Tâm tình của Lý Văn Hàn thật sự không tốt.
Đêm qua, ông ta và vị Phó trưởng phòng ở sở tỉnh cùng nhau ăn cơm. Quan hệ giữa ông ta và vị Phó trưởng phòng đó không tệ…trước kia ở sở tỉnh huẩn luyện, hai người ở cùng một ký túc xá, chơi rất thân với nhau. Từ đó họ vẫn thường liên lạc với nhau, Lý Văn Hàn mỗi lần lên tỉnh dù bận đến đâu cũng mời Phó trưởng phòng này đi ăn.
Lúc ăn cơm, Phó trưởng phòng uống hơi nhiều, ghé vào tai ông ta nói cho ông ta một số bí mật, chính là tại sao trưởng công an các huyện khác đều được lên cao, chỉ có một mình ông ta là không thể lên được. Phó trưởng phòng nói với ông ta, như năm ngoái, vốn sở tỉnh cũng đồng ý rồi, nhưng lúc trưng cầu ý kiến lãnh đạo của thành phố Tề Hà, có vị lãnh đạo chủ chốt nào đó đã không đồng ý.
Đối với Lý Văn Hàn mà nói đây là một tin tức mới. Ban đầu, y nhận được tin tình báo rằng, đều là tại sở tỉnh không đồng ý, vởi vì Vân Hồ và nông trường Triều Dương đánh nhau, ảnh hưởng không tốt.
Lý Văn Hàn trên tỉnh cũng không có quan hệ gì đặc biệt cả, thậm chí ở thành phố cũng không có, chỗ dựa vững chắc nhất của y chỉ có Tạ Hậu Minh. Nhưng dù Tạ Hậu Minh ở Vân Hồ là một nhân vật lợi hại, nhưng lên thành phố rồi cũng không có tiếng nói cho lắm. Tạ Hậu Minh cũng sắp phải lui về tuyến hai rồi, những tai to mặt lớn bên trên làm sao để ý đến ông ta chứ?
Vị phó trưởng phòng ở sở tỉnh này thật ra quan hệ rất tốt với ông ta, nhưng chuyện như vậy cũng không có cách nào, dù sao bản thân mình cũng chỉ mà một chức phó mà thôi.
Cho nên khi nghe nói sở tỉnh không đồng ý, mặc dù trong lòng Lý Văn Hàn nín thở nhưng cũng không làm gì được ngoài việc tự an ủi mình.
Hiện tại, vị phó trưởng phòng này nói cho y biết, vấn để xảy ra ở chính thành phố của ông ta.
Tiếp theo, vị phó trưởng phòng này lặng lẽ nói cho ông ta biết, thật ra vị lãnh đạo này ở thành phố cũng không có thành kiến gì với ông ta, mà người thật sự gạt chân ông ta chính là lãnh đạo huyện. Thậm chí vị Phó trưởng phòng này còn mịt mờ nói về vị lãnh đạo huyện này, chỉ còn thiếu nói ra tên nữa thôi.
Trong lòng Lý Văn Hàn biết rõ, vị lãnh đạo huyện này chỉ có thể là Lục Cửu chứ không có ai khác.
Lục Cửu và Tạ Hậu Minh vốn cơm không lành canh không ngọt từ lâu, Lý Văn Hàn là người mà một tay Tạ Hậu Minh cất nhắc lên, Lục Cửu đương nhiên không có nửa phần hảo cảm với ông ta, thậm chí nhiều lần muốn thay thế ông ta để nhường đường cho “người của mình”. Là Tạ Hậu Minh đứng vững cho nên Lý Văn Hàn mới có thể tiếp tục ngồi trên ghế Trưởng công an huyện này.
Nếu không, đừng nói là thăng tiến mà ngay cả giữ vị trí cũ của mình thôi đã khó khăn lắm rồi.
Lục Cửu này đúng là kẻ nham hiểm.
Lý Văn Hàn cái gì cũng không tiện nói, chỉ hết lần này đến lần khác cụng ly với vị phó phòng kia, thiếu chút nữa thì say mèm, cuối cùng vẫn là vị phó phòng kia đưa y về nhà khách.
Ai ngờ hôm nay họp ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm UB Chính trị - Pháp luật Đoàn Thần Hân không ngờ đích thân đến, trên hội nghị không phê bình tình hình trị an của huyện Vân Hồ.
Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt già nua của Lý Văn Hàn chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Lý Văn Hàn vốn cũng là tính cách mạnh mẽ, sau khi trở thành trưởng công an huyện thì càng mạnh mẽ hơn. Việc không được thăng tiến đã khiến ông ta rất đau đớn rồi, không ngờ lại còn bị Đoàn Thần Hân phê bình trong cuộc họp trưởng công an toàn tỉnh như vậy.
Thật mất mặt.
Hội nghị tương đối dài, buổi chiều lúc kết thúc cũng đã đến giờ ăn cơm, đại sảnh bày tiệc liên hoan. Lý Văn Hàn liền đi ra ngoài, không muốn ở lại.
Lúc họp, các trưởng công an khác ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, không ai thèm nhìn ông ta. Đến nhà ăn rồi, dù miệng bọn họ không nói cái gì, nhưng những ánh mắt kia có thể giết chết người.
Lý Văn Hàn thật sự không chịu được.
Vốn dự định về luôn Vân Hồ, nhưng thật sự không đi được.
Ai ngờ vừa ra đến ngoài, chiếc máy nhắn tin bên hông liền kêu lên dồn dập. Lý Văn Hàn cầm máy lên, thấy một hàng số lạ, là số ở tỉnh. Lý Văn Hàn hừ một tiếng, không thèm nhìn, mở cửa xe, ngồi xuống.
- Sếp, không ăn cơm sao?
Lái xe không để ý vẻ mặt của Lý Văn Hàn, hỏi.
- Cơm nước cái gì? Về.
Lý Văn Hàn xem như tìm được chỗ để trút giận, giọng gầm lên một tiếng.
Lái xe sợ hãi không dám nhiều lời, chỉ có điều chân tay luống cuống, đến xe cũng không nổ máy được.
Lý Văn Hàn càng nổi giận, sắc mặt như đáy nồi, đang định mở miệng răn dạy, nhưng chiếc máy nhắn tin lại vang lên.
- Mẹ kiếp, kêu cái gì mà nhiều thế, phiền chết đi được.
Lý Văn Hàn cầm lấy máy nhắn tin, rồi quẳng ra một bên.
Lái xe sắc mặt tái nhợt, vất vả lắm mới rời xe đi được, chậm rãi lái về phía trước. Xe cộ đỗ ở đây khá nhiều, cho nên cần phải để ý cẩn thận.
Lý Văn Hàn thở dốc, xe đi ra khỏi bãi đỗ xe liền dần dần tăng tốc, tâm tình bình tĩnh lại một chút, cầm máy nhắn tin lên, vẫn là dãy số ban nãy. Trong đầu Lý Văn Hàn lóe lên một suy nghĩ, nhớ tới hôm nay có thể Phạm Hồng Vũ còn ở tỉnh, nếu chẳng may là Phạm Hồng Vũ gọi mà không trả lời thì sẽ phiền lớn.
Vừa rồi trên đại hội bị Bí thư Đoàn phê bình, Lý Văn Hàn thậm chí đã có ý định từ chức.
Trở thành trưởng công an huyện, đối với quần chúng bình thường thật uy phong biết bao. Nhưng bọn họ không biết, trưởng công an huyện cũng có nỗi buồn của mình.
Đương nhiên ý niệm từ chức chỉ lóe lên trong đầu Lý Văn Hàn mà thôi, không thể trở thành sự thật được. Bao nhiêu năm vất vả mới có được vị trí như vậy, đâu dễ dàng buông xuôi được? Cho dù ông ta có thể thuyết phục được chính mình, nhưng cũng không thể thuyết phục được vợ con.
Chỉ cần còn muốn làm chức trưởng công an này, tốt nhất không nên đắc tội với Phạm Hồng Vũ, nhất là vì những lý do không đâu như thế này.
- Dừng xe.
Xe Nissan đi đến một bốt điện thoại công cộng, Lý Văn Hàn nói lớn.
Lúc này lại không khiến lái xe sợ hãi, anh ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, xe lập tức được dừng lại, vững vàng đỗ ở ven đường.
Lý Văn Hàn đi ra khỏi xe, đi vào bốt điện thoại, cầm điện thoại lên bấm số, đồng thời hít một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại.
- Xin hỏi, vị nào tìm tôi vậy?
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Lý Văn Hàn cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh.
- Trưởng phòng Lý à? Tôi Phạm Hồng Vũ đây.
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Phạm Hồng Vũ.
Lý Văn Hàn âm thầm kêu may mắn, xem ra việc khống chế tâm trạng của mình lại quan trọng như vậy, không ngờ đúng là Phạm Hồng Vũ tìm hắn.
- Xin chào xin chào, Chủ tịch huyện Phạm, tôi Lý Văn Hàn đây, xin chào.
Lý Văn Hàn trong nháy mắt liền thay đổi giọng điệu, vẻ mặt tươi cười.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Xin chào, dự họp xong rồi chứ?
- Xong rồi, Chủ tịch huyện Phạm có chỉ thị gì không?
Phạm Hồng Vũ cườ nói: - Không có chỉ thị cả, chỉ có lời mời thôi. Nếu hiện tại ông có thời gian thì mời ông đến khách sạn Mai Sơn ăn một bữa cơm, thế nào?
- Mời tôi ăn cơm?
Lý Văn Hàn ngơ ngác một chút, đây đúng là điều không thể ngờ được.
Phạm Hồng Vũ lúc này chủ động mời ông ta ăn cơm, hẳn là muốn tỏ vẻ hữu hảo với ông ta. Vừa mới đảm nhiệm Chủ tịch huyện, phải tìm phái địa phương ủng hộ. Đúng dịp gặp phải việc của hai anh em Cát Đại Tráng, Phạm Hồng Vũ đầu tiên mốn tìm ông ta để “kết nối” cũng là điều hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều “cành ô liu” mà Chủ tịch huyện Phạm đưa ra này, có thể nhận được hay không thì phải chú ý.
Tuy nhiên trong lúc này, cũng không cho phép Lý Văn Hàn chần chừ, kẻo Phạm Hồng Vũ lại cho rằng ông ta tâm không đủ thành, cho nên luôn miệng nói: - Chủ tịch huyện quá khách khí rồi, tôi sao dám nhận? Là tôi mời chủ tịch huyện Phạm mới đúng chứ…
- Nói như vậy, tức là có thời gian đúng không?
Phạm Hồng Vũ trực tiếp nói.
Lý Văn Hàn không khỏi cười khổ một hồi.
Vị tân Chủ tịch huyện này cá tính thật mạnh mẽ, mời khách cũng giống như hạ chỉ thị, Lý Văn Hàn không thể không đi được.
- Ha ha, Chủ tịch huyện đã ra lệnh rồi thì tôi phải chấp hành thôi, chỉ đâu đánh đó…
Lý Văn Hàn bật cười ha hả, lòng tràn đầy sung sướng nói.
Ít nhất khiến người nghe cảm thấy ông ta đang rất cao hứng.
- Vậy được, một mình ông đến đây nhé, nơi này yên tĩnh, dễ nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ lập tức lại hạ chỉ thị với Lý Văn Hàn.
Lý Văn Hàn càng căng thẳng, theo ý tứ này, Phạm Hồng Vũ thật sự là có “bí mật” muốn thương lượng với ông ta? Đến lái xe cũng không cho đi cùng.
- Được được, tôi biết rồi.
Lý Văn Hàn không dám chần chừ, liên thanh nói. Cũng may lái xe cũng rất hiểu chuyện, vẫn ngồi trên xe, không biết Lý Văn Hàn đang nói chuyện điện thoại với ai.
Cúp máy xong, Lý Văn Hàn bảo lái xe tìm chỗ ăn cơm, chờ ông ta thông báo, rồi bắt một chiếc taxi đến thẳng khách sạn Mai Sơn.
Đêm qua, ông ta và vị Phó trưởng phòng ở sở tỉnh cùng nhau ăn cơm. Quan hệ giữa ông ta và vị Phó trưởng phòng đó không tệ…trước kia ở sở tỉnh huẩn luyện, hai người ở cùng một ký túc xá, chơi rất thân với nhau. Từ đó họ vẫn thường liên lạc với nhau, Lý Văn Hàn mỗi lần lên tỉnh dù bận đến đâu cũng mời Phó trưởng phòng này đi ăn.
Lúc ăn cơm, Phó trưởng phòng uống hơi nhiều, ghé vào tai ông ta nói cho ông ta một số bí mật, chính là tại sao trưởng công an các huyện khác đều được lên cao, chỉ có một mình ông ta là không thể lên được. Phó trưởng phòng nói với ông ta, như năm ngoái, vốn sở tỉnh cũng đồng ý rồi, nhưng lúc trưng cầu ý kiến lãnh đạo của thành phố Tề Hà, có vị lãnh đạo chủ chốt nào đó đã không đồng ý.
Đối với Lý Văn Hàn mà nói đây là một tin tức mới. Ban đầu, y nhận được tin tình báo rằng, đều là tại sở tỉnh không đồng ý, vởi vì Vân Hồ và nông trường Triều Dương đánh nhau, ảnh hưởng không tốt.
Lý Văn Hàn trên tỉnh cũng không có quan hệ gì đặc biệt cả, thậm chí ở thành phố cũng không có, chỗ dựa vững chắc nhất của y chỉ có Tạ Hậu Minh. Nhưng dù Tạ Hậu Minh ở Vân Hồ là một nhân vật lợi hại, nhưng lên thành phố rồi cũng không có tiếng nói cho lắm. Tạ Hậu Minh cũng sắp phải lui về tuyến hai rồi, những tai to mặt lớn bên trên làm sao để ý đến ông ta chứ?
Vị phó trưởng phòng ở sở tỉnh này thật ra quan hệ rất tốt với ông ta, nhưng chuyện như vậy cũng không có cách nào, dù sao bản thân mình cũng chỉ mà một chức phó mà thôi.
Cho nên khi nghe nói sở tỉnh không đồng ý, mặc dù trong lòng Lý Văn Hàn nín thở nhưng cũng không làm gì được ngoài việc tự an ủi mình.
Hiện tại, vị phó trưởng phòng này nói cho y biết, vấn để xảy ra ở chính thành phố của ông ta.
Tiếp theo, vị phó trưởng phòng này lặng lẽ nói cho ông ta biết, thật ra vị lãnh đạo này ở thành phố cũng không có thành kiến gì với ông ta, mà người thật sự gạt chân ông ta chính là lãnh đạo huyện. Thậm chí vị Phó trưởng phòng này còn mịt mờ nói về vị lãnh đạo huyện này, chỉ còn thiếu nói ra tên nữa thôi.
Trong lòng Lý Văn Hàn biết rõ, vị lãnh đạo huyện này chỉ có thể là Lục Cửu chứ không có ai khác.
Lục Cửu và Tạ Hậu Minh vốn cơm không lành canh không ngọt từ lâu, Lý Văn Hàn là người mà một tay Tạ Hậu Minh cất nhắc lên, Lục Cửu đương nhiên không có nửa phần hảo cảm với ông ta, thậm chí nhiều lần muốn thay thế ông ta để nhường đường cho “người của mình”. Là Tạ Hậu Minh đứng vững cho nên Lý Văn Hàn mới có thể tiếp tục ngồi trên ghế Trưởng công an huyện này.
Nếu không, đừng nói là thăng tiến mà ngay cả giữ vị trí cũ của mình thôi đã khó khăn lắm rồi.
Lục Cửu này đúng là kẻ nham hiểm.
Lý Văn Hàn cái gì cũng không tiện nói, chỉ hết lần này đến lần khác cụng ly với vị phó phòng kia, thiếu chút nữa thì say mèm, cuối cùng vẫn là vị phó phòng kia đưa y về nhà khách.
Ai ngờ hôm nay họp ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm UB Chính trị - Pháp luật Đoàn Thần Hân không ngờ đích thân đến, trên hội nghị không phê bình tình hình trị an của huyện Vân Hồ.
Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt già nua của Lý Văn Hàn chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Lý Văn Hàn vốn cũng là tính cách mạnh mẽ, sau khi trở thành trưởng công an huyện thì càng mạnh mẽ hơn. Việc không được thăng tiến đã khiến ông ta rất đau đớn rồi, không ngờ lại còn bị Đoàn Thần Hân phê bình trong cuộc họp trưởng công an toàn tỉnh như vậy.
Thật mất mặt.
Hội nghị tương đối dài, buổi chiều lúc kết thúc cũng đã đến giờ ăn cơm, đại sảnh bày tiệc liên hoan. Lý Văn Hàn liền đi ra ngoài, không muốn ở lại.
Lúc họp, các trưởng công an khác ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, không ai thèm nhìn ông ta. Đến nhà ăn rồi, dù miệng bọn họ không nói cái gì, nhưng những ánh mắt kia có thể giết chết người.
Lý Văn Hàn thật sự không chịu được.
Vốn dự định về luôn Vân Hồ, nhưng thật sự không đi được.
Ai ngờ vừa ra đến ngoài, chiếc máy nhắn tin bên hông liền kêu lên dồn dập. Lý Văn Hàn cầm máy lên, thấy một hàng số lạ, là số ở tỉnh. Lý Văn Hàn hừ một tiếng, không thèm nhìn, mở cửa xe, ngồi xuống.
- Sếp, không ăn cơm sao?
Lái xe không để ý vẻ mặt của Lý Văn Hàn, hỏi.
- Cơm nước cái gì? Về.
Lý Văn Hàn xem như tìm được chỗ để trút giận, giọng gầm lên một tiếng.
Lái xe sợ hãi không dám nhiều lời, chỉ có điều chân tay luống cuống, đến xe cũng không nổ máy được.
Lý Văn Hàn càng nổi giận, sắc mặt như đáy nồi, đang định mở miệng răn dạy, nhưng chiếc máy nhắn tin lại vang lên.
- Mẹ kiếp, kêu cái gì mà nhiều thế, phiền chết đi được.
Lý Văn Hàn cầm lấy máy nhắn tin, rồi quẳng ra một bên.
Lái xe sắc mặt tái nhợt, vất vả lắm mới rời xe đi được, chậm rãi lái về phía trước. Xe cộ đỗ ở đây khá nhiều, cho nên cần phải để ý cẩn thận.
Lý Văn Hàn thở dốc, xe đi ra khỏi bãi đỗ xe liền dần dần tăng tốc, tâm tình bình tĩnh lại một chút, cầm máy nhắn tin lên, vẫn là dãy số ban nãy. Trong đầu Lý Văn Hàn lóe lên một suy nghĩ, nhớ tới hôm nay có thể Phạm Hồng Vũ còn ở tỉnh, nếu chẳng may là Phạm Hồng Vũ gọi mà không trả lời thì sẽ phiền lớn.
Vừa rồi trên đại hội bị Bí thư Đoàn phê bình, Lý Văn Hàn thậm chí đã có ý định từ chức.
Trở thành trưởng công an huyện, đối với quần chúng bình thường thật uy phong biết bao. Nhưng bọn họ không biết, trưởng công an huyện cũng có nỗi buồn của mình.
Đương nhiên ý niệm từ chức chỉ lóe lên trong đầu Lý Văn Hàn mà thôi, không thể trở thành sự thật được. Bao nhiêu năm vất vả mới có được vị trí như vậy, đâu dễ dàng buông xuôi được? Cho dù ông ta có thể thuyết phục được chính mình, nhưng cũng không thể thuyết phục được vợ con.
Chỉ cần còn muốn làm chức trưởng công an này, tốt nhất không nên đắc tội với Phạm Hồng Vũ, nhất là vì những lý do không đâu như thế này.
- Dừng xe.
Xe Nissan đi đến một bốt điện thoại công cộng, Lý Văn Hàn nói lớn.
Lúc này lại không khiến lái xe sợ hãi, anh ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, xe lập tức được dừng lại, vững vàng đỗ ở ven đường.
Lý Văn Hàn đi ra khỏi xe, đi vào bốt điện thoại, cầm điện thoại lên bấm số, đồng thời hít một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại.
- Xin hỏi, vị nào tìm tôi vậy?
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Lý Văn Hàn cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh.
- Trưởng phòng Lý à? Tôi Phạm Hồng Vũ đây.
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Phạm Hồng Vũ.
Lý Văn Hàn âm thầm kêu may mắn, xem ra việc khống chế tâm trạng của mình lại quan trọng như vậy, không ngờ đúng là Phạm Hồng Vũ tìm hắn.
- Xin chào xin chào, Chủ tịch huyện Phạm, tôi Lý Văn Hàn đây, xin chào.
Lý Văn Hàn trong nháy mắt liền thay đổi giọng điệu, vẻ mặt tươi cười.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Xin chào, dự họp xong rồi chứ?
- Xong rồi, Chủ tịch huyện Phạm có chỉ thị gì không?
Phạm Hồng Vũ cườ nói: - Không có chỉ thị cả, chỉ có lời mời thôi. Nếu hiện tại ông có thời gian thì mời ông đến khách sạn Mai Sơn ăn một bữa cơm, thế nào?
- Mời tôi ăn cơm?
Lý Văn Hàn ngơ ngác một chút, đây đúng là điều không thể ngờ được.
Phạm Hồng Vũ lúc này chủ động mời ông ta ăn cơm, hẳn là muốn tỏ vẻ hữu hảo với ông ta. Vừa mới đảm nhiệm Chủ tịch huyện, phải tìm phái địa phương ủng hộ. Đúng dịp gặp phải việc của hai anh em Cát Đại Tráng, Phạm Hồng Vũ đầu tiên mốn tìm ông ta để “kết nối” cũng là điều hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều “cành ô liu” mà Chủ tịch huyện Phạm đưa ra này, có thể nhận được hay không thì phải chú ý.
Tuy nhiên trong lúc này, cũng không cho phép Lý Văn Hàn chần chừ, kẻo Phạm Hồng Vũ lại cho rằng ông ta tâm không đủ thành, cho nên luôn miệng nói: - Chủ tịch huyện quá khách khí rồi, tôi sao dám nhận? Là tôi mời chủ tịch huyện Phạm mới đúng chứ…
- Nói như vậy, tức là có thời gian đúng không?
Phạm Hồng Vũ trực tiếp nói.
Lý Văn Hàn không khỏi cười khổ một hồi.
Vị tân Chủ tịch huyện này cá tính thật mạnh mẽ, mời khách cũng giống như hạ chỉ thị, Lý Văn Hàn không thể không đi được.
- Ha ha, Chủ tịch huyện đã ra lệnh rồi thì tôi phải chấp hành thôi, chỉ đâu đánh đó…
Lý Văn Hàn bật cười ha hả, lòng tràn đầy sung sướng nói.
Ít nhất khiến người nghe cảm thấy ông ta đang rất cao hứng.
- Vậy được, một mình ông đến đây nhé, nơi này yên tĩnh, dễ nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ lập tức lại hạ chỉ thị với Lý Văn Hàn.
Lý Văn Hàn càng căng thẳng, theo ý tứ này, Phạm Hồng Vũ thật sự là có “bí mật” muốn thương lượng với ông ta? Đến lái xe cũng không cho đi cùng.
- Được được, tôi biết rồi.
Lý Văn Hàn không dám chần chừ, liên thanh nói. Cũng may lái xe cũng rất hiểu chuyện, vẫn ngồi trên xe, không biết Lý Văn Hàn đang nói chuyện điện thoại với ai.
Cúp máy xong, Lý Văn Hàn bảo lái xe tìm chỗ ăn cơm, chờ ông ta thông báo, rồi bắt một chiếc taxi đến thẳng khách sạn Mai Sơn.
/885
|