Ngày kế tiếp, Phạm Hồng Vũ đón tiếp một vị khách không tưởng.
Đương nhiên, vị khách này đã hẹn trước.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đến văn phòng, Trần Hà liền chạy đến, đưa cho hắn một bản sơ yếu lý lịch, đều là những cán bộ trẻ tuổi của cơ quan huyện, lớn nhất là hai mươi chín tuổi, trẻ nhất là hai mươi bốn tuổi.
Ba vị cán bộ này là Trần Hà đề cử làm thông tín viên cho Phạm Hồng Vũ. Buổi tối hôm qua, Phạm Hồng Vũ đã dặn dò cô.
Tuyển thư ký cho Chủ tịch huyện, cũng là Chánh văn phòng UBND huyện tận chức trách. Phạm Hồng Vũ yêu cầu rất đơn giản, phải quen thuộc với quy trình công tác của chính phủ, hành văn tương đối xuất sắc là được rồi, không nhất định là cán bộ của cơ quan chính phủ, từ các bộ môn khác cũng được. Những thứ hác, Trần Hà tự mình chọn là được. Theo lý, thư ký và lái xe là những người thân cận với lãnh đạo, hẳn là nên do lãnh đạo tự mình chọn. Nhưng Phạm Hồng Vũ mới tới, người quen ở cơ quan huyện Vân Hồ không có, nên tạm thời nhờ Trần Hà đề cử.
Trần Hà liền cẩn thận chọn lựa ba người. Số tuổi là nhân tố suy tính đầu tiên. Thật sự Chủ tịch huyện Phạm còn quá trẻ, nếu thư ký của hắn đều vượt quá ba mươi thì chỉ sợ khách chủ song phương không được tự nhiên.
Cũng may cán bộ cơ quan tuổi còn trẻ cũng không ít. Trần Hà vốn là muốn tìm một cán bộ tuổi còn trẻ hơn Phạm Hồng Vũ làm thông tín viên, nhưng chọn tới chọn lui vẫn là không thích hợp, nên đành phải thôi. Cũng không phải cơ quan không có người trẻ tuổi hơn Phạm Hồng Vũ, mấu chốt đều là những người vừa mới tham gia công tác, Trần Hà không thể tùy tiện đề cử. Phạm Hồng Vũ chính mình còn trẻ thì chưa tính, tìm cho hắn một thư ký nhóc con không có kinh nghiệm, quả thật là không đáng tin cậy. Có một thời điểm, tác dụng của thư ký là không thể lường được. Thư ký tốt thì có thể giúp cho lãnh đạo không ít chuyện, thư ký không tốt, thường sẽ liên lụy đến lãnh đạo.
Cho nên Trần Hà đề cử ba vị thư ký này, trẻ tuổi nhất cũng chỉ hơn Phạm Hồng Vũ mấy tháng.
- Được rồi, thật vất vả cho Chánh văn phòng Trần. Sơ yếu lý lịch trước cứ để đây để tôi xem qua.
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận ba bản sơ yếu lý lịch.
Trần Hà cũng không vội mà đi ra ngoài, mà cầm lấy một tách trà màu vàng đen pha trà cho Phạm Hồng Vũ. Đây là một tách tử sa đích thực, là quà tặng của người ta cho Trần Hà, nhưng Trần Hà không có thích uống trà, nên vẫn cất đi. Hiện tại vừa vặn lại phát ra công dụng.
Phạm Hồng Vũ chỉ có yêu cầu đem tách giữ ấm đổi thành tách sử. Trần Hà lại trực tiếp đổi thành tách tử sa cho hắn. Hiệu quả pha trà tự nhiên là so với tách sứ bình thường tốt hơn nhiều.
- Chủ tịch huyện, anh thử xem cái tách này được không. Tôi không hiểu về trà cụ, đây là vào sinh nhật của tôi năm ngoái một người bạn tặng cho, đến nay vẫn chưa sử dụng.
Trần Hà đem tách trà tử sa nóng hổi nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói.
Về phần có phải là quà sinh nhật bạn tặng hay không thì chỉ có cô mới rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ vừa thấy, cười nói:
- Rất tốt, tách tử sa chính tông.
Trần Hà muốn bàn công việc với Phạm Hồng Vũ thì điện thoại trên bàn reo lên. Phạm Hồng Vũ lập tức cầm ống nghe lên.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Haha, Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, tôi là Tạ Hậu Minh.
Hơi ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, đầu dây bên kia truyền đến không ngờ là Phó bí thư huyện ủy, Chủ tịch Hội đồng nhân dân kiêm Bí thư Đảng ủy công an Tạ Hậu Minh. Mặc dù bật cười ha hả, nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được khí thế ngạo nghễ.
- Chủ nhiệm Tạ, xin chào!
Phạm Hồng Vũ khi cầm lấy micro, Trần Hà liền đi ra ngoài, nhưng vừa nghe Phạm Hồng Vũ xưng hô đối phương là Chủ nhiệm Tạ thì lập tức đứng lại, cũng không kiêng dè mà dự thính.
- Chủ tịch huyện Phạm, có rảnh không? Nếu rảnh thì tôi muốn đến chỗ cậu ngồi một chút, có một số việc muốn nói với cậu.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày giương lên:
- Vâng, hoan nghênh Chủ nhiệm Tạ.
Giọng điệu tương đối bình tĩnh, không mang theo nhiều sắc thái tình cảm.
- Được, tôi đây sẽ qua ngay.
Tạ Hậu Minh lập tức cúp điện thoại, hết sức gọn gàng.
Trần Hà không kìm lòng nổi đưa đồng hồ lên nhìn, đã hơn tám giờ sáng một chút.
Phạm Hồng Vũ tùy tay cúp điện thoại, nhìn Trần Hà một cái. Trần Hà không tránh đi mà ở một bên nghe hắn nói chuyện điện thoại, hẳn là có điều cần nói.
Quả nhiên, Trần Hà nói:
- Chủ tịch huyện, vợ của Chủ nhiệm Tạ là người của khu Thập Nguyên.
Chỉ một câu như vậy!
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu.
Theo lý, Phạm Hồng Vũ vừa mới nhậm chức được một ngày, vẫn là không tới phiên Tạ Hậu Minh đến nói với hắn chuyện gì. Nhưng vừa đến giờ làm, lại vội vã gọi điện thoại tới, có thể thấy được Tạ Hậu Minh phải có chuyện gì không đơn giản.
Rất hiển nhiên, Trần Hà cũng đoán được vì sao Tạ Hậu Minh lại hẹn Phạm Hồng Vũ nên nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
Trần Hà đi tới cửa, do dự một chút lại quay đầu lại nói:
- Chủ tịch huyện, trước kia Chủ tịch huyện Thôi vừa tới cũng đã thăm hỏi qua Chủ nhiệm Tạ. Lúc ấy Hội đồng nhân dân còn mấy tháng nữa mới mời dự họp.
Ngụ ý nói lúc đó Chủ tịch huyện Thôi và anh cũng giống nhau, đều là quyền Chủ tịch huyện. Cho nên hắn nên chủ động đi thăm hỏi Tạ Hậu Minh chứ không phải Tạ Hậu Minh đi tới cửa bái phỏng hắn.
Tạ Hậu Minh là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, là cán bộ cấp cục trưởng. Có một số huyện thành phố, cùng loại tình huống với Tạ Hậu Minh, xếp hạng thậm chí còn cao hơn Chủ tịch huyện còn trẻ tuổi, trong bộ máy xếp hàng thứ hai, gần với Bí thư Đảng ủy.
Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, lại là quyền Chủ tịch huyện, chủ động đi thăm hỏi một lão tiền bối, lễ tiết có thể nói là quá đủ. Mặc dù nói, Chủ tịch huyện cho tới bây giờ đều là thượng cấp bổ nhiệm qua, nhưng chung quy vẫn còn phải thông qua quy trình tuyển cử của Hội đồng nhân dân. Thượng cấp bình thường chỉ bổ nhiệm chức vụ bên trong đảng, vì Chủ tịch huyện mà đề cử chọn người.
Cho dù là mời dự họp đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Phạm Hồng Vũ không trúng cử khả năng rất nhỏ. Tuy nhiên cũng không có nghĩa là Hội đồng nhân dân bên kia không có chút kỹ xảo nào. Thượng cấp đề cử người, được trúng cử bình thường không thành vấn đề. Nhưng chỉ được hơn nửa số phiếu trúng cử thì chính là có vấn đề. Tân Chủ tịch huyện nhân duyên tốt, biết làm quan, quan hệ với các đồng chí cho thật tốt, vậy thì số phiếu bầu cử sẽ nhiều. Nếu không thức thời, kiêu ngạo, coi mình là đệ nhất thiên hạ, quan hệ với các đồng chí căng thẳng, vậy thì vô cùng có khả năng chỉ được nửa số phiếu bình chọn.
Nếu ở quốc gia phương tây, nếu được hơn nửa số phiếu bình chọn thì được xưng là đại thắng, đáng giá bốn phía tuyên dương, hung hăng khoe ra một phen. Tuy nhiên, ở quốc gia chúng ta, thì lại hoàn toàn khác. Số phiếu bình chọn ít hơn chín mươi phần trăm thì thật là mất mặt. lãnh đạo cấp trên thậm chí sẽ xem xét anh có thích hợp ở lại cương vị đó hay không, có thể đoàn kết được các đồng chí hay không.
Khi nói chuyện với Tạ Hậu Minh, giọng điệu của Phạm Hồng Vũ vẫn rất bình thường.
Rất rõ ràng, Trần Hà muốn dựa vào Phạm Hồng Vũ. Chỉ có điều trở ngại là chỉ mới giao tiếp với nhau một hai ngày, có chút việc không thể nói nên lời. Tin rằng Phạm Hồng Vũ đã từng là đệ nhất thư ký UBND tỉnh thì có thể hiểu được ý tứ của cô.
Về phương diện khác, Trần Hà không dám tự nhận mình cao minh hơn so với Phạm Hồng Vũ. Tuổi tác không phải là nhân tố phân biệt trí tuệ quan trường. Nhưng Trần Hà ít nhất so với Phạm Hồng Vũ hiểu biết tình huống các lãnh đạo bên này hơn. Cũng chớ xem thường điểm này, khi tới thời điểm quan trọng sẽ phát sinh đại tác dụng.
Bởi vì cái gọi là “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười gật đầu.
Trần Hà lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
Mặc kệ Tạ Hậu Minh nói chuyện với Phạm Hồng Vũ ra sao, Trần Hà ý tứ cần biểu đạt đã biểu đạt ra ngoài. Hơn nữa, từ vẻ mặt của Phạm Hồng Vũ có thể nhìn ra, dường như là rất cảm kích.
Trần Hà vừa mới rời khỏi phòng Phạm Hồng Vũ thì Tạ Hậu Minh đã đến.
Chủ nhiệm Tạ chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lên lầu ba UBND huyện. Trên đường đi, tiếng chào Chủ nhiệm Tạ vang lên không ngớt.
Trần Hà đúng lúc từ phòng thư ký bên cạnh đi ra, tươi cười chào hỏi Tạ Hậu Minh:
- Chủ nhiệm Tạ, ngài đã đến rồi?
- Ừ, Tiểu Trần, Chủ tịch huyện Phạm có ở trong phòng làm việc không?
Tạ Hậu Minh khẽ gật đầu, rất có uy nghiêm hỏi.
Tạ Hậu Minh năm nay gần sáu mươi tuổi, tóc bạc, dáng người khá béo, vẻ mặt rất có tinh thần.
- Vâng, Chủ nhiệm Tạ, Chủ tịch huyện Phạm đang ở trong phòng làm việc chờ ngài. Mời đi theo tôi!
Thông tín viên Phạm Hồng Vũ còn chưa quyết định, Trần Hà tự đồng đảm nhận chức thư ký cho Chủ tịch huyện.
Lập tức Trần Hà dẫn Tạ Hậu Minh vào trong phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ đã đứng chờ sẵn trong phòng, nhìn thấy Tạ Hậu Minh thì lập tức tiến lên nghênh đón.
- Chủ nhiệm Tạ, hoan nghênh, hoan nghênh.
Tạ Hậu Minh dừng bước, Phạm Hồng Vũ bước đến trước mặt ông ta thì mới giơ tay, thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi thật ra là khách không mời mà đến. Không có làm phiền công tác của Chủ tịch huyện chứ?
Hơi có vài phần đắn đo.
Với kinh nghiệm và tuổi tác của ông ta, đắn đo như vậy cũng là hợp lý. Dù sao thì ông ta cũng không phải cấp dưới Phạm Hồng Vũ, hơn nữa con đường làm quan cũng đã đến trạm cuối cùng, hoàn toàn có tiền vốn cậy già lên mặt, không cần nói là Chủ tịch huyện còn trẻ như Phạm Hồng Vũ, cho dù là Lục Cửu cũng phải ba phần kính nể ông ta.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ có chỉ thị, thì chính là công tác của tôi.
Lời này nói rất hay, rất có lễ phép.
- Chủ tịch huyện Phạm quá khách khí rồi, chỉ thị thì không dám.
Tạ Hậu Minh cười ha hả, sắc mặt lập tức trở nên hòa hoãn rất nhiều. Trong truyền thuyết, Phạm Hồng Vũ là thư ký Chủ tịch tỉnh hùng mạnh nhất. Hiện tại xem ra, mạnh mẽ, cứng rắn hay không thì tạm thời không rõ ràng lắm, tối thiểu là không ương ngạnh, còn biết dựa theo lối mòn trong quan trường.
Như vậy cũng tốt!
Mặc kệ cậu lai lịch như thế nào, chỉ cần cậu đồng ý bày ra quy củ, huyện Vân Hồ vẫn hoan nghênh cậu.
- Nào, Chủ nhiệm Tạ, mời ngồi.
Phạm Hồng Vũ khách khí mời Tạ Hậu Minh ngồi xuống ghế sofa.
Tạ Hậu Minh do dự một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn. Ông ta kinh nghiệm lý lịch còn cao hơn Phạm Hồng Vũ, nhưng xếp hạng trong bộ máy Huyện ủy thì Phạm Hồng Vũ đứng thứ hai, trước ông. Nếu muốn nói quy củ, thì tất cả mọi người đều phải nói quy củ. Tạ Hậu Minh cũng không muốn ở chi tiết này nảy sinh vấn đề khiến Phạm Hồng Vũ trong lòng không thoải mái.
Không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta cần gì phải đắc tội với Phạm Hồng Vũ?
Đương nhiên, vị khách này đã hẹn trước.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đến văn phòng, Trần Hà liền chạy đến, đưa cho hắn một bản sơ yếu lý lịch, đều là những cán bộ trẻ tuổi của cơ quan huyện, lớn nhất là hai mươi chín tuổi, trẻ nhất là hai mươi bốn tuổi.
Ba vị cán bộ này là Trần Hà đề cử làm thông tín viên cho Phạm Hồng Vũ. Buổi tối hôm qua, Phạm Hồng Vũ đã dặn dò cô.
Tuyển thư ký cho Chủ tịch huyện, cũng là Chánh văn phòng UBND huyện tận chức trách. Phạm Hồng Vũ yêu cầu rất đơn giản, phải quen thuộc với quy trình công tác của chính phủ, hành văn tương đối xuất sắc là được rồi, không nhất định là cán bộ của cơ quan chính phủ, từ các bộ môn khác cũng được. Những thứ hác, Trần Hà tự mình chọn là được. Theo lý, thư ký và lái xe là những người thân cận với lãnh đạo, hẳn là nên do lãnh đạo tự mình chọn. Nhưng Phạm Hồng Vũ mới tới, người quen ở cơ quan huyện Vân Hồ không có, nên tạm thời nhờ Trần Hà đề cử.
Trần Hà liền cẩn thận chọn lựa ba người. Số tuổi là nhân tố suy tính đầu tiên. Thật sự Chủ tịch huyện Phạm còn quá trẻ, nếu thư ký của hắn đều vượt quá ba mươi thì chỉ sợ khách chủ song phương không được tự nhiên.
Cũng may cán bộ cơ quan tuổi còn trẻ cũng không ít. Trần Hà vốn là muốn tìm một cán bộ tuổi còn trẻ hơn Phạm Hồng Vũ làm thông tín viên, nhưng chọn tới chọn lui vẫn là không thích hợp, nên đành phải thôi. Cũng không phải cơ quan không có người trẻ tuổi hơn Phạm Hồng Vũ, mấu chốt đều là những người vừa mới tham gia công tác, Trần Hà không thể tùy tiện đề cử. Phạm Hồng Vũ chính mình còn trẻ thì chưa tính, tìm cho hắn một thư ký nhóc con không có kinh nghiệm, quả thật là không đáng tin cậy. Có một thời điểm, tác dụng của thư ký là không thể lường được. Thư ký tốt thì có thể giúp cho lãnh đạo không ít chuyện, thư ký không tốt, thường sẽ liên lụy đến lãnh đạo.
Cho nên Trần Hà đề cử ba vị thư ký này, trẻ tuổi nhất cũng chỉ hơn Phạm Hồng Vũ mấy tháng.
- Được rồi, thật vất vả cho Chánh văn phòng Trần. Sơ yếu lý lịch trước cứ để đây để tôi xem qua.
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận ba bản sơ yếu lý lịch.
Trần Hà cũng không vội mà đi ra ngoài, mà cầm lấy một tách trà màu vàng đen pha trà cho Phạm Hồng Vũ. Đây là một tách tử sa đích thực, là quà tặng của người ta cho Trần Hà, nhưng Trần Hà không có thích uống trà, nên vẫn cất đi. Hiện tại vừa vặn lại phát ra công dụng.
Phạm Hồng Vũ chỉ có yêu cầu đem tách giữ ấm đổi thành tách sử. Trần Hà lại trực tiếp đổi thành tách tử sa cho hắn. Hiệu quả pha trà tự nhiên là so với tách sứ bình thường tốt hơn nhiều.
- Chủ tịch huyện, anh thử xem cái tách này được không. Tôi không hiểu về trà cụ, đây là vào sinh nhật của tôi năm ngoái một người bạn tặng cho, đến nay vẫn chưa sử dụng.
Trần Hà đem tách trà tử sa nóng hổi nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói.
Về phần có phải là quà sinh nhật bạn tặng hay không thì chỉ có cô mới rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ vừa thấy, cười nói:
- Rất tốt, tách tử sa chính tông.
Trần Hà muốn bàn công việc với Phạm Hồng Vũ thì điện thoại trên bàn reo lên. Phạm Hồng Vũ lập tức cầm ống nghe lên.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Haha, Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, tôi là Tạ Hậu Minh.
Hơi ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, đầu dây bên kia truyền đến không ngờ là Phó bí thư huyện ủy, Chủ tịch Hội đồng nhân dân kiêm Bí thư Đảng ủy công an Tạ Hậu Minh. Mặc dù bật cười ha hả, nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được khí thế ngạo nghễ.
- Chủ nhiệm Tạ, xin chào!
Phạm Hồng Vũ khi cầm lấy micro, Trần Hà liền đi ra ngoài, nhưng vừa nghe Phạm Hồng Vũ xưng hô đối phương là Chủ nhiệm Tạ thì lập tức đứng lại, cũng không kiêng dè mà dự thính.
- Chủ tịch huyện Phạm, có rảnh không? Nếu rảnh thì tôi muốn đến chỗ cậu ngồi một chút, có một số việc muốn nói với cậu.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày giương lên:
- Vâng, hoan nghênh Chủ nhiệm Tạ.
Giọng điệu tương đối bình tĩnh, không mang theo nhiều sắc thái tình cảm.
- Được, tôi đây sẽ qua ngay.
Tạ Hậu Minh lập tức cúp điện thoại, hết sức gọn gàng.
Trần Hà không kìm lòng nổi đưa đồng hồ lên nhìn, đã hơn tám giờ sáng một chút.
Phạm Hồng Vũ tùy tay cúp điện thoại, nhìn Trần Hà một cái. Trần Hà không tránh đi mà ở một bên nghe hắn nói chuyện điện thoại, hẳn là có điều cần nói.
Quả nhiên, Trần Hà nói:
- Chủ tịch huyện, vợ của Chủ nhiệm Tạ là người của khu Thập Nguyên.
Chỉ một câu như vậy!
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu.
Theo lý, Phạm Hồng Vũ vừa mới nhậm chức được một ngày, vẫn là không tới phiên Tạ Hậu Minh đến nói với hắn chuyện gì. Nhưng vừa đến giờ làm, lại vội vã gọi điện thoại tới, có thể thấy được Tạ Hậu Minh phải có chuyện gì không đơn giản.
Rất hiển nhiên, Trần Hà cũng đoán được vì sao Tạ Hậu Minh lại hẹn Phạm Hồng Vũ nên nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
Trần Hà đi tới cửa, do dự một chút lại quay đầu lại nói:
- Chủ tịch huyện, trước kia Chủ tịch huyện Thôi vừa tới cũng đã thăm hỏi qua Chủ nhiệm Tạ. Lúc ấy Hội đồng nhân dân còn mấy tháng nữa mới mời dự họp.
Ngụ ý nói lúc đó Chủ tịch huyện Thôi và anh cũng giống nhau, đều là quyền Chủ tịch huyện. Cho nên hắn nên chủ động đi thăm hỏi Tạ Hậu Minh chứ không phải Tạ Hậu Minh đi tới cửa bái phỏng hắn.
Tạ Hậu Minh là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, là cán bộ cấp cục trưởng. Có một số huyện thành phố, cùng loại tình huống với Tạ Hậu Minh, xếp hạng thậm chí còn cao hơn Chủ tịch huyện còn trẻ tuổi, trong bộ máy xếp hàng thứ hai, gần với Bí thư Đảng ủy.
Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, lại là quyền Chủ tịch huyện, chủ động đi thăm hỏi một lão tiền bối, lễ tiết có thể nói là quá đủ. Mặc dù nói, Chủ tịch huyện cho tới bây giờ đều là thượng cấp bổ nhiệm qua, nhưng chung quy vẫn còn phải thông qua quy trình tuyển cử của Hội đồng nhân dân. Thượng cấp bình thường chỉ bổ nhiệm chức vụ bên trong đảng, vì Chủ tịch huyện mà đề cử chọn người.
Cho dù là mời dự họp đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Phạm Hồng Vũ không trúng cử khả năng rất nhỏ. Tuy nhiên cũng không có nghĩa là Hội đồng nhân dân bên kia không có chút kỹ xảo nào. Thượng cấp đề cử người, được trúng cử bình thường không thành vấn đề. Nhưng chỉ được hơn nửa số phiếu trúng cử thì chính là có vấn đề. Tân Chủ tịch huyện nhân duyên tốt, biết làm quan, quan hệ với các đồng chí cho thật tốt, vậy thì số phiếu bầu cử sẽ nhiều. Nếu không thức thời, kiêu ngạo, coi mình là đệ nhất thiên hạ, quan hệ với các đồng chí căng thẳng, vậy thì vô cùng có khả năng chỉ được nửa số phiếu bình chọn.
Nếu ở quốc gia phương tây, nếu được hơn nửa số phiếu bình chọn thì được xưng là đại thắng, đáng giá bốn phía tuyên dương, hung hăng khoe ra một phen. Tuy nhiên, ở quốc gia chúng ta, thì lại hoàn toàn khác. Số phiếu bình chọn ít hơn chín mươi phần trăm thì thật là mất mặt. lãnh đạo cấp trên thậm chí sẽ xem xét anh có thích hợp ở lại cương vị đó hay không, có thể đoàn kết được các đồng chí hay không.
Khi nói chuyện với Tạ Hậu Minh, giọng điệu của Phạm Hồng Vũ vẫn rất bình thường.
Rất rõ ràng, Trần Hà muốn dựa vào Phạm Hồng Vũ. Chỉ có điều trở ngại là chỉ mới giao tiếp với nhau một hai ngày, có chút việc không thể nói nên lời. Tin rằng Phạm Hồng Vũ đã từng là đệ nhất thư ký UBND tỉnh thì có thể hiểu được ý tứ của cô.
Về phương diện khác, Trần Hà không dám tự nhận mình cao minh hơn so với Phạm Hồng Vũ. Tuổi tác không phải là nhân tố phân biệt trí tuệ quan trường. Nhưng Trần Hà ít nhất so với Phạm Hồng Vũ hiểu biết tình huống các lãnh đạo bên này hơn. Cũng chớ xem thường điểm này, khi tới thời điểm quan trọng sẽ phát sinh đại tác dụng.
Bởi vì cái gọi là “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười gật đầu.
Trần Hà lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
Mặc kệ Tạ Hậu Minh nói chuyện với Phạm Hồng Vũ ra sao, Trần Hà ý tứ cần biểu đạt đã biểu đạt ra ngoài. Hơn nữa, từ vẻ mặt của Phạm Hồng Vũ có thể nhìn ra, dường như là rất cảm kích.
Trần Hà vừa mới rời khỏi phòng Phạm Hồng Vũ thì Tạ Hậu Minh đã đến.
Chủ nhiệm Tạ chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lên lầu ba UBND huyện. Trên đường đi, tiếng chào Chủ nhiệm Tạ vang lên không ngớt.
Trần Hà đúng lúc từ phòng thư ký bên cạnh đi ra, tươi cười chào hỏi Tạ Hậu Minh:
- Chủ nhiệm Tạ, ngài đã đến rồi?
- Ừ, Tiểu Trần, Chủ tịch huyện Phạm có ở trong phòng làm việc không?
Tạ Hậu Minh khẽ gật đầu, rất có uy nghiêm hỏi.
Tạ Hậu Minh năm nay gần sáu mươi tuổi, tóc bạc, dáng người khá béo, vẻ mặt rất có tinh thần.
- Vâng, Chủ nhiệm Tạ, Chủ tịch huyện Phạm đang ở trong phòng làm việc chờ ngài. Mời đi theo tôi!
Thông tín viên Phạm Hồng Vũ còn chưa quyết định, Trần Hà tự đồng đảm nhận chức thư ký cho Chủ tịch huyện.
Lập tức Trần Hà dẫn Tạ Hậu Minh vào trong phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ đã đứng chờ sẵn trong phòng, nhìn thấy Tạ Hậu Minh thì lập tức tiến lên nghênh đón.
- Chủ nhiệm Tạ, hoan nghênh, hoan nghênh.
Tạ Hậu Minh dừng bước, Phạm Hồng Vũ bước đến trước mặt ông ta thì mới giơ tay, thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi thật ra là khách không mời mà đến. Không có làm phiền công tác của Chủ tịch huyện chứ?
Hơi có vài phần đắn đo.
Với kinh nghiệm và tuổi tác của ông ta, đắn đo như vậy cũng là hợp lý. Dù sao thì ông ta cũng không phải cấp dưới Phạm Hồng Vũ, hơn nữa con đường làm quan cũng đã đến trạm cuối cùng, hoàn toàn có tiền vốn cậy già lên mặt, không cần nói là Chủ tịch huyện còn trẻ như Phạm Hồng Vũ, cho dù là Lục Cửu cũng phải ba phần kính nể ông ta.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ có chỉ thị, thì chính là công tác của tôi.
Lời này nói rất hay, rất có lễ phép.
- Chủ tịch huyện Phạm quá khách khí rồi, chỉ thị thì không dám.
Tạ Hậu Minh cười ha hả, sắc mặt lập tức trở nên hòa hoãn rất nhiều. Trong truyền thuyết, Phạm Hồng Vũ là thư ký Chủ tịch tỉnh hùng mạnh nhất. Hiện tại xem ra, mạnh mẽ, cứng rắn hay không thì tạm thời không rõ ràng lắm, tối thiểu là không ương ngạnh, còn biết dựa theo lối mòn trong quan trường.
Như vậy cũng tốt!
Mặc kệ cậu lai lịch như thế nào, chỉ cần cậu đồng ý bày ra quy củ, huyện Vân Hồ vẫn hoan nghênh cậu.
- Nào, Chủ nhiệm Tạ, mời ngồi.
Phạm Hồng Vũ khách khí mời Tạ Hậu Minh ngồi xuống ghế sofa.
Tạ Hậu Minh do dự một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn. Ông ta kinh nghiệm lý lịch còn cao hơn Phạm Hồng Vũ, nhưng xếp hạng trong bộ máy Huyện ủy thì Phạm Hồng Vũ đứng thứ hai, trước ông. Nếu muốn nói quy củ, thì tất cả mọi người đều phải nói quy củ. Tạ Hậu Minh cũng không muốn ở chi tiết này nảy sinh vấn đề khiến Phạm Hồng Vũ trong lòng không thoải mái.
Không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta cần gì phải đắc tội với Phạm Hồng Vũ?
/885
|