lộ ra toàn thân thư ký Trịnh.
Trong phút chốc, Hiệu trưởng Trần hơi choáng.
Thư ký Trịnh như thế nào đích thân đến?
Không kịp suy nghĩ, Hiệu trưởng Trần bước nhanh lên, vẻ mặt rạng rỡ cấp thư ký Trịnh chào hỏi:
- Chánh văn phòng Trịnh, xin chào!
- Hiệu trưởng Trần!
Thư ký Trịnh ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng Hiệu trưởng Trần hơi gật đầu, kiêu ngạo mười phần.
May mà lãnh đạo trường Đảng cơ bản đều rõ ràng tính nết thư ký Trịnh, sớm tập mãi thành thói quen. Khiến người này không ở trước mặt anh sĩ diện, trừ phi anh là thân thích của Bí thư Viên!
- Lão Trần, buổi học tập chuẩn bị xong chưa?
Hiệu trưởng Văn vội hỏi.
Hiệu trưởng Trần vội vàng nói:
- Đã chuẩn bị xong.
Hiệu trưởng Văn nhẹ thở phào một cái, luôn miệng nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, Chánh văn phòng Trịnh chịu sự ủy thác của Hiệu trưởng Viên, tự mình tới tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy chúng ta. Chánh văn phòng Trịnh, mời!
- Hiệu trưởng Văn, mời!
Đối với Hiệu trưởng Văn, thư ký Trịnh thái độ thân thiết vài phần. Dù sao Hiệu trưởng Văn là cán bộ cấp giám đốc sở, Phó hiệu trưởng thường trực, là người Viên Lưu Ngạn xem trọng, được cho là người có khả năng là dòng chính của Bí thư Viên, là chiến sĩ cùng chung một chiến hào. Nói sau, Hiệu trưởng Văn làm Phó hiệu trưởng thường trực cũng được một khoảng thời gian rồi, thư ký Trịnh phải hướng Hiệu trưởng Văn phóng ra ngoài ý đồ. Một khi Hiệu trưởng Văn điều chuyển ra ngoài, không là Bí thư Địa ủy thì cũng là Chủ tịch Địa khu, chính thức thân phận ;chư hầu một phương;, sau này cũng có thời điểm cần giúp đỡ.
Lập tức Hiệu trưởng Văn, Hiệu trưởng Trần vây quanh Chánh văn phòng Trịnh hướng đến phòng học của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy.
Lớp học tập trường Đảng bình thường ở trong phòng học cử hành.
Lớp trưởng và Bí thư chi bộ Đảng khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy là hai gã cán bộ ba mươi bảy ba mươi tám tuổi cấp Cục trưởng, cùng với hai vị lớp phó và một số ủy viên chi bộ, ở cửa phòng học bày ra trận thế hoan nghênh. Nhân số tuy rằng không nhiều lắm nhưng khí thế mười phần.
Nhìn thấy Thư ký Trịnh, vài vị cán bộ lớp cũng cảm thấy bất ngờ, lập tức lòng tràn đầy vui mừng, nhiệt liệt vỗ tay. Cán bộ ở trường Đảng học tập, đa số đều tin tức linh thông, thư ký Trịnh là tâm phúc bên cạnh Bí thư Viên, tất cả mọi người đều rất rõ ràng. Hiện giờ Thư ký Trịnh đại giá quang lâm, nếu may mắn, nói không chừng có thể ở trong lòng thư ký Trịnh lưu lại ấn tượng tốt, khác nào ở chỗ Bí thư Viên treo cái số?
Thư ký Trịnh mỉm cười phất tay, nghiễm nhiên là lãnh đạo cấp trên, cái giá mười phần.
Một đám người vây quanh thư ký Trịnh đi vào trong phòng học. Các học viên sớm toàn thể đứng lên, vỗ tay hoan nghênh. Thư ký Trịnh như trước vẫy tay, ánh mắt trong phòng học cực kỳ nhanh nhìn quét qua một vòng, hơi sững sờ.
Không có Phạm Hồng Vũ!
Viên Lưu Ngạn đặc biệt phái y tới tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Thư ký Trịnh rất rõ ràng làm như vậy là vì cái gì. Khiến Phạm Hồng Vũ chủ trì học tập bài văn ;kiên định con đường chủ nghĩa xã hội khoa học ; chính là thư ký Trịnh gọi điện thoại cho Hiệu trưởng Văn.
Đợi không được vỗ tay dừng lại, thư ký Trịnh liền quay đầu hỏi Hiệu trưởng Văn:
- Hiệu trưởng Văn, Phạm Hồng Vũ đâu?
Hiệu trưởng Văn còn không có chú ý tới tình huống này. Sự chú ý của ông ta đều đặt trên người thư ký Trịnh. Hiệu trưởng Văn đang tranh thủ ra ngoài nhậm chức, có thể thành công hay không, thư ký Trịnh là một trong những mấu chốt. Chỉ cần y hỗ trợ ở trước mặt Bí thư Viên nói tốt vài câu, đại sự có thể thành.
Nghe thư ký Trịnh hỏi, Hiệu trưởng Văn còn có chút tỉnh tỉnh mê mê, vội tức nói:
- Chánh văn phòng Trịnh yên tâm, cũng đã sắp xếp xong xuôi.
- Người đâu?
Thư ký Trịnh hỏi, giọng điệu đã trở nên nghiêm nghị.
Thấy tình hình như vậy, các học viên đều rất tự giác đình chỉ vỗ tay, cũng không quấy nhiễu lãnh đạo nói chuyện.
Hiệu trưởng Văn không ngừng tìm kiếm khắp nơi trong phòng học. Phạm Hồng Vũ vóc dáng cao lớn, rất dễ nhìn thấy. Ngày bình thường ngồi ở góc cuối cùng của phòng học, cũng là giương mắt là có thể nhìn thấy. Nhưng hiện tại, Phạm Hồng Vũ thật sự khiến Hiệu trưởng Văn thất vọng rồi, không ngờ không thấy bóng dáng.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ trên trán Hiệu trưởng Văn chảy ra, lập tức xoay người mặt hướng Hiệu trưởng Trần, hỏi:
- Lão Trần, Phạm Hồng Vũ đâu? Hôm nay học tập không phải an bài cậu ta chủ trì sao?
Hiệu trưởng Trần sớm đổ mồ hôi đầy đầu.
Hỏng rồi!
Chính mình sơ suất quá!
Nguyên tưởng rằng Hiệu trưởng Văn gọi điện thoại an bài Phạm Hồng Vũ chủ trì học tập, chỉ có điều đối với Phạm Hồng Vũ bồi dưỡng nhân tài, tương lai làm tốt quan hệ với thư ký Chủ tịch tỉnh. Nhưng nhìn tư thế này, nội tình không có đơn giản như mình tưởng tượng.
An bài Phạm Hồng Vũ chủ trì học tập là ý kiến của Bí thư Viên Lưu Ngạn!
- A, Hiệu trưởng Văn, tôi buổi sáng đã tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện qua. Phạm Hồng Vũ nói sức khỏe của cậu ta có chút không thoải mái, buổi chiều xin phép đi khám bác sĩ.
Trong lúc này, Hiệu trưởng Trần cũng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì, lắp bắp giải thích vài câu.
- Sức khỏe không thoải mái? Cậu ta như thế nào sức khỏe không thoải mái?
Không đợi Hiệu trưởng Văn mở miệng, Thư ký Trịnh đã tiếp lấy câu chuyện, ánh mắt đe dọa nhìn Hiệu trưởng Trần, lớn tiếng quát hỏi.
- Cậu ấy nói dạ dày không được tốt, muốn đến bệnh viện...
Hiệu trưởng Trần mồ hôi rơi như mưa.
- Buồn cười!
Thư ký Trịnh mặt hoàn toàn xụ xuống, mắt đầy lửa giận. Đây là Viên Lưu Ngạn chính miệng an bài, kết quả lại thất bại như vậy. Chính mình cũng đã tới, nhưng Phạm Hồng Vũ đảo không thấy bóng người.
Cũng may thư ký Trịnh cuối cùng còn không bị lửa giận làm choáng váng đầu óc. ;Bí thư Viên an bài; những lời này chưa thốt ra.
- Lập tức gọi cậu ta trở về!
Thư ký Trịnh không nói gì, lập tức hạ ;mệnh lệnh”.
- Chánh văn phòng Trịnh, cậu ta….cậu ta đã rời khỏi trường học đến bệnh viện rồi
Hiệu trưởng Trần không ngừng kêu khổ.
Bảo ông ta ở đâu tìm người đây? Cho dù tìm được rồi cũng không xong. Phạm Hồng Vũ đã sớm nói rất rõ ràng, hắn không tham gia buổi học tập này.
- Lão Trần, đi gọi cậu ta nghe điện thoại, bảo cậu đi nghe điện thoại...
Mắt thấy Hiệu trưởng Trần đã rối loạn, Hiệu trưởng Văn vội vàng nói nhắc nhở.
- A, đúng đúng, đi gọi điện thoại, đi gọi điện thoại...
Hiệu trưởng Trần choáng váng đầu óc, xoay người chạy ra ngoài. Mặc dù ông ta biết gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ cũng vô dụng, nhưng trong lúc này, lại chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, trốn càng xa càng tốt. Thư ký Trịnh ánh mắt kia giống như là muốn ;giết người;!
Không quan tâm về sau, chỉ chú ý cái trước mắt.
Đà điểu đều như vậy!
Thư ký Trịnh hừ lạnh một tiếng, phẩy tay bỏ đi, đem các cán bộ khác trong phòng học đều quăng ở nơi nào.
Hiệu trưởng Văn vội vàng đi theo, trong lúc cấp bách vẫn không quên quay đầu nói một câu:
- Các người trước thảo luận, trước thảo luận...
Mấy chục học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy lập tức ngơ ngác nhìn nhau, đầu đầy mờ mịt, không biết dùng cái gì để diễn tả đây?
Không phải Phạm Hồng Vũ xin nghỉ ư?
Chưa chắc không có Phạm Hồng Vũ, mấy chục cán bộ nơi này sẽ không làm được gì? Quả thực chê cười!
- Hiệu trưởng Văn, anh, anh.. Một chút chuyện như vậy anh đều làm không xong?
Vừa đến hành lang, thư ký Trịnh liền ;bùng nổ;, hai mắt trừng trừng, hướng về phía lão Văn nổi giận đùng đùng, gầm lên.
Hiệu trưởng Văn liên tục lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt cầu xin nói:
- Rất xin lỗi rất xin lỗi, Chánh văn phòng Trịnh, tôi thật không nghĩ tới có thể như vậy, cũng đã dặn dò kỹ lão Trần, bảo anh ta tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện, đem hết thảy an bài cho tốt!
- An bài tốt? Hiện tại sắp xếp như thế nào? Hừ, lập tức đem người tìm trở về. Bằng không, chính anh phải giải thích!
Thư ký Trịnh càng thêm lửa giận ngập trời.
Kỳ thật hiện tại, thư ký Trịnh trong đầu cũng rất bồn chồn, so với Hiệu trưởng Văn còn muốn lo lắng hơn. Viên Lưu Ngạn chính miệng hướng y an bài, bây giờ như vậy, làm sao mà ăn nói đấy? Cho dù hết thảy đều đẩy trách nhiệm lên người Hiệu trưởng Văn và Hiệu trưởng Trần, chỉ sợ cũng không thể bình ổn lửa giận Bí thư Viên.
Lão Văn lão Trần không biết việc này lợi hại, nhưng thư ký Trịnh y lại rất rõ ràng. Bí thư Viên hạ một bàn cờ, mà Phạm Hồng Vũ chính là con cờ mấu chốt nhất trong ván cờ.
Mà hiện tại, quân cờ này lại không phục tùng ;chỉ huy;, chính mình chạy mất.
Bừa bãi!
Hiệu trưởng Văn đầu óc ;ong; một tiếng, giống như muốn nổ tung. Ông là cán bộ xuất thân hành chính, tính mẫn chính trị có thể mạnh hơn Hiệu trưởng Trần rất nhiều. Theo những lời này của thư ký Trịnh, Hiệu trưởng Văn lập tức liền nhận thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề —— đây là lời nhắn nhủ của Bí thư Viên!
Trịnh bí mật nhớ giải thích!
;Đừng lo lắng rồi, nhanh đi tìm người. Mặc kệ như thế nào, đều phải đem nhân tìm trở về, khiến hắn chủ trì này học tập sẽ!;
;Ai ai, tốt tốt, ta đây phải đi tìm, cái này đi tìm...;
/885
|