Phó Đức Trăn rất “nghe lời”, sáng sớm hôm sau lên tài sớm về thành phố Hồng Châu. Hai giờ chiều, xuất hiện ở cửa văn phòng Chủ tịch tỉnh.
- Trưởng phòng Phạm…
Phó Đức Trăn chào hỏi Phạm Hồng Vũ một tiếng, vẻ mặt tươi cười.
Phạm Hồng Vũ thật sự là trượng nghĩa, khi đã sắp xếp cho ông ta gặp mặt Chủ tịch tỉnh, Phó Đức Trăn đến giờ vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ. Mặc dù Phạm Hồng Vũ là thư ký của Chủ tịch tỉnh, đồng nghĩa với việc hắn thường xuyên gặp mặt Chủ tịch tỉnh, nhưng đâu thể tùy tiện “sắp xếp” hành trình cho Chủ tịch tỉnh được?
Không ngờ ông ta vừa về đến nhà, còn chưa kịp ăn cơm trưa, Phạm Hồng Vũ đã gọi điện, bảo ông ta đúng 2 giờ chiều đến văn phòng Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh muốn gặp ông ta.
Đây đúng là hoành tráng.
Phó Đức Trăn đến cơm trưa còn chưa kịp ăn, chỉ suy nghĩ xem phải báo cáo thế nào với Chủ tịch tỉnh cho tốt. Là một lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, Phó Đức Trăn cũng hiểu thể chế như thế nào, lần này cục diện hiểm ác như vậy, chỉ không cẩn thận một chút là trở nên lành ít dữ nhiều. Hiện tại hy vọng duy nhất đều gửi vào Vưu Lợi Dân.
- Giám đốc Phó, đến rồi à?
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, bắt tay với Phó Đức Trăn, thấp giọng nói.
- Báo cáo chi tiết là được, phải hết sức khách quan.
Đối với rất nhiều cán bộ lần đầu yết kiến Chủ tịch tỉnh, báo cáo như thế nào là một vấn đề hết sức quan trọng, rất nhiều người đều đắn đo, câu nệ nhưng cũng có rất nhiều người muốn thể hiện mình trước Chủ tịch tỉnh, nên chỉ thao thao bất tuyệt, vượt quá sự thật.
Vận mệnh của “Thanh Sơn Vương” và Phó Đức Trăn như thế nào, liên lụy rất rộng, nên Phạm Hồng Vũ nhắc nhở Phó Đức Trăn một câu.
- Vâng, đúng vậy, đúng vậy. Cảm ơn Trưởng phòng Phạm đã nhắc nhở.
Phó Đức Trăn cũng vội vàng hạ giọng nói. Nói ra thì cũng kỳ, chỉ với một câu như vậy của Phạm Hồng Vũ thôi, đã giúp cho Phó Đức Trăn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
- Đi theo tôi.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, lập tức dẫn Phó Đức Trăn vào phòng trong.
- Chủ tịch tỉnh, đồng chí Phó Đức Trăn đến rồi ạ.
Vưu Lợi Dân đang ngồi duyệt văn kiện, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, miệng mỉm cười, sau đó đi từ bàn làm việc ra, nói:
- Đồng chó Phó Đức Trăn, xin chào.
Phó Đức Trăn cúi người chào, thấy Vưu Lợi Dân chủ động đưa tay ra, Phó Đức Trăn cũng bước nhanh lên, bắt tay Chủ tịch tỉnh thật chặt, thần tình trên mặt kính cẩn vận phần.
- Giám đốc Phó, mời ngồi.
Vưu Lợi Dân rất khách khí, không ngờ lại mời ông ta ra ghế sô pha ngồi. Bình thường Vưu Lợi Dân khá gần gũi bình dị, nhưng với những cán bộ cấp dưới đến báo cáo, thông thường đều không mời ra khu tiếp khách để ngồi. Hôm nay với Phó Đức Trăn là một ngoại lệ, có lẽ ông muốn không khí nói chuyện trở nên thoải mái nhẹ nhàng.
Có lẽ điều này cũng biểu lộ một thái độ nào đó.
Đương nhiên, nội hàm trong đó, thì phải cần Phó Đức Trăn tự mình đi thể hội. Giao tiếp với lãnh đạo cao cấp, không cần thiết phải là lãnh đạo trực tiếp mở lời khen mình mới là tốt, đôi khi lãnh đạo hài lòng với một cán bộ nào đó thì vẫn không để lộ ra ngoài.
Chỉ có điều Phó Đức Trăn đây là lần đầu tiên đến yết kiến Chủ tịch tỉnh, trong lòng căng thẳng vô cùng, nên tạm thời e rằng không lĩnh ngộ được.
Đợi Vưu Lợi Dân ngồi xuống, Phó Đức Trăn mới ngồi xuống theo, hai tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng, tư thế đoan chính vô cùng.
Phạm Hồng Vũ bưng trà đến.
Phạm Hồng Vũ vội nhổm người dậy, thấp giọng nói cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, lui ra ngoài.
Thời gian Vưu Lợi Dân triệu kiến Phó Đức Trăn rất dài, khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ gì đó. Vốn theo sắp xếp ban đầu chỉ có 40 phút, kết quả là vị cán bộ đến yết kiến tiếp theo mặc dù đã đến cả tiếng đồng hồ, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn không có động tĩnh gì. Nhân viên phòng Thư ký 1 đành phải tám với ông ta chuyện trên trời dưới bể.
Từ khi Phạm Hồng Vũ làm thư ký cho Vưu Lợi Dân, trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên ông triệu kiến một cán bộ cấp dưới với thời gian dài như vậy. Bình thường nhiều nhất là 40’, nếu không chỉ 30’ là xong. Điều này cho thấy chuyện ở Nhà máy thuốc lá Hồng Châu này được Vưu Lợi Dân coi trọng như thế nào.
Không coi trọng cũng không được.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu mang lại lợi ích nhiều như vậy, “Thanh Sơn Vương” lừng danh, bỗng nhiên phải ngừng sản xuất, không biết mang lại phiền toái như thế nào.
Vất vả lắm, Phó Đức Trăn cuối cùng cũng từ văn phòng Chủ tịch tỉnh đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.
Nói chuyện với Chủ tịch tỉnh cả tiếng rưỡi đồng hồ như vậy, quả nhiên là mệt đứt hơi. Chỉ cần duy trì cái dáng “trung bình tấn” thôi cũng đã khiến Phó Đức Trăn “ăn đủ” rồi, chứ đừng nói đến việc phải tập trung cao độ, trả lời câu hỏi của Chủ tịch tỉnh như vậy.
- Trưởng phòng Phạm.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Phó Đức Trăn gượng cười, dường như muốn nói chuyện thêm với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, ngăn lại, mỉm cười nói:
- Giám đốc Phó, vất vả rồi, về nghỉ sớm một chút đi.
Phó Đức Trăn bừng tỉnh, vội gật đầu đáp ứng, không nói được một lờil, vội vàng rời đi.
Vừa mới được Chủ tịch tỉnh triệu kiến, vừa bước ra cửa đã muốn “tiết lộ” với thư ký của Chủ tịch tỉnh, đây là điều tối kỵ.
Phạm Hồng Vũ nếu muốn biết nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện thì cũng không phải vào lúc này.
Phó Đức Trăn vừa rời khỏi, Phạm Hồng Vũ lại đi vào phòng trong thu dọn.
Vưu Lợi Dân vẫn ngồi ở ghế sô pha, thân mình hơi dựa vào phía sau, chậm rãi hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại, rất có vẻ ưu tư.
Phạm Hồng Vũ thu dọn cốc trà mà Phó Đức Trăn đã đùng.
Pha trà dọn cốc chén là công việc “vặt” mà thư ký phải làm, thu dọn xong đều có người khác đi rửa, văn phòng của Vưu Lợi Dân cũng có người chuyên quét tước. Chuyện như vậy, không thể để Trưởng phòng Phạm phải vất vả.
- Việc này, cậu cảm thấy như thế nào?
Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tôi không phải Nguyên Phương chứ? *
•Tức Lý Viễn Phương – một nhân vật trong phim “Thần thám Địch Nhân Kiệt”. Trong phim, Lý Viễn Phương là vệ sỹ và cũng là trợ thủ đắc lực của Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt vẫn thường có thói quen là trưng cầu ý kiến của anh ta.
Tự nhiên, Thư ký Phạm dù có hoành tráng đến đâu cũng không dám nói ra những lời này, tay vẫn cầm chiếc cốc, suy nghĩ một chút nói:
- Chủ tịch tỉnh, “Thanh Sơn Vương” không thể ngừng sản xuất được. Phát triển sản phẩm xa hoa là xu thế tất nhiên trong tương lai. Nền kinh tế quốc dân đạt đến một trình độ nào đó, nhu cầu sử dụng sản phẩm xa hoa càng ngày sẽ càng nhều. Đây là điều không thể áp chế được, người dân của chúng ta quả thật đã rất sợ nghèo rồi.
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, nói rõ hơn chính là, một quần thể lớn từ nghèo bỗng nhiên trở nên có tiền, thì việc “khoe của” là điều không thể tránh khỏi, cho dù có cưỡng chế thì cũng không có tác dụng.
Phú quý không về cố hương, thì cũng giống như áo gấm đi đêm.
Cổ nhân xưa kia đã dạy như vậy.
- Hiện tại chúng ta không chiếm lĩnh vực này trước, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thương hiệu nước ngoài khác đến chiếm lĩnh. Chủ tịch tỉnh, xin thứ cho tôi nói thẳng, nhất định phải liên hệ với hình thái ý thức và kinh tế thị trường, thật sự không phải là thượng sách.
Vưu Lợi Dân không lên tiếng, lại trầm ngâm hút thuốc.
- Hơn nữa, Thanh Sơn Vương trước mắt là thương hiệu chủ lực của tỉnh Thanh Sơn, tổng ngạch tiêu thụ lớn hơn các mặt khác rát nhiều. Hiện tại tự nhiên dừng sản xuất, không những gây phiền toái cho Nhà máy thuốc lá Hồng Châu mà còn ảnh hưởng đến nhà máy con ở huyện Vũ Dương, máy móc thiết bị phải bỏ không, công nhân mất việc làm, cái này không chỉ là lãng phí mà nó còn gây ra các vấn đề xã hội. Lãnh đạo cục Độc quyền thuốc lá phán một câu thì dễ, chứ ở tỉnh chúng ta thực hiện thì khó lắm. Chủ tịch tỉnh, tôi cho rằng, việc này phải bàn bạc kỹ hơn, ít nhất lãnh dạo cục Độc quyền phải nói cho rõ ràng với chúng ta, khi mà công nhân nhà máy ầm ĩ lên thì họ đâu phải chịu trách nhiệm trực tiếp?
Vưu Lợi Dân nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Cậu đây là ý nghĩ của Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Đồng chí Tiểu Phạm, nếu đã trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh rồi thì phải đề cao “tầng thứ” của mình một chút.
Phạm Hồng Vũ không khỏi gãi đầu.
Nhưng lời này của Vưu Lợi Dân, ý tứ chính là Trưởng phòng Phạm mặc dù đã làm thư ký Chủ tịch tỉnh một thời gian rồi, nhưng tâm tính của “nhân vật số 1” khi còn ở thị trấn Phong Lâm vẫn còn rất rõ.
- Con người của Phó Đức Trăn này, như thế nào?
Vưu Lợi Dân thuận miệng hỏi.
Trong lòng Phạm Hồng Vũ hơi kinh ngạc, đến Vưu Lợi Dân cũng nghĩ đến rất nhiều khả năng. Nếu như ông ủng hộ Phó Đức Trăn thì Phó Đức Trăn có có thể “kháng mệnh”, đối nghịch với Phó cục trưởng Vương Thông. Một khi nhà máy thuốc lá hồng châu “cứng rắn”, cục Độc quyền thuốc lá quốc gia có thể sẽ xuống tay trực tiếp với Phó Đức Trăn.
- Hành vi cá nhân khó mà nói, gặp riêng cũng không nhiều lắm. Năng lực làm việc thì cũng tạm được, trong nhà máy thuốc lá cũng có uy tín nhất định.
Phạm Hồng Vũ cẩn thận nói.
Trong thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối không thể “nói dối” Chủ tịch tỉnh.
- Ừ.
Vưu Lợi Dân gật đầu, không nhìn ra ông đang suy nghĩ điều gì.
- Trưởng phòng Phạm…
Phó Đức Trăn chào hỏi Phạm Hồng Vũ một tiếng, vẻ mặt tươi cười.
Phạm Hồng Vũ thật sự là trượng nghĩa, khi đã sắp xếp cho ông ta gặp mặt Chủ tịch tỉnh, Phó Đức Trăn đến giờ vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ. Mặc dù Phạm Hồng Vũ là thư ký của Chủ tịch tỉnh, đồng nghĩa với việc hắn thường xuyên gặp mặt Chủ tịch tỉnh, nhưng đâu thể tùy tiện “sắp xếp” hành trình cho Chủ tịch tỉnh được?
Không ngờ ông ta vừa về đến nhà, còn chưa kịp ăn cơm trưa, Phạm Hồng Vũ đã gọi điện, bảo ông ta đúng 2 giờ chiều đến văn phòng Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh muốn gặp ông ta.
Đây đúng là hoành tráng.
Phó Đức Trăn đến cơm trưa còn chưa kịp ăn, chỉ suy nghĩ xem phải báo cáo thế nào với Chủ tịch tỉnh cho tốt. Là một lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, Phó Đức Trăn cũng hiểu thể chế như thế nào, lần này cục diện hiểm ác như vậy, chỉ không cẩn thận một chút là trở nên lành ít dữ nhiều. Hiện tại hy vọng duy nhất đều gửi vào Vưu Lợi Dân.
- Giám đốc Phó, đến rồi à?
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, bắt tay với Phó Đức Trăn, thấp giọng nói.
- Báo cáo chi tiết là được, phải hết sức khách quan.
Đối với rất nhiều cán bộ lần đầu yết kiến Chủ tịch tỉnh, báo cáo như thế nào là một vấn đề hết sức quan trọng, rất nhiều người đều đắn đo, câu nệ nhưng cũng có rất nhiều người muốn thể hiện mình trước Chủ tịch tỉnh, nên chỉ thao thao bất tuyệt, vượt quá sự thật.
Vận mệnh của “Thanh Sơn Vương” và Phó Đức Trăn như thế nào, liên lụy rất rộng, nên Phạm Hồng Vũ nhắc nhở Phó Đức Trăn một câu.
- Vâng, đúng vậy, đúng vậy. Cảm ơn Trưởng phòng Phạm đã nhắc nhở.
Phó Đức Trăn cũng vội vàng hạ giọng nói. Nói ra thì cũng kỳ, chỉ với một câu như vậy của Phạm Hồng Vũ thôi, đã giúp cho Phó Đức Trăn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
- Đi theo tôi.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, lập tức dẫn Phó Đức Trăn vào phòng trong.
- Chủ tịch tỉnh, đồng chí Phó Đức Trăn đến rồi ạ.
Vưu Lợi Dân đang ngồi duyệt văn kiện, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, miệng mỉm cười, sau đó đi từ bàn làm việc ra, nói:
- Đồng chó Phó Đức Trăn, xin chào.
Phó Đức Trăn cúi người chào, thấy Vưu Lợi Dân chủ động đưa tay ra, Phó Đức Trăn cũng bước nhanh lên, bắt tay Chủ tịch tỉnh thật chặt, thần tình trên mặt kính cẩn vận phần.
- Giám đốc Phó, mời ngồi.
Vưu Lợi Dân rất khách khí, không ngờ lại mời ông ta ra ghế sô pha ngồi. Bình thường Vưu Lợi Dân khá gần gũi bình dị, nhưng với những cán bộ cấp dưới đến báo cáo, thông thường đều không mời ra khu tiếp khách để ngồi. Hôm nay với Phó Đức Trăn là một ngoại lệ, có lẽ ông muốn không khí nói chuyện trở nên thoải mái nhẹ nhàng.
Có lẽ điều này cũng biểu lộ một thái độ nào đó.
Đương nhiên, nội hàm trong đó, thì phải cần Phó Đức Trăn tự mình đi thể hội. Giao tiếp với lãnh đạo cao cấp, không cần thiết phải là lãnh đạo trực tiếp mở lời khen mình mới là tốt, đôi khi lãnh đạo hài lòng với một cán bộ nào đó thì vẫn không để lộ ra ngoài.
Chỉ có điều Phó Đức Trăn đây là lần đầu tiên đến yết kiến Chủ tịch tỉnh, trong lòng căng thẳng vô cùng, nên tạm thời e rằng không lĩnh ngộ được.
Đợi Vưu Lợi Dân ngồi xuống, Phó Đức Trăn mới ngồi xuống theo, hai tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng, tư thế đoan chính vô cùng.
Phạm Hồng Vũ bưng trà đến.
Phạm Hồng Vũ vội nhổm người dậy, thấp giọng nói cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, lui ra ngoài.
Thời gian Vưu Lợi Dân triệu kiến Phó Đức Trăn rất dài, khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ gì đó. Vốn theo sắp xếp ban đầu chỉ có 40 phút, kết quả là vị cán bộ đến yết kiến tiếp theo mặc dù đã đến cả tiếng đồng hồ, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn không có động tĩnh gì. Nhân viên phòng Thư ký 1 đành phải tám với ông ta chuyện trên trời dưới bể.
Từ khi Phạm Hồng Vũ làm thư ký cho Vưu Lợi Dân, trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên ông triệu kiến một cán bộ cấp dưới với thời gian dài như vậy. Bình thường nhiều nhất là 40’, nếu không chỉ 30’ là xong. Điều này cho thấy chuyện ở Nhà máy thuốc lá Hồng Châu này được Vưu Lợi Dân coi trọng như thế nào.
Không coi trọng cũng không được.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu mang lại lợi ích nhiều như vậy, “Thanh Sơn Vương” lừng danh, bỗng nhiên phải ngừng sản xuất, không biết mang lại phiền toái như thế nào.
Vất vả lắm, Phó Đức Trăn cuối cùng cũng từ văn phòng Chủ tịch tỉnh đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.
Nói chuyện với Chủ tịch tỉnh cả tiếng rưỡi đồng hồ như vậy, quả nhiên là mệt đứt hơi. Chỉ cần duy trì cái dáng “trung bình tấn” thôi cũng đã khiến Phó Đức Trăn “ăn đủ” rồi, chứ đừng nói đến việc phải tập trung cao độ, trả lời câu hỏi của Chủ tịch tỉnh như vậy.
- Trưởng phòng Phạm.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Phó Đức Trăn gượng cười, dường như muốn nói chuyện thêm với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, ngăn lại, mỉm cười nói:
- Giám đốc Phó, vất vả rồi, về nghỉ sớm một chút đi.
Phó Đức Trăn bừng tỉnh, vội gật đầu đáp ứng, không nói được một lờil, vội vàng rời đi.
Vừa mới được Chủ tịch tỉnh triệu kiến, vừa bước ra cửa đã muốn “tiết lộ” với thư ký của Chủ tịch tỉnh, đây là điều tối kỵ.
Phạm Hồng Vũ nếu muốn biết nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện thì cũng không phải vào lúc này.
Phó Đức Trăn vừa rời khỏi, Phạm Hồng Vũ lại đi vào phòng trong thu dọn.
Vưu Lợi Dân vẫn ngồi ở ghế sô pha, thân mình hơi dựa vào phía sau, chậm rãi hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại, rất có vẻ ưu tư.
Phạm Hồng Vũ thu dọn cốc trà mà Phó Đức Trăn đã đùng.
Pha trà dọn cốc chén là công việc “vặt” mà thư ký phải làm, thu dọn xong đều có người khác đi rửa, văn phòng của Vưu Lợi Dân cũng có người chuyên quét tước. Chuyện như vậy, không thể để Trưởng phòng Phạm phải vất vả.
- Việc này, cậu cảm thấy như thế nào?
Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tôi không phải Nguyên Phương chứ? *
•Tức Lý Viễn Phương – một nhân vật trong phim “Thần thám Địch Nhân Kiệt”. Trong phim, Lý Viễn Phương là vệ sỹ và cũng là trợ thủ đắc lực của Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt vẫn thường có thói quen là trưng cầu ý kiến của anh ta.
Tự nhiên, Thư ký Phạm dù có hoành tráng đến đâu cũng không dám nói ra những lời này, tay vẫn cầm chiếc cốc, suy nghĩ một chút nói:
- Chủ tịch tỉnh, “Thanh Sơn Vương” không thể ngừng sản xuất được. Phát triển sản phẩm xa hoa là xu thế tất nhiên trong tương lai. Nền kinh tế quốc dân đạt đến một trình độ nào đó, nhu cầu sử dụng sản phẩm xa hoa càng ngày sẽ càng nhều. Đây là điều không thể áp chế được, người dân của chúng ta quả thật đã rất sợ nghèo rồi.
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, nói rõ hơn chính là, một quần thể lớn từ nghèo bỗng nhiên trở nên có tiền, thì việc “khoe của” là điều không thể tránh khỏi, cho dù có cưỡng chế thì cũng không có tác dụng.
Phú quý không về cố hương, thì cũng giống như áo gấm đi đêm.
Cổ nhân xưa kia đã dạy như vậy.
- Hiện tại chúng ta không chiếm lĩnh vực này trước, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thương hiệu nước ngoài khác đến chiếm lĩnh. Chủ tịch tỉnh, xin thứ cho tôi nói thẳng, nhất định phải liên hệ với hình thái ý thức và kinh tế thị trường, thật sự không phải là thượng sách.
Vưu Lợi Dân không lên tiếng, lại trầm ngâm hút thuốc.
- Hơn nữa, Thanh Sơn Vương trước mắt là thương hiệu chủ lực của tỉnh Thanh Sơn, tổng ngạch tiêu thụ lớn hơn các mặt khác rát nhiều. Hiện tại tự nhiên dừng sản xuất, không những gây phiền toái cho Nhà máy thuốc lá Hồng Châu mà còn ảnh hưởng đến nhà máy con ở huyện Vũ Dương, máy móc thiết bị phải bỏ không, công nhân mất việc làm, cái này không chỉ là lãng phí mà nó còn gây ra các vấn đề xã hội. Lãnh đạo cục Độc quyền thuốc lá phán một câu thì dễ, chứ ở tỉnh chúng ta thực hiện thì khó lắm. Chủ tịch tỉnh, tôi cho rằng, việc này phải bàn bạc kỹ hơn, ít nhất lãnh dạo cục Độc quyền phải nói cho rõ ràng với chúng ta, khi mà công nhân nhà máy ầm ĩ lên thì họ đâu phải chịu trách nhiệm trực tiếp?
Vưu Lợi Dân nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Cậu đây là ý nghĩ của Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Đồng chí Tiểu Phạm, nếu đã trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh rồi thì phải đề cao “tầng thứ” của mình một chút.
Phạm Hồng Vũ không khỏi gãi đầu.
Nhưng lời này của Vưu Lợi Dân, ý tứ chính là Trưởng phòng Phạm mặc dù đã làm thư ký Chủ tịch tỉnh một thời gian rồi, nhưng tâm tính của “nhân vật số 1” khi còn ở thị trấn Phong Lâm vẫn còn rất rõ.
- Con người của Phó Đức Trăn này, như thế nào?
Vưu Lợi Dân thuận miệng hỏi.
Trong lòng Phạm Hồng Vũ hơi kinh ngạc, đến Vưu Lợi Dân cũng nghĩ đến rất nhiều khả năng. Nếu như ông ủng hộ Phó Đức Trăn thì Phó Đức Trăn có có thể “kháng mệnh”, đối nghịch với Phó cục trưởng Vương Thông. Một khi nhà máy thuốc lá hồng châu “cứng rắn”, cục Độc quyền thuốc lá quốc gia có thể sẽ xuống tay trực tiếp với Phó Đức Trăn.
- Hành vi cá nhân khó mà nói, gặp riêng cũng không nhiều lắm. Năng lực làm việc thì cũng tạm được, trong nhà máy thuốc lá cũng có uy tín nhất định.
Phạm Hồng Vũ cẩn thận nói.
Trong thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối không thể “nói dối” Chủ tịch tỉnh.
- Ừ.
Vưu Lợi Dân gật đầu, không nhìn ra ông đang suy nghĩ điều gì.
/885
|