Giờ phút này huyện Vân Hồ vẫn yên tĩnh như trước, không có chút “dị thường” nào phát sinh cả. Dù sao ba “ông lớn” của huyện đang đấu tranh lẫn nhau, cán bộ bình thường chỉ có thể nhìn lên, nghe một chút tin đồn để làm câu chuyện lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Lãnh đạo thành phố Tề Hà nổi giận lôi đình, người biết chỉ có một vài mà thôi, Lục Cửu và Tạ Hậu Minh đương nhiên không dám nói lung tung ra ngoài rồi.
Nhưng biết rõ trưởng ban Hạ Vân sắp đến, Lục Cửu vẫn phải chuẩn bị cho tốt. Đối với vị trưởng ban Hạ này, nói thật, trong lòng Lục Cửu vẫn rất để ý. Ngẫm một chút, Lục Cửu liền gọi điện cho Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện, có bận không?
Lục Cửu trong nháy mắt liền khôi phục tâm trạng của mình, mỉm cười hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Bí thư có chỉ thị, tôi sẽ tương đối bận…
Lục Cửu ha ha cười nói: - Chủ tịch huyện, vừa rồi Bí thư Đàm mới gọi điện cho tôi, nói là trưa nay Trưởng ban Hạ Vân dẽ đến huyện chúng ta khảo sát cán bộ. Chủ yếu là đồng chí Lý Văn Hàn, khả năng còn có thể mời đồng chí Tạ Hậu Minh đến nói chuyện.
Tin tức này Phạm Hồng Vũ cũng đã biết. Việc này, vốn chính là hắn đứng đằng sau. Hiểu được quy tắc lợi dụng người khác như thế nào, trong quan trường vĩnh viễn sẽ chiếm được thế thượng phong.
Tạ Hậu Minh hao tổn tâm cơ, làm thủ đoạn bịp bợm “tra tấn bức cung”, tự cho là đắc kế, kết quả là Phạm Hồng Vũ chẳng cần hao chút sức lực, trực tiếp có lãnh đạo cấp trên ra mặt cho hắn. Đến cả Lục Cửu cũng bị vạ lây.
Một khi đã như vậy, Lục Cửu cũng chủ động chia xẻ tin tức cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Được, chúng ta hoan nghênh Trưởng ban Hạ đến huyện. Bí thư có dặn gì thì cứ phân phó.
Lục Cửu nói: - Đừng khách khí như vậy. Bất kể là chuyện gì, chúng ta đều nên thương lượng xử lý…Trưởng ban Hạ luôn không thích khoa trương lắm, nữ đồng chí mà. Tôi thấy như thế này, mấy người chúng ta qua bên kia nghênh đón một chút, nhưng không được làm rầm rộ quá, Trưởng ban sẽ không thích đâu.
Cái gọi là “mấy người chúng ta”, đương nhiên là chỉ mấy vị chính và phó Bí thư Huyện ủy rồi.
- Được, tất cả theo sự sắp xếp của Bí thư.
- Ngoài ra, Trưởng ban Hạ lần này đến đây, toàn bộ quy trình khảo sát cán bộ đều phải tiến hành, đồng chi Lý Văn Hàn, phiền Chủ tịch huyện thông báo cho ông ta một câu được không? Để ông ta còn chuẩn bị.
Lục Cửu tùy ý nói.
Cái này hay, nhất định phải do Phạm Hồng Vũ đi làm. Để Lý Văn Hàn phải mang ơn hắn. Nếu Lý Văn Hàn được ngồi lên chức Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật thì từ đó về sau, mảng chính trị pháp luật này Phạm Hồng Vũ sẽ rất có quyền nói chuyện. Mặc dù trong lòng Lục Cửu không vui, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật này.
Quy trình khảo sát cán bộ hiện tại, tương đối mà nói, khá là đơn giản. Các hình thức “bàn bạc dân chủ”, “đề bạt công khai” vẫn chưa thực thi, chủ yếu là lãnh đạo ban Tổ chức xuống đơn vị đề bạt, tìm mấy đồng chí nói chuyện để nắm rõ hơn về các khía cạnh.
Xét thấy hệ thống chính trị pháp luật trước mắt còn đang nằm dưới tay Tạ Hậu Minh, một số công việc tất yếu vẫn phải nên chuẩn bị một chút. Lúc nữa bên chỗ Tạ Hậu Minh kia, Lục Cửu vẫn phải gọi điện thoại, để tránh đồng chí lão thành này lại phạm sai lầm.
Tuy rằng Bí thư Đàm chính miệng nói vậy, nhưng chắc Tạ Hậu Minh sẽ không biết thức thời như vậy, nhưng nếu như Trưởng ban Hạ trong lúc nắm tình hình, mà có một đồng chí nào đó trong đơn vị phê bình Lý Văn Hàn không tốt thì cũng sẽ không “nhẹ nhàng” chút nào.
Phải lấy lòng mọi người một chút, không được để đắc tội với người ta.
- Được, một lúc nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ấy.
Phạm Hồng Vũ nói.
Chuyện này, cho đến bây giờ, có lẽ vẫn có một số cán bộ bình thường ngắm hoa trong sương, nhưng những những lãnh đạo như Tạ Hậu Minh, Lục Cửu thì ai mà không rõ như ban ngày chứ? Hiện giờ công bố thắng bại, nếu Phạm Hồng Vũ còn “giả bộ” nữa thì cũng không ổn. - Vậy được vậy được.
Lục Cửu khách khí thêm vài câu nữa rồi cúp máy ngay.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu, tiện tay gọi điện đến Văn phòng Trưởng Công an huyện luôn.
- Xin chào.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Văn Hàn, nghe có vẻ rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gượng dậy. Tạ Hậu Minh đem chuyện “tra tấn bức cung” báo cáo lên trên, thật sự nằm ngoài dự kiến của Lý Văn Hàn. Mấy ngày nay , Lý Văn Hàn đã chuẩn bị tinh thần chịu đau khổ, cả đêm ngủ không ngon giấc.
Chiêu này của Tạ Hậu Minh bị cho là “giết người một vạn, tự tổn tám ngàn”, nhưng ông ta đã làm ra rồi, trong suy nghĩ của Lý Văn Hàn, bất luận là Tạ Hậu Minh cuối cùng “tự tổn” như thế nào thì việc Lý Văn Hàn bị “giết” là điều khó mà tránh khỏi.
- Trưởng phòng Lý, thông báo cho ông một việc.
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói vững vàng của Phạm Hồng Vũ.
- À, Chủ tịch huyện? Xin chào…xin mời Chủ tịch huyện cho chỉ thị…
Lý Văn Hàn đứng thẳng thân mình, lớn tiếng nói.
- Chiều nay, trưởng ban Hạ Vân ở Ban Tổ chức Thành ủy sẽ xuống huyện chúng ta khảo sát cán bộ, chủ yếu là tìm ông nói chuyện, đương nhiên cũng sẽ tìm Chủ nhiệm Tạ Hậu Minh một chút, ông chuẩn bị đi nhé.
Giọng nói của Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh như trước, giống như đang truyền đạt một chỉ thị bình thường.
Lý Văn Hàn chấn động, nghi ngờ tai mình nghe nhầm, trố mắt một lúc mới cẩn thận hỏi lại: - Chủ tịch huyện, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy chiều nay đến tìm tôi?
- Ừm, xin mời chuẩn bị cho kỹ.
- Vâng, Chủ tịch huyện, tôi hiểu rồi, cảm ơn Chủ tịch, cảm ơn…
Lý Văn Hàn kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Lý Văn Hàn phấn đấu cả đời đến giờ mới được lên cấp như vậy. Lúc này Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói cho ông ta biết một tin vui như thế, ông ta không vui mừng sao được?
Lên hay không lên chức, dường như đã trở thành điều thứ yếu, mà quan trọng là “mê cục” này cuối cùng đã được phá bỏ một lớp, nên cũng được thở phào một cái.
- Ha ha, những lời này thì không cần phải nói nữa. Trưởng phòng Lý, lãnh đạo cấp trên càng quan tâm, đồng nghĩa với việc trách nhiệm sau này của ông sẽ càng nặng hơn. Không thể phớt lờ được đâu đấy.
Đây hoàn toàn là giọng điệu của một Chủ tịch huyện.
- Vâng, đúng vậy, tôi nhất định sẽ nhớ chỉ thị của Chủ tịch huyện, làm tốt công tác của mình.
Lý Văn Hàn dù sao cũng là kẻ lão làng trong chốn quan trường, lập tức kiềm chế được sự kích động của mình, trả lời một cách quy củ.
Hơn 2 giờ chiều, mấy chiếc xe con lần lượt chạy ra khỏi trụ sở huyện ủy.
Xe của Lục Cửu đi đầu, xe Nissan của Phạm Hồng Vũ theo sát phía sau, mấy xe của các Phó Bí thư và trưởng phòng Tổ chức Huyện ủy đi vào theo thứ tự chức vụ.
Các cán bộ bình thường thấy cảnh này, tự nhiên không khỏi xì xào bàn tán. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là có lãnh đạo đến huyện Vân Hồ rồi, mấy vị Bí thư Phó Bí thư ra nghênh đón.
Những cán bộ có kinh nghiệm còn có thể lập tức đoán ra rằng, hẳn là có Phó Bí thư Thành ủy hoặc lãnh đạo quan trọng trong bộ máy Thành ủy sắp đến. Nếu là Bí thư Thành ủy Đàm Khởi Hoa hoặc Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa đến thì có lẽ tất cả lãnh đạo của Huyện ủy, UBND huyện đã được điều động đến hết rồi.
Hơn nữa xe của trưởng phòng Tổ chức Huyện cũng đến, khả năng rất lớn là Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Hạ Vân đến. Giờ khắc này, Trưởng ban Hạ đại giá quang lâm huyện Vân Hồ, không biết có chuyện gì quan trọng.
Chẳng lẽ muốn điều động cán bộ hay sao?
Đoàn xe đi đến chỗ râm mát cách thị trấn Vân Hồ không xa thì dừng lại. Lục Cửu xuống xe trước, Phạm Hồng Vũ, Tạ Hậu Minh…cũng xuống xe theo, đứng bên đường nói chuyện phiếm.
Lục Cửu sắp xếp địa điểm nghênh đón này rất chú ý. Trên thực tế, còn dựa theo cấp bậc mà đi tới. Đàm Khởi Hoa hoặc Quách Thanh Hoa nếu đến đây, nhất định là sẽ được nghênh đón đặc biệt, ở tại nơi tiếp giới của huyện Vân Hồ. Những Phó Bí thư khác đến thì cũng phải mười mấy người đi nghênh đón. Hạ Vân là Trưởng ban Tổ chức, thì được đón ở ngoài thị trấn Vân Hồ. Duy chr có Phó Bí thư Trịnh Mỹ Đường thì có thể được ngoại lệ, cũng sẽ được nghênh đón với nghi thức đặc biệt.
Dù sao Trịnh Mỹ Đường cũng có Viên Lưu Ngạn làm tấm lá chắn, lại chuẩn bị thế chỗ Chủ tịch thành phố của Quách Thanh Hoa, đầu lĩnh của các huyện phía dưới, không ai dám chậm trễ cả.
Bí thư Trịnh khá là ngạo khí.
Chuyện như vậy nếu như ông ta không thoải mái thì ai thoải mái đây?
Nhưng thật ra thời điểm Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ nhậm chức, tương đối khiêm tốn, ở huyện chỉ sắp xếp một mình Trần Hà đứng đón ở phòng bảo vệ, cơ bản không có nghi thức hoan nghênh gì cả, bởi vì Phạm Hồng Vũ còn trẻ tuổi, lại không phải nhân vật số 1.
Tuy nhiên bây giờ nhìn lại, Chủ tịch huyện ‘khiêm tốn” chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, khi đã đấu tranh rồi thì thủ đoạn của hắn cũng rất độc, không nương tay chút nào.
Mọi người coi như đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Chủ tịch huyện.
Lục Cửu thân là Bí thư Huyện ủy, nhiều năm như vậy vẫn muốn nhúng tay vào hệ thống chính trị pháp luật, nhưng chưa được toại nguyện. Phạm Hồng Vũ mới đến hơn một tháng, vậy mà hệ thống này đã rơi vào tay hắn rồi. Không hổ danh là cựu thư ký của Chủ tịch tỉnh.
Lãnh đạo thành phố Tề Hà nổi giận lôi đình, người biết chỉ có một vài mà thôi, Lục Cửu và Tạ Hậu Minh đương nhiên không dám nói lung tung ra ngoài rồi.
Nhưng biết rõ trưởng ban Hạ Vân sắp đến, Lục Cửu vẫn phải chuẩn bị cho tốt. Đối với vị trưởng ban Hạ này, nói thật, trong lòng Lục Cửu vẫn rất để ý. Ngẫm một chút, Lục Cửu liền gọi điện cho Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện, có bận không?
Lục Cửu trong nháy mắt liền khôi phục tâm trạng của mình, mỉm cười hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Bí thư có chỉ thị, tôi sẽ tương đối bận…
Lục Cửu ha ha cười nói: - Chủ tịch huyện, vừa rồi Bí thư Đàm mới gọi điện cho tôi, nói là trưa nay Trưởng ban Hạ Vân dẽ đến huyện chúng ta khảo sát cán bộ. Chủ yếu là đồng chí Lý Văn Hàn, khả năng còn có thể mời đồng chí Tạ Hậu Minh đến nói chuyện.
Tin tức này Phạm Hồng Vũ cũng đã biết. Việc này, vốn chính là hắn đứng đằng sau. Hiểu được quy tắc lợi dụng người khác như thế nào, trong quan trường vĩnh viễn sẽ chiếm được thế thượng phong.
Tạ Hậu Minh hao tổn tâm cơ, làm thủ đoạn bịp bợm “tra tấn bức cung”, tự cho là đắc kế, kết quả là Phạm Hồng Vũ chẳng cần hao chút sức lực, trực tiếp có lãnh đạo cấp trên ra mặt cho hắn. Đến cả Lục Cửu cũng bị vạ lây.
Một khi đã như vậy, Lục Cửu cũng chủ động chia xẻ tin tức cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Được, chúng ta hoan nghênh Trưởng ban Hạ đến huyện. Bí thư có dặn gì thì cứ phân phó.
Lục Cửu nói: - Đừng khách khí như vậy. Bất kể là chuyện gì, chúng ta đều nên thương lượng xử lý…Trưởng ban Hạ luôn không thích khoa trương lắm, nữ đồng chí mà. Tôi thấy như thế này, mấy người chúng ta qua bên kia nghênh đón một chút, nhưng không được làm rầm rộ quá, Trưởng ban sẽ không thích đâu.
Cái gọi là “mấy người chúng ta”, đương nhiên là chỉ mấy vị chính và phó Bí thư Huyện ủy rồi.
- Được, tất cả theo sự sắp xếp của Bí thư.
- Ngoài ra, Trưởng ban Hạ lần này đến đây, toàn bộ quy trình khảo sát cán bộ đều phải tiến hành, đồng chi Lý Văn Hàn, phiền Chủ tịch huyện thông báo cho ông ta một câu được không? Để ông ta còn chuẩn bị.
Lục Cửu tùy ý nói.
Cái này hay, nhất định phải do Phạm Hồng Vũ đi làm. Để Lý Văn Hàn phải mang ơn hắn. Nếu Lý Văn Hàn được ngồi lên chức Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật thì từ đó về sau, mảng chính trị pháp luật này Phạm Hồng Vũ sẽ rất có quyền nói chuyện. Mặc dù trong lòng Lục Cửu không vui, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật này.
Quy trình khảo sát cán bộ hiện tại, tương đối mà nói, khá là đơn giản. Các hình thức “bàn bạc dân chủ”, “đề bạt công khai” vẫn chưa thực thi, chủ yếu là lãnh đạo ban Tổ chức xuống đơn vị đề bạt, tìm mấy đồng chí nói chuyện để nắm rõ hơn về các khía cạnh.
Xét thấy hệ thống chính trị pháp luật trước mắt còn đang nằm dưới tay Tạ Hậu Minh, một số công việc tất yếu vẫn phải nên chuẩn bị một chút. Lúc nữa bên chỗ Tạ Hậu Minh kia, Lục Cửu vẫn phải gọi điện thoại, để tránh đồng chí lão thành này lại phạm sai lầm.
Tuy rằng Bí thư Đàm chính miệng nói vậy, nhưng chắc Tạ Hậu Minh sẽ không biết thức thời như vậy, nhưng nếu như Trưởng ban Hạ trong lúc nắm tình hình, mà có một đồng chí nào đó trong đơn vị phê bình Lý Văn Hàn không tốt thì cũng sẽ không “nhẹ nhàng” chút nào.
Phải lấy lòng mọi người một chút, không được để đắc tội với người ta.
- Được, một lúc nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ấy.
Phạm Hồng Vũ nói.
Chuyện này, cho đến bây giờ, có lẽ vẫn có một số cán bộ bình thường ngắm hoa trong sương, nhưng những những lãnh đạo như Tạ Hậu Minh, Lục Cửu thì ai mà không rõ như ban ngày chứ? Hiện giờ công bố thắng bại, nếu Phạm Hồng Vũ còn “giả bộ” nữa thì cũng không ổn. - Vậy được vậy được.
Lục Cửu khách khí thêm vài câu nữa rồi cúp máy ngay.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu, tiện tay gọi điện đến Văn phòng Trưởng Công an huyện luôn.
- Xin chào.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Văn Hàn, nghe có vẻ rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gượng dậy. Tạ Hậu Minh đem chuyện “tra tấn bức cung” báo cáo lên trên, thật sự nằm ngoài dự kiến của Lý Văn Hàn. Mấy ngày nay , Lý Văn Hàn đã chuẩn bị tinh thần chịu đau khổ, cả đêm ngủ không ngon giấc.
Chiêu này của Tạ Hậu Minh bị cho là “giết người một vạn, tự tổn tám ngàn”, nhưng ông ta đã làm ra rồi, trong suy nghĩ của Lý Văn Hàn, bất luận là Tạ Hậu Minh cuối cùng “tự tổn” như thế nào thì việc Lý Văn Hàn bị “giết” là điều khó mà tránh khỏi.
- Trưởng phòng Lý, thông báo cho ông một việc.
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói vững vàng của Phạm Hồng Vũ.
- À, Chủ tịch huyện? Xin chào…xin mời Chủ tịch huyện cho chỉ thị…
Lý Văn Hàn đứng thẳng thân mình, lớn tiếng nói.
- Chiều nay, trưởng ban Hạ Vân ở Ban Tổ chức Thành ủy sẽ xuống huyện chúng ta khảo sát cán bộ, chủ yếu là tìm ông nói chuyện, đương nhiên cũng sẽ tìm Chủ nhiệm Tạ Hậu Minh một chút, ông chuẩn bị đi nhé.
Giọng nói của Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh như trước, giống như đang truyền đạt một chỉ thị bình thường.
Lý Văn Hàn chấn động, nghi ngờ tai mình nghe nhầm, trố mắt một lúc mới cẩn thận hỏi lại: - Chủ tịch huyện, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy chiều nay đến tìm tôi?
- Ừm, xin mời chuẩn bị cho kỹ.
- Vâng, Chủ tịch huyện, tôi hiểu rồi, cảm ơn Chủ tịch, cảm ơn…
Lý Văn Hàn kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Lý Văn Hàn phấn đấu cả đời đến giờ mới được lên cấp như vậy. Lúc này Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói cho ông ta biết một tin vui như thế, ông ta không vui mừng sao được?
Lên hay không lên chức, dường như đã trở thành điều thứ yếu, mà quan trọng là “mê cục” này cuối cùng đã được phá bỏ một lớp, nên cũng được thở phào một cái.
- Ha ha, những lời này thì không cần phải nói nữa. Trưởng phòng Lý, lãnh đạo cấp trên càng quan tâm, đồng nghĩa với việc trách nhiệm sau này của ông sẽ càng nặng hơn. Không thể phớt lờ được đâu đấy.
Đây hoàn toàn là giọng điệu của một Chủ tịch huyện.
- Vâng, đúng vậy, tôi nhất định sẽ nhớ chỉ thị của Chủ tịch huyện, làm tốt công tác của mình.
Lý Văn Hàn dù sao cũng là kẻ lão làng trong chốn quan trường, lập tức kiềm chế được sự kích động của mình, trả lời một cách quy củ.
Hơn 2 giờ chiều, mấy chiếc xe con lần lượt chạy ra khỏi trụ sở huyện ủy.
Xe của Lục Cửu đi đầu, xe Nissan của Phạm Hồng Vũ theo sát phía sau, mấy xe của các Phó Bí thư và trưởng phòng Tổ chức Huyện ủy đi vào theo thứ tự chức vụ.
Các cán bộ bình thường thấy cảnh này, tự nhiên không khỏi xì xào bàn tán. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là có lãnh đạo đến huyện Vân Hồ rồi, mấy vị Bí thư Phó Bí thư ra nghênh đón.
Những cán bộ có kinh nghiệm còn có thể lập tức đoán ra rằng, hẳn là có Phó Bí thư Thành ủy hoặc lãnh đạo quan trọng trong bộ máy Thành ủy sắp đến. Nếu là Bí thư Thành ủy Đàm Khởi Hoa hoặc Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa đến thì có lẽ tất cả lãnh đạo của Huyện ủy, UBND huyện đã được điều động đến hết rồi.
Hơn nữa xe của trưởng phòng Tổ chức Huyện cũng đến, khả năng rất lớn là Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Hạ Vân đến. Giờ khắc này, Trưởng ban Hạ đại giá quang lâm huyện Vân Hồ, không biết có chuyện gì quan trọng.
Chẳng lẽ muốn điều động cán bộ hay sao?
Đoàn xe đi đến chỗ râm mát cách thị trấn Vân Hồ không xa thì dừng lại. Lục Cửu xuống xe trước, Phạm Hồng Vũ, Tạ Hậu Minh…cũng xuống xe theo, đứng bên đường nói chuyện phiếm.
Lục Cửu sắp xếp địa điểm nghênh đón này rất chú ý. Trên thực tế, còn dựa theo cấp bậc mà đi tới. Đàm Khởi Hoa hoặc Quách Thanh Hoa nếu đến đây, nhất định là sẽ được nghênh đón đặc biệt, ở tại nơi tiếp giới của huyện Vân Hồ. Những Phó Bí thư khác đến thì cũng phải mười mấy người đi nghênh đón. Hạ Vân là Trưởng ban Tổ chức, thì được đón ở ngoài thị trấn Vân Hồ. Duy chr có Phó Bí thư Trịnh Mỹ Đường thì có thể được ngoại lệ, cũng sẽ được nghênh đón với nghi thức đặc biệt.
Dù sao Trịnh Mỹ Đường cũng có Viên Lưu Ngạn làm tấm lá chắn, lại chuẩn bị thế chỗ Chủ tịch thành phố của Quách Thanh Hoa, đầu lĩnh của các huyện phía dưới, không ai dám chậm trễ cả.
Bí thư Trịnh khá là ngạo khí.
Chuyện như vậy nếu như ông ta không thoải mái thì ai thoải mái đây?
Nhưng thật ra thời điểm Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ nhậm chức, tương đối khiêm tốn, ở huyện chỉ sắp xếp một mình Trần Hà đứng đón ở phòng bảo vệ, cơ bản không có nghi thức hoan nghênh gì cả, bởi vì Phạm Hồng Vũ còn trẻ tuổi, lại không phải nhân vật số 1.
Tuy nhiên bây giờ nhìn lại, Chủ tịch huyện ‘khiêm tốn” chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, khi đã đấu tranh rồi thì thủ đoạn của hắn cũng rất độc, không nương tay chút nào.
Mọi người coi như đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Chủ tịch huyện.
Lục Cửu thân là Bí thư Huyện ủy, nhiều năm như vậy vẫn muốn nhúng tay vào hệ thống chính trị pháp luật, nhưng chưa được toại nguyện. Phạm Hồng Vũ mới đến hơn một tháng, vậy mà hệ thống này đã rơi vào tay hắn rồi. Không hổ danh là cựu thư ký của Chủ tịch tỉnh.
/885
|