Lục Nguyệt vừa rời khỏi, Trương Băng ngược lại lại không gây sự như lúc trước, thân mình dựa ra đằng sau, tận lực trấn tĩnh bộ ngực của mình, hứng thú đánh giá Phạm Hồng Vũ. Phải nói, diện mạo của cô ta chẳng có gì xuất sắc, nhưng bộ ngực cũng khá có “quy mô”. Nếu vóc dáng cao hơn một chút thì dáng người cũng coi như rất đẹp rồi.
Phạm Hồng Vũ cười, đốt một điếu thú, hứng thú đánh giá Trương Băng.
- Nhìn cái gì?
Trương Băng đột nhiên hỏi.
- Tôi đang tìm ưu điểm của cô, và suy nghĩ xem vì sao Lục Nguyệt lại thích cô?
Phạm Hồng Vũ cười nói, giọng điệu thoải mái, thậm chí còn mang theo vài phần trêu chọc. Dường như lai lịch to đến kinh người kia của Trương Băng đối với hắn chẳng tạo thành chút áp lực nào, thực giống như hai người là bạn, và đang tùy ý nói chuyện phiếm.
Trương Băng thản nhiên nói:
- Anh ấy trước kia không có thích tôi. Khi đó là tôi theo đuổi anh ấy. Anh ấy rất kiêu ngạo.
Tình huống này Bảo Hưng từng ở trong điện thoại nhắc qua với Phạm Hồng Vũ nhưng không có nói tỉ mỉ. Chỉ nói là Trương Băng và Lục Nguyệt hai bạn học đại học, còn nói thành tích của Trương Băng không có tốt. Sở dĩ có thể hoàn thành bậc học đại học, hoàn toàn là bởi vì cô họ Trương. Trong những năm học đại học, Trương Băng cũng nổi tiếng là nữ con ông cháu cha ngang ngược, càn rỡ.
Có vẻ như lúc đó, vì nghe những lời đồn như vậy, nên Trương Băng muốn theo đuổi Lục Nguyệt thì bị Lục Nguyệt từ chối.
Lúc đó, Lục Nguyệt chính là sinh viên cực kỳ ưu tú ở thủ đô. Phó chủ tịch hội sinh viên đại học thủ đô, học giỏi nhiều mặt. Mặc dù Trương Băng là cháu ruột của Trương lão, nhưng Lục Nguyệt cũng cảm thấy chướng mắt.
Bảo Hưng trên cơ bản không có quen biết với Lục Nguyệt. Đông Vũ sở dĩ biết tình huống này là bởi vì cô cũng là sinh viên đại học thủ đô, là bạn học với Lục Nguyệt. Khi Đông Vũ nhập học thì Trương Băng đã tốt nghiệp, còn Lục Nguyệt là sinh viên năm thứ 4, sắp tốt nghiệp. Nhưng chuyện xấu này quá mức nổi tiếng, truyền lưu trong đám bạn học cho tới tận khi Đông Vũ nhập học.
Trước đó không lâu, trong một lần nghe nói Lục Nguyệt muốn kết hôn với Trương Băng, Đông Vũ cảm thấy chấn động, nên mới bảo Bảo Hưng gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.
Đông Vũ biết đây chính là một đại sự.
Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết và Lục Nguyệt ở Ngạn Hoa có ân oán, Đông Vũ không rõ như lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng biết đại khái.
Lục Thành Đống rơi đài, Lục Nguyệt mất chức. Người khởi xướng chính là Phạm Hồng Vũ, cho nên Lục gia và Phạm Hồng Vũ thù sâu như biển. Vốn tưởng rằng Lục Nguyệt sẽ như vậy mà trầm luân đi xuống, cũng không người để ý. Nhưng không ngờ Lục Nguyệt lại một lần nữa trở lại Ban tổ chức trung ương, đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, chính thức Đông Sơn tái khởi, trở thành một thành viên của Trương gia, không hỏi cũng biết, khẳng định là phải báo thù.
Cũng không thể khiến cho Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết không hay biết gì.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Anh ta hiện tại cũng rất kiêu ngạo.
Trương Băng hừ nhẹ một tiếng, nhún vai, khinh thường nói:
- Anh ấy kiêu ngạo cái gì? Còn có cái gì để mà kiêu ngạo? Phạm Hồng Vũ, tôi nói cho cậu biết, trên đời này, đàn ông nhất định phải có quyền thì mới có thể kiêu ngạo được.
Chỉ còn hai người, Trương Băng ngay cả “Tiểu Phạm” cũng lười gọi, trực tiếp gọi thẳng tên họ của Phạm Hồng Vũ.
- Tôi biết!
Phạm Hồng Vũ khẽ cười như trước.
Trương Băng lại nhìn hắn không lên tiếng, một lát sau mới nói:
- Cậu quả thật cũng biết. Nói thật, Lục Nguyệt thua trong tay cậu là không oan. Anh ta vốn chiếm cứ ưu thế, nhưng lại cố tình không làm ngã cậu mà lại để cậu lật ngược lại. Cậu có phân tích ra nguyên nhân không?
- Anh ta rất kiêu ngạo?
- Không phải, cái đó không phải gọi là kiêu ngạo, đó là kinh nghiệm không đủ. Cậu có biết cha tôi đánh giá chuyện các người như thế nào không?
- Xin lắng tai nghe!
Phạm Hồng Vũ cảm thấy hứng thú. Bố của Trương Băng hắn ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, nghe nói ở cao tầng cũng là một nhân vật khó lường, ánh mắt tinh chuẩn, thủ đoạn lợi hại. Một nhân vật lợi hại như vậy, không ngờ cũng có sự đánh giá về hắn, tất nhiên sẽ khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ.
- Tú tài gặp được binh. Đây chính là lời đánh giá của cha tôi đối với các người.
Trương Băng rất ngạo nghễ nói.
Trong mắt Trương Băng, Phạm Hồng Vũ quả thật cái gì cũng không phải. Con trai của một Chủ tịch huyện nghèo ở Ngạn Hoa, khiến Trương gia nhìn hắn bằng con mắt như thế nào? Lục Nguyệt đấu không lại Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn là bởi vì Lục Nguyệt dáng vẻ thư sinh quá nặng, không có kinh nghiệm công tác cơ sở, thua trong tay một tên lưu manh như Phạm Hồng Vũ thì là hợp tình hợp lý.
Phạm Hồng Vũ lại nói:
- Tú tài là ai và binh là ai?
Trương Băng lập tức mở to hai mắt nhìn, giống như người trước mặt không phải là Phạm Hồng Vũ, khóe miệng dần dần hiện lên một ý châm chọc, hỏi ngược lại:
- Cậu nói như thế nào? Chẳng lẽ tốt nghiệp trường công an Hồng Châu lại là tú tài hay sao?
Vậy cũng không nhất định. Lãnh tụ vĩ đại cũng có thể tốt nghiệp trường đại học sư phạm. Hiệu trưởng trường cũng có thể là học sinh bổ túc.
Ai là tú tài ai là binh?
Những lời này, Phạm Hồng Vũ tự nhiên sẽ không trả lời mà bưng ly nước lên uống một ngụm, nói:
- Trương Băng, chị nếu có hứng thú thì về hỏi Bộ trưởng Trương xem, trong lòng ông ấy, rốt ruộc ai là binh ai là tú tài.
Trương Băng gọi thẳng tên Phạm Hồng Vũ, hắn tất nhiên cũng chẳng giả vờ khách khí nữa.
Trương Băng vung tay lên, khinh thường nói:
- Không hứng thú, cũng chẳng cần thiết. Phạm Hồng Vũ, bất kể là cậu và Lục Nguyệt có ân oán gì, tôi xin nhắc nhở cậu một câu, nên coi chừng bạn gái của mình đấy.
Phạm Hồng Vũ lập tức lạnh lùng nói:
- Trương Băng, chị không có tư cách khoa chân múa tay với tôi. Lục Nguyệt không đủ phân lượng thì chị lại càng không đủ phân lượng.
Hắn không ngại nói chuyện với Trương Băng, muốn hiểu biết thêm về tình huống của đối phương, nhưng Trương Băng tất yếu sẽ không nên nhắc tới Cao Khiết. Điều này đã vượt qua khỏi điểm mấu chốt của Phạm Hồng Vũ. Bất kể là ai, vượt qua điểm mấu chốt này, Phạm Hồng Vũ cũng đều không khách khí.
Trương Băng cũng không nổi giận, lạnh lùng nhìn Phạm Hồng Vũ, nói:
- Vậy thì sao? Tôi sẽ chờ xem. Phạm Hồng Vũ, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chuyện xấu của Ngạn Hoa các người che không được bao lâu nữa đâu. Sớm hay muộn cũng sẽ bị lật đổ. Cho đến lúc đó, tôi rất muốn nhìn thấy sắc mặt của cậu là gì? Đừng tưởng rằng ôm lấy chân Vưu Lợi Dân, thì mọi sự liền đại cát. Quyền lực tuyệt đối, cậu đã nghe nói qua chưa?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
- Được rồi, tôi ở đây chờ nhìn thấy quyền lực tuyệt đối của cô.
Đang khi nói chuyện, tiếng đàn dương cầm vừa mới yên lặng được một lát thì bỗng nhiên lại vang lên.
Theo tiếng đàn nhìn lại, không ngờ là Lục Nguyệt đang đàn.
Phạm Hồng Vũ không biết đánh đàn, đối với nhận thức về trình độ âm nhạc thì chỉ là tay gà mờ. Cho nên Lục Nguyệt đánh đàn hay hay không thì không có lời nhận xét. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của những người kia thì xem ra Lục Nguyệt đàn hẳn không tệ. Nói sau, với tính cách của Lục Nguyệt, nếu không tin tưởng vào trình độ của mình thì quả thật sẽ không lên bêu xấu bản thân mình.
- Không thể tưởng tượng được, Trưởng phòng Lục còn biết đánh đàn. Đúng là đa tài đa nghệ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, trong nháy mắt điều chỉnh tốt tâm tính của mình. Mấy tháng nay làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh quả nhiên là không uổng. Ít nhất trong vấn đề khống chế cảm xúc thì nâng cao một bước.
- Anh ấy vốn đa tài đa nghệ, bằng không thì cậu nghĩ rằng tại sao lúc trước tôi lại theo đuổi anh ấy?
Trương Băng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý.
Nhìn qua, cô ta và Phạm Hồng Vũ nói chuyện rất thành khẩn, nhưng trên thực tế, cô ta ngay từ đầu đã không để Phạm Hồng Vũ vào mắt, lúc nào cũng mang theo thái độ cao cao tại thượng. Cô xem ra, Phạm Hồng Vũ cũng giống như Lưu Mang, liều mạng hướng vào đám con ông cháu cha để kiếm chác, ỷ vào việc quen biết một số con ông cháu cha mà trở thành dạng chó hình người, muốn ngoi lên một vị trí nhỏ nhoi trong tứ cửu thành này.
Nào có dễ dàng như vậy?
- Nhiều năm tâm nguyện, một khi được đền bù, cô hiện tại nhất định là rất cao hứng.
Phạm Hồng Vũ cười nói, mang theo ý trêu chọc.
Trương Băng không nhìn trúng y, thì làm sao y nhìn trúng Trương Băng. Chỉ có điều Trương Băng cảm giác tốt vô cùng, nghĩ đến Phạm Hồng Vũ mạnh miệng như vậy, kỳ thật là trong lòng đang ngưỡng mộ cô.
- Nhiều năm tâm nguyện?Haha, đây chính là chiến lợi phẩm, nhiều nhất cũng chỉ là chiến lợi phẩm tương đối quan trọng.
Trương Băng khóe miệng lại vểnh lên, thần thái rất “đả thương người”.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lời này, tôi có thể chuyển cho Trưởng phòng Lục nghe được không?
Lục Nguyệt nếu nghe được lời này, phỏng chừng sẽ hộc máu mà tức chết.
- Không sao, cậu có thể nói lại. Phạm Hồng Vũ, đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông các người mới biết chơi. Thế giới này tuyệt đối là công bằng. Cậu nói cho anh ấy biết thì sao? Anh ấy vẫn sẽ kết hôn với tôi, bởi vì quyền lực của anh ấy cũng chỉ tôi mới có thể cho anh ấy được.
Trưởng phòng Phạm thật tâm cảm thấy không muốn nói nữa.
Mặc dù hắn đối với Lục Nguyệt không có nửa phần hảo cảm, nhưng đều là đàn ông, thật sự cũng cảm thấy bi ai cho Lục Nguyệt. Còn chưa kết hôn mà đã có bộ dạng như vậy, nếu khi kết hôn rồi, thì sẽ thành bộ dạng gì nữa?
Chẳng lẽ quyền lực thật sự mê người như vậy sao?
- Trưởng phòng Phạm, cùng nhau khiêu vũ đi?
Trương Băng ngồi một chỗ, ưu nhã hướng Phạm Hồng Vũ vươn bàn tay nhỏ bé.
Cô từ sâu trong nội tâm xem Lục Nguyệt là một chiến lợi phẩm, nhưng trước mặt mọi người, cô muốn dùng chiến lợi phẩm này để chứng minh giá trị cho mình. Tác dụng của Lục Nguyệt đại khái tương đương với một thanh kiếm Nhật thu được.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu.
Hắn thật sự không có hứng thú.
Trương Băng lại ưu nhã thu tay về, đứng dậy, hướng Dương Thanh Sơn đứng cách đó không xa.
- Kẻ quê mùa chính là kẻ quê mùa…
Một câu nói phiêu lãng trong gió đêm.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, hơi bất đắc dĩ.
Dương Thanh Sơn là chủ nhà, đối với lời mời của Trương Băng, tất nhiên là không tiện cự tuyệt, chỉ có thể cùng cô khiêu vũ. Rất nhanh, lại có mấy cặp nam nữ cùng bước ra khiêu vũ.
Lục Nguyệt trước đàn, thần thái vẫn tao nhã.
Khúc nhạc vừa chấm dứt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lục Nguyệt đứng dậy, hơi cúi đầu, mỉm cười trở về bên cạnh Trương Băng, nhưng lại quên mất lất đồ ăn cho Trương Băng. Có lẽ, đây chỉ là một cái cớ, trong đầu thật sự là rất buồn bực. Đàn một khúc, tâm tình chậm rãi tốt hơn.
- Trưởng phòng Phạm, cậu không biết khiêu vũ à? Để tôi dạy cho cậu. Trong những trường hợp như thế này, không biết khiêu vũ thì không có ý nghĩa đâu. Cũng không thể cả một buổi tối chỉ ngồi một chỗ mà ăn. Haha….
Trương Băng cười nói, cố ý ngẩng đầu, đề cao âm điệu. Ở đây mấy chục người, chí ít cũng hơn phân nửa nghe được.
Lý Xuân Vũ sắc mặt trong phút chốc chìm xuống, bước nhanh đến phía trước.
Nhưng một cánh tay lại thò ra, kéo y lại.
Tất nhiên là Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười, đốt một điếu thú, hứng thú đánh giá Trương Băng.
- Nhìn cái gì?
Trương Băng đột nhiên hỏi.
- Tôi đang tìm ưu điểm của cô, và suy nghĩ xem vì sao Lục Nguyệt lại thích cô?
Phạm Hồng Vũ cười nói, giọng điệu thoải mái, thậm chí còn mang theo vài phần trêu chọc. Dường như lai lịch to đến kinh người kia của Trương Băng đối với hắn chẳng tạo thành chút áp lực nào, thực giống như hai người là bạn, và đang tùy ý nói chuyện phiếm.
Trương Băng thản nhiên nói:
- Anh ấy trước kia không có thích tôi. Khi đó là tôi theo đuổi anh ấy. Anh ấy rất kiêu ngạo.
Tình huống này Bảo Hưng từng ở trong điện thoại nhắc qua với Phạm Hồng Vũ nhưng không có nói tỉ mỉ. Chỉ nói là Trương Băng và Lục Nguyệt hai bạn học đại học, còn nói thành tích của Trương Băng không có tốt. Sở dĩ có thể hoàn thành bậc học đại học, hoàn toàn là bởi vì cô họ Trương. Trong những năm học đại học, Trương Băng cũng nổi tiếng là nữ con ông cháu cha ngang ngược, càn rỡ.
Có vẻ như lúc đó, vì nghe những lời đồn như vậy, nên Trương Băng muốn theo đuổi Lục Nguyệt thì bị Lục Nguyệt từ chối.
Lúc đó, Lục Nguyệt chính là sinh viên cực kỳ ưu tú ở thủ đô. Phó chủ tịch hội sinh viên đại học thủ đô, học giỏi nhiều mặt. Mặc dù Trương Băng là cháu ruột của Trương lão, nhưng Lục Nguyệt cũng cảm thấy chướng mắt.
Bảo Hưng trên cơ bản không có quen biết với Lục Nguyệt. Đông Vũ sở dĩ biết tình huống này là bởi vì cô cũng là sinh viên đại học thủ đô, là bạn học với Lục Nguyệt. Khi Đông Vũ nhập học thì Trương Băng đã tốt nghiệp, còn Lục Nguyệt là sinh viên năm thứ 4, sắp tốt nghiệp. Nhưng chuyện xấu này quá mức nổi tiếng, truyền lưu trong đám bạn học cho tới tận khi Đông Vũ nhập học.
Trước đó không lâu, trong một lần nghe nói Lục Nguyệt muốn kết hôn với Trương Băng, Đông Vũ cảm thấy chấn động, nên mới bảo Bảo Hưng gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.
Đông Vũ biết đây chính là một đại sự.
Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết và Lục Nguyệt ở Ngạn Hoa có ân oán, Đông Vũ không rõ như lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng biết đại khái.
Lục Thành Đống rơi đài, Lục Nguyệt mất chức. Người khởi xướng chính là Phạm Hồng Vũ, cho nên Lục gia và Phạm Hồng Vũ thù sâu như biển. Vốn tưởng rằng Lục Nguyệt sẽ như vậy mà trầm luân đi xuống, cũng không người để ý. Nhưng không ngờ Lục Nguyệt lại một lần nữa trở lại Ban tổ chức trung ương, đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, chính thức Đông Sơn tái khởi, trở thành một thành viên của Trương gia, không hỏi cũng biết, khẳng định là phải báo thù.
Cũng không thể khiến cho Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết không hay biết gì.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Anh ta hiện tại cũng rất kiêu ngạo.
Trương Băng hừ nhẹ một tiếng, nhún vai, khinh thường nói:
- Anh ấy kiêu ngạo cái gì? Còn có cái gì để mà kiêu ngạo? Phạm Hồng Vũ, tôi nói cho cậu biết, trên đời này, đàn ông nhất định phải có quyền thì mới có thể kiêu ngạo được.
Chỉ còn hai người, Trương Băng ngay cả “Tiểu Phạm” cũng lười gọi, trực tiếp gọi thẳng tên họ của Phạm Hồng Vũ.
- Tôi biết!
Phạm Hồng Vũ khẽ cười như trước.
Trương Băng lại nhìn hắn không lên tiếng, một lát sau mới nói:
- Cậu quả thật cũng biết. Nói thật, Lục Nguyệt thua trong tay cậu là không oan. Anh ta vốn chiếm cứ ưu thế, nhưng lại cố tình không làm ngã cậu mà lại để cậu lật ngược lại. Cậu có phân tích ra nguyên nhân không?
- Anh ta rất kiêu ngạo?
- Không phải, cái đó không phải gọi là kiêu ngạo, đó là kinh nghiệm không đủ. Cậu có biết cha tôi đánh giá chuyện các người như thế nào không?
- Xin lắng tai nghe!
Phạm Hồng Vũ cảm thấy hứng thú. Bố của Trương Băng hắn ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, nghe nói ở cao tầng cũng là một nhân vật khó lường, ánh mắt tinh chuẩn, thủ đoạn lợi hại. Một nhân vật lợi hại như vậy, không ngờ cũng có sự đánh giá về hắn, tất nhiên sẽ khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ.
- Tú tài gặp được binh. Đây chính là lời đánh giá của cha tôi đối với các người.
Trương Băng rất ngạo nghễ nói.
Trong mắt Trương Băng, Phạm Hồng Vũ quả thật cái gì cũng không phải. Con trai của một Chủ tịch huyện nghèo ở Ngạn Hoa, khiến Trương gia nhìn hắn bằng con mắt như thế nào? Lục Nguyệt đấu không lại Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn là bởi vì Lục Nguyệt dáng vẻ thư sinh quá nặng, không có kinh nghiệm công tác cơ sở, thua trong tay một tên lưu manh như Phạm Hồng Vũ thì là hợp tình hợp lý.
Phạm Hồng Vũ lại nói:
- Tú tài là ai và binh là ai?
Trương Băng lập tức mở to hai mắt nhìn, giống như người trước mặt không phải là Phạm Hồng Vũ, khóe miệng dần dần hiện lên một ý châm chọc, hỏi ngược lại:
- Cậu nói như thế nào? Chẳng lẽ tốt nghiệp trường công an Hồng Châu lại là tú tài hay sao?
Vậy cũng không nhất định. Lãnh tụ vĩ đại cũng có thể tốt nghiệp trường đại học sư phạm. Hiệu trưởng trường cũng có thể là học sinh bổ túc.
Ai là tú tài ai là binh?
Những lời này, Phạm Hồng Vũ tự nhiên sẽ không trả lời mà bưng ly nước lên uống một ngụm, nói:
- Trương Băng, chị nếu có hứng thú thì về hỏi Bộ trưởng Trương xem, trong lòng ông ấy, rốt ruộc ai là binh ai là tú tài.
Trương Băng gọi thẳng tên Phạm Hồng Vũ, hắn tất nhiên cũng chẳng giả vờ khách khí nữa.
Trương Băng vung tay lên, khinh thường nói:
- Không hứng thú, cũng chẳng cần thiết. Phạm Hồng Vũ, bất kể là cậu và Lục Nguyệt có ân oán gì, tôi xin nhắc nhở cậu một câu, nên coi chừng bạn gái của mình đấy.
Phạm Hồng Vũ lập tức lạnh lùng nói:
- Trương Băng, chị không có tư cách khoa chân múa tay với tôi. Lục Nguyệt không đủ phân lượng thì chị lại càng không đủ phân lượng.
Hắn không ngại nói chuyện với Trương Băng, muốn hiểu biết thêm về tình huống của đối phương, nhưng Trương Băng tất yếu sẽ không nên nhắc tới Cao Khiết. Điều này đã vượt qua khỏi điểm mấu chốt của Phạm Hồng Vũ. Bất kể là ai, vượt qua điểm mấu chốt này, Phạm Hồng Vũ cũng đều không khách khí.
Trương Băng cũng không nổi giận, lạnh lùng nhìn Phạm Hồng Vũ, nói:
- Vậy thì sao? Tôi sẽ chờ xem. Phạm Hồng Vũ, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chuyện xấu của Ngạn Hoa các người che không được bao lâu nữa đâu. Sớm hay muộn cũng sẽ bị lật đổ. Cho đến lúc đó, tôi rất muốn nhìn thấy sắc mặt của cậu là gì? Đừng tưởng rằng ôm lấy chân Vưu Lợi Dân, thì mọi sự liền đại cát. Quyền lực tuyệt đối, cậu đã nghe nói qua chưa?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
- Được rồi, tôi ở đây chờ nhìn thấy quyền lực tuyệt đối của cô.
Đang khi nói chuyện, tiếng đàn dương cầm vừa mới yên lặng được một lát thì bỗng nhiên lại vang lên.
Theo tiếng đàn nhìn lại, không ngờ là Lục Nguyệt đang đàn.
Phạm Hồng Vũ không biết đánh đàn, đối với nhận thức về trình độ âm nhạc thì chỉ là tay gà mờ. Cho nên Lục Nguyệt đánh đàn hay hay không thì không có lời nhận xét. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của những người kia thì xem ra Lục Nguyệt đàn hẳn không tệ. Nói sau, với tính cách của Lục Nguyệt, nếu không tin tưởng vào trình độ của mình thì quả thật sẽ không lên bêu xấu bản thân mình.
- Không thể tưởng tượng được, Trưởng phòng Lục còn biết đánh đàn. Đúng là đa tài đa nghệ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, trong nháy mắt điều chỉnh tốt tâm tính của mình. Mấy tháng nay làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh quả nhiên là không uổng. Ít nhất trong vấn đề khống chế cảm xúc thì nâng cao một bước.
- Anh ấy vốn đa tài đa nghệ, bằng không thì cậu nghĩ rằng tại sao lúc trước tôi lại theo đuổi anh ấy?
Trương Băng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý.
Nhìn qua, cô ta và Phạm Hồng Vũ nói chuyện rất thành khẩn, nhưng trên thực tế, cô ta ngay từ đầu đã không để Phạm Hồng Vũ vào mắt, lúc nào cũng mang theo thái độ cao cao tại thượng. Cô xem ra, Phạm Hồng Vũ cũng giống như Lưu Mang, liều mạng hướng vào đám con ông cháu cha để kiếm chác, ỷ vào việc quen biết một số con ông cháu cha mà trở thành dạng chó hình người, muốn ngoi lên một vị trí nhỏ nhoi trong tứ cửu thành này.
Nào có dễ dàng như vậy?
- Nhiều năm tâm nguyện, một khi được đền bù, cô hiện tại nhất định là rất cao hứng.
Phạm Hồng Vũ cười nói, mang theo ý trêu chọc.
Trương Băng không nhìn trúng y, thì làm sao y nhìn trúng Trương Băng. Chỉ có điều Trương Băng cảm giác tốt vô cùng, nghĩ đến Phạm Hồng Vũ mạnh miệng như vậy, kỳ thật là trong lòng đang ngưỡng mộ cô.
- Nhiều năm tâm nguyện?Haha, đây chính là chiến lợi phẩm, nhiều nhất cũng chỉ là chiến lợi phẩm tương đối quan trọng.
Trương Băng khóe miệng lại vểnh lên, thần thái rất “đả thương người”.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lời này, tôi có thể chuyển cho Trưởng phòng Lục nghe được không?
Lục Nguyệt nếu nghe được lời này, phỏng chừng sẽ hộc máu mà tức chết.
- Không sao, cậu có thể nói lại. Phạm Hồng Vũ, đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông các người mới biết chơi. Thế giới này tuyệt đối là công bằng. Cậu nói cho anh ấy biết thì sao? Anh ấy vẫn sẽ kết hôn với tôi, bởi vì quyền lực của anh ấy cũng chỉ tôi mới có thể cho anh ấy được.
Trưởng phòng Phạm thật tâm cảm thấy không muốn nói nữa.
Mặc dù hắn đối với Lục Nguyệt không có nửa phần hảo cảm, nhưng đều là đàn ông, thật sự cũng cảm thấy bi ai cho Lục Nguyệt. Còn chưa kết hôn mà đã có bộ dạng như vậy, nếu khi kết hôn rồi, thì sẽ thành bộ dạng gì nữa?
Chẳng lẽ quyền lực thật sự mê người như vậy sao?
- Trưởng phòng Phạm, cùng nhau khiêu vũ đi?
Trương Băng ngồi một chỗ, ưu nhã hướng Phạm Hồng Vũ vươn bàn tay nhỏ bé.
Cô từ sâu trong nội tâm xem Lục Nguyệt là một chiến lợi phẩm, nhưng trước mặt mọi người, cô muốn dùng chiến lợi phẩm này để chứng minh giá trị cho mình. Tác dụng của Lục Nguyệt đại khái tương đương với một thanh kiếm Nhật thu được.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu.
Hắn thật sự không có hứng thú.
Trương Băng lại ưu nhã thu tay về, đứng dậy, hướng Dương Thanh Sơn đứng cách đó không xa.
- Kẻ quê mùa chính là kẻ quê mùa…
Một câu nói phiêu lãng trong gió đêm.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, hơi bất đắc dĩ.
Dương Thanh Sơn là chủ nhà, đối với lời mời của Trương Băng, tất nhiên là không tiện cự tuyệt, chỉ có thể cùng cô khiêu vũ. Rất nhanh, lại có mấy cặp nam nữ cùng bước ra khiêu vũ.
Lục Nguyệt trước đàn, thần thái vẫn tao nhã.
Khúc nhạc vừa chấm dứt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lục Nguyệt đứng dậy, hơi cúi đầu, mỉm cười trở về bên cạnh Trương Băng, nhưng lại quên mất lất đồ ăn cho Trương Băng. Có lẽ, đây chỉ là một cái cớ, trong đầu thật sự là rất buồn bực. Đàn một khúc, tâm tình chậm rãi tốt hơn.
- Trưởng phòng Phạm, cậu không biết khiêu vũ à? Để tôi dạy cho cậu. Trong những trường hợp như thế này, không biết khiêu vũ thì không có ý nghĩa đâu. Cũng không thể cả một buổi tối chỉ ngồi một chỗ mà ăn. Haha….
Trương Băng cười nói, cố ý ngẩng đầu, đề cao âm điệu. Ở đây mấy chục người, chí ít cũng hơn phân nửa nghe được.
Lý Xuân Vũ sắc mặt trong phút chốc chìm xuống, bước nhanh đến phía trước.
Nhưng một cánh tay lại thò ra, kéo y lại.
Tất nhiên là Lý Thu Vũ.
/885
|