Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, nó làm cho trụ sở làm việc tỉnh tràn trề nhựa sống, làm tăng không khí uy nghiêm lên vài phần.
Một chiếc xe con hiệu Nissan chậm rãi lái vào trụ sở làm việc tỉnh, mặc dù Chủ tịch huyện Phạm là người đảm nhiệm chức bí thư tỉnh đầu tiên hiện giờ đã không còn nữa, nhưng khi vào cửa cũng thực hiện đăng ký theo quy tắc đã đưa ra, phải được kiểm tra đối chiếu đầy đủ.
Phạm Hồng Vũ tự mình lái xe, để lái xe Ngô Huy cùng thông tín viên Lôi Minh ở nhà khách nghỉ ngơi.
Đến Ủy ban Nhân dân xin gặp Vưu Lợi Dân, Chủ tịch huyện Phạm không thể tự cao tự đại mang theo thư ký cùng lái xe được.
Chiếc xe Nisan này đã quen đường, nó dừng lại cách trụ sở làm việc không xa, có nhà giữ xe, hắn mặc áo sơ mi màu xanh hải quân, quần màu vàng nhạt, dày gia màu vàng làm cho Phạm Hồng Vũ vô cùng trẻ trung, tinh thần phấn chấn đi vào tòa nhà làm việc.
- Trưởng phòng Phạm...
Dọc theo đường đi không ít người gặp hắn, mười người hết chín người cười chào hỏi Phạm Hồng Vũ rôm rả, họ vẫn dùng với cách xưng hô trước kia, trong đó không ít người dừng bước lại tán gẫu với Phạm Hồng Vũ mấy câu. Họ quan tâm Chủ tịch huyện ở huyện Vân Hồ công tác có thuận lợi hay không?
Nếu Phạm Hồng Vũ giả lả không quen biết thì không ai thèm quan tâm.
Trước kia theo Vưu Lợi Dân làm thư ký cho ông ta đến vùng nông thôn thị sát hay tham dự các buổi họp quan trọng, Phạm Hồng Vũ ăn mặc cũng đều trẻ trung, Trưởng phòng Phạm dường như không để ý đến có hợp với tuổi mình hay không, mà căn bản chỉ theo thói quen mà thôi.
Lần này đến gặp Vưu Lợi Dân là chủ động Phạm Hồng Vũ xin gặp, cố ý đến sớm, thời gian còn sớm nên không cần để ý, có thời gian tán gẫu với các đồng nghiệp mấy câu.
Đây chính là ưu thế của Bí thư đầu tiên của tỉnh, quyền Chủ tịch huyện bình thường ai có thể giống được như Phạm Hồng Vũ, chủ động cầu kiến Chủ tịch tỉnh chứ? Họ kông dám nói hay Chủ tịch tỉnh không đáp ứng, chỉ riêng điều này cũng phạm vào điều cấm kỵ rồi, để cho Bí thư Huyện ủy thậm chí cả khu vực hay lãnh đạo chủ chốt có cảm nhận thế nào?
Nhất định cho rằng là mách lẻo.
Dọc theo đường đi khoảng mười phút, Phạm Hồng Vũ mới đi đến lầu ba.
- Trưởng phòng, đã trở lại hả?
Chủ tịch huyện Phạm vừa lộ mặt ở lầu ba, thư ký mới nhận chức của một phó trưởng phòng Đại Lưu nhanh chóng chạy đến cười ha hả đón chào, hai tay nắm lấy tay hắn. Thật giống như Phạm Hồng Vũ căn bản không đi huyện Vân Hồ, mà còn là một thư ký vậy.
Đối với Phạm Hồng Vũ, Đại Lưu vô cùng cảm kích hắn, nếu không phải Phạm Hồng Vũ giúp đỡ hết hết lòng thì chức Bí thư tỉnh không đến lượt hắn nhận. Khi Phạm Hồng Vũ đến làm thư ký thì lúc đó Đại Lưu là Phó phòng thư ký, nhưng cấp Phó phòng và cùng đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, huống chi thực tế Đại Lưu lại lại đại thư ký cho Chủ tịch tỉnh.
Hơn nữa, chuyện Phạm Hồng Vũ đi huyện Vân Hồ, Đại Lưu lại biết rất rõ, Phạm Hồng Vũ trong suy nghĩ của Vưu Lợi Dân không có chút giảm bớt lại thêm vài phần quan trọng. Phạm Hồng Vũ cầu kiến Vưu Lợi Dân tự nhiên cũng là do Đại Lưu sắp xếp. Vưu Lợi Dân vì tiếp kiến Phạm Hồng Vũ đã chỉ thị cho Đại Lưu sắp xếp cho vị Giám đốc sở báo cáo ở thời điểm khác, riêng biệt cho Phạm Hồng Vũ "nhảy thời gian".
Phạm Hồng Vũ mỉm cười bắt tay với Đại Lưu.
Hàn huyên vài câu, Đại Lưu đưa tay lên nhìn đồng hồ nói:
- Chủ tịch tỉnh còn đang bàn chuyện với Phó chủ tịch Thạch một số công việc, chúng ta nên đến trước văn phòng ngồi chờ một lát. Mọi người đều rất nhớ cậu, nghe nói cậu trở về dường như rất vui.
Đại Lưu nói những lời này không được xem là xu nịnh
Phạm Hồng Vũ đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng thư ký một năm, nói chung được các đồng chí rất quan tân, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, sẽ tranh thủ mang lại lợi ích cho tất cả mọi người. Người bên ngoài nhìn vào, thư ký của Chủ tịch tỉnh "là người thân cận" nên nhận được nhiều đãi ngộ tốt nhất. Kỳ thật chuyện này cũng không hẳn vậy, một số người là thư ký cho Phó chủ tịch tỉnh xem ai có thật sự chân chính đơn giản hay không? Hung lắm chỉ tụ tập vui chơi còn thường xuyên hơn. Văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh phải xử lý việc cho công bằng, không cần thiết biết vị đó là thư ký của ai, đều được ưu tiên và ưu đãi.
Điều mấu chốt là muốn xem thái độ của vị bí thư tỉnh ủy thứ nhất này thế nào.
Thái độ của Phạm Hồng Vũ nhất quán rõ ràng.
Đồng nghiệp là thư ký với nhau, tương lại khẳng định vô cùng hữu dụng, quan tâm họ nhiều một chút đó không phải là chuyện xấu.
Đại Lưu cùng đi xuống với Phạm Hồng Vũ vào văn phòng thư ký.
Văn phòng lập tức liền sôi động hẳn lên.
Đương nhiên, vì Chủ tịch tỉnh ở phía đối diện nên mọi người không thể "lớn tiếng ồn ào" nhưng cảm giác vui mừng phấn chấn, tình cảm bộc lộ trong lời nói. Một đám người xúm lại, tự khắc chế sự vui mừng của mình, nói nhỏ giọng cùng chào hỏi Phạm Hồng Vũ, ân cần nhỏ nhẹ, liên tiếp, liên tiếp tiếng chào hỏi không ngừng vang lên, họ bưng trà rót nước mời. Phạm Hồng Vũ chỉ mới đi được một tháng, họ làm như xa nhau hàng thế kỉ chưa từng về nhà, vô cùng thân thiết.
Nhìn thấy các đồng sự ngày xưa Phạm Hồng Vũ cũng vui vẻ vô cùng, nói chuyện qua lại rất lâu, Chủ tịch huyện mới mời mọi người tối nay dùng cơm ở khách sạn Mai Sơn, lập tức khiến cho mọi người vỗ tay "hoan hô" đồng ý.
Phải nói thư ký Ủy ban Nhân dân tỉnh không biết có bao nhiêu người xếp hàng để mời bọn họ ăn cơm uống rượu, nhưng với lời mời của "lão lãnh đạo"thì ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Phạm Hồng Vũ khi còn là thư ký, cũng thường xuyên tụ tập như vầy, mỗi lần như thế đến Phạm Xử Trường móc túi trả tiền, dù sao hắn cũng là người giàu có, tiền không thiếu.
Có đồng sự thích đả kích Phạm Xử Trường là "Thổ hào".
Náo nhiệt một trận, cửa phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh mở ra, Phó chủ tịch tỉnh Thạch Kính Hiên đang trong phòng làm việc đi ra, Phạm Hồng Vũ và Đại Lưu lập tức nghênh đón, hướng Thạch Kính Hiên chào hỏi.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Thạch Kính Hiên có chút không ngờ, cười ha ha cùng Phạm Hồng Vũ bắt tay, nói chuyện vài câu, hỏi thăm tình hình công việc của hắn ở huyện Vân Hồ, rồi mới rời đi.
Đại Lưu cùng Phạm Hồng Vũ tiến vào trong văn phòng.
Vưu Lợi Dân đã ngồi sẵn ở trên ghế salon hút thuốc, thân mình dựa ra sau.
- Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ bước vào, Vưu Lợi Dân đứng là bên cạnh.
Vưu Lợi Dân ngẩn đầu nhìn hắn khẽ gật đầu nói:
- Đến đây. Ngồi đi.
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ kính cẩn trả lời một tiếng, ngồi xuống sopha, tư thế ngồi tương đối thỏa mái, không có gì lo lắng sợ hãi cả. Trước kia hắn còn làm thư ký, hắn đối với Vưu Lợi Dân không có quá nhiều quy củ.
Đại Lưu vội vàng lấy ly trà Thạch Kính Hiên đã dùng, rót nước đầy chén cho Vưu Lợi Dân, lại rót cho Phạm Hồng Vũ một ly Thanh Trà rồi mới lui ra ngoài.
- Chuyện gì?
Vưu Lợi Dân vừa hút thuốc vừa hỏi.
Phạm Hồng Vũ cầu kiến ông ta, Vưu Lợi Dân không hỏi nguyên nhân lập tức nhận lời. Phạm Hồng Vũ đã từng làm thư ký cho ông ta, cho dù có chuyện gặp này chỉ là công việc nhưng cũng muốn gặp hắn, chỉ cần gặp hắn mọi chuyện Vưu Lợi Dân đều đồng ý.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Đòi tiền.
Vưu Lợi Dân liền mở to hai mắt lên.
Vì chuyện mà đứng ngồi không yên chạy từ huyện Vân Hồ đến đây, không phải là nhớ Chủ tịch tỉnh Vưu mà là có chủ ý lấy tiền.
- Chủ tịch tỉnh, ngài trước kia đã đồng ý cấp cho tôi hai triệu, hiện tại tôi nghĩ khoản tiền này...
Phạm Hồng Vũ không để ý đến sự "không hài lòng" của Chủ tịch tỉnh, hắn ta nói thẳng vào vấn đề.
Vưu Lợi Dân hỏi:
- Tỉnh có một khoản để chống lũ, thành phố chưa chuyển cho các cậu sao?
Lúc trước, Phạm Hồng Vũ đi huyện Vân Hồ đã hướng Vưu Lợi Dân đề cập qua tình hình, lý do chính là tài chính để chống lũ. Đầu tháng tư hắn đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ, mới nhận chức phải đối mặt với hạn hán lũ lụt, không thể không báo trước cho Vưu Lợi Dân biết trước tình hình.
- Cho, cũng không nhiều lắm. Năm nay ở tỉnh cho huyện Vân Hồ một khoản chống lũ là ba mươi bảy vạn. Trước đó tôi đi đến thành phố, tìm Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa ông ta đã phê duyệt, số tiền đó đều đưa cho tôi không thiếu một phân. Nhưng căn cứ tình hình thực tế đê điều ở huyện Vân Hồ thì ba mươi bảy vạn không thể nào đủ được. Toàn huyện Vân Hồ có bốn mươi sáu km đê chống lũ, cần tu sửa toàn diện khoản có ba mươi km. Một km khoản mười ngàn, còn chưa đủ tiền trả chi phí thiết bị chứ đừng nói chi nhân công và chi phí máy móc. Theo đài khí tượng thủy văn tỉnh dự đoán, năm nay sẽ có lũ lụt rất lớn, tôi lo lắng lắm. Hiện đã giữa tháng năm, nếu không bắt đầu thi công thì trở tay không kịp.
Vưu Lợi Dân nhướng mày, nói:
- Khoản tiền chống lũ trước kia đâu? Dùng vào chỗ nào?
- Tôi đã kiểm tra rồi, trên cơ bản hàng năm chống lũ, ở thành phố chỉ trích một khoản nhỏ đưa xuống huyện, hầu hết số tiền đó không được dùng sữa chữa đê điều, mà sử dụng mục đích khác ở huyện, huyện Vân Hồ liên tục bị lũ lụt nhiều năm nhưng số tiền dùng để chống lũ thật sự quá ít ỏi, không đủ uống rượu.
Phạm Hồng Vũ nói thẳng thắn.
Vưu Lợi Dân nhìn xuống, không vui hỏi:
- Có chuyện như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ gật gật đàu nói:
- Dùng chuyện khác là chuyện gì tôi không điều tra qua nên không dám khẳng định. Tuy nhiên, tôi đoán tình huống như vậy không phải là cô lập, nếu các huyện khác dùng số tiền trên để đắp đê điều thì một mình huyện Vân Hồ có dám làm chuyện như vậy sao?
- Hừ.
Vưu Lợi Dân hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt càng không hài lòng hơn.
Hắn là người nhất quán, thanh liêm chính trực, đối với chuyện như vậy không quen nhìn rồi.
. - Tôi sẽ cho người đi điều tra tổng thể, nếu thật sự có chuyện nghiêm trọng như vậy xảy ra, thì cần nhất định phải được nghiêm trị. Phòng chống lụt bão là chuyện lớn như vậy, bọn họ dám đùa, bằng mặt không bằng lòng.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý.
Vưu Lợi Dân lập tức đổi đề tài nói:
- Chuyện của Tạ Hậu Minh xử lý thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ thật sự cảm động vô cùng, chuyện liên quan đến hắn ở huyện Vân Hồ còn chưa báo cáo với Vưu Lợi Dân. Mặc dù hắn là thư ký của Vưu Lợi Dân, dù đã không còn nữa, nhưng chuyện gì không hiểu đều hướng Vưu Lợi Dân báo cáo. Vưu Lợi Dân vừa nhắc đến Tạ Hậu Minh có thể cho thấy ông ta rõ huyện Vân Hồ như lòng bàn tay.
Đoán chừng Đại Lưu đã báo cáo hết cho ông ta rồi.
Và giữa Đại Lưu và Phạm Hồng Vũ thật ra vẫn duy trì mối quan hệ chặt chẽ.
- Đã xử lý rồi, hiện tại ông ta còn kiêm nhiệm chức Phó Bí thư Huyện ủy, không liên quan đến công tác chính trị pháp luật.
Vưu Lợi Dân gật đầu nói:
- Xử lý như vậy cũng không tệ lắm, điều quan trọng là thực hiện tốt công việc, hóa giải mâu thuẫn giữa huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương.
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ cung kính đáp.
Một chiếc xe con hiệu Nissan chậm rãi lái vào trụ sở làm việc tỉnh, mặc dù Chủ tịch huyện Phạm là người đảm nhiệm chức bí thư tỉnh đầu tiên hiện giờ đã không còn nữa, nhưng khi vào cửa cũng thực hiện đăng ký theo quy tắc đã đưa ra, phải được kiểm tra đối chiếu đầy đủ.
Phạm Hồng Vũ tự mình lái xe, để lái xe Ngô Huy cùng thông tín viên Lôi Minh ở nhà khách nghỉ ngơi.
Đến Ủy ban Nhân dân xin gặp Vưu Lợi Dân, Chủ tịch huyện Phạm không thể tự cao tự đại mang theo thư ký cùng lái xe được.
Chiếc xe Nisan này đã quen đường, nó dừng lại cách trụ sở làm việc không xa, có nhà giữ xe, hắn mặc áo sơ mi màu xanh hải quân, quần màu vàng nhạt, dày gia màu vàng làm cho Phạm Hồng Vũ vô cùng trẻ trung, tinh thần phấn chấn đi vào tòa nhà làm việc.
- Trưởng phòng Phạm...
Dọc theo đường đi không ít người gặp hắn, mười người hết chín người cười chào hỏi Phạm Hồng Vũ rôm rả, họ vẫn dùng với cách xưng hô trước kia, trong đó không ít người dừng bước lại tán gẫu với Phạm Hồng Vũ mấy câu. Họ quan tâm Chủ tịch huyện ở huyện Vân Hồ công tác có thuận lợi hay không?
Nếu Phạm Hồng Vũ giả lả không quen biết thì không ai thèm quan tâm.
Trước kia theo Vưu Lợi Dân làm thư ký cho ông ta đến vùng nông thôn thị sát hay tham dự các buổi họp quan trọng, Phạm Hồng Vũ ăn mặc cũng đều trẻ trung, Trưởng phòng Phạm dường như không để ý đến có hợp với tuổi mình hay không, mà căn bản chỉ theo thói quen mà thôi.
Lần này đến gặp Vưu Lợi Dân là chủ động Phạm Hồng Vũ xin gặp, cố ý đến sớm, thời gian còn sớm nên không cần để ý, có thời gian tán gẫu với các đồng nghiệp mấy câu.
Đây chính là ưu thế của Bí thư đầu tiên của tỉnh, quyền Chủ tịch huyện bình thường ai có thể giống được như Phạm Hồng Vũ, chủ động cầu kiến Chủ tịch tỉnh chứ? Họ kông dám nói hay Chủ tịch tỉnh không đáp ứng, chỉ riêng điều này cũng phạm vào điều cấm kỵ rồi, để cho Bí thư Huyện ủy thậm chí cả khu vực hay lãnh đạo chủ chốt có cảm nhận thế nào?
Nhất định cho rằng là mách lẻo.
Dọc theo đường đi khoảng mười phút, Phạm Hồng Vũ mới đi đến lầu ba.
- Trưởng phòng, đã trở lại hả?
Chủ tịch huyện Phạm vừa lộ mặt ở lầu ba, thư ký mới nhận chức của một phó trưởng phòng Đại Lưu nhanh chóng chạy đến cười ha hả đón chào, hai tay nắm lấy tay hắn. Thật giống như Phạm Hồng Vũ căn bản không đi huyện Vân Hồ, mà còn là một thư ký vậy.
Đối với Phạm Hồng Vũ, Đại Lưu vô cùng cảm kích hắn, nếu không phải Phạm Hồng Vũ giúp đỡ hết hết lòng thì chức Bí thư tỉnh không đến lượt hắn nhận. Khi Phạm Hồng Vũ đến làm thư ký thì lúc đó Đại Lưu là Phó phòng thư ký, nhưng cấp Phó phòng và cùng đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, huống chi thực tế Đại Lưu lại lại đại thư ký cho Chủ tịch tỉnh.
Hơn nữa, chuyện Phạm Hồng Vũ đi huyện Vân Hồ, Đại Lưu lại biết rất rõ, Phạm Hồng Vũ trong suy nghĩ của Vưu Lợi Dân không có chút giảm bớt lại thêm vài phần quan trọng. Phạm Hồng Vũ cầu kiến Vưu Lợi Dân tự nhiên cũng là do Đại Lưu sắp xếp. Vưu Lợi Dân vì tiếp kiến Phạm Hồng Vũ đã chỉ thị cho Đại Lưu sắp xếp cho vị Giám đốc sở báo cáo ở thời điểm khác, riêng biệt cho Phạm Hồng Vũ "nhảy thời gian".
Phạm Hồng Vũ mỉm cười bắt tay với Đại Lưu.
Hàn huyên vài câu, Đại Lưu đưa tay lên nhìn đồng hồ nói:
- Chủ tịch tỉnh còn đang bàn chuyện với Phó chủ tịch Thạch một số công việc, chúng ta nên đến trước văn phòng ngồi chờ một lát. Mọi người đều rất nhớ cậu, nghe nói cậu trở về dường như rất vui.
Đại Lưu nói những lời này không được xem là xu nịnh
Phạm Hồng Vũ đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng thư ký một năm, nói chung được các đồng chí rất quan tân, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, sẽ tranh thủ mang lại lợi ích cho tất cả mọi người. Người bên ngoài nhìn vào, thư ký của Chủ tịch tỉnh "là người thân cận" nên nhận được nhiều đãi ngộ tốt nhất. Kỳ thật chuyện này cũng không hẳn vậy, một số người là thư ký cho Phó chủ tịch tỉnh xem ai có thật sự chân chính đơn giản hay không? Hung lắm chỉ tụ tập vui chơi còn thường xuyên hơn. Văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh phải xử lý việc cho công bằng, không cần thiết biết vị đó là thư ký của ai, đều được ưu tiên và ưu đãi.
Điều mấu chốt là muốn xem thái độ của vị bí thư tỉnh ủy thứ nhất này thế nào.
Thái độ của Phạm Hồng Vũ nhất quán rõ ràng.
Đồng nghiệp là thư ký với nhau, tương lại khẳng định vô cùng hữu dụng, quan tâm họ nhiều một chút đó không phải là chuyện xấu.
Đại Lưu cùng đi xuống với Phạm Hồng Vũ vào văn phòng thư ký.
Văn phòng lập tức liền sôi động hẳn lên.
Đương nhiên, vì Chủ tịch tỉnh ở phía đối diện nên mọi người không thể "lớn tiếng ồn ào" nhưng cảm giác vui mừng phấn chấn, tình cảm bộc lộ trong lời nói. Một đám người xúm lại, tự khắc chế sự vui mừng của mình, nói nhỏ giọng cùng chào hỏi Phạm Hồng Vũ, ân cần nhỏ nhẹ, liên tiếp, liên tiếp tiếng chào hỏi không ngừng vang lên, họ bưng trà rót nước mời. Phạm Hồng Vũ chỉ mới đi được một tháng, họ làm như xa nhau hàng thế kỉ chưa từng về nhà, vô cùng thân thiết.
Nhìn thấy các đồng sự ngày xưa Phạm Hồng Vũ cũng vui vẻ vô cùng, nói chuyện qua lại rất lâu, Chủ tịch huyện mới mời mọi người tối nay dùng cơm ở khách sạn Mai Sơn, lập tức khiến cho mọi người vỗ tay "hoan hô" đồng ý.
Phải nói thư ký Ủy ban Nhân dân tỉnh không biết có bao nhiêu người xếp hàng để mời bọn họ ăn cơm uống rượu, nhưng với lời mời của "lão lãnh đạo"thì ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Phạm Hồng Vũ khi còn là thư ký, cũng thường xuyên tụ tập như vầy, mỗi lần như thế đến Phạm Xử Trường móc túi trả tiền, dù sao hắn cũng là người giàu có, tiền không thiếu.
Có đồng sự thích đả kích Phạm Xử Trường là "Thổ hào".
Náo nhiệt một trận, cửa phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh mở ra, Phó chủ tịch tỉnh Thạch Kính Hiên đang trong phòng làm việc đi ra, Phạm Hồng Vũ và Đại Lưu lập tức nghênh đón, hướng Thạch Kính Hiên chào hỏi.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Thạch Kính Hiên có chút không ngờ, cười ha ha cùng Phạm Hồng Vũ bắt tay, nói chuyện vài câu, hỏi thăm tình hình công việc của hắn ở huyện Vân Hồ, rồi mới rời đi.
Đại Lưu cùng Phạm Hồng Vũ tiến vào trong văn phòng.
Vưu Lợi Dân đã ngồi sẵn ở trên ghế salon hút thuốc, thân mình dựa ra sau.
- Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ bước vào, Vưu Lợi Dân đứng là bên cạnh.
Vưu Lợi Dân ngẩn đầu nhìn hắn khẽ gật đầu nói:
- Đến đây. Ngồi đi.
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ kính cẩn trả lời một tiếng, ngồi xuống sopha, tư thế ngồi tương đối thỏa mái, không có gì lo lắng sợ hãi cả. Trước kia hắn còn làm thư ký, hắn đối với Vưu Lợi Dân không có quá nhiều quy củ.
Đại Lưu vội vàng lấy ly trà Thạch Kính Hiên đã dùng, rót nước đầy chén cho Vưu Lợi Dân, lại rót cho Phạm Hồng Vũ một ly Thanh Trà rồi mới lui ra ngoài.
- Chuyện gì?
Vưu Lợi Dân vừa hút thuốc vừa hỏi.
Phạm Hồng Vũ cầu kiến ông ta, Vưu Lợi Dân không hỏi nguyên nhân lập tức nhận lời. Phạm Hồng Vũ đã từng làm thư ký cho ông ta, cho dù có chuyện gặp này chỉ là công việc nhưng cũng muốn gặp hắn, chỉ cần gặp hắn mọi chuyện Vưu Lợi Dân đều đồng ý.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Đòi tiền.
Vưu Lợi Dân liền mở to hai mắt lên.
Vì chuyện mà đứng ngồi không yên chạy từ huyện Vân Hồ đến đây, không phải là nhớ Chủ tịch tỉnh Vưu mà là có chủ ý lấy tiền.
- Chủ tịch tỉnh, ngài trước kia đã đồng ý cấp cho tôi hai triệu, hiện tại tôi nghĩ khoản tiền này...
Phạm Hồng Vũ không để ý đến sự "không hài lòng" của Chủ tịch tỉnh, hắn ta nói thẳng vào vấn đề.
Vưu Lợi Dân hỏi:
- Tỉnh có một khoản để chống lũ, thành phố chưa chuyển cho các cậu sao?
Lúc trước, Phạm Hồng Vũ đi huyện Vân Hồ đã hướng Vưu Lợi Dân đề cập qua tình hình, lý do chính là tài chính để chống lũ. Đầu tháng tư hắn đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ, mới nhận chức phải đối mặt với hạn hán lũ lụt, không thể không báo trước cho Vưu Lợi Dân biết trước tình hình.
- Cho, cũng không nhiều lắm. Năm nay ở tỉnh cho huyện Vân Hồ một khoản chống lũ là ba mươi bảy vạn. Trước đó tôi đi đến thành phố, tìm Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa ông ta đã phê duyệt, số tiền đó đều đưa cho tôi không thiếu một phân. Nhưng căn cứ tình hình thực tế đê điều ở huyện Vân Hồ thì ba mươi bảy vạn không thể nào đủ được. Toàn huyện Vân Hồ có bốn mươi sáu km đê chống lũ, cần tu sửa toàn diện khoản có ba mươi km. Một km khoản mười ngàn, còn chưa đủ tiền trả chi phí thiết bị chứ đừng nói chi nhân công và chi phí máy móc. Theo đài khí tượng thủy văn tỉnh dự đoán, năm nay sẽ có lũ lụt rất lớn, tôi lo lắng lắm. Hiện đã giữa tháng năm, nếu không bắt đầu thi công thì trở tay không kịp.
Vưu Lợi Dân nhướng mày, nói:
- Khoản tiền chống lũ trước kia đâu? Dùng vào chỗ nào?
- Tôi đã kiểm tra rồi, trên cơ bản hàng năm chống lũ, ở thành phố chỉ trích một khoản nhỏ đưa xuống huyện, hầu hết số tiền đó không được dùng sữa chữa đê điều, mà sử dụng mục đích khác ở huyện, huyện Vân Hồ liên tục bị lũ lụt nhiều năm nhưng số tiền dùng để chống lũ thật sự quá ít ỏi, không đủ uống rượu.
Phạm Hồng Vũ nói thẳng thắn.
Vưu Lợi Dân nhìn xuống, không vui hỏi:
- Có chuyện như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ gật gật đàu nói:
- Dùng chuyện khác là chuyện gì tôi không điều tra qua nên không dám khẳng định. Tuy nhiên, tôi đoán tình huống như vậy không phải là cô lập, nếu các huyện khác dùng số tiền trên để đắp đê điều thì một mình huyện Vân Hồ có dám làm chuyện như vậy sao?
- Hừ.
Vưu Lợi Dân hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt càng không hài lòng hơn.
Hắn là người nhất quán, thanh liêm chính trực, đối với chuyện như vậy không quen nhìn rồi.
. - Tôi sẽ cho người đi điều tra tổng thể, nếu thật sự có chuyện nghiêm trọng như vậy xảy ra, thì cần nhất định phải được nghiêm trị. Phòng chống lụt bão là chuyện lớn như vậy, bọn họ dám đùa, bằng mặt không bằng lòng.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý.
Vưu Lợi Dân lập tức đổi đề tài nói:
- Chuyện của Tạ Hậu Minh xử lý thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ thật sự cảm động vô cùng, chuyện liên quan đến hắn ở huyện Vân Hồ còn chưa báo cáo với Vưu Lợi Dân. Mặc dù hắn là thư ký của Vưu Lợi Dân, dù đã không còn nữa, nhưng chuyện gì không hiểu đều hướng Vưu Lợi Dân báo cáo. Vưu Lợi Dân vừa nhắc đến Tạ Hậu Minh có thể cho thấy ông ta rõ huyện Vân Hồ như lòng bàn tay.
Đoán chừng Đại Lưu đã báo cáo hết cho ông ta rồi.
Và giữa Đại Lưu và Phạm Hồng Vũ thật ra vẫn duy trì mối quan hệ chặt chẽ.
- Đã xử lý rồi, hiện tại ông ta còn kiêm nhiệm chức Phó Bí thư Huyện ủy, không liên quan đến công tác chính trị pháp luật.
Vưu Lợi Dân gật đầu nói:
- Xử lý như vậy cũng không tệ lắm, điều quan trọng là thực hiện tốt công việc, hóa giải mâu thuẫn giữa huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương.
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ cung kính đáp.
/885
|