Một chiếc Santana chậm rãi chạy thẳng hướng trụ sở Huyện ủy Vân Hồ.
Người ngồi trên xe, đương nhiên là tân Phó Bí thư Huyện ủy, quyền Chủ tịch tỉnh Vân Hồ Phạm Hồng Vũ. Lần này, Hoàng Tử Hiên không tự mình lái xe. Gã không muốn nhìn thấy người nối nghiệp Huyện ủy Vân Hồ, cho nên cử một lái xe để đưa Phạm Hồng Vũ đến đây.
Phạm Hồng Vũ ở nông trường khoảng ba ngày, mỗi đại đội hắn đều đến thăm, dò xét toàn bộ đoạn đê chống lũ, sau đó mới đến UBND huyện nhậm chức. Trước khi lên đường, có gọi điện cho Lục Cửu, báo cáo hành trình của mình.
Đối với Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ trước sau vẫn giữ lễ phép.
Quy mô của huyện thành Vân Hồ cũng không lớn, tương đối mà nói cũng chỉ như thị xã Ngạn Hoa. Dù sao đây cũng là một trong những khu có kinh tế phát triển nhất của Tề Hà.
Nhưng tổng thể mà nói, thị trấn nội địa ở những năm 90 đều có chút “rách rưới”, thị trường cũng không có gì sinh động cả.
Trụ sở Huyện ủy Vân Hồ được xây dựng từ cuối những năm 70, tuy nhiên khu nhà phía trong thấp thoáng sau những hàng cây xanh là mới xây dựng.
Santana đi thẳng vào cửa trụ sở.
Lập tức có một cô gái xinh đẹp ra đón, vẻ mặt tươi cười. Lái xe vội dừng lại, buông kính xe xuống.
Cô gái đi đến trước xe, thấp giọng hỏi: - Xin hỏi có phải Chủ tịch huyện Phạm không ạ?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nói: - Tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, tôi là Trần Hà, người phu trách Văn phòng UBND huyện…Bí thư Lục và Phó Chủ tịch huyện Tề nói hôm nay Chủ tịch huyện Phạm đến, nên bảo tôi ở lại đợi Chủ tịch huyện Phạm đại giá.
- Xin chào Chủ nhiệm Trần, các đồng chí khách khí quá rồi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp.
Người phụ trách Văn phòng tên Trần Hà này, chừng khoảng ba mươi ba, ba mươi tư tuổi, diện mạo đoan chinh, dáng người thướt tha, tuy rằng ăn mặc chỉ “bình thường” nhưng không thể che được sức hấp dẫn đối với cánh mày râu.
Khi còn ở tỉnh, Phạm Hồng Vũ cũng tìm hiểu lý lịch của một số cán bộ ở huyện Vân Hồ. Biết Chánh văn phòng UBND huyện Vân Hồ đúng là một nữ đồng chí tên Trần Hà. Chỉ có điều không ngờ rằng đó là một mỹ nữ rất hấp dẫn.
Phó Chủ tịch huyện Tề mà Trần Hà nói, tên đầy đủ là Tề Chính Hồng, là Phó Chủ tịch thường trực kiêm Phó Bí thư Huyện ủy. Trong khoảng thời gian Phạm Hồng Vũ chưa đến nhậm chức, công tác ở UBND huyện do ông ta quản lý.
Phạm Hồng Vũ hôm nay đến nhậm chức, Lục Cửu và Tề Chính Hồng cắt cử Chánh văn phòng đến chờ đón, cũng là lễ tiết cơ bản.
Đương nhiên, nếu Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức Bí thư Huyện ủy thì “đãi ngộ” kia sẽ khác hẳn. E là khi hắn còn ở nông trường, huyện đã cử người đến đón rồi. Hôm nay lễ nghênh đón, nhất định sẽ rất long trọng, chứ tuyệt đối không phải chỉ mỗi Trần Hà đứng ngoài cửa đón như thế này.
Nhân vật số 1 và số 2 khác nhau vô cùng rõ ràng.
Dù là như thế, UBND chỉ có một mình Trần Hà đón ở đây dường như có chút chậm trễ. Lục Cửu không ra mặt, có thể lý giải. Tề Chính Hồng là Phó Bí thư Huyện ủy kiêm Phó Chủ tịch thường trực huyện lão tư cách, phải giữ “cái giá”, có thể hiểu được. Nhưng cắt cử một vị Phó Chủ tịch và Trần Hà ra đón Phạm Hồng Vũ, thì lại không đủ.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý điều này, nhưng từ đó cũng có thể hiểu được những lãnh đạo ở huyện Vân Hồ đều có thái gì đó đối với tân Chủ tịch huyện là hắn.
Tối thiểu, chưa được tính là hoan nghênh cho lắm.
Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc, đi xuống xe, mỉm cười hỏi: - Chủ nhiệm Trần, Bí thư Lục có ở phòng không?
Trần Hà vội vàng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, là như thế này, Bí thư Lục hôm nay có công việc quan trọng cần phải giải quyết, khoảng nửa giờ nữa mới xong. Ông ấy có chỉ thị, nếu Chủ tịch huyện Phạm đến thì cứ mời vào nghỉ ngơi một chút, khi xong việc ông ấy sẽ đến ngay.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười gật đầu.
Chiều hôm qua hắn gọi điện cho Lục Cửu, nói về hành trình của mình, hôm nay trước khi lên đường lại gọi lần nữa. Lục Cửu “đúng lúc” lại có việc quan trọng cần giải quyết. Phạm Hồng Vũ tin rằng bất cứ lúc nào mình đến thì Bí thư Lục này đều phải ba mươi phút nữa mới xong việc quan trọng.
Lục Cửu rõ ràng đang thể hiện cái giá của nhân vật số 1.
Định vị quan hệ giữa mình và Phạm Hồng Vũ như thế nào, Lục Cửu hiện tại vẫn chưa rõ. Nếu Phạm Hồng Vũ là Quyền Chủ tịch huyện bình thường, thì đương nhiên Lục Cửu không cần phải quá lo lắng, tùy cơ mà ứng biến. Bất kể thế nào thì ông ta mới là nhân vật số 1, Chủ tịch huyện phải thích ứng với phong cách làm việc của ông ta.
Nhưng lai lịch của Phạm Hồng Vũ rõ ràng “không bình thường”. Thành phố Tề Hà đã có một thư ký của lãnh đạo Tỉnh ủy. Trịnh Mỹ Đường ở Tề Hà uy phong lẫm liệt, nhiều khi lời của Trịnh Mỹ Đường không thua kém gì Bí thư Thành ủy Đàm và Chủ tịch thành phố Quách.
Điểm này, Lục Cửu đều biết, Đàm Khởi Hoa từng tỏ ra vẻ kiêng kỵ này trước mặt ông ta.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ chính thức là Chủ tịch huyện, thân phận địa vị so với Trịnh Mỹ Đường còn cao hơn, mà địa vị của Lục Cửu trong mắt các vị lãnh đạo của tỉnh đương nhiên không thể bằng Đàm Khởi Hoa được.
Cái này đúng là một vấn đề khó khăn.
Lục Cửu cần phải cân nhắc kỹ càng.
Tuy nhiên có một điểm có thể khẳng định, chính là Lục Cửu tuyệt đối không muốn từ Bí thư Huyện ủy biến thành “trợ thủ”.
Cho dù Phạm Hồng Vũ từng là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, nhưng Lục Cửu sẽ không dễ dàng buông xuôi quyền uy nhân vật số 1 mà bao nhiêu năm phấn đấu mới có được.
Lập tức Trần Hà dẫn Phạm Hồng Vũ vào văn phòng UBND huyện. Bố cục của trụ sở này, cũng gần giống với trụ sở của các huyện thị xã khác. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cùng làm việc trong một tòa nhà. Huyện ủy ở phía Tây, UBND ở phía Đông…Trần Hà giới thiệu đại khái bố cục của trụ sở cho Phạm Hồng Vũ.
Từ cửa sổ của không ít phòng làm việc, đều xuất hiện những ánh mắt tò mò.
Phạm Hồng Vũ hôm nay thay đổi cách ăn mặc, không còn mũ lưỡi trai, giày thể thao nữa mà là áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc húi cua. Ở nông trường hắn là nhân vật số 1, lại là cải trang vi hành, ăn mặc tùy ý một chút cũng không sao, nhưng đến huyện rồi thì nhất định phải trang trọng.
Tuy nhiên khuôn mặt anh tuấn trẻ măng dưới mái tóc húi cua kia, thật khó để người ta coi hắn là lãnh đạo của một huyện.
Thậm chí ngay cả Trần Hà đều không che dấu được vẻ kinh ngạc của mình, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Phạm Hồng Vũ. Được đi cùng với một anh chàng tuấn tú như vậy, đối với Trần Hà mà nói cũng là lần đầu tiên, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Trần Hà hơn ba mươi tuổi đã lên chức Chánh văn phòng UBND huyện rồi, có thể nói là rất có năng lực, không biết bao nhiêu người đỏ mắt. Ngày bình thường, Trần Hà cũng rất tốt bụng, nhất cử nhất động đều rất nho nhã tự tin. Nhưng trước mặt Phạm Hồng Vũ, Trần Hà lại có cảm giác “tôi sinh vua chưa sinh, vua sinh thì tôi đã già”.
Nếu mình trẻ hơn chục tuổi thì tốt biết bao?
Trần Hà lập tức bật cười.
Nếu như thật sự mình trẻ đi chục tuổi, thì e rằng người đi cùng với vị Chủ tịch huyện đẹp trai này lại là một người khác cũng nên. Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mà lên được chức Chánh văn phòng, Trần Hà cảm thấy không thực tế chút nào.
Còn trường hợp của Phạm Hồng Vũ chỉ có thể gọi là “yêu nghiệt”, không biết bao nhiêu năm nữa mới xuất hiện một người như hắn.
Trần Hà lập tức dẫn Phạm Hồng Vũ lên lầu ba, đi vào một phòng ở phía Đông, cô khẽ đẩy cửa phòng, mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện, biết hôm nay anh tới, chúng tôi liền sửa sang lại văn phòng này, anh xem, có thích hợp hay không?
Vô tình, Trần Hà đã bỏ mất chữ “Phạm” đi, trực tiếp gọi Chủ tịch huyện, có vẻ như thân cận hơn.
Văn phòng UBND huyện, chức trách chủ yếu là phục vụ cho Chủ tịch huyện và các Phó Chủ tịch huyện, nên quan hệ thân cận một chút cũng là điều bình thường.
Văn phòng của Phạm Hồng Vũ ở đây trông xa hoa hơn ở nông trường nhiều. Văn phòng có hai gian trong, ngoài. Văn phòng bên trong rộng hơn hai chục mét vuông, thảm vàng, bàn làm việc bằng gỗ lim, ghế da xoay lớn, bộ bàn ghế tiếp khách cũng là bằng da thật…
Phạm Hồng Vũ vừa mới từ nông trường đến đây, cảm giác như thời gian đã qua ba mươi năm, từ năm 1970 trực tiếp bước vào thế kỷ mới vậy.
- Ha ha, Chủ nhiệm Trần, không cần phải xa hoa vậy đâu…
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Coi tư thế này, văn phòng của Chủ tịch huyện ở đây, không hề thua kém gì văn phòng của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân cả, thậm chí còn hơn là đằng khác .
Người ngồi trên xe, đương nhiên là tân Phó Bí thư Huyện ủy, quyền Chủ tịch tỉnh Vân Hồ Phạm Hồng Vũ. Lần này, Hoàng Tử Hiên không tự mình lái xe. Gã không muốn nhìn thấy người nối nghiệp Huyện ủy Vân Hồ, cho nên cử một lái xe để đưa Phạm Hồng Vũ đến đây.
Phạm Hồng Vũ ở nông trường khoảng ba ngày, mỗi đại đội hắn đều đến thăm, dò xét toàn bộ đoạn đê chống lũ, sau đó mới đến UBND huyện nhậm chức. Trước khi lên đường, có gọi điện cho Lục Cửu, báo cáo hành trình của mình.
Đối với Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ trước sau vẫn giữ lễ phép.
Quy mô của huyện thành Vân Hồ cũng không lớn, tương đối mà nói cũng chỉ như thị xã Ngạn Hoa. Dù sao đây cũng là một trong những khu có kinh tế phát triển nhất của Tề Hà.
Nhưng tổng thể mà nói, thị trấn nội địa ở những năm 90 đều có chút “rách rưới”, thị trường cũng không có gì sinh động cả.
Trụ sở Huyện ủy Vân Hồ được xây dựng từ cuối những năm 70, tuy nhiên khu nhà phía trong thấp thoáng sau những hàng cây xanh là mới xây dựng.
Santana đi thẳng vào cửa trụ sở.
Lập tức có một cô gái xinh đẹp ra đón, vẻ mặt tươi cười. Lái xe vội dừng lại, buông kính xe xuống.
Cô gái đi đến trước xe, thấp giọng hỏi: - Xin hỏi có phải Chủ tịch huyện Phạm không ạ?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nói: - Tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, tôi là Trần Hà, người phu trách Văn phòng UBND huyện…Bí thư Lục và Phó Chủ tịch huyện Tề nói hôm nay Chủ tịch huyện Phạm đến, nên bảo tôi ở lại đợi Chủ tịch huyện Phạm đại giá.
- Xin chào Chủ nhiệm Trần, các đồng chí khách khí quá rồi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp.
Người phụ trách Văn phòng tên Trần Hà này, chừng khoảng ba mươi ba, ba mươi tư tuổi, diện mạo đoan chinh, dáng người thướt tha, tuy rằng ăn mặc chỉ “bình thường” nhưng không thể che được sức hấp dẫn đối với cánh mày râu.
Khi còn ở tỉnh, Phạm Hồng Vũ cũng tìm hiểu lý lịch của một số cán bộ ở huyện Vân Hồ. Biết Chánh văn phòng UBND huyện Vân Hồ đúng là một nữ đồng chí tên Trần Hà. Chỉ có điều không ngờ rằng đó là một mỹ nữ rất hấp dẫn.
Phó Chủ tịch huyện Tề mà Trần Hà nói, tên đầy đủ là Tề Chính Hồng, là Phó Chủ tịch thường trực kiêm Phó Bí thư Huyện ủy. Trong khoảng thời gian Phạm Hồng Vũ chưa đến nhậm chức, công tác ở UBND huyện do ông ta quản lý.
Phạm Hồng Vũ hôm nay đến nhậm chức, Lục Cửu và Tề Chính Hồng cắt cử Chánh văn phòng đến chờ đón, cũng là lễ tiết cơ bản.
Đương nhiên, nếu Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức Bí thư Huyện ủy thì “đãi ngộ” kia sẽ khác hẳn. E là khi hắn còn ở nông trường, huyện đã cử người đến đón rồi. Hôm nay lễ nghênh đón, nhất định sẽ rất long trọng, chứ tuyệt đối không phải chỉ mỗi Trần Hà đứng ngoài cửa đón như thế này.
Nhân vật số 1 và số 2 khác nhau vô cùng rõ ràng.
Dù là như thế, UBND chỉ có một mình Trần Hà đón ở đây dường như có chút chậm trễ. Lục Cửu không ra mặt, có thể lý giải. Tề Chính Hồng là Phó Bí thư Huyện ủy kiêm Phó Chủ tịch thường trực huyện lão tư cách, phải giữ “cái giá”, có thể hiểu được. Nhưng cắt cử một vị Phó Chủ tịch và Trần Hà ra đón Phạm Hồng Vũ, thì lại không đủ.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý điều này, nhưng từ đó cũng có thể hiểu được những lãnh đạo ở huyện Vân Hồ đều có thái gì đó đối với tân Chủ tịch huyện là hắn.
Tối thiểu, chưa được tính là hoan nghênh cho lắm.
Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc, đi xuống xe, mỉm cười hỏi: - Chủ nhiệm Trần, Bí thư Lục có ở phòng không?
Trần Hà vội vàng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, là như thế này, Bí thư Lục hôm nay có công việc quan trọng cần phải giải quyết, khoảng nửa giờ nữa mới xong. Ông ấy có chỉ thị, nếu Chủ tịch huyện Phạm đến thì cứ mời vào nghỉ ngơi một chút, khi xong việc ông ấy sẽ đến ngay.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười gật đầu.
Chiều hôm qua hắn gọi điện cho Lục Cửu, nói về hành trình của mình, hôm nay trước khi lên đường lại gọi lần nữa. Lục Cửu “đúng lúc” lại có việc quan trọng cần giải quyết. Phạm Hồng Vũ tin rằng bất cứ lúc nào mình đến thì Bí thư Lục này đều phải ba mươi phút nữa mới xong việc quan trọng.
Lục Cửu rõ ràng đang thể hiện cái giá của nhân vật số 1.
Định vị quan hệ giữa mình và Phạm Hồng Vũ như thế nào, Lục Cửu hiện tại vẫn chưa rõ. Nếu Phạm Hồng Vũ là Quyền Chủ tịch huyện bình thường, thì đương nhiên Lục Cửu không cần phải quá lo lắng, tùy cơ mà ứng biến. Bất kể thế nào thì ông ta mới là nhân vật số 1, Chủ tịch huyện phải thích ứng với phong cách làm việc của ông ta.
Nhưng lai lịch của Phạm Hồng Vũ rõ ràng “không bình thường”. Thành phố Tề Hà đã có một thư ký của lãnh đạo Tỉnh ủy. Trịnh Mỹ Đường ở Tề Hà uy phong lẫm liệt, nhiều khi lời của Trịnh Mỹ Đường không thua kém gì Bí thư Thành ủy Đàm và Chủ tịch thành phố Quách.
Điểm này, Lục Cửu đều biết, Đàm Khởi Hoa từng tỏ ra vẻ kiêng kỵ này trước mặt ông ta.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ chính thức là Chủ tịch huyện, thân phận địa vị so với Trịnh Mỹ Đường còn cao hơn, mà địa vị của Lục Cửu trong mắt các vị lãnh đạo của tỉnh đương nhiên không thể bằng Đàm Khởi Hoa được.
Cái này đúng là một vấn đề khó khăn.
Lục Cửu cần phải cân nhắc kỹ càng.
Tuy nhiên có một điểm có thể khẳng định, chính là Lục Cửu tuyệt đối không muốn từ Bí thư Huyện ủy biến thành “trợ thủ”.
Cho dù Phạm Hồng Vũ từng là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, nhưng Lục Cửu sẽ không dễ dàng buông xuôi quyền uy nhân vật số 1 mà bao nhiêu năm phấn đấu mới có được.
Lập tức Trần Hà dẫn Phạm Hồng Vũ vào văn phòng UBND huyện. Bố cục của trụ sở này, cũng gần giống với trụ sở của các huyện thị xã khác. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cùng làm việc trong một tòa nhà. Huyện ủy ở phía Tây, UBND ở phía Đông…Trần Hà giới thiệu đại khái bố cục của trụ sở cho Phạm Hồng Vũ.
Từ cửa sổ của không ít phòng làm việc, đều xuất hiện những ánh mắt tò mò.
Phạm Hồng Vũ hôm nay thay đổi cách ăn mặc, không còn mũ lưỡi trai, giày thể thao nữa mà là áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc húi cua. Ở nông trường hắn là nhân vật số 1, lại là cải trang vi hành, ăn mặc tùy ý một chút cũng không sao, nhưng đến huyện rồi thì nhất định phải trang trọng.
Tuy nhiên khuôn mặt anh tuấn trẻ măng dưới mái tóc húi cua kia, thật khó để người ta coi hắn là lãnh đạo của một huyện.
Thậm chí ngay cả Trần Hà đều không che dấu được vẻ kinh ngạc của mình, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Phạm Hồng Vũ. Được đi cùng với một anh chàng tuấn tú như vậy, đối với Trần Hà mà nói cũng là lần đầu tiên, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Trần Hà hơn ba mươi tuổi đã lên chức Chánh văn phòng UBND huyện rồi, có thể nói là rất có năng lực, không biết bao nhiêu người đỏ mắt. Ngày bình thường, Trần Hà cũng rất tốt bụng, nhất cử nhất động đều rất nho nhã tự tin. Nhưng trước mặt Phạm Hồng Vũ, Trần Hà lại có cảm giác “tôi sinh vua chưa sinh, vua sinh thì tôi đã già”.
Nếu mình trẻ hơn chục tuổi thì tốt biết bao?
Trần Hà lập tức bật cười.
Nếu như thật sự mình trẻ đi chục tuổi, thì e rằng người đi cùng với vị Chủ tịch huyện đẹp trai này lại là một người khác cũng nên. Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mà lên được chức Chánh văn phòng, Trần Hà cảm thấy không thực tế chút nào.
Còn trường hợp của Phạm Hồng Vũ chỉ có thể gọi là “yêu nghiệt”, không biết bao nhiêu năm nữa mới xuất hiện một người như hắn.
Trần Hà lập tức dẫn Phạm Hồng Vũ lên lầu ba, đi vào một phòng ở phía Đông, cô khẽ đẩy cửa phòng, mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện, biết hôm nay anh tới, chúng tôi liền sửa sang lại văn phòng này, anh xem, có thích hợp hay không?
Vô tình, Trần Hà đã bỏ mất chữ “Phạm” đi, trực tiếp gọi Chủ tịch huyện, có vẻ như thân cận hơn.
Văn phòng UBND huyện, chức trách chủ yếu là phục vụ cho Chủ tịch huyện và các Phó Chủ tịch huyện, nên quan hệ thân cận một chút cũng là điều bình thường.
Văn phòng của Phạm Hồng Vũ ở đây trông xa hoa hơn ở nông trường nhiều. Văn phòng có hai gian trong, ngoài. Văn phòng bên trong rộng hơn hai chục mét vuông, thảm vàng, bàn làm việc bằng gỗ lim, ghế da xoay lớn, bộ bàn ghế tiếp khách cũng là bằng da thật…
Phạm Hồng Vũ vừa mới từ nông trường đến đây, cảm giác như thời gian đã qua ba mươi năm, từ năm 1970 trực tiếp bước vào thế kỷ mới vậy.
- Ha ha, Chủ nhiệm Trần, không cần phải xa hoa vậy đâu…
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Coi tư thế này, văn phòng của Chủ tịch huyện ở đây, không hề thua kém gì văn phòng của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân cả, thậm chí còn hơn là đằng khác .
/885
|