Lúc Thượng Vi Chính ở Hồng Châu, khá là “gấp gáp”, cả đêm nghe báo cáo. Đến Ngạn Hoa rồi thì không phải vội vàng nữa, ở nhà khách nghỉ ngơi một chút, cũng không nói phải họp, cũng không nói phải triệu kiến cán bộ địa phương, cũng không có động tĩnh gì khác. Lập tức gạt cả lãnh đạo tỉnh và địa khu ra một bên.
Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn cũng không tiện thúc giục, ai cũng ở nhà khách nghỉ ngơi.
Điều kỳ lạ chính là, Thượng Vi Chính và lãnh đạo tổ điều tra không triệu kiến cán bộ Ngạn Hoa. Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình đành phải chờ trong nhà khách. Không ai dám về vì không biết Thượng Vi Chính và các lãnh đạo Tỉnh ủy có triệu kiến hay không.
Lần này tổ điều tra xuống, quả nhiên là rất cổ quái, trước đó không nói lịch trình cụ thể với địa phương, cho tới bây giờ đến Vinh Khải Cao cũng không rõ Thượng Vi Chính sẽ tiến hành điều tra ở Ngạn Hoa như thế nào.
Sau khi đến nhà khách Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ mở máy nhắn tin ra. Không lâu sau, tiếng bip bip vang lên không ngừng. Phạm Hồng Vũ vừa nhìn dãy số, khóe miệng liền mỉm cười, trở về phòng mình.
- Xin chào...
- Trưởng phòng Phạm, cảm ơn cảm ơn...
Điện thoại vừa được kết nối, Phạm Hồng Vũ mới mở miệng nói, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói cảm kích của Phó Đức Trăn, phỏng chừng Phó Đức Trăn cảm động sắp rơi nước mắt.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi:
- Giám đốc Phó, không sao chứ?
- Không sao không sao, cục trưởng Lê đích thân xuống nhà máy thuyết minh, tất cả tin đồn đều tự biến mất. Trưởng phòng Phạm, thật sự vô cùng cảm ơn...
Cho đến hiện tại, giọng điệu của Phó Đức Trăn vẫn cảm kích như trước.
Trên thực tế, buổi sáng sau khi cục trưởng Lê đến dự hội nghị cán bộ nhà máy, Phó Đức Trăn cái gì cũng không làm, mà gọi điện thoại luôn cho Phạm Hồng Vũ. Biết rõ Phạm Hồng Vũ đã đi Ngạn Hoa, cùng xe với lãnh đạo trung ương, nhưng Phó Đức Trăn vẫn cứ gọi.
Trưởng phòng Phạm đối với lão Phó, quả nhiên là ân trọng như núi. Trưởng phòng Phạm vẫn bị vướng bận bởi chuyện này nện đương nhiên phải báo cáo cho trưởng phòng Phạm trước. Hành động sau như thế nào, cũng phải nghe chỉ thị của Trưởng phòng Phạm.
Cho đến hiện tại, Phó Đức Trăn đã hoàn toàn coi Phạm Hồng Vũ là ;tổ chức; của mình, hơn nữa còn là tổ chức đáng tin cậy nhất.
Trong quan trường, Phó Đức Trăn cũng đã lăn lộn hai mươi mấy năm, không phải không có quan hệ với những nhân vật tai to mặt lớn. Nhưng không ngờ trong thời điểm mấu chốt này, phải nhờ đến vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Nói thật, chiều qua bị Cục trưởng Lê và lão Chu đưa đi, lão Phó đã có chút thất kinh. Đặc biệt Cục trưởng Lê nói lãnh đạo tổng cục đã hạ chỉ thị dừng chức vụ giám đốc nhà máy của ông, trong phút chốc Phó Đức Trăn cảm thấy trời như sập xuống, dường như toàn bộ trái đất ngừng quay.
Phạm Hồng Vũ đã từng nói, việc này vẫn chưa xong.
Vương Thông đúng là vẫn xuất thủ.
Trong nháy mắt, Phó Đức Trăn thậm chí đã muốn buông xuôi. Là một lãnh đạo lâu năm, Phó Đức Trăn cũng đã dùng qua không ít thủ pháp để xử lý cấp dưới và chưa một lần không thành công. Phó Đức Trăn đều biết rõ, dưới chế độ hiện hành, một khi lãnh đạo đã lên tiếng thì vận mệnh của ông ta căn bản đã được định trước.
Đương nhiên, loại dao động này cũng chỉ là trong nháy mắt, Phó Đức Trăn lập tức kiên định tư tưởng để ;chống lại;.
Bởi vì trong lòng ông, còn có một cây cỏ cứu mạng cuối cùng.
Đó chính là Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ.
Nếu lần trước Vương Thông đến Hồng Châu, Vưu Lợi Dân tự mình đến sân bay nghênh đón, có thể thấy được Chủ tịch tỉnh coi trọng ông ta như thế nào, lần này nhất định cũng sẽ không ngồi yên mà không quan tâm.
Ngoài ra, sau khi Vương Thông trở về thủ đô, Phó Đức Trăn cũng không được nhàn rỗi, chạy đến chỗ mấy vị lãnh đạo quen biết, nhưng bọn họ cũng an ủi ông mấy câu, trong lúc nguy nan như thế này, nói chưa chắc có thể giúp được.
Nhưng Phó Đức Trăn cũng không nghĩ rằng, qua một buổi tối, sự tình lại xuất hiện thay dổi lớn như thế, quả thật chính là chuyển biến 180°. Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Đức Trăn cảm thấy mình như đang trong giấc mơ, hoàn toàn không thể tin được.
Phó Đình Đình liền trực tiếp nói cho ông biết, tất cả đều là Phạm Hồng Vũ xuất lực.
Tối qua, Phạm Hồng Vũ ngay trước mặt cô gọi điện cho bạn ở thủ đô, nhờ bên đó hỗ trợ.
Đây cũng là điều không tưởng tượng được, vốn tưởng rằng là Vưu Lợi Dân ra mặt, nhưng không ngờ lạo là Phạm Hồng Vũ chiếu cố. Người thanh niên này không ngờ lại có bản lĩnh lớn như vậy.
- Trưởng phòng Phạm...lời cảm kích tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói ngắn gọn rằng từ nay về sau lão Phó tôi chính là người của anh, vĩnh viễn đi theo anh, tuyệt đối nghiêm túc.
Phó Đức Trăn nói.
Phó Đức Trăn rất rõ ràng, mình không có gì có thể cảm tạ được Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ không thiếu tiền, hắn có một người bạn gái là bà chủ lớn ở Hongkong, tiền như nước. Còn ở chốn quan trường, người ta là thư ký của Chủ tịch tỉnh, chỉ có Phạm Hồng Vũ chiếu cố được ông ta chứ ông ta không thể chiếu cố được Phạm Hồng Vũ. Tiền đồ của Phạm Hồng Vũ rộng mở như vậy, điều duy nhất ông ta có thể làm được chính là làm lính trung thành của Phạm Hồng Vũ. Sau này khi Phạm Hồng Vũ cần, thì Phó Đức Trăn sẽ liều mạng xông lên phía trước.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Giám đốc Phó quá khách khí rồi, chủ yếu là lãnh đạo khẳng định năng lực công tác của ông. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu có được thành tích thì cũng rõ như ban ngày thôi.
- Không dám không dám, đây đều là Chủ tịch tỉnh quan tâm, Trưởng phòng Phạm có cách thôi...
Phạm Hồng Vũ cắt ngang lời của Phó Đức Trăn, giọng điệu có chút nghiêm túc, nói:
- Giám đốc Phó, trước mắt quan trọng nhất là nhà máy thuốc lá làm tốt công tác, cây thuốc lá lại đến mùa thu hoạch rồi, tôi hy vọng nhà máy các ông có thể thực hiện hợp đồng với người trồng thuốc lá. Thu mua phải trả tiền ngay, không được khất nợ, như vậy người trồng thuốc lá mới có lòng tin, ông hiểu chứ?
- Được được, Trưởng phòng Phạm cứ yên tâm, lão Phó tôi cam đoan nhất định sẽ thực hiện 100% hợp đồng, toàn bộ kết toán bằng tiền mặt, tuyệt đối sẽ không nợ một xu nào của nhà máy. Đây là hợp đồng Chủ tịch địa khu Phạm ký với nhà máy chúng tôi, tôi có khó khăn thì cũng không để cho Chủ tịch địa khu Phạm phải khó xử.
Phó Đức Trăn lập tức nói, giọng điệu có chút khoa trương.
Lúc này, lãnh đạo trung ương đến Ngạn Hoa muốn điều tra, trong thời điểm mấu chốt này, nhất định không thể gây ra những truyện khác. Nhất là không thể để cho Phạm Vệ Quốc khó xử.
Phương diện này liên quan như thế nào, Phó Đức Trăn đều rất rõ ràng.
Hơn nữa, nhà máy thuốc lá cái khác thì không có, nhưng tiền thì không thiếu.
- Ừm, như vậy cũng được, vất vả Giám đốc Phó rồi. Mặt khác, Giám đốc Phó, còn có chuyện này ông cũng phải chú ý một chút.
- Vâng, trưởng phòng Phạm cứ chỉ thị.
- Lần này trong cục tìm ông nói chuyện, tôi nghe Đình Đình nói, là có người tố cáo ông. Tôi đề nghị, ông phải hết sức bình tĩnh, không cần vội vã đi truy cứu ai tố cáo mình. Chúng ta là cán bộ của Đảng, phải đám đối diện với sự phê bình của quần chúng. Bất luận là ai tố cáo cũng không cần biết là lời tố cáo đó có thật hay không, tóm lại có sai thì sửa còn không có thì thôi.
Trưởng phòng Phạm nghiêm trang nói, nghiễm nhiên là lãnh đạo cấp trên của Phó Đức Trăn.
Phó Đức Trăn sửng sốt, trầm ngâm một chút, luôn miệng nói:
- Được được, trưởng phòng Phạm, tôi sẽ nhớ kỹ. Tập trung tinh lực làm tốt công việc, không quan tâm đến những việc khác. Tôi cây ngay không sợ chết đứng, bọn họ muốn tố cáo thì cứ để cho họ làm.
- Ha ha, như vậy là tốt nhất. Giám đốc Phó, nhà máy thuốc là là một đơn vị mang lại hiệu quả và lợi ích tốt. Tiền nhiều thì ý tưởng của con người cũng nhiều hơn. Nhưng đây là tiền của nhà nước, không có liên quan gì đến tư nhân. Bất cứ ai cũng không được nhòm ngó vào, nếu không sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói.
Như lời Bành Thanh nói, vấn đề lớn của Phó Đức Trăn không có, nhưng vấn đề nhỏ thì không tránh khỏi. Hơn nữa, làm nhân vật số 1 của đơn vị như nhà máy thuốc lá, mặt kinh tế không có chút vấn đề nào thì gần như là không thể. Nhân cơ hội này Phạm Hồng Vũ gõ cho Phạm Hồng Vũ một chút, để ông ta khỏi đắc ý vênh váo.
- Vâng, đúng thế, Trưởng phòng Phạm, tôi sẽ nhớ ký chỉ thị của anh. Trưởng phòng Phạm cứ yên tâm...
- Ừ!
Phạm Hồng Vũ hàn huyên với anh ta vài câu rồi cúp máy, đứng dậy đi ra, thẳng đến phòng của Vưu Lợi Dân.
Trong phòng yên tĩnh, Vưu Lợi Dân ngồi ở ghế sô pha đọc sách.
;Hồng Lâu Mộng;
Đây cũng là cuốn sách mà Vưu Lợi Dân thích nhất, những lúc rảnh rỗi, ông đều đọc cuốn sách này.
- Chủ tịch tỉnh, chuyện nhà máy thuốc lá đã giải quyết xong rồi.
Phạm Hồng Vũ rót cho Vưu Lợi Dân một cốc trà, thuận miệng nói.
- Giải quyết xong rồi? Giải quyết như thế nào?
Vưu Lợi Dân ngẩng đầu lên, hơi có vẻ kinh ngạc.
- Là thế này, cục Thuốc lá quốc gia hôm nay gọi điện cho cục trưởng Lê, yêu cầu bọn họ chấm dứt điều tra đối với Phó Đức Trăn, để Phó Đức Trăn trở lại nhà máy tiếp tục chủ trì công tác.
- Điện thoại của ai?
- Nghe nói là của Tổng cục trưởng Vương.
Vưu Lợi Dân trầm trâm một chút, sau đó hỏi:
- Là cậu ra tay hả?
Ánh mắt sáng ngời
nhìn về phía hắn.
Phạm Hồng Vũ liền cười:
- Chủ tịch tỉnh thật tinh tường. Lần trước sau khi Vương Thông về, tôi nói chuyện với Lý Xuân Vũ về việc này, cậu ấy tâm lý nắm chắc. Tổng cục trưởng Vương cũng có những lúc cố chấp.
Ý tứ của lời câu cuối này, Vưu Lợi Dân sao lại không hiểu?
Vưu Lợi Dân đều tự mình ra sân bay nghênh đón Vương Thông, Tổng cục trưởng Vương còn không chịu bỏ qua. Thân là tâm phúc của Vưu Lợi Dân, trong lòng Trưởng phòng Phạm không dễ chịu chút nào, phải cho Cục trưởng Vương một lời nhắc nhở.
- Ừ!
Vưu Lợi Dân gật gật đầu, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn cũng không tiện thúc giục, ai cũng ở nhà khách nghỉ ngơi.
Điều kỳ lạ chính là, Thượng Vi Chính và lãnh đạo tổ điều tra không triệu kiến cán bộ Ngạn Hoa. Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình đành phải chờ trong nhà khách. Không ai dám về vì không biết Thượng Vi Chính và các lãnh đạo Tỉnh ủy có triệu kiến hay không.
Lần này tổ điều tra xuống, quả nhiên là rất cổ quái, trước đó không nói lịch trình cụ thể với địa phương, cho tới bây giờ đến Vinh Khải Cao cũng không rõ Thượng Vi Chính sẽ tiến hành điều tra ở Ngạn Hoa như thế nào.
Sau khi đến nhà khách Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ mở máy nhắn tin ra. Không lâu sau, tiếng bip bip vang lên không ngừng. Phạm Hồng Vũ vừa nhìn dãy số, khóe miệng liền mỉm cười, trở về phòng mình.
- Xin chào...
- Trưởng phòng Phạm, cảm ơn cảm ơn...
Điện thoại vừa được kết nối, Phạm Hồng Vũ mới mở miệng nói, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói cảm kích của Phó Đức Trăn, phỏng chừng Phó Đức Trăn cảm động sắp rơi nước mắt.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi:
- Giám đốc Phó, không sao chứ?
- Không sao không sao, cục trưởng Lê đích thân xuống nhà máy thuyết minh, tất cả tin đồn đều tự biến mất. Trưởng phòng Phạm, thật sự vô cùng cảm ơn...
Cho đến hiện tại, giọng điệu của Phó Đức Trăn vẫn cảm kích như trước.
Trên thực tế, buổi sáng sau khi cục trưởng Lê đến dự hội nghị cán bộ nhà máy, Phó Đức Trăn cái gì cũng không làm, mà gọi điện thoại luôn cho Phạm Hồng Vũ. Biết rõ Phạm Hồng Vũ đã đi Ngạn Hoa, cùng xe với lãnh đạo trung ương, nhưng Phó Đức Trăn vẫn cứ gọi.
Trưởng phòng Phạm đối với lão Phó, quả nhiên là ân trọng như núi. Trưởng phòng Phạm vẫn bị vướng bận bởi chuyện này nện đương nhiên phải báo cáo cho trưởng phòng Phạm trước. Hành động sau như thế nào, cũng phải nghe chỉ thị của Trưởng phòng Phạm.
Cho đến hiện tại, Phó Đức Trăn đã hoàn toàn coi Phạm Hồng Vũ là ;tổ chức; của mình, hơn nữa còn là tổ chức đáng tin cậy nhất.
Trong quan trường, Phó Đức Trăn cũng đã lăn lộn hai mươi mấy năm, không phải không có quan hệ với những nhân vật tai to mặt lớn. Nhưng không ngờ trong thời điểm mấu chốt này, phải nhờ đến vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Nói thật, chiều qua bị Cục trưởng Lê và lão Chu đưa đi, lão Phó đã có chút thất kinh. Đặc biệt Cục trưởng Lê nói lãnh đạo tổng cục đã hạ chỉ thị dừng chức vụ giám đốc nhà máy của ông, trong phút chốc Phó Đức Trăn cảm thấy trời như sập xuống, dường như toàn bộ trái đất ngừng quay.
Phạm Hồng Vũ đã từng nói, việc này vẫn chưa xong.
Vương Thông đúng là vẫn xuất thủ.
Trong nháy mắt, Phó Đức Trăn thậm chí đã muốn buông xuôi. Là một lãnh đạo lâu năm, Phó Đức Trăn cũng đã dùng qua không ít thủ pháp để xử lý cấp dưới và chưa một lần không thành công. Phó Đức Trăn đều biết rõ, dưới chế độ hiện hành, một khi lãnh đạo đã lên tiếng thì vận mệnh của ông ta căn bản đã được định trước.
Đương nhiên, loại dao động này cũng chỉ là trong nháy mắt, Phó Đức Trăn lập tức kiên định tư tưởng để ;chống lại;.
Bởi vì trong lòng ông, còn có một cây cỏ cứu mạng cuối cùng.
Đó chính là Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ.
Nếu lần trước Vương Thông đến Hồng Châu, Vưu Lợi Dân tự mình đến sân bay nghênh đón, có thể thấy được Chủ tịch tỉnh coi trọng ông ta như thế nào, lần này nhất định cũng sẽ không ngồi yên mà không quan tâm.
Ngoài ra, sau khi Vương Thông trở về thủ đô, Phó Đức Trăn cũng không được nhàn rỗi, chạy đến chỗ mấy vị lãnh đạo quen biết, nhưng bọn họ cũng an ủi ông mấy câu, trong lúc nguy nan như thế này, nói chưa chắc có thể giúp được.
Nhưng Phó Đức Trăn cũng không nghĩ rằng, qua một buổi tối, sự tình lại xuất hiện thay dổi lớn như thế, quả thật chính là chuyển biến 180°. Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Đức Trăn cảm thấy mình như đang trong giấc mơ, hoàn toàn không thể tin được.
Phó Đình Đình liền trực tiếp nói cho ông biết, tất cả đều là Phạm Hồng Vũ xuất lực.
Tối qua, Phạm Hồng Vũ ngay trước mặt cô gọi điện cho bạn ở thủ đô, nhờ bên đó hỗ trợ.
Đây cũng là điều không tưởng tượng được, vốn tưởng rằng là Vưu Lợi Dân ra mặt, nhưng không ngờ lạo là Phạm Hồng Vũ chiếu cố. Người thanh niên này không ngờ lại có bản lĩnh lớn như vậy.
- Trưởng phòng Phạm...lời cảm kích tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói ngắn gọn rằng từ nay về sau lão Phó tôi chính là người của anh, vĩnh viễn đi theo anh, tuyệt đối nghiêm túc.
Phó Đức Trăn nói.
Phó Đức Trăn rất rõ ràng, mình không có gì có thể cảm tạ được Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ không thiếu tiền, hắn có một người bạn gái là bà chủ lớn ở Hongkong, tiền như nước. Còn ở chốn quan trường, người ta là thư ký của Chủ tịch tỉnh, chỉ có Phạm Hồng Vũ chiếu cố được ông ta chứ ông ta không thể chiếu cố được Phạm Hồng Vũ. Tiền đồ của Phạm Hồng Vũ rộng mở như vậy, điều duy nhất ông ta có thể làm được chính là làm lính trung thành của Phạm Hồng Vũ. Sau này khi Phạm Hồng Vũ cần, thì Phó Đức Trăn sẽ liều mạng xông lên phía trước.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Giám đốc Phó quá khách khí rồi, chủ yếu là lãnh đạo khẳng định năng lực công tác của ông. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu có được thành tích thì cũng rõ như ban ngày thôi.
- Không dám không dám, đây đều là Chủ tịch tỉnh quan tâm, Trưởng phòng Phạm có cách thôi...
Phạm Hồng Vũ cắt ngang lời của Phó Đức Trăn, giọng điệu có chút nghiêm túc, nói:
- Giám đốc Phó, trước mắt quan trọng nhất là nhà máy thuốc lá làm tốt công tác, cây thuốc lá lại đến mùa thu hoạch rồi, tôi hy vọng nhà máy các ông có thể thực hiện hợp đồng với người trồng thuốc lá. Thu mua phải trả tiền ngay, không được khất nợ, như vậy người trồng thuốc lá mới có lòng tin, ông hiểu chứ?
- Được được, Trưởng phòng Phạm cứ yên tâm, lão Phó tôi cam đoan nhất định sẽ thực hiện 100% hợp đồng, toàn bộ kết toán bằng tiền mặt, tuyệt đối sẽ không nợ một xu nào của nhà máy. Đây là hợp đồng Chủ tịch địa khu Phạm ký với nhà máy chúng tôi, tôi có khó khăn thì cũng không để cho Chủ tịch địa khu Phạm phải khó xử.
Phó Đức Trăn lập tức nói, giọng điệu có chút khoa trương.
Lúc này, lãnh đạo trung ương đến Ngạn Hoa muốn điều tra, trong thời điểm mấu chốt này, nhất định không thể gây ra những truyện khác. Nhất là không thể để cho Phạm Vệ Quốc khó xử.
Phương diện này liên quan như thế nào, Phó Đức Trăn đều rất rõ ràng.
Hơn nữa, nhà máy thuốc lá cái khác thì không có, nhưng tiền thì không thiếu.
- Ừm, như vậy cũng được, vất vả Giám đốc Phó rồi. Mặt khác, Giám đốc Phó, còn có chuyện này ông cũng phải chú ý một chút.
- Vâng, trưởng phòng Phạm cứ chỉ thị.
- Lần này trong cục tìm ông nói chuyện, tôi nghe Đình Đình nói, là có người tố cáo ông. Tôi đề nghị, ông phải hết sức bình tĩnh, không cần vội vã đi truy cứu ai tố cáo mình. Chúng ta là cán bộ của Đảng, phải đám đối diện với sự phê bình của quần chúng. Bất luận là ai tố cáo cũng không cần biết là lời tố cáo đó có thật hay không, tóm lại có sai thì sửa còn không có thì thôi.
Trưởng phòng Phạm nghiêm trang nói, nghiễm nhiên là lãnh đạo cấp trên của Phó Đức Trăn.
Phó Đức Trăn sửng sốt, trầm ngâm một chút, luôn miệng nói:
- Được được, trưởng phòng Phạm, tôi sẽ nhớ kỹ. Tập trung tinh lực làm tốt công việc, không quan tâm đến những việc khác. Tôi cây ngay không sợ chết đứng, bọn họ muốn tố cáo thì cứ để cho họ làm.
- Ha ha, như vậy là tốt nhất. Giám đốc Phó, nhà máy thuốc là là một đơn vị mang lại hiệu quả và lợi ích tốt. Tiền nhiều thì ý tưởng của con người cũng nhiều hơn. Nhưng đây là tiền của nhà nước, không có liên quan gì đến tư nhân. Bất cứ ai cũng không được nhòm ngó vào, nếu không sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói.
Như lời Bành Thanh nói, vấn đề lớn của Phó Đức Trăn không có, nhưng vấn đề nhỏ thì không tránh khỏi. Hơn nữa, làm nhân vật số 1 của đơn vị như nhà máy thuốc lá, mặt kinh tế không có chút vấn đề nào thì gần như là không thể. Nhân cơ hội này Phạm Hồng Vũ gõ cho Phạm Hồng Vũ một chút, để ông ta khỏi đắc ý vênh váo.
- Vâng, đúng thế, Trưởng phòng Phạm, tôi sẽ nhớ ký chỉ thị của anh. Trưởng phòng Phạm cứ yên tâm...
- Ừ!
Phạm Hồng Vũ hàn huyên với anh ta vài câu rồi cúp máy, đứng dậy đi ra, thẳng đến phòng của Vưu Lợi Dân.
Trong phòng yên tĩnh, Vưu Lợi Dân ngồi ở ghế sô pha đọc sách.
;Hồng Lâu Mộng;
Đây cũng là cuốn sách mà Vưu Lợi Dân thích nhất, những lúc rảnh rỗi, ông đều đọc cuốn sách này.
- Chủ tịch tỉnh, chuyện nhà máy thuốc lá đã giải quyết xong rồi.
Phạm Hồng Vũ rót cho Vưu Lợi Dân một cốc trà, thuận miệng nói.
- Giải quyết xong rồi? Giải quyết như thế nào?
Vưu Lợi Dân ngẩng đầu lên, hơi có vẻ kinh ngạc.
- Là thế này, cục Thuốc lá quốc gia hôm nay gọi điện cho cục trưởng Lê, yêu cầu bọn họ chấm dứt điều tra đối với Phó Đức Trăn, để Phó Đức Trăn trở lại nhà máy tiếp tục chủ trì công tác.
- Điện thoại của ai?
- Nghe nói là của Tổng cục trưởng Vương.
Vưu Lợi Dân trầm trâm một chút, sau đó hỏi:
- Là cậu ra tay hả?
Ánh mắt sáng ngời
nhìn về phía hắn.
Phạm Hồng Vũ liền cười:
- Chủ tịch tỉnh thật tinh tường. Lần trước sau khi Vương Thông về, tôi nói chuyện với Lý Xuân Vũ về việc này, cậu ấy tâm lý nắm chắc. Tổng cục trưởng Vương cũng có những lúc cố chấp.
Ý tứ của lời câu cuối này, Vưu Lợi Dân sao lại không hiểu?
Vưu Lợi Dân đều tự mình ra sân bay nghênh đón Vương Thông, Tổng cục trưởng Vương còn không chịu bỏ qua. Thân là tâm phúc của Vưu Lợi Dân, trong lòng Trưởng phòng Phạm không dễ chịu chút nào, phải cho Cục trưởng Vương một lời nhắc nhở.
- Ừ!
Vưu Lợi Dân gật gật đầu, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
/885
|