Phạm Hồng Vũ khoát tay ngăn lại, nói: - Phòng chống lũ lụt hạn hán là một công tác hai phương diện, không có mâu thuẫn gì cả. Khu vực bắc bộ xuất hiện tình trạng hạn hán, vậy thì chống hạn hán. Mấy thị trấn khu vực hồ, nhất định phải gia cố đê ngăn lũ, nếu chẳng may năm nay xảy ra lũ lớn thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Hai công tác này đều phải làm tốt, không được hai chọn một. Chủ tịch huyện Ngụy, công tác phòng lụt chống hạn do anh quản lý, tình hình hạn hán ở khu vực phía bắc nên giải quyết thế nào, thì anh hãy làm một chương trình đi ra, mọi người sẽ bàn bạc.
Ngụy Thanh Bình gật đầu nói: - Được được, sau khi trở về tôi sẽ gọi mọi người lại họp, làm ra phương án cụ thể, để trình Chủ tịch huyện phê duyệt.
Ông ta là Phó chỉ huy trưởng công tác phòng chỗng lụt bão, ngày bình thường công tác phòng lụt chống hạn đều do ông ta phụ trách.
Đương nhiên, nếu hạn hán lũ lụt nghiêm trọng, thì phải phiền đến chỉ huy trưởng Phạm Hồng Vũ tự mình ra trận chỉ huy.
Phạm Hồng Vũ phân công xong cho Ngụy Thanh Bình, liền chuyển hướng sang Tề Chính Hồng, nói: - Chủ tịch huyện Tề, Lô Hoa là thị trấn lớn, ba mặt bị nước bao quanh, đê chống lũ cũng dài nhất toàn huyện, cũng là khu vực gấp nhất về công tác phòng chống lũ lụt, ông xem có nên vất vả một chút, xuống thị trấn Lô Hoa chỉ huy, đốc thúc bọn họ gia cố lại đê chống lũ hay không?
Nếu Tề Chính Hồng không chủ động đứng ra gánh vác thì Phạm Hồng Vũ đành phải tự mình điểm tướng.
Tề Chính Hồng cười cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cái này không thành vấn đề. Tuy nhiên trong những năm gần đây, công tác phòng lụt chống hạn đều là Chủ tịch huyện Thanh Bình phụ trách, ở phương diện này, kinh nghiệm của anh ấy phong phú hơn tôi nhiều, ý kiến cá nhân tôi, là nên mời Chủ tịch huyện Thanh Bình đi Lô Hoa chỉ đạo. Tôi có thể phụ trách khu Hòa Bình. Ha ha, Hòa Bình cách Vân Hồ xa, tuy nhiên không vấn đề gì…
Trong mắt Ngụy Thanh Bình hiện lên chút cổ quái.
Tề Chính Hồng đây coi như là trợn mắt nói lời bịa đặt rồi. Mấy năm nay, công tác phòng chống lũ lụt hạn hán đúng là do Ngụy Thanh Bình phụ trách, nhưng không có nghĩa là Tề Chính Hồng không có kinh nghiệm về lĩnh vực này. Tề Chính Hồng vốn cũng làm công tác chỉ huy phòng chống lụt bão một thời gian khá dài, về sau lại bị điều đến làm trưởng một phòng mới không làm công tác này nữa. Hơn nữa, là cán bộ bản địa Vân Hồ thì không có ai là không có kinh nghiệm chống lũ cả.
Tề Chính Hồng không muốn đi thị trấn Lô Hoa, tuyệt đối không phải vì nhiệm vụ ở đây nặng nề, coi thần sắc của ông ta, ông ta căn bản không tin rằng năm nay sẽ có lụt lớn.
Mà chủ yếu Tề Chính Hồng không muốn đi đốc thúc Chu Tử Kỳ mà thôi.
Bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Tử Kỳ, chính là thân tướng của Bí thư huyện ủy Lục. Lúc Lục Cửu mới đến Vân Hồ nhậm chức, Chu Tử Kỳ chính là thông tấn viên thứ nhất của Lục Cửu, làm việc khá có năng lực, được Lục Cửu coi trọng, không bao lâu thì được điều đến thị trấn Lô Hoa đảm nhiệm chức Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn. Hai năm trước, khi Lục Cửu lên đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy thì Chu Tử Kỳ cũng được lên đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Thị trấn Lô Hoa là một trong ba thị trấn quan trọng được xây dựng chế độ cấp trưởng phòng của huyện Vân Hồ. Nhân khẩu đông đúc, kinh tế tương đối sinh động, trong ba thị trấn tám khu, địa vị vô cùng trọng yếu.
Là thân tín của Lục Cửu, tính cách của Chu Tử Kỳ ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của Lục Cửu, làm người mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí có chút ương ngạnh, ở huyện, ngoài Lục Cửu ra thì khó ai mà chỉ huy được y. Đối với những lãnh đạo như Chủ tịch huyện, Chủ tịch hội đồng nhân dân Tạ Hậu Minh, thì Tạ Hậu Minh có lẽ còn nể mặt mà cung kính, còn những lãnh đạo huyện khác, nhất là Phó Chủ tịch không nằm trong thường vụ, thì Chu Tử Kỳ gần như là chẳng thèm để vào mắt.
Còn Tề Chính Hồng tuy là Phó Bí thư huyện ủy kiêm Phó Chủ tịch thường trực huyện, nhưng chưa chắc Chu Tử Kỳ đã chịu nghe lời ông ta.
Đang yên đang lành như vậy, Tề Chính Hồng việc gì phải đến Lô Hoa để coi sắc mặt của Chu Tử Kỳ làm gì?
Đương nhiên không bằng đi khu Hòa Bình.
Hoắc Hoa Long ở khu Hòa Bình, mới là thân tín của Tề Chính Hồng. Tuy đường xá có hơi xa xôi một chút, vả lại Tề Chính Hồng cũng không phải lúc nào cũng cắm điểm ở khu Hòa Bình, chỉ cần dặn Hoắc Hoa Long một vài công việc là có thể yên tâm đi về, coi như nể mặt Phạm Hồng Vũ.
- Được, vậy vất vả Chủ tịch huyện Tề, cứ quyết định như vậy nhé. Chủ tịch huyện Ngụy, thị trấn Lô Hoa, ông vất vả nhé.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn “giằng co” vấn đề này với Tề Chính Hồng, mà gật đầu đồng ý luôn.
- Chủ tịch huyện Phạm quá khách khí rồi, đây là bổn phận công tác của tôi…
Ngụy Thanh Bình khẽ cười đáp, có vẻ hơi xót xa.
Biết ngay là củ khoai lang nóng này sẽ rơi vào tay mình, nhưng thân là Phó Chủ tịch huyện quản lý mảng này, Ngụy Thanh bình cũng đành cắn răng chịu đựng. Cũng may hiện giờ có chút tài chính, công việc cũng dễ làm hơn. Nếu không có tiền, thì khó mà để Chu Tử Kỳ nghe lời ông ta.
- Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm, đê ngăn lũ của thị trấn Lô Hoa có khoảng hai mươi km, đoạn cần tu sửa cũng không ít, chắc phải mười mấy km gì đó? Thời gian 20 ngày thật sự là quá ngắn, tôi không chắc là có thể hoàn thành nhiệm vụ đâu.
Một lúc sau, Ngụy Thanh Bình lại bổ sung một câu.
Phạm Hồng Vũ lập tức lắc đầu, quả quyết nói: - Không được, bất kể là khó khăn như thế nào, trong hai mươi ngày nhất định phải hoàn thành công việc này. Đây là thời gian nhiều nhất rồi, chúng ra e rằng đến hai mươi ngày cũng không có. Cho nên, công việc này chỉ có thể hoàn thành trước, chứ không được muộn hơn.
Ngụy Thanh Bình không cho là đúng.
Thằng nhóc này mới đến thì hiểu gì về tình hình ở đây chứ?
Chỉ muốn lập cái gọi là “quyền uy” cho bản thân mình mà thôi.
Ngụy Thanh Bình đã 40 tuổi, có thể nói là lão làng trong quan trường, trong lòng rất rõ, cho dù là Phạm Hồng Vũ mượn đề tài để phát uy, thì mình cũng không thể phớt lờ được. Trong cuocj họp thế này, Ngụy Thanh Bình đồng làm, chẳng khác nào quân lệnh đã được quyết. Không cần biết trong hai mươi ngày này anh làm cái gì, đến lúc đó Phạm Hồng Vũ đến kiểm tra mà phát hiện không hoàn thành nhiệm vụ thì e rằng đến lúc đó sẽ không dễ nói chuyện rồi. Phạm Hồng Vũ sẽ trở mặt với ông ta, phê bình ông ta, nếu như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu mà thôi.
- Chủ tịch huyện Ngụy, công tác phòng chống lụt bão, phòng ngừa là chính. Hiện tại chưa xảy ra lũ lụt chính là cơ hội của chúng ta. Nhất định phải nắm lấy, tranh thủ trong những ngày nắng này, tiến hành gia cố đê điều. Một khi lũ đến thì muốn gia cố cũng đã muộn. Cho nên, công việc này tôi thấy không cần phải thảo luận thêm nữa, lập tức thực hiện luôn đi. Các đồng chí phía dưới, ai không phối howph thì sẽ xử lý nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ nhấn mạnh.
Đến lúc này rồi, Ngụy Thanh Bình có ý kiến thì cũng không dễ nói ra. Ông ta chính là Phó chủ tịch huyện phân quản công tác phòng chống lũ lụt hạn hán, đừng nói là Phạm Hồng Vũ giao cho ông ta cắm điểm ở Lô Hoa mà giao cho cả toàn huyện thì Ngụy Thanh Bình vẫn phải làm.
- Được, Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi sẽ làm tốt công việc này.
Ngụy Thanh Bình buồn bực mà nói.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, lập tức phân công địa điểm cho các Phó chủ tịch huyện khác. Thấy Phạm Hồng Vũ thận trọng như vậy, các vị kia cũng không dám chậm trễ, ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý.
Cũng may mà hai khu vực trọng điểm nhất, Phạm Hồng Vũ và Ngụy Thanh Bình đã nhận, còn những nơi khác công việc nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ cần có tài chính đầy đủ là có thể tổ chức thi công, vấn đề không lớn.
Tiếp theo Phạm Hồng Vũ yêu cầu trưởng phòng Tài chính Triệu Kiệt làm tốt công tác phối hợp tài chính.
Triệu Kiệt tự nhiên kính cẩn đáp ứng.
Phạm Hồng Vũ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: - Tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề thứ hai, chính là vấn đề có liên quan đến việc chuyên gia Hongkong đến huyện chúng ta điều tra nghiên cứu. Chuyện này, trước đó tôi đã nói với mọi người rồi. Hiện tại, nhân viên của đoàn chuyên gia Hongkong đã lên đường, ngày mốt sẽ đến tỉnh, tôi sẽ trực tiếp lên tỉnh đón bọn họ. Đoàn chuyên gia này có tổng cộng 12 người, tất cả đều là tinh anh của giới kinh doanh ở Hongkong, Chủ tịch tập đoàn Lệnh thị Lệnh Hòa Phồn tiên sinh trực tiếp chọn lựa. Đoàn chuyên gia này sẽ khảo sát ở huyện chúng ta nửa tháng đến hai tháng, chủ yếu là đề xuất ý kiến đối với phương hướng phát triển kinh tế của huyện chúng ta. Đồng thời còn giúp chúng ta đào tạo nhân tài quản lý kinh doanh, doanh nghiệp. Các đồng chí, đây là việc lớn. Việc phát triển kinh tế huyện, đơn thuần dựa vào kinh nghiệm của chúng ta thì không đủ, mà còn phải tham khảo ý kiến của nơi khác nữa…chúng ta hiện tại thảo luận một chút xem, xem làm công tác này như thế nào.
Các cán bộ tham dự cuộc họp đều ngơ ngác nhìn nhau.
Giống như lời nói của Phạm Hồng Vũ, trước đó đúng là hắn đã nhắc đến vấn đề này trong cuộc họp thường vụ, nhưng lúc đó chưa tiến hành thảo luận. Lúc đó đa số cán bộ đều như nghe phải chuyện nực cười.
Không nghĩ đến đoàn chuyên gia Hongkong này lại đến nhanh như vậy.
Ngụy Thanh Bình gật đầu nói: - Được được, sau khi trở về tôi sẽ gọi mọi người lại họp, làm ra phương án cụ thể, để trình Chủ tịch huyện phê duyệt.
Ông ta là Phó chỉ huy trưởng công tác phòng chỗng lụt bão, ngày bình thường công tác phòng lụt chống hạn đều do ông ta phụ trách.
Đương nhiên, nếu hạn hán lũ lụt nghiêm trọng, thì phải phiền đến chỉ huy trưởng Phạm Hồng Vũ tự mình ra trận chỉ huy.
Phạm Hồng Vũ phân công xong cho Ngụy Thanh Bình, liền chuyển hướng sang Tề Chính Hồng, nói: - Chủ tịch huyện Tề, Lô Hoa là thị trấn lớn, ba mặt bị nước bao quanh, đê chống lũ cũng dài nhất toàn huyện, cũng là khu vực gấp nhất về công tác phòng chống lũ lụt, ông xem có nên vất vả một chút, xuống thị trấn Lô Hoa chỉ huy, đốc thúc bọn họ gia cố lại đê chống lũ hay không?
Nếu Tề Chính Hồng không chủ động đứng ra gánh vác thì Phạm Hồng Vũ đành phải tự mình điểm tướng.
Tề Chính Hồng cười cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cái này không thành vấn đề. Tuy nhiên trong những năm gần đây, công tác phòng lụt chống hạn đều là Chủ tịch huyện Thanh Bình phụ trách, ở phương diện này, kinh nghiệm của anh ấy phong phú hơn tôi nhiều, ý kiến cá nhân tôi, là nên mời Chủ tịch huyện Thanh Bình đi Lô Hoa chỉ đạo. Tôi có thể phụ trách khu Hòa Bình. Ha ha, Hòa Bình cách Vân Hồ xa, tuy nhiên không vấn đề gì…
Trong mắt Ngụy Thanh Bình hiện lên chút cổ quái.
Tề Chính Hồng đây coi như là trợn mắt nói lời bịa đặt rồi. Mấy năm nay, công tác phòng chống lũ lụt hạn hán đúng là do Ngụy Thanh Bình phụ trách, nhưng không có nghĩa là Tề Chính Hồng không có kinh nghiệm về lĩnh vực này. Tề Chính Hồng vốn cũng làm công tác chỉ huy phòng chống lụt bão một thời gian khá dài, về sau lại bị điều đến làm trưởng một phòng mới không làm công tác này nữa. Hơn nữa, là cán bộ bản địa Vân Hồ thì không có ai là không có kinh nghiệm chống lũ cả.
Tề Chính Hồng không muốn đi thị trấn Lô Hoa, tuyệt đối không phải vì nhiệm vụ ở đây nặng nề, coi thần sắc của ông ta, ông ta căn bản không tin rằng năm nay sẽ có lụt lớn.
Mà chủ yếu Tề Chính Hồng không muốn đi đốc thúc Chu Tử Kỳ mà thôi.
Bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Tử Kỳ, chính là thân tướng của Bí thư huyện ủy Lục. Lúc Lục Cửu mới đến Vân Hồ nhậm chức, Chu Tử Kỳ chính là thông tấn viên thứ nhất của Lục Cửu, làm việc khá có năng lực, được Lục Cửu coi trọng, không bao lâu thì được điều đến thị trấn Lô Hoa đảm nhiệm chức Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn. Hai năm trước, khi Lục Cửu lên đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy thì Chu Tử Kỳ cũng được lên đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Thị trấn Lô Hoa là một trong ba thị trấn quan trọng được xây dựng chế độ cấp trưởng phòng của huyện Vân Hồ. Nhân khẩu đông đúc, kinh tế tương đối sinh động, trong ba thị trấn tám khu, địa vị vô cùng trọng yếu.
Là thân tín của Lục Cửu, tính cách của Chu Tử Kỳ ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của Lục Cửu, làm người mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí có chút ương ngạnh, ở huyện, ngoài Lục Cửu ra thì khó ai mà chỉ huy được y. Đối với những lãnh đạo như Chủ tịch huyện, Chủ tịch hội đồng nhân dân Tạ Hậu Minh, thì Tạ Hậu Minh có lẽ còn nể mặt mà cung kính, còn những lãnh đạo huyện khác, nhất là Phó Chủ tịch không nằm trong thường vụ, thì Chu Tử Kỳ gần như là chẳng thèm để vào mắt.
Còn Tề Chính Hồng tuy là Phó Bí thư huyện ủy kiêm Phó Chủ tịch thường trực huyện, nhưng chưa chắc Chu Tử Kỳ đã chịu nghe lời ông ta.
Đang yên đang lành như vậy, Tề Chính Hồng việc gì phải đến Lô Hoa để coi sắc mặt của Chu Tử Kỳ làm gì?
Đương nhiên không bằng đi khu Hòa Bình.
Hoắc Hoa Long ở khu Hòa Bình, mới là thân tín của Tề Chính Hồng. Tuy đường xá có hơi xa xôi một chút, vả lại Tề Chính Hồng cũng không phải lúc nào cũng cắm điểm ở khu Hòa Bình, chỉ cần dặn Hoắc Hoa Long một vài công việc là có thể yên tâm đi về, coi như nể mặt Phạm Hồng Vũ.
- Được, vậy vất vả Chủ tịch huyện Tề, cứ quyết định như vậy nhé. Chủ tịch huyện Ngụy, thị trấn Lô Hoa, ông vất vả nhé.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn “giằng co” vấn đề này với Tề Chính Hồng, mà gật đầu đồng ý luôn.
- Chủ tịch huyện Phạm quá khách khí rồi, đây là bổn phận công tác của tôi…
Ngụy Thanh Bình khẽ cười đáp, có vẻ hơi xót xa.
Biết ngay là củ khoai lang nóng này sẽ rơi vào tay mình, nhưng thân là Phó Chủ tịch huyện quản lý mảng này, Ngụy Thanh bình cũng đành cắn răng chịu đựng. Cũng may hiện giờ có chút tài chính, công việc cũng dễ làm hơn. Nếu không có tiền, thì khó mà để Chu Tử Kỳ nghe lời ông ta.
- Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm, đê ngăn lũ của thị trấn Lô Hoa có khoảng hai mươi km, đoạn cần tu sửa cũng không ít, chắc phải mười mấy km gì đó? Thời gian 20 ngày thật sự là quá ngắn, tôi không chắc là có thể hoàn thành nhiệm vụ đâu.
Một lúc sau, Ngụy Thanh Bình lại bổ sung một câu.
Phạm Hồng Vũ lập tức lắc đầu, quả quyết nói: - Không được, bất kể là khó khăn như thế nào, trong hai mươi ngày nhất định phải hoàn thành công việc này. Đây là thời gian nhiều nhất rồi, chúng ra e rằng đến hai mươi ngày cũng không có. Cho nên, công việc này chỉ có thể hoàn thành trước, chứ không được muộn hơn.
Ngụy Thanh Bình không cho là đúng.
Thằng nhóc này mới đến thì hiểu gì về tình hình ở đây chứ?
Chỉ muốn lập cái gọi là “quyền uy” cho bản thân mình mà thôi.
Ngụy Thanh Bình đã 40 tuổi, có thể nói là lão làng trong quan trường, trong lòng rất rõ, cho dù là Phạm Hồng Vũ mượn đề tài để phát uy, thì mình cũng không thể phớt lờ được. Trong cuocj họp thế này, Ngụy Thanh Bình đồng làm, chẳng khác nào quân lệnh đã được quyết. Không cần biết trong hai mươi ngày này anh làm cái gì, đến lúc đó Phạm Hồng Vũ đến kiểm tra mà phát hiện không hoàn thành nhiệm vụ thì e rằng đến lúc đó sẽ không dễ nói chuyện rồi. Phạm Hồng Vũ sẽ trở mặt với ông ta, phê bình ông ta, nếu như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu mà thôi.
- Chủ tịch huyện Ngụy, công tác phòng chống lụt bão, phòng ngừa là chính. Hiện tại chưa xảy ra lũ lụt chính là cơ hội của chúng ta. Nhất định phải nắm lấy, tranh thủ trong những ngày nắng này, tiến hành gia cố đê điều. Một khi lũ đến thì muốn gia cố cũng đã muộn. Cho nên, công việc này tôi thấy không cần phải thảo luận thêm nữa, lập tức thực hiện luôn đi. Các đồng chí phía dưới, ai không phối howph thì sẽ xử lý nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ nhấn mạnh.
Đến lúc này rồi, Ngụy Thanh Bình có ý kiến thì cũng không dễ nói ra. Ông ta chính là Phó chủ tịch huyện phân quản công tác phòng chống lũ lụt hạn hán, đừng nói là Phạm Hồng Vũ giao cho ông ta cắm điểm ở Lô Hoa mà giao cho cả toàn huyện thì Ngụy Thanh Bình vẫn phải làm.
- Được, Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi sẽ làm tốt công việc này.
Ngụy Thanh Bình buồn bực mà nói.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, lập tức phân công địa điểm cho các Phó chủ tịch huyện khác. Thấy Phạm Hồng Vũ thận trọng như vậy, các vị kia cũng không dám chậm trễ, ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý.
Cũng may mà hai khu vực trọng điểm nhất, Phạm Hồng Vũ và Ngụy Thanh Bình đã nhận, còn những nơi khác công việc nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ cần có tài chính đầy đủ là có thể tổ chức thi công, vấn đề không lớn.
Tiếp theo Phạm Hồng Vũ yêu cầu trưởng phòng Tài chính Triệu Kiệt làm tốt công tác phối hợp tài chính.
Triệu Kiệt tự nhiên kính cẩn đáp ứng.
Phạm Hồng Vũ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: - Tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề thứ hai, chính là vấn đề có liên quan đến việc chuyên gia Hongkong đến huyện chúng ta điều tra nghiên cứu. Chuyện này, trước đó tôi đã nói với mọi người rồi. Hiện tại, nhân viên của đoàn chuyên gia Hongkong đã lên đường, ngày mốt sẽ đến tỉnh, tôi sẽ trực tiếp lên tỉnh đón bọn họ. Đoàn chuyên gia này có tổng cộng 12 người, tất cả đều là tinh anh của giới kinh doanh ở Hongkong, Chủ tịch tập đoàn Lệnh thị Lệnh Hòa Phồn tiên sinh trực tiếp chọn lựa. Đoàn chuyên gia này sẽ khảo sát ở huyện chúng ta nửa tháng đến hai tháng, chủ yếu là đề xuất ý kiến đối với phương hướng phát triển kinh tế của huyện chúng ta. Đồng thời còn giúp chúng ta đào tạo nhân tài quản lý kinh doanh, doanh nghiệp. Các đồng chí, đây là việc lớn. Việc phát triển kinh tế huyện, đơn thuần dựa vào kinh nghiệm của chúng ta thì không đủ, mà còn phải tham khảo ý kiến của nơi khác nữa…chúng ta hiện tại thảo luận một chút xem, xem làm công tác này như thế nào.
Các cán bộ tham dự cuộc họp đều ngơ ngác nhìn nhau.
Giống như lời nói của Phạm Hồng Vũ, trước đó đúng là hắn đã nhắc đến vấn đề này trong cuộc họp thường vụ, nhưng lúc đó chưa tiến hành thảo luận. Lúc đó đa số cán bộ đều như nghe phải chuyện nực cười.
Không nghĩ đến đoàn chuyên gia Hongkong này lại đến nhanh như vậy.
/885
|