Màn đêm buông xuống, đèn khách sạn Mai Tân bừng sáng.
Bành Na và Phó Đình Đình ngồi trên chiếc ghế sô pha đại sảnh, nói chuyện râm ran.
- Này, Na Na, tôi được đấy chứ? Lần này cha tôi mời khách, mà tôi gọi cả cô đến, hi hi…
Phó Đình Đình vẫn trang điểm đơn giản, mặc chiếc áo phông cổ thấp, tóc xoăn lọn nhỏ, trông rất thời trang, cô ôm lấy vai Bành Na, dí sát vào tai cô ấy nói nhỏ.
Điều này khiến cho người bảo vệ và những người khách nam từ ngoài cửa đi vào đều phải quay sang nhìn họ.
Bành Na ăn mặc rất nền nếp, trang điểm nhạt, trông rất tươi trẻ, vì vậy ánh mắt của các khách nam hầu hết đều dồn về cô ấy.
- Đừng đùa nữa, hôm nay có chuyện tử tế mà…
Bành Na không quen với việc quá thân thiết ở nơi công cộng, dù Phó Đình Đình cũng là con gái, nhưng hai cô gái dính lấy nhau như vậy, sẽ khiến người khác phải để mắt đến.
- Không sao, chuyện chính đã xong rồi, hôm nay là bữa tiệc tạ ơn.
Phó Đình Đình không hề để ý, cô huơ bàn tay nhỏ nhắn với màu sơn bóng tay tinh xảo, nói rất thoải mái.
Hôm nay thật sự là bữa tiệc tạ ơn, Phó Đức Trăn mở tiệc mời Phạm Hồng Vũ.
Vương Thông đến Hồng Châu khiến cho Phó Đức Trăn vô cùng căng thẳng. Trong nội bộ Cục độc quyền thuốc lá tỉnh và nhà máy thuốc lá Hồng Châu nổi lên rất nhiều lời đồn, mọi người đều nói rằng Giám đốc nhà máy là Phó Đức Trăn không làm lâu được nữa.
Không ngờ Phạm Hồng Vũ đã nhờ đến Chủ tịch tỉnh, đích thân đến máy bay đón Vương Thông. Làm như vậy, Vương Thông đã bị “ép vào”, không phát tác được nữa. Mọi người vốn tưởng rằng Cục trưởng Vương sẽ nổi cáu, thậm chí sẽ trực tiếp đuổi việc Phó Đức Trăn. Ai ngờ Cục trưởng Vương lòng vòng tại nhà máy thuốc lá một hồi, rồi lại đi tới phân xưởng ở Vũ Dương. Sau đó tới thăm trung tâm trồng trọt thuốc lá của địa khu Ngạn Hoa, nhưng không nổi trận lôi đình như dự liệu. Sau khi mở một cuộc họp cùng các cán bộ then chốt ở Cục thuốc lá, nghe xong báo cáo, nói xong những bài văn quan cách dài dòng, ông ta bèn hồi phủ.
Phó Đức Trăn thở phào một hơi, những người chắc mẩm được xem kịch hay giờ được một phen thất vọng. Đặc biệt là những người hi vọng Phó Đức Trăn gặp đen đủi, để nhân cơ hội lên chức, càng bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
Tại sao lại như vậy chứ?
Phó Đức Trăn tài cán lớn đến cỡ nào, mà lại được Chủ tịch tỉnh quan tâm đến vậy? Vì ông ta, mà đường đường một Chủ tịch tỉnh, phải đích thân đến sân bay để đón một cán bộ cấp Thứ trưởng!
Đương nhiên, mục đích của Vưu Lợi Dân là bảo vệ thương hiệu thuốc lá cao cấp “Thanh Sơn Vương”, để đảm bảo cho mấy nghìn hộ trồng thuốc lạ ở địa khu Ngạn Hoa không kiếm được gì. Nhưng trong mắt những người ở Cục thuốc lá và nhà máy thuốc lá Hồng Châu, Vưu Lợi Dân chỉ làm vậy vì bảo vệ Phó Đức Trăn!
Thậm chí ngay cả bản thân Phó Đức Trăn cũng nghĩ như vậy.
Tất cả đều đã kết đám với Trưởng phòng Phạm.
Không có sự ủng hộ đắc lực của Trưởng phòng Phạm, Phó Đức Trăn có thể lọt vào mắt xanh của Chủ tịch tỉnh Vưu hay sao?
Bởi vậy, ngay sau buổi sáng khi Vương Thông về thủ đô, Phó Đức Trăn liền “quyết định gấp”, mở bữa tiệc cảm tạ Phạm Hồng Vũ vào buổi chiều. Bữa tiệc này ngoài Phạm Hồng Vũ ra, không còn người nào khác, chỉ có cả nhà Phó Đức Trăn tham gia, để tỏ lòng thành. Phó Đình Đình nói với cha cô ấy rằng, tốt nhất là mời cả Bành Na. Quan hệ giữa Bành Na và Phạm Hồng Vũ không phải bình thường. Trước kia khi Phạm Hồng Vũ còn là Bí thư Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, mô hình ở Phong Lâm là do Bành Na phỏng vấn đưa tin.
Đương nhiên, Bành Na gọi Phạm Hồng Vũ là “anh”, Phó Đình Đình không nói chuyện này. Cô ấy quậy phá là vậy, nhưng vẫn biết một số chuyện phải xử lý thế nào. Cô và Bành Na nói đùa riêng với nhau thế nào cũng không sao, thậm chí cô còn có thể nói những lời như “chia đều thứ hai bốn sáu, ba năm bảy”, nhưng nói với người bề trên về việc này lại hoàn toàn là một việc khác.
Nhỡ đâu đắc tội Phạm Hồng Vũ, thì nguy mất.
Phạm Hồng Vũ có thể bảo vệ cha cô được an toàn, nói từ một góc độ khác, hắn cũng có thể gây nguy hiểm cho cha cô!
Phó Đức Trăn vừa nghe vậy, cảm thấy rất có lý, bèn bảo cô gọi điện thoại cho Bành Na. Trên bàn rượu có thêm một cô gái thuần chất xinh đẹp không phải là chuyện xấu. Mời nhân vật lớn đến ăn cơm, người chủ nhà dù thế nào cũng phải tìm một hai cô gái đẹp ăn cùng. Một cô gái đẹp có sẵn như vậy, tội gì mà không “mượn” dùng?
- Thật sự không sao?
Bành Na bèn hỏi, trong ngữ khí mang theo niềm vui bất ngờ.
Bành Na luôn bất an về việc này, một là lo lắng cho Phó Đức Trăn, hai là lo lắng cho cha mình.
- Thật không sao, lúc đầu ông Cục trưởng Vương kia mắng như tát nước vào mặt cha tôi, nhưng sau khi đến Hồng Châu, chẳng nói gì liền đi về rồi. Hừ hừ, đúng là đầu voi đuôi chuột!
- Vậy thì tốt rồi…
Bành Na thở phào một hơi, gật đầu liên tục.
- Hừ, chuyện của Thanh Sơn chúng ta vẫn phải do Chủ tịch tỉnh quyết định.
Phó Đình Đình vểnh vểnh mũi, nói đầy đắc ý, giống như cô chính là Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn vậy.
Hai cô gái nói thì thầm, trong lúc đó một chiếc Santana không mới lắm đi vào cổng khách sạn Thanh Sơn, Bành Na rất tinh mắt, cô ngay lập tức nhận ra biển số xe, đứng bật dậy rồi nói:
- Đến rồi.
Bành Na chỉ cần nhìn thấy biển số xe Phạm Hồng Vũ một lần, là không thể nào quên.
Phó Đình Đình cũng chỉnh lại quần áo, đứng dậy nghênh đón. Cô đang đoán xem có phải Phạm Hồng Vũ sẽ mặc sơ mi trắng, quần âu đen hay không.
Dường như các cán bộ trong ti vi, chỉ cần vào mùa hè, bất kỳ lúc nào cũng ăn mặc như vậy, không có ngoại lệ nào.
Cửa xe Santana mở ra, Phạm Hồng Vũ bước xuống, thật sự là áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày da đen.
- Tôi đoán đúng rồi chứ?
Phó Đình Đình liền đắc ý nói, đầu lắc lư, thái độ quả nhiên là vậy.
Bành Na đâu còn tâm trí nghe cô ấy nói linh tinh, Phạm Hồng Vũ vừa xuất hiện, cô đã nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ rồi, Phó Đình Đình nói gì, cô đều không thèm để tâm.
- Anh…
- Na Na, em cũng ở đây à?
Gặp Bành Na ở đây, Phạm Hồng Vũ thấy khá bất ngờ và vui vẻ.
- Hì hì, Trưởng phòng Phạm, về việc này anh phải cảm ơn tôi đấy, tôi đã gọi Na Na tới đây… Thế nào, được chứ? Nến không chút nữa chỉ có mình tôi tiếp anh, nhất định anh sẽ không hài lòng, phải không?
Phó Đình Đình nói chen linh tinh vào bên cạnh.
Trưởng phòng Phạm không hiểu gì hết.
Bành Na ngay lập tức liền đỏ mặt, trừng mắt với Phó Đình Đình.
Cô gái này nói năng chẳng suy nghĩ gì hết.
Phó Đình Đình không để ý, cô cười hì hì nói:
- Anh Phạm, anh cũng đừng trừng mắt, tôi nói thế này đi, hai chúng tôi đều thích anh cả rồi, anh thấy ai thuận mắt thì chọn một người đi. Hay là anh chọn cả hai cũng được!
Đôi mắt với làn lông my dài nhìn đi nhìn lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, không kiêng nể gì.
Bành Na giẫm chân, cúi đầu, không dám nhìn sang Phạm Hồng Vũ nữa. Tim đập thình thịch. Dù cô biết rằng Phó Đình Đình đang “nổi điên”, nhưng trong lòng lại hơi mong chờ, hi vọng rằng Phạm Hồng Vũ có thể “chọn một người” thật.
Phạm Hồng Vũ không tức giận, hắn cười lắc đầu nói:
- Đình Đình, tôi biết cô vui vẻ. Nhưng đùa giỡn phải có mức độ thôn, lần sau không được vậy nữa nhé!
Phó Đình Đình làm như vậy thật sự làm cho người ngoài cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trong mắt Trưởng phòng Phạm, đây chỉ là biểu hiện bình thường mà thôi. Ở đời sau, những cô gái “thẳng thắn” hơn Phó Đình Đình, không biết có nhiều đến thế nào. Những lời họ nói còn lộ liễu hơn cả Phó Đình Đình.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Phạm Hồng Vũ cũng không nói câu “lần sau không được như vậy nữa”, mà chỉ cười trừ mà thôi.
Phó Đình Đình liền thè lưỡi, cười hì hì rồi nói:
- Đi thôi, anh Phạm, cha tôi đang đợi ở trên tầng.
Mặc dù không nói những lời lộ liễu nữa, nhưng có lẽ lối xưng hô “anh Phạm” cũng sẽ không thay đổi.
Ngay lập tức hai cô gái một người bên trái một người bên phải “dắt” Trưởng phòng Phạm lên căn phòng đã đặt trên tầng. Một lần nữa hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn của vô số bảo vệ và những người khách khác, trong ánh mắt của họ đầy sự “ngưỡng mộ, ghen tức, hận.”
Tiểu tử này, thật có diễm phúc quá đi?
Phó Đức Trăn và cô Trịnh chờ trong phòng. Vốn Phó Đức Trăn dự định đích thân chờ ở đại sảnh, nhưng Phó Đình Đình nói cô ấy và Bành Na chờ ở đại sảnh là được rồi, cô Trịnh hết mực tán thành, Phó Đức Trăn cũng không miễn cưỡng.
Phó Đức Trăn hiểu được tâm tư của vợ mình, bà đang dự định “chon con rể”. Phó Đức Trăn cảm thấy điều này rất điên cuồng, họ đã tận mắt gặp được Triệu Ca ở Giang Khẩu. Nhưng mọi việc đều có thể xảy ra, nhỡ đây Trưởng phòng Phạm thật sự thích khuê nữ nhà mình thì sao? Chỉ cần hắn chưa kết hôn, thì vẫn còn cơ hội.
Tình cảm giữa nam nữ, ai mà nói cho rõ ràng được?
Cũng chính vì vậy, cô Trịnh không để con trai mình Phó Ngọc Long tham gia bữa tiệc tạ ơn lần này. Phó Ngọc Long thật sự không thể bì với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ dường như cũng không coi trọng Phó Ngọc Long, không cho anh ta đến để đỡ làm mất hứng, phá vỡ không khí tốt đẹp của bữa tiệc.
- Trưởng phòng Phạm! Mời vào!
Phạm Hồng Vũ vừa xuất hiện ở cửa phòng, Phó Đức Trăn và cô Trịnh đã vội vàng lên trước, cười bắt tay hàn huyên với Phạm Hồng Vũ, vừa bắt tay vừa mời Trưởng phòng Phạm ngồi vào bàn.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách sáo, hắn ngồi tại vị trí khách chính.
Phó Đức Trăn vừa đưa thuốc vừa châm lửa, làm mọi việc rất bận rộn, cô Trịnh vội vàng bảo người phục vụ mang thức ăn lên, cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Trưởng phòng Phạm, những món tối nay đều là Đình Đình chọn cả, cũng không biết có hợp với khẩu vị của cậu không…
Thật ra Phó Đình Đình đã chọn món sau khi tham khảo ý kiến của Bành Na, nói ra thì là chủ ý của Bành Na cả. Phó Đình Đình tin rằng, Bành Na nhất định biết rõ khẩu vị của Phạm Hồng Vũ. Có điều cô Trịnh đã nhẹ nhàng lược Bành Na sang một bên.
Cô Trịnh muốn chọn rể cho con gái mình, chứ không phải làm mai cho khuê nữ nhà lão Bành. Nếu thật sự so về bề ngoài, dáng người, bằng cấp, tài năng, cô Trịnh cũng biết rõ rằng, khuê nữ nhà mình không thể bì với Bành Na.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Không sao, tôi không kén ăn, ăn no được là tốt rồi.
Một lát sau, rượu và thức ăn được đưa lên, Phó Đức Trăn liền nhấc chén rượu lên mời, luôn miệng cảm ơn sự quan tâm của Trưởng phòng Phạm, và nói chắc nịch:
- Trưởng phòng Phạm, tôi không nói thêm nhiều nữa, từ nay về sau, Trưởng phòng Phạm chỉ đâu tôi sẽ đánh đó, nhất định sẽ nghiêm túc.
Đây là “thuật ngữ tiêu chuẩn” của cấp dưới nói với cấp trên trong bữa tiệc.
Phạm Hồng Vũ cười, cụng ly với ông ta rồi nói:
- Giám đốc Phó, việc này không đơn giản vậy đâu. Còn chưa xong đâu!
- Hả?
Cô Trịnh vốn định mời rượu Phạm Hồng Vũ sau Phó Đức Trăn bất ngờ vô cùng, bà cầm cốc rượu ngớ ra ở đó, không biết phải nói thế nào. Chẳng phải Vương Thông đã về thủ đô rồi sao? Sao vẫn chưa xong chứ?
Bành Na và Phó Đình Đình cũng trừng to mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, vô cùng căng thẳng.
Bành Na và Phó Đình Đình ngồi trên chiếc ghế sô pha đại sảnh, nói chuyện râm ran.
- Này, Na Na, tôi được đấy chứ? Lần này cha tôi mời khách, mà tôi gọi cả cô đến, hi hi…
Phó Đình Đình vẫn trang điểm đơn giản, mặc chiếc áo phông cổ thấp, tóc xoăn lọn nhỏ, trông rất thời trang, cô ôm lấy vai Bành Na, dí sát vào tai cô ấy nói nhỏ.
Điều này khiến cho người bảo vệ và những người khách nam từ ngoài cửa đi vào đều phải quay sang nhìn họ.
Bành Na ăn mặc rất nền nếp, trang điểm nhạt, trông rất tươi trẻ, vì vậy ánh mắt của các khách nam hầu hết đều dồn về cô ấy.
- Đừng đùa nữa, hôm nay có chuyện tử tế mà…
Bành Na không quen với việc quá thân thiết ở nơi công cộng, dù Phó Đình Đình cũng là con gái, nhưng hai cô gái dính lấy nhau như vậy, sẽ khiến người khác phải để mắt đến.
- Không sao, chuyện chính đã xong rồi, hôm nay là bữa tiệc tạ ơn.
Phó Đình Đình không hề để ý, cô huơ bàn tay nhỏ nhắn với màu sơn bóng tay tinh xảo, nói rất thoải mái.
Hôm nay thật sự là bữa tiệc tạ ơn, Phó Đức Trăn mở tiệc mời Phạm Hồng Vũ.
Vương Thông đến Hồng Châu khiến cho Phó Đức Trăn vô cùng căng thẳng. Trong nội bộ Cục độc quyền thuốc lá tỉnh và nhà máy thuốc lá Hồng Châu nổi lên rất nhiều lời đồn, mọi người đều nói rằng Giám đốc nhà máy là Phó Đức Trăn không làm lâu được nữa.
Không ngờ Phạm Hồng Vũ đã nhờ đến Chủ tịch tỉnh, đích thân đến máy bay đón Vương Thông. Làm như vậy, Vương Thông đã bị “ép vào”, không phát tác được nữa. Mọi người vốn tưởng rằng Cục trưởng Vương sẽ nổi cáu, thậm chí sẽ trực tiếp đuổi việc Phó Đức Trăn. Ai ngờ Cục trưởng Vương lòng vòng tại nhà máy thuốc lá một hồi, rồi lại đi tới phân xưởng ở Vũ Dương. Sau đó tới thăm trung tâm trồng trọt thuốc lá của địa khu Ngạn Hoa, nhưng không nổi trận lôi đình như dự liệu. Sau khi mở một cuộc họp cùng các cán bộ then chốt ở Cục thuốc lá, nghe xong báo cáo, nói xong những bài văn quan cách dài dòng, ông ta bèn hồi phủ.
Phó Đức Trăn thở phào một hơi, những người chắc mẩm được xem kịch hay giờ được một phen thất vọng. Đặc biệt là những người hi vọng Phó Đức Trăn gặp đen đủi, để nhân cơ hội lên chức, càng bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
Tại sao lại như vậy chứ?
Phó Đức Trăn tài cán lớn đến cỡ nào, mà lại được Chủ tịch tỉnh quan tâm đến vậy? Vì ông ta, mà đường đường một Chủ tịch tỉnh, phải đích thân đến sân bay để đón một cán bộ cấp Thứ trưởng!
Đương nhiên, mục đích của Vưu Lợi Dân là bảo vệ thương hiệu thuốc lá cao cấp “Thanh Sơn Vương”, để đảm bảo cho mấy nghìn hộ trồng thuốc lạ ở địa khu Ngạn Hoa không kiếm được gì. Nhưng trong mắt những người ở Cục thuốc lá và nhà máy thuốc lá Hồng Châu, Vưu Lợi Dân chỉ làm vậy vì bảo vệ Phó Đức Trăn!
Thậm chí ngay cả bản thân Phó Đức Trăn cũng nghĩ như vậy.
Tất cả đều đã kết đám với Trưởng phòng Phạm.
Không có sự ủng hộ đắc lực của Trưởng phòng Phạm, Phó Đức Trăn có thể lọt vào mắt xanh của Chủ tịch tỉnh Vưu hay sao?
Bởi vậy, ngay sau buổi sáng khi Vương Thông về thủ đô, Phó Đức Trăn liền “quyết định gấp”, mở bữa tiệc cảm tạ Phạm Hồng Vũ vào buổi chiều. Bữa tiệc này ngoài Phạm Hồng Vũ ra, không còn người nào khác, chỉ có cả nhà Phó Đức Trăn tham gia, để tỏ lòng thành. Phó Đình Đình nói với cha cô ấy rằng, tốt nhất là mời cả Bành Na. Quan hệ giữa Bành Na và Phạm Hồng Vũ không phải bình thường. Trước kia khi Phạm Hồng Vũ còn là Bí thư Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, mô hình ở Phong Lâm là do Bành Na phỏng vấn đưa tin.
Đương nhiên, Bành Na gọi Phạm Hồng Vũ là “anh”, Phó Đình Đình không nói chuyện này. Cô ấy quậy phá là vậy, nhưng vẫn biết một số chuyện phải xử lý thế nào. Cô và Bành Na nói đùa riêng với nhau thế nào cũng không sao, thậm chí cô còn có thể nói những lời như “chia đều thứ hai bốn sáu, ba năm bảy”, nhưng nói với người bề trên về việc này lại hoàn toàn là một việc khác.
Nhỡ đâu đắc tội Phạm Hồng Vũ, thì nguy mất.
Phạm Hồng Vũ có thể bảo vệ cha cô được an toàn, nói từ một góc độ khác, hắn cũng có thể gây nguy hiểm cho cha cô!
Phó Đức Trăn vừa nghe vậy, cảm thấy rất có lý, bèn bảo cô gọi điện thoại cho Bành Na. Trên bàn rượu có thêm một cô gái thuần chất xinh đẹp không phải là chuyện xấu. Mời nhân vật lớn đến ăn cơm, người chủ nhà dù thế nào cũng phải tìm một hai cô gái đẹp ăn cùng. Một cô gái đẹp có sẵn như vậy, tội gì mà không “mượn” dùng?
- Thật sự không sao?
Bành Na bèn hỏi, trong ngữ khí mang theo niềm vui bất ngờ.
Bành Na luôn bất an về việc này, một là lo lắng cho Phó Đức Trăn, hai là lo lắng cho cha mình.
- Thật không sao, lúc đầu ông Cục trưởng Vương kia mắng như tát nước vào mặt cha tôi, nhưng sau khi đến Hồng Châu, chẳng nói gì liền đi về rồi. Hừ hừ, đúng là đầu voi đuôi chuột!
- Vậy thì tốt rồi…
Bành Na thở phào một hơi, gật đầu liên tục.
- Hừ, chuyện của Thanh Sơn chúng ta vẫn phải do Chủ tịch tỉnh quyết định.
Phó Đình Đình vểnh vểnh mũi, nói đầy đắc ý, giống như cô chính là Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn vậy.
Hai cô gái nói thì thầm, trong lúc đó một chiếc Santana không mới lắm đi vào cổng khách sạn Thanh Sơn, Bành Na rất tinh mắt, cô ngay lập tức nhận ra biển số xe, đứng bật dậy rồi nói:
- Đến rồi.
Bành Na chỉ cần nhìn thấy biển số xe Phạm Hồng Vũ một lần, là không thể nào quên.
Phó Đình Đình cũng chỉnh lại quần áo, đứng dậy nghênh đón. Cô đang đoán xem có phải Phạm Hồng Vũ sẽ mặc sơ mi trắng, quần âu đen hay không.
Dường như các cán bộ trong ti vi, chỉ cần vào mùa hè, bất kỳ lúc nào cũng ăn mặc như vậy, không có ngoại lệ nào.
Cửa xe Santana mở ra, Phạm Hồng Vũ bước xuống, thật sự là áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày da đen.
- Tôi đoán đúng rồi chứ?
Phó Đình Đình liền đắc ý nói, đầu lắc lư, thái độ quả nhiên là vậy.
Bành Na đâu còn tâm trí nghe cô ấy nói linh tinh, Phạm Hồng Vũ vừa xuất hiện, cô đã nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ rồi, Phó Đình Đình nói gì, cô đều không thèm để tâm.
- Anh…
- Na Na, em cũng ở đây à?
Gặp Bành Na ở đây, Phạm Hồng Vũ thấy khá bất ngờ và vui vẻ.
- Hì hì, Trưởng phòng Phạm, về việc này anh phải cảm ơn tôi đấy, tôi đã gọi Na Na tới đây… Thế nào, được chứ? Nến không chút nữa chỉ có mình tôi tiếp anh, nhất định anh sẽ không hài lòng, phải không?
Phó Đình Đình nói chen linh tinh vào bên cạnh.
Trưởng phòng Phạm không hiểu gì hết.
Bành Na ngay lập tức liền đỏ mặt, trừng mắt với Phó Đình Đình.
Cô gái này nói năng chẳng suy nghĩ gì hết.
Phó Đình Đình không để ý, cô cười hì hì nói:
- Anh Phạm, anh cũng đừng trừng mắt, tôi nói thế này đi, hai chúng tôi đều thích anh cả rồi, anh thấy ai thuận mắt thì chọn một người đi. Hay là anh chọn cả hai cũng được!
Đôi mắt với làn lông my dài nhìn đi nhìn lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, không kiêng nể gì.
Bành Na giẫm chân, cúi đầu, không dám nhìn sang Phạm Hồng Vũ nữa. Tim đập thình thịch. Dù cô biết rằng Phó Đình Đình đang “nổi điên”, nhưng trong lòng lại hơi mong chờ, hi vọng rằng Phạm Hồng Vũ có thể “chọn một người” thật.
Phạm Hồng Vũ không tức giận, hắn cười lắc đầu nói:
- Đình Đình, tôi biết cô vui vẻ. Nhưng đùa giỡn phải có mức độ thôn, lần sau không được vậy nữa nhé!
Phó Đình Đình làm như vậy thật sự làm cho người ngoài cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trong mắt Trưởng phòng Phạm, đây chỉ là biểu hiện bình thường mà thôi. Ở đời sau, những cô gái “thẳng thắn” hơn Phó Đình Đình, không biết có nhiều đến thế nào. Những lời họ nói còn lộ liễu hơn cả Phó Đình Đình.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Phạm Hồng Vũ cũng không nói câu “lần sau không được như vậy nữa”, mà chỉ cười trừ mà thôi.
Phó Đình Đình liền thè lưỡi, cười hì hì rồi nói:
- Đi thôi, anh Phạm, cha tôi đang đợi ở trên tầng.
Mặc dù không nói những lời lộ liễu nữa, nhưng có lẽ lối xưng hô “anh Phạm” cũng sẽ không thay đổi.
Ngay lập tức hai cô gái một người bên trái một người bên phải “dắt” Trưởng phòng Phạm lên căn phòng đã đặt trên tầng. Một lần nữa hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn của vô số bảo vệ và những người khách khác, trong ánh mắt của họ đầy sự “ngưỡng mộ, ghen tức, hận.”
Tiểu tử này, thật có diễm phúc quá đi?
Phó Đức Trăn và cô Trịnh chờ trong phòng. Vốn Phó Đức Trăn dự định đích thân chờ ở đại sảnh, nhưng Phó Đình Đình nói cô ấy và Bành Na chờ ở đại sảnh là được rồi, cô Trịnh hết mực tán thành, Phó Đức Trăn cũng không miễn cưỡng.
Phó Đức Trăn hiểu được tâm tư của vợ mình, bà đang dự định “chon con rể”. Phó Đức Trăn cảm thấy điều này rất điên cuồng, họ đã tận mắt gặp được Triệu Ca ở Giang Khẩu. Nhưng mọi việc đều có thể xảy ra, nhỡ đây Trưởng phòng Phạm thật sự thích khuê nữ nhà mình thì sao? Chỉ cần hắn chưa kết hôn, thì vẫn còn cơ hội.
Tình cảm giữa nam nữ, ai mà nói cho rõ ràng được?
Cũng chính vì vậy, cô Trịnh không để con trai mình Phó Ngọc Long tham gia bữa tiệc tạ ơn lần này. Phó Ngọc Long thật sự không thể bì với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ dường như cũng không coi trọng Phó Ngọc Long, không cho anh ta đến để đỡ làm mất hứng, phá vỡ không khí tốt đẹp của bữa tiệc.
- Trưởng phòng Phạm! Mời vào!
Phạm Hồng Vũ vừa xuất hiện ở cửa phòng, Phó Đức Trăn và cô Trịnh đã vội vàng lên trước, cười bắt tay hàn huyên với Phạm Hồng Vũ, vừa bắt tay vừa mời Trưởng phòng Phạm ngồi vào bàn.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách sáo, hắn ngồi tại vị trí khách chính.
Phó Đức Trăn vừa đưa thuốc vừa châm lửa, làm mọi việc rất bận rộn, cô Trịnh vội vàng bảo người phục vụ mang thức ăn lên, cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Trưởng phòng Phạm, những món tối nay đều là Đình Đình chọn cả, cũng không biết có hợp với khẩu vị của cậu không…
Thật ra Phó Đình Đình đã chọn món sau khi tham khảo ý kiến của Bành Na, nói ra thì là chủ ý của Bành Na cả. Phó Đình Đình tin rằng, Bành Na nhất định biết rõ khẩu vị của Phạm Hồng Vũ. Có điều cô Trịnh đã nhẹ nhàng lược Bành Na sang một bên.
Cô Trịnh muốn chọn rể cho con gái mình, chứ không phải làm mai cho khuê nữ nhà lão Bành. Nếu thật sự so về bề ngoài, dáng người, bằng cấp, tài năng, cô Trịnh cũng biết rõ rằng, khuê nữ nhà mình không thể bì với Bành Na.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Không sao, tôi không kén ăn, ăn no được là tốt rồi.
Một lát sau, rượu và thức ăn được đưa lên, Phó Đức Trăn liền nhấc chén rượu lên mời, luôn miệng cảm ơn sự quan tâm của Trưởng phòng Phạm, và nói chắc nịch:
- Trưởng phòng Phạm, tôi không nói thêm nhiều nữa, từ nay về sau, Trưởng phòng Phạm chỉ đâu tôi sẽ đánh đó, nhất định sẽ nghiêm túc.
Đây là “thuật ngữ tiêu chuẩn” của cấp dưới nói với cấp trên trong bữa tiệc.
Phạm Hồng Vũ cười, cụng ly với ông ta rồi nói:
- Giám đốc Phó, việc này không đơn giản vậy đâu. Còn chưa xong đâu!
- Hả?
Cô Trịnh vốn định mời rượu Phạm Hồng Vũ sau Phó Đức Trăn bất ngờ vô cùng, bà cầm cốc rượu ngớ ra ở đó, không biết phải nói thế nào. Chẳng phải Vương Thông đã về thủ đô rồi sao? Sao vẫn chưa xong chứ?
Bành Na và Phó Đình Đình cũng trừng to mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, vô cùng căng thẳng.
/885
|